TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

Ăn được một nửa, nàng không muốn ăn nữa, nhỏ giọng nói: “Ta ăn không vô.”

Lạc Tấn Vân kiên trì thêm một lát, rồi nghĩ lại trước đây nàng vốn cũng ăn rất ít, liền không miễn cưỡng thêm nữa, đặt chén xuống.

Hắn cởi áo ngoài, lên giường nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng dựa sát vào ngực mình.

“Vài ngày sau, khi mặt đất khô ráo, chúng ta sẽ tiến công đoạt lại Phu Lương, tiếp đến là những lãnh thổ bị mất. Chủ lực Ô Hoàn lần này thương tổn nặng nề, người Tiên Bi lại thấy tình thế bất lợi, rất có thể sẽ sớm lui binh. Chúng ta sẽ nhân cơ hội này thế như chẻ tre  lấy lại những gì đã mất, để những bá tánh đang lưu vong khắp nơi được trở về cố thổ.”

Những lời này hắn là đang nói cho nàng biết, đây là công lao của nàng.

Hoặc có lẽ, cũng là công lao của Bùi Tuyển.

Nếu không phải cả hai người bọn họ đều đồng thời lựa chọn bảo vệ quốc thổ, thì hôm nay Đại Chu cũng không có khả năng phản kích thắng lợi như vậy.

Tiết Nghi Ninh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nằm trong lòng hắn.

Hắn lại nói cho nàng nghe chuyện trong quân doanh: “Ngày mai nếu nàng còn muốn ăn tiếp chén canh thịt dê bánh kia, ta sẽ bảo nhà bếp thêm chút nước hâm nóng lại cho nàng ăn. Nếu không thích, thì ăn giống như bọn ta cháo kê nấu loãng, thêm ít rau ngâm. Ta có thể kiếm cho nàng chút thịt khô và pho mát, nhưng những ngày sau thì cũng không còn nữa.”

Tiết Nghi Ninh dường như chẳng mấy để tâm, rất lâu sau mới khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Hắn thấy nàng vừa khóc xong, tâm trạng vẫn còn suy sụp uể oải, lại nói thêm: “Về sau không được giống hôm nay nữa. Ta đã phân phó Yến Nhi chăm sóc nàng thật tốt, nếu nàng còn tìm chết hay làm tổn thương chính mình, ta liền chém đầu nha hoàn của nàng.”

Trong quân doanh, tất nhiên chẳng thể so với kinh thành. Chuyện sinh tử mỗi ngày đều diễn ra, một câu "chém đầu" cũng bị hắn dễ dàng thốt ra như không.

Nàng không lên tiếng, nhưng cũng biết hắn không phải chỉ nói cho qua chuyện.

Lạc Tấn Vân lại tiếp tục kể cho nàng nghe các loại hiệu lệnh trong doanh trại tượng trưng cho điều gì, Thạch Vinh hiện bị giam giữ nơi đâu, tin tức khẩn từ Lương Châu gửi tới ra sao, còn có suy đoán của hắn về việc Ô Hoàn sau lưng đang bố trí binh lực thế nào. Dần dần, Tiết Nghi Ninh cũng thôi chìm đắm mãi trong tâm trạng tang thương vì cái chết của Bùi Tuyển, nỗi bi ai kia cũng tạm lắng xuống đôi chút.

Một lúc lâu sau, hắn thiếp đi.

Mấy đêm liên tiếp hầu như chưa từng chợp mắt, hắn thật sự quá mệt.

Nàng thì mới tỉnh lại, tất nhiên không dễ ngủ, chỉ lặng lẽ nằm trong lòng hắn.

Ngực hắn vững chãi và ấm áp, khiến nàng luyến tiếc không muốn rời xa.

Hai ngày sau, bọn họ quả nhiên xuất phát, do Lạc Tấn Vân đích thân thống lĩnh binh mã.

Yến Nhi được dạy dỗ nghiêm khắc, không dám ngủ gật, cũng chẳng dám rời nửa bước. Nàng luôn canh chừng bên cạnh Tiết Nghi Ninh, không để nàng đến gần chậu than, cũng không để nàng đến gần binh lính hay đao kiếm, chỉ sợ nàng lại xảy ra chuyện chẳng lành.

Tiết Nghi Ninh khẽ nói:

“Không cần quá căng thẳng, ta sẽ không tìm đến cái chết.”

Yến Nhi lập tức đáp:

“Nhưng vẫn không được, nô tỳ cứ phải canh chừng mới yên tâm.”

Vừa nói xong, nàng như sực tỉnh, ngẩng đầu hớn hở:

“Phu nhân chịu nói chuyện với nô tỳ rồi!”

Tiết Nghi Ninh lặng lẽ nhìn về phía chân trời phủ ánh hoàng hôn, không nói một lời.

Ba ngày sau, những chiếc xe kéo chở các binh lính bị thương nặng nề lục tục được đưa về Dương Xuyên. Người dẫn đội là một viên phó úy, đồng thời chuyển tới một phong thư tay do chính Lạc Tấn Vân viết. Trong thư, hắn nhắn rằng lương thảo trong quân vô cùng quý giá, nàng và Yến Nhi nếu nhàn rỗi không việc gì, có thể đến giúp quân y chăm sóc thương binh.

Ý tứ đã rất rõ ràng, nàng ở trong quân ăn dùng, thì cũng nên góp một tay làm việc.

Tiết Nghi Ninh bất đắc dĩ chấn chỉnh tinh thần, cùng Yến Nhi đến doanh trướng của quân y.

Chỉ khi tận mắt nhìn thấy nàng mới biết thương binh đông đến nhường nào. Nhóm đầu tiên đã kín hết năm sáu gian doanh trướng, mà sau lưng vẫn còn từng đợt thương binh tiếp tục đưa tới.

Nàng và Yến Nhi ban đầu không quen cảnh máu thịt bầy nhầy, quân y cũng không dám sai sử hai người, cả nửa ngày đầu chỉ có thể đứng một bên, tay chân thừa thãi, không biết nên làm gì.

Về sau Yến Nhi dần thích nghi, bắt đầu giúp sắc thuốc, đun nước, làm việc lặt vặt. Tiết Nghi Ninh cũng theo nàng học tập, ít nhất cũng không còn chỉ đứng bên nhìn nữa.

Đến ngày hôm sau, nàng đã nhận biết được hầu hết các loại thuốc trị thương ngoài da.

Ban đầu, nàng còn có chút cố kỵ, không dám lại gần những binh sĩ bị thương ở ngực, tay chân, nhưng sau vài ngày khi gặp tình huống cấp bách, nàng cũng không còn tâm trí lo nghĩ nhiều, thậm chí đã học được cách thay thuốc.

Mấy ngày trôi qua, nàng càng học được nhiều việc, cũng càng thêm vất vả. Quân y rất thích để nàng phụ giúp rửa sạch vết thương cho binh sĩ, bởi đây là công đoạn đau đớn nhất, lại cần người giữ chặt thương binh. Nếu có nàng ở đó, các thương binh biết nàng là phu nhân của đại tướng quân, dù đau đến nghiến răng toát mồ hôi lạnh cũng không dám nhúc nhích, vì thế công việc trôi chảy hơn nhiều.

Chứng kiến những người còn sống mà gãy tay gãy chân, có kẻ ruột gan đổ tràn ra ngoài rồi lại bị nhét ngược vào bụng… Trong đầu nàng khi ấy chỉ còn lại sự thương xót và bận rộn, nỗi đau vì cái chết của Bùi Tuyển cũng dần nguôi ngoai, không còn dằn vặt như lúc đầu.

Mãi cho đến tám ngày sau, tiền tuyến truyền tin về thành Phu Lương đã được thu hồi.

Phu Lương là thành trọng yếu, phòng thủ kiên cố, lúc trước Lạc Tấn Vân từng một mình thủ thành trong cảnh bốn bề không viện trợ suốt mấy tháng. Nay đại quân quay lại, chỉ trong mấy ngày liền tái chiếm, quả là một trận đại thắng.

Nghe được tin ấy, toàn quân doanh như vỡ òa trong hân hoan. Ngay cả Yến Nhi cũng vui mừng đến mức bật kêu thành tiếng. Mà Tiết Nghi Ninh, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Cũng đúng vào lúc ấy, A Quý đưa theo Ngọc Khê cùng mấy thân vệ, vội vã chạy đến doanh trại Dương Xuyên.

Ngọc Khê đến Lương Châu mới hay tin Tiết Nghi Ninh đã vào quân doanh, liền vội vã cầu xin A Quý cho theo, đuổi đến nơi.

Chủ tớ gặp lại, đều hết sức mừng rỡ, sắc mặt Tiết Nghi Ninh cũng nhờ đó mà thêm vài phần sáng sủa.

Tối hôm đó, nhân tin thắng trận truyền về ban ngày, trong quân lấy thịt khô nấu canh bánh, mở tiệc mừng công đơn sơ. Ngọc Khê trông thấy Tiết Nghi Ninh vậy mà ăn hết hơn nửa chén, không khỏi giật mình.

Yến Nhi ngồi bên, đổ phần ăn không hết của Tiết Nghi Ninh vào chén mình, vừa nói:

“Ta với phu nhân đã hơn mười ngày chỉ ăn cháo kê với rau ngâm, chớ nói thịt khô, đến cả xương đầu heo ta cũng có thể ôm mà gặm.”

Ngọc Khê nghe vậy, nhìn sang Tiết Nghi Ninh, giọng không nén được thương xót:

“Phu nhân, sao người không ở lại Lương Châu? Dù gì nơi ấy cũng dễ chịu hơn nơi này một chút.”

Tiết Nghi Ninh nghe vậy, sắc mặt liền trầm xuống, không đáp lời.

Tới đêm, lúc Ngọc Khê hầu hạ nàng ngâm chân, thấy nàng ngồi yên ngẩn người, bèn khẽ giọng hỏi:

“Phu nhân… có phải người... thích Bùi thế tử phải không?”

Tiết Nghi Ninh chậm rãi quay đầu nhìn sang nàng.

Ngọc Khê nói tiếp:

“Lúc ở Lương Châu hỏi thăm về phu nhân, ta đã biết nơi ấy xảy ra chuyện gì. Vừa rồi Yến Nhi cũng nói, mấy ngày nay phu nhân luôn buồn bực không vui, thậm chí từng tuyệt thực, từng muốn tìm đến cái chết. Lại nghĩ đến trước kia Tử Thanh có kể với ta, rồi những chuyện hồi phu nhân còn ở Tiết gia... Ta liền đoán, có phải phu nhân thật sự đã đem lòng với Bùi thế tử? Giờ người đã mất, phu nhân mới sống không nổi như vậy?”

Tiết Nghi Ninh không biết nên nói gì, chỉ im lặng không đáp.

Ngọc Khê lại nói:

“Phu nhân ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn. Lão gia, phu nhân và cả đại công tử ở Tiết gia đều đang mong ngóng phu nhân bình an trở về!”

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không dại dột nữa… Chỉ là… chuyện ấy quá khó chấp nhận. Bùi Tuyển… là vì ta mà chết.”

Ngọc Khê dịu giọng an ủi:

“Nếu vì phu nhân mà chết, hẳn điều mà Thế tử mong mỏi nhất chính là phu nhân có thể sống tốt. Phu nhân hãy thử làm việc gì đó khác, bận rộn một chút, đầu óc sẽ bớt nghĩ ngợi. Ngày mai, ta sẽ cùng phu nhân đi chăm sóc thương binh.”

Thực ra, Ngọc Khê còn muốn nói thêm, nàng thấy tướng quân quả thực thật lòng với phu nhân.

Trước kia nàng không hiểu vì sao phu nhân lại muốn đi chăm sóc thương binh, còn nói là do chính tay tướng quân viết thư dặn dò, nay thì đã rõ, chẳng qua chỉ là muốn để phu nhân có chuyện để làm, để nàng thôi ngày đêm đau đáu vì chuyện kia.

Quả nhiên, Yến nhi cũng nói, so với khi mới tới đây, tinh thần phu nhân đã khá hơn rất nhiều.

Hôm sau, vào buổi chiều, khi Tiết Nghi Ninh đang định đi lấy thuốc tê, thì có một bóng người từ xa bước nhanh đến, dừng ngay trước mặt nàng, cất tiếng:

“Tẩu tẩu!”

Tiết Nghi Ninh ngẩng lên nhìn, hoá ra là Lạc Tấn Phong.

Hắn vẫn luôn đóng quân ở nơi khác, hôm nay mới về tới doanh trại Dương Xuyên.

Nàng nhìn hắn, trên gương mặt vốn ảm đạm không ánh sáng thoáng nở một nụ cười, nhẹ giọng gọi: “Nhị đệ.”

Lạc Tấn Phong đã gần một năm chưa được gặp người nhà, nay thấy Tiết Nghi Ninh, liền vô cùng vui mừng, nói: “Tẩu tẩu, khi nghe tin tẩu ở đây, ta còn không dám tin, chẳng ngờ lại là thật! Trong nhà vẫn ổn cả chứ? Mẫu thân vẫn khoẻ chứ?”

Tiết Nghi Ninh đáp: “Trong nhà đều ổn cả, mẫu thân cũng khoẻ.”

Nàng biết điều hắn mong chờ nhất là tin tức về thê nhi, bèn chủ động nói:

“Lúc ta rời kinh, Xuyên nhi đã có thể vịn đứng dậy, chờ đệ trở về, e rằng đã biết đi và biết gọi phụ thân rồi. Còn nữa, đại ca đệ đã mời sư phó dạy Tỏa Nhi học chữ.”

Lạc Tấn Phong nghe xong thì hưng phấn không thôi, đập tay làm quyền, nói:

“Nhanh thôi, Ô Hoàn đã là tàn binh bại tướng, đánh xong mấy trận sau nữa, chúng ta sẽ được hồi kinh.”

Hắn thật sự rất mong được trở về.

Tiết Nghi Ninh mỉm cười, dịu dàng đáp lại.

Lạc Tấn Phong lại nói:

“Đại ca trễ một chút, hẳn cũng sắp về tới đây rồi.”

“Vậy sao?” Tiết Nghi Ninh cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Thế thì thật tốt.”

Đến chạng vạng, Lạc Tấn Vân quả nhiên đã trở lại.

Trong quân doanh, để đón mừng đại thắng, bếp lại hầm thịt, rượu được mang ra, sĩ khí phấn chấn khắp nơi, như thể chiến thắng Ô Hoàn đã ở ngay trước mắt.

Binh sĩ ngày thường khó được thấy rượu, hôm nay có cơ hội, ai nấy đều nâng chén, thong thả nhâm nhi suốt hai canh giờ.

Tiết Nghi Ninh không có hứng thú với những náo nhiệt đó, liền sớm trở về trong doanh trướng.

Nhưng trong trướng quá đỗi yên tĩnh, trái lại khiến những tiếng cười đùa rôm rả bên ngoài càng trở nên lạc lõng, khiến lòng nàng thêm phần quạnh vắng.

Nàng ngồi bên bếp than sưởi ấm, Ngọc Khê ngồi cùng một bên, giúp nàng hong tay, cho đến khi Lạc Tấn Vân bước vào doanh trướng.

Ngọc Khê thấy hắn tới, liền định lui ra, nhưng hắn gọi lại, dặn:

“Hôm nay nhà bếp đun nhiều nước ấm, đi lấy ít nước về, để phu nhân ngươi rửa mặt, tắm rửa cho thoải mái.”

Ngọc Khê nghe vậy vội đáp “Vâng”, mặt mày rạng rỡ rồi lui ra ngoài.

Lạc Tấn Vân ngồi xuống cạnh Tiết Nghi Ninh, dịu giọng nói:

“Vừa rồi quân y Ngô bảo, tuy nàng thân phận tôn quý, nhưng lại hòa nhã dễ gần, không ngại bẩn không sợ mệt, lại còn nhanh nhẹn lanh trí, băng bó vết thương còn giỏi hơn cả đệ tử hắn dạy dỗ.”

Tiết Nghi Ninh im lặng hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đáp:

“Hắn dĩ nhiên sẽ không nói ta chính là người lười biếng, lại chậm trễ nhất trong đám.”

Lạc Tấn Vân bật cười.

Thấy nàng đã có thể mở miệng đáp lời, liền biết nàng đã khá hơn nhiều.

Nàng mạnh mẽ hơn hắn nghĩ.

“Vài ngày nữa ta sẽ dẫn quân tiến về Phu Lương, đẩy chiến tuyến lên phía trước. Nàng cùng ta đi, chờ khi chiến sự bình định hoàn toàn, chúng ta sẽ cùng hồi kinh.”  hắn nói.

Tiết Nghi Ninh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Nàng hiểu, mọi sự hắn an bài đều là vì lo cho nàng. Và nàng, cũng đã sẵn lòng đón nhận.

Nơi này giá rét khắc nghiệt, là thứ nàng trước nay chưa từng chịu đựng, nơi này tanh máu ngập tràn, là cảnh tượng nàng chưa từng thấy qua, nơi này mỗi ngày đều có người bị thương, mỗi ngày đều có người bỏ mạng. Bất kể thắng hay bại, hai bên địch ta đều là núi xương chất chồng, một mạng người dường như chẳng đáng là bao.

Nàng vốn chẳng thể nào nuốt nổi cháo gạo kê cùng dưa muối, nay cũng phải miễn cưỡng ăn, mặc áo cũ vương máu và thuốc, không được ngày ngày tắm gội, không thể lo lắng việc tay sưng da rộp. Suốt ngày tất bật bận rộn đến mức mỏi eo đau lưng, cũng không tránh khỏi phải đối diện từng lượt thương tàn, tử vong giáng xuống như búa bổ.

Những chuyện từng xảy ra trong thành Lương Châu, trong cõi lòng nàng vẫn khắc sâu, nhưng nay tạm thời bị những việc trước mắt đè nén xuống, chẳng còn thời gian hay tâm trí để nghĩ ngợi nhiều.

Đôi lúc nàng muốn kháng cự, kháng cự sự lãng quên ép buộc này, bởi nàng muốn đắm chìm trong nỗi bi thương, tựa như chỉ có thế mới xứng đáng với người đã khuất.

Nếu quên đi nỗi đau ấy, nàng cảm thấy có lỗi với Bùi Tuyển.

Nhưng nàng biết, Lạc Tấn Vân sẽ không cho phép.

Cho nên nàng chỉ có thể nghe theo sự an bài của hắn, sống qua ngày nào hay ngày ấy.

Ngọc Khê mang nước đến, Lạc Tấn Vân cũng tạm rời ra ngoài. Nàng nhân lúc ấy gột rửa thật kỹ, thay sang y phục sạch sẽ.

Không bao lâu, Lạc Tấn Vân cũng quay lại, đã tắm rửa xong, bước lên giường, nghiêng người ôm lấy mặt nàng, lặng lẽ nhìn.

Nàng nhìn ra được ánh mắt hắn mang hàm ý gì.

Trong lòng liền hiểu rõ, từ sau khi rời Lương Châu đến nay, hắn vẫn chưa từng gần nàng.

Chỉ là…

“Ta mệt… ta không muốn…” nàng rốt cuộc nhịn không được mà khẽ nói.

Trong lòng nàng giờ quá rối loạn, tựa như ngay cả việc tồn tại thôi cũng đã tiêu hao hết thảy khí lực. Huống chi là đối phó với chuyện này…

Lạc Tấn Vân không hề lui bước, trái lại cúi sát xuống tai nàng, khàn giọng nói:

“Để ta khiến nàng muốn.”

Chưa dứt lời, hắn đã đè nàng xuống, thân hình cao lớn phủ lấy nàng, sức nặng và hơi thở nóng rực.

Tiết Nghi Ninh hoảng hốt siết lấy mép chăn, toàn thân run lên, suýt nữa bật ra tiếng nức nở.

Bên ngoài doanh trướng đã im ắng, chỉ còn tiếng gió rít buốt lùa qua vải bạt. Không tiếng cười nói, khiến tất cả trở nên yên tĩnh đến ngạt thở.

Trong đầu nàng trống rỗng, vừa chống cự vừa hoảng loạn. Nàng muốn gạt bỏ cảm giác, muốn giả như mình không cảm nhận được gì cả, nhưng hắn không cho phép nàng thoái lui

Trời đông Dương Xuyên rét thấu xương, ba chậu than hồng cũng không đuổi nổi khí lạnh nơi biên cảnh. Nhưng khi hắn trở về, hơi thở kia, bàn tay kia, ngực hắn áp sát lấy nàng, tựa như mang cả một trời xuân ấm.

Dưới bàn tay hắn, nàng như tuyết bị ánh nắng ban trưa làm tan chảy. Khóe mắt hoe đỏ, vành tai nóng bỏng, hô hấp rối loạn, nàng chỉ có thể gục đầu rơi nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa run rẩy mà bấu chặt lấy hắn.

Nàng không biết khi nào bản thân bắt đầu thuận theo. Đem những ngày tháng thống khổ vùi về sau đầu, coi hắn là người duy nhất giữa cõi đời có thể cứu nàng ra khỏi vực thẳm.

Đến tận nửa đêm, nàng vẫn ôm chặt hắn không buông, rúc đầu vào ngực hắn.

Nàng khẽ nói:

“Phu quân, thực xin lỗi…”

Một lát sau lại cất tiếng, giọng nhẹ nhẹ:

“Cảm ơn chàng…”

Cảm ơn hắn, đã làm những điều nên làm, và cả những điều vốn không cần phải làm, đưa nàng tới quân doanh giúp nàng sống tiếp.

Một lời oán trách cũng chưa từng, càng không lạnh nhạt mỉa mai.

Nàng bỗng nghĩ, có lẽ ngày Bùi Tuyển rời đi ấy, chính là một kiếp nạn trong đời nàng.

Mà người nàng gả không phải ai khác, lại là Lạc Tấn Vân, có lẽ chính là điều may mắn duy nhất ở kiếp nạn này.

Hắn khẽ vuốt tóc nàng, dịu giọng nói:

“Cảm tạ gì chứ, là nàng đã cứu mạng ta.”

Tiết Nghi Ninh không lên tiếng.

Hắn tiếp lời:

“Nàng yên tâm, trận chiến này ta nhất định sẽ thắng. Sẽ đoạt lại tất cả lãnh thổ đã mất, sẽ đánh tan Ô Hoàn, để dân lưu lạc được trở về cố hương, yên ổn sống đời.”

“Nàng đã cứu mạng ta, ân tình này, ta nhất định không phụ.”

Nàng khẽ nói:

“Tướng quân dũng mãnh, nhất định có thể làm được.”

Lạc Tấn Vân cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu nàng.

Trong lòng, hắn thật muốn hỏi nàng một câu.

Nếu không phải vì bá tánh biên thùy, không vì quốc gia đại sự, nàng… có nguyện ý cứu hắn không?

Nếu hắn chỉ là một kẻ vô danh, không thể quyết định thắng bại chiến cuộc này thì sao?

Với nàng, hắn là tướng quân Đại Chu… hay là trượng phu?

Nhưng hắn không dám hỏi.

Hắn sợ khiến nàng khó xử, càng sợ chính mình tự rước nhục.

Nếu nàng im lặng… hắn phải làm sao?

Thế nên, lời không hỏi ra miệng, đáp án không nghe được. Vẫn có thể tự lừa mình rằng, đó chính là điều mình muốn nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me