TruyenFull.Me

Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao

Ban kỉ luật – Trái tim công bằng này lại vì thế mà thiên vị.

Lộ Viễn chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ xuyên đến Trùng tộc, cũng giống như anh chưa từng nghĩ chuyện bạo lực học đường sẽ rơi trúng đầu mình.

Cái này gọi là gì nhỉ, phong thuỷ luân chuyển?

Sắc mặt anh lúc này còn khó hiểu hơn vừa rồi, anh nhìn mấy trùng đực trước mặt đang hùng hổ kéo đến, đếm sơ qua một lượt, chắc cũng phải năm sáu đứa, khẽ nhướng mày, giọng dửng dưng: "Các cậu muốn đánh nhau với tôi à?"

Trên đời này đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Reid đứng bên cạnh không nỡ nhìn nữa, nghe xong câu ấy thì âm thầm cúi đầu lui ra khỏi "chiến trường". Tìm đại ma vương Lộ Viễn gây chuyện chẳng phải tự mua vé một chiều vào bệnh viện sao? Hai trăm năm tuổi thọ quý giá do Trùng Thần ban tặng đâu phải để phung phí kiểu này.

Brian xuất thân quý tộc, từ nhỏ đã quen được nâng niu, lúc bị phạt chạy hôm qua đã rất khó chịu vì Lộ Viễn cướp hết hào quang, hôm nay vụ "lớp trưởng" lại càng như một mồi lửa châm thẳng vào dây dẫn nổ trong lòng, nó nghiến răng: "Mày thông minh thì tự giác giao lại chức lớp trưởng. Bằng không..."

Lộ Viễn nghiêng đầu, ngoáy tai: "Bằng không thì sao?"

"Không thì cái mặt đẹp trai này khó mà giữ nổi!"

Dứt lời, Brian lập tức ra tay, một quyền thẳng hướng mặt Lộ Viễn mà phang tới. Thế nhưng Lộ Viễn còn nhanh hơn, anhnghiêng người tránh né, vung tay chộp chặt cổ tay Brian, khiến nó giãy dụa cỡ nào cũng không thoát nổi.

Gần đây Lộ Viễn cảm thấy bản thân tích quá nhiều nghiệp nên định "tu thân dưỡng tính" một chút. Anh thấy đối phương vừa nãy còn khen mình đẹp trai nên đành thật lòng khuyên nhủ "Đều là bạn học, có chuyện gì cứ nói đàng hoàng. Bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu."

Chênh lệch thể lực giữa cả hai quá rõ ràng, Brian đỏ mặt tía tai cũng không thoát nổi bàn tay của Lộ Viễn. Nó trừng mắt, hung tợn nhìn anh: "Tao với mày chẳng có gì để nói hết! Tự mày chuốc họa!"

Nói xong quay lại trừng mấy tên đàn em, tức tối quát: "Còn đứng đó làm gì?! Mau dạy cho nó một bài học đi!"

Đám đàn em nghe vậy mới sực tỉnh, đồng loạt lao lên muốn khống chế Lộ Viễn. Nhưng với những "con tép riu" như vậy, anh chẳng thèm liếc mắt. Thấy họ áp sát từ bốn hướng, anh chỉ thuận tay vung một cái – "bốp!" – tát Brian lăn ra đất, sau đó lần lượt tặng cho từng tên một cú đá.

"Bộp!"

"Rầm!"

"Bịch!"

Chỉ nghe tiếng vật thể nặng rơi xuống đất vang lên liên tiếp, đám trùng đực vừa xông vào liền bị Lộ Viễn đá bay. Ai nấy nằm rên rỉ trên mặt đất, ôm bụng thì ôm bụng, ôm mông thì ôm mông, đau đến nước mắt chảy ngược. Không ai ngờ Lộ Viễn lại mạnh đến vậy.

Các học sinh khác đang đi ngang sân thấy cảnh này thì đều sững sờ đứng lại vây xem, chưa từng thấy trận "đồ sát" nào hoành tráng đến vậy. Một vài người nhanh trí đã vội chạy về báo cho cán bộ. Dù gì thì trùng đực bị thương cũng chẳng phải chuyện nhỏ.

Brian bị tát cho choáng váng, tai ù đặc, mãi một lúc sau mới gượng tỉnh lại. Nó ôm má trái nóng rát, loạng choạng bò dậy rồi kéo đám đàn em lùi lại, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ trừng mắt quát: "Mày biết tao là ai không? Dám đánh tao?"

Mặt trời buổi sáng vẫn còn hơi gắt, Lộ Viễn kéo khóa áo xuống, cởi phăng chiếc áo khoác huấn luyện, vứt lên băng ghế bên cạnh. Chiếc áo thun đen ngắn tay không hề che nổi cơ bắp rắn chắc của anh, vừa nhìn đã biết là tay chuyên đi đánh nhau. Anh khẽ cong môi, nhàn nhạt nói: "Đi đánh lộn chứ có phải đi xem mắt đâu. Thân phận của cậu thì có liên quan gì tới tôi?"

Dứt lời anh nhấc chân lên như định đá tiếp, khiến Brian và đám đàn em sợ đến hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy như ong vỡ tổ, vừa vặn đụng phải Ban kỉ luật đang tới kiểm tra.

"Vị ngài này, tôi nghĩ tốt nhất nên đi đường cẩn thận."

Yustu nhíu mày, túm lấy Brian đang cúi đầu lao tới như trâu điên, sau đó xách nó lên như gà con rồi tiện tay quẳng ngược lại sân. Cậu phủi tay như thể dính phải bụi bẩn, ánh mắt quét qua đám trùng đực đang mặt mũi bầm dập, trầm giọng hỏi: "Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?"

Bốn phía im phăng phắc. Kẻ không biết chuyện thì chẳng thể giải thích, còn kẻ biết thì lại không dám lên tiếng. Nhìn là hiểu ngay đây là nhóm trùng đực đánh nhau, ai muốn dây vào chứ?

Yorika đứng bên cạnh, cười khẩy: "Này, mấy đàn em, đừng trách tôi không nhắc trước đánh nhau là sẽ bị trừ điểm nhé."

Brian và mấy tên kia dù sao cũng mới nhập học không lâu, đột nhiên thấy hơn chục đàn anh mặc đồng phục đen của Ban kỉ luật kéo đến, nhất thời sợ đến cứng đờ, liếc nhau không biết phải đối phó thế nào.

Lộ Viễn từ xa đã trông thấy Yustu, trong lòng lập tức cảm thấy bất an. Đối phương mới vừa cảnh cáo anh không được gây sự đánh nhau trong học viện, ai ngờ hôm nay lại đâm đầu vào họng súng. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Yustu vẫn kiên nhẫn chờ đợi bọn họ trả lời, thấy đám Brian câm như hến thì khẽ nhướng mày, một lọn tóc bạc lướt qua trán, nổi bật trên nền đồng phục đen tuyền: "Đã không ai chịu nói thì thôi, vậy cứ xem như là tụ tập đánh nhau. Tất cả đều bị trừ một điểm."

Mỗi học sinh mới khi nhập học chỉ có ba điểm hạnh kiểm, bị trừ một điểm đã là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, gần như chắc chắn sẽ không còn cơ hội xét hạng cuối kỳ.

Brian nghe xong thì hoảng loạn, lập tức hạ tay khỏi má, để lộ dấu bàn tay đỏ rực, rồi giơ tay chỉ về phía Lộ Viễn tức giận kêu lên: "Báo cáo! Vừa rồi có một trùng đực vô cớ hành hung chúng tôi, các anh nhất định phải bắt nó lại và xử phạt thật nặng!"

Thấy Brian giơ tay chỉ sang bên kia, mọi người liền vô thức dạt sang hai bên, tạo ra một lối đi trống. Nhưng họ không thấy một kẻ hung hăng đang đứng đắc thắng như tưởng tượng, mà chỉ thấy một trùng đực tóc đen, mắt đen đang nằm sõng soài trên đất, ôm vai rên rỉ đầy đau đớn, trông có vẻ bị thương không nhẹ.

Brian kinh ngạc trợn to mắt: ?!!!

Gì cơ?! Vừa rồi còn thấy Lộ Viễn hùng hổ đòi đánh trùng, sao mới chớp mắt đã nằm dưới đất thế này rồi?!

Lộ Viễn cả đời không sợ gì, chỉ sợ... thiệt. Thứ gì cũng muốn, chỉ không cần mặt mũi. Vừa nãy thấy Brian chỉ tay qua đây, anh liền "nằm xuống", phát huy tuyệt kỹ "giả chết ăn vạ", rên rỉ khổ sở: "Ôi... vai tôi đau quá... đau muốn chết rồi... ai đó đưa tôi đi phòng y tế được không..."

"Lộ Viễn?!"

Yustu thấy cảnh tượng này thì sắc mặt hơi đổi. Cậu không ngờ vụ việc lại dính đến Lộ Viễn, lập tức sải bước đến gần, đỡ anh dậy hỏi: "Anh không sao chứ?"

Yorika cũng giật mình: "Ngài Lộ Viễn bị gì vậy? Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"

Lộ Viễn khi cần làm người thì giống người, cần làm chó thì như chó, cần ăn vạ thì chẳng ra chó cũng chẳng ra người. Anh "yếu ớt" tựa người vào Yustu, một tay ôm vai, một tay chỉ về phía Brian và đám đàn em, thều thào: "Họ... họ vừa đánh hội đồng tôi... sáu đánh một... vai và chân tôi đều bị thương rồi... có thể đưa tôi đi phòng y tế không?"

Yustu nghe vậy thì chân mày nhíu lại, giọng lạnh hẳn: "Sáu đánh một?"

Brian và cả đám nghe vậy thì tức đến sắp ngất, chưa từng thấy con trùng nào vô sỉ đến vậy! Nó gào lên: "Đồ khốn! Là mày đánh bọn tao mà! Tát tao, rồi đá bạn tao nữa!"

Lộ Viễn quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng "ngạc nhiên": "Sáu đánh một mà tôi còn có thể đánh các cậu bị thương sao? Rõ ràng là các cậu đánh tôi! Giờ tôi đứng còn không nổi nè."

Brian giận đến nói không thành lời: "Đồ... láo toét! Bọn tao cạ nhẹ mày có một cái à mà giờ mặt mũi sưng vù! Còn mày bị thương chỗ nào?"

Lộ Viễn "khó nhọc" giơ tay lên, chỉ vào vai mình, mắt ươn ướt nhìn Yustu như đang cầu cứu: "Đàn anh, họ... họ đẩy vào chỗ này, đẩy mạnh đến nỗi tôi bị thương luôn rồi..."

Bênh! Vực! Tôi! Nhanh!

Yustu gần như đọc được hàng chữ sáng rực này trên mặt Lộ Viễn. Tuy cậu biết anh khó mà bị đám nhãi này đánh bại nhưng vẫn lo anh thật sự bị thương. Cậu cau mày, kéo cổ áo Lộ Viễn xuống xem, quả nhiên trên vai trái là một mảng bầm tím to tướng.

Chính là vết đấm của Horich hôm qua.

Ngay cả trùng cái bị thế cũng phải đau mấy ngày, huống chi là trùng đực. Yustu thấy vậy thì mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Brian và đám đàn em, giọng mang theo sát khí: "Đây là "cạ nhẹ một cái" à?"

"Tôi..."

Brian không ngờ trên người Lộ Viễn lại thực sự có vết thương, bối rối lắp bắp: "Tôi thật sự chỉ đẩy nhẹ một chút mà thôi..."

Lộ Viễn cũng không nghĩ mình ăn vạ thành công, nhớ ra trên chân hình như vẫn còn dấu rắn cắn, mắt sáng rỡ lên, lập tức kéo ống quần chỉ vào chỗ đó, nói nhỏ với Yustu: "Yustu, cậu ta còn... cắn tôi nữa!"

Trừ điểm đê!

Yustu nhanh tay bịt miệng Lộ Viễn, khẽ cau mày nói nhỏ: "Suỵt, trùng đực không phải rắn độc. Nếu muốn vu là bị cắn thì hai dấu răng chưa đủ đâu."

Lúc này cậu đã hiểu Lộ Viễn cố ý.

Dĩ nhiên Lộ Viễn cũng biết, anh lén nháy mắt với Yustu: "Tôi đùa thôi."

So với mấy tên trùng đực chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, đương nhiên Yustu đứng về phía Lộ Viễn. Cậu híp mắt nhìn quanh một lượt, ghi nhớ toàn bộ mã số học viên trên ngực đám Brian bằng trí nhớ siêu phàm, giọng trầm thấp rõ ràng vang lên: "Chuyện này Ban kỉ luật sẽ điều tra kỹ lưỡng. Nhưng trước mắt, tôi phải thông báo một tin không may cho các vị: tất cả đều sẽ bị trừ một điểm vì hành vi tụ tập đánh nhau. Mong các vị lấy đó làm bài học."

Brian tức đến mức đỏ cả mặt: "Rõ ràng là nó đánh bọn tôi trước! Nếu trừ điểm thì cũng phải trừ nó!"

Yustu lạnh lùng ngắt lời: "Thưa ngài, chuyện này tất nhiên chưa xong đâu. Bởi vì chúng tôi sắp đưa ngài Lộ Viễn đến phòng y tế. Nếu thương tích nghiêm trọng, các vị sẽ phải trả toàn bộ phí chữa trị và bồi thường tổn hại tinh thần."

Yorika cũng ở bên chen vào: "Rõ là sáu trùng mấy cậu ăn hiếp một mình ngài ấy. Còn việc đánh lại thì... tôi nghi ngờ là các cậu... ừm, đánh nhau nội bộ. Giá mà có camera thì tốt, nhưng tiếc quá chỗ này không có. Xin lỗi nhé, chúng tôi không giúp gì thêm được đâu."

Brian vốn tính toán rất kỹ, cố tình dồn Lộ Viễn vào góc sân không có camera để tránh bị ghi hình. Kết quả tự hại mình, giờ chẳng có bằng chứng gì để gỡ gạc.

Yorika vừa dứt lời đã ra hiệu cho các thành viên phía sau ghi lại mã học viên của đám Brian để trừ điểm, đồng thời chuẩn bị đưa Lộ Viễn đến phòng y tế. Nhưng cậu còn chưa kịp hành động, đã thấy Yustu – kẻ luôn tránh xa trùng đực – cúi xuống đỡ Lộ Viễn dậy.

Yorika tròn mắt: "???"

Yustu uống nhầm thuốc rồi hả?!

Tất nhiên là không. Chỉ là cậu cho rằng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Cậu đỡ Lộ Viễn, vòng tay qua vai anh, dìu đi về phía phòng y tế, giọng rất nhỏ đủ để chỉ cả hai nghe thấy: "Lát nữa gặp bác sĩ thì nhớ diễn cho giống thật vào."

Lộ Viễn dựa vào vai Yustu, cố làm bộ bước đi tập tễnh, ngạc nhiên hỏi: "Cậu thực sự định đưa tôi đi khám à?"

Anh chỉ giả vờ thôi, lỡ mà đến nơi thì lòi hết cả ra còn gì.

Yustu nhướng mày: "Vậy vết bầm trên vai cậu là bôi sơn lên đấy à?"

Lộ Viễn chợt hiểu, nhớ ra vết đấm của Horich. Anh thờ ơ nói: "Vài bữa là hết."

Yustu vẫn cứng rắn: "Nhưng đi tiêm thì hết ngay hôm nay."

Lộ Viễn cảm giác đối phương hình như rất muốn mình bị tiêm, nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng dưng nhớ tới chuyện đêm qua, liền bật cười trêu: "Tiêm... vào sau gáy à?"

"..."

Yustu sững bước. Vài giây sau, tai cậu đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me