Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao
Quạ trắng ba đầu – Làm bạn với sao trời qua tỷ năm sớm tối.
Hàng chục chiến hạm lao nhanh trong đêm tối, đèn pha đuôi tàu bị mây che phủ, từ xa nhìn lại như một dải tinh tú mờ nhạt. Biển phía dưới gầm gào sóng lớn, gió lạnh cuộn theo bọt nước thổi đi thật xa, mãi đến lúc trời sắp hửng sáng, bỗng vang lên tiếng quạ trắng quái dị, phá vỡ sự tĩnh mịch xung quanh."Quạ, quạ..."Lộ Viễn vốn đang ngả người trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời đen đặc đã dần xuất hiện một vệt sáng trắng. Một vầng mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng vàng rực bắn thẳng lên, nhuộm rực hơn nửa bầu trời. Dưới ánh sáng ấy, cánh rừng nguyên thủy khổng lồ bị bóng đêm bao phủ suốt đêm qua rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt, chính là khu rừng Lộ Viễn xuyên tới.Yustu dường như muốn xác nhận điều gì đó, liền đứng dậy ghé nhìn ra ngoài, cau mày khẽ nói: "Chúng ta tới rồi."Safir lập tức bật bộ đàm, truyền lệnh cho toàn bộ chiến hạm phía sau: "Nghe lệnh! Tất cả chiến hạm giảm tốc, tắt đèn pha và toàn bộ thiết bị phát âm thanh! Sắp tiến vào rừng Solitia, toàn quân vào trạng thái chiến đấu, chuẩn bị hạ cánh!"Suốt đêm không ngủ, ai nấy đều căng thẳng quan sát động tĩnh bên ngoài, ngay cả Faers cũng trở nên nghiêm nghị. Chỉ có Lộ Viễn vẫn nhàn nhã ăn uống, ngủ gà ngủ gật, tựa như đang đi du lịch.Yustu thấy bộ dạng bình thản của anh, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Anh không sợ à?"Lộ Viễn ngạc nhiên: "Sợ gì?"Kỳ thực đối với hiểm nguy trong rừng, Lộ Viễn không hề có ấn tượng sâu sắc. Ngày trước anh từng lang thang ở đây, ngoài bị rắn cắn một lần thì chẳng gặp tai họa gì lớn. Thứ đáng sợ nhất chỉ là đói. Chỉ cần có đủ nước uống và lương thực, để anh sống cả năm trong rừng cũng chẳng vấn đề gì.Nghĩ tới đây, Lộ Viễn lại móc thêm mấy gói lương khô nhét vào túi áo, đề phòng bất trắc. Cảm giác đói bụng còn khổ hơn cả chết, ai từng trải qua sẽ hiểu. Yustu trông thấy mà nghẹn lời, lại có thêm một tầng nhận thức mới về sự "không tim không phổi" của anh. Nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, ít nhất không khiến cậu lo lắng.Trước đó Safir có cảnh báo là mọi thiết bị sẽ gặp trục trặc khi vào rừng. Lộ Viễn vốn bán tín bán nghi, giờ thì tận mắt chứng kiến: Chỉ chưa tới mười phút sau khi bay vào, khoang lái đã vang lên tiếng báo động dồn dập, đèn cảnh báo đỏ nhấp nháy liên tục: [Cảnh báo! Cảnh báo! Định vị sai lệch! Hiện đã lệch khỏi tuyến đường! Vui lòng kiểm tra lại lộ trình hoặc thiết lập điểm đến mới!]Kèm theo tiếng báo động lạnh lùng, các kim chỉ trên bảng điều khiển loạn hết cả lên. Chiến hạm không thể xác định lộ trình, buộc phải dừng lại giữa lưng chừng. Các chiến hạm khác cũng lần lượt gặp tình trạng tương tự.Safir dường như đã đoán trước điều này, ung dung điều khiển chiến hạm hạ thấp độ cao, đồng thời ra lệnh qua bộ đàm: "Tất cả chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng hạ cánh!"Yustu nhanh chóng đứng dậy lấy ra một bộ đồ bảo hộ, đưa cho Lộ Viễn: "Khoác lên. Rừng ô nhiễm rất nặng, tuyệt đối không được tháo ra."Lộ Viễn nhìn quanh, bỗng nhận ra dường như... chỉ mình anh mặc, anh hỏi: "Không ai mặc à?"Yustu vừa lắp đạn cho khẩu súng quang năng, vừa nhanh tay đeo kính bảo hộ và mũ: "Toàn bộ đội viên ở đây đều là quân thư cấp A trở lên, không mặc cũng không sao. Trang phục bảo hộ sẽ cản trở chiến đấu, anh mặc là đủ."Lộ Viễn nhíu mày: "Nhưng giờ tôi là phó quan của em, em không mặc mà tôi mặc, có hợp lý không?"Yustu chỉ liếc anh một cái, thản nhiên: "Không sao, vì vốn dĩ họ đâu coi anh là phó quan của tôi."Lộ Viễn giật mình: "Ý gì vậy?"Yustu thầm nghĩ ý gì nữa, cả chiến hạm này ngoài mình và Lộ Viễn, còn lại ba trùng: Faers đã nhận ra từ hôm qua ở cảng, Safir lão luyện thế kia chắc chắn cũng nhìn thấu, Brant càng khỏi nói, có lẽ ngay lần đầu gặp đã đoán ra rồi.Chỉ là, Yustu dĩ nhiên không định tự vạch trần sự "ngụy trang thất bại" của mình: "Không có gì, mặc đồ xong thì chuẩn bị xuống đi."Dù trong lòng thầm kháng nghị, Lộ Viễn vẫn ngoan ngoãn mặc vào. Đội thêm mũ và kính giáp, giờ đến mẹ ruột chắc cũng khó nhận ra anh.Brant và nhóm khác đều làm bộ như không thấy, chỉ có Faers khẽ cười lạnh một tiếng, cảm thấy đầu Yustu chắc hỏng rồi mới dẫn theo một trùng đực tới chiến trường."Tôi xuống trước!"Faers nóng nảy, chẳng đợi chiến hạm hạ cánh hẳn đã mở cửa phóng thẳng ra ngoài. Cánh đen vút ra, bóng dáng như chim ưng, lướt vào tán rừng dày đặc. Yustu giận dữ mắng một câu: "Thằng mất dạy!"Safir cũng chau mày, biết Faers kiểu gì cũng kiếm chuyện: "Thôi, chúng ta cũng xuống đi."Chiến hạm lần lượt đáp xuống các khu đất trống giữa rừng. Tất cả ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên rừng cây um tùm, thân cây cao lớn che kín bầu trời, ánh mặt trời mờ nhạt cũng không lọt được một tia, chỉ còn lại lạnh lẽo u ám.Lộ Viễn cúi nhìn đất dưới chân, thấy lớp đất pha lẫn vô số tinh thể bán trong suốt - quả nhiên là vùng đất quen thuộc. Anh vừa định rảo bước vào đám cây lân cận thăm dò thì bị Yustu kéo lại sau lưng: "Nơi này nguy hiểm. Đi sát theo tôi, không được chạy lung tung."Lộ Viễn biết mình còn rành rừng hơn Yustu, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, còn thuận miệng đùa: "Được, em nhớ bảo vệ tôi đó."Cùng lúc đó, các chiến hạm khác cũng lần lượt hạ cánh. Quân thư chia làm hai phe rõ rệt. Ngoài ra còn có khoảng hơn chục thầy cô viện nghiên cứu mặc đồ bảo hộ trắng như Lộ Viễn, cộng thêm một gã nhà báo cầm máy ảnh "tách tách" liên tục.Lộ Viễn thầm nghĩ đồ ngốc này ở đâu ra vậy, anh cau mày nhìn Yustu: "Đó là phóng viên Starnet hả? Sao chỉ có một tên?"Chuyện lớn cỡ này mà không kéo theo ekip hả?Yustu nhếch môi: "Chẳng ai ngu tới mức chui vào rừng cả. Thằng đó nhìn qua đã biết đầu óc có vấn đề, đừng quan tâm."Safir đếm lại quân số, thấy không thiếu ai mới ra lệnh xuất phát. Đội hình chia thành ba: đội 1 đi trước dò đường, đội 2 hộ tống các giáo sư và thiết bị xử lí Nguyên thạch, đội 3 bọc hậu.Vị trí của Lộ Viễn nằm giữa đội 1 và đội 2, bên cạnh là Yustu và Brant - an toàn tuyệt đối. Vừa đi, anh vừa thử chỉnh thiết bị liên lạc trên tay, phát hiện mất sạch tín hiệu, đành mở tấm bản đồ vẽ tay ra, vừa đối chiếu cảnh vật, vừa hỏi Yustu: "Các cậu biết chính xác nguyên thạch nằm đâu không?"Yustu "ừ" nhẹ: "Không ngoài ý muốn thì nó nằm ở trung tâm rừng. Đi nhanh cũng phải mất hai ngày."Trong rừng, một tiếng động nhỏ cũng có thể rước lấy đại họa, vậy nên cả đội gần như lặng lẽ hành quân, nói chuyện đều hạ giọng cực thấp.Chỉ trừ... tên phóng viên rất tò mò kia của Starnet.Gã tên Maus, vác máy ảnh chạy lên đầu đoàn hỏi dồn Safir: "Thượng tướng Safir, theo tôi biết đây không phải lần đầu ngài dẫn quân vào rừng đúng không? Những lần trước đều thất bại vì các nguyên nhân khác nhau. Lần này ngài có tự tin thành công không?"Safir lạnh giọng: "Cậu Maus nếu có gì muốn hỏi thì xin chờ sau khi hành động kết thúc. Hiện tại đanh hành quân, xin giữ trật tự."Maus vội vàng cúi đầu: "À, xin lỗi, xin lỗi."Nhưng bản tính tò mò của phóng viên khiến gã không chịu yên lâu. Lát sau lại vác máy quay nhắm thẳng vào Faers: "Ngài Faers! Xin hỏi..."Faers thậm chí không thèm liếc mắt, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"Maus: "..."Maus không dám chọc tức Faers, đành phải đổi mục tiêu, lần này vác máy quay về phía Yustu: "Thất điện hạ, xin hỏi ngài..."Còn chưa nói xong, gã bỗng cảm thấy trên đầu lạnh buốt, một họng súng đã dí thẳng lên trán. Theo sau là giọng nói mang theo sát khí lạnh lẽo: "Còn lải nhải thêm một chữ nữa, tin tôi bắn vỡ sọ không?"Quân đội cực kỳ nghiêm lệnh, Yustu ghét nhất loại trùng ồn ào như chuột nhắt này. Cậu nhấn nòng súng lên trán Maus, chờ đối phương hoảng hốt gật đầu cam kết không mở miệng thêm, mới nhíu mày cất súng.Lộ Viễn đứng bên cạnh, nhịn không được cười trộm. Anh chưa từng thấy ai không biết lượng sức như vậy, dám lao đầu vào nòng súng của Yustu. Thế mà đúng lúc đang nghĩ vậy, Maus lại lén lút chĩa máy quay về phía anh, hạ giọng hỏi nhỏ: "Anh là giáo sư viện nghiên cứu à?"Lộ Viễn ngẩn ra, rồi lắc đầu: "Không."Thấy anh chịu trả lời, mắt Maus sáng rực: "Vậy anh lấy thân phận gì để theo đoàn vào rừng?"Lộ Viễn thản nhiên đáp: "Nhân viên tắt tiếng."Maus sửng sốt: "Nhân viên tắt tiếng? Nghĩa là sao?"Lộ Viễn nhướng mày nhàn nhã: "Ai mà lép nhép nhiều, tôi phụ trách khiến hắn câm miệng. Hiểu chưa?"Vừa dứt lời, anh khẽ siết nắm đấm, phát ra tiếng khớp xương răng rắc rợn trùng, thản nhiên hỏi lại: "Còn câu hỏi nào khác không?"Maus: "..."Đội ngũ lập tức im phăng phắc.Yustu sánh vai đi cùng Lộ Viễn, giọng điệu không vui: "Sao nãy anh không đấm nó?"Lộ Viễn bình tĩnh: "Xưa giờ tôi chưa từng đánh trùng cái."Yustu hừ lạnh: "Rất có phong thái quý ông đấy."Không biết từ khi nào, họ đã tiến sâu vào rừng. Càng vào sâu, môi trường càng thay đổi rõ rệt."Quạ..."Một bầy quạ trắng ba đầu đột ngột từ trên cao lao xuống, mục tiêu là đội quân bên dưới. Mắt đen lạnh lẽo, mỏ cong sắc bén dễ dàng móc thủng nhãn cầu, bóng cánh lao vùn vụt như ma quỷ.Quân thư phản ứng cực nhanh, đồng loạt giương súng bắn. Tiếng súng nổ giòn giã, những con quạ lần lượt rơi rụng nhưng vẫn có vài quân thư bị móng vuốt sắc nhọn cào trúng, kính bảo hộ bị xé nát."Khốn kiếp!"Yustu bắn hạ con quạ cuối cùng, giận dữ chửi thề: "Đám quỷ này rốt cuộc còn bao nhiêu con nữa!"Chỉ trong vài giờ, họ đã đụng phải sáu đợt tập kích, hao tổn quá nhiều sức lực. Nếu cứ tiếp diễn, e rằng mười ngày cũng chưa tới được trung tâm rừng.Safir nhíu mày: "Đám quạ trắng ba đầu này rất thích ăn tròng mắt. Ra lệnh tăng tốc hành quân, xác chết của chúng sẽ sớm thu hút các loại động vật ăn xác khác."Lộ Viễn ngồi xổm xuống kiểm tra xác quạ. Phát hiện dù trúng đạn, mấy cái đầu vẫn co giật, chưa chết hẳn, còn có vài con kiến lửa lẻ tẻ bâu quanh. Anh đứng dậy, nghiêm túc đề xuất với Safir: "Đám quạ này thích những thứ lấp lánh. Có lẽ kính bảo hộ của chúng ta khiến chúng chú ý. Nếu không tháo xuống, chúng sẽ còn lao vào nữa."Ngày trước, Lộ Viễn cũng suýt bị móc mắt. Sau khi kính râm bạc của anh bị cướp mất, bầy quạ mới thôi không tấn công.Yustu ngẩn ra: "Quạ thích đồ lấp lánh? Chẳng lẽ phải tháo kính ra hết?"Lộ Viễn nhún vai: "Tin hay không tùy các cậu. Để tôi thử trước. Nếu tôi không bị tấn công, lúc đó tất cả hãy tháo theo."Yustu cau mày: "Nói bậy! Nếu bọn nó lao vào mắt anh thì sao!"Nói xong cậu liền tháo kính bảo hộ của mình ra, định thử trước: "Để tôi đi trước. Xem có phải tại kính thật không."Safir đưa mắt nhìn quanh đội ngũ, thấy ai nấy đều đeo kính bảo hộ trong suốt, mỗi lần hành động ánh sáng lại chớp lóe lóa, tập trung thành một vùng bắt mắt.Ông lập tức chỉ định vài quân thư thiện xạ: "Cậu, cậu, cậu và cậu nữa, tháo kính, tiến lên đầu. Nếu lại gặp quạ trắng tập kích, chú ý xem chúng có còn lao vào các cậu không."Ông không dám để tất cả thử hết, chỉ có thể cử vài đội viên có thân thủ kha khá thí nghiệm. Những quân thư đó dù hơi nghi hoặc nhưng vẫn nghe lệnh tháo kính xuống, cùng nhau tiến ra trước.Faers thấy thế hờ hững duỗi lưng một cái, cười lạnh: "Ngài thật sự tin lời một trùng đực à?"Safir sắc mặt thản nhiên: "Thử thôi. Cậu không tin thì cứ đeo kính."Dứt lời, ông ra lệnh đội ngũ tiếp tục tiến lên. Chưa đầy nửa tiếng sau, từ trên đầu lại vang lên tiếng quạ kêu chói tai. Bầy quạ trắng ba đầu lại ập tới như thủy triều.Lộ Viễn phản ứng cực nhanh, lập tức gỡ kính bảo hộ, giương súng bắn hạ mấy con tiên phong. Bầy quạ sau đó lại lao thẳng về đám quân thư phía sau, nơi tất cả còn đang đeo kính.Yustu sốt ruột quát lớn: "Tháo kính ngay!"Quân thư phía sau lập tức giật mình tỉnh ngộ, ném vội kính vào lùm cây. Chỉ nghe soạt soạt mấy tiếng, bầy quạ ngay lập tức phân tán, tranh nhau tha kính bay mất. Còn mặt đất chỉ còn rơi rụng từng đám lông trắng.Cơn sóng nguy hiểm coi như tạm lắng.Mấy quân thư mặt đầy phấn khích, nhìn Yustu kinh ngạc nói: "Điện hạ! Thì ra đúng thật do kính bảo hộ!"Yustu nhìn về phía Lộ Viễn, không ngờ đám quạ đó tấn công đội chỉ vì mấy cái kính này, lại còn do trùng đực của cậu đoán được, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Anh làm sao biết đám quạ này thích thứ lấp lánh?"Lộ Viễn mỉm cười, đáp gọn: "Tôi từng sống trong rừng này, hiểu nó hơn em."Toàn bộ đội ngũ vui mừng ra mặt. Chỉ có Faers là lườm nguýt bất mãn. Safir dứt khoát ra lệnh vứt bỏ toàn bộ kính bảo hộ, tăng tốc hành quân. Trên đường, họ cũng gặp vài dị thú hung hãn, nhưng đều dễ dàng giải quyết.Tuy vậy, từ sau chuyện này, rất nhiều quân thư bắt đầu chú ý tới gương mặt lạ lẫm là Lộ Viễn. Dù anh ít khi lên tiếng, nhưng mỗi lần gặp ngã ba, Safir luôn chủ động hỏi ý kiến anh.[Nhân viên tắt tiếng – nhân vật thần bí nhất trong kế hoạch thanh tẩy Nguyên thạch lần này, là trụ cột không thể thiếu.] Maus bí mật quan sát mọi thứ, lẳng lặng ghi chú cẩn thận vào sổ tay, còn đánh dấu nổi bật.Bản đồ Lộ Viễn tự vẽ chỉ có giới hạn, khi đoàn quân càng đi sâu, cảnh vật dần trở nên xa lạ, bản đồ đã không còn tác dụng. Mặt khác, do càng tiến gần Nguyên thạch nên không ít quân thư bắt đầu xuất hiện triệu chứng khó chịu, tinh thần chao đảo bất ổn.Lại xuất hiện một ngã ba đường.Safir tìm kiếm trên bản đồ nhưng không thấy ghi chép nào. Ông nghiêm mặt quay sang hỏi Lộ Viễn: "Ngài từng tới đây chưa?"Lộ Viễn lắc đầu: "Chưa. Nhưng tôi nghĩ nên rẽ trái."Lời này nghe hơi thiếu căn cứ. Safir đành ra lệnh cho đội dò đường dùng máy cảm ứng nhiệt kiểm tra. Kết quả: đường trái có vô số điểm đỏ, đường phải chỉ lác đác vài cái.Yustu lên tiếng: "Thể biến dị bên phải ít hơn. Chúng ta chọn hướng nào?"Faers chen ngang: "Biết bên phải ít biến dị rồi còn hỏi gì nữa? Đương nhiên đi phải!"Yustu lạnh giọng: "Ít không có nghĩa là an toàn. Nhiều cũng chưa chắc nguy hiểm."Trực giác mách bảo cậu tin vào phán đoán của Lộ Viễn.Faers nhún vai, xoay súng trên ngón tay: "Vậy chia đôi đội hình. Các ngươi đi trái, chúng tôi đi phải, xem ai chết trước."Thượng tướng Safir gầm lên: "Faers! Trong rừng chưa có lệnh thì cấm tách đội! Bao gồm cả cậu!"Phân tán binh lực giữa rừng không khác gì tự sát. Dù tính tình Safir cực kỳ trầm ổn, lúc này cũng khó giữ bình tĩnh.Cuối cùng, Lộ Viễn lên tiếng xoa dịu: "Không sao. Dù sao tôi cũng chỉ đoán mò thôi. Đã vậy, đi phải đi."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me