Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao
Cán bộ ơi, anh ta là trùng đực – Anh nói mình sẽ không đứng yên chờ đợi.
Toàn bộ đế quốc Saliranfa này, không có một con trùng đực nào lại rảnh đến mức đi xăm hình sau gáy. Ấy vậy mà lại xuất hiện một con kỳ lạ như Lộ Viễn.Reid khệ nệ xách vali hành lí, khổ sở lẽo đẽo bám theo sau. Còn chưa kịp tiếc nuối mối tình đầu ngắn ngủi của mình đã bắt đầu lo lắng cho những ngày nước sôi lửa bỏng sắp tới. Không phải gì to tát, chỉ là... cái tên đại ma vương Lộ Viễn này lại ở phòng sát vách với cậu!Phòng của trùng đực đều là phòng đơn, có nhà tắm riêng, một người dư xài. Lộ Viễn làm xong thủ tục nhận phòng, nhận cả đồng phục huấn luyện rồi trực tiếp lên lầu tìm phòng của mình. Đẩy cửa bước vào, cậu thấy phòng sạch sẽ sáng sủa, giường được gấp gọn gàng y như trong khách sạn năm sao.Rất tốt. Đúng là đãi ngộ của trùng đực có khác.Lộ Viễn âm thầm gật đầu, cảm thấy tương lai học tập ít nhất không quá đáng ghét. Anh vứt chiếc túi đeo vai lên ghế trong phòng, rồi nhập vân tay vào ổ khóa cửa. Sau đó hỏi: "Làm thủ tục xong rồi còn phải làm gì nữa?"Reid ở ngay đối diện, đang vật lộn với đống hành lí, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu theo phản xạ: "Hả? Cậu hỏi mình á?"Lộ Viễn liếc cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu nghĩ sao?"Reid thấy thế, lập tức rùng mình, hai tay che mặt lùi ra sau như sợ bị tát, lắp bắp: "Làm... làm xong thủ tục thì sẽ có cán bộ đến hướng dẫn... Nghe nói cán bộ lớp ba là một quân thư từng phục vụ ngoài tiền tuyến, rất..."Lộ Viễn: "Rất gì?"Còn chưa dứt lời, từ khúc cua hành lang cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề và dứt khoát, khiến tim ai cũng thót lên một nhịp. Các trùng đực trong ký túc đều ngửi ra mùi bất thường, bắt đầu ló đầu ra khỏi phòng thám thính.Dưới ánh mắt dò xét của đám đông, một bóng dáng cao lớn mặc quân phục tác chiến dần dần xuất hiện ở cuối hành lang. Đối phương cao gần mét chín, mũ đội thấp không thấy rõ mặt, cổ đeo còi bạc, bước đi vững vàng đầy áp lực – nhìn qua đã biết là nhân vật không dễ chọc.Lộ Viễn lập tức cảnh giác. Cảm giác chẳng lành vừa thoáng qua thì - Tuýt! - Một tiếng còi sắc bén vang dội khắp hành lang, khiến tai mọi người ong lên.Vị cán bộ cao lớn ấy không đổi sắc mặt thổi còi, sau đó nhíu mày quét mắt nhìn mấy trùng đực còn đang ôm tai kêu khổ. Ánh nhìn của hắn chẳng khác nào đang nhìn đống phân.Hắn cau mày, lạnh lùng mở miệng: "Tôi là Horich – cán bộ huấn luyện mới. Từ hôm nay tôi sẽ phụ trách việc học và sinh hoạt của các ngươi. Hôm nay là ngày đầu nhập học, tôi không muốn phạt ai, nên cho các cậu mười lăm phút thay đồng phục rồi xuống sân tập hợp. Tốt nhất lúc các trùng cái cùng lớp xếp hàng xong, thì mấy cậu cũng phải lăn ra ngoài hết cho tôi!"Tính khí Horich rõ ràng không tốt. Thấy đám trùng đực im lặng không biết phản ứng thế nào, câu cuối hắn rống thẳng: "Nghe rõ chưa?!"Đám trùng đực bị dọa tới cứng người, đồng loạt đứng nghiêm hét: "Nghe... nghe rõ rồi ạ!"Ở Trái Đất, học sinh đi huấn luyện quân sự còn lề mê, huống chi là đám trùng đực ăn bám không biết tự lo. Horich nói xong liền bỏ đi, nhóm trùng đực thấy vậy lập tức hoảng loạn lao về phòng, mở vali, điên cuồng lục quần áo. Cả hành lang bỗng biến thành "khu vực chửi thề":"Ôi mẹ nó! Nhiều đồng phục thế này, cái nào mới là đồ huấn luyện?!""Đồ của tôi đâu? Biến đâu rồi?!""Vì sao giày không buộc dây sẵn?! Ai giúp tôi với!"Reid thảm nhất – đồng phục nhỏ quá, kéo mãi không lên nổi quần, mặt đỏ như cà chua chín vẫn còn nhảy loi choi tại chỗ.Lộ Viễn thấy mà đau cả đầu, cuối cùng hiểu tại sao ban nãy cán bộ lại đen mặt như thế. Anh không có nhiều hành lí, về phòng lục đồ thay trong ba nốt nhạc, xỏ giày quân xong liền xuống sân.Lúc đó dưới sân đã có một đám học sinh xếp thành hàng, đều là trùng cái. Horich khoanh tay đứng trước hàng, mặc bọn họ tự sắp xếp vị trí, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, mặt càng lúc càng tối sầm.Lộ Viễn cũng không nghĩ nhiều, bước vào đội ngũ, tùy tiện chọn một chỗ đứng. Dáng người cao ráo mét tám mấy của anh hòa trộn trong đội trùng cái một cách hoàn hảo, không ai phát hiện điều gì lạ.Một trùng cái đứng cạnh nghi hoặc nghiêng đầu: "Cậu lớp nào thế?"Lộ Viễn hỏi gì đáp nấy: "Lớp mấy cậu."Trùng cái kia càng khó hiểu: "Sao tôi chưa từng thấy cậu?"Lộ Viễn thản nhiên: "Tôi cũng có thấy cậu lần nào đâu."Trùng cái kia nghẹn lời, cảm thấy tên này đúng là nói chuyện kiểu làm người ta nghẹn chết, thế là dẹp luôn ý định bắt chuyện.Chưa tới mấy phút sau, toàn bộ trùng cái lớp ba đã xếp hàng thẳng tắp dưới sân. Còn đám trùng đực trên lầu thì... vẫn chưa thấy bóng.Horich bắt đầu đi qua đi lại trước hàng ngũ, kiểm tra tư thế đứng của học sinh. Khi lướt qua Lộ Viễn, hắn đập nhẹ lên vai cậu, thấy đối phương không động đậy chút nào liền gật đầu: "Tốt."Lộ Viễn không nói tiếng nào chứ thật ra suýt ngã gục, bả vai bị đập đau điếng, chắc chắn đã bầm tím một mảng. Dù sao thì loài người và đám trùng mạnh mẽ kia cũng chênh nhau một khoảng xa lắc về thể chất.Giữa trưa, đúng lúc nắng gắt nhất, Lộ Viễn không biết mình đã đứng bao lâu. Cho tới khi đầu gần như bốc khói thì đám trùng đực cuối cùng mới lạch bạch chạy xuống.Đứa thì đội mũ lệch, đứa thì giày chưa buộc dây. Reid là đỉnh nhất: quần chưa kéo lên nổi, cầm cả quần mà chạy, giữa đường vấp té lăn đùng ra đất."???"Đến Lộ Viễn còn không nỡ nhìn, quay đầu đi chỗ khác. Nói gì tới cán bộ đang đầy một bụng lửa. Horich mặt lạnh như tiền bước tới, tiện tay túm cổ áo một đứa kéo ra, giơ đồng hồ bấm giờ lên quát: "Cậu cho tôi biết, mấy giờ rồi?"Mà đứa xui xẻo bị túm không ai khác chính là Reid. Cậu ta run lập cập, nhìn đồng hồ đen sì trước mặt, lắp bắp: "Mười... mười một giờ bốn mươi lăm?"Horich nghiến răng: "Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?!"Mắt Reid sáng rực: "Là... đến giờ ăn trưa rồi ạ?"Hơ!!Lộ Viễn âm thầm nhắm mắt lại, cảm thấy chỉ số IQ của mình vừa bị câu nói kia vả cho một cái, đến nỗi trước mắt toàn là sao bay. Reid tới học viện này căn bản không phải để kiếm người yêu, mà là đi tìm đường chết thì đúng hơn. Cán bộ không bóp chết nó ngay tại chỗ cũng coi như kỳ tích rồi!Sắc mặt Horich đen như đáy nồi. Hắn siết chặt nắm đấm, các đốt tay kêu răng rắc, không biết đã phải kiềm chế bao nhiêu mới không vung nắm đấm vào mặt Reid. Hắn túm cổ Reid gào lên: "Điều đó nghĩa là các người đã tới muộn tận hai - mươi - phút! Hai mươi phút! Hiểu không hả?!""Tôi chưa từng thấy con trùng nào thay đồ mất đến nửa tiếng cả. Mấy cậu là rết ngàn chân chắc?!"Reid sắp khóc tới nơi. Mà đằng sau vẫn còn vài trùng đực dáng vẻ lười nhác, thái độ hời hợt, rõ ràng không coi trễ giờ là chuyện to tát. Bọn họ còn tưởng vị cán bộ trùng cái này chẳng dám làm gì họ.Horich từng lăn lộn ở chiến trường, làm sao không đọc được tâm lý bọn học sinh này. Hắn hừ lạnh, thả Reid ra, mạnh mẽ thổi còi, cau mày ra lệnh: "Tất cả trùng đực xếp hàng ngay! Quay mặt về hướng chín giờ, chạy quanh khu C hai mươi vòng! Chạy xong mới được nghỉ!"Đám trùng đực nghe xong thì tái cả mặt. Có kẻ hét lên: "Hai mươi vòng?! Ông muốn hành xác tụi tôi à?!"Ngay cả Lộ Viễn cũng trợn mắt, mình đứng yên cũng dính đạn?!Horich lạnh lùng liếc tên vừa nói: "Cậu có thể không chạy. Nhưng học viện Badrell không bao giờ thu nhận kẻ không tuân lệnh."Badrell mỗi năm tuyển sinh cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ vài suất hiếm hoi. Ngay cả quý tộc cũng phải tranh đến sứt đầu mẻ trán. Đám trùng đực này đều được gia đình chạy chọt vất vả mới nhét được vào đây. Nếu bị đuổi học về thì chẳng biết ăn nói thế nào.Nghe vậy, thái độ cả đám lập tức thay đổi, uể oải biến mất, thay bằng ngoan ngoãn xếp hàng. Khu C là sân tập nhỏ nhất trong các khu, đủ kiên trì thì vẫn chạy nổi.Lộ Viễn thấy họ đã xếp hàng xong, chỉ đành nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng, cam chịu số phận, bước ra khỏi hàng chuẩn bị chạy cùng.Horich liếc thấy hành động của cậu, ánh mắt sắc như dao lia sang:"Tôi bảo trùng đực xếp hàng, cậu ra đây làm gì?!"Lộ Viễn: "..."Còn đang không biết mở miệng giải thích sao cho đỡ quê, thì Reid rụt rè giơ tay, run rẩy nói: "Cán... cán bộ, cậu ấy là... trùng đực."Horich trợn mắt: "??!!"Buổi học lý thuyết quân sự buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc vào đúng mười hai giờ trưa. Khi vị chỉ huy thu dọn giáo án rời đi, đám học sinh trong lớp mới lục tục đứng dậy chuẩn bị kéo nhau đi ăn.Chỉ có Yustu vẫn ngồi yên tại chỗ. Cậu cúi đầu xếp từng tờ bài kiểm tra vừa làm, rồi lật lại từng trang ghi chép để kiểm tra, ánh mắt vô thức liếc ra ngoài cửa sổ – hành lang trống trơn không một bóng trùng, khiến cậu cau mày.Điên rồi. Sao lại tin lời một con trùng đực chứ...Lộ Viễn chỉ nói miệng là sẽ xin lỗi, chẳng lẽ thật sự đến?Yustu thấy chính mình thật nực cười. Đúng lúc tâm trạng bắt đầu bực bội vô cớ thì Yorika thò đầu lại gần, tò mò hỏi: "Yustu, cậu xếp bài kiểm tra và sách kia mười phút rồi mà chưa xong hả?""..."Yustu cứng người trong chốc lát, rồi nhét nhanh sách vở vào ngăn bàn, cau mày: "Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy."Yorika xoa bụng than thở: "Tôi có muốn quan tâm đâu, nhưng bụng réo rồi này. Mà ngài Lộ Viễn sao vẫn chưa đến nhỉ?"Nghe thấy cái tên đó, mắt Yustu nheo lại, ánh đỏ như máu trong mắt như xuyên qua lòng người: "Vậy rốt cuộc cậu đói bụng hay muốn gặp trùng đực?"Yorika bị nói trúng tim đen, ngượng chín cả mặt: "Thì... "sắc đẹp mài ra cơm" mà. Ăn chung với trùng đực đẹp trai, khẩu vị cũng tốt hơn chứ bộ... Nhưng mà, Lộ Viễn thật sự sẽ đến sao? Mười mấy phút trôi qua rồi, hay là chờ thêm lát nữa?"Yustu hừ lạnh: "Chỉ có trùng cái ngu ngốc mới tin lời hứa của trùng đực. Cậu thích thì tự đi mà chờ. Tôi thì không."Dứt lời, cậu đứng phắt dậy, xoay người rời khỏi lớp học, gọn gàng dứt khoát.Yorika chỉ đành đi theo. Vừa ra khỏi phòng học, cậu ta ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, lẩm bẩm: "Lạ thật, sao ngài Lộ Viễn vẫn chưa đến..."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me