Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao
Tiến cung cáo trạng – Từ xưa đến nay, ngai vàng không phải thứ chỉ cần xin xỏ.
Người quen biết Lộ Viễn đều không thể tưởng tượng anh là gay, ra ngoài thì thích ngắm gái đẹp, hành vi lời nói cũng hoàn toàn theo tư duy trai thẳng, không có tí liên hệ nào với đồng tính. Tựa như con đường thẳng nhưng Trái Đất lại tròn, không thấy được không có nghĩa là không tồn tại. Chỉ có thể nói rằng độ cong của anh... quy mô hoành tráng hơn người thường một chút.Yustu tuy là Trùng tộc nhưng ngoại hình lại không khác gì đàn ông loài người. Mấy hành động nửa như trêu chọc vừa rồi đã khẽ chạm đến sợi dây thần kinh nhạy cảm trong lòng Lộ Viễn.Không ổn lắm - Lộ Viễn thầm nghĩ.Yustu thấy anh từ chối, hỏi lại: "Thật sự không được à?"Lộ Viễn kiên quyết: "Không.""Được thôi." Yustu có vẻ bất lực. Cậu cúi đầu liếc nhìn con cá đang co giật trên thớt: "Nhưng tôi thật sự không biết cắt."Lộ Viễn đâu dễ bị dắt mũi như vậy, anh hừ lạnh: "Quân thư ở Saliranfa đều không biết dùng dao như cậu sao?"Câu này có sức sát thương lớn, nhưng Yustu chỉ xoa cổ tay, như cười như không than nhẹ: "Trước đây tôi biết. Nhưng hôm qua phải chép vài thứ đến tận nửa đêm, cổ tay đau quá, cầm dao mà cứ run. Gặp tình huống như vậy, ngài bảo nên làm sao đây?"Chép vài thứ? Cái "vài thứ" kia chẳng phải là năm trăm lần nội quy của anh hay sao?Lộ Viễn ghét nhất việc bị uy hiếp nhưng khi nhìn vào quầng thâm mờ mờ và vẻ mệt mỏi ở mắt Yustu, cái lương tâm đã chôn sâu từ lâu... nhói một cái: "..."Yustu lặng lẽ chờ phản ứng của anh. Mấy giây sau, Lộ Viễn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng xắn tay áo, ra tay xử lí con cá: từ mổ bụng, bỏ ruột đến cạo vảy, động tác lưu loát, gọn gàng khiến những trùng cái xung quanh trợn tròn mắt.Ở đế quốc Saliranfa, trùng đực tuyệt đối không xuống bếp, đó là việc bị coi là mất thân phận. Nhưng Lộ Viễn chẳng hề bận tâm, anh còn thử từng món nguyên liệu kỳ quái trên bàn một lượt, rồi chọn ra vài loại có mùi như gừng để ướp cá để khử tanh.Yustu nhìn anh làm, không kiềm được lên tiếng: "Anh đang làm gì vậy?"Lộ Viễn không ngoái đầu lại: "Không phải cậu hỏi tôi nên làm gì sao? Tay đau thì nghỉ đi."Yustu im.Phương pháp của Lộ Viễn hoàn toàn khác với thầy Rakia. Trên bàn tuy có rất nhiều nguyên liệu nhưng thầy đâu có bắt phải dùng hết. Còn anh thì không bỏ sót thứ gì. Yorika nhìn mà mặt mày co giật, khó tin hỏi: "Ngài Lộ Viễn, quả hoàng tân rất nồng, bình thường chỉ dùng nấu canh cay, ngài nhét vào bụng cá... không sợ mùi vị bị lẫn sao?"Cậu ta vốn tưởng tay nghề mình là tệ lắm rồi, không ngờ Lộ Viễn còn ấy hơn.Anh chưa kịp nói gì thì Yustu đã lạnh giọng: "Môn nấu ăn của cậu đủ điểm chưa mà nghi ngờ anh ấy?"Yorika tức điên, cái tên Yustu chết tiệt này còn chưa theo đuổi được trùng đực mà đã bắt đầu bênh vực rồi à? Đại đa số trùng đực toàn một đám không tim không phổi, mong cậu ta từ ngay về sau ngày ngày gặp cảnh khó nhé!Lộ Viễn đã cho dầu vào chảo, nhân tiện đá nhẹ vào mũi giày Yustu, nhắc nhở cậu đừng có hùng hổ như vậy. Anh quay sang giải thích cho Yorika: "Cái này khử mùi tanh."Quả hoàng tân trông giống quả hồng khô nhăn nheo bị mất nước. Lúc nãy anh tưởng nó là trái cây hỏng, cắn thử mới phát hiện vị khá giống gừng.Yorika mù mịt: "Khử... mùi tanh?"Trùng tộc hoàn toàn không có khái niệm này.Lộ Viễn cũng không biết nên giải thích sao. Đồ ăn của họ vừa dị dạng vừa giống sinh vật đột biến, ngay cả anh cũng không biết sẽ nấu ra thứ gì.Anh chiên sơ cá, đổ nước sôi vào rồi nhún vai: "Tôi làm đại thôi, cậu đừng để ý."Yorika nghe vậy liền thở phào, biết ngay mà! Trùng đực sao có thể biết nấu ăn? Cùng lắm chỉ là sáng tạo món mới, "nghệ thuật hắc ám" chẳng hạn, mùi vị chắc vừa cay vừa tanh. Chứ cậu không nghĩ ra được quả hoàng tân nấu canh cá kiểu gì.Yustu im lặng từ đầu đến cuối, chỉ dõi theo từng động tác của Lộ Viễn. Đến khi nước sôi bùng mới lên tiếng: "Anh không thấy tự nấu ăn là mất thể diện sao?"Lộ Viễn phản bác ngay: "Vì sao chứ?"Yustu cong môi cười nhưng trong mắt không chút ý cười: "Họ cho rằng chỉ có trùng cái mới nên nấu ăn."Lộ Viễn bĩu môi, giọng y chang lưu manh: "Vậy thì để họ chết đói."Chết đói hết đê!Lộ Viễn nhớ mang máng nhà anh lúc nhỏ cũng từng như thế. Người cha cờ bạc và gia trưởng không bao giờ đụng tay vào việc nhà. Mẹ anh bệnh tới mức không đứng dậy khỏi giường được vẫn phải hầu hạ cơm nước, áo quần. Cuối cùng, vì mệt mỏi quá nên qua đời ở tuổi bốn mươi.Anh nhớ lại cuộc đời của cha mình, chợt nhận ra ông ta cũng khá may mắn: ba mươi có sự nghiệp, bốn mươi chững chạc, năm mươi ở tù. Anh còn chưa kịp xách dao chém lão thì lão đã tót vào tù. Chậc, đời anh coi như có một tiếc nuối.Nếu không xuyên đến Trùng tộc, biết đâu anh cũng sẽ theo bước cha mình: mấy chục tuổi vẫn là thằng đầu đường xó chợ ăn nằm ở cục cảnh sát, rồi hai cha con "vui vẻ" gặp nhau trong tù.Yustu nghe câu trả lời, ngẩn người một chút, sau đó bật cười đến mức run vai. Cậu giơ tay chùi khóe mắt, lắc đầu thấp giọng nói: "Thật đáng tiếc..."Không nói tiếc cái gì.Lộ Viễn đang định hỏi thì nồi cá bắt đầu sôi ùng ục, hương cá trắng sữa lan tỏa khắp phòng học, thơm ngào ngạt. Các trùng cái ngửi thấy mùi liền đồng loạt hít mũi: Cái gì vậy trời? Thơm quá!Khứu giác nhạy bén khiến họ nhanh chóng lần theo mùi tìm đến bàn của Lộ Viễn, rối rít vây quanh chật cứng.Một quân thư mạnh dạn lên tiếng: "Ngài Lộ Viễn, đây là món ngài nấu à? Thơm quá!"Một trùng khác đỏ mặt, nháy mắt đầy ẩn ý: "Phải đó, ngài có thể dạy chúng tôi không?"Tiếc là chiêu này Yustu đã dùng rồi, cậu liếc tên quân thư mới lên tiếng, ý vị thâm trường: "Này đàn em, thầy Rakia vẫn đang đứng trên bục đó, nếu thầy ấy biết mấy cậu không hỏi thầy nhất định sẽ buồn lắm đấy."Quân thư kia biết rõ thân phận Yustu, tuy không phục lắm nhưng cũng đành cúi đầu, không dám phản bác.Lộ Viễn thì chẳng quan tâm, chỉ cúi đầu nêm thêm chút muối vào nồi, múc một bát nhỏ, thử một ngụm, hương vị gần giống món anh từng nấu ở Trái Đất. Anh đưa chén cho Yustu: "Nếm thử không?"Yustu cúi đầu nhìn cái chén trong tay anh, không từ chối mà nhận lấy uống thử. Cậu khẽ nhíu mày, vẻ mặt trở nên phức tạp: Chết tiệt, tại sao Lộ Viễn, một trùng đực, lại nấu ăn ngon hơn cả trùng cái? Mình phải luyện bao lâu mới theo kịp đây?Yorika bên cạnh thì nước miếng sắp nhỏ xuống tới chân, lập tức bỏ rơi nồi canh dầu mỡ của mình, lon ton chạy tới hỏi: "Ngài Lộ Viễn! Tôi cũng muốn thử, được không ạ?"Lộ Viễn thoải mái đưa muỗng cho cậu ta tự múc.Phản ứng của Yorika trực tiếp hơn Yustu nhiều. Cậu vừa húp một muỗng, mắt sáng bừng, không kịp nói gì, đã cắm cúi gắp cá lia lịa, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ngài nấu ăn đỉnh quá! Ngon hơn thầy Rakia gấp mười lần!"Mấy quân thư đứng quanh đó vốn đã thèm nhỏ dãi, nghe vậy thì càng sốt ruột. Tiếng nuốt nước bọt vang rần cả phòng. Lộ Viễn nhìn mà thấy cũng ngại, đành lùi ra một bước, nhường đường: "Nếu các cậu muốn thì cứ nếm thử đi..."Dù gì vẫn còn nhiều.Chưa dứt lời thì nhóm quân thư đã ào tới múc sạch, trong chớp mắt nồi chỉ còn chút nước cặn và vài mảnh thịt vụn do muỗng quá to nên không múc nổi.Sau khi nếm thử, đám quân thư đồng loạt ngơ ngác, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không ngờ tay nghề Lộ Viễn lại tốt đến thế:"Ngài ơi, tay nghề của ngài còn giỏi hơn cả đầu bếp trong hoàng cung!""Thơm quá trời quá đất! Món này chắc chắn được điểm tuyệt đối! Ngài nấu thế nào vậy?"Thầy Rakia cũng ngửi thấy mùi thơm. Thấy cả lớp tụ tập về phía cuối, thầy lập bước xuống, chen qua đám đông, cuối cùng cũng thấy cái nồi bị giành giật chì còn cặn cá."Ôi trời, cá gì mà thơm thế! Lại còn có màu trắng sữa?"Thầy vốn rất yêu ẩm thực, thấy trong nồi còn ít nước, không chê, múc luôn một muỗng nếm thử. Mắt thầy sáng rực, nhìn Lộ Viễn đầy kinh ngạc: "Là ngài nấu sao? Món này thật sự quá xuất sắc!"Lộ Viễn không đáp, mà liếc sang hai đứa tay nghề tệ hại đứng kế bên, suy nghĩ vài giây, rồi đột ngột lắc đầu: "Không phải."Anh chỉ vào Yustu, rồi lại chỉ vào Yorika, vẻ mặt đàng hoàng tử tế: "Là hai cậu ấy cùng nấu đó. Tôi chỉ giúp cắt chút đồ thôi.""???"Yustu và Yorika không ngờ Lộ Viễn lại thẳng tay đổ công lao lên đầu họ, suýt thì sặc nước bọt vì sốc, vội lấy tay che miệng, ho khan kịch liệt rồi nhìn lảng sang chỗ khác, dáng vẻ y chang học sinh làm bài gian lận bị gọi tên.Thầy Rakia đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc về hai "học sinh ưu tú" này, lập tức nhíu mày nghi ngờ: "Ồ? Thật sao? Ngài chắc chứ?"Lộ Viễn hiểu rất rõ: làm giả phải dứt khoát, cứng như thép mới sống được. Anh không chớp mắt, mặt không đổi sắc: "Chắc chắn."Thầy Rakia nghe vậy như bừng tỉnh, ánh mắt lướt qua cả ba rồi tặc lưỡi, cười: "Vậy chẳng phải tôi nên cho hai bạn ấy điểm tối đa?"Yustu không dám hé răng. Lộ Viễn hiếm khi thấy cậu ta căng thẳng như thế, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Anh nghiêm túc nói với thầy: "Nếu thầy thấy không phiền chỉ cần cho họ đủ điểm qua là được."Thầy Rakia nhìn anh, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên thầy thấy có trùng đực chủ động giúp đỡ trùng cái. Thầy lắc đầu, nhún vai cười bất lực: "Sao lại không? Dù gì món ăn ngon như thế, bất kì trùng nào cũng phải cho điểm tối đa thôi."Tất nhiên thầy tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình bị hai đứa học sinh tệ nhất lớp hành tới đau tim, muốn thoát khỏi bọn nó càng sớm càng tốt. Thầy nói với Yustu và Yorika: "Chúc mừng các cậu, cuối cùng cũng qua môn. Nếu cuối kỳ còn duy trì được phong độ như hôm nay, tôi sẽ cân nhắc cho điểm xuất sắc."Yustu và Yorika nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là vẻ khó tin tột độ, tưởng đâu kiếp này mình phải ăn thua đủ với cái thứ oan nghiệt nấu ăn này, ai dè... đậu rồi?!#Hạnh phúc đến quá bất ngờ!Yustu hoàn hồn đầu tiên, cậu khẽ ho một tiếng, hơi cúi đầu: "Cảm ơn thầy đã công nhận."Yorika học theo: "Rất cảm ơn sự công nhận của thầy."Thầy Rakia lắc đầu cười: "Về nhà nhớ luyện thêm vào. Kẻo sau này có ai hỏi trùng nào dạy các cậu, tôi còn dám nhận."Chuông tan học đúng lúc vang lên. Thầy nhìn đồng hồ, thấy cũng đến giờ bèn tuyên bố kết thúc buổi học. Căn phòng vốn đang yên lặng lập tức biến thành một tổ ong vỡ: tiếng cười đùa, thở phào, thậm chí cả tiếng reo vui cũng vang lên. Rõ ràng ai cũng... không ưa môn nấu ăn lắm.Lộ Viễn vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của đám trùng cái, vừa ra khỏi lớp là thấy dễ thở hơn hẳn. Anh đang chuẩn bị đi xuống tầng để tới văn phòng đổi lớp nhưng Yustu gọi với theo, giọng đầy trêu ghẹo: "Ngài đi đâu vội vàng vậy? Đến chép phạt của mình cũng không thèm lấy à?"Lộ Viễn gấp gáp vẫy tay: "Tôi đi đổi lớp cái đã! Chút nữa quay lại tìm cậu!"Khỉ thật, tiết tiếp theo là yoga giảm cân, giờ mà không rút thì méo kịp đó!Dứt lời đã như cơn gió lao thẳng xuống cầu thang, đến thang máy cũng không thèm đợi.Yorika vừa ra tới cửa, thấy cảnh tượng đó liền ngạc nhiên thốt lên: "Nè, hành tinh này sắp nổ hả? Ngài Lộ Viễn chạy dữ vậy?"Yustu lắc đầu tỏ vẻ không rõ, ánh mắt dõi theo bóng anh biến mất ở góc hành lang, mãi vài giây sau mới thu lại tầm nhìn, khẽ nói: "Đi thôi, về lớp."Yorika chú ý thấy Yustu rõ ràng đang lơ đễnh, trầm ngâm hỏi: "Yustu, cậu đang nhớ trùng đực đó sao?"Yustu cau mày: "Cậu đang nói nhảm gì vậy?"Yorika nhún vai, quen quá rồi: cái kiểu miệng cứng lòng mềm này: "Thích thì đừng có giấu – lời dạy của Trùng Thần đấy. Hơn nữa, trùng đực này cũng xuất sắc quá..." Cậu ta dừng một chút, thở dài: "Nếu bệ hạ có thể ghép cậu với anh ta thì tốt quá. Tiếc là đến giờ máu của ngài Lộ Viễn vẫn chưa có kết quả xét nghiệm chính xác. Nếu không..."Nếu không, hai người có thể trở thành một đôi rất xứng.Nhưng câu cuối, cậu ta không nói ra.Tiêu chuẩn của hoàng tộc quá nghiêm ngặt. Nếu không có huyết thống quý tộc thì chỉ có thể trông vào độ tinh khiết của máu. Yustu hiện đang nằm trong tầm kiểm soát của Vua Trùng, cũng là ứng viên kế vị sáng giá nhất trong số các hoàng tử. Nếu muốn ở bên một con trùng đực bình dân... rất khó.Yustu nghe vậy cau mày thật sâu nhưng không phản bác. Cậu cũng biết chuyện này không dễ dàng gì. Cậu dựa lưng vào tường hành lang, im lặng không nói gì, ánh đèn cắt đôi cơ thể thành sáng và tối, biểu cảm giấu kín. Mãi sau, Yustu mới trầm giọng: "Ngai vàng của gia tộc Gonhedra chưa bao giờ là thứ có thể xin là có. Chúng tôi phải tranh, phải chiến, tổ tiên đã từng dạy: thứ càng hiếm càng không thể dễ dàng có được. Phải trả giá tương xứng."Mà Lộ Viễn, một con trùng đực quý hiếm như vậy, cậu phải nỗ lực bao nhiêu?Yustu không biết. Đó là một đáp án chưa thể xác định.Yorika đang định mở miệng thì ánh mắt chợt dừng lại ở cuối hành lang. Một bóng lưng quen thuộc xuất hiện, bước chân khập khiễng, dù không thấy rõ mặt nhưng toát lên vẻ cô đơn, tách biệt khỏi tất cả.Cậu ta khẽ huých Yustu: "Nhìn kia, có phải là Bát điện hạ không?"Yustu dừng lại, nhìn theo rồi khẽ gật đầu: "Là nó."Rõ ràng là anh em ruột nhưng cậu chẳng có chút ý định chào hỏi.Yorika lắc đầu: "Kể từ sau khi bị thương ngoài chiến trường, Bát điện hạ càng ngày càng thu mình. Cậu ấy xa lánh cả cậu và Vua Trùng. Giờ đến mấy trùng cái xuất thân thấp cũng dám bắt nạt cậu ấy rồi."Yustu hơi nhíu mày: "Chẳng phải có Ban kỉ luật tuần tra hằng ngày sao?"Yorika vò đầu: "Cậu còn lạ gì Bát điện hạ, đến cậu mà cậu ấy còn không quan tâm thì nói gì đến bọn tôi."Yustu không đáp, quay đầu đi, rõ ràng không muốn bàn sâu thêm. Cậu chỉnh lại tư thế, đang định cùng Yorika quay về lớp thì đồng hồ trên cổ tay bất ngờ vang "tít tít", hiện ra một tin nhắn mới. Cậu mở ra xem, là tin mật từ Tổng chỉ huy cận vệ hoàng cung, chỉ có một hàng chữ duy nhất: [Công tước Monque sáng nay tiến cung xin diện kiến Vua Trùng, mau về!]Vẻ mặt Yustu lập tức tối sầm, rủa thầm: lão già đó chắc chắn vì vụ của Wengel mà đích thân vào cung cáo trạng rồi. Nếu bệ hạ nghe theo lời ông ta, nhẹ nhất Lộ Viễn cũng bị nhốt vài tháng.Yorika thấy mặt cậu đen thui, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì à?"Yustu không kịp giải thích: "Tôi phải về hoàng cung gấp. Cậu giúp tôi xin nghỉ với thầy, nếu Lộ Viễn đến lớp tìm thì đưa đồ trong ngăn bàn tôi cho anh ấy."Dứt lời, Yustu xoay người lao xuống cầu thang, bóng dáng biến mất trong nháy mắt, chạy còn nhanh hơn cả Lộ Viễn lúc nãy.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me