TruyenFull.Me

Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao

Cưới thêm vài trùng – Ta chìm vào giấc ngủ dài tại nơi đây, chờ người xưa trở lại.

Đến lúc trời tối, khu ký túc xá trở nên yên ắng hẳn. Vì lệnh cấm làm ồn vào ban đêm nên học sinh lúc này đều nghỉ ngơi trong phòng, hầu như không có ai đi lại ngoài hành lang.

Sau khi bận bịu xong việc học, như thường lệ, Yustu lại lấy cớ kiểm tra phòng để đến tìm Lộ Viễn. Nghiêm khắc mà nói thì đây chính là chuyện "hẹn hò riêng" giữa trùng đực và trùng cái, nhưng cậu lại làm như không có gì, chắc là vì làm nhiều nên quen tay, chẳng còn cảm giác gì nữa.

"Chào ngài, kiểm tra phòng."

Lúc ấy Lộ Viễn đang nằm đọc sách trên sô pha, nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc liền đặt sách xuống rồi đứng dậy mở cửa. Quả nhiên là Yustu.

"Vào đi."

Anh nghiêng người nhường chỗ, đợi Yustu bước vào mới thuận tay đóng cửa lại rồi hỏi: "Chiều nay tôi đưa em đồ ăn, ăn hết chưa?"

Yustu học suốt cả buổi chiều, giờ đã buồn ngủ đến không chịu nổi. Cậu cởi áo khoác ném lên ghế, sau đó nhào thẳng lên giường, lười biếng rúc vào đống gối đầu, giọng uể oải: "Ăn rồi."

Chỉ là bị Yorika giành mất quá nửa.

Rõ ràng tâm trạng Yustu hơi u ám, cũng có thể là vì sắp phải đi làm nhiệm vụ tại rừng Solitia, không muốn xa Lộ Viễn.

Anh lên giường nằm cùng cậu, chống tay nghiêng đầu nhìn Yustu, trong lòng đang tính toán gì đó: "Ngon không?"

Yustu thuận thế lăn vào lòng anh, tay lơ đễnh gảy nút áo sơ mi của anh, khóe mắt đuôi mày toàn là vẻ lười biếng buông thả mê người: "Ừm, ngon."

Câu này đúng ý Lộ Viễn, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai Yustu, cảm giác mềm lạnh, đôi mắt đen sâu dần hạ xuống, như vô tình hỏi: "Vậy ăn đồ của tôi rồi, định cảm ơn thế nào?"

"?"

Yustu ngẩn ra, ngước mắt nhìn Lộ Viễn, lại thấy anh trông rất nghiêm túc, không giống đang đùa. Cậu nhướng mày, hoàn toàn không biết phía trước có cái bẫy đang chờ: "Được thôi, tôi biết trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, ngài muốn gì cứ nói, tôi sẽ cân nhắc."

Với thân phận là hoàng tử đế quốc, cậu có đủ tự tin để nói ra câu đó, cũng đủ tự tin để đáp ứng mọi nguyện vọng của Lộ Viễn.

Lại nghe anh hỏi: "Tháng sau em phải đến rừng Solitia làm nhiệm vụ đúng không?"

Yustu ngạc nhiên: "Sao anh biết?"

Lộ Viễn: "Dẫn tôi đi cùng."

Yustu lập tức từ chối: "Không thể được!"

Rừng Solitia đầy rẫy nguy hiểm, cả đội quân tinh anh cấp A trở lên cũng có thể chết sạch, cậu sao có thể đưa Lộ Viễn vào đó?

Yustu bật dậy khỏi giường, rõ ràng không hiểu vì sao anh lại biết chuyện này: "Ai nói với anh là tôi phải vào rừng Solitia làm nhiệm vụ?"

Lộ Viễn sớm biết Yustu sẽ không dễ dàng đồng ý, anh bình tĩnh ngồi dậy, cũng không khai ra Horich: "Tôi đoán. Sáng nay toàn bộ quân thư đều đi kiểm tra y tế, nghe bảo chọn lọc quân thư cấp A trở lên để tham gia hành động thanh tẩy Nguyên thạch, em là cấp S, chắc chắn sẽ đi."

Yustu hừ lạnh: "Vậy tôi nên khen anh thông minh à?"

Lộ Viễn nói: "Tôi từng sống trong đó năm ngày, thuộc địa hình. Em dẫn tôi đi, nói không chừng sẽ có ích."

Yustu khựng lại, chợt nhớ ra đúng là mình từng nhặt Lộ Viễn từ rừng Solitia về. Đối phương không có xuất thân rõ ràng, chẳng ai biết anh từ đâu đến, như thể rơi xuống từ trời, không tìm được dấu vết nào.

Yustu vô thức nhíu mày: "Không thể. Nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, cho dù anh có quen thuộc địa hình hay là thân thích của Trùng Thần cũng đừng hòng!"

Nói xong thì tránh sang ghế sô pha ngồi, kéo giãn khoảng cách với Lộ Viễn để khỏi bị dây dưa, cũng để tránh bản thân mềm lòng.

Lộ Viễn muốn đi cùng không chỉ vì tò mò, mà còn vì lo cho Yustu. Anh đứng dậy ngồi cạnh cậu, cố ý dí sát lại: "Tức là nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm?"

Yustu liếc mắt thấy anh cố tình lấn chỗ mình nhưng không tránh: "Tất nhiên là nguy hiểm, vào đó là có thể mất mạng."

Lộ Viễn nhìn thẳng vào cậu: "Bao gồm cả em?"

Yustu nghẹn lời, vô thức cảm thấy mình vừa tự chui đầu vào tròng, bèn vội phủ nhận: "Tất nhiên không! Tôi khác anh, tôi có kinh nghiệm chiến đấu, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì."

Lộ Viễn đã quen với kiểu cứng miệng này: "Lỡ như thì sao? Nếu thật sự có chuyện thì sao?"

Yustu đứng dậy, quay lưng về phía Lộ Viễn, như thể muốn phủ nhận điều đó ngay: "Không có nếu! Chỉ là thanh tẩy Nguyên thạch thôi, vài ngày là xong. Tôi tuyệt đối sẽ không đưa anh đi cùng."

Cậu đã hạ quyết tâm, lát nữa dù Lộ Viễn có năn nỉ ra sao cũng không dao động, kể cả giận dỗi cũng vô dụng. Nhiệm vụ này liên quan rất nhiều thứ, Yustu không cho phép bản thân phạm sai lầm.

Nhưng điều ngoài dự đoán là Lộ Viễn không làm mình làm mẩy như cậu tưởng, chỉ xác nhận lại: "Thật sự không đưa tôi đi?"

Yustu đáp dứt khoát: "Không đưa."

"Thật sự không đưa?"

"Không đời nào."

"Vậy thì thôi."

Lộ Viễn thế mà lại từ bỏ rất nhanh. Anh lười biếng nằm lại sô pha, nhặt cuốn sách ban nãy lên đọc tiếp, cả căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng lật sách sột soạt vang lên.

Yustu chờ hồi lâu mà không thấy anh nói gì nữa, nhíu mày quay đầu, liền thấy Lộ Viễn đang nằm xem sách như chẳng có gì xảy ra, không rõ có thật sự từ bỏ ý định hay không.

Cậu rón rén lại gần, ngồi xuống cạnh Lộ Viễn, rút quyển sách khỏi tay anh: "Anh đang giận à?"

Lộ Viễn ngước mắt: "Không."

Yustu không tin, bình thường Lộ Viễn đâu có ham học thế, cậu cúi đầu nhìn bìa sách, thấy là Lịch sử phát triển của Trùng tộc bèn nhíu mày: "Anh đọc cái này làm gì?"

Lộ Viễn đáp thật: "Tìm hiểu thêm về Nguyên thạch."

Yustu vừa nghe liền biết đối phương vẫn chưa hết ý định vào rừng: "... Thật ra Nguyên thạch trước kia không gọi là như vậy, mà là "đá năng lượng"."

"Đá năng lượng? Sao lại gọi thế?"

Yustu nói: "Từ nhiều năm về trước, khoa học kĩ thuật của Trùng tộc rất lạc hậu. Thuở ấy tài nguyên khan hiếm, chúng ra rất khó nghiên cứu vũ khí hay thiết bị liên quan. Sau này vô tình phát hiện trong Nguyên thạch có một loại năng lượng kiểu mới, rồi qua mấy lần xử lí mới có thể tạo ra vũ khí có uy lực cực lớn. Giống như thương anh sáng, hay pháo ánh sáng được trang bị trên chiến hạm."

"Nhưng không phải nó là nguồn phóng xạ hả?"

Yustu gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng các vị đi trước không biết chuyện đó, còn ngang nhiên dùng nó để gây chiến, xung đột khắp nơi để dành lãnh thổ và vị trí. Đến tận mấy trăm năm sau mới hay nơi nào có khói lửa quét qua thì cỏ cây không thể mọc được. Nguồn năng lượng lấy từ Nguyên thạch là nguyên nhân gây ô nhiễm cho đất trồng. Cũng là lí do mà thực vật của Saliranfa không dủ dùng, đất không bị ô nhiễm quá ít, trồng lương thực còn không đủ, làm gì có đủ đất trồng hoa, trồng rau."

Cậu tự giễu: "Dù sau này chúng ta có tìm ra nguồn năng lượng mới để thay thế cũng không cách nào sửa chữa sai lầm cũ. Ai cũng nói đó là trừng phạt mà Trùng Thần ban cho đám con dân không biết trân quý quê hương..."

Lộ Viễn ngồi thẳng dậy: "Nhưng toàn bộ rừng Solitia là cây cối, vì sao thực vật ở đó vẫn có thể phát triển bình thường?"

Yustu nghe thế bật cười: "Không phải thực vật đâu, đó là kẻ săn mồi. Dù một gốc cây thường thường đến đêm cũng có thể đột biến, biết ăn trùng đấy."

Nói xong liền lật trang cuối trong quyển Lịch sử phát triển Trùng tộc, nhìn chằm chằm bản đồ được in trên sách: "Đó là mảnh đất bị Thần ngăn cấm, không thể dùng khoa học giải thích."

Cho nên... "Tôi tuyệt đối sẽ không đưa anh theo cùng."

Lộ Viễn: "..."

Anh dứt khoác ngồi dậy, đẩy nhẹ tay Yustu: "Đó là nơi mà tôi đến, tôi rất muốn trở lại xem thử."

Yustu thờ ơ, xem thôi hả, vậy thì dễ quá: "Đến đó tôi sẽ chụp hình gửi cho anh xem, ghi hình cũng được luôn."

Livestream thì hơi khó, chỗ đó không có tín hiệu.

"Không, tôi nhất định phải tự mình quay về."

Yustu không hiểu vì sao anh lại kiên quyết đến thế: "Có nguyên nhân bắt buộc khiến anh phải về đó sao? Anh tự dưng xuất hiện trong rừng, cũng có thể tự nhiên biến mất. Nếu gặp phải..."

Yustu nhíu mày, nhìn thẳng vào Lộ Viễn, nhỏ giọng: "Nếu gặp phải tình huống như thế, anh muốn tôi phải làm gì?"

Lộ Viễn không nghĩ cậu lo chuyện này: "Yustu à, tình huống đó sẽ không xảy ra."

Anh biết việc mình đến đây phải có sự góp sức của trăng máu, mà lần tiếp theo hiện tượng này xuất hiện phải thêm một trăm năm nữa. Dù sao anh cũng không tự dưng biến mất được.

Yustu hỏi ngược: "Anh lấy gì để đảm bảo?"

Yustu nghiêng đầu hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lùng.

Lộ Viễn nghe xong thì nghẹn lời, không thể nói mình đến từ Trái Đất được, chỉ có thể lảng tránh: "Tóm lại, tôi sẽ không biến mất bất ngờ đâu. Nếu không yên tâm, em có thể theo dõi tôi khi vào rừng."

Yustu nhướng mày tưởng anh sẽ tiết lộ bí mật gì chứ, thì ra chỉ là thế này: "Hết sức xin lỗi, tôi có thói quen giải quyết vấn đề từ gốc. Rừng Solitia nguy hiểm trùng trùng, tôi không thể nào lúc nào cũng dán mắt vào anhđược."

Huống hồ, cho dù cậu đồng ý thì bệ hạ cũng không. Một trùng đực có độ tinh khiết máu 100% nếu đột nhiên biến mất trong lãnh thổ đế đủ khiến cả tinh hệ rung chuyển.

Lộ Viễn lần đầu tiên nhận ra Yustu khó đối phó, đành gục đầu xuống ghế sô pha, ngẩn người nhìn nét nghiêng lạnh lùng kia, thầm nghĩ: tên này lúc tỉnh táo đúng là khó dụ quá, vẫn là lúc bị pheromone mê hoặc thì dễ nói chuyện hơn nhiều...

Ể? Pheromone?

Trong đầu Lộ Viễn thoáng lóe lên một ý nghĩ kinh khủng, đuôi mày khẽ nhướng. Anh suy nghĩ một lát rồi âm thầm thả ra một làn pheromone, luồng khí vô hình như sợi tơ mảnh lặng lẽ bò lên bờ vai Yustu, chui vào cổ áo.

"Ưm..." Yustu đang ngồi thẳng thì đột nhiên phát ra một tiếng rên khẽ, cậu nhíu mày, toàn thân nổi da gà, cảm giác ngứa ngáy dâng lên như có hàng vạn con kiến bò rần rần dưới da, khiến cậu suýt nữa ngồi không vững.

Sau trận vận động hôm qua, Lộ Viễn vô tình lĩnh ngộ ra cách điều khiển pheromone. Hóa ra thứ này không chỉ là mùi hương, mà còn có thể được điều khiển bằng ý niệm, thậm chí điều chỉnh được phạm vi phát tán. Hôm nay đúng lúc dùng Yustu làm "chuột bạch".

Mùi pheromone trong phòng càng lúc càng nồng nặc... Yustu cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, cả người mềm nhũn ngã quỵ xuống sàn, tay chống không nổi. Cậu thở hổn hển, mặt đỏ bừng ngước nhìn Lộ Viễn, vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Thu pheromone lại ngay! Dù anh làm thế, tôi cũng không đồng ý dẫn anh vào rừng đâu..."

Lộ Viễn thảnh thơi ngồi bắt chéo chân trên ghế, từ tốn lật trang sách như thể đang chờ xem Yustu còn chịu được bao lâu, nhún vai: "Tôi cũng muốn thu lại lắm, nhưng mà... tôi còn chưa học được cách đó. Hôm qua mới biết cách giải phóng mà."

Yustu nghiến răng, hận không thể lao lên cắn chết tên khốn này.

Lộ Viễn đúng là thiên tài bẩm sinh trong mảng này, pheromone anh thả ra còn đậm hơn cả hôm qua gấp mười lần, với trùng cái là một sự kích thích khủng khiếp.

Yustu cố đứng dậy nhưng không được, cuối cùng lại ngã lăn xuống sàn lần nữa, cuộn tròn thành một khối, khẽ rên khe khẽ: "Lộ Viễn..."

Giọng cậu run rẩy mang theo tiếng khóc, ngước nhìn Lộ Viễn với đôi mắt đỏ hoe, như mèo con rúc vào chân chủ: "Tôi... khó chịu quá..."

Không chỉ ngứa, mà còn nóng, như bị lửa thiêu từ trong ra ngoài.

"Lộ Viễn... giúp tôi... làm ơn giúp tôi..."

Thấy thời cơ chín muồi, Lộ Viễn cuối cùng cũng gập sách lại, đặt sang một bên. Anh cúi người, gỡ từng ngón tay Yustu đang níu quần mình, thấp giọng hỏi: "Yustu, em muốn tôi giúp thế nào?"

Yustu mím chặt môi, không nói được lời nào. Cậu thấy vô cùng xấu hổ, gương mặt ửng hồng, chiếc cổ trắng ngần tựa như bị ai đó thoa lên một lớp phấn đỏ nhạt.

Trùng đực vốn có ưu thế áp chế trùng cái, đặc biệt là trong trạng thái hiện tại, sự chênh lệch này càng bị phóng đại đến tột cùng.

Lộ Viễn đã quyết tâm phải đến rừng Solitia, cho dù không vì bí mật bản thân, thì cũng vì sự an toàn của Yustu. Ai cũng biết nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, nếu Yustu rời khỏi anh rồi xảy ra chuyện gì... anh chẳng phải sẽ trở thành kẻ "góa chồng" suốt đời sao?

Những tướng lĩnh biết chuyện đều hiểu rõ: nếu để Lộ Viễn dẫn đường, xác suất thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng không ai dám đánh cược - từ Vua Trùng cho đến Thượng tướng Safir - bởi vì đây là trùng đực duy nhất có độ tinh khiết máu đạt 100%.

Lộ Viễn thấy Yustu vẫn im lặng không trả lời, cũng không vội. Anh yên lặng đợi thêm vài phút, sau đó mới cúi xuống nhìn. Kết quả là thấy... quần Yustu đã ướt sũng.

Anh nhướng mày, thầm nghĩ: Quả nhiên là chịu đựng tốt thật đấy.

"Yustu, miệng em cứng thật."

Lộ Viễn không rõ mình đang khen hay mỉa mai, chỉ cảm thấy lời nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng cũng sợ Yustu chịu không nổi sẽ phát bệnh, anh khẽ thở dài, cúi người bế bổng đối phương lên khỏi mặt sàn.

Vừa dính vào người Lộ Viễn, Yustu như mèo ngửi phải cỏ mèo, lập tức vòng tay ôm chặt cổ anh, rúc vào ngực tìm kiếm môi lưỡi, giọng nghẹn ngào, mang theo uất ức: "Tôi... khó chịu quá..."

Lộ Viễn thầm nghĩ: Còn uất ức cái gì? Anh còn thiệt hơn ấy chứ. Bị ăn chực cơm, giờ còn phải dâng cả thân thể, lỗ nặng rồi đây này...

Anh bực mình không chịu nổi, dứt khoát ném Yustu lên giường, cúi người kề sát tai cậu, cười lạnh: "Em khó chịu thì tốt rồi."

Cái kiểu buông lời hung dữ này nghe chẳng có khí thế gì cả.

Yustu chẳng thèm tin Lộ Viễn dám xuống tay thật, liếm liếm cổ anh, giọng khản đặc hỏi ngược lại: "Anh nỡ lòng sao?"

Lộ Viễn lạnh giọng: "Có gì mà không nỡ?"

Coi xem ai lợi hại hơn ai.

Kết quả đương nhiên là Yustu thua không thương tiếc. Vô lại không bằng, mặt dày không bằng, khả năng chọc tức người khác thì lại càng thua xa.

Nửa đêm về sáng, Yustu mệt đến mức không nhúc nhích nổi. Cậu rúc trong lòng Lộ Viễn, chẳng buồn động ngón tay, mắt nhắm lại định ngủ thì bất ngờ bị ánh đèn hắt vào mắt. Mở mắt ra, thấy anh đang dựa đầu giường nghịch thiết bị đầu cuối.

Theo logic bình thường, sau chuyện đó phải là trùng đực lăn ra ngủ trước, trùng cái vẫn còn tinh thần sung mãn mới đúng, thế mà với Lộ Viễn lại hoàn toàn ngược lại.

Yustu khàn giọng hỏi, yếu ớt như thể mới khóc đến rách cả họng: "Anh đang xem gì vậy?"

Lộ Viễn hờ hững đáp: "Không gì cả, đang lướt web tìm bạn đời thôi."

Yustu còn chưa hoàn hồn, nghe vậy lập tức tỉnh táo: "Tìm bạn đời? Anh lướt mấy cái đó làm gì?"

"Thì tìm vợ chứ sao." Lộ Viễn nói như chuyện đương nhiên: "Lỡ như em vào rừng rồi không trở về được, tôi còn biết đường mà cưới người khác. Trùng cái nhiều lắm, không lựa trước thì chọn kiểu gì?"

Yustu: "..."

Nửa đêm nửa hôm bị chọc tức đến tỉnh cả người, cậu hất tung chăn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Viễn: "Không phải ngài nói chỉ cưới mình tôi là đủ sao? Tôi còn chưa chết mà ngài đã tính đường sau rồi!"

Cậu chưa có chết nhé, giờ anh tính chuyện cưới trùng khác cũng sớm quá rồi đó!

Lộ Viễn không đáp mà cứ lướt Starnet, thấy số lượng trùng cái đông khủng khiếp nên hoa cả mắt: "Em ở dây thì đương nhiên tôi chỉ có mình em, em đi rồi thì tính khác à."

Yustu xoắn mày: "Là sao?"

Lộ Viễn bình thản: "Em đi một ngày là tôi kiếm một trùng. Em đi mười ngày tôi kiếm mười trùng. Còn nếu em đi nửa năm... chậc, số lượng thư hầu của tôi lúc đó chắc đếm không hết quá!"

"???!!!"

Yustu nắm chật tay, giận tới ngứa răng, trực tiếp kéo Lộ Viễn khỏi thiết bị: "Anh cố ý đúng không?"

Lộ Viễn lắc đầu: "Không à, tôi không chịu được cô đơn thôi."

"..." Trước giờ cậu không biết cái anh này còn biết giả vờ đến thế, cố tình còn không làm gì được, nén giận hỏi: "Giờ anh muốn cái gì."

"Dẫn tôi đi vào rừng."

"Nằm mơ."

Lộ Viễn nửa cười nửa không: "Vậy thì tôi đi tìm trùng cái. Em kệ tôi thì tôi cũng kệ em, nước sông không phạm nước giếng."

Yustu nhíu mày: "Màu tóc anh quá đặc biệt, tôi mà dẫn anh đi thế nào cũng bị nhận ra."

Lộ Viễn nghe thấy có hi vọng, lập tức sán lại: "Tôi nhuộm tóc, lúc bên em chiến đấu toàn đội mũ mà, họ sẽ không nhận ra tôi đâu."

Yustu nhớ lại đầu tóc đỏ chóe lần trước của anh lại tìm không ra lí do từ chối tiếp, nhưng cậu cũng không muốn dẫn anh đến cái nơi nguy hiểm đó chút nào, dứt khoác quay lưng, phụng phịu.

Lộ Viễn thấy thế, khẽ chọt lưng cậu: "Yustu à?"

Yustu mặc kệ.

Lộ Viễn lại chọt.

Yustu kệ tiếp.

Lộ Viễn chọt tiếp.

Yustu nhíu mày, giận dỗi: "Tôi dẫn anh đi được chưa, ngủ đi."

Cậu hận mình không đủ kiên định, bị anh dùng vài chiêu đã chịu thua. Loại cảm giác bị trùng khác bắt thóp này đúng là quá khó chịu, Yustu thấy cực kì buồn.

Lộ Viễn nghe cậu bảo sẽ dẫn mình đi thì ngạc nhiên, hỏi lai: "Thật hả?"

Yustu nhắm mắt, không thèm để ý: "Xạo đó, anh đừng có tin."

Anh thấy cậu giận nên khá mắc cười, lại không khỏi thở dài, ôm đối phương, nâng mặt cậu lên hôn một cái, nhỏ giọng: "Đừng nói em tin tôi đi coi mắt thật nhé? Lừa em thôi."

Yustu hừ lạnh: "Anh nói đến thế rồi, làm sao tôi biết câu nào thật, câu nào giả?"

Lộ Viễn nói: "Lời em thích nghe là thật hết."

Nói xong thì xoa đầu cậu, vuốt lông cho con thỏ mắt đỏ trong lòng, nửa cười: "Nếu không vì em, tôi chẳng thèm đi đâu."

Yustu nghe thế thì khựng lại, vô thức nhìn Lộ Viễn, thấy sắc mặt dịu dàng, ánh nhìn nghiêm túc, không thể làm giả được.

Bỗng nhiên cơn giận của cậu tan biết hết, tim cũng mềm nhũn. Cậu không khỏi ôm siết eo anh, dán vào lòng ngực đối phương, như con thỏ đã được vỗ về: "Trong rừng nguy hiểm lắm."

"Tôi biết." Nhưng tôi phải đi.

Yustu lặng im chớp mắt, rồi ngẩng đầu, chân thành: "Tôi sẽ bảo vệ anh."

Cậu hôn Lộ Viễn, giống như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó: "Tôi bảo vệ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me