TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

“Là giống ngọc lan, nhưng dưỡng trong vườn không nhiều, xem như dã hoa thôi,” Tiết Nghi Ninh đáp, “Trước kia thấy ngoài vùng ngoại ô nở đẹp, liền đào về trồng.”

Nàng không hiểu vì sao hôm nay hắn lại đột nhiên có hứng thú với mấy thứ hoa cỏ này, hỏi tới lui không ngớt. Nhưng hắn đã hỏi, nàng liền kiên nhẫn đáp từng câu.

Lạc Tấn Vân thật ra cũng không phải thật lòng thích hoa, chỉ là tình cờ nhìn thấy, cảm thấy cũng đặc biệt, thuận miệng hỏi thử. Nào ngờ nàng lại trả lời rành rọt, mỗi loại đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nàng có rất nhiều điều hắn chưa biết, cũng không muốn chủ động bộc lộ trước mặt hắn.

Nhưng như vậy thì sao? Hắn chính là muốn từng lớp một bóc tách, nhìn rõ con người nàng.

Tiết Nghi Ninh vì rảnh rỗi không có việc gì, lại vừa cùng Lâm Xuyên tiên sinh hợp tấu, lúc tiễn khách rời đi, Lâm Xuyên tiên sinh trước khi rời đi còn nói đang viết một khúc mới, chờ viết xong sẽ mang đến cho nàng thử đàn trước. Trong lòng nàng mừng rỡ, nhất thời nổi hứng, liền có tâm tư chơi lại những bộ trà cụ yêu thích.

Vì thế liền sai nha hoàn mang lò nhỏ ra, bày bộ trà cụ, chuẩn bị tự tay pha một ấm trà.

Trong kinh thành, trà nghệ chia làm hai loại: điểm trà và phân trà.

Điểm trà chú trọng vào hương vị, cách pha chế tinh tế để thưởng thức vị trà thuần túy.

Phân trà, còn gọi là trà tạp kỹ, thì thiên về phần trình bày dùng bọt trà vẽ tranh, đề thơ, trọng ở sự tao nhã ngắm cảnh, nhiều phần thị giác hơn vị giác.

Tiết Nghi Ninh từ trước đến nay chuyên tâm vào điểm trà, bởi vì nàng yêu hương trà, mê mùi vị.

Khi nàng đang tỉ mẩn pha trà, Lạc Tấn Vân đã từ nội thất chuyển sang gian phụ bên cạnh, an vị bên cạnh bàn trà, lặng lẽ ngồi trên sạp nhìn nàng chăm chú.

Nàng biết hắn xưa nay vốn không thích mấy thứ này, nhưng vẫn khẽ hỏi:

“Tướng quân có muốn dùng một chén không?”

“Đương nhiên.” Lạc Tấn Vân đáp, giọng điệu mang theo vài phần thản nhiên như thể đang nói: “Ta đã ngồi đây nhìn nửa ngày rồi, đương nhiên là muốn uống thử.”

Tiết Nghi Ninh nhớ rất rõ, khi nãy hắn còn nói không cần.

Dù vậy, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rót chén đầu tiên đưa tới cho hắn.

Lạc Tấn Vân bưng lên, nhấp hai ngụm.

Hương vị so với trà thông thường rõ ràng khác biệt đậm đà, thanh mà không nhạt, nhưng do pha khác cách, ban đầu khiến hắn có chút không quen.

Chỉ là, tận mắt nhìn nàng từng bước một pha nên chén trà ấy, hắn lại cảm thấy mỗi ngụm đều mang theo một hương vị khác.

Vì thế, hắn liền nhẫn nại, lặng lẽ từng ngụm nhỏ mà uống hết.

Tiết Nghi Ninh uống xong, ngồi một lát, rồi nhẹ giọng nói với hắn:

“Ta đi thăm tẩu tẩu một chút.”

Vị tẩu tẩu mà nàng nhắc tới, chính là thê tử của Tiết Thiếu Đường, Phương Nghê Quân, vào cửa Tiết gia đã ba năm, từng sinh hạ một nữ nhi. Hiện nay đang mang thai lần nữa, mới hơn ba tháng, thai tượng vẫn còn yếu, cho nên hôm nay không ra ngoài nghênh tiếp, chỉ ở trong phòng an tĩnh dưỡng thai.

Lạc Tấn Vân nhàn nhạt “ừm” một tiếng, ánh mắt dõi theo nàng rời đi.

Phương Nghê Quân xuất thân thư hương thế gia, cậu ruột của nàng là một vị tú tài vang danh, từng đỗ Trạng Nguyên, sau được bổ nhiệm làm Thiếu Chiêm Sự của Chiêm Sự Phủ, cũng là một trong những danh sĩ nổi tiếng khắp kinh thành năm đó.

Lúc kinh thành bị công phá, ông ta đang bệnh nặng, nghe tin nước mất nhà tan, liền kháng cự không chịu uống thuốc, cũng không đụng đến cơm nước. Cuối cùng, ông viết một bài từ khóc vợ 《Thương Vợ Tạ Thế Từ》, rồi thổ huyết qua đời nơi chăn đơn gối lẻ, giữa căn phòng u ám không ánh đèn.

Tiết Nghi Ninh và Phương Nghê Quân vốn cách nhau không mấy tuổi, cảm tình giữa hai người luôn rất tốt. Khi Tiết Nghi Ninh được gả cho Lạc Tấn Vân, Phương Nghê Quân vì sợ nàng nghĩ không thông, từng mấy ngày liền đích thân đưa cơm tới, ở bên cạnh an ủi, khuyên nhủ không thôi.

Khi Tiết Nghi Ninh đến phòng của Phương thị, chỉ thấy nàng đang ngồi bên sạp, chơi đùa cùng nữ nhi.

Thấy nàng tới, Phương thị liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ, sai người dâng trà, lại cho bày thêm quả khô mứt ngọt, bộ dáng vừa cung kính vừa khách khí.

Tiết Nghi Ninh tất nhiên không chịu ngồi vào chỗ của nàng, vội đỡ Phương thị ngồi lại, còn mình thì ngồi xuống đối diện, mỉm cười nói:

“Khó khăn lắm mới có dịp về một chuyến, muội đến thăm tẩu tẩu.”

Phương thị cười dịu dàng:

“Tối qua ta còn đang nghĩ, nếu có thể gặp được A Ninh thì tốt biết mấy. Chỉ là ca ca muội cứ lo ta thân thể yếu, bảo ta không nên đi lại nhiều, nên ta chỉ có thể ở trong phòng chờ. Không ngờ A Ninh lại đích thân đến thăm.”

Tiết Nghi Ninh đáp lời:

“Tẩu tẩu đang dưỡng thai là việc quan trọng, hôm nay bên ngoài lại đông đúc, ồn ào, quả thật không tiện ra ngoài.”

Nàng lại dịu giọng hỏi:

“Dạo này còn cảm thấy khó chịu gì không?”

Phương thị khẽ lắc đầu, nở nụ cười hiền hòa:

“Đã khá hơn nhiều so với trước rồi.”

Nói xong liền gọi nữ nhi tiến lên chào cô cô. Tiết Nghi Ninh cũng có lòng ôm một cái, tiểu cô nương mềm mềm mại mại, chỉ là không quen ôm trẻ con, ôm chưa được bao lâu liền sợ làm bé khó chịu nên đặt xuống, rồi lấy vòng vàng và dây chuyền đã chuẩn bị từ trước đeo cho cháu gái.

Phương thị liền khen nàng hào phóng, lại bảo nữ nhi cảm tạ cô cô.

Chẳng bao lâu, bà vú đến bế Song Song đi, để hai người dễ trò chuyện.

Phương thị nhìn Tiết Nghi Ninh, nói:

“Lúc mãi không có thai lại, ta cũng hơi lo, dù gì cũng chỉ có một đứa con gái. May mà gặp được Quách đại phu, đại phu đi ra từ Đại Y Cục quả nhiên không giống người thường, mới uống mấy thang thuốc liền có tin vui.”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Không ngờ tẩu còn tìm đại phu, việc này có gì mà phải lo, ca ca với mẫu thân cũng không hề thúc giục.”

Phương thị nói:

“Dù họ không thúc giục, nhưng lòng ta cũng không yên.”

Nói rồi, lại dò hỏi nàng:

“Muội có từng nghĩ thử một lần? Vị đại phu ấy thật sự rất giỏi, nếu muội muốn, ta đưa muội đi.”

Tiết Nghi Ninh khẽ cười, lắc đầu nói:

“Thuận theo tự nhiên thôi.”

Phương thị liền đáp:

“Thuận theo tự nhiên cũng tốt, dù sao muội còn trẻ, cũng chẳng cần vội.”

Tiết Nghi Ninh không nói gì, chỉ im lặng.

Phương thị nhìn thần sắc nàng, khẽ thở dài:

“Hai năm trước, tưởng như ngày tàn đến nơi, chỉ thấy mọi đường đều là ngõ cụt. Ai mà ngờ còn có thể sống đến hôm nay? Chỉ trách phụ thân ta, một đời cương trực, cuối cùng cũng vì cương trực mà chết. Kỳ thực làm thần tử, ai chẳng là vì người khác mà sống? Cần gì phải vì giang sơn nhà người, mà đem chính mạng mình ra đổi?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Bá phụ là bậc trung thần của tiền triều, là danh sĩ khí tiết, sao có thể dùng chuyện sinh tử để đánh giá? Dù người mất rồi, cũng được lưu danh sử sách, khiến người đời kính ngưỡng.”

Phương thị nhẹ giọng nói:

“Nhưng lưu danh sử sách thì có ích gì? Đừng nói phụ thân ta, chỉ nói như hai ta, phận nữ nhi trong khuê các, sống hay chết, sách sử có từng lưu lại một câu nào đâu.

Trước đây, ca ca muội từng hỏi ta: có bằng lòng cùng chàng chết không. Khi ấy, ta chỉ nghĩ mình đã gả cho chàng, tự nhiên là sống chết cùng nhau, nên liền gật đầu. Nhưng nếu giờ chàng còn hỏi như thế, ta tuyệt đối không đồng ý. Chàng còn có nữ nhi, còn có hài tử trong bụng ta, sao có thể dễ dàng nói chết như thế?

Hiện giờ làm thần tử Đại Chu, chẳng phải cũng sống tốt đó sao?”

Tiết Nghi Ninh không biết nên đáp lời thế nào.

Phương thị thấy nàng im lặng, khẽ hỏi:

“A Ninh, chẳng lẽ… muội vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa?”

Tiết Nghi Ninh khẽ cười chua xót, cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Chuyện cũ… đã sớm qua rồi.”

Phương thị gật đầu:

“Đúng vậy, đều đã qua rồi. Ta xem muội phu hiện giờ là đại tướng quân, khí vũ hiên ngang, oai phong hơn người, cũng không kém bất kỳ ai. A Ninh bây giờ sống trong nhung lụa, là điều bao người hâm mộ còn không có được.

A Ninh nên sống cho thật tốt, sau này sinh thêm vài đứa con, vợ chồng hòa thuận, vinh hoa phú quý, chẳng phải là cuộc sống mà ai cũng mong có được sao?”

Tiết Nghi Ninh im lặng một hồi mới chậm rãi gật đầu:

“Tẩu nói rất đúng.”

Trong lòng nàng cũng mơ hồ đoán ra, Phương Nghê Quân tám phần là đã biết chuyện nàng từng thả cho Bùi Tuyển rời đi, nên mới có lòng khuyên nhủ.

Chuyện đó, ca ca biết, nhưng chắc không dám nói với phụ mẫu, e là chỉ kể cho thê tử nghe.

Tẩu tẩu nghĩ thế cũng phải, suy cho cùng là lo lắng, nghĩ tới liền thấy bất an.

Tẩu tẩu là người có phu thê tình thâm, có đứa con gái ngoan ngoãn, còn có đứa nhỏ chưa ra đời, đang sống trong những ngày tháng êm đềm nhất đời người, thì sao có thể dễ dàng bỏ tất cả để mà đi tìm cái chết?

Còn chuyện nàng tự tay thả cho Bùi Tuyển rời đi, không nghi ngờ gì nữa, chính là lấy tính mạng mình ra đánh cược, không chỉ riêng nàng, mà là đánh cược cả tính mạng của một nhà Tiết thị.

Cũng may Lạc Tấn Vân chịu buông tha, nếu không, Tiết gia ắt đã bị liên lụy.

Cho nên tẩu tẩu mới không nhịn được mà giới thiệu vị đại phu có y thuật cao minh, mong nàng sớm có hài tử, những lời vừa nói ra kia, cũng là có ý khuyên nàng, nhắc nàng đừng dấn thân vào hiểm cảnh nữa.

Rời khỏi phòng tẩu tẩu, Tiết Nghi Ninh chỉ cảm thấy đất trời rộng lớn mênh mang, trong lòng lạnh lẽo dâng trào.

Mọi người… đều đã chấp nhận thế cuộc này rồi.

Ngay cả bá phụ bậc tiết nghĩa chi sĩ từng vì nước xả thân, nay cũng bị chính con gái ruột của mình thở dài:

“Làm bề tôi thì ai chẳng phải làm? Cần gì phải vì giang sơn nhà người mà bỏ cả mạng sống?”

Nhưng trung quân, chẳng phải là đạo lý đã được ghi đầy trong sách Thánh hiền hay sao?

Chẳng lẽ, như phụ thân nàng người từng thà chết chứ không chịu khuất phục, nay quay đầu quy phục, làm thần tử dưới trướng triều mới.

Khoảnh khắc ấy, nàng chỉ thấy một nỗi bi thương trào lên ngực. Cô độc. Mờ mịt. Tựa như tất cả những người nàng từng hiểu, từng tin, từng dựa vào... đều đang dần rời xa nàng, để rồi cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi, thậm chí, thành ra kẻ khác người giữa họ.

Ăn xong cơm tối ở Tiết gia, Tiết Nghi Ninh cùng Lạc Tấn Vân mới quay về phủ.

Lạc Tấn Vân nhận ra, từ lúc gặp tẩu tẩu trở về, tâm trạng Tiết Nghi Ninh dường như không còn hứng thú như trước. Dù là Ngọc Khê cẩn thận dò hỏi, nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu, bảo không có gì.

Hắn cũng không biết nàng và vị tẩu tẩu kia tình cảm sâu cạn thế nào, càng không đoán ra hai người đã trò chuyện những gì.

Đêm ấy, hắn nằm trong phòng ngủ ở chính  đường, xoay qua xoay lại lại chẳng thể nào ngủ được.

Ngủ một lúc rồi lại tỉnh, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, tiện tay rút thanh đao trong phòng, bước tới mép giường.

Hắn nhìn chiếc giường trước mắt, quả nhiên rắn chắc đến mức không có lấy một khe hở, cũng chẳng hề có dấu hiệu lỏng lẻo nào.

Cuối cùng, hắn bốc tấm ván giường lên, vung đao chém mạnh vào thanh xà giường phía dưới.

Đao này chẳng phải loại chẻ củi, phương hướng lại không thuận, phải chém liền hơn mười nhát, mới chém được một nửa. Hắn dứt khoát nhấc chân, dẫm mạnh một cái, thanh xà mới vỡ làm đôi.

Cái giường này… đúng là tệ thật. =)))

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng Trường Sinh gọi lớn.

“Tướng quân! Mau cứu Hạ cô nương!”

Vừa dứt lời, hắn đã vội vã đẩy cửa xông vào, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển hô:

“Tướng quân! Hạ cô nương ngã xuống nước rồi!”

Lạc Tấn Vân lập tức quăng đao, theo Trường Sinh chạy thẳng về phía hồ sau chính đường.

“Cứu mạng với! Mau cứu người ——”

“Có ai không? Mau cứu người ——!”

Tiếng la gấp gáp của Phân Nhi vang lên từ bên hồ. Khi Lạc Tấn Vân chạy đến bên bờ, liền thấy thân ảnh Hạ Liễu Nhi đang dần chìm xuống đáy nước.

Trường Sinh chỉ tay hô lớn:

“Tướng quân, bên kia!”

Lạc Tấn Vân lặng lẽ nhìn Hạ Liễu Nhi đang vùng vẫy chìm nổi trong làn nước, lạnh nhạt nói với Trường Sinh:

“Ngươi xuống cứu đi.”

Trường Sinh ngơ ngác nhìn hắn, tưởng mình nghe lầm.

Lạc Tấn Vân không nói thêm gì, bất ngờ vươn tay, trực tiếp đẩy Trường Sinh xuống nước.

Trường Sinh vốn biết bơi, vừa rơi xuống đã lập tức nổi lên mặt nước.

Trên bờ, Lạc Tấn Vân xoay người lại, nói với Phân Nhi:

“Đi lấy áo choàng cho chủ tử ngươi.”

Giọng nói trầm ổn, sắc mặt nghiêm nghị, không chút do dự khiến Phân Nhi theo bản năng lập tức quay người chạy về phía tiểu viện lấy đồ.

Vừa rồi nàng la lớn kêu cứu, hiện giờ đã có mấy bà tử, nha hoàn trong viện nghe động chạy đến. Lạc Tấn Vân liếc mắt nhìn Trường Sinh đang bơi về phía Hạ Liễu Nhi, liền xoay người rời khỏi bờ hồ.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Trường Sinh kéo được Hạ Liễu Nhi lên bờ, đúng lúc Phân Nhi cũng quay lại, vội vàng lấy áo choàng khoác lên người nàng.

Mấy bà tử vội vã tiến lên kiểm tra tình hình, thấy nàng vẫn thở được, không xảy ra chuyện lớn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, khen Trường Sinh tới kịp lúc, ứng biến nhanh.

Nhưng trong lời nói đã dần mang theo vài phần mập mờ.

Mùa hè quần áo mỏng nhẹ, ướt nước lại càng dính sát, che không nổi gì cả.

Trường Sinh nhảy xuống cứu người, đường nước lên bờ lại vừa ôm vừa kéo, giữa lúc cuống cuồng, tay hắn không ít lần chạm đến nơi không nên chạm.

Ai nấy đều biết, lúc cứu người thì không thể tránh khỏi va chạm, nhưng chuyện đã xảy ra rành rành trước mặt bao người, thì dù hiểu cũng khó mà làm như chưa từng thấy.

Hạ Liễu Nhi ho sặc sụa, khạc ra một bụng nước, vừa mở mắt đã thấy Trường Sinh đứng bên cạnh, người ướt đẫm, mà bóng dáng Lạc Tấn Vân lại hoàn toàn không thấy đâu. Trong lòng nàng dấy lên một tia suy nghĩ, nhưng lại không dám tin, chỉ trừng mắt nhìn Trường Sinh, ánh mắt có phần khó dò.

Trường Sinh cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào, là tướng quân tự tay đẩy hắn xuống hồ.

Hắn không hiểu, rõ ràng tướng quân biết bơi, vì sao lại không tự mình cứu người, mà lại bảo hắn xuống, thậm chí còn không chút do dự mà đẩy luôn một cái.

Gió đêm lồng lộng, một bà tử bên cạnh mở lời:

“Hạ cô nương mau trở về thay y phục đi, đêm khuya dễ bị cảm lạnh.”

Hạ Liễu Nhi vẫn không cam lòng, còn nhìn quanh một vòng nữa, vẫn không thấy Lạc Tấn Vân đâu.

Phân Nhi nhỏ giọng khuyên:

“Cô nương, trở về thay đồ trước đã, để lạnh thì khổ.”

Không còn cách nào, nàng đành theo Phân Nhi quay về phòng.

Trên đường, lòng nàng vẫn đầy rối bời.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Nàng bị Trường Sinh thấy rồi… Nhưng nàng vốn chỉ là một tiểu thiếp chưa vào cửa, không phải chính thất, hẳn là… không đến mức có chuyện gì lớn?

Lúc trong lòng còn ôm chút hy vọng, thì về đến phòng, Phân Nhi đã nhẹ giọng kể lại những gì vừa thấy trên bờ hồ:

“Trường Sinh gọi tướng quân đến rất nhanh, tướng quân cũng đến rồi… Nhưng không ngờ ngài ấy chỉ liếc một cái, liền kêu Trường Sinh đi cứu, rồi tự tay đẩy người xuống nước.”

“Lại còn sai ta về lấy áo choàng cho cô nương nữa, chờ ta cầm đồ quay lại, tướng quân đã không thấy đâu rồi.”

Hạ Liễu Nhi không dám tin: “Ngươi nhìn rõ chứ? Thật sự là tướng quân đến?”

Phân Nhi vội vàng đáp: “Ta làm sao mà nhìn lầm được! Rõ ràng là tướng quân!”

Hạ Liễu Nhi nghe xong, trong lòng hỗn loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng Như Ý: “Hạ cô nương?”

Hạ Liễu Nhi vội sai Phân Nhi ra mở cửa, tóc tai còn chưa khô đã vội vã bước ra. Chỉ nghe Như Ý nói:

“Hạ cô nương, tướng quân dặn cô nương thu xếp ổn thỏa thì đến chính đường một chuyến.”

Hạ Liễu Nhi mở miệng hỏi:

“Tướng quân… biết ta rơi xuống nước rồi sao?”

Như Ý gật đầu: “Đã biết rồi.”

Hạ Liễu Nhi còn định hỏi nữa, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Vì sao lại sai người gọi nàng, chứ không tự mình đến xem?

Quả thật… chỉ vì không muốn nạp nàng vào cửa, mà giờ đến một chút quan tâm cũng không có sao?

Hạ Liễu Nhi thay lại y phục chỉnh tề, xử lý qua mái tóc vẫn còn ướt, rồi nhẹ nhàng điểm phấn lên mặt, cố lấy lại vẻ ngoài chỉn chu. Đến lúc này nàng mới bước đến chính đường.

Đêm đã khuya, sân viện yên tĩnh đến mức lặng như tờ, không một tiếng động.

Trong chính đường, đèn đã được thắp sáng. Lạc Tấn Vân mặc triều phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế lớn như thể đang tiếp đãi khách lạ ban ngày. Nhìn thấy cảnh ấy, Hạ Liễu Nhi vừa bước vào cửa liền bất giác căng thẳng.

Dáng vẻ của hắn quá mức nghiêm nghị, nghiêm đến mức khiến nàng có cảm giác mình chỉ là một dân nữ nhỏ nhoi, còn hắn là tướng quân cao cao tại thượng, dáng vẻ ấy khiến nàng thấy rõ, giữa nàng và hắn từ đầu đã không có lấy một chút liên quan.

Loại cảm giác ấy khiến nàng vô thức muốn quỳ xuống thỉnh an.

Cuối cùng nàng cố nén, chỉ cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng nói:

“Tướng quân.”

Lạc Tấn Vân lặng lẽ nhìn nữ tử trước mắt.

Dáng dấp nàng, vẫn có vài phần tương tự với Hạ Thất, nhưng nếu Hạ Thất tướng mạo tầm thường, thì nàng lại mang vẻ ngoài xinh đẹp.

Có lẽ, cũng chính vì vẻ ngoài xinh đẹp ấy, mới khiến nàng sinh ra tâm tư lả lướt, không có được sự kiên định và an phận như ca ca mình từng có.

“Có lẽ là do ta trước nay đối với ngươi quá hòa nhã, nên mới khiến ngươi sinh ra hiểu lầm.”  Lạc Tấn Vân chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh lùng mà dứt khoát.

“Ta kỳ thật không phải người tốt gì. Là một kẻ từ biển máu núi thây bước ra, làm sao có thể nhân từ đến thế?”

Hạ Liễu Nhi cúi đầu, không dám khóc thành tiếng, đến hơi thở cũng rón rén.

Lạc Tấn Vân tiếp lời:

“Ca ca ngươi, đúng là vì ta mà chết. Nhưng dù là vậy, ngươi nhận được bạc trợ cấp từ triều đình cũng đã đủ, đó vốn là chức trách của hắn. Ta không nợ ngươi điều gì.

Có chăng, là ta nhớ đến ơn nghĩa của ca ngươi, nên mới đưa ngươi về kinh.

Cũng vì ta nói không giữ lời, nên mới nhận ngươi làm nghĩa muội. Nhưng thực ra, những thứ đó ta vốn không cần phải làm.”

Giọng hắn trầm xuống, bỗng lạnh lẽo:

“Ta không ngờ được, ngươi lại dám cấu kết với hạ nhân của ta, định bụng giở trò với ta.”

Lạc Tấn Vân nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Ngươi chưa từng ở bên cạnh người như ta, nên mới ngây thơ nghĩ rằng mấy trò nhỏ ấy có thể qua mặt được. Ngươi nghĩ chỉ bằng chút thủ đoạn vặt ấy, là có thể khiến ta mềm lòng?”

Hạ Liễu Nhi bật khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa:

“Tướng quân, không phải vậy, ta thật sự không có! Ta chỉ là… chỉ là mơ thấy ca ca, không ngủ lại được, nên ra ngoài dạo một chút, nào ngờ…”

Lạc Tấn Vân không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt nói:

“Ta sẽ cho ngươi một đường sống. Ta sẽ an bài chỗ ở cho ngươi trong kinh, giao cho Trường Sinh trông nom. Ngươi muốn gả cho hắn thì gả, không thì tự tìm cách mưu sinh.

Như vậy, cũng xem như ta đã tận tình tận nghĩa rồi.”

Hạ Liễu Nhi sắc mặt tái nhợt trong thoáng chốc.

Nàng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ngay ngắn giữa chính đường, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia nghiêm nghị lạnh lùng, cao cao tại thượng, uy nghi bức người đến mức khiến người ta sợ hãi, đến cả một lời cầu xin cũng không dám thốt lên.

Rõ ràng hắn từng là người sẽ dịu giọng an ủi nàng.

Rõ ràng trước kia, dù trong lòng không vui, chỉ cần nàng nhắc đến ca ca, sắc mặt hắn sẽ dịu đi ít nhiều.

Nhưng giờ khắc này, nàng nhắc tới ca ca, hắn lại mở miệng nói: muốn nàng gả cho Trường Sinh.

Trường Sinh chẳng qua chỉ là một kẻ hạ nhân, nàng làm sao có thể gả cho một người như vậy?

Ngay lúc ấy, hắn cất giọng: “Vào đi.”

Trường Sinh bước từng bước vào phòng, quỳ xuống đất.

Lạc Tấn Vân lạnh giọng nói:

“Chỗ nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, ngươi biết đường. Dẫn nàng đến đó ở tạm. Đi ngay trong đêm nay.”

Trường Sinh cúi đầu đáp: “Tuân lệnh, tướng quân.”

Hắn biết mình đã sai.

Hắn quả thực đã bị nước mắt của Hạ Liễu Nhi làm cho lay động, nhất thời mềm lòng hồ đồ, chỉ nghĩ đơn giản: chẳng qua là nhờ tướng quân ra tay cứu người, cũng không phải chuyện gì to tát.

Nào ngờ đâu, hành động đó lại trở thành dối trá, trở thành âm mưu giấu giếm và tính kế với tướng quân.

Hắn và Hạ Liễu Nhi, rốt cuộc có tư cách gì mà dám giở trò trước mặt người từng tung hoành nơi chiến trường, nổi danh mưu trí, người mà trong quân ai ai cũng gọi là “thiện dùng quỷ kế nhất”?

Là hắn đã quên…

Hạ Liễu Nhi vẫn còn nghẹn ngào nức nở, nước mắt đầm đìa. Trường Sinh đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Hạ cô nương, đi thôi.”

Nàng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào:

“Tướng quân, ta biết sai rồi… Ta chỉ là ngưỡng mộ ngài, thích ngài… Ta không cầu xa vời gì, chỉ xin đừng đuổi ta đi, cho ta ở lại làm một nha hoàn cũng được… Ta cầu xin ngài…”

Lạc Tấn Vân đã không còn kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang:

“Đưa nàng đi.”

Trường Sinh không dám chậm trễ, kéo Hạ Liễu Nhi đang khóc lóc thảm thiết lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me