TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

Sau một hồi im lặng, nàng mới khẽ cất lời theo Trần Phượng Chi:

“Nếu quận chúa có nhã hứng, cũng có thể đến kinh thành xem qua một chuyến.”

Năm ngoái, vương đô Tây Khương từng dự định đến Đại Càng yết kiến hoàng đế, nhưng chưa kịp thì lại xảy ra biến chuyển, Đại Chu lên thay ngôi. Đúng lúc ấy, Tây Khương vương lại lâm trọng bệnh, việc đến kinh thành vẫn còn bỏ ngỏ.

Lời nàng nói ra, chính là ý muốn bước vào chính sự.

Nhưng Trần Phượng Chi lại nhẹ nhàng chuyển hướng:

“Phu nhân đã quen với Lương Châu chưa?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Từ nhỏ ta sống khép kín nơi khuê phòng, đến khi tới Lương Châu mới lần đầu thấy sa mạc, cũng là lần đầu ngắm thảo nguyên. Cũng là lần đầu gặp được một nữ tử anh hào như quận chúa. Đến nay vẫn thấy mình may mắn vì có cơ hội này.”

Trần Phượng Chi nhìn nàng, khẽ nói, “Nữ tử Trung Nguyên sống nơi khuê phòng, được dạy dỗ nề nếp, đoan trang dịu dàng, quả thật khác biệt hoàn toàn với nữ tử Tây Khương chúng ta.”

Ánh mắt nàng sâu thẳm, khiến Tiết Nghi Ninh chẳng thể không cúi đầu né tránh.

Hai người hàn huyên vài câu, Trần Phượng Chi lại nói:

“Nghe tin phu nhân đến, ta đặc biệt sai người nướng dê mời khách. Thịt dê nơi thảo nguyên này khác xa đồng ruộng, phu nhân nếm thử xem?”

Tiết Nghi Ninh đáp lời:

“Tạ quận chúa.”

Trong lòng lại dâng lên đôi phần thất vọng, cũng có đôi chút bất ngờ.

Quận chúa ấy một lời chẳng nhắc tới mối quan hệ giữa Tây Khương và Đại Chu, nàng liền hiểu, đối phương chẳng muốn  nhắc đến.

Nhưng nàng vẫn cho rằng, Trần Phượng Chi ít nhiều cũng sẽ hỏi đôi câu có liên quan đến chuyện cầm nghệ, chẳng ngờ đối phương lại chẳng hề đả động.

Dẫu cho Trần Phượng Chi có coi thường tài nghệ đánh đàn của nàng, thì dù sao nàng cũng là chủ nhân của danh cầm Minh Ngọc. Người yêu đàn, lẽ nào lại không muốn được tận mắt ngắm nhìn cây đàn danh tiếng, được đích thân nghe lấy âm thanh của nó? Tiết Nghi Ninh thật chẳng hiểu nổi, vì cớ gì Trần Phượng Chi lại chẳng chút hứng thú.

Theo những tin tức trong triều mà nàng từng nghe được, Trần Phượng Chi vốn ưa thích cầm nghệ, ngay cả nữ quan bên cạnh nàng ta cũng nổi danh là người giỏi đàn.

Ngay khi tâm trí còn đang rối bời, tỳ nữ đã bưng dê nướng lên.

Cùng lúc đó, rượu nho thơm ngát cũng được dâng lên, sóng sánh trong chén dạ quang màu xanh biếc, ánh rượu lan tỏa bốn phía.

Trần Phượng Chi nâng chén, nói:

“Đây là rượu nho quý của Lương Châu. Phu nhân đường xa mà đến, ta kính phu nhân một chén.”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Quận chúa khách khí rồi, lẽ ra là ta phải kính quận chúa mới phải.”

Rượu vừa chạm môi, nàng liền phát hiện thứ rượu này nặng hơn nhiều so với loại rượu nho nàng từng uống ở Lương Châu.

Bởi vậy cũng chẳng dám uống nhiều, chỉ nhấp lấy một ngụm cho phải phép.

Nào ngờ Trần Phượng Chi uống xong, lại nghiêng miệng chén về phía nàng, tỏ ý đã cạn ly, rồi nói:

“Phu nhân, mời.”

Tiết Nghi Ninh đành nâng chén còn phân nửa, ngửa đầu uống cạn, sau đó lấy khăn tay khẽ chấm nơi khóe miệng, lặng lẽ nhổ phần lớn rượu vào trong khăn.

Nàng cũng chẳng rõ vì cớ gì mình lại cẩn trọng đến thế, chẳng dám uống nhiều.

Nhưng theo bản năng, liền làm vậy.

Quả nhiên, Trần Phượng Chi lại sai tỳ nữ rót cho nàng chén thứ hai.

Tiết Nghi Ninh nhìn chén rượu, lần này chủ động nhắc đến chuyện chiến sự, hỏi:

“Hiện nay nơi biên cảnh binh đao căng thẳng, không rõ người dân Tây Khương có bị ảnh hưởng gì chăng?”

Trần Phượng Chi đáp:

“Chuyện ấy thì không.”

Tiết Nghi Ninh nói:

“Phía trước nghe tin viện binh phương Nam đã lục tục lên đường đến biên cảnh, thắng bại chỉ còn là chuyện nay mai. Nếu lúc này quận chúa…”

Chưa dứt lời, Trần Phượng Chi đã cắt ngang:

“Tướng quân phu nhân là nữ tử yếu mềm, dám một mình lưu lại nơi Lương Châu hiểm yếu, thật chẳng dễ dàng. Vì thế ta lại kính phu nhân thêm một chén.”

Tiết Nghi Ninh liền hiểu, Trần Phượng Chi đang cố ý lảng tránh chủ đề.

Tựa hồ đã có chủ ý từ trước, dứt khoát không nhắc tới nữa.

Điều ấy khiến nàng thấy lạ, chẳng lẽ Trần Phượng Chi không phải đang do dự băn khoăn, mà là đã có quyết định rõ ràng?

Trần Phượng Chi uống cạn, sau đó hướng nàng mời:

“Phu nhân, xin mời ——”

Tiết Nghi Ninh cũng không còn cách nào thoái thác, đành nâng chén.

Nhưng nàng vẫn giữ thói cũ, cố tình để lại một chút rượu nơi đáy ly, không uống hết.

Cố gắng chống đỡ như thế, mãi đến khi yến tiệc kết thúc, nàng mới miễn cưỡng giữ được đôi phần tỉnh táo.

Thế nhưng rượu thực sự quá nặng, tác dụng lại đến chậm, khiến nàng không khỏi đưa tay day trán.

Trần Phượng Chi cất giọng quan tâm:

“Phu nhân chẳng quen uống rượu, là thấy đau đầu sao? Hay là vào phòng ta nghỉ tạm một lát?”

Lời nàng nói ra quá mực nhiệt tình, khiến Tiết Nghi Ninh có phần ngoài ý muốn. Nhưng theo bản năng, nàng liền lắc đầu, khẽ đáp:

“Tửu lượng của ta quả thực kém, đầu có hơi đau. Không dám quấy rầy quận chúa, ta xin cáo từ trước, về nghỉ ngơi một lát.”

Nếu Trần Phượng Chi đã cố ý không muốn bàn chuyện xuất binh, nàng cũng chẳng còn hứng thú ở lại. Nói thật lòng, nàng vốn dĩ cũng không quá thích những lời nói nửa vời kỳ quái kia, lại càng chẳng thoải mái khi bị ép uống rượu.

Vừa nghe nàng muốn rời đi, Trần Phượng Chi lập tức từ trên tòa bước xuống, đi thẳng tới trước mặt nàng, nói:

“Phu nhân đã mệt, hà tất vội vàng quay về? Hay để ta sai người mang tới một bát canh giải rượu?” Vừa nói, vừa đưa tay đỡ lấy nàng.

Tay nàng chạm lên vai, khiến toàn thân Tiết Nghi Ninh khẽ run, lập tức muốn tránh đi, nhưng Trần Phượng Chi lại giữ chặt lấy nàng:

“Phu nhân, chi bằng để ta dìu nàng đi nghỉ một lát?”

“Không dám phiền quận chúa, ta vẫn nên về trước. Hôm khác lại đến bái kiến.” Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng từ chối.

Lúc này, Lưu Tiểu Hạnh lên tiếng:

“Quận chúa, vài hộ vệ đi theo bên phu nhân là do chính tay tướng quân giao phó, họ đều là người lỗ mãng. Nếu lỡ xảy ra chuyện hiểu lầm, e rằng không hay. Vẫn nên để phu nhân hồi phủ thì hơn.”

Tiết Nghi Ninh nghe vậy, thầm than quả nhiên không mang sai người, gan dạ lại mưu trí. Lời nói ấy vừa khéo vừa hợp tình hợp lý, nàng không quên trách nhẹ một câu:

“Hạnh Nhi, không được vô lễ.”

Trần Phượng Chi liếc nhìn Lưu Tiểu Hạnh, sau đó buông tay khỏi nàng, thần sắc có phần uể oải:

“Vậy ta tiễn phu nhân một đoạn.”

Tiết Nghi Ninh cũng không tiện từ chối, đành để nàng tiễn ra ngoài.

Trên đường đi, Trần Phượng Chi lại mời nàng ba ngày sau đến dự cuộc tụ hội cưỡi ngựa trên thảo nguyên cùng người Tây Khương.

Tiết Nghi Ninh không lập tức nhận lời, nhưng cũng không từ chối.

Nàng thật sự không thể nhìn thấu Trần Phượng Chi, chẳng rõ đối phương rốt cuộc đang toan tính điều gì.

Lúc ấy vừa đi đến bên một bàn đá trong hoa viên, bỗng thấy một nữ tử đang vẽ tranh trên bàn.

Trong vương phủ Tây Khương này, phần lớn đều là người Tây Khương, phục sức cũng mang đậm sắc thái Tây Khương. Giờ đột nhiên trông thấy một nữ tử mặc Hán phục, lại đang ung dung vẽ tranh, quả thật khiến người khác có phần bất ngờ.

Nữ tử kia quay đầu lại, hướng về phía Trần Phượng Chi gọi:

“Quận chúa.”

Nói rồi nhìn sang Tiết Nghi Ninh, mỉm cười:

“Vị này hẳn là phu nhân của Trấn Quốc Đại tướng quân? Quả thật tư dung như tiên.”

Nói xong, liền khẽ thi lễ với nàng.

Trần Phượng Chi nói:

“Đây là nữ quan bên cạnh ta, người Hán.”

Tiết Nghi Ninh vốn đã nắm khá rõ về thông tin của Tây Khương vương phủ, lúc này liền nhớ ra, bèn hỏi:

“Phải chăng là cô nương được phong chức Khởi Cư Xá Nhân(*) trong vương phủ?”

Trần Phượng Chi có một tâm phúc tên gọi Phong Nhàn, đảm nhiệm chức Khởi Cư Xá Nhân trong phủ. Nàng tinh thông cầm nghệ, lại am tường thi họa, là người cực kỳ tài học.

Phong Nhàn mỉm cười:

“Đúng vậy. Không ngờ phu nhân cả ta cũng từng nghe qua.”

Nói rồi chỉ về bức họa trước mặt:

“Phu nhân xem thử, bức tranh ta vừa vẽ thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me