TruyenFull.Me

Dang Edit Hien The Nha Ta Qua Bac Tinh

Vài ngày sau, quân doanh được dời đến Phu Lương thành, Tiết Nghi Ninh cũng tận mắt chứng kiến tòa thành được chiếm lại một lần nữa.

Thi thể chất chồng trước đó đã được binh lính thu dọn, gom lại hỏa thiêu, cùng nhau an táng ngoài thành, nơi sườn núi hoang vu.

Từng tốp lưu dân lần lượt quay về, những người bỏ xứ chạy nạn nay trở lại tìm thân nhân, thu gom hài cốt rải rác trong các căn nhà đổ nát.

Cùng lúc ấy, hai cánh đại quân đồng loạt xuất phát, truy quét tàn binh Ô Hoàn, trận nào cũng thắng lớn.

Tiên Bi cuối cùng cũng nhận rõ thời thế, tuyên bố rút quân toàn diện, đồng thời dâng thư cầu hòa với Đại Chu.

Quả như lời Lạc Tấn Vân từng nói, Đại Chu lấy  "thế như chẻ tre" giành thắng lợi, chỉ trong vòng mười mấy ngày, cuộc chiến nhanh chóng bước vào hồi kết.

Trời ngày một lạnh hơn, trong quân ai nấy đều mong có thể khải hoàn trở về trước thềm năm mới.

Tiết Nghi Ninh vẫn ngày ngày cùng nha hoàn giúp quân y chăm sóc thương binh.

Hôm ấy, chính Lạc Tấn Phong đích thân đưa một thương binh đến.

Thương binh nọ được người dìu tới, từ xa đã kêu khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa đi vừa rên rỉ:

“Ta không tha cho tên Quý Tôn kia đâu! Hắn rõ ràng là cố ý! Ta còn chưa cưới vợ mà! Ngay cả nữ nhân cũng chưa từng chạm vào! Xong rồi, đời ta thế là xong cả rồi…”

Nghe giọng điệu ấy, hẳn là lúc luận võ trên thao trường bị thương.

Lạc Tấn Phong đỡ thương binh kia, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiết Nghi Ninh đứng đó, lập tức quát lớn:

“Xong với chẳng xong! Quân y còn chưa xem mà đã rên như ma khóc quỷ gào!”

Tiết Nghi Ninh liếc mắt một cái đã thấy thương binh kia chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, được Lạc Tấn Phong cùng một binh sĩ khác dìu đỡ. Trên người không có thương tích rõ rệt, chỉ thấy hắn khom khom eo, không dám bước đi một bước.

Nghe hắn lải nhải, nàng cũng đoán được đại khái thương tích nằm chỗ nào, liền đưa mắt ra hiệu cho Ngọc Khê. Hai người cùng nhau rời khỏi doanh trướng.

Vừa tới ngoài cửa, Ngọc Khê liền nói nhỏ:

“Phu nhân, nô tỳ đi xem Lưu đại phu có rảnh không, để sắc thuốc.”

Tiết Nghi Ninh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cối đá ngoài phòng dược, bắt đầu nghiền thuốc.

Kim sang dược và thuốc cầm máu đều cần được tán mịn thành bột, nên mỗi ngày đều có rất nhiều dược liệu phải nghiền giã.

Bên trong trướng, quân y đã bắt đầu khám cho thương binh nọ.

Chỉ nghe hắn vẫn tiếp tục rên rỉ không dứt, nước mắt nước mũi đầy mặt:

“Quân y, ta có phải là không giữ được nữa rồi không? Ta còn chưa từng nếm mùi nữ nhân, chưa có cưới vợ mà đã chịu nỗi khổ này… Sau này biết lấy gì mà nhìn người ta đây? Chi bằng để ta ch·ết quách cho rồi…”

Không biết là ai ở trong phòng cười nói:

“Thôi đi, giáo úy trước kia còn bị một mũi tên xuyên qua, vết thương máu chảy ròng ròng mà vẫn khỏi đấy thôi! Bây giờ người ta cũng đã có hai đứa rồi, chỉ có ngươi là cứ ở đó gọi cha gọi mẹ.”

“Câm miệng!”

Lạc Tấn Phong tựa hồ không muốn nghe nhắc đến chuyện kia, bỗng quát to một tiếng.

Không ngờ tên thương binh lại nghe lọt tai đoạn trước, lập tức hỏi dồn:

“Thật sao? Giáo úy bị thương chỗ nào vậy?”

Lời còn chưa dứt, thương binh nọ đã lại bắt đầu gào rên, miệng không ngớt kêu:

“Đau quá, đau quá ——”

Ngô quân y trầm giọng nói:

“Mau nói chuyện với hắn, làm cho hắn phân tâm, đừng chú tâm vào chỗ đau. Ta sẽ tranh thủ ra tay nhanh một chút.”

Lạc Tấn Phong lúc này mới lên tiếng:

“Ngươi nghe rõ chưa, đừng có kêu nữa. Ta cũng từng bị thương ở bụng dưới, trúng tên. Khi ấy đại phu còn nói ta có khả năng cả đời đoạn tử tuyệt tôn, nhưng sau đó đắp thuốc, rốt cuộc cũng không sao cả.”

Ban đầu chỉ là mấy lời tán gẫu trong quân trướng, Tiết Nghi Ninh nghe không mấy để tâm. Nhưng lời Lạc Tấn Phong vang lớn, nàng dù ở ngoài phòng cũng nghe rõ mồn một.

Nàng vốn định mặc kệ, nhưng vừa nghe đến mấy câu ấy, trong lòng chợt động, như nhớ ra điều gì, tay bất giác khựng lại giữa chừng.

Đúng lúc ấy, Ngọc Khê bưng thuốc trở về, thấy nàng vẫn đang nghiền dược, liền vội nói:

“Phu nhân, việc này cần sức, để nô tỳ làm là được…”

Tiết Nghi Ninh đưa tay ra hiệu “suỵt”, ý bảo nàng đừng nói gì thêm.

Ngọc Khê không rõ duyên cớ, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám lên tiếng.

Một binh sĩ nghe vậy liền sửng sốt, nghiêng đầu nói với vẻ ngờ vực:

“Đoạn tử tuyệt tôn? Khi ấy đại phu nói thế thật sao? Không phải chỉ là vết thương nhỏ thôi à?”

Lạc Tấn Phong hừ một tiếng, đáp:

“Đồ ngu, loại chuyện ấy có thể tùy tiện nói ra được sao? Khi đó ta vừa mới thành thân không bao lâu!”

“Khó trách ngày đầu tiên ta thấy giáo úy khóc trước mặt tướng quân…”

“Câm miệng! Ngươi mới là kẻ khóc ấy!” Lạc Tấn Phong giận dữ quát, mất cả thể diện.

Lúc này, quân y xem qua vết thương rồi kết luận:

“Chỉ là sưng tấy do chấn thương, không đáng ngại. Mấy ngày tới nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, giữ tâm thanh tịnh, vài ngày nữa là khỏi.”

Thương binh lập tức hỏi lại:

“Không cần uống thuốc sao?”

“Nếu ngươi muốn, ta kê cho mấy thang.”

“Vậy… vẫn là nên kê đi. Uống thuốc ta mới yên tâm.”

Lạc Tấn Phong bật cười:

“Nhìn bộ dáng nhát gan của ngươi kìa!”

Nói rồi lại nghiêm mặt bảo:

“Được rồi, nằm nghỉ một lát đi. Ta phải quay về luyện binh.”

Dứt lời, hắn quay đầu bước ra khỏi phòng, vừa ra tới cửa liền thấy Tiết Nghi Ninh vẫn chờ bên ngoài, liền cười nói:

“Tẩu tẩu, ta đi trước.”

“Khoan đã.”  Tiết Nghi Ninh chợt đứng dậy gọi với theo  “Nhị đệ, giờ đệ có rảnh không?”

Lạc Tấn Phong vội vàng đáp:

“Có rảnh, có rảnh! Tẩu tẩu có việc gì sao?"

Tiết Nghi Ninh đưa mắt nhìn quanh, rồi bước đến góc sau phòng, chỗ yên tĩnh ít người lui tới, sau đó mới quay đầu lại hỏi:

“Vừa rồi nghe nhị đệ nói… trước kia từng bị thương nặng, còn bị quân y chẩn đoán là có thể không sinh con được, có thật không?”

Lạc Tấn Phong thoáng ngượng, vội giải thích:

“Chuyện đó là năm đó ta trúng một mũi tên. Quân y quả thật nói như vậy, nhưng cũng bảo có khả năng không sao, chỉ là lúc ấy ta nghĩ đó chỉ là lời an ủi. Khi đó thật sự khổ sở một trận. Sau này có Tỏa Nhi rồi, mới biết là không sao.”

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu, hỏi tiếp:

“Là chuyện của 5 năm trước?”

Lạc Tấn Phong ngẫm nghĩ, gật đầu xác nhận:

“Tính ra cũng đã hơn 5 năm rồi.”

Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng nói:

“Ta từng nghe trong phủ có người nhắc đến việc này, lúc ấy còn tưởng… là đại ca đệ.”

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tấn Phong sầm xuống, giọng mang theo tức giận:

“Nhất định là nương Tỏa Nhi đi khắp nơi nói bậy!”

Nói rồi lại trấn an:

“Tẩu tẩu yên tâm, tuyệt đối không phải đại ca. Ca ta từng bị thương nặng, một lần là mũi tên trúng ngực, một lần khác bị thương ở lưng, ngoài ra không có vết thương nào nghiêm trọng.”

Tiết Nghi Ninh thoáng sững người, chớp mắt một cái đã trấn định lại, lập tức mỉm cười nói:

“Được rồi, ta hiểu rồi. Nhị đệ mau đi lo việc đi.”

“Vâng… được.”

Lạc Tấn Phong liếc nhìn nàng một cái, trong lòng mang theo thắc mắc, xoay người rời đi, có chút không hiểu vì sao tẩu tẩu lại đột nhiên hỏi chuyện ấy.

Hắn không nghĩ ra, sao tẩu tẩu lại quan tâm đến vết thương năm xưa của hắn.

Chẳng lẽ vì đại ca và tẩu tẩu lâu nay chưa có con, tẩu tẩu từng nghe trong phủ có người nói bóng nói gió gì đó, nên sinh nghi, tưởng rằng đại ca năm xưa từng bị thương… đến mức không thể có con?

Vậy thì sao nàng không hỏi thẳng đại ca?

Lại nói, vết thương đó để lại sẹo rõ ràng, chẳng phải chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra rồi sao?

À phải… tẩu tẩu là tiểu thư khuê các, e là ngày thường cùng đại ca hành phòng đều…

Nhận ra bản thân càng nghĩ càng lệch, Lạc Tấn Phong vội vàng lắc đầu một cái, ép mình dừng dòng suy nghĩ lại, nhanh chóng rảo bước hướng giáo trường. Hắn nghĩ, vẫn nên tìm đại ca nói một tiếng, kẻo huynh ấy bị nghi oan cái tội… “vô sinh”!

Còn Tiết Nghi Ninh, lúc này đã trở lại ngồi bên chiếc cối nghiền dược. Nhưng nàng không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn những thang thuốc đang đặt đó, ánh mắt ngơ ngẩn như đang theo đuổi một dòng suy nghĩ xa xăm.

Yến Nhi từ dược phòng trở lại, nói:

“Phu nhân, thuốc vừa được sắc xong, lát nữa người nhớ uống.”

Từ khi đến Phu Lương, mỗi ngày nàng đều uống thuốc là do Lạc Tấn Vân dặn dò, không được gián đoạn. Nay bọn họ đều đang giúp đỡ tại doanh trướng quân y, tiện thể sắc thuốc tại đây luôn.

Trước kia Tiết Nghi Ninh nghĩ hắn làm vậy là vì chuyện hành phòng, lúc này lại nhận ra, lý do ấy không còn vững.

Nàng nói: “Yến Nhi, ta thấy hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi một lát.”

Yến Nhi vội vàng bỏ việc trong tay, lo lắng nói:

“Phu nhân thấy không khoẻ chỗ nào? Là do nghiền thuốc mệt sao? Vậy để nô tỳ đỡ người về nghỉ.”

Tiết Nghi Ninh khẽ đẩy nàng ra:

“Không cần đâu, ta chỉ muốn ngồi một lát thôi. Tự ta trở về cũng được.”

Yến Nhi vẫn không chịu:

“Không được đâu, tướng quân dặn rồi, không thể để người đi một mình. Nô tỳ sẽ đỡ phu nhân về nghỉ, rồi bảo Ngọc Khê mang thuốc qua.”

Nói rồi, nàng lập tức chạy vào trong dặn dò Ngọc Khê một tiếng, sau đó cẩn thận quay ra đỡ Tiết Nghi Ninh.

Tiết Nghi Ninh nhìn nàng, hỏi khẽ:

“Tướng quân thực sự dặn ngươi vậy sao?”

Yến Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Vâng, hôm qua tướng quân còn nói, tuy phu nhân trông có vẻ đã đỡ hơn, nhưng không thể lơ là, nhất định phải trông nom cho cẩn thận.”

Rồi như chợt nhớ ra, nàng nói thêm:

“Đúng rồi—”

Nàng vui mừng nói:

“Tướng quân còn dặn hôm nay sẽ cho người mang một túi ngô tới, để nấu cháo cho phu nhân dùng. Lát nữa nô tỳ sẽ nấu một bát cháo gà cho người.”

Tiết Nghi Ninh ngơ ngác nhìn nàng.

Hiện giờ tuy đã tới thành Phu Lương, nhưng nơi này sớm bị Ô Hoàn cướp phá sạch trơn, chớ nói là ngô ngon, ngay cả gạo kê cũng khó mà kiếm được.

Trong quân doanh, binh lính vẫn ăn hạt kê vàng, rau dại, rau muối.

Dù là Lạc Tấn Vân đương quân chủ tướng, cũng chỉ là nấu hạt kê với chút rau, hoặc ăn một bát canh bánh bột trắng.

Nhất định phải tốn không ít công sức, mới có thể kiếm được một túi ngô mang tới cho nàng nấu cháo.

Thế nhưng Lạc Tấn Vân vốn không phải người ưa hưởng thụ. Trái lại, hắn ở trong quân đều ăn cùng mâm, ngủ cùng trướng với binh sĩ. Tướng lĩnh dưới trướng cũng không ai được hưởng đặc quyền.

Chỉ duy nhất với nàng… là phá lệ.

Nàng bỗng nhiên quay sang hỏi Yến Nhi:

“Ngươi thấy tướng quân đối với ta… có tốt không?”

Câu hỏi ấy khiến Yến Nhi thoáng sững người. Một lúc sau mới kinh ngạc đáp:

“Dĩ nhiên là tốt rồi. Chẳng lẽ… phu nhân còn cảm thấy chưa đủ tốt sao?”

Tiết Nghi Ninh không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Yến Nhi vội nói:

“Tướng quân đêm qua về đến nơi cũng đã nửa đêm, trông mệt mỏi đến kiệt sức, trong mắt còn vằn đỏ. Vừa thấy ta, người liền dặn phải chăm sóc phu nhân cho thật tốt. Còn chuyện túi ngô ấy, cũng là người lo sợ phu nhân ăn không quen đồ trong doanh nên mới dặn dò kỹ vậy.”

Tiết Nghi Ninh vốn không hay biết gì.

Khi hắn trở về cũng không đánh thức nàng, chỉ lặng lẽ nằm nghỉ chừng hai canh giờ. Sáng sớm nàng còn chưa tỉnh, hắn đã rời đi rồi.

Nàng vốn là người ngủ nông, không rõ từ lúc nào, ở bên cạnh hắn lại có thể ngủ một giấc yên ổn như thế.

Nơi họ ở trong thành Phu Lương là một tiểu viện gần đại doanh Mạc phủ. Sau khi trở về, Tiết Nghi Ninh vẫn luôn yên lặng ngồi trong sân, ngẩn người suy nghĩ.

Qua nửa canh giờ sau, Ngọc Khê xách một giỏ tre bước vào, lấy ra một bát thuốc vẫn còn ấm bưng tới trước mặt nàng.

Nàng nhìn bát thuốc, khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Đổ đi, ta không uống.”

Ngọc Khê thoáng kinh ngạc:

“Sao lại không uống? Không phải tướng quân dặn phải uống đầy đủ sao?”

Yến Nhi cũng phụ họa:

“Phải đó, không thể không uống, tướng quân nói phải nhớ uống cho đều.”

“Ta nói không uống là không uống. Chờ tướng quân trở về, ta sẽ tự mình nói với hắn.” Nàng điềm tĩnh đáp.

Ngọc Khê và Yến Nhi không rõ nguyên do.

Nhưng nàng đã nói không uống, thì không ai dám ép.

Ngọc Khê không đổ bát thuốc, chỉ lặng lẽ rót lại vào ấm thuốc, đợi khi cần thì hâm nóng lại.

Làm xong mọi việc, nàng cũng không đến doanh quân y nữa. Cả nàng và Yến Nhi đều nhận ra chủ tử hôm nay có phần khác lạ, nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, ai nấy đều không dám rời đi nửa bước.

May sao hôm nay Lạc Tấn Vân trở về sớm, trời còn chưa tối hẳn đã thấy bóng người bước vào cửa. Yến Nhi vội bẩm báo việc phu nhân cả ngày không dùng thuốc, cũng chẳng đụng qua cơm nước.

Ngọc Khê liếc nhìn Yến Nhi, khẽ nói:

“Phu nhân chắc là trong người không được khỏe thôi.”

Nàng và Yến Nhi không giống nhau. Yến Nhi vốn xem Lạc Tấn Vân và Tiết Nghi Ninh là  một đôi phu thê hòa hợp, coi Lạc Tấn Vân chủ nên một lòng tận tụy, nên việc gì cũng đem ra thưa lại.

Còn nàng thì theo Tiết Nghi Ninh từ Tiết phủ về đến Lạc gia, rồi lại theo tới tận biên cảnh. Trong mắt nàng, dù dạo gần đây tướng quân có vẻ quan tâm đến phu nhân hơn, nhưng nàng vẫn không dám chắc quan hệ giữa hai người rốt cuộc đã đến đâu. Vì vậy, với Lạc Tấn Vân, nàng vẫn luôn giữ lại ba phần dè dặt.

Lạc Tấn Vân đẩy cửa bước vào.

Tiết Nghi Ninh ngồi một mình bên án thư, không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Bên mép bàn có cắm một cây nến, ánh lửa vàng cam hắt lên dung nhan nàng, càng khiến vẻ yên tĩnh ấy như phủ thêm một tầng sương lạnh.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hắn thất thần, tựa hồ hai người lại quay về Kim Phúc viện trong phủ Lạc gia ở kinh thành. Hắn muốn bước gần hơn một chút, nhưng nàng tựa như băng tuyết, cao quý lạnh lẽo, xa cách hắn nghìn trùng, hắn dẫu đưa tay cũng không thể chạm tới, càng không thể sưởi ấm được nàng.

“Làm sao vậy? Không khỏe ở đâu?” Hắn hỏi, bước đến cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên án.

Nàng liền rút tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn:

“Tướng quân, hôm nay ta mới biết, năm đó người trúng tên là Nhị đệ, không phải ngươi.”

Lạc Tấn Vân khựng lại, tay dừng bên mép bàn, cả người ngẩn ra.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi buông tay xuống, bàn tay siết chặt lại.

Tiết Nghi Ninh tiếp lời:

“Ngươi vẫn giấu ta. Ngươi không hề mang bệnh, cũng chẳng có thương tích gì cản trở. Việc chúng ta không có con, là do ta. Ngươi không hưu ta, không phải vì muốn giấu giếm điều gì, mà chỉ đơn thuần là… không muốn hưu.”

Lạc Tấn Vân không đáp, sắc mặt cũng dần tái đi.

Nàng nhìn hắn, khẽ hỏi:

“Lạc Tấn Vân, ngươi là… đã động tâm với ta sao?

“Cho nên mới giữ ta ở lại bên mình, mới có thể  nhẫn nhịn việc ta luôn nhớ thương một người khác, mới có thể hết lần này đến lần khác ra tay giúp ta, mang ta đến Lương Châu, lại còn hao tâm tổn trí đưa ta vào quân doanh?

“Nếu là huynh trưởng hay phụ thân, cũng không đến mức đối xử tốt với ta như thế.

Ngươi… phải chăng là có tình ý với ta?”

Lạc Tấn Vân vậy mà lại dâng lên một tia sợ hãi, không kìm được lui về sau một bước.

Hắn đứng trước mặt nàng, chẳng dám nhìn thẳng, càng không thể mở miệng đáp lời.

Hắn không biết nên nói thế nào.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả người như rối loạn, trong lòng rối bời, chỉ muốn xoay người bỏ chạy, thế nhưng hai chân như đổ chì, đứng đó bất động.

Tiết Nghi Ninh lại lên tiếng:

“Nhưng ta không thích ngươi, một chút cũng không.”

Tựa như có tiếng gì đó vỡ vụn trong lòng hắn.

Lỗ tai như ong ong chấn động, cả người chấn động như vừa bị ai đó giáng cho một bạt tai, đầu óc trống rỗng, ánh mắt tan rã.

“Cả đời này, ta chỉ thích một mình Bùi Tuyển. Dù là lúc còn sống hay đã ch·ết, trong lòng ta, không ai sánh bằng.

Không ai thay thế được y, kể cả ngươi.

Thậm chí, ta còn chán ghét ngươi, ta không thích dáng vẻ ngươi tự cho là đúng, càng không ưa nổi cách ngươi ăn cơm, lại càng ghét việc ngươi luôn sắp đặt mọi thứ cho ta, ép ta cùng ngươi làm ra loại chuyện ấy...”

“Đừng nói nữa.” Lạc Tấn Vân cuối cùng cũng không chịu nổi, thấp giọng cắt ngang nàng.

Thế nhưng nàng vẫn làm như không nghe thấy, chậm rãi nói tiếp:

“Quả thật, ta từng vì cứu ngươi mà cự tuyệt y. Nhưng đó là vì ta thương xót sinh linh trăm họ nơi biên cương này, chứ không phải vì ngươi.

Mỗi đêm, ta đều nghĩ đến y. Phải đem ngươi xem như y, ta mới có thể miễn cưỡng chịu đựng ngươi tới gần. Nhưng ta không biết còn có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.

Ngươi còn định để ta sinh con sao?

Lạc Tấn Vân, ta không muốn sinh. Ta không thích ngươi, cũng sẽ không yêu thương con của ngươi. Thay vì trở thành một mẫu thân vô tâm, chẳng bằng đừng sinh ra làm gì.”

“Trước kia ta từng nghĩ, ngươi chỉ là muốn cùng ta giao dịch. Bởi vậy, vì Tiết gia, ta nguyện gắng gượng nhẫn nhịn. Nhưng nay ta đã biết rõ tâm tư thật sự trong lòng ngươi, chỉ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy ghê tởm.”

Cuối cùng, nàng nói:

“Lạc Tấn Vân, chúng ta hòa li đi. Ngươi thân là Trung Nghị hầu, là Trấn Quốc Đại tướng quân, với thân phận như thế, hẳn cũng không đến mức phải cưỡng ép giữ ta lại, đúng chứ?”

Hắn chỉ cảm thấy như rơi xuống hố băng sâu, một câu cũng nói không nên lời.

Thế nhưng nàng vẫn không buông tha, tiếp tục:

“Tóm lại, ta không thể ở bên ngươi thêm một ngày nào nữa. Ngày mai, ta sẽ hồi kinh, trở về Tiết phủ, bất kể ngươi có đồng ý hay không.”

Lạc Tấn Vân không biết phải đáp lại thế nào, mà nàng, căn bản nàng cũng không cho hắn cơ hội để nói.

Nàng chỉ muốn nói cho hắn biết, nàng không thể chịu đựng nổi tâm tư ấy, cho nên quyết định rời đi.

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ. Có lẽ, ở trong mắt nàng, hắn chẳng khác gì đám thổ phỉ ở Ung Châu, là kẻ như Lục Thế Xung, kẻ dùng thân phận và quyền lực áp bức, chiếm đoạt. Khiến nàng thấy dơ bẩn và ghê tởm.

Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ bật cười chua chát, rồi nói:

“Tiết Nghi Ninh, ta thật không ngờ, cô lại là người lạnh lùng và vô tình đến thế.”

Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi cửa.

Tiết Nghi Ninh vẫn ngồi yên bất động, cắn chặt môi dưới, gương mặt chỉ còn lại nét kiên quyết lạnh lẽo, như đã chuẩn bị sẵn cho tất cả.

Ngọc Khê và Yến nhi đứng bên ngoài, không dám bước vào, chỉ biết giữ im lặng.

Lạc Tấn Vân một bước, một bước đi ra khỏi tiểu viện, mãi đến khi tới cổng tiền viện, cách nàng đủ xa, mới chật vật vịn lấy khung cửa tròn, cố ổn định thân hình dưới bóng đêm lờ mờ.

Hắn đã từng nghĩ, suốt một đời này, e rằng Tiết Nghi Ninh cũng sẽ không yêu hắn.

Nhưng hắn không ngờ, sau ba năm bên nhau, từ kinh thành đến Lương Châu, từ Lương Châu đến biên cảnh, vào sinh ra tử, kề vai sát cánh, cùng nhau đi muôn dặm đường, nàng đối với hắn lại chẳng có chút tình nghĩa phu thê nào.

Hắn cứ ngỡ, dù không có tình ý nam nữ, ít nhất cũng còn đôi chút nghĩa tình phu thê… Thế nhưng, hoàn toàn không có.

Nàng có thể thẳng thừng nói ra chuyện không yêu hắn, nói một cách bạc tình đến vậy, tàn nhẫn đến vậy, không hề nghĩ tới việc hắn động tâm với nàng mà phải chịu đựng đau đớn đến nhường nào.

Chỉ cần nàng uyển chuyển một chút thôi…

Nhưng nàng không muốn. Nàng cố tình muốn hắn biết rõ trong mắt nàng, hắn chẳng là gì cả. Chỉ là một kẻ khiến nàng chán ghét. Rằng khi hắn ôm nàng, trong lòng nàng lại nghĩ đến một người khác.

Một nhát dao đâm thẳng vào tim. Đó là nhục nhã đến tột cùng, còn hơn cả thế là nàng cố ý!

Cố ý không để cho hắn có lối lui, không để hắn ôm hy vọng, không để hắn giữ lấy ảo tưởng. Nàng muốn hắn buông tay.

Mà hắn... còn có thể thế nào?

Hắn không có lựa chọn.

Cho nên, ba năm làm phu thê vẫn không uổng. Nàng quả thực đã hiểu hắn. Biết rằng sau tối nay, cho dù không vì tôn nghiêm, hắn cũng sẽ không níu kéo nàng thêm nữa. Nhất định sẽ để nàng đi.

Hắn đứng dưới cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng hiu hắt bên bầu trời.

Buồn cười thay... Ở Ung Châu, ở Dương Xuyên, ở Phu Lương, hắn từng ngỡ bản thân đã dần đến gần nàng hơn một chút.

Nàng từng cười với hắn, từng tâm sự với hắn, từng đem hết yếu mềm và đau đớn phơi bày trước mặt hắn. Thậm chí nàng từng ôm hắn, từng dịu dàng nằm trong lòng hắn.

Vì thế hắn bắt đầu ngây ngô hy vọng, tự mãn, tự đắc ý rằng nàng sẽ sinh hạ hài tử cho hắn, rằng có hài tử ở bên, lại cùng nhau sớm chiều gắn bó, mà Bùi Tuyển đã không còn... thì nàng cuối cùng sẽ đem chân tình đặt vào hắn.

Rốt cuộc chỉ là một giấc mộng xuân thu.

Vừa châm chọc, vừa nực cười, cũng thật thê lương đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me