Dang Edit Trung Toc Ta Den Tu Phuong Xa Dieu Bao Bao
Đoàn du lịch Vịt Vàng – Bọn họ đều đã chối bỏ đức tin của mình.
Lộ Viễn vừa rồi đề nghị đi về bên trái, thực ra chỉ vì... mê tín phong thủy. Nhưng Trùng tộc tất nhiên không tin kiểu "trái cát phải hung". Con đường bên phải có ít thể biến dị hơn, thoạt nhìn an toàn hơn nhiều. Dù sao cũng không có ai rõ thực tế bên trong ra sao, đành tạm thời tin vào máy dò.Lộ Viễn đã tự mình nói vậy, tiếp tục tranh cãi cũng vô ích. Safir cân nhắc một hồi, cuối cùng ra lệnh cho đội quân tiến về bên phải. Thế nhưng, chỉ vừa rẽ vào con đường nhỏ âm u kia, họ đã lập tức cảm thấy không ổn.Không phải vì im lặng bình thường, mà là một loại tĩnh lặng chết chóc. Tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch và nhịp tim đập dồn dập.Cuối đường chìm trong bóng tối, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, cây cối rậm rạp vươn cành quấn lấy trời đất, những bóng cây quái dị vặn vẹo như những sinh vật kỳ dị ẩn mình trong sương đêm."Rắc rắc."Tiếng lạo xạo vang lên ở phía trước, như tiếng nghiền xương, cực kỳ chói tai giữa khu rừng chết lặng.Cả đoàn ngầm trao đổi ánh mắt cảnh giác, tay siết chặt súng quang năng, dè dặt tiến lên.Lộ Viễn mắt sắc, nhìn thấy giữa lớp sương mù có một bóng chim đen siêu lớn đang quay lưng về phía họ, cúi đầu gặm nhấm thứ gì đó. Bộ lông của nó loang lổ, đến cổ thì hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những sợi tóc dài màu đen tuyền, nếu bỏ qua cặp chân chim dị dạng, bề ngoài nó chẳng khác gì... một người đang đứng.Lộ Viễn lạnh cả sống lưng: Cái thứ quỷ gì đây?!Yustu lập tức kéo Lộ Viễn ra phía sau mình, đồng thời đưa tay ra hiệu cho đội ngũ phía sau dừng bước, chuẩn bị quay lại đường cũ. Họ thấy có gì đó không đúng, ngay cả Faers cũng không hó hé, lạnh mặt ra hiệu cho cấp dưới quay đầu rút lui, không được gây ra tiếng động.Trong đội toàn là quân thư đã trải qua huấn luyện, nghe thế lập tức chậm rãi lui lại. Đúng lúc này, một tiếng "tạch" thanh thúy vang lên khiến thần kinh cả đội cứng đờ.Là Maus, tên phóng viên Starnet chết tiệt ấy, lén chụp ảnh! Gã còn nhắm ngay con chim quỷ đó chụp, tia sáng từ máy ảnh còn nhắm thẳng vào con quái đó.Hình như con quái vật nghe thấy động tĩnh, động tác ăn thịt khựng lại, chậm rãi quay đầu. Cảnh tượng hiện ra khiến tất cả trùng đều rợn tóc gáy: Đôi mắt nó dài, xếch lên, hàng mi rậm rạp, sống mũi cao thẳng như người, mỏ ngắn nhưng bén nhọn, cổ dài không có lông vũ nhưng phủ đầy u thịt đỏ lòm, đầu tóc rối tung xõa xuống nửa mặt, nửa che nửa hở, từa tựa mặt người, ai thấy cũng khiến đầu tê rần."Khặc khặc khặc..."Tiếng cười the thé của đàn bà vang lên từ cổ họng nó. Ngay sau đó, đôi cánh dài hàng mét bung ra, quái vật phóng thẳng về phía bọn họ!Safir biến sắc, quát lớn: "Không ổn! Rút lui nhanh! Là thể biến dị cao cấp T4!"Tại Saliranfa, cấp độ biến dị đã biết mạnh nhất mới chỉ là T2, nhưng con quái điều này đã có trí khôn, ít nhất cũng phải cấp T4!Đội ngũ lập tức phản ứng, vừa rút lui vừa nổ súng điên cuồng. Nhưng con quái quá nhanh, đã túm được hai quân thư bay lên không!"Đoàng!""Đoàng!"Lộ Viễn và Yustu cùng lúc giương súng bắn vào mắt nó. Dù không trúng nhưng cũng khiến nó đau đớn, thả hai quân thư ra.Safir ra lệnh cực nhanh: "Đội 2, Đội 3 che chắn giáo sư và thiết bị! Đội 1 ở lại chặn hậu!"Yustu ném băng đạn bổ sung cho Lộ Viễn, đẩy anh về sau: "Đi theo họ rút lui! Tôi lát nữa sẽ tìm anh!"Dứt lời, cậu bung cánh bạc, nửa thân hóa trùng, lao vút vào chiến đấu với quái vật.Lộ Viễn biết mình ở lại cũng chỉ vướng chân, đành cùng đoàn giáo sư rút lui. Nhưng vừa quay đầu, đã thấy Maus vẫn vác máy ảnh chụp chụp lia lịa trên trời. Máu nóng dồn lên não, Lộ Viễn đá thẳng một cú vào mông gã: "Chụp mẹ mày ấy! Chạy mau!"Tên này lúc nãy chụp hình loạn mới rước tai họa tới! Lộ Viễn thật sự hận không thể đấm gã một trận!Maus tuy không sợ chết nhưng cũng biết thời thế. Bị đá ngã, gã ôm máy ảnh chạy theo toàn đội rút về phía bên trái rừng.Trùng tộc phương Bắc vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ thờ ơ. Từ nhỏ họ đã được giáo dục khác hoàn toàn phía Tây: phải biết giữ mạng, lợi ích trên hết, khi chia cắt cùng phía Tây mấy trăm nghìn năm trước đã thế, giờ gặp phải việc nguy hiểm, xông lên khác nào chịu chết, họ không có mất não thế đâu.Một quân thư nhìn sang Faers, do dự hỏi: "Thủ lĩnh... Chúng ta rút hay chiến?"Faers trầm mặt, không trả lời. Phương Bắc và phía Tây bất hòa từ lâu, lén gạt chân nhau có phải chuyện hiếm gì. Hỗ trợ gì chứ, vì cứu đám quý tộc phía Tây dối trá mà hao tổn phe mình, ngu vừa!Nhưng... đường này chính hắn chọn. Nếu cứ đứng nhìn thì chẳng khác nào thừa nhận mình sai? Điều đó Faers tuyệt đối không nuốt trôi."Lên!" Faers nghiến răng nghiến lợi ra lệnh. Cánh đen mở rộng, cả người nửa hóa trùng, móng tay hóa thành vuốt sắc phủ vảy đen lạnh lẽo, lao thẳng vào trận chiến.Các quân thư phương Bắc nghe lệnh cũng lần lượt nửa hóa trùng, vỗ cánh lao lên.Khi những đôi cánh đen ngợp trời cùng tung bay, dường như họ đã phản bội đức tin đã khắc sâu vào máu thịt: Lợi ích lớn hơn tất cả.Mà đã lâu về trước, khi đất Saliranfa chưa phân chia, tổ tiên họ từng cùng chiến đấu bên nhau. Không phân sang quý, không phân màu cánh, chỉ cùng sát cánh sinh tử.[Nếu ta phải chết,Đừng chôn ta cùng vàng bạc, cũng đừng thêm vào trang phục lộng lẫy.Hãy cho ta một đôi cánh nguyên vẹn,Cánh phải đen, cánh trái trắng,Hãy dựng cho ta một tấm bia đá, ghi lại những chiến công xưa cũ,Để khi ta yên giấc, vẫn nhớ về chiến hữu đã từng kề vai sát cánh.]Quân thư Phương Bắc khá đông, trời sinh hiếu chiến, gia nhập chiến trận liền xoay chuyển thế cục, áp lực bên Yustu giảm hẳn. Tuy nhiên, con quái vật quá khổng lồ, việc tiêu diệt nó vẫn cực kỳ gian nan.Safir thoáng bất ngờ vì Faers chịu ra tay. Ông trầm giọng nhắc: "Cố gắng cầm cự thêm mười phút rồi rút lui! Đừng kéo dài tổn thất!"Theo tính toán của ông, mười phút đủ để đoàn giáo sư và Lộ Viễn rút tới nơi an toàn, nhưng ông không ngờ đoàn Lộ Viễn lại gặp tai họa mới!Hướng còn lại, bầu trời đen kịt một bầy Kiến bay khổng lồ! Không tốt hơn bên phải bao nhiêu, ép nhóm Lộ Viễn phải lui lại."Mịa!"Lộ Viễn chửi tục, nhìn đàn Kiến bay phủ kín trời như ác mộng. Đám côn trùng này to bằng nắm tay người lớn, chất nhầy trên cơ thể có tính ăn mòn và tê liệt mạnh. Chỉ cần mười giây, đủ để gặm nát một sinh vật thành bộ xương khô.Khi còn lưu lạc trong rừng, Lộ Viễn từng tận mắt thấy bầy kiến này lột sạch một con mồi gấp trăm lần kích cỡ của chúng. Thường anh gặp chúng nó là đi vòng ngay, sao tự nhiên hôm nay đụng trúng cả tổ vậy?!Những quân thư bảo vệ đoàn giáo sư vội lắp đạn, quét sạch bầu trời bằng loạt súng liên thanh. Nhưng bầy Kiến bay đông nghìn nghịt, chết lớp này lại lớp khác ập tới, giết mãi không hết!Một vị giáo sư lớn tuổi mặc đồ bảo hộ thấy bầy kiến bay càng lúc càng đông, liền mở thùng thiết bị ra, sốt ruột hét lên: "Trong thùng có ống phun lửa! Mau dùng ống phun lửa thiêu chúng đi!"Không biết vì sao bầy Kiến bay không tấn công Lộ Viễn. Anh nghe vậy lập tức nhảy lên xe vận tải, lấy ra một đống vũ khí hình ống tròn, lần lượt ném cho những quân thư đang liều mạng bắn phá: "Dùng lửa đốt chúng đi!"Dùng lửa rõ ràng hiệu quả hơn đạn quang năng. Các quân thư lập tức tiếp nhận ống phun, đồng loạt phun ra từng dải lửa, khói khét lẹt nhanh chóng lan tỏa, những con kiến bay lần lượt bị thiêu thành tro.Đội trưởng đội 2 dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhíu mày kêu lên: "Không ổn! Phía sau chúng còn có một con kiến chúa đang chỉ huy!"Men theo dòng kiến dày đặc, chỉ thấy xa xa có một con kiến khổng lồ toàn thân trắng toát đang nằm im trên mặt đất. Thân thể nó nhẹ nhàng giật giật, bên dưới phủ đầy trứng, cứ mỗi phút lại nở ra một đợt kiến bay mới.Kiến chúa được bầy kiến cấp cao bảo vệ kín mít. Nó cần mẫn đẻ trứng với tốc độ vượt xa khả năng thiêu đốt bằng lửa. Các quân thư bắt đầu chống đỡ không nổi.Lộ Viễn nghĩ bụng: chẳng trách thiêu mãi không hết, thì ra còn "sản xuất liên tục". Nước dãi của bầy kiến này có tính gây tê liệt, chỉ cần bị cắn một cái là tứ chi lập tức tê cứng, không ít quân thư đã dính phải, nếu cứ tiếp tục, chẳng bao lâu nữa toàn đội sẽ gục hết.Lộ Viễn ngẩng đầu nhìn về phía kiến chúa, rút súng quang năng ra bắn. Nhưng lớp da nó dày như thép, đạn bắn tới chỉ nảy ra tia sáng lạnh lẽo.Anh nghiến răng, nhặt lấy một ống phun lửa cuối cùng trong thùng thiết bị, nhân lúc cả đội chưa kịp chú ý, lao thẳng về phía kiến chúa. Tuy đám Kiến bay không chủ động tấn công Lộ Viễn, nhưng khi va vào người, lực đạo cũng đau rát như dao cứa.Sau lưng, có trùng hoảng hốt hô lên: "Cậu làm gì đấy! Nguy hiểm! Mau quay lại!"Lộ Viễn phớt lờ, kéo tay áo che miệng mũi, vừa phun lửa xua đuổi kiến vừa gian nan tiến về hướng kiến chúa.Kiến chúa là vua của bầy kiến, ngoài khả năng sinh sản ra thì chẳng có sức chiến đấu. Đạn đã cạn, Lộ Viễn rút dao quân dụng từ thắt lưng, nghiến răng đâm mạnh vào đầu nó."Rắc!"Đầu kiến chúa không sao, ngược lại lưỡi dao nứt toác. Vì dùng lực quá mạnh, lòng bàn tay Lộ Viễn cũng bị rách một đường sâu, máu tươi nhỏ từng giọt theo vết dao, thấm vào da thịt kiến chúa."Xèo xèo!!"Ngay lúc ấy, một cảnh tượng kinh ngạc xảy ra. Kiến chúa đang thong thả đẻ trứng bỗng rít lên chói tai, thân hình vặn vẹo kịch liệt, đầu bốc khói xanh nghi ngút.Nó cố gắng triệu tập đám "con" mình tới giết Lộ Viễn, nhưng bầy kiến vừa tới gần liền bị máu của anh làm cho hoảng loạn, lập tức né tránh, tạo thành một vòng chân không xung quanh.Lộ Viễn bừng tỉnh, hình như lũ này rất sợ máu mình!Anh lập tức rạch thêm một nhát sâu vào lòng bàn tay, nắm chặt con dao nhuốm máu, đâm thẳng xuống đầu kiến chúa."Phập!"Máu của anh ăn mòn Kiến chúa, con dao xuyên thẳng vào hộp sọ. Tiếng rú thảm thiết vang vọng khắp rừng khiến tai anh đau nhức. Bầy Kiến bay lũ lượt tháo chạy tán loạn, chớp mắt đã mất tích hết.Cùng lúc đó, trên bầu trời, con chim mặt người đang chiến đấu với Yustu và quân thư dường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Nó đột nhiên điên cuồng giãy giụa, cánh dài vỗ mạnh, hất văng đám quân thư xung quanh, sau đó lao thẳng về phía Lộ Viễn.Trong thế giới sinh vật, trứng của Kiến bay là món khoái khẩu hàng đầu của các loài chim. Giờ kiến chúa đã chết, ổ trứng khổng lồ cũng mất đi sự bảo hộ.Con quái vật gào thét bằng giọng cười sắc lạnh, tựa như tiếng nữ quỷ gào khóc trong đêm tối, ánh mắt lóe lên tham lam.Yustu vừa nhìn thấy cảnh ấy, đồng tử lập tức co rút. Cậu bung đôi cánh bạc, lao như chớp muốn kéo Lộ Viễn rời đi. Nhưng con quái mặt người nhanh hơn, nó quét một cú mạnh, hất cậu văng xuống đất. Rồi nó lao thẳng về phía Lộ Viễn!"!!!"Lộ Viễn trơ mắt nhìn Yustu bị thương, trong lòng bốc lên một cơn giận dữ tột độ. Chẳng kịp nghĩ ngợi, anh phóng tới, né cú mổ chớp nhoáng của quái vật, xoay tay chộp lấy cổ nó. Dùng con dao găm nhuộm máu cứa nó một nhát. Máu tươi phun trào, văng đầy thân thể Lộ Viễn.Con chim mặt người đó rõ ràng không nghĩ mình bị con dao gặp bình thường làm bị thương, cái cổ bị máu ăn mòn của Lộ Viễn dính phải bốc lên khói xanh. Nó hét lên một tiếng chói tay, điên cuồng giãy dụa, móng vuốt sắc bén cào tay phải anh một vết sâu hoắm.Hành động của nó chẳng khác nào khiến người bị thương tám trăm còn thân chịu một ngàn, máu của Lộ Viễn chỉ khiến nó càng thêm thống khổ. Anh ghì chặt cổ nó, ép nó xuống mặt đất, còn đâm mấy nhát liên tiếp, vừa đâm vừa gầm: "Tao "bíp" con mẹ mày! Bố mới kiếm được người yêu thôi nhé! Thương còn không kịp! Con "bíp" mày dám đánh em ấy! Cái thứ chim không ra chim, người không ra người còn dám ra dọa kẻ khác! Ở trong tổ ngủ yên không tốt hơn hả?"Nửa bên mặt anh đầy máu, vẻ mặt lạnh băng, đôi mắt đỏ ngầu như lệ quỷ đội mồ sống dậy. Đám quân thư vốn định xông tới hỗ trợ, giờ đều chết đứng tại chỗ, cứng ngắc nuốt nước bọt: Con trùng này quá hung dữ á!Chỉ có Maus hớn hở, không ngừng chụp lia lịa: Góc độ vàng rồi! Kiến bay! Chim quỷ! Đăng lên Starnet không phải nổ luôn hả!Lộ Viễn đâm một hơi mười mấy nhát, đến khi con dao gãy làm đôi, con quái vật mới hoàn toàn tắt thở. Thân thể nó bị đâm lỗ chỗ, chết không toàn thây.Anh hổn hển vứt dao gãy xuống, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhớ tới Yustu còn đang nằm trên mặt đất. Lúc nãy cậu chiến đấu quá lâu nên kiệt sức, sức bay cũng không còn. Trên người đầy vết thương, vết nào vết nấy sâu thấy xương, áo giáp loang lổ máu đỏ, toàn thân như thể bị xé nát."Yustu!" Lộ Viễn hoảng hốt đỡ cậu dậy.Vết thương của cậu quá nặng, cánh bạc sau lưng cũng đã thu lại. Mặt cậu trắng bệch nhìn Lộ Viễn, thấy anh không bị gì nên mới yên tâm, cố gắng lắc đầu: "Tôi không sao..."Trong đội có quân y, Safir vội điều động đến cấp cứu. Lộ Viễn đành lui ra nhường chỗ, nhưng vừa mới đứng dậy, mắt anh bỗng tối sầm, cơ thể loạng choạng.Một quân y vội vàng đỡ lấy: "Cậu sao vậy?!"Lộ Viễn cố sức gượng ép tỉnh táo, khàn giọng trả lời: "Không... không sao... tôi chỉ là hơi...""Hơi?"Choáng.Lộ Viễn còn chưa nói hết câu, mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Quân y phản ứng cực nhanh, vội đỡ lấy anh, mới phát hiện sau lưng Lộ Viễn, ở vùng xương bả vai, có mấy vết cào máu me đầm đìa, thảm đến giật mình, vội hô: "Nhanh! Mang hộp cứu thương tới đây! Bên này cũng có thương binh!"Mấy cán bộ cao cấp trong đội đều biết thân phận trùng đực của Lộ Viễn, nghe tin anh bị thương liền đồng loạt biến sắc, lập tức kéo quân y tới cứu chữa. Không khí một lần nữa hỗn loạn thành mớ bòng bong.Nhưng Lộ Viễn đâu hay biết những chuyện ấy. Anh chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc rất rất dài. Trong giấc mơ, một chiếc xe buýt vàng đang chầm chậm leo lên con đường núi gập ghềnh. Cả hành trình xóc nảy đến mức khiến anh choáng váng, mơ mơ màng màng, cuối cùng bị xóc đến tỉnh.Mở mắt ra, anh phát hiện mình đang nằm trong một chiếc lều quân dụng màu xanh lá, dưới thân là nệm khí mềm mại, ngón tay vừa cử động, nửa bả vai đã tê dại.Bên cạnh, Yustu vẫn đang kiên nhẫn canh chừng, suốt đêm không ngủ. Thấy anh tỉnh lại, cậu vội đứng lên, đưa tay sờ trán đo nhiệt độ, giọng khàn khàn lo lắng: "Thế nào rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"Lộ Viễn đầu óc còn ngơ ngác, mất vài giây mới hiểu cậu đang hỏi gì. Hơi chậm nửa nhịp, anh hỏi lại: "Tôi đang ở đâu...?"Yustu thấp giọng giải thích: "Trong lều. Chúng ta đã tiến sát trung tâm rừng. Sáng mai đi thêm một đoạn nữa là tới nơi."Thì ra trong lúc anh hôn mê, Safir lo ngại đóng quân tại chỗ sẽ chiêu dụ thêm thể biến dị nên đã chỉ huy đội quân hành quân suốt đêm. May thay, trên đường không gặp phải nguy hiểm lớn, mãi đến nửa đêm mới tìm được chỗ an toàn hạ trại nghỉ ngơi.Lộ Viễn cúi đầu nhìn cơ thể mình, phát hiện toàn thân được quấn kín băng vải, vết thương đã được xử lí gọn ghẽ. Anh lại ngẩng đầu, bắt gặp Yustu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cổ áo xộc xệch để lộ lớp băng dày cộp bên trong, thậm chí mép băng còn thấm ra chút máu đỏ.Rõ ràng thương tích của Yustu còn nặng hơn anh rất nhiều.Lộ Viễn cau mày ngồi dậy: "Em bị thương thế kia mà còn lo cho tôi à?"Yustu lắc đầu, thản nhiên: "Tôi không sao."Nói rồi, cậu quỳ một chân bên mép giường, nhẹ nhàng kiểm tra băng gạc sau lưng Lộ Viễn. Thấy băng chưa rỉ máu, lúc này mới hơi nghiêng người, khẽ hôn lên má anh một cái, giọng nói khàn khàn như gió đêm: "Thưa ngài... Thành thật mà nói... Tôi hối hận vì đã dẫn ngài đến đây."Rừng quá nguy hiểm, ngay cả chiến sĩ cấp S còn chật vật sinh tồn, nói gì đến việc bảo vệ trùng khác. Yustu liên tục hồi tưởng cảnh tượng hôm qua, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng: Ngay cả khả năng tốt nhất cũng chỉ là chết cùng nhau.Ngoài ra không còn lối thoát nào khác.Cái viễn cảnh tàn nhẫn ấy khiến Yustu vừa động lòng vừa xót xa. Cậukhao khát được cùng Lộ Viễn mãi mãi bên nhau, nhưng lại không nỡ để đối phương dính chút tổn thương nào. Cho đến tận khoảnh khắc này, Yustu mới thừa nhận điều cậu mong mỏi nhất chính là Lộ Viễn còn sống, cho dù... có lẽ đời này chẳng thể bên nhau.Lộ Viễn nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt Yustu, trầm mặc một lát, rồi khẽ nói: "... Nhưng tôi thì không hối hận."Ánh mắt đỏ sẫm của Yustu lặng lẽ khóa chặt lấy anh, như sớm đoán ra điều gì đó, chỉ là chưa bao giờ dám hỏi: "Ngài vẫn muốn tìm nơi mình đã đến, đúng không?"Hoặc là, "nhà".Yustu đã đưa Lộ Viễn ra khỏi rừng, hơn ai hết, cậu biết rõ sự khác biệt của đối phương với trùng tộc Saliranfa. Nếu không phải "khách lạ từ phương xa"...Yustu cũng chẳng tìm ra lời giải thích nào khác.Thật ra cậu không sợ việc Lộ Viễn uy hiếp anh sẽ cưới thư hầu. Cậu chỉ biết anh muốn tìm "nhà" của mình. Dù biết rõ không nên nhưng cậu vẫn đưa anh đến... chỉ thế thôi.Nhưng Lộ Viễn khẽ lắc đầu: "Không quan trọng nữa rồi, Yustu."Có thể trở về hay không, với anh đã chẳng còn ý nghĩa. Anh đi theo chỉ để bảo vệ an toàn của cậu, dù không bảo vệ được, đi theo cậu cũng tốt."Điều duy nhất tôi quan tâm là sự an toàn của em. Chỉ thế thôi."Khi một người muốn cắm rễ nơi nào đó, thì quá khứ xa xôi đã chẳng còn đáng bận tâm nữa.Yustu nghe vậy, nhíu mày: "Nhưng tôi có thể cảm giác được... Ngài vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó."Lộ Viễn trầm ngâm trong giây lát mới đáp: "Tôi còn vài bạn bè thất lạc. Tôi muốn xác nhận họ còn sống hay không."Yustu nhíu mày: "Ngài còn bạn bè khác ư?"Lộ Viễn "ừ" một tiếng: "Tôi có thể sống sót, biết đâu họ cũng vậy."Yustu không nỡ đả kích hy vọng mong manh của anh, nhưng cũng không thể giấu diếm thực tế: "Khả năng thấp lắm, thưa ngài. Không phải trùng đực nào cũng như ngài."Đâu phải trùng đực nào cũng tay không đấm chết hai con biến dị T4, mạnh tới mức biến thái luôn ấy.Lộ Viễn đâu biết trong mắt Yustu mình đã thành sinh vật siêu việt. Anh chỉ rụt người lại, nhường nửa chiếc giường hơi cho cậu: "Muộn rồi, ngủ thôi. Lần sau gặp chuyện thế này em đừng có thức trắng canh tôi nữa. Cứ về lều mình ngủ là được."Yustu nhìn anh, yên lặng vài giây, cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh căng cứng, mệt mỏi nằm xuống bên cạnh. Cậu nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm: "Thưa ngài... Đây chính là lều của tôi."Trong doanh trại, chỉ có chủ tướng mới được ngủ riêng một lều. Còn những trùng khác, dù là cán bộ hay binh sĩ, đều phải chen chúc tập thể. Yustu đã đem cả chỗ ngủ của mình nhường cho anh.Lộ Viễn: "...À."Rồi không chút áy náy, kéo chăn, nhắm mắt ngủ ngon lành.Sau khi trải qua trận lớn thì tinh thần quân thư rất dễ rơi vào trạng thái hỗn loạn. Hơn nữa, càng đến gần trung tâm rừng, dấu hiệu nhiễm nhiễu càng rõ rệt. Không ít quân thư đã có triệu chứng đau đầu, dù là quân thư phương Bắc mạnh mẽ cũng thế.Ngày hôm sau, khi đoàn quân tiếp tục xuất phát, Lộ Viễn liếc nhìn xung quanh, phát hiện không ít quân thư mắt đỏ ngầu, khí sắc bức bối dữ dội.Anh vô thức hỏi một vị giáo sư lớn tuổi đi cùng: "Họ thế này, lát nữa phải làm sao để xử lí Nguyên thạch?"Vị giáo sư đó lắc đầu: "Chúng tôi lo chuyện đó. Bọn họ không chịu nổi sóng tinh thần từ Nguyên thạch."Lộ Viễn gật đầu: "Hèn chi."Thảo nào lại dẫn theo cả một đám thầy cô già yếu, thì ra họ mới là lực lượng chủ chốt để thanh tẩy Nguyên thạch.Càng đi sâu vào rừng, khung cảnh quen thuộc đến nỗi tim Lộ Viễn khẽ rung. Anh ung dung dẫn đường cho Thượng tướng Safir, lần này không ai nghi ngờ nữa, ngay cả Faers cũng im lặng.Dọc đường, họ vượt qua ba hồ nước, hai đầm lầy. Và cuối cùng, khi mặt trời lặn... họ đã đến một biển hoa hồng vô tận..Đó là trái tim của Solitia, cũng là nơi chôn sâu Nguyên thạch.Mặt trời xuống núi lưu lại dải ánh sáng đỏ rực rỡ. Chiều tà nhuộm bầu trời thành gam màu cam hồng lộng lẫy. Bên dưới là núi non trùng điệp, hồ nước lấp lánh. Hoa hồng mọc thành biển, từng lớp sóng hoa đung đưa mềm mại. Tại nơi không ai sinh sống này, những cánh hoa rơi bị gió thổi bay lên tạo thành cơn mưa hoa rợp trời.Bầy quạ trắng vỗ cánh bay qua chân trời, chúng nó đã ở nơi này rất lâu, chứng kiến mảnh đất này suy rồi thịnh, vẫn giữ dáng vẻ năm đó.Saliranfa đã từ rất lâu không được chứng kiến cảnh tượng tráng lệ đến thế. Cả đoàn quân ngẩn ngơ, im lặng ngắm nhìn cảnh tượng lộng lẫy này, hiển nhiên họ không ngờ nơi chôn giấu Nguyên thạch lại mỹ lệ như thế.Đúng lúc ấy, máy đo ô nhiễm trong tay giáo sư già vang lên hai tiếng. Đèn đỏ nhấp nháy không ngừng. Ông run run, giọng khản đặc: "Thượng tướng... Chúng ta... Chúng ta tìm được rồi sao?"Trọng giọng ông cất chứa một vài phần không thể tin, mấy chữ cuối đã nghẹn ngào, bàn tay cầm thiết bị không khống chế được sự run rẩy, mắt đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi: "Chúng ta... rốt cuộc chúng ta đã tìm được..."Vô số chiến sĩ Saliranfa đã hi sinh, nằm mơ cũng mơ đến việc tìm được Nguyên thạch...Safir im lặng khép mắt, siết chặt tay, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương và chua xót khó diễn tả thành lời. Sự mệt mỏi trên gương mặt ông dường như được trút bớt, khi mở mắt ra, ánh mắt ông đã đầy kiên quyết: "Tất cả thương binh nghỉ tại chỗ. Còn lại theo tôi tiến vào biển hoa, thanh tẩy Nguyên thạch!"Lộ Viễn trở lại chốn cũ, không tránh khỏi có phần thất thần. Nghe Safir ra lệnh, anh lập tức lấy lại tinh thần, im lặng theo đoàn tiến vào biển hoa. Thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Yustu cũng đi theo, liền cau mày hỏi: "Em là thương binh, đi theo làm gì?"Sắc mặt Yustu vẫn còn hơi tái, ánh mắt lại vẫn sắc bén như trước. Nghe vậy chỉ khẽ cong môi, thần thái không khác gì thường ngày: "Thưa ngài, ngài hình như cũng là thương binh."Lộ Viễn nói: "Nhưng tôi không phải quân thư, cũng không có nguy cơ tinh thần hỗn loạn."Yustu lại hoàn toàn không để tâm, dùng súng đẩy nhẹ đám hoa ra, bước đi lảo đảo nhưng vẫn bảo vệ phía sau anh: "Không sao, tôi có thuốc an thần."Lộ Viễn nghĩ lại cũng đúng, dù sao bản thân có pheromone, đến lúc cần thì giúp Yustu ổn định là được, nên cũng không cản nữa.Bọn họ vẫn dựa theo hướng thiết bị mà tiến về trung tâm Nguyên thạch. Nhưng khoảng cách càng gần, mức độ ô nhiễm càng mạnh. Rất nhiều quân thư phải bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn vài vị giáo sư mặc đồ bảo hộ và Lộ Viễn vẫn tiếp tục kiên trì tiến về phía trước.Và còn cả Yustu.Lộ Viễn bắt đầu thở dốc. Anh quay đầu lại, liền thấy Yustu vẫn luôn đi theo. Sắc mặt đối phương trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên tinh thần đã căng cứng tới cực hạn."Yustu, đừng đi nữa." Lộ Viễn bất ngờ lên tiếng: "Em cứ đợi tôi ở đây."Cấp bậc càng cao thì bị ảnh hưởng càng nặng. Ngay cả Safir cũng không thể chịu đựng nổi. Yustu là quân thư cấp S, cơn đau đớn chỉ có thể dữ dội hơn.Nhưng cậu chỉ lắc đầu: "Không sao, anh cứ đi tiếp đi. Tôi nếu đi không nổi thì tự nhiên sẽ dừng lại."Cậu biết Lộ Viễn không sợ ô nhiễm nhưng vẫn muốn đi theo, được bước nào hay bước đó.Lộ Viễn trầm mặc giây lát rồi nói: "Vậy thế này, tôi đi mười bước thì em mới được đi một bước. Nếu em làm được, khi về tôi sẽ đưa em một thứ."Yustu nhướng mày: "Thứ gì?"Lộ Viễn không nói: "Về sẽ biết."Dứt lời, anh xoay người tiếp tục giúp các giáo sư đẩy thiết bị đi tới. Giữa chừng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Yustu đã bị tụt lại phía sau, ngoan ngoãn đi theo nhịp, cứ cách mười bước mới bước một lần.Đêm tối dần buông xuống. Lộ Viễn cũng không rõ mình đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy chân tay tê dại. Đúng lúc anh gần như sắp gục ngã, bỗng nghe máy dò ô nhiễm reo lên những tiếng "bíp, bíp" dồn dập. Vài vị giáo sư lập tức dừng chân, nằm rạp xuống đất kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng kinh hỉ thốt lên: "Nguyên thạch ở ngay đây!"Lộ Viễn kinh ngạc hỏi: "Chắc chắn chứ?"Một vị giáo sư bốc một nắm đất dưới chân, bật đèn soi kĩ, rồi xác nhận: "Không sai, Nguyên thạch chôn ngay tại đây! Đất ở khu vực này giống hệt mẫu thí nghiệm ở phòng nghiên cứu!"Nói đoạn, họ vội vàng lục lọi trong hòm dụng cụ, lấy ra xẻng quân dụng, bắt đầu đào bới mặt đất. Năng lượng ô nhiễm của Nguyên thạch chủ yếu đến từ lõi trong. Chỉ cần lấy lõi ra, niêm phong vào hộp cách li rồi mang về phòng thí nghiệm Saliranfa xử lí, thì nhiệm vụ lần này coi như đã thành công hơn phân nửa.Thấy vậy, Lộ Viễn cũng cầm lấy một chiếc xẻng, định cùng đào phụ. Nhưng vô tình liếc ra phía sau, anh mới nhận ra mình đang đứng trên mép một thung lũng thấp. Dưới ánh trăng mờ, mơ hồ còn có thể thấy đáy thung lũng có một bóng đen to lớn.Cái gì thế?Lộ Viễn khẽ nhíu mày, đề phòng lại là thể biến dị nào đó, bèn mượn tạm một chiếc ống nhòm hồng ngoại của vị giáo sư gần đó để quan sát. Anh điều chỉnh ống nhòm tới mức phóng đại tối đa, nhắm về phía đáy thung lũng. Rồi anh thấy... Một chiếc xe buýt cũ nát đang yên lặng nằm đó, thân xe biến dạng nặng nề, phủ đầy bụi xám dày đặc. Dưới lớp bụi, lờ mờ hiện ra mấy chữ lớn xiêu vẹo:Đoàn du lịch Vịt Vàng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me