TruyenFull.Me

Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao

Ngài có thể hôn tôi không? – Mọi thứ đều là thần ban cho.

"..."

Lộ Viễn cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi Yustu đang cố tình moi lời từ miệng anh. Gặp ánh mắt chứa đựng kỳ vọng mơ hồ kia, anh khẽ trầm mặc một thoáng, cuối cùng giơ tay đẩy cái đầu vừa áp sát sang một bên, xoay người bước đến cửa phòng: "Em chắc chắn ngoài hành lang toàn vệ binh à?"

Yustu không tình nguyện nhướng mày: "Anh tự mở cửa nhìn thử là biết."

Trong lòng thì lạnh lùng hừ một tiếng, đám trùng đực đều là kẻ dối trá, mới nãy còn hứa cưới mình, xoay đầu một cái liền trở mặt không nhận.

Lộ Viễn nghe xong liền hé cửa liếc mắt nhìn ra ngoài, phát hiện cả hành lang im ắng vắng người nhưng hai đầu lối đi lại có đến hàng chục vệ binh cầm súng đứng gác. Anh lập tức đóng sập cửa lại với tiếng "cạch" rõ to.

Thế trận này... hơi bị căng quá rồi đấy!

Đúng lúc Lộ Viễn còn đang ngẩn ra vì chấn động, một cơ thể ấm áp đột ngột dán sát từ phía sau, âm thầm cọ nhẹ lên lưng anh. Yustu kê cằm lên vai anh, giọng trầm khàn lười biếng, nửa cười nửa hỏi lại: "Thấy chưa, tôi đâu có lừa anh."

Vừa nói cậu vừa dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn nhỏ ở thắt lưng anh, rõ ràng là đang cố tình trêu ghẹo.

Lộ Viễn cậu: "Cài nút áo lại đi."

Yustu lúc nãy đã tháo hết nút, sơ mi thì lỏng lẻo chẳng che được gì, nhỡ lát nữa có ai bước vào thì sao?

Yustu không động đậy, trong lòng hơi mất hứng, rõ ràng cảm thấy mình bị trùng đực trước mặt dội cho gáo nước lạnh. Nếu cậu là thỏ có lẽ tai giờ đã cụp xuống ỉu xìu: "Anh không thích nhìn sao?"

Cậu nhớ rõ Lộ Viễn rất thích xem phim heo mà.

Lộ Viễn thầm nghĩ anh đâu phải biến thái, mà có xem cũng không đời nào đi xem trong bệnh viện. Có thể vì cảm nhận được chút uể oải trong thái độ của Yustu, anh hơi ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng kéo đối phương vào lòng, từ trên xuống dưới vuốt ve một lượt, giọng nói nghiêm túc: "Yustu, thứ thuộc về em thì mãi mãi sẽ là của em, không cần hấp tấp nhất thời."

Câu này trái ngược hoàn toàn với gia huấn nhà Gonhedra: chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn. Nếu cứ đứng yên chờ con mồi dâng đến miệng sớm muộn cũng sẽ bị quy luật đào thải.

Yustu được Lộ Viễn ôm, tâm trạng lại tốt lên nhưng vẫn không đồng tình với lời anh, phản bác: "Ở trong rừng con mồi đâu có đứng yên chờ mình đến ăn."

Lộ Viễn lại bảo: "Tình cảm không giống con mồi. Con mồi có thể cướp được, còn tình cảm thì không."

Anh đã quyết định sẽ thích nghi với cuộc sống ở đây, xác định sẽ có mối quan hệ nghiêm túc và ở bên đối phương. Cưới chắc chắn là sẽ cưới nhưng tuyệt đối không phải lúc này, một cách vội vàng như vậy.

Anh đưa tay xoa xoa mái tóc bạc mềm mại của Yustu: "Chúng ta còn chưa từng nói chuyện yêu đương."

Yustu khựng lại, đôi mắt đỏ như hồng ngọc mở to, mơ màng nhìn anh: "Yêu đương là gì?"

Trùng tộc không có khái niệm "yêu đương". Chế độ hôn nhân tại Saliranfa ưu tiên địa vị và gia thế, chỉ cần tương xứng là có thể kết thành bạn đời ngay, bởi tỉ lệ sinh sản ngày càng thấp, chẳng ai có thời gian mà yêu đương dài dòng.

Lộ Viễn ế lâu năm cũng chẳng biết phải giải thích sao, khẽ cau mày đoán bừa: "Chắc là tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa?"

Yustu tưởng "yêu đương" lvui vẻ lắm, nghe vậy bỗng cụt hứng: "Tôi đã hiểu ngài đủ rồi, thưa ngài."

Rồi cố ý bổ sung một câu đầy ẩn ý: "Trừ... phần cơ thể."

Lộ Viễn thầm nghĩ ai bảo yêu nhau thì không thể hiểu cả cơ thể? Ngón tay anh khẽ vuốt ve gò má Yustu, chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu hồi lâu, cuối cùng cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ, giọng khẽ khàng: "Nếu yêu nhau mà có thể thế này thì sao, Yustu..."

"Ưm..."

Yustu không kịp phòng bị, cảm nhận được môi mình bị bao phủ bởi một cảm giác ấm áp, toàn thân chấn động, suýt nữa khuỵu xuống... Chết tiệt!

Cậu hiểu việc "chủ động hôn trùng đực mình thích" và "được trùng đực mình thích chủ động hôn" là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Toàn thân mất hết sức lực, vừa xấu hổ lại vừa bất lực.

Lộ Viễn cũng không ngờ Yustu lại phản ứng dữ dội đến thế, vội vàng đỡ cậu dậy. Ngay giây tiếp theo, cổ anh bất ngờ bị siết chặt. Yustu ôm cứng anh, giọng khàn khàn xen chút bỡ ngỡ vang lên bên tai: "Thưa ngài... Đây là yêu sao?"

Lộ Viễn nghĩ, chắc vậy. Hồi anh còn đi học từng thấy nhiều đôi học sinh yêu sớm trốn ra sau trường hôn nhau. Lúc đó anh còn tuổi nổi loạn, trái tim làm bằng bê tông, chỉ nghĩ cách hoành hành ngang ngược ở khu phố gần đó, thấy mấy đứa kia hôn nhau thì bĩu môi, lạnh nhạt bỏ đi.

Gặm mỏ nhau thì vui chỗ nào? Đúng là suy nghĩ ngu ngốc thời trẻ.

Còn giờ...

Lộ Viễn bất giác nhớ lại cái cảm giác mềm mại, ẩm ướt ấy. Anh vô thức liếm môi... hình như cũng không tệ?

Yustu đỏ bừng mặt, nằm gọn trong lòng Lộ Viễn, toàn thân được hơi thở của đối phương bao bọc, thần trí mơ hồ, ánh mắt đỏ tươi như ngấn nước. Cậu ôm cổ anh như quay lại cái đêm tinh thần hỗn loạn trước đó, giống một con thú nhỏ đang chờ được dỗ dành vuốt ve, nhắm mắt, cười thỏa mãn: "Anh... hôn thêm lần nữa được không? Chỉ một lần thôi."

Tại sao không? Dù là một đứa lêu lổng thích đánh nhau, khi yêu rồi cũng chẳng nỡ từ chối bất kì yêu cầu nào của người yêu. Anh ôm eo Yustu, đè cậu vào cửa phòng rồi tặng một nụ hôn sâu, nóng bỏng, môi lưỡi quấn quýt, ngọt ngào đến nỗi cả linh hồn cũng run lên.

"Anh..."

Yustu vô sự tự thông, ngửa cổ đáp lại cuồng nhiệt. Da cậu đỏ lên vì hơi thở của trùng đực. Cậu ôm cổ anh, lười biếng ngả vào ngực anh, khe khẽ liếm vào yết hầu anh rồi thì thầm như mèo con: "Yêu nhau thật là thích..."

Cậu chợt quyết định sẽ tạm thời đồng ý với yêu cầu của Lộ Viễn, chuyện kết hôn hãy để sau, trước mắt cứ yêu thử một đoạn đã.

Lộ Viễn bị hôn đến thiếu dưỡng khí, não cũng hơi mơ hồ, mãi mới bình ổn lại. Anh cúi đầu nhìn Yustu đang dụi dụi trong ngực mình, bỗng thấy đối phương như một con mèo hít cỏ quá liều đến mức ngơ ngẩn, chẳng còn lý trí gì nữa.

Anh nhẹ tay kéo cổ áo Yustu lên, giúp cậu cài lại từng nút áo, che đi thân hình khiến người phạm tội kia, thở hắt ra: "Yustu, giúp tôi một việc."

Yustu mở mắt, không chút cảm xúc liếc xuống phía dưới của anh, rồi quay mặt sang chỗ khác, tai đỏ bừng: "... Tôi không biết làm mấy việc đó đâu."

Thật ra cậu không chỉ trượt môn nấu ăn, mà cả môn Giới tính và Sinh sản cũng rớt thê thảm. Cậu chỉ hiểu những chuyện đó ở cấp độ bản năng nguyên thủy nhất. Mấy cái "kỹ năng cao cấp" thì hoàn toàn mù tịt. Nhưng nếu Lộ Viễn thực sự... khó chịu quá, thì cũng không phải không được...

Lộ Viễn nhíu mày: "Không biết làm gì cơ?"

Anh chỉ muốn nhờ cậu đi lấy hộ bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình thôi mà.

"Em lấy giúp tôi một bản báo cáo thể chất được không?"

Yustu: "..."

Cậu ho khan một tiếng để chữa ngượng: "Anh lấy cái đó làm gì?"

Thực ra Lộ Viễn vẫn chưa tin lắm chuyện mình có độ tinh khiết máu 100%: "Tôi muốn xác nhận vài chuyện."

Yustu không trả lời ngay. Kể từ khi kết quả độ tinh khiết máu của anh được công bố thì số hồ sơ liên quan đã bị liệt vào cấp bảo mật S, do đích thân Vua Trùng phong tỏa. Không có sự phê chuẩn mà muốn lấy chẳng khác nào lên trời.

Nhưng Yustu thấy thử cũng không sao: "Được thôi, nhưng có lẽ phải vài hôm nữa. Bây giờ hồ sơ của anh là bí mật tối cao, không dễ tiếp cận đâu."

Còn một vấn đề nữa: Apur hiện vẫn đang ở trong bệnh viện này, khó ra tay lắm.

Lộ Viễn cũng không vội, nghe vậy thì vuốt tóc cậu một cái: "Cảm ơn."

Yustu hơi nhướng mày, giọng đầy ẩn ý: "Anh không cần nói câu đó với tôi. Nhưng nếu thật sự muốn cảm ơn... chi bằng thể hiện bằng hành động?"

Lộ Viễn: "Ví dụ?"

Yustu cố ý không nói rõ: "Anh nghĩ xem?"

Lộ Viễn hiểu ngay, thầm nghĩ tên này khéo thật, chẳng bao giờ chịu thiệt. Anh kéo cậu vào lòng, ánh mắt dừng lại tại trùng văn màu vàng sau gáy, bình thản hỏi: "Hôn một cái?"

Đúng ý Yustu, cậu khẽ cong môi, cao ngạo đáp: "Quà này nhẹ quá rồi. Nhưng nếu là ngài trùng đực đây... cũng không phải không được."

Chưa dứt lời, sau gáy đã cảm nhận được một nụ hôn nóng rực hạ xuống đúng nơi mẫn cảm nhất – trùng văn.

Yustu chậm rãi trừng to mắt: "..."

Chết mất thôi!!!

Những ngày sau đó, Lộ Viễn vẫn phải nằm viện dưỡng bệnh vì sốt cao. Còn Apur từ sau lần đến bệnh viện xác nhận kết quả xét nghiệm hoàn toàn không có bất kỳ động thái gì thêm, thậm chí không lộ diện, trực tiếp quay về hoàng cung.

Khi nọc rắn trong cơ thể Lộ Viễn được hoàn toàn thanh lọc, bệnh viện tiến hành kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng cũng xác định độ tinh khiết máu của anh đúng là 100%. Tin tức này đối với Apur vừa là hỷ, vừa là ưu. Vui vì trùng đực này có khả năng làm thay đổi tỉ lệ sinh sản đang ngày một giảm của Saliranfa, lo vì nếu tin tức rò rỉ ra ngoài e là sẽ dẫn đến tranh đoạt, khiến cục diện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng trên đời không có bức tường nào kín gió. Mặc dù Apur liên tục ra lệnh phong tỏa tin tức, dự định đợi đến yến tiệc mới công bố, thế nhưng tin đồn vẫn như gió lan đến tai các quý tộc.

Phản ứng đầu tiên của họ khi nghe tin là giống hệt Công tước Monque: kinh ngạc không thể tin nổi, còn tưởng bệnh viện nhầm lẫn, bởi hoàng cung vẫn tĩnh lặng, bệ hạ cũng chẳng ban ra bất kì ý chỉ nào, nhìn sao cũng không giống sắp xảy ra chuyện lớn. Nhưng một vài quý tộc tinh ý liền phát hiện bệnh viện nào đó bỗng dưng được tăng cường thêm một đội vệ binh, có vài gương mặt còn là kẻ hay xuất hiện trong hoàng cung, số lượng gấp đôi so với trước.

Vậy là rõ rồi, nếu độ tinh khiết máu của vị kia không phải 100% thì sao bệ hạ Apur lại điều cả vệ binh hoàng gia đến bảo vệ?

Trong lúc nhất thời, có kẻ mừng cũng có kẻ lo. Dù sao tầng lớp quý tộc thượng lưu nhà ai mà chẳng có vài trùng cái đến tuổi cập kê, đang đau đầu không biết tìm bạn đời ra sao, giờ đột nhiên xuất hiện một trùng đực có độ tinh khiết máu 100% khác nào bánh từ trời rơi xuống, mà lại là bánh vàng ròng!

Mà lo nhất đương nhiên là Công tước Monque và Công tước Durant. Từ sau hôm rời khỏi hoàng cung, phủ đệ của hai nhà đều bao phủ trong bầu không khí âm u, nặng nề đến mức nghẹt thở.

Dorel là trùng đực có độ tinh khiết máu cao nhất đế quốc hiện tại, tận 56%. Vua Trùng vì để biểu dương công trạng còn đích thân phong làm Hầu tước.

Chỉ với 56% thôi mà còn được phong hầu, giờ lại đột nhiên chui ra một Lộ Viễn với độ tinh khiết máu 100% chẳng lẽ Vua Trùng sẽ phong hẳn vị trí Đại Công tước? Khi ấy địa vị của Lộ Viễn chắc chắn sẽ cao hơn bọn họ, còn chưa nói đến chuyện Thất hoàng tử Yustu luôn có quan hệ mập mờ với trùng đực này. Cậu là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị thái tử, nếu sau này thật sự lên ngôi, Lộ Viễn chẳng phải trở thành bạn đời của Vua Trùng tương lai, địa vị càng thêm không thể đụng đến?

Công tước Monque càng nghĩ càng nhức đầu, càng nghĩ càng bực bội. Nhìn sang Wengel đang ngồi bên cạnh, cơn giận lập tức bốc lên, vung tay tát thẳng một cái: "Đồ vô dụng! Tao đã bảo bao nhiêu lần là không được lộng hành ở đế đô mà mày không nghe! Trước kia giành mấy trùng cái về chơi đùa thì thôi đi, giờ thì đá phải bản sắc rồi, còn bắt tao phải đi thu dọn hậu quả! Giờ hay rồi, đợi Lộ Viễn khỏi bệnh xuất viện xem nó xử mày thế nào!"

"Hùng phụ?!" Wengel từ bé đến lớn luôn được nuông chiều, chưa từng bị đánh bao giờ, lần trước bị Lộ Viễn tát đã uất ức lắm rồi, không ngờ lần này đến cả Công tước Monque cũng không tha. Hắn ôm mặt, giận dữ gào lên: "Con đâu biết độ tinh khiết máu của anh ta là 100%! Cùng lắm thì giờ con phái vài trùng cái giỏi ra tay khử anh ta là xong!"

"Bốp!"

Công tước Monque lại giáng thêm một cái tát nữa, tức đến nỗi râu tóc dựng đứng. Ông túm lấy cổ áo Wengel, giận dữ quát: "Đồ ngu! Cục diện bây giờ mày nhìn không rõ à? Đám trùng mà tao cử đi hành động trước đây đều bị Yustu lặng lẽ giết sạch rồi, giờ đến cả bệ hạ cũng điều vệ binh đến bệnh viện bảo vệ Lộ Viễn, mày ra tay lúc này khác nào đưa cổ lên hả?"

Wengel thấy hùng phụ thật sự nổi giận, lập tức không dám thở mạnh, ôm mặt run rẩy hỏi: "Vậy... vậy giờ phải làm sao?"

Công tước Monque nghe vậy thì sắc mặt càng u ám. Còn có thể làm gì? Ngoài cúi đầu nhận lỗi thì còn có đường lui nào khác? Ông nghiến răng, quát thư hầu bên cạnh: "Mau chuẩn bị một phần quà lớn, ta phải đích thân đến bệnh viện một chuyến!"

Nói xong còn trừng mắt liếc Wengel, rồi đẩy mạnh hắn lên ghế: "Mày đi theo!"

Trong thời gian nằm viện, mỗi ngày Lộ Viễn đều được tiêm thuốc hạ sốt định kỳ, cơ thể anh cũng lặng lẽ thay đổi. Khi Yustu dùng đủ mọi cách lấy được bản báo cáo xét nghiệm từ tay trưởng khoa liền kinh ngạc phát hiện các chỉ số cơ thể của Lộ Viễn tiệm cận với trùng cái. Từ sức mạnh đến mật độ xương, đều vượt xa chuẩn trùng đực thông thường.

Yustu nhíu mày thật sâu, vô thức hỏi: "Ông chắc là không cầm nhầm báo cáo?"

Trưởng khoa thức trắng mấy đêm liền, nghe vậy thì mệt mỏi xoa sống mũi, hai mắt đỏ ngầu: "Điện hạ, tôi lấy danh nghĩa Trùng Thần thề, đây đúng là báo cáo cơ thể của ngài ấy. Dù ngài có tin hay không nhưng độc rắn trong cơ thể ngài ấy dường như đã làm thay đổi cả hệ gen."

Ông ta nhìn Yustu, nghiêm túc: "Hiện giờ ngài ấy không chỉ là một trùng đực có độ tinh khiết máu 100% mà còn có thể chất mạnh mẽ ngang ngửa trùng cái. Tình trạng tiến hóa ngược như vậy chỉ từng xuất hiện trước thời điểm Nguyên thạch rơi xuống hành tinh, chuyện của hàng triệu năm trước rồi. Quả thực khó tin..."

Rõ ràng phát hiện này khiến ông sốc đến mức không nói nên lời, khẽ lắc đầu, rồi đưa tay lau mặt, cứ thì thầm lẩm bẩm điều gì đó.

Đây hiển nhiên là một việc tốt, nhưng vật cực tất phản. Độ tinh khiết máu 100% vốn đã đủ đặc biệt, giờ nếu lại để bên ngoài biết thể chất của anh còn sánh ngang với trùng cái e là sẽ gây thêm rắc rối không cần thiết.

Dù Vua Trùng xưa nay không mấy xem trọng trùng đực, nghe tin thì nhiều lắm cũng chỉ giật mình một lúc, không đến mức hành động gì... nhưng cũng không ai dám chắc liệu đối phương có đổi ý hay không.

Yustu cẩn trọng suy tính, chăm chú nhìn bảng dữ liệu một lúc, cuối cùng chỉ giữ lại tờ liên quan đến kết quả xét nghiệm máu, còn những phần còn lại đều xé vụn rồi ném vào máy hủy tài liệu. Cậu thản nhiên hỏi: "Bản báo cáo này ngài đã giao cho bệ hạ chưa?"

Trưởng khoa lắc đầu: "Vẫn chưa kịp."

"Có trùng nào khác biết việc này không?"

"Không, chỉ có tôi và ngài."

Vì việc này quá quan trọng, toàn bộ quy trình kiểm tra đều do ông tự tay thực hiện, không nói cho bất kỳ ai.

"Vậy thì tốt." Yustu rút ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trên góc bàn, ánh mắt sâu xa: "Đã chưa báo cáo lên, vậy cũng đừng báo nữa. Tôi không muốn có trùng thứ ba biết chuyện này."

Giám đốc cau mày, liếc qua tấm thẻ: "Ngài muốn tôi lừa cả Vua Trùng sao?"

Nghe thế, Yustu ngẩng cằm, cúi mắt nhìn ông, vô tình để lộ vài phần uy thế: "Cũng không hẳn, chí ít đã có một Vua Trùng tương lai biết chuyện rồi."

Yustu lúc nào cũng ngạo mạn như thế. Cậu tin chắc mình sẽ giành được ngôi vị đó, cũng như tin chắc mình nhất định sẽ có được Lộ Viễn.

Trưởng khoa là bạn của Thượng tướng Safir, xét trên bất kỳ phương diện nào cũng không có lí do gì để đắc tội với Yustu. Nghe cậu nói vậy, ông trầm ngâm giây lát rồi đành gật đầu đồng ý: "Được thôi, tôi thề với ngài, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kì ai khác. Còn về thẻ sao kia thì ngài không cần để lại. Chỉ cần sau này ngài tìm được con rắn độc đột biến đã cắn Lộ Viễn, xin hãy đưa nó về cho tôi nghiên cứu."

Yustu nhàn nhạt: "Nếu ông không ngại nhận một đống thịt nát do bị súng năng lượng bắn tan xác,dĩ nhiên là được."

Con rắn đó đã làm Lộ Viễn bị thương, nếu Yustu gặp lại con súc sinh ấy nhất định sẽ nã súng bắn thành từng mảnh.

Nói xong, cậu quay người rời khỏi phòng xét nghiệm, không mang theo tấm thẻ sao kia. Đồ Yustu tặng ra ngoài chưa bao giờ có chuyện thu lại.

Khi ấy, Lộ Viễn đang vận động nhẹ trong phòng bệnh. Anh cảm thấy sức khỏe dạo này tốt hơn nhiều so với lúc trước, chắc là sắp được xuất viện rồi, chỉ không biết bao giờ đám vệ binh ngoài mới chịu rút.

Yustu trở lại đúng lúc anh vừa tắm xong. Trên người mặc một bộ đồ thường phục đơn giản, áo sơ mi còn chưa kịp cài nút, cơ bụng rắn chắc lộ rõ, không chút mỡ thừa, sức mạnh ẩn chứa bên trong có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ánh mắt Yustu tối lại, cậu tiện tay đóng cửa, đồng thời giơ tờ báo cáo xét nghiệm trong tay: "Thưa ngài, thứ ngài muốn xem tôi mang tới rồi đây."

Tóc Lộ Viễn vẫn còn nhỏ nước, anh dùng khăn lau sơ mấy cái rồi tựa người lên mép giường, lười biếng vẫy vẫy ngón tay: "Lại đây ngồi."

Những ngày qua họ gần như dính nhau cả ngày lẫn đêm, ngoài chuyện chưa thật sự "lên giường" thì những thứ nên chạm, nên hôn đều đã làm hết rồi. Nếu dùng cách nói ở Trái Đất, thì có lẽ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, chỉ hận không thể dính chặt lấy nhau.

Nghe anh gọi, Yustu lập tức nhào vào lòng Lộ Viễn, hai tay vòng ra sau cổ anh, vô cùng thành thạo trao cho nhau một nụ hôn sâu cuồng nhiệt. Môi lưỡi quấn lấy, hơi thở đan xen, đến cả tờ báo cáo trong tay cũng bị đè rách nhăn nheo dưới thân, chẳng ai còn để ý tới nữa.

Ngón tay Yustu lướt nhẹ trên cơ bụng Lộ Viễn, hơi thở gấp gáp. Trong đầu cậu bất giác nhớ tới các chỉ số trong bản báo cáo, giọng mang theo chút hàm ý sâu xa: "Hình như thể chất của anh càng lúc càng tốt..."

Trên người Lộ Viễn vẫn còn đọng hơi nước, ngón tay lạnh buốt như tuyết đầu đông. Anh chống tay lên đầu, vuốt nhẹ đôi môi đỏ bất thường của Yustu, thầm nghĩ: mình còn chưa làm gì cả, lấy đâu ra kết luận đó?

Lộ Viễn nhướng mày, mái tóc đen ướt sũng trông đậm màu hơn thường lệ, khiến cả người anh giống như bước ra từ một bức tranh: "Sao lại nói vậy?"

Yustu cuối cùng cũng mò ra được tờ báo cáo nhăn nhúm trên giường, đưa cho anh xem: "Ai cũng biết chỉ có những trùng đực sở hữu thể chất cực mạnh mới có thể đạt đến mức độ tinh khiết máu cao như vậy."

Lộ Viễn cầm lấy xem một lượt, dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng khi thật sự nhìn thấy con số 100% vẫn hơi sững sờ: "Sao lại thế này..."

Yustu do dự một chút, định nói cho anh biết thể chất của anh giờ đã gần như giống trùng cái, nhưng chưa kịp mở miệng thì chuông cửa bất ngờ vang lên.

"Đinh đông!"

Vệ binh chịu trách nhiệm trực liền bật cuộc gọi hình ảnh: "Báo cáo, Công tước Monque và Công tước Durant đến thăm. Xin hỏi có muốn tiếp kiến không?"

Ngoài cửa phòng bệnh, hai vị công tước đang đứng đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Rõ ràng không ai ngờ chuyện cúi đầu nhận lỗi cũng có thể đụng nhau, thật đúng là vận mệnh... như đống cứt trùng.

Khụ! Đồ trùng không biết xấu hổ!

Công tước Durant kín đáo liếc Công tước Monque một cái, trong lòng thầm chửi: Đồ hai mặt! Hồi nãy gọi điện còn nói ai cũng đừng đi nhận sai trước một con trùng đực bình dân như thế, vậy mà quay đầu đã uốn éo chạy đến bệnh viện rồi, đúng là không cần mặt mũi mà!

Công tước Monque cũng có suy nghĩ tương tự. Lão nặn ra một nụ cười giả tạo: "Công tước Durant, thật trùng hợp."

Durant nghe vậy cười lạnh, lập tức quay đầu đi chỗ khác, chẳng buồn đáp lời.

Trùng hợp cục cứt!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me