Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh
Lúc này, trong viện chợt vang lên tiếng động. Hai người ngoảnh nhìn ra liền thấy mẫu thân, Tiêu thị, đang bước tới.Cả hai vội đứng dậy nghênh đón. Tiêu thị vừa định mở lời, thì một mụ mụ từ bên ngoài vội vã đi đến tìm Tiết Nghi Ninh.Vừa trông thấy người đó, lòng Tiết Nghi Ninh bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, bởi lẽ vị mụ mụ này chính là người chuyên quản việc xe ngựa đưa đón nữ quyến trong Lạc phủ.Quả nhiên, khi mụ mụ kia đến gần, liền hướng nàng nói: “Phu nhân, tướng quân bảo thời gian không còn sớm, ngài cần phải trở về.”Tiêu thị kinh ngạc: “Sớm như vậy đã phải đi rồi sao?”Tiết Nghi Ninh hiểu rõ Lạc Tấn Vân nói ra thì không thể cãi lời, chỉ đành giải thích: “Mẫu thân, có lẽ là có chuyện gấp. Dạo gần đây, tướng quân thường xuyên bị triệu kiến vào cung bất ngờ, lần này chắc cũng vậy.”“Vậy thì... Hay là con cứ ở lại đây, để hắn—”Tiết Nghi Ninh biết mẫu thân muốn nói “để hắn tự về trước”, cũng biết rõ rằng nếu Lạc Tấn Vân đã mở miệng bảo nàng đi, thì nhất định sẽ không đồng ý để nàng ở lại. Vì vậy, nàng chỉ mỉm cười đáp: “Con về trước, lần sau lại tìm cơ hội về thăm người.”Tiêu thị hiểu rằng nữ nhi sợ chọc giận cô gia (con rể), lòng đã nguội lạnh, rốt cuộc không còn trông mong gì nữa. Hốc mắt bà cũng vì thế mà đỏ hoe.Tiết Nghi Ninh vội vàng an ủi mẫu thân, hai người chung quy vẫn ôm nỗi nghẹn ngào, lưu luyến không rời mà từ biệt.Lúc này, Tùng Nguyệt lên tiếng: “Cô nương, hay là mang một chậu hoa lan về đi? Vừa khéo, chậu này đang nở hoa.” Nói rồi, nàng ôm lấy một chậu hoa lan đặt bên cửa sổ.Tiết Nghi Ninh vừa nhìn, liền nhận ra đó chính là cây xuân lan nhỏ nhất.Nhìn chậu xuân lan ấy, lòng nàng dâng lên một nỗi xót xa, tựa hồ chỉ cần chớp mắt thôi cũng có thể bật khóc.Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kiềm chế, nhẹ nhàng đón lấy chậu hoa, ôm vào lòng.Ra khỏi sân, Ngọc Khê muốn giúp nàng cầm xuân lan, nhưng nàng lại không nỡ buông tay, cứ thế tự mình ôm chặt, cho đến khi bước ra khỏi cửa thuỳ hoa, chợt trông thấy Lạc Tấn Vân đang đứng đợi nơi đó.Lạc Tấn Vân đưa mắt nhìn chậu hoa lan trong lòng nàng. Tiết Nghi Ninh biết nếu mở miệng, giọng nói nhất định sẽ nghẹn ngào, vì vậy chỉ giữ im lặng. Lạc Tấn Vân cũng không hỏi gì thêm.Mãi đến khi lên xe ngựa, nàng mới dám ôm chậu hoa vào ngực, rồi siết chặt lấy nó. Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, từng giọt trong suốt lặng lẽ nhỏ xuống những chiếc lá xanh biếc.Xe ngựa lăn bánh đưa nàng trở về phủ tướng quân . Đến nơi, nàng đã thu lại cảm xúc, nhẹ nhàng trao chậu hoa cho Ngọc Khê, rồi lặng lẽ theo sau Lạc Tấn Vân bước vào cửa.Vừa vào đến hậu viện, một gã sai vặt đã vội vàng chạy tới bẩm báo: “Vừa rồi Tiếu tướng quân có ghé qua, dặn tướng quân đến sớm một chút. Ngài ấy nói trước giờ Tuất mới có thể nghe được Thập Tứ Nương gảy đàn, bảo tướng quân ngàn vạn lần đừng đến trễ.”Lạc Tấn Vân bật cười: “Xem ra hắn mong đợi lắm đây.” Nói rồi, liền đi thẳng vào chính đường thay y phục.Lúc này, Tiết Nghi Ninh mới hiểu, cái gọi là “có việc” của hắn, chẳng qua chỉ là hẹn cùng bằng hữu đi thanh lâu.Chỉ để nghe một nữ tử nơi đó gảy đàn mà thôi… Vậy mà vì chuyện này, nàng phải vội vã quay về, đánh mất cơ hội hiếm hoi được trở lại nhà mẹ đẻ sau bao năm xa cách.Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi, cố nuốt ngược nỗi nghẹn trong lòng, như thể chỉ cần làm vậy mới có thể kìm giữ những giọt nước mắt chực trào.Có trách phụ thân không?Có lẽ… cũng có một chút.Về đến phòng, nàng chọn một góc bên cửa sổ trong gian thứ, nhẹ nhàng đặt chậu hoa lan xuống. Đôi mắt dừng lại nơi những cánh hoa nhỏ bé, ngẩn ngơ hồi lâu.Ngồi ngây người nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chẳng buồn dùng bữa tối, chỉ lặng lẽ tắm rửa rồi lên giường chìm vào giấc ngủ.Tỉnh dậy, nàng phát hiện gương mặt đã thấm đẫm nước mắt từ lúc nào. Ngoài viện, vừa vặn vang lên tiếng bước chân của Lạc Tấn Vân trở về.Nàng sững sờ một lúc lâu mới dần hoàn hồn khỏi giấc mộng, vội vàng lau khô nước mắt rồi định bước xuống giường. Nhưng chưa kịp đứng dậy, Lạc Tấn Vân đã đẩy cửa đi vào, dáng vẻ rõ ràng là muốn đến phòng tắm.Tiết Nghi Ninh biết hắn đến chỉ vì một chuyện kia, nhưng lúc này, cả người nàng vẫn còn chìm trong dư âm giấc mộng, mệt mỏi đến mức không thể gượng dậy nổi. Cuối cùng, không nhịn được mà khẽ nói:“Phu quân, đêm nay ta có chút mệt.”Lạc Tấn Vân thoáng dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng.Nàng khẽ cất giọng ôn nhu: “Phu quân, ta thật sự không còn sức lực. Hay là… đêm nay chàng qua chính đường nghỉ tạm?”Lạc Tấn Vân nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, rồi bỗng bật cười lạnh một tiếng. Không nói thêm lời nào, hắn xoay người, sải bước rời đi.Tiết Nghi Ninh bị tiếng cười lạnh kia làm cho ngớ người. Nàng ngẩn người hồi lâu, đến khi chợt hiểu ra.Hắn cười là vì đã đoán được.Hắn biết nàng đã nghe lời gã sai vặt khi nãy, biết nàng hiểu rõ hắn vừa từ đâu trở về.Lúc này, hắn trở về, muốn cầu hoan, nhưng nàng lại cáu kỉnh, thẳng thừng từ chối.Hắn cảm thấy nàng quá đề cao bản thân, như thể bản thân có vị thế cao lắm. Chính vì vậy, tiếng cười lạnh kia của hắn mang theo sự khinh miệt.Dù sao thì, nếu muốn tìm nữ nhân, hắn đâu thiếu gì lựa chọn? Trong nhà còn có Hạ cô nương sắp vào cửa, nàng chẳng có tư cách gì mà làm cao trước mặt hắn cả.Hắn đã hiểu lầm. Nàng nào có đề cao bản thân đến vậy? Chỉ là nàng thực sự rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.Thở dài bất lực, nàng lại nằm xuống, trong đầu chất chứa bao suy nghĩ hỗn loạn, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, Lạc Tấn Vân kết thúc kỳ nghỉ tắm gội. Hắn là Trấn Quốc Đại tướng quân, khi không xuất chinh thì vẫn phải xử lý quân vụ quan trọng. Vì thế, từ sáng sớm hắn đã rời phủ, chỉ đến chạng vạng hoặc đêm muộn mới quay về.Ánh trăng bạc nhạt dần, chỉ còn le lói chút ánh sáng cuối cùng. Tiết Nghi Ninh đêm qua không ngủ ngon, sáng sớm đã thức dậy. Sau khi từ chỗ lão phu nhân trở về, nàng tranh thủ nghỉ ngơi một lát, còn Ngọc Khê thì tự mình tính toán sổ sách.Chờ nàng tỉnh lại, Ngọc Khê liền hỏi:“Hạ cô nương và nha hoàn bên cạnh nàng, bạc hàng tháng nên phát thế nào?”Hạ Liễu Nhi hiện tại vẫn chưa chính thức vào cửa, xét về thân phận, nàng ta vẫn chỉ là khách, nên dĩ nhiên không cần phát nguyệt bạc(*). Bên cạnh nàng ta hiện có ba nha hoàn hầu hạ, trước đây cũng chưa từng phân rõ ai là đại nha hoàn.Lạc gia vốn xuất thân từ võ quan nhỏ, ngày thường chi tiêu tiết kiệm. Ngay cả Hạ Liễu Nhi—một di nương chưa sinh được con—bên cạnh cũng vốn chỉ có một đại nha hoàn hầu hạ. Thế nhưng, Tiết Nghi Ninh không muốn để Lạc Tấn Vân bắt bẻ mình cay nghiệt, liền dặn dò:“Phân Nhi vốn là nha hoàn nhị đẳng hầu hạ bên lão phu nhân, nay được thăng lên làm đại nha hoàn, phát nguyệt bạc theo bậc đại nha hoàn. Tiểu Trân mới chọn cũng tính theo bậc đại nha hoàn. Người còn lại thì giữ bậc nhị đẳng nha hoàn. Còn về phía Hạ cô nương...”(*) Nguyệt bạc là tiền công hàng tháng chủ nhân phát cho người hầu trong phủ. Số tiền này chia theo cấp bậc.Tiết Nghi Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói:“Nàng là khách, nên không cần phát bạc hàng tháng. Nhưng ngươi đi qua chỗ ta lấy năm lượng bạc, lát nữa khi phát bạc cho đám nha hoàn thì tiện thể đưa cho nàng. Nói rằng bên ta công việc bận rộn, có thể có chỗ không chu toàn, mà bọn hạ nhân đôi khi cũng lười biếng. Cứ để nàng nhận lấy, muốn mua gì thì mua.”Ngọc Khê lẩm bẩm:“Ta thấy phu nhân lo xa rồi. Tướng quân trân quý nàng như vậy, không chừng sớm đã cho nàng một, hai trăm lượng bạc rồi. Nàng đâu có thiếu bạc của phu nhân chứ.”Tiết Nghi Ninh đáp:“Hắn là hắn, ta là ta. Dù sao đưa tiền cũng không có gì sai cả.”Ngọc Khê cảm thấy chủ tử thật quá thiệt thòi, nhưng cũng hiểu rõ nàng chẳng để tâm quá lâu.Lần trước, rõ ràng lão phu nhân đã tự mình sắp xếp chỗ ở ổn thỏa, vậy mà vẫn cố tình gây khó dễ, bắt tướng quân đích thân đến đổi sang sân khác. Nếu sau này có chuyện thiếu thốn bạc tiền, đồ đạc không chu toàn, hay vô tình để lộ chút sơ suất, tướng quân e rằng sẽ đau lòng khôn xiết vì bảo bối trong lòng hắn.Chủ tử đã được dạy dỗ quá rõ ràng, thà rằng tuân theo mọi quy củ, cũng không thể để người ta trách móc vì chậm trễ vị cô nương kia.Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Khê bỗng thấy khó chịu, liền cẩn thận hỏi Tiết Nghi Ninh:“Phu nhân, tối qua người và tướng quân có chuyện gì không vui sao?”Tiết Nghi Ninh cúi đầu, im lặng hồi lâu mới khẽ đáp:“Không có gì…”Chẳng qua là hắn cho rằng việc chịu đến chỗ nàng một lát đã là một ân huệ, còn nàng lại không biết thân biết phận, cố chấp cự tuyệt.Một người đã không được yêu thích, dù không làm gì cũng dễ bị bắt lỗi. Huống hồ, tối qua nàng thực sự đã quá tùy hứng.Ngọc Khê biết nàng không muốn nói thêm, nên cũng không hỏi gì nữa. Chỉ là trong lòng nàng không khỏi lo lắng: Tướng quân hiếm khi chủ động đến một lần, phu nhân đến bao giờ mới có thể mang thai đây? Nếu đến lúc đó, Hạ cô nương lại có tin vui trước, phu nhân biết phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me