TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

Lạc Tấn Vân tới quân cơ các, vừa qua bức bình phong liền thấy trước cổng chính viện có đặt hai chậu hoa đỏ rực mới đem tới.

Cuối mùa thu, vạn vật đã úa tàn, bỗng chốc nhìn thấy sắc đỏ tươi thắm ấy, trong lòng hắn như bừng tỉnh một trận rung động.

Bên cạnh chậu hoa có người hầu đang lau, hắn hỏi: “Đây là hoa gì?”

Người hầu vội vàng đáp: “Bẩm đại tướng quân, là hoa sơn trà.”

“Hoa sơn trà…”

Lạc Tấn Vân khẽ lặp lại, rồi xoay người vào trong.

Hoa sơn trà, dường như cũng không tệ, còn đẹp hơn mấy thứ lan hoa kia.

Hắn nghĩ, nếu nàng từng trồng nhiều hoa như thế trong viện Tiết gia, hẳn là rất yêu hoa.

Giờ đang lúc cuối thu, phần lớn hoa đều đã tàn, chỉ có hoa sơn trà là vẫn nở rộ rực rỡ. Nếu hắn mang một chậu đến chỗ nàng, có lẽ nàng sẽ vui?

Sau giờ ngọ dùng cơm xong, Lạc Tấn Vân lại gặp người hầu chăm hoa kia, liền hỏi:

“Trong kinh thành, nếu muốn mua hoa, thì nên đến chỗ nào là tốt nhất?”

Người hầu đáp:

“Trong thành có mấy nơi bán hoa, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là hoa viên Trần gia, hoa vừa đẹp, lại đủ loại phong phú, dĩ nhiên giá cũng là đắt nhất.”

Lạc Tấn Vân vốn chẳng phải người có nhã hứng đi dạo vườn hoa, nhưng vẫn hỏi tiếp:

“Vậy hoa viên Trần gia ở đâu?”

Người hầu trả lời:

“Nằm gần cửa Tây thành, ngoài cổng có một phiến đá lớn khắc bốn chữ ‘hoa viên Trần gia’.”

Chạng vạng tan việc ở quân cơ các, Lạc Tấn Vân liền cưỡi ngựa thẳng tới hoa viên Trần gia.

Đi một vòng trong vườn, hắn thấy không ít loại hoa vẫn có thể nở rộ vào tiết cuối thu, nhưng nhìn qua một lượt, vẫn cảm thấy hoa sơn trà là đẹp nhất, thế là vẫn quyết chọn sơn trà.

Hoa sơn trà ở đây cao lớn hơn nhiều, có cây cao đến ngang người, hoa nở rộ khắp cành, đỏ thắm rực rỡ, thật khiến người say đắm.

Hắn từng tận mắt thấy nàng tỉ mỉ chăm sóc chậu lan nhỏ trong viện, liền không muốn chọn cây hoa to như vậy, mà đặc biệt chọn một chậu sơn trà cảnh. (bonsai đó mn)

Trước kia chưa từng để tâm đến việc trồng hoa, Lạc Tấn Vân cũng không nghĩ đến giữa các loài hoa lại có nhiều khác biệt đến vậy. Giờ đứng giữa vườn hoa ngập ngụa sắc màu, hắn mới hiểu, hoa cũng có sang hèn, đắt rẻ, phẩm chất khác nhau.

Màu sắc tươi thắm, hiếm thấy, cánh hoa dày, to, nở đều theo trật tự, tự nhiên sẽ đẹp mắt hơn, và giá cũng cao hơn.

Hắn đi một vòng, xem qua từng chậu, cuối cùng chọn được một chậu hoa đỏ rực, nhìn qua toàn là hoa nở, gần như chẳng thấy lá đâu. Lớp lớp cánh hoa chen chúc nhau, một đóa lớn bằng cả nắm tay, thật đúng là đứng đầu muôn hoa.

Chủ vườn thấy hắn chọn chậu đó, liền tươi cười nói:

“Lang quân đúng là có con mắt tinh đời, đây chính là bảo vật trấn viên của chúng ta, vương giả trong các loài hoa! Chậu này vốn không dưới ba mươi lượng bạc, hôm nay là duyên lành gặp được quý nhân như lang quân, chi bằng lấy 28 lượng, tiện cho cả đôi bên.”

Lạc Tấn Vân khẽ gật đầu “Ừm” một tiếng, rồi trả tiền luôn.

Cũng may, hắn từng biết qua giá đàn cầm, nên không quá kinh ngạc.

Chỉ là nghĩ bụng, chậu hoa này… chắc là không rẻ hơn chậu hoa lan của nàng đâu nhỉ?

Màn đêm yên tĩnh phủ xuống, Lạc Tấn Vân cưỡi ngựa về phủ, viên chủ vườn sai người dùng xe tay đẩy theo chậu hoa trà đỏ rực đến tận cửa Lạc phủ.

Khi hoa được đưa tới, đúng lúc hắn vừa dùng xong bữa tối. Không chậm trễ, hắn lập tức sai người bê chậu hoa thẳng đến Kim Phúc Viện.

“Người khác tặng, ta không ưa mấy thứ này. Nên bảo người đem qua đây.” Hắn thản nhiên nói, ánh mắt liếc sang Tiết Nghi Ninh.

Dẫu là trời đã tối, sắc hoa không rực rỡ như ban ngày, nhưng dưới ánh nến, vẫn lặng lẽ khoe nét kiều diễm u nhã.

Tiết Nghi Ninh khẽ mỉm cười, nói:

“Chậu hoa sơn trà này đúng là giống tốt, người kia xem ra có ý lòng lấy lòng tướng quân.”

Lạc Tấn Vân giả vờ không hiểu, đáp: “Vậy sao?”

Nàng cũng không truy hỏi gì thêm, chỉ bảo người đặt hoa tạm ngoài sân, dặn dò canh kỹ, sáng hôm sau chọn chỗ thích hợp rồi bày lại.

Đêm xuống, lúc hắn đang động tình, lại bẻ mặt nàng quay về phía mình, bắt nàng phải nhìn hắn.

Nàng nhíu mày, chỉ liếc hắn một cái, rồi lập tức cụp mắt xuống, không hé nửa lời, hàm răng cắn chặt môi dưới đến mức tưởng chừng sắp bật máu.

Hắn không chớp mắt mà nhìn nàng chăm chú, gần như là ra lệnh:

“Kêu ra.”

Nàng ngước lên, đôi mắt hạnh ướt đẫm ánh nước, nhu nhược mà bất lực.

“Kêu ra nào,...hửm...” Hắn lặp lại, bàn tay mạnh mẽ ấn nàng xuống, phía dưới mạnh mẽ luận động.

Nàng cuối cùng cũng không chịu nổi, khẽ mở miệng, nhưng thứ phát ra lại chỉ là từng trận nghẹn ngào, như khóc.

Vài ngày trước, lão phu nhân lại nhắc tới chuyện con cái.

Cuối năm đã cận kề, sang xuân năm sau, hai người họ đã thành thân tròn ba năm.

Bởi vậy, lão phu nhân trong lòng khẩn thiết mong ngóng, muốn có tin tức trước năm mới.

Sau mây mưa, hắn vuốt ve bụng nàng, hỏi:

“Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”

Tiết Nghi Ninh nghiêng người, khẽ đáp:

“Vẫn chưa.”

Sau lại nói thêm:

“Kinh nguyệt vừa mới hết.”

“Vậy thì, mấy ngày nữa ta sẽ dọn sang Kim Phúc Viện ở.” Hắn nói.

Kỳ thực hắn không quá vội chuyện con nối dõi, nhưng lấy cớ ấy để dọn đến đây… lại là một cơ hội không tệ.

Tiết Nghi Ninh không đáp lời, tựa như ngầm cam chịu.

Hắn ôm lấy nàng, tay nhẹ nhàng vê một sợi tóc đen mượt đang vương trên giường.

Chiến sự phương Nam vẫn chưa ổn định, thế cục Ô Hoàn(*) cũng ngày một căng thẳng.

Hiện tại hắn còn có thể trấn thủ kinh thành, nhưng nếu Ô Hoàn thực sự có động thái, thì hắn có thể bị điều động xuất chinh bất cứ lúc nào.

Đây vốn là chuyện thường trong quân, nhưng hôm nay, hắn lại không nỡ rời xa nàng.

Nếu nàng có thể mang thai trước khi hắn xuất chinh, thì hắn cũng yên lòng hơn phần nào.

Sáng hôm sau vào triều, phần lớn triều thần đều bàn luận về chiến sự phương Nam và tình hình Ô Hoàn.

Tân triều mới thành lập được hai năm, nếu Tây Nam đồng loạt khởi binh, tất sẽ làm rung chuyển nền móng quốc gia. Huống hồ, Ô Hoàn đã ngủ đông nhiều năm, thực lực không thể xem thường.

Nhưng lực lượng phản Chu ở phương Nam lại mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng trước đó, mấy trận giao tranh vừa rồi, Đại Chu cũng không giành được thắng lợi nhanh chóng như kỳ vọng.

Lúc hạ triều, Tiêu Phóng hỏi Lạc Tấn Vân:

“Ngươi cảm thấy Ô Hoàn có động binh không?”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Chậm nhất là sang năm. Nếu đến khi đó vẫn chưa dẹp xong Nam Việt, Ô Hoàn nhất định sẽ ra tay.”

Tiêu Phóng nhéo khớp ngón tay, khẽ than:

“Tốt quá rồi, ta cũng đang ngứa tay đây. Đánh giặc lâu ngày thành quen, giờ ở kinh thành nhàn đến phát hoảng.”

Nói rồi lại hỏi hắn:

“Tối nay sau khi hạ phiên, có đến Thủy Vân Lâu không?”

“Không đi.” Lạc Tấn Vân lắc đầu, rồi tiếp lời:

“Các ngươi cũng nên bớt đến đó vài lần. Nếu chiến sự khởi phát, còn ở lại kinh thành, thì nên dành thời gian phụng dưỡng cha mẹ nhiều hơn.”

Tiêu Phóng bật cười:

“Ngươi giờ ra vẻ đàng hoàng thật rồi, trước kia không đụng đến cô nương, giờ đến rượu cũng không uống, ta cũng không thấy ngươi hiếu thuận gì cho cam.”

Nói đoạn, hắn hạ thấp giọng hỏi:

“Chuyện Vương gia kia… là ngươi đứng sau sắp đặt phải không?”

Lạc Tấn Vân chỉ “Ừm” một tiếng xem như thừa nhận.

Tiêu Phóng chau mày khó hiểu:

“Vì sao chứ? Ta đoán là ngươi thật, nhưng lại không sao hiểu nổi lý do. Đại Lý Tự nếu không được chỗ tốt, sao có thể dám liều mình ra mặt?”

Lạc Tấn Vân đáp nhàn nhạt:

“Chỉ là vì chuyện bất bình thì ra tay, thay trời hành đạo mà thôi.”

Tiêu Phóng lại bật cười, nhìn hắn từ trên xuống dưới:

“Ngươi không muốn nói thật, thôi cũng được.”

Lại hỏi tiếp:

“Buổi tối thật không đi?”

Lạc Tấn Vân mặt nghiêm nghị:

“Thật không đi. Về sau cũng đừng gọi ta. Nếu chỉ muốn uống rượu, thì tìm tửu lầu.”

Tiêu Phóng nhìn hắn sải bước đi xa, suýt nữa quên cả bước chân theo sau.

Người này… lại đột nhiên đổi tính rồi.

Buổi chiều, Lạc Tấn Vân trở về phủ sớm.

Từ viện của Lạc Tấn Tuyết, Tuệ Phúc Viện truyền ra tiếng đàn chập chờn, hắn chợt nhớ ra một chuyện, liền rẽ bước đi về phía Tuệ Phúc Viện.

Lạc Tấn Tuyết đang luyện đàn, vừa nghe nói đại ca vào viện, liền vội vã ngừng tay, có phần căng thẳng nói:

“Đại ca hôm nay về sớm vậy ạ?”

Lạc Tấn Vân nhìn thoáng qua cây đàn trước mặt nàng, biết nàng là sợ bị trách mắng, liền nói:

“Muốn luyện thì cứ luyện, có tiến bộ là được.”

Lạc Tấn Tuyết mừng rỡ:

“Thật ạ? Vậy về sau, dù đại ca có về, muội cũng luyện luôn nha?”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt vô thức ngẩng lên nhìn nàng, vừa định mở miệng lại thoáng thấy đóa hoa đỏ rực nổi bật trên đầu nàng.

Hoa sơn trà.

Lạc Tấn Tuyết thấy ánh mắt huynh mình nhìn tới, vừa đắc ý vừa hơi ngượng ngùng, nói:

“Muội hái ở viện của tẩu tẩu đó. Tẩu tẩu nói là người khác mang tặng đại ca, đẹp quá nên cho muội một đóa.”

Tuy là huynh muội ruột thịt, nhưng vì đại ca xưa nay nghiêm khắc hơn nhị ca nhiều, Lạc Tấn Tuyết vẫn luôn có chút e dè trước mặt hắn.

Lạc Tấn Vân hỏi:

“Nàng biết muội hái không?”

Lạc Tấn Tuyết gật đầu:

“Biết chứ, chính tẩu tẩu còn giúp muội chọn nữa mà.”

Quả thật là một đóa đẹp nhất trong chậu hoa.

Lạc Tấn Vân hít sâu một hơi.

Hắn chợt cảm thấy, nếu một ngày nào đó Tỏa Nhi tưới chết chậu hoa sơn trà kia, nàng chắc chắn sẽ chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Không sao đâu, chỉ là tiểu hài tử nghịch ngợm thôi, mua lại là được.”

“Đại ca, sao vậy? Huynh thấy hoa này… không đẹp à?” Lạc Tấn Tuyết dè dặt hỏi.

Lạc Tấn Vân thở dài một hơi thật mạnh, không nhắc tới chuyện bông hoa nữa, mà đổi đề tài hỏi:

“Vài hôm trước lại có người nhắc với ta chuyện của muội, hình như có ý muốn kết thân với Lạc gia. Bên đó nói tiểu công tử nhà họ ta từng gặp qua, tướng mạo khôi ngô, mùa thu năm ngoái thi đậu cử nhân, giờ đang học ở Quốc Tử Giám. Nếu muội có hứng, ta sẽ tìm cơ hội cho hai người gặp mặt thử.”

“Không muốn!” — Lạc Tấn Tuyết không nhịn được cắt lời, vẻ mặt mất kiên nhẫn:

“Trước kia huynh từng hứa, nếu Đào Tử Cùng có thể vào Dĩnh Sơn Thư Viện, huynh sẽ cho chúng muội một cơ hội. Sao giờ huynh lại nuốt lời?”

Lạc Tấn Vân trầm giọng:

“Ta không có nuốt lời, chỉ là hỏi muội có muốn gặp thử vị công tử kia hay không. Trên đời này, đâu phải chỉ có mình Đào Tử Cùng là nam nhân?”

“Vậy thì ta không muốn! Dù hắn có là hoàng đế, ta cũng không muốn! Huynh đã hứa thì là đã hứa rồi, đừng có mà nghĩ đến chuyện đổi ý!” Lạc Tấn Tuyết vội vàng nói, như thể sợ huynh trưởng thật sự đổi lời.

Lạc Tấn Vân vốn dĩ biết nàng sẽ không đồng ý.

Cho nên mấy ngày nay vẫn chưa đề cập đến chuyện này, hôm nay chẳng qua là nhân lúc nàng đang gảy đàn, thuận miệng nhắc tới một câu.

Nhưng không ngờ bị nàng thẳng thừng từ chối, ngược lại khiến hắn vô cùng tức giận.

“Cứng đầu ngu ngốc!” Hắn quăng lại một câu rồi quay người rời đi.

Lạc Tấn Tuyết cũng giận, nghẹn một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hét với theo sau lưng hắn:

“Ta chính là cứng đầu ngu ngốc, chính là không lấy ai khác ngoài huynh ấy!”

Lúc quay lại Kim Phúc Viện, Lạc Tấn Vân vẫn còn mang theo cơn giận vì cuộc đối thoại vừa rồi với Lạc Tấn Tuyết.

Chậu hoa sơn trà quả thật đã được dời chỗ, giờ đang đặt gần cổng sân viện, trên một chiếc giá hoa thấp.

May mà phần lớn hoa trên chậu vẫn còn nguyên, hẳn là chỉ có một đóa bị Lạc Tấn Tuyết hái đi.

Hắn bước vào nhà, Tiết Nghi Ninh liền buông kim chỉ, tự mình rót trà mời hắn.

Lạc Tấn Vân không nhắc đến chuyện Lạc Tấn Tuyết hái hoa, chỉ hỏi:

“Sao nàng lại đặt chậu hoa kia ở chỗ đó?”

Hoa lan thì được đặt ở cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào?

Tiết Nghi Ninh nhìn ra sân, đáp:

“Trà hoa không chịu bóng râm, chỗ đó nhiều nắng, đặt ở đấy hoa sẽ nở rộ hơn.”

Lạc Tấn Vân không nói gì.

Thì ra hoa lan lại ưa bóng mát?

Lần sau, phải chọn một loại hoa thích bóng râm để tặng.

Thấy hắn im lặng, Tiết Nghi Ninh ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói:

“Hôm nay, mẫu thân cũng nhắc đến chuyện con nối dõi. Ta liền thưa với người, chi bằng cuối năm vì tướng quân nạp thêm một phòng thiếp thất. Mẫu thân đã đồng ý, bảo ta đi chọn người. Ta định tìm ngoài phủ cho cẩn thận, nếu có ai thích hợp, sẽ thay tướng quân rước vào cửa, để không vì ta mà làm chậm trễ chuyện hương hỏa.”

Lạc Tấn Vân nghe xong, liền cười lạnh một tiếng, nhưng rất lâu sau đó vẫn không nói gì.

Tiết Nghi Ninh dĩ nhiên cảm nhận được hắn không vui, nhưng lại không hiểu nguyên do, cũng không tiện mở miệng ngay.

Mãi đến khi sắc mặt hắn dịu xuống, mới nhẹ giọng nhìn nàng nói:

“Cho dù thiếp thất có con, nàng vẫn phải sinh đứa con của chính thất. Việc đó… không phải vậy sao?”

Tiết Nghi Ninh hơi cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp:

“Ta hiểu. Chỉ là ta nghĩ, nếu sớm có con, có lẽ mẫu thân và tướng quân…”

“Ta không vội,” Lạc Tấn Vân cắt lời nàng: “cái gì mà nạp người mới, tạm thời gác lại. Chờ tin tức của nàng.”

Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp:

“Nhưng ta lo thân thể mình không chịu được.”

Lạc Tấn Vân thản nhiên nói:

“Vậy thì mời đại phu điều dưỡng. Còn nữa, mai chuyển hết quần áo sinh hoạt của ta sang viện này.”

Tiết Nghi Ninh thấy khó thở, một lúc sau mới đáp khẽ:

“Vâng.”

Đêm thu nổi gió.

Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm như chim ưng nhìn mồi, bén nhọn mà áp bức.

Nàng không muốn đối diện ánh mắt đó, nhưng lại bị hắn nắm lấy cằm, ép phải nhìn thẳng.

Một giọt mồ hôi từ thái dương hắn nhỏ xuống, rơi thẳng trên xương quai xanh nàng, nóng rực như than hồng. Nàng chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, từng nhịp từng nhịp như nghẹn nơi cổ họng, tựa như bị nhấn chìm giữa dòng nước xiết, không có chỗ nào để trốn.

*Ban đầu tui edit là Ô Hằng mà giờ sửa lại là Ô Hoàn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me