TruyenFull.Me

Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao

Tề tựu một nơi – Giữa từng con chữ đều khắc ghi tên họ của ngài.

Đêm ở rừng Solitia nguy hiểm trùng trùng, ban ngày còn an toàn hơn chút. Tầm bốn giờ sáng, toàn bộ quân thư tham gia nhiệm vụ đã tập hợp xong, tranh thủ bóng đêm chưa tan mà tiến tới cảng Labona. Bên trên bầu trời, những chiến hạm khổng lồ lơ lửng tựa như những con quái vật thép lạnh lẽo vô tình. Vô số đèn pha quét thẳng qua màn đêm, chiếu sáng mặt biển gợn sóng phía dưới.

Trên bờ là hàng quân sĩ đứng xếp thành hàng ngay ngắn, vũ trang đầy đủ, đeo kính bảo hộ và mũ bảo hiểm cấp độ cao nhất. Tất cả đều là tinh anh do quân đội tuyển chọn gắt gao, trình độ từ cấp A đến cấp S. Nếu dốc toàn lực, chỉ cần ba ngày đã có thể công chiếm một hành tinh nhỏ.

Khi Yustu và Lộ Viễn bước xuống phi thuyền, đã thấy Safir và Faers đứng ở phía trước cảng, dùng ống nhòm nhìn về phía xa, bên cạnh là một đám phó quan. Gió biển mặn mòi mang theo hơi lạnh thổi tới, làm tà áo họ phần phật bay. Bầu không khí căng thẳng lặng lẽ lan tỏa.

Lộ Viễn bình thản quan sát bốn phía, nghi hoặc hỏi: "Sao lại tập hợp ở cảng biển?"

Yustu vừa dẫn anh tiến về phía cảng vừa hạ giọng giải thích: "Labona nối thẳng tới mặt đông rừng Solitia. Chúng tôi đã thăm dò rồi, hướng đó ít chủng biến dị, khởi hành từ đây là gần và an toàn nhất."

Nói tới đây, không biết nghĩ gì, Yustu rút một khẩu súng quang năng bạc sáng, đưa cho Lộ Viễn: "Cầm theo phòng thân."

Lộ Viễn hỏi: "Em có không?"

Yustu liếc anh một cái, cười như không cười, giọng vang lên trong bóng đêm: "Chẳng quân thư lại không có súng, thưa ngài?"

Lộ Viễn cũng thấy mình hỏi hơi dư. Anh nhận lấy khẩu súng quang năng cỡ nhỏ, cân nhắc trọng lượng rồi đeo ngược vào bao súng bên hông, thầm nhủ may mà dạo này chăm chỉ luyện bắn, bằng không cầm súng chẳng khác gì thằng ngố.

Yustu dặn dò: "Chốc nữa anh đừng lên tiếng, cứ theo sau tôi."

Lộ Viễn gật đầu. Anh thấy Safir cũng đang ở phía trước, lỡ mở miệng lộ giọng thì dễ bị nhận ra.

Cả hai lần bước trong bóng đêm. Safir trông thấy Yustu tiến đến, hơi nhíu mày hỏi: "Điện hạ vừa đi đâu vậy?"

Yustu không giải thích nhiều: "Đã chuẩn bị xong chưa, khi nào có thể xuất phát?"

Safir đáp: "Nếu không có bất trắc, nửa tiếng nữa xuất phát. Đội thăm dò cũng sắp quay về."

Không biết có phải ăn khớp lời ông ta không, chỉ chốc lát sau, trong bóng tối vang lên âm thanh xé gió. Một nhóm bóng trắng từ xa lướt đến - chính là đội thám thính phương Nam.

Mặc dù sau khi hóa hình người thì Trùng tộc trông khá giống nhau nhưng nguyên hình mỗi tộc vẫn rất khác biệt. Trùng tộc đến từ tộc Ontarait phương Nam có nguyên hình toàn thân trắng muốt, đôi cánh mỏng bán trong suốt lấp lánh như lưu quang, được công nhận là loài dịu dàng và đẹp đẽ nhất trong các tộc. Họ không giỏi chiến đấu nhưng tốc độ và cảm quan vượt trội nên thường đảm nhiệm công tác thám báo.

Lộ Viễn chỉ thấy một đám quân thư mặc quân phục trắng đáp xuống nhẹ nhàng như thiên nga hạ cánh, cánh mỏng sau lưng cũng nhanh chóng thu lại. Trùng đi đầu có đôi mắt xanh nhạt, dịu dàng như ánh trăng - chính là Brant từng gặp ở yến tiệc.

Brant sau khi hạ cánh liền cúi đầu chào Yustu và Safir: "Điện hạ, thượng tướng, rừng phía đông không có gì bất thường, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Yustu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian cũng vừa vặn. Sau khi được Safir đồng ý, cậu đang định ra lệnh tập hợp thì Faers đã giành trước, ra lệnh cho phó quan phía sau: "Tập hợp lên chiến hạm, chuẩn bị xuất phát!"

Phương Bắc xưa nay vốn không mấy tuân thủ quy tắc. Lệnh vừa dứt, chỉ nghe trên trời vang lên tiếng ầm vang, các chiến hạm xoay hướng, hạ xuống từng chiếc thang dây dài.

Đám quân thư phương Bắc lập tức kết đội trèo lên, hành động cực kỳ lanh lẹ. Yustu cau mày, lạnh giọng quát Faers: "Đây là quân đội, không phải Horsburgh. Bệ hạ đã lệnh toàn quân nghe chỉ huy của Thượng tướng Safir. Nếu các ngươi còn bất tuân, lập tức rút khỏi hành động này!"

Faers xưa nay ghét nhất cái kiểu hình thức của phía Tây. Nghe vậy, hắn ném ống nhòm và áo khoác lên cho phó quan, đứng ngoài mép cảng, ngáp dài một cái, cười lạnh: "Yustu, nếu thật sự biết nghe lệnh, điện hạ cũng không nên dẫn theo phó quan riêng. So về quy củ, tôi tự biết không bằng ngài!"

Dứt lời, mặc kệ sắc mặt Yustu thay đổi, sau lưng hắn bung ra đôi cánh đen tuyền. Cơn gió mạnh nổi lên, bụi cát mù mịt. Chỉ thấy Faers nhún chân, thân hình như tia chớp phóng thẳng lên chiến hạm đang lơ lửng, bóng dáng nhanh tới mức chỉ còn lại tàn ảnh, tựa như một con chim ưng đen vút cánh giữa trời đêm, lạnh lẽo tựa tử thần.

Lộ Viễn đứng cạnh nhìn mà suýt huýt sáo. Anh biết Trùng tộc có cánh nhưng tận mắt thấy vẫn không khỏi kinh ngạc. Không biết Yustu trông thế nào nhỉ? Hình như cậu chưa cho anh thấy lần nào.

Sau một trận kinh ngạc, Lộ Viễn lại nhớ lại lời nói mỉa mai khi nãy của Faers, lén liếc sang Yustu, trong mắt như đang hỏi: Có phải tôi bị nhận ra rồi không?

Yustu sắc mặt tối sầm, hiển nhiên cũng chẳng rõ Faers nhận ra bằng cách nào, lạnh giọng nói: "Không cần để ý tới hắn!"

Dứt lời, cậu siết lấy eo Lộ Viễn, bỗng nhiên bung rộng đôi cánh bạc phía sau. Hoa văn phức tạp trải khắp bề mặt cánh, mỗi lần vỗ nhẹ đều ánh lên màu sắc khác nhau, lấp lánh rực rỡ trong đêm, vừa cao quý vừa sắc bén, lưỡi cánh như có thể dễ dàng xé toang áo giáp kẻ địch.

Đó là đôi cánh bạc độc hữu của Trùng Vương.

Lộ Viễn còn chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy eo bị siết chặt, cả người bị Yustu nhấc bổng lên không. Gió mạnh ập tới khiến mắt cũng khó mở ra, anh theo bản năng ôm chặt lấy vai Yustu: "Đậu má!!!"

Tim Lộ Viễn suýt nhảy ra ngoài, lo sẽ rớt từ trên cao xuống, vội hét: "Bay chậm thôi!!!"

Yustu vừa rồi thấy anh nhìn cánh Faers đến ngây người, trong lòng hơi ghen, nghe vậy bèn nhướng mày: "Cánh bạc của Trùng Vương còn cao quý đẹp đẽ hơn đám phương Bắc nhiều, anh nói xem?"

Lộ Viễn nghĩ bụng: đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng. Giờ mà Yustu có hỏi anh có phải cháu ngoan không, anh cũng gật đầu lia lịa cho xong, vội thúc giục: "Đừng bay nữa! Mau lên chiến hạm!"

Mẹ nó, cứ bay cao thế này thì nhồi máu cơ tim mất!

Yustu bĩu môi, thầm nghĩ: xem ra Lộ Viễn không thích bay trên trời lắm. Cậu nhanh chóng vỗ cánh, đưa thẳng Lộ Viễn lên cửa khoang chính, sau đó thu cánh lại, cùng anh bước vào. Vừa vào đã thấy Faers ngồi vắt chân gác lên bàn trà trong khoang quan sát, dáng vẻ chẳng chút đoan trang, đôi giày quân đen bóng loáng.

Yustu hừ lạnh: "Thô tục!"

Chân Lộ Viễn vừa chạm đất, cuối cùng cũng thấy bình ổn. Anh chọn đại một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa định bình tâm thì nghe thấy lời Yustu, liền liếc cậu một cái: "Em chắc chứ?"

Anh còn nhớ lần đầu gặp, Yustu ngồi cũng chẳng ra dáng, chẳng khác nào du côn.

Yustu – trùng cái tiêu chuẩn kép – mặt không đỏ, mày không nhíu: "Đương nhiên."

Cậu rót cho Lộ Viễn một cốc nước nóng rồi ngồi xuống cạnh, tiện miệng hỏi: "Anh sợ độ cao hả?"

Lộ Viễn khựng lại, nhỏ giọng thì thầm chỉ để đôi bên nghe thấy: "Em nói vậy... chẳng lẽ trùng đực ở đây không ai sợ độ cao?"

Nếu vậy thì hồi nãy anh mất mặt quá trời.

Yustu gác chân, nhún vai: "Tôi chỉ biết có vài trùng đực cực kỳ thích... sưu tầm cánh của trùng cái."

Lộ Viễn nhấp một ngụm nước nóng, thầm nghĩ cánh mọc trên người trùng cái thì sưu tầm kiểu gì, buột miệng hỏi: "Sưu tầm kiểu gì?"

Yustu ra dấu tay như cầm dao: "Tất nhiên là cắt xuống."

"Khụ!"

Lộ Viễn suýt nữa phun hết ngụm nước, ho khan dữ dội. Đám trùng đực này biến thái thật đấy, mỗi ngày đều mở rộng giới hạn tam quan của anh: "Cắt... cắt thế nào?!"

Yustu thản nhiên đáp: "Dùng dao. Bị cắt cánh rồi thì trùng cái đó vĩnh viễn không thể quay lại chiến trường, cũng không thể bay được nữa."

Giọng Yustu nghe có vẻ nhàn nhã nhưng nếu lắng kỹ thì có thể cảm nhận được ý châm biếm ẩn giấu: "Chuyện này ở vùng Ontarait rất thường gặp. Bởi vì cánh của họ được công nhận là đẹp nhất, nhiều trùng đực vì muốn sưu tầm cánh nên cố ý chọn trùng cái phương Nam làm bạn đời."

Lộ Viễn lập tức nghĩ tới Brant: "Brant cũng là trùng cái phương Nam sao?"

Yustu "ừ" một tiếng, còn đặc biệt nhắc nhở: "Đừng thấy Brant lúc nào cũng cười tủm tỉm, thực ra cậu ấy rất ghét bị khen cánh đẹp. Ngài tuyệt đối đừng nhắc chuyện này trước mặt cậu ấy."

Lộ Viễn âm thầm ghi nhớ trong lòng, tiện miệng đáp: "Đúng là cánh họ rất đẹp thật."

Đúng là "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội".(*)

Đang trò chuyện liền nghe thấy vài tiếng động khẽ ở gian ngoài. Brant và Safir cũng bay vào bên trong khoang. Họ đóng cửa khoang lại, ngăn cơn gió lạnh ngoài biển, tự tìm chỗ ngồi, bắt đầu điều khiển chiến hạm cùng đội ngũ tiến thẳng về rừng Solitia.

Brant liếc thấy Yustu và một "phó quan" lạ mặt tóc bạc đang thì thầm với nhau, thậm chí không thèm để ý đến mình, liền cười hỏi: "Điện hạ, hai vị đang bàn gì mà vui thế?"

Ai ngờ Faers ngồi phía trước thình lình lên tiếng: "Họ đang khen cánh cậu đẹp."

Brant khựng lại.

Yustu: "..."

Lộ Viễn: "..."

Một câu của Faers khiến bầu không khí lập tức đóng băng. Rõ là cố ý.

Lộ Viễn phản ứng cực nhanh, vội đè tay Yustu đang định nổi giận lại, ngượng ngùng giải thích với Brant: "Hắn nghe nhầm rồi, bọn tôi đang nói về phong cảnh buổi đêm đẹp thế nào thôi."

Brant nghe vậy khẽ cười không chấp, thuận theo lời Lộ Viễn dịu dàng đáp: "Đúng vậy, cảnh đêm thích hợp để ngắm hơn, không ồn ào như ban ngày."

Nói xong, cậu tìm một chỗ gần Yustu ngồi xuống, thấp giọng báo cáo: "Điện hạ, lần này ngoài các thầy trong viện nghiên cứu còn có phóng viên từ Starnet đi theo. Lúc hành quân e rằng phải tách ra một phần quân thư bảo vệ."

Nghe vậy, Yustu cau mày: "Chúng ta tới để xử lí Nguyên thạch, không phải đi đóng phim. Thằng ngu nào nhét cái đám đó vào đây?"

Brant hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào. Đúng lúc này, Safir đang lái chiến hạm đột nhiên thản nhiên mở miệng: "Là tôi để họ đi theo."

Yustu: "..."

Safir thấy cậu không đáp, bèn giải thích: "Không chỉ là ý của tôi, mà còn là ý của bệ hạ. Việc xử lí Nguyên thạch cực kỳ trọng yếu, bất kể thành bại đều phải có lời giải thích với dân chúng Saliranfa. Có phóng viên theo cũng không hẳn là chuyện xấu."

Yustu: "..."

Còn có thể nói gì được nữa đâu. Cậu đành xấu hổ khụ một tiếng: "Nghe ngài vậy."

Dù có bực cũng không thể mắng luôn cả bệ hạ.

Lộ Viễn rảnh quá đâm chán, anh kê quyển sổ nhỏ trên đầu gối, dùng bút vẽ vài đường nguệch ngoạc, tái hiện địa hình hướng nam rừng chi tiết hơn cả bản đồ đã giao cho Safir lúc trước. Anh liếc sang thấy Yustu cứ bị chặn từng câu, khẽ nhếch môi cười, nhưng nhanh chóng nén lại. Tiếc rằng vẫn bị bắt gặp.

Yustu đá nhẹ vào chân anh dưới bàn: "Không được cười."

Lộ Viễn dùng ngón trỏ khẽ áp môi, ra hiệu "suỵt", rồi nhướng mày nhàn nhã nói: "Yustu, tôi khuyên em bây giờ đừng lên tiếng nữa. Ngồi yên đi."

Nói nhiều sai nhiều.

Đúng lúc ấy, Safir như phát hiện gì đó, liếc Lộ Viễn chăm chú, cau mày hỏi Yustu: "Đây là phó quan của cậu sao? Hình như tôi chưa từng gặp."

Lộ Viễn cứng đờ, trốn được thầy không trốn được hiệu trưởng, nếu bị Thượng tướng nhận ra thì toi đời.

Yustu mặt không đổi sắc, dối tỉnh bơ: "Đúng, là phó quan của tôi, ngài từng gặp rồi."

Safir không vạch trần, chỉ im lặng nhìn thêm mấy giây, sau mới lạnh nhạt thu hồi ánh mắt: "Có lẽ tôi quên."

Ông nói xong thì quay người về phía kính quan sát, tiếp tục điều khiển chiến hạm, chẳng rõ có tin thật hay không.

Đoạn đường tới rừng Solitia còn mấy tiếng. Không có việc gì làm, Brant trò chuyện với Yustu, chẳng hiểu sao lại lôi sang chuyện cưới hỏi: "Cậu và ngài Lộ Viễn định bao giờ kết làm bạn đời?"

Yustu hơi khựng lại, liếc nhanh sang Lộ Viễn đang chăm chú vẽ, rồi thu lại ánh mắt: "Chưa biết, chắc đợi anh ấy tốt nghiệp."

Nghe vậy, tay Lộ Viễn dừng lại. Anh thầm nghĩ: cũng chưa chắc. Nếu lần này từ rừng trở về được, anh định chủ động xin Vua Trùng cho kết hôn với Yustu luôn.

Brant vẫn mỉm cười dịu dàng: "Nghe nói thành tích của vị đó rất tốt, sau khi tốt nghiệp vào quân bộ hẳn cũng có tiền đồ sáng lạn. Có khi sau này cả hai còn làm cộng sự."

Safir ngồi phía trước nghe vậy, thản nhiên chen vào: "Brant, năng lực tình báo của cậu gần đây xuống cấp rồi đấy. Cậu không biết vị ngài đó đã xin nghỉ ốm gần nửa tháng rồi à? Liệu năm nay có kịp thi tốt nghiệp hay không còn chưa chắc."

Lộ Viễn run tay, suýt làm hỏng bản đồ. Anh ngẩng lên nhìn Safir, nghi ngờ ông đã nhận ra mình, nhưng nhìn nét mặt thì lại chẳng giống.

Brant mỉm cười: "Thành tích không quan trọng bằng phẩm chất. Chỉ cần ngài ấy đủ chân thành, đủ tốt bụng, vậy đã đủ rồi."

Faers lười nhác đổi tư thế ngồi, tùy tiện bổ sung: "Quan trọng nhất là không giành cánh của các cậu, đúng chứ?"

"..."
Không khí lại lặng ngắt như tờ. Mỗi lần hắn mở miệng toàn khiến hoàn cảnh trở nên xấu hổ nhưng Faers chẳng thèm bận tâm, cứ nhàn nhã nghịch khẩu súng bên tay, khẽ cong môi: "Ở Horsburgh, nếu có trùng đực nào dám cưỡng ép chặt cánh của trùng cái, tôi sẽ bắn bỏ."

Lần này, Yustu hiếm hoi không phản bác.

Brant hơi nhíu mày: "Tại sao?"

Faers thản nhiên như thể đang tán dóc, giọng điệu tràn đầy thương hại: "Vì nếu đã thèm khát cánh của trùng cái như vậy, chi bằng cho chúng đi đầu thai, đời sau biến thành trùng cái luôn cho rồi, khỏi ghen tị nữa."

Yustu vắt chân, ngón tay gõ nhịp lên đầu gối, bình thản tiếp lời: "Cái gì cũng phải công bằng. Nếu muốn đoạt lấy đôi cánh của trùng cái, vậy thì phải lấy thứ tương xứng trên thân thể mình ra trao đổi."

Faers bật cười mỉa mai: "Thứ tương xứng á? Chẳng lẽ là hai lạng thịt phía dưới kia? Mang đi cho chó ăn còn phí."

Lộ Viễn là con người, không khỏi rùng mình khi nghe những lời tràn ngập ác ý này của đám quân thư. Anh vô thức xê dịch tư thế ngồi, thầm nghĩ: Tìm đối tượng yêu đương, quả nhiên chọn tộc Brant dịu dàng vẫn hơn... Sao mình lại trúng phải cái tên hung ác như Yustu chứ?

Đúng là vận mệnh trêu ngươi.

Có vẻ như Yustu nhận ra anh không thoải mái. Cậu nhẹ nhàng dùng mũi giày cọ cọ vào bắp chân anh dưới gầm bàn, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, cong môi cười ý vị sâu xa: "Ngài sợ sao?"

Yustu chỉ mấp máy môi, không phát ra tiếng.

Lộ Viễn cảm thấy như mình bị nhốt giữa bầy sói, lặng lẽ tránh đi cú cọ ấy, mặt tỉnh bơ đáp: "Ừ, sợ."

Sợ muốn chết luôn ấy, chỉ muốn lập tức bò về Trái Đất.

Yustu nhân lúc không ai chú ý, cúi người sát tai Lộ Viễn, khẽ chạm đầu ngón tay vào một điểm nào đó, bật cười thấp giọng: "Nhưng "hai lạng thịt" của ngài... khác với bọn họ mà. Tôi sao nỡ mang cho chó ăn được."

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cậu còn muốn xông qua hôn Lộ Viễn, hôn trùng đực mình thích từ tận đáy lòng.

Giống như Brant nói, Lộ Viễn đủ chân thành, đủ tốt bụng. Chính sự khác biệt ấy đã khiến Yustu thay đổi. Không còn căm đời như Faers, cậu bắt đầu mong chờ tương lai, mong một ngày có thể kết thành bạn đời với trùng thương.

Yustu cầm bút trên tay Lộ Viễn, viết xuống tờ giấy những dòng chữ cổ của Trùng tộc:

[Chúng ta lấy cái chết để đáp trả tổn thương,

Chúng ta lấy yêu thương để đáp lại yêu thương,

Từ ngày thế giới này bắt đầu, "cân bằng" là điều mà Trùng Thần dạy bảo.]

Những chữ ấy quá đỗi cổ xưa, Lộ Viễn nhìn mãi mà không nhận ra, ngạc nhiên hỏi: "Viết gì vậy?"

Yustu tựa vào lưng ghế, mỉm cười nhắm mắt: "Chỉ là lời ca tụng dành cho ngài thôi."

Lộ Viễn ngẫm ngẫm: Yustu mà cũng biết khen mình á? Sao nghe cứ kỳ kỳ vậy trời.

Chú thích:

(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Người thường vô tội, mang ngọc mới có tội. Mang ý nghĩa người bình thường không có tội, nhưng có những thứ khiến người ta thèm muốn sẽ trở thành có tội. Sở hữu thứ mà mình không bảo vệ được khiến người ta ghen ghét, hãm hại... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me