TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

Tiết Nghi Ninh đưa mắt nhìn qua, là một bức tranh phong tục, đường nét sống động, cảnh vật chân thực sinh động, quả thật thú vị.

Nàng gật đầu nhận xét:

“Phong cô nương bút pháp tinh tế, sơn thủy thanh thoát, nhân vật truyền thần. Có phong vận của Doãn Thiên Ngôn, không hề kém cạnh danh gia.”

Phong Nhàn bật cười:

“Phu nhân thật hiểu lòng người. Ta thích nhất cũng chính là họa sư Doãn Thiên Ngôn.”

Nói đoạn, nàng cầm lấy bức họa, nhìn Tiết Nghi Ninh mà nói:

“Hôm nay được gặp phu nhân, lòng ta vui mừng. Trên người chẳng có gì làm lễ, bức họa này xin tặng lại phu nhân. Ngày khác nếu có dịp, nhất định muốn được nghe phu nhân gảy đàn một khúc.”

Tiết Nghi Ninh thầm nghĩ, người như Phong Nhàn đây mới đúng là dáng vẻ mà nàng từng hình dung về người trong vương phủ Tây Khương. Nàng thu lại bức họa, nói lời cảm tạ rồi cáo từ rời đi.

(*) Khởi cư xá nhân: nữ quan ghi chép và hầu cận sinh hoạt thường nhật, thuộc hàng thân cận, biết văn chương, giỏi cầm họa, đôi khi kiêm việc thư từ, thảo sớ.

Trở lại xe ngựa, Tiết Nghi Ninh mở bức họa ra, trong lòng thầm nghĩ:

Phong Nhàn đúng là người khoáng đạt, vừa vẽ xong đã tiện tay đem tặng.

Nhưng kỳ thực, lời đánh giá khi nãy nàng mới chỉ nói một nửa.

Theo nàng thấy, bức tranh này... kỳ thực có điểm rất kỳ quái.

Trên bức họa là một chiếc thuyền nhỏ, trôi giữa non nước hữu tình. Đầu thuyền có hai người đứng, một nam một nữ. Nữ tử lấy tay áo che miệng cười khúc khích, nam tử thì giương nỏ, nhắm vào cành cây bên bờ nơi một con chim đang đậu. Con chim ấy đang bảo vệ tổ, đang giằng co cùng một đại điểu toàn thân đen sẫm, hoàn toàn không hay biết phía sau mình đang có nguy hiểm cận kề.

Cảnh sắc sơn thủy cùng nhân vật đều được họa khá tinh tế, thế nhưng bố cục lại cực kỳ kỳ quái: nơi lẽ ra nên để trống lại bị vẽ kín cảnh trí, nơi đáng ra cần được khắc họa tỉ mỉ thì lại bỏ trắng, bố cục rối rắm, chỗ thưa chỗ kín chẳng đâu vào đâu. Người thường nhìn qua chỉ cảm thấy bức họa này không mấy đẹp mắt, nhưng người hiểu thì sẽ nhận ra, đây là lỗi mà chỉ người mới học vẽ mới dễ mắc phải.

Chẳng lẽ tay nghề của Phong Nhàn lại thất thường đến vậy?

Lưu Tiểu Hạnh thấy nàng chăm chú nhìn bức họa hồi lâu, bèn hỏi:

“Phu nhân, bức tranh này có gì kỳ lạ sao?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Không có gì, chỉ là cảm thấy…”

Chưa kịp dứt lời, nàng bỗng khựng lại.

Ánh mắt nàng dừng lại ở một chỗ kỳ lạ trên tranh.

Nữ tử trên thuyền, người đang dùng tay áo che miệng cười, bên dưới cổ tay áo, lại thò ra một nét mực đen. Nhìn kỹ, đường nét ấy chẳng khác nào... một chòm râu buông thõng.

Nhưng người đó rõ ràng là nữ tử, sao lại có râu?

Nàng nghĩ bụng, chẳng lẽ đó là khăn che mặt màu đen? Nhưng nhìn thế nào cũng chẳng giống, càng nhìn... lại càng giống chòm râu hơn.

Chẳng lẽ nữ tử kia... thực ra là nam nhân cải trang?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Tiết Nghi Ninh ban đầu còn muốn bật cười, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới một việc.

Nàng chợt nhận ra, cảm giác không thoải mái, áp bức mơ hồ mà bản thân vẫn luôn cảm thấy mỗi khi đứng trước mặt Trần Phượng Chi… rốt cuộc là từ đâu mà đến.

Đó là thứ bản năng của nữ nhân khi đối diện với nam nhân, một loại trực giác mang tính giới, một thứ phản xạ phòng vệ tự nhiên khi rơi vào thế yếu trước người mang khí lực đàn ông.

Trần Phượng Chi... quả thật không giống một nữ nhân.

Từ ánh mắt nàng ta nhìn nàng, đến những lời tán thưởng về dung mạo, thân thể, lại thêm cách mời rượu từng bước từng bước, thái độ ấy, tất cả đều khiến Tiết Nghi Ninh cảm thấy bị áp chế, thậm chí là nguy cơ rình rập.

Ánh mắt của Trần Phượng Chi nhìn nàng, chẳng khác nào ánh mắt của một nam nhân khao khát mỹ sắc nữ tử.

Vậy nên… chẳng lẽ Trần Phượng Chi chính là nam giả nữ trang?

Ý nghĩ ấy khiến Tiết Nghi Ninh cảm thấy khó tin, thậm chí như thể chính mình đang hoang tưởng.

Nhưng một khi đã sinh lòng nghi ngờ, rồi lại nhìn bức họa này, toàn thân nàng liền nổi gai ốc.

Nữ tử trong tranh lấy tay áo che miệng cười, thoạt nhìn là dáng vẻ kiều diễm e lệ. Thế nhưng nếu là để che giấu... che đi chòm râu bên cằm thì sao?

Vậy thì nàng ta chính là nam nhân cải trang thành nữ!

Phong Nhàn tặng nàng bức họa này, nào phải tùy tiện tặng lễ, rõ ràng là đang muốn nhắn nhủ điều gì!

Nàng lập tức cúi đầu, cẩn thận nhìn lại bức tranh, ánh mắt dừng lại nơi hai con chim tưởng chừng không đáng để ý, nhưng thực chất lại là mấu chốt cả bức họa.

Con đại điểu toàn thân đen thẫm kia, nhìn kỹ chẳng khác gì một con quạ đen.

Mà con chim nhỏ đang dang cánh bảo vệ tổ… Tiết Nghi Ninh chợt bừng tỉnh.

Quạ đen là ám chỉ Ô Hoàn. Còn chim nhỏ ấy, là chim sơn ca, tượng trưng cho Lạc Tấn Vân.

Nàng lại nhìn lên hai người trên thuyền. Nữ tử kia rõ ràng đại diện cho quận chúa Tây Khương. Còn nam nhân bên cạnh…

Người ấy cầm nỏ trong tay, dưới chân đặt một bao đá. Bên cạnh còn vẽ một chiếc lông chim đen rơi xuống.

Thuyền trôi theo dòng nước phương Nam, xuôi về hướng Tây, rõ ràng nam nhân kia tượng trưng cho Nam Việt. Bao đá là ẩn dụ cho Thạch Vinh. Mà chiếc lông chim đen rơi trên thuyền, là dấu hiệu của Ô Hoàn.

Tây Khương, Nam Việt, Thạch Vinh, ba thế lực trên cùng một con thuyền. Sau lưng họ là Ô Hoàn.

Tất cả đang âm mưu hãm hại Lạc Tấn Vân, cấu kết dẫn giặc Ô Hoàn xâm lược Đại Chu!

Tiết Nghi Ninh giật mình hiểu ra, Trần Phượng Chi, căn bản không phải là Trần Phượng Chi thật!

Mà là Trần Thiếu Dương, người có dung mạo giống hệt Trần Phượng Chi, lại chính là con của công chúa Nam Việt. Hắn bắt tay với Nam Việt, thay thế thân phận quận chúa.

Thạch Vinh đã bỏ thành Phu Lương, sau chiến sự chắc chắn bị luận tội. Vì để thoát thân, hắn muốn giết Lạc Tấn Vân, đẩy hết tội lỗi lên đầu Lạc Tấn Vân.

Còn Nam Việt, chỉ cần Ô Hoàn tạo loạn nơi biên thùy, Đại Chu sẽ không còn sức lo cho phương Nam. Khi ấy, bọn họ có thể nhân cơ hội nổi dậy.

Nghĩ đến đây, Tiết Nghi Ninh vội vàng cuộn tranh lại, nghiêng người ra cửa xe ngựa, gọi lớn:

“Đi mau, nhanh rời khỏi đây ——!”

Lời còn chưa dứt, một cảm giác lạnh buốt như băng đã áp sát bên cổ nàng.

Tiết Nghi Ninh khiếp sợ nhìn về phía Lưu Tiểu Hạnh.

Lưu Tiểu Hạnh kề sát chủy thủ vào cổ nàng, giọng nói dịu đi, nhưng vẫn lạnh lẽo:

“Ta vốn không định động đến ngươi. Nhưng giờ thì không còn cách nào khác. Chỉ trách ngươi… lại đột nhiên muốn đi gặp Trần Phượng Chi, lại nhận được bức họa này, còn nhìn ra được hàm ý bên trong.”

Tiết Nghi Ninh hoảng hốt hỏi:

“Ngươi... rốt cuộc là ai?”

Lưu Tiểu Hạnh khẽ cười:

“Đừng nóng vội, một lát nữa ngươi sẽ biết thôi.”

Nói rồi, nàng hướng ra ngoài xe phân phó:

“Phu nhân nói, muốn đến trà lâu ở đầu phố trước.”

Phu xe bên ngoài đáp:

“Dạ được.”

Sau đó lại quay sang hộ vệ:

“Phu nhân bảo đi trà lâu đầu phố.”

Trương Bình hiện không có mặt, bọn hộ vệ cũng chẳng sinh nghi điều gì.

Tiết Nghi Ninh âm thầm tự trách bản thân đã quá lơ là.

Thực ra từ đầu nàng đã có chút đề phòng Lưu Tiểu Hạnh,  bởi vì sự xuất hiện của nàng quá đột ngột, bởi vì quan hệ kỳ quặc giữa nàng và chủ tử, và cả việc nàng không giống một nữ nhân vừa mới chịu nhục chốn nông gia.

Thế nhưng... nàng vẫn xem nhẹ.

Bởi lẽ nàng có quá nhiều hộ vệ bên cạnh, lại mang thân phận tôn quý, tự khắc sinh tâm kiêu ngạo, coi thường một nông nữ như Lưu Tiểu Hạnh, cho rằng nàng tuyệt đối không thể liên can gì tới Tây Khương vương phủ.

Nàng đã khinh suất.

Giờ nghĩ lại, chuyện Yến Nhi đột nhiên đau bụng từ sáng sớm, rất có thể cũng là do tay nàng ta sắp đặt.

Vậy rốt cuộc, mục đích của nàng là gì?

Xe ngựa dừng lại trước trà lâu đầu phố.

Lưu Tiểu Hạnh giấu chủy thủ bên hông, làm bộ như đang dìu Tiết Nghi Ninh xuống xe.

Tiết Nghi Ninh liếc về phía hộ vệ đi theo, định dùng ánh mắt ra hiệu cầu cứu, nào ngờ bọn họ phần lớn đều không dám nhìn nàng, không ai để ý đến sắc mặt của nàng.

Lưu Tiểu Hạnh đưa nàng lên lầu, dọc đường đi thẳng tới hậu viện. Tới nơi, nàng quay lại nói với hộ vệ:

“Các ngươi cứ đợi tại đây, ta đưa phu nhân vào trong.”

Bọn hộ vệ tưởng phu nhân chỉ muốn đi tiện, liền đứng đợi ngay tại cửa hậu viện, không chút nghi ngờ.

Tiết Nghi Ninh không muốn rời khỏi tầm mắt của hộ vệ, nhưng lại sợ Lưu Tiểu Hạnh đâm thẳng dao vào người mình ngay tại chỗ, trong lòng phân vân, không biết có nên liều mạng phản kháng hay không.

Chính lúc còn đang do dự, vừa đến trước cửa nhà xí, phía sau gáy nàng bỗng truyền đến một cú đánh mạnh như trời giáng, trước mắt tối sầm, nàng lập tức ngã gục.

Khi tỉnh lại, bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng của Lưu Tiểu Hạnh:

“Chỉ có kẻ c.h.ế.t mới không mở miệng.”

Tiết Nghi Ninh lập tức hiểu, nàng đang nói đến mình.

Ngay sau đó, một giọng nam quen thuộc vang lên:

“Quan đại nhân sẽ không đồng ý đâu.”

Giọng nói kia, chính là Lưu Phong!

“Hừ, đừng lấy hắn ra dọa ta. Giờ phút này, có phải do hắn đồng ý hay không... đã không còn quan trọng!”

“Dù sao đi nữa, cũng phải đợi Quan đại nhân trở về rồi mới quyết định.”

“Ngươi...”

Lưu Tiểu Hạnh giận dữ nói:

“Tốt lắm! Vậy ta chờ, đợi hắn trở về, ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn!”

Nói xong, nàng bỏ đi.

Lưu Phong lúc này mới bước tới, đứng ngay trước mặt Tiết Nghi Ninh, ánh mắt như đang dò xét.

Một lúc sau, hắn mới hỏi:

“Phu nhân tỉnh rồi sao?”

Tiết Nghi Ninh chậm rãi mở mắt.

Lúc ấy nàng mới nhận ra, nơi nàng đang ở tứ phía đều là tường đá, không thấy ánh sáng trời, chỉ có một ngọn nến leo lét soi sáng. Mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, lẫn theo mùi ẩm mốc nồng nặc, hệt như một địa lao.

Nàng đang nằm dưới đất, còn Lưu Phong ngồi xổm ngay bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Trên mặt hắn vẫn giữ vẻ cung kính, nhưng lại không mang nét thấp hèn của một kẻ nô bộc, sống lưng hắn thẳng tắp, ánh mắt đầy cảnh giác.

Cảm giác ấy, rất giống những vệ binh được huấn luyện nghiêm ngặt. Nàng thầm nghĩ, người này nhất định là kẻ luyện võ.

Tiết Nghi Ninh vội vàng ngồi dậy, lùi về sau mấy bước, hỏi:

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì ta?”

Lưu Phong bình thản đáp:

“Chuyện này, ta không có quyền tiết lộ. Phiền phu nhân tạm thời lưu lại đây, đợi đại nhân trở về rồi sẽ định đoạt.”

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.

Ngay khi hắn định đóng cửa, Tiết Nghi Ninh liền gọi với theo:

“Ngươi nói ‘đại nhân’ là ai? Chủ nhân các ngươi… có phải là vị lão tiên sinh kia không?”

“Đúng vậy.”  Lưu Phong đáp, rồi không nói thêm lời nào nữa, đóng sập cánh cửa gỗ nặng nề lại, khóa chặt.

Giờ khắc này, Tiết Nghi Ninh đã hiểu rõ: bọn họ là cùng một phe, có tổ chức, có mục đích, chỉ là mục đích ấy đến giờ vẫn chưa ai biết được.

Việc Lưu Tiểu Hạnh âm thầm tiếp cận nàng, nàng còn có thể đoán được là có mưu đồ. Nhưng hôm đó, vì sao Lưu Phong lại có ý định đưa nàng ta rời đi?

Dường như chủ tớ Lưu Phong không hề đồng thuận với việc để Lưu Tiểu Hạnh ở lại bên cạnh nàng. Chỉ là, khi ấy nàng lại lựa chọn tin tưởng một nữ tử đơn độc yếu đuối như Lưu Tiểu Hạnh, chứ không chọn tin lời Lưu Phong, người vốn có hành tung quái dị.

Cho nên, vị lão tiên sinh kia hẳn là kẻ đứng đầu trong nhóm này. Lưu Tiểu Hạnh thuộc về một nhánh, còn Lưu Phong là người thân cận dưới quyền lão tiên sinh.

Giờ đây, sống chết của nàng... đều do một lời quyết định của lão tiên sinh kia.

Thế nhưng người đó lại quá đỗi thần bí, cũng quá kỳ lạ, khiến nàng không sao đoán được rốt cuộc sẽ xử trí mình thế nào.

Lạc Tấn Vân lo nàng ở Lương Châu gặp chuyện, tuyệt không ngờ... nay thật sự đã xảy ra chuyện.

Mà chính hắn còn chưa giữ yên thân được. Bốn phía trùng trùng địch ý nhắm vào hắn, nội ứng như Thạch Vinh cũng đã lộ mặt…

Có lẽ, lần này... chính là ngày tận của cả hai người họ.

Trong gian phòng ẩm thấp, nàng nén chịu từng khắc như từng năm, chờ đợi trong lo sợ suốt nửa canh giờ. Cuối cùng, bên ngoài mới vang lên tiếng động, là Lưu Phong quay lại.

Hắn nói:

“Phu nhân đứng dậy đi, theo ta ra ngoài một chuyến.”

Tiết Nghi Ninh ngơ ngác nhìn hắn, không rõ rốt cuộc định đưa nàng đi đâu, nhất thời không động đậy.

Lưu Phong tựa hồ nhìn ra được sự cảnh giác và thấp thỏm trong lòng nàng, liền nói:

“Phu nhân cứ yên tâm, không phải đưa đi xử tử. Chỉ là đổi nơi khác, ta muốn nói chuyện cùng phu nhân.”

Tiết Nghi Ninh lúc này mới đứng dậy, lặng lẽ theo hắn bước ra khỏi phòng giam.

Quả nhiên, nơi nàng bị giam giữ là một tầng hầm ngầm. Lưu Phong cầm đèn dẫn đường, đưa nàng leo qua một đoạn thang gỗ, lên đến một căn phòng phía trên. Nắp thông đạo của tầng hầm được giấu kín dưới nền nhà trong phòng.

Hắn mở cửa phòng, dẫn nàng ra ngoài. Bên ngoài là một hành lang yên tĩnh, lát đá sạch sẽ.

Khi bước ra hành lang ấy, nàng bắt đầu suy đoán, nơi này có vẻ như là một biệt viện thanh vắng.

Nhưng còn chưa để nàng kịp nghĩ ngợi nhiều, Lưu Phong đã mở một cánh cửa khác, dẫn nàng bước vào.

Đó là một gian phòng ngủ, bên trong có bàn ghế, có giường, chăn nệm trên giường đều là tơ lụa mềm mại, hiển nhiên là vật dùng cao cấp, được chuẩn bị chu đáo.

Lưu Phong khẽ nói:

“Mời phu nhân ngồi.”

Tiết Nghi Ninh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn hắn thì ngồi nghiêng bên hông nàng, nhìn nàng nói:

“Phu nhân, Quan đại nhân dặn ta truyền lời, chúng ta là người trong triều đình Nam Việt.”

“Nam Việt…” Tiết Nghi Ninh kinh hãi, bất giác siết chặt tay.

Thực ra, nàng đã mơ hồ đoán được điều này, nhưng lại không dám nghĩ sâu. Phương Nam vượt núi băng rừng mà đến, đâu phải chuyện dễ dàng gì. Nếu không có mưu đồ lớn, làm sao có thể dốc công xa xôi như vậy?

Lưu Phong lại nói tiếp:

“Nếu phu nhân đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, vậy ta cũng không giấu nữa, nói rõ luôn cho phu nhân biết.

Hiện tại mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Chỉ đợi hai ngày nữa, khi Ô Hoàn giao chiến với quân Chu, chúng ta sẽ phối hợp từ trong đánh ra, phục kích đại quân của Lạc Tấn Vân tại biên cảnh, một trận đoạt mạng.

Đợi Lạc Tấn Vân chết rồi, chứng cứ Thạch Vinh cấu kết với địch đã nằm trong tay chúng ta, hắn tự nhiên sẽ không dám vọng động. Ô Hoàn sẽ nhân thời cơ ấy đánh thẳng vào Lương Châu, Tây Khương cũng sẽ đưa ba vạn thiết kỵ tiến quân về phía Đông, còn đại quân Nam Việt của chúng ta sẽ từ sau hưởng ứng.

Đến lúc đó, bốn quân hợp lực, Triệu Ngạn sẽ không còn đường lui, tất nhiên không chống đỡ nổi. Chúng ta sẽ thừa cơ tiến thẳng vào kinh thành, giành lại ngôi vị hoàng đế.

Triệu Ngạn vốn là nghịch thần tặc tử. Đại Càng mới là chính thống hoàng thất. Tiết gia các người cũng từng là thần tử Đại Càng, từng kiên cường kháng chiến đến phút cuối cùng. Chỉ là thế yếu bất đắc dĩ mới phải cúi đầu xưng thần trước Triệu Ngạn.

Phu nhân, chi bằng lúc này hãy bỏ tà quy chính, đến khi Ô Hoàn tấn công Lương Châu, cùng chúng ta rời đi trước, về Phúc Châu.”

Tiết Nghi Ninh không dám tin, giọng run lên:

“Nhưng đó là Ô Hoàn! Chính là bọn chúng vừa mới tàn sát dân thành Phu Lương. Lạc Tấn Vân đang cố hết sức giành lại Phu Lương, vậy mà các ngươi lại muốn bắt tay với Ô Hoàn để giết hắn…”

Nàng nghẹn giọng, càng nói càng run rẩy:

“Vậy Phù Lương phải làm sao? Lương Châu thì sao? Ung Châu thì sao? Bao nhiêu bách tính nơi đó, còn đang chờ được về quê hương, các ngươi lại muốn buông lỏng Ô Hoàn, để mặc bọn chúng tràn vào?”

Lưu Phong bình thản nói:

“Phu nhân, giờ ta không thể giải thích cặn kẽ hơn. Nhưng điều ngài phải hiểu là, những lời ngài nói chỉ là lòng dạ nữ nhân. Còn nếu muốn giành lại kinh thành, đây là con đường duy nhất chúng ta có thể đi. Nếu không, đợi triều đình đánh bại Ô Hoàn, tiếp theo liền sẽ gom quân diệt sạch Nam Việt. Đến khi đó, trời đất cũng không còn đường xoay chuyển.”

“Cho nên các ngươi cứ thế buông lỏng để Ô Hoàn tiến vào?”  Tiết Nghi Ninh lắc đầu, từng câu đều lạnh như băng:

“Ta là lòng dạ nữ nhân, còn các ngươi thì là đại kế vì thiên hạ? Kế sách này là do vị Quan đại nhân kia của các ngươi bày ra? Hắn là ai? Ngay cả Hoàng thượng các ngươi cũng đồng tình? Đây chẳng phải cũng là giang sơn của Đại Càng, là con dân của các ngươi sao?”

Rồi nàng không kìm được nữa, thốt lên:

“Chẳng phải Thượng thư Lễ Bộ Bùi đại nhân của các ngươi đã đàm phán nghị hòa? Nếu y biết các ngươi làm vậy… nhất định sẽ không đồng ý!”

Lưu Phong im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn mới cất lời:

“Ta biết, phu nhân từng có tình ý với Bùi thượng thư. Phu nhân từng nghĩ chưa? Nếu phu nhân cùng chúng ta về Phúc Châu, người và Bùi đại nhân… có thể danh chính ngôn thuận bên nhau.”

Tiết Nghi Ninh sắc mặt thoáng tái nhợt, sững sờ nhìn hắn.

Lưu Phong tiếp tục:

“Lạc Tấn Vân đã không còn hy vọng sống, Lương Châu sẽ rơi vào loạn lạc. Khi đó sẽ chẳng còn ai để tâm Lạc phu nhân đi đâu. Chu đế tất nhiên cũng không truy cứu Tiết gia.

Cho nên,  chỉ cần phu nhân đi cùng chúng ta về Phúc Châu, bất luận sau này chúng ta có công phá được kinh thành hay không, ít nhất… phu nhân sẽ có thể đường hoàng ở bên Bùi thượng thư.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me