TruyenFull.Me

Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao

Ta đến từ nơi sâu thẳm trong tim – để đến cuộc hẹn cách đây hàng năm ánh sáng.

[Ngày đó, Thần linh rơi khỏi tầng cao, quạ trắng gãy cánh nơi cấm địa, cành lá trong rừng Solitia khẽ cúi đầu theo gió, như người quen cũ lặng lẽ chờ đợi trùng phùng.]

Lộ Viễn đã sinh sống trong khu rừng này ròng rã năm ngày đêm, suốt thời gian ấy anh không ngừng tự hỏi một điều: Khi nào quốc gia đến cứu anh?  Khi nào nhân dân đến cứu anh?

Chưa kịp tìm ra câu trả lời đã bị một nhóm người dí súng sau lưng, áp giải lên một chiếc chiến hạm trắng toát. Lúc đi qua tấm bia cũ Lộ Viễn cảm thấy nó rất quen, giống như đã từng thấy khi đi du lịch, chỉ là nhất thời không nhớ ra, dù trí nhớ anh luôn rất tốt.

"Đi vào!"

Vừa vào khoang tàu anh đã bị ai đó đẩy mạnh, lảo đảo vài bước mới đứng vững. Anh quay đầu nhìn đám người mặc đồ phòng hộ kín mít sau lưng, vừa cảnh giác, vừa nén đau hỏi: "Rốt cuộc mấy người là ai?"

"Câu này do bọn ta hỏi mới đúng, ngươi là ai?"

Một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên tai anh, như sấm nổ.

Một trong số họ tháo kính, cởi đồ bảo hộ vứt sang một bên, như bươm bướm phá kén lộ ra mặt thật. Tóc bạc rối nhẹ, ngũ quan sắc nét tựa chạm khắc, đôi mắt đỏ sẫm như màu rượu vang, phản chiếu dục vọng mãnh liệt.

Khoảnh khắc Lộ Viễn nhìn vào ánh mắt ấy, tim anh bất giác khựng lại một nhịp, rồi cứ rơi xuống vực sâu không kiểm soát được...

Đối phương... không giống con người.

"Sao không trả lời?"

Có lẽ lúc nãy bị anh tước súng nên sắc mặt Yustu có chút khó coi, giống như dẫm phải phân chó. Cậu bước đến trước mặt Lộ Viễn, khoanh tay, nhìn anh như đang đánh giá thứ gì đó: "Trả lời ta, vì sao ngươi lại một mình xuất hiện ở Khu Cấm bị ô nhiễm?"

Lộ Viễn: "..."

Lộ Viễn không nói gì mà chỉ nhìn vào bộ quân phục trên người cậu ta, lướt nhanh trong đầu các mẫu quân trang tại các quốc gia mình biết – không khớp cái nào.

"... Không biết. Tôi ngã từ vách núi, tỉnh dậy đã ở đó."

Anh nhận ra có gì đó khác thường, dù là đám người này hay cảnh vật kỳ quái chung quanh, anh thông minh không để lộ nhiều tin tức.

Yustu chú ý thấy quần áo anh bị cành cây cào rách – là loại sợi tổng hợp yếu ớt không có bất kì tác dụng phòng hộ nào: "Ngươi ở trong rừng Solitia bao lâu rồi?"

Giọng Lộ Viễn khàn đặc: "Năm ngày."

"Không thể nào." Yorika nghiêm giọng chen vào, lườm mắt nhìn Lộ Viễn như kẻ nói dối trắng trợn: "Hừ, đừng có bịa chuyện."

Do Lộ Viễn sốt cao nên có chút choáng váng, vì tiết kiệm thể lực nên anh dựa vào vách tường, cố dồn trọng lượng vào thân trên, hờ hững giễu cợt Yorika: "Tốt nhất là đừng có nghi ngờ tôi."

Yorika tiến tới, đánh giá anh: "Để ta xác nhận lại, ý ngươi là ngươi đã ở rừng Solitia – nơi mà năm đội tinh anh cấp S của đế quốc cũng không tiến vào được suốt năm ngày, đồng thời không bị nhiễm phóng xạ từ Nguyên thạch bị ô nhiễm... ý ngươi là thế hả?"

Rõ là cậu ta không tin, giọng điệu vô cùng châm chọc.

Riêng Lộ Viễn không hiểu đối phương nói một lèo cái thứ gì, anh chỉ cảm thấy choáng váng hơn, thân người lảo đảo. Một vật nhỏ rơi khỏi túi áo và được Yustu nhặt lấy.

"... Hắn không nói dối."

Yustu lên tiếng khiến mọi người nhìn sang. Trong tay cậu là một đóa hồng đỏ sẫm đã khô héo đôi chút, viền cánh hoa co lại – rõ là đã hái từ lâu.

"Trong rừng Solitia có một cánh đồng hoa hồng, cũng là trung tâm khu rừng, là nơi nhiễm Nguyên thạch nặng nhất. Chúng ta phát hiện hắn tại bìa rừng, theo lộ trình thì ít nhất hắn cũng ở trong rừng hai ngày..."

Yustu lại nhìn Lộ Viễn, ánh mắt thêm vài phần nghiêm túc: "Cuối cùng, ngươi đến từ đâu?"

Nhưng Lộ Viễn không còn sức trả lời, cơn choáng trào lên như sóng, anh ngã xuống đất và ngất đi. Tiếng cơ thể đổ sầm khiến cả khoang tàu im lặng.

Yorika chớp mắt, chưa kịp hiểu gì: "Sao hắn lại..."

Yustu nhìn cái chân bị thương của Lộ Viễn, thấy vậy cúi người ngồi xuống xem, bàn tay đeo găng khều nhẹ vải quần, trông thấy vết rắn cắn đã nhiễm trùng sưng đỏ: "Hắn bị thương, có thuốc giải nọc không?"

Yorika nhún vai: "Hi vọng còn đi. Dù sao hôm nay chúng ta đi tuần tra, chứ không phải đi đánh trận."

Nói xong liền đi tìm thuốc.

Đến cùng Lộ Viễn cũng được ngủ một giấc nhưng lại cảm thấy rất tệ. Anh lờ mờ thấy có người nào đó đang tiêm thuốc cho mình, loại cảm giác đầu kim lạnh buốt đâm vào da thịt khiến toàn thân anh căng cứng.

"Thả lỏng. Kim gãy thì phiền lắm."

Yustu ngồi cạnh giường bệnh, tiêm một ống thuốc màu xanh vào người anh. Cậu nhìn người đàn ông đang lâm vào hôn mê, chợt nhớ lại con ngươi màu đen hiếm thấy của anh, bỗng thấy tò mò vẻ ngoài và chủng tộc của Lộ Viễn, bèn dùng vải ướt lau sạch bùn đất trên mặt anh.

Yorika nhích lại xem, thấy thế không khỏi rùng mình: "Tôi thề, bùn trên mặt hắn còn dày hơn tường thành mới xây trong thành phố."

Vài người khác tỏ vẻ ghét bỏ, việc băng bó vết thương đành giao hết cho Yustu – vốn không mắc bệnh sạch sẽ, chỉ bài xích trùng đực.

Yustu lơ đễnh: "Nếu hắn là trùng đực quý hiếm thì sao?"

Yorika kinh ngạc, trừng mắt: "Gì cơ?"

Yustu nhún vai: "Nói linh tinh thôi. Không có ý gì."

Cậu thuận miệng hỏi thật.

Lúc bọn họ trò chuyện thì gương mặt của Lộ Viễn cũng dần lộ rõ. Là một gương mặt đẹp trai, mày dài, mũi cao, môi mỏng mang vẻ lạnh lùng xa cách. Lại có mái tóc đen, và mắt đen hiếm thấy – dung mạo của anh ở thế giới này không khỏi có chút thần bí.

Yorika thốt lên: "Ôi Trùng thần, vẻ ngoài hắn thật đặc biệt, nhìn không giống chúng ta."

Yustu lại chú ý chuyện khác: "Tóc đen, mắt đen, đến cùng hắn là chủng tộc gì?"

Cậu tháo găng tay, lấy chút máu từ vết thương rồi ngửi nhẹ, muốn dùng cách này tìm ra lí lịch đối phương. Nhưng trong máu lại có mùi đặc thù, giống như pheromone của trùng đực có thể khiến trùng cái mê muội, phát cuồng.

Khứu giác Yustu nhạy cảm, lúc ngửi được mùi này lập tức thở dốc, ánh mắt đỏ tối sầm, cơ thể không kiềm được bản năng "trùng hóa".

"Ầm!"

Khay thuốc rơi xuống.

Mặt cậu ta tái xanh, chửi thề một tiếng rồi vọt xa khỏi giường, tức giận dùng cồn lau sạch tay, mắng to: "Khốn kiếp! Báo ngay cho trung tâm y tế quân đội – đây là trùng đực!"

"Cái gì? Trùng đực?!"

Cả đám nghe thấy thế quay phắt lại, chạy đến giường bệnh: "Không thể nào! Làm sao tên này là trùng đực được?! À không, ý tôi là, ai lại đem trùng đực quý hiếm nhét vào vùng cấm?"

Sắc mặt Yustu tái xanh, dùng sức lau sạch tay mình, như bị dính virus dơ bẩn nào đó: "Cái loại vấn đề chết tiệt này đi hỏi Trùng thần đi, đừng hỏi tôi!"

Quân thư là lực lượng mạnh nhất Đế quốc, cũng là thành lũy không thể phá vỡ, nhưng cơ thể và huyết mạch mạnh mẽ của họ lại vô cùng yếu ớt trước pheromone của trùng đực – gen của họ ép họ phải khát vọng trước khác phái.

Yustu ghét cái cảm giác bị pheromone chi phối não bộ, đến mức dị ứng. Cậu mở cửa sổ hít một hơi thật sâu, lo sợ cơ thể lại tiếp tục khô nóng, đồng thời tránh xa giường bệnh.

Ngược lại, nhóm Yorika lại khác cái vẻ lười biếng lúc nãy, chen nhau trước giường bệnh, người này đẩy người kia, nhỏ giọng thảo luận:

"Trời ơi, ai tát tôi cái coi, chúng ta thế mà nhặt được một trùng đực?"

"Khó tin ghê, ngài trùng đực này đẹp trai thế, khác hẳn mấy tên trùng đực não ngắn, bụng phệ kia."

"Tôi cũng thấy khó tin quá, Yorika xem gáy hắn có trùng văn không? Nhờ nhầm thì toi!"

Yorika ngập ngừng: "Có bất lịch sự quá không...?"

"Không hề. Yorika à, chúng ta chỉ xác nhận thân phận của ngài ấy thôi. Dù sao phát hiện được một trùng đực ở Khu Cấm không phải chuyện nhỏ."

Yorika nghe vậy liền cảm thấy kiểm tra một chút cũng tốt, bèn thò tay đẩy cổ áo phía sau Lộ Viễn ra.

Ai đó hỏi: "Tay run thế Yorika?"

Yorika trừng mắt liếc người đó: "Khỉ thật! Lần đầu tiên trong đời tôi chạm vào trùng đực đấy! Khẩn trương, không được hả?"

Vừa dứt lời thì cổ tay liền bị nắm lấy, cậu ta vô ý nhìn qua mới biết thanh niên lẽ ra đang bất tỉnh đã mở mắt từ lâu, con người đen như mực, nhíu mày nhìn cậu chằm chằm, khàn giọng: "Cậu tính làm gì?"

Yorika hoảng loạn rút tay về, bối rối: "Xin lỗi ngài... Chúng tôi không cố ý mạo phạm... chỉ muốn xem ngài có vết thương nào khác không..."

Họ biết tính tình trùng đực rất kém, nhóm Yorika sợ Lộ Viễn giận nên thở mạnh cũng không dám.

Lộ Viễn ngồi dậy, thấy chân đã được băng bó: "Là các cậu xử lí vết thương cho tôi?"

Yorika gật đầu, chỉ Yustu đang ngồi cách đó không xa: "Là đồng đội của tôi làm."

Lúc đó Yustu đang ở cạnh cửa sổ, nhíu mày lấy khăn che mũi, không thèm ngó qua chỗ này lần nào, vô cùng lạnh lùng.

Lộ Viễn nhìn theo, nhận ra là người lúc trước, ngập ngừng nói: "Cảm ơn."

Hai chữ thốt ra vô cùng khó khăn, phải biết một kẻ lưu manh như anh, nói nhiều nhất là "Đờ mờ, đờ mờ mờ" chứ không phải "cảm ơn".

Không khí trong khoang lặng đi chừng một giây, ngay cả Yustu cũng không nhìn cửa sổ nữa mà nghiêng người nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ.

Yorika vô thức gãi đầu, đôi mắt vàng nâu ngập tràn vẻ nghi hoặc, con người dài nhỏ, rất giống ánh mắt loài thú nào đó: "Ngài mới nói gì ạ?"

Giờ đây Lộ Viễn càng xác định bọn này không phải người Trái Đất, có người bình thường nào mà có con ngươi kiểu này: "... Cảm ơn?"

Hai chữ này chắc không phải tiếng chửi thề ở hành tinh này đâu nhỉ?

Yustu nhướn mày, nhếch môi cười lạnh: "Ha, nghe được hai chữ này từ miệng trùng đực đúng là... hiếm thấy."

Giọng điệu nghe kì thế.

Lộ Viễn nhìn Yorika: "Tôi nói sai gì à?"

Yorika vội hòa giải: "Không, không sai... Ý cậu ta là ngài vô cùng lịch sự... Đừng khách khí, bảo vệ trùng đực là trách nhiệm của mỗi quân thư."

Cậu ta vừa nói vừa liếc nhìn Lộ Viễn, lo đối phương bị thái độ của Yustu chọc giận. Chỉ là sau một hồi im lặng, Lộ Viễn phun được mỗi một chữ: "A..."

Lộ Viễn chẳng hiểu cậu ta nói gì, nhưng theo kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm, nếu không hiểu mấy kẻ cầm súng nói gì, tốt nhất là... ngậm miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me