Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao
Thân phận mới - Vùng đất bị Thần ngăn cấm.
Tên lêu lổng Lộ Viễn tuy không muốn dùng ác ý để suy đoán người khác nhưng con trùng cái lạ lẫm này tự dưng lại muốn hỏi thăm lai lịch anh nhất định có nguyên nhân. Trước tình huống mơ hồ này một chữ anh cũng không nói.Safir không ngờ Lộ Viễn lại cảnh giác đến thế, thoáng sững người rồi khẽ lắc đầu, không biết là thở dài hay cảm khái: "Giờ ta càng tin ngài không phải là cư dân Saliranfa."Trên mảnh đất này chưa có trùng đực có đầu óc, sự khôn khéo của Lộ Viễn rõ ràng không thuộc về nơi đây.Nhất thời Lộ Viễn cũng không biết ông nghĩ gì: "Ý là ông không định giải thích?"Safir nghe thế không đáp, dường như đang cân nhắc có nên tiết lộ hay không, im lặng hồi lâu, ông chọn nhân nhượng: "... Được rồi. Quả thật ta muốn nhận được vài đáp án từ ngài, nhưng ta không có ý riêng nào cả."Dứt lời, ông giơ tay bấm vài cái trên màn hình quang não, giữa không trung bỗng hiện ra hình chiếu một khu rừng theo góc nhìn từ trên cao xuống. Lộ Viễn nhìn thoáng thấy khá quen, xem kĩ lại thì nhận ra là nơi mình rơi xuống: "Rừng Solitia?"Thượng tướng Safir gật đầu: "Không biết ngài có nghe nói chưa, trước đây hành tinh Saliranfa từng bị thiên thạch va phải.Safir thở dài, tông giọng không khỏi có chút nặng nề: "Đó là vùng đất bị Thần ngăn cấm. Bất kì thiết bị nào vào sâu cũng bị vô hiệu hóa. Bên trong che giấu rất nhiều loài đột biến cao cấp, là loại tồn tại còn đáng sợ hơn chiến tranh. Để lấy được mảnh vỡ ô nhiễm đó, chúng ta đã cử mấy trăm đội đi nhưng chưa lần nào thành công, thậm chí còn mất không ít đồng đội."Ông dừng lại một nhịp, chất giọng trầm vang vọng khắp phòng, vừa rõ ràng vừa như vọng lại từ một nơi xa xăm: "Đồng đội tốt nhất của tôi đã hy sinh tại nơi đó... Là một người vô cùng mạnh mẽ, một chiến sĩ cấp SS hiếm có."Lộ Viễn im lặng, chợt thấy mình sống trong rừng Solitia tận năm ngày mà chưa bị con gì ăn quả là kí tích vĩ đại: "Ông muốn tôi giúp ông đào Nguyên thạch?"Đời này thành tích vĩ đại nhất của Lộ Viễn hẳn là đang đánh nhau thì tiện tay đánh ngất một thằng ăn trộm vô tình đi ngang qua. Còn gì mà thanh trừ nguồn ô nhiễm, giải cứu hành tinh – ái chà, vượt mức rồi đó.Thượng tướng Safir bật cười: "Ngài hiểu nhầm rồi. Ta chỉ mong ngài có thể chỉ đường vào trung tâm rừng. Máy móc không thể dò được tình huống bên trong, nếu ngài có thể cung cấp thêm vài manh mối có thể giúp quân đội tránh được phần lớn thương vong."Lộ Viễn thầm nghĩ: ra là thế. Sinh vật Trùng tộc này có sức chiến đấu mạnh hơn con người không biết bao nhiêu lần, nào tới phiên mình hỗ trợ: "Dù tôi từng sống ở nơi đó năm ngày nhưng không có cái gọi là thông tin hữu ích cho mấy ông đâu. Nếu ông cần, tôi có thể phác lại sơ đồ địa hình đơn giản."Safir hơi bất ngờ: "Ngài nhớ được đường đi à?"Lộ Viễn tránh né: "Nhớ sơ sơ."Trên bàn có giấy bút, Lộ Viễn cố nhớ lại tình huống khi mình rơi xuống rừng, sau đó tô tô vẽ vẽ, khoảng nửa tiếng sau trên trang giấy xuất hiện một bản đồ khá chi tiết.Lộ Viễn xoay bút: "Nếu tôi nhớ không lầm, đại khái thế này."Thượng tướng Safir thấy vậy liền giơ bản đồ lên xem xét, dù ông chưa từng thành công tiến vào rừng sâu nhưng vẫn quen thuộc với tuyến đường ở rìa rừng, bản đồ mà Lộ Viễn vẽ ra không sai lắm khiến chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng tan biến: "Thật ra ta vốn không tin có trùng có thể tồn tại trong rừng Solitia năm ngày, nhưng giờ... ta bị buộc phải tin rồi."Không rõ có phải vì thái độ thoải mái của Lộ Viễn hay không mà ánh mắt Safir chợt dịu đi: "Đứa nhỏ à, dù thông tin này có giá trị hay không thì ngài cũng đã giúp ta một việc lớn. Ngài muốn ta đổi gì cho ngài? Tiền bạc? Chức vụ trong quân?"Lộ Viễn từ chối: "Không cần. Sau này các ông vào rừng nhớ dẫn tôi theo là được. Có khi tôi sẽ giúp được gì đó."Dĩ nhiên anh cũng có lòng riêng. Anh biết rõ việc mình bị lạc vào thế giới này là do gặp phải sự cố không – thời gian, mà điểm giao thời không ấy có lẽ nằm sâu trong rừng Solitia.Muốn quay về Trái Đất chỉ có thể vào đó tìm kiếm, trừ cách này ra thì không còn cách nào nữa.Safir không tin nổi: "Ngài không muốn gì cả?"Lộ Viễn lắc đầu: "Không cần."Ở Trái Đất không xài tinh tệ được, anh lại không thích mắc nợ.Cuộc "thẩm vấn" này kết thúc với kết quả không biết là thành hay bại. Tin tốt là Safir nhận được đáp án mình cần, tin xấu là ông không đào được thêm bất kì thông tin về lai lịch của Lộ Viễn.Yustu vẫn luôn lượn lờ trước cửa phòng thẩm vấn.Tất nhiên cậu không có nghe lén – một quý tộc đứng trên đỉnh cao sẽ không làm chuyện mất thân phận đến vậy, chỉ là cậu nghĩ mãi không ra vì sao Thượng tướng Safir phải tự mình tra hỏi Lộ Viễn. Nếu chỉ vì cái tên phế vật nhà Monque bị ăn đòn thì hơi quá mức khiên cưỡng rồi.Theo điều 275 Luật Đế quốc: Trong lãnh thổ Saliranfa, nơi được thanh kiếm của Trùng Thần bảo hộ, bất kì trùng cái nào cũng không được tự ý tổn thương trùng đực.Thương tích Wengel tuy không nặng nhưng lại là kẻ có thù phải trả, nếu thật sự dùng thế lực gia tộc gây sức ép với quân đội thì Lộ Viễn – một trùng cái mất trí nhớ và không có hậu thuẫn sẽ chịu tội, nhẹ thì phạt roi rồi lưu vong ở một hành tinh hoang nào đó, nặng thì xử bắn. Dù đường nào cũng khó.Nghĩ đến đây, Yustu vô thức chau mày. Không nói đến việc chính cậu là người đã cứu Lộ Viễn khỏi khu rừng, đời cậu ghét nhất việc trùng đực lấy mạnh hiếp yếu, thế nào cũng không trơ mắt nhìn Lộ Viễn vào tù.Giờ đã gần đến giờ tan tầm, hành lang trước phòng thẩm vấn vẫn im ắng, chỉ còn chiếc đồng hồ cổ đắt tiền ở góc tường phát ra âm thanh tích tắc nhịp nhàng.Yustu liếc nhìn thời gian, cuối cùng lặng lẽ tới gần cửa phòng thẩm vấn, ghé tai sát mép cửa, cố nghe ngóng xem bên trong nói gì...Cách âm tốt quá, chả nghe được gì.Cậu nén cái tính nóng lại, tiếp tục ghé tai nghe, vừa mới bắt được vài tiếng động nhỏ - cạch – cửa phòng đột ngột mở ra từ bên trong, cả người Yustu theo quán tính đổ nhào vào."Cẩn thận!"Lộ Viễn vừa mở cửa thì thấy một bóng đen ngã nhào vào lòng. Anh phản xạ vươn tay ôm lấy eo người kia, đỡ cho người ta khỏi ngã sấp mặt. Vừa nhìn rõ mặt, Lộ Viễn nhướng mày: "Là cậu à?"Đây là cái loại duyên phận "cớt" trùng gì vậy? Sinh tồn nơi hoang dã gặp nhau đã đành, giờ ở tù cũng gặp hả?Yustu cũng không ngờ Lộ Viễn sẽ đột nhiên mở cửa, càng không nghĩ đến việc mình bị bắt tại trận chuyện nghe lén. Cậu luống cuống đứng vững lại, sửa lại chiếc mũ sĩ quan bị lệch, trong vài giây đã phục hồi vẻ bình tĩnh, rồi khẽ gật đầu với Thượng tướng Safir bên trong: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý xông vào."Safir không tò mò chuyện Yustu xuất hiện ở cửa, vì ông đã thấy cậu chàng lắc lư trên hành lang qua quang não suốt hai giờ. Ánh mắt ông đảo qua đảo lại giữa Lộ Viễn và Yustu, hơi nghi hoặc: "Sao vậy, hai cậu quen nhau à?"Lộ Viễn nghe vậy cười cười, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào khung cửa, mấy chữ đơn giản bật ra từ giọng nói trầm thấp của anh lại mang theo một cảm giác khó nói: "Ừ, cậu ta từng cứu tôi."Tai Yustu bỗng có cảm giác hơi ngứa, giống cảm giác bị lông vũ quét qua, đối diện với ánh mắt của Thượng tướng Safir, cậu không phủ nhận, chỉ ngượng ngùng dời mắt đi: "Gặp vài lần thôi."Thật ra trong đầu cậu hiện giờ toàn là hai chữ "khắc tinh" mà Yorika nói trên chiến hạm, Lộ Viễn thật sự là khắc tinh của cậu à? Nếu không sao mỗi lần gặp mặt cậu đều chật vật thế, không bị thương thì té sấp?Ngược lại, Thượng tướng Safir có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu đã quen thì tốt quá, ngày mai Lộ Viễn sẽ chính thức nhập học Học viện Badrell, với tư cách đàn anh thì cậu chăm sóc hộ ta nhé."Yustu đơ người: "Ngài nói gì cơ?"Không phải đánh Wengel nên bị thẩm vấn hả? Sao tự nhiên lại nhập học ở Badrell?Safir cũng không giải thích nhiều: "Trận xung đột hôm nay chỉ là hiểu lầm, ta sẽ đi giải thích với nhà Monque. Cậu biết mà, nhóm quý tộc trong học viện vốn chẳng thân thiện gì với học sinh mới, ta hi vọng cậu có thể giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn chút."Yustu vẫn chưa hiểu: "Nhưng chỉ tiêu năm nay đầy rồi mà, hơn nữa hắn cũng có thẻ cư trú hay giấy tờ tùy thân nào đâu?"Safir vỗ vai cậu: "Đừng lo, hồ sơ của Lộ Viễn do tự ta đảm bảo, chỉ đến đây học tạm một thời gian thôi."Nói xong, ông dặn Lộ Viễn ngay mai đến văn phòng tìm mình, rồi rời đi rất vội, giống như có chuyện gấp cần xử lí.Yustu đành quay đầu nhìn Lộ Viễn nãy giờ không nói gì, qua chuyện vừa rồi cậu càng cảm thấy đối phương bí ẩn, toàn thân đầy dấu hỏi, hiếu kì: "Lúc nãy trong phòng xảy ra chuyện gì vậy? Thượng tướng Safir sao để anh nhập học?"Lộ Viễn nhún vai tỏ vẻ không biết, đôi mắt đen như đá Obsidian(*) ẩn hiện ý cười: "Cậu đang tra hỏi tôi đấy à? Thượng tướng Safir đã phán tôi vô tội rồi nhé."Yustu nghe vậy cười khẩy, hơi nâng cằm, để lộ khí chất cao ngạo trong xương cốt: "Thế à, nếu mà tôi thẩm vấn thì anh không chỉ vô tội, còn lập được quân công hạng nhất đấy."Cậu ngứa mắt cái tên ngu xuẩn Monque kia từ lâu rồi, Lộ Viễn làm được cái việc mà từ lâu cậu đã muốn làm mà không dám. Quả thật như Thượng tướng Safir nói, Yustu mà đi là sẽ phát cho anh một huy chương vinh dự thật to.Yustu nói xong quay người đi ra cửa, đi được hai bước thì nhìn lại, thấy Lộ Viễn vẫn đứng im không nhúc nhích, bèn lên tiếng: "Không đi à?"Lộ Viễn dùng ánh mắt hỏi lại: "?"Yustu nhìn anh từ trên xuống dưới, ngoài cái túi màu đen thì chẳng có gì, thầm nghĩ: trùng cái này đáng thương ghê, đây chắc là toàn bộ tài sản của anh ta rồi. Ánh mắt cậu ánh lên vài phần thương hại: "Hoạt động nhập học ngày mai mới bắt đầu, hôm nay anh muốn ngủ ngoài đường à? Đi, tôi tìm cho anh một chỗ qua đêm."Lộ Viễn: "?????"Tình bạn giữa đàn ông luôn đến rất nhanh, Trùng tộc cũng thế, dù một bên cho mình là trùng cái, một bên vừa mới biết mình là trùng đực từ Thượng tướng Safir.————————•————————
Chú thích:(*) Đá obsidian: hắc diệu thạch hay đá vỏ chai, hình thành từ dung nham đã phun trào của núi lửa, đặc trưng là màu đen ánh.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me