TruyenFull.Me

[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng

💫 Chương 102 💫: Ly hôn

selnemoinguoi

Editor: Qin

Tạ Ly nằm viện nửa tháng, thủ tục xuất viện do Phó Thời lo liệu.

Thực ra hai người ở chung trong khoảng thời gian này cũng coi như hòa thuận, vốn dĩ chẳng có thù sâu hận lớn gì cả. Phó Thời đã đồng ý ly hôn, coi như cũng được kết thúc nhẹ nhàng.

Lúc này, Tạ Ly đang lựa một chiếc mũ phù hợp trong cả dãy mũ mà Phó Thời mang đến. Ban đầu cô vốn chỉ định nhờ anh tiện mang một cái mũ để che chắn chút thôi, nào ngờ lại biến thành nguyên một bộ sưu tập thế này.

Đối mặt với một hàng dài mũ hiệu nổi bật, cuối cùng Tạ Ly chọn một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đơn giản.

Cô đứng trước gương ngắm nghía một lúc, nghĩ nghĩ rồi lại lấy thêm một chiếc khẩu trang.

Hai tay bỏ vào túi áo thể thao, xem nào, thế này thì cơ bản không thấy có gì khác thường rồi.

Phó Thời lúc này đang thu dọn hành lý. Tạ Ly nhìn lướt qua chỗ anh một cái. Anh rõ ràng không quen với việc này, áo quần gấp có phần nhăn nhúm, những đồ khác cũng chẳng được phân loại rõ ràng.

Anh vụng về, chậm chạp loay hoay cả nửa ngày trời, nhưng vali vẫn lộn xộn như cũ.

Thực ra Tạ Ly rất muốn nói anh gọi người khác tới thu dọn giúp là được rồi, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc kiểu "đây là lần cuối cùng rồi" của anh, nên cuối cùng cô vẫn để mặc anh vậy.

-

Phó Thời đưa cô trở về căn nhà chung của hai người.

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, Tạ Ly thậm chí còn cảm thấy có chút xa lạ. Cô đã một thời gian không quay lại đây rồi.

Phó Thời bước vào trước, thấy cô đứng bất động ở cửa, liền quay đầu lại hỏi: "Em đứng ngây ra đó làm gì thế?"

Lúc này, cô mới bước chân vào nhà.

Trong nhà vẫn duy trì nguyên trạng như khi cô rời đi. Cửa sổ không đóng, rèm cửa trắng khẽ lay động, ngay cả cốc nước cô để trên bàn cũng như chẳng hề dịch chuyển.

Nếu không phải căn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, cô đã tưởng rằng nơi này lâu lắm rồi không có ai ở.

"Có chuyện gì vậy?" Phó Thời để chìa khóa xuống, "Không nhận ra nữa à?"

"Không phải..." Tuy Tạ Ly trả lời như vậy, nhưng trong lòng quả thật có cảm giác mình giống như một vị khách tới nhà vậy, có chút gò bó xa cách.

Hôm nay cô tới đây, là để ký đơn ly hôn.

Phó Thời giữ đúng lời hứa, nói xuất viện sẽ ly hôn, hoàn toàn không hề kéo dài. Chỉ là đơn ly hôn không dùng bản trước đó Tạ Ly chuẩn bị, mà anh tự mình làm lại.

Tạ Ly hiện tại còn chưa nhìn thấy nội dung.

"Đơn ly hôn vẫn ở chỗ trợ lý Hoàng." Phó Thời giải thích với cô, "Bởi vì một số điều khoản còn phải chờ bên pháp lý xem lại, lát nữa sẽ gửi đến đây. Nhưng trước đó... anh còn có một chuyện cuối cùng muốn làm."

"Chuyện gì?"

"Gội đầu."

Tạ Ly ngẩn người một lúc mới hiểu ra anh đang định giúp cô gội đầu. Cô nhìn xuống bàn tay chẳng hề quen làm việc nhà của người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy một luồng thôi thúc muốn bảo vệ đầu mình: "Em tự làm được rồi mà."

"Em không tin anh à?" Phó Thời lập tức cam đoan, "Anh đã luyện tập nhiều lần rồi, chắc chắn sẽ không làm em khó chịu."

"Thế nhưng..." Tạ Ly vốn định từ chối, nhưng rồi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, "Anh luyện tập kiểu gì?"

Cô vừa dứt lời, từ góc nhà truyền đến hai tiếng kêu nho nhỏ của chú chó. Tạ Ly nhìn qua, hóa ra là Bánh Trôi. Nó đang nằm sấp dưới ghế sofa, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đầy cảnh giác, khác hẳn dáng vẻ vui mừng chạy lại gần mỗi khi thấy cô trước kia.

Tạ Ly chỉ vào nó: "Không phải anh... lấy nó..."

Như để chứng thực nghi ngờ của cô, Bánh Trôi lại kêu "ăng ẳng" thêm hai tiếng nữa, giống như đang tủi thân mà tố cáo, nghe đáng thương vô cùng.

Vốn dĩ chú chó nhỏ này rất ghét nước.

Phó Thời tránh né ánh mắt cô đầy chột dạ, cuối cùng dứt khoát nắm lấy ngón tay cô đang chỉ về phía Bánh Trôi.

"Em chỉ cần tin anh là được. Dù sao... đây cũng là lần cuối rồi."

Gần đây, Phó Thời rất thích nói cụm từ "lần cuối cùng".

Nhưng cứ mỗi lần anh nói vậy, Tạ Ly đều không có cách nào cự tuyệt được.

Phó Thời từ sớm đã chuẩn bị đầy đủ một bộ dụng cụ, để Tạ Ly có thể nằm thoải mái khi gội đầu. Cũng may phòng tắm nhà họ đủ rộng, đủ sức để anh bày trò thế này.

Tạ Ly cẩn thận nằm xuống.

Bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách. Phó Thời trước tiên tự thử nhiệt độ nước, sau đó mới cẩn thận để dòng nước chạm nhẹ vào da đầu cô.

"Có được không?"

Tạ Ly nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của anh, chẳng biết là vì nước không quá nóng không quá lạnh rất vừa vặn, hay vì lý do nào khác mà cơ thể cô cũng từ từ thả lỏng.

"Ừ." Tạ Ly khẽ nhắm mắt lại, "Vừa lắm."

Nghe cô nói thế, Phó Thời lúc này mới cẩn thận làm ướt tóc cô từng chút một, đặc biệt nhẹ nhàng cẩn trọng ở gần chỗ vết thương.

Mái tóc mềm mại chạm vào nước càng trở nên đen mượt, óng ả trong lòng bàn tay anh.

Đây là lần đầu tiên.

Phó Thời đột nhiên thấy hối hận vô cùng. Đến tận khi sắp chia xa, anh mới phát hiện ra hóa ra mình vẫn còn rất nhiều việc chưa từng được làm với cô.

Sau khi cho dầu gội, anh dựa vào cách mình đã học được, tránh né chỗ vết thương, nhẹ nhàng massage phần da đầu cô.

Rõ ràng người phụ nữ trước mặt đang dần dần hoàn toàn thả lỏng.

Cô nhắm mắt, tín nhiệm giao phó tất cả cho anh. Khoảnh khắc ấy, trái tim Phó Thời cũng mềm mại đến mức không tưởng.

"Tạ Ly."

"Ừ?" Cô vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp.

"Em còn nhớ hồi cấp ba không? Lúc anh đi đến nhà ông ngoại ấy."

"Ừm."

"Lúc đó tụi mình chiến tranh lạnh, anh thật sự rất khó chịu. Bởi vì mỗi ngày anh đều rất nhớ em, nhưng vẫn phải cố chịu đựng, không dám tìm em nói chuyện. Trước kia mỗi lần cãi nhau, đều là em tìm anh trước. Anh cũng chẳng biết nên làm sao xuống nước trước nữa. Em xem, anh đã phí phạm biết bao nhiêu thời gian trong những giằng co vô nghĩa rồi."

Chẳng biết có phải vì giọng nói anh phảng phất một chút buồn thương hay không, mà lòng Tạ Ly đột nhiên cũng bị kéo theo một chút đau nhói.

Bàn tay Phó Thời từ đầu đến cuối vẫn luôn nhẹ nhàng dịu dàng. Anh lại tiếp tục nói rất nhiều chuyện nữa, tất cả đều là những hồi ức giữa hai người. Tạ Ly rất ít đáp lời, hoặc có lẽ, Phó Thời cũng không thực sự cần cô đáp lại.

Cuối cùng, cô nghe thấy anh nói nhỏ: "Trước khi kết hôn, anh thậm chí còn chẳng dám nói với em một câu 'anh yêu em', bởi vì anh sợ em sẽ đáp rằng em không yêu anh. Dù là đính hôn, cầu hôn hay cả khi đã cưới nhau rồi, anh đều chẳng dám hỏi em dù chỉ một lần."

"Em có đồng ý không?"

Bàn tay đặt bên người của Tạ Ly khẽ siết chặt lại, hàng mi rung rung thật nhẹ.

"Thật ra anh vẫn luôn biết rõ, em vốn không đồng ý, vậy nên anh mới không dám hỏi."

"Xin lỗi em, Tạ Ly, vì đã để em chịu nhiều thiệt thòi như vậy."

Tạ Ly vốn định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở mắt ra, trên môi đã chợt truyền đến một xúc cảm mềm mại.

Bàn tay người đàn ông vẫn nhẹ nhàng nâng lấy đầu cô, nụ hôn cũng không hề sâu, chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi mà thôi.

Tạ Ly chẳng còn dám mở mắt ra nữa, mùi hương dầu gội đầu lúc này dường như trở nên càng thêm nồng đậm, khiến không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ám muội.

Thật ra... cũng không phải chỉ toàn là thiệt thòi, cô thầm nghĩ. Ít nhất nếu trên đời này thực sự có một người yêu thương cô như mạng sống, luôn luôn đặt cô lên vị trí số một, thì người đó chắc chắn chính là Phó Thời.

Vậy nên cô cũng thật lòng biết ơn anh.

-

Thỏa thuận ly hôn đã được ký xong, nhưng từ ký đơn đến chính thức cầm giấy ly hôn, vẫn còn phải chờ thêm một tháng.

Chuyện giữa hai người còn chưa công khai, nhưng chẳng biết tin tức từ đâu đã lọt ra ngoài, truyền khắp nơi khiến dư luận xôn xao bàn tán.

Tạ Ly cũng bắt đầu phải đối mặt với các cuộc oanh tạc từ khắp mọi phía.

Thậm chí để tránh khỏi sự càu nhàu của mẹ, cô lại chuyển nhà lần nữa. Nói thật, hiện tại cô... rất giàu. Bất động sản cô sở hữu còn nhiều tới mức bản thân cô cũng chưa thống kê rõ ràng hết được.

Người phản ứng kịch liệt nhất vẫn là Tạ Hoài Chí.

Vậy nên Tạ Ly về nhà họ Tạ một chuyến.

"Con bị điên à? Con có biết ngoài kia có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ làm bà Phó không? Không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, Phó Thời còn đối xử với con tốt như thế, con còn cái gì bất mãn nữa hả? Đầu óc con có vấn đề rồi phải không?"

Quả nhiên Tạ Hoài Chí vừa gặp đã nổi giận đùng đùng.

Tạ Ly ngồi im trên ghế sofa không động đậy, lúc này, tất cả tình cảm ngày bé cô từng dành cho người cha này dường như chẳng còn sót lại chút gì.

Nhìn ông ta thở hổn hển đầy tức giận như thế, trong lòng Tạ Ly ngược lại lại cảm thấy rất hả hê.

Thậm chí cô còn nghĩ, mình về đây hôm nay có phải vì muốn chứng kiến cảnh này hay không.

"Con đấy, sống yên ổn không muốn, cứ phải làm loạn ly hôn, còn xúi giục mẹ con ly hôn nữa. Sinh con ra đúng là nghiệp chướng mà, nhất định phải khiến nhà này náo loạn đến long trời lở đất đúng không?"

Tạ Ly nhướng mày nhẹ.

"Xúi giục mẹ ly hôn? Không phải ba cũng rất vui vẻ à? Người đàn bà kia ba đưa đi rồi lại đón về, chẳng phải chính là thuận theo ý ba đó sao?"

Lời này khiến sắc mặt Tạ Hoài Chí chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng lại thành xanh, nhưng một người như ông ta đời nào dễ dàng nhận sai: "Nếu không phải con xúi mẹ con ly hôn trước, liệu có xảy ra những chuyện như thế này không?"

Tạ Ly im lặng không đáp.

Tạ Hoài Chí thở hổn hển một hồi, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại đôi chút.

"Chuyện ly hôn cứ tạm gác lại đã. Con với Phó Thời dù có ly hôn hay không, thì con cũng là người nhà họ Tạ. Hiện tại tranh thủ lúc hai đứa chưa chính thức ly hôn, con mau bảo Phó Thời nghĩ cách giúp nhà mình vượt qua khủng hoảng đi."

Chuyện này, ông ta đã nói với Tạ Ly và Phó Thời mấy lần rồi nhưng chẳng nhận được phản hồi nào. Tình hình ngày càng tệ hơn, ông ta cũng càng ngày càng sốt ruột.

"Chỉ cần qua được lần này." Tạ Hoài Chí cố kiềm chế cảm xúc, "Sau này ba sẽ không quản chuyện của con nữa."

Tạ Ly bật cười: "Ba không quản được chuyện của con, con cũng chẳng quản chuyện của ba nữa."

"Tạ Ly!" Thái độ dửng dưng của cô khiến cơn giận ông ta vừa nén xuống lại bùng lên lần nữa, "Mày đúng là muốn tạo phản rồi! Ăn của tao, ở nhà tao, mà giờ lại dám ăn nói với tao như thế hả?"

Người đàn ông vốn không chấp nhận được sự bất kính, khuôn mặt lúc này đã tức giận đến đỏ bừng.

Tạ Ly cảm thấy lời này của ông ta không phải là nói quá hay ví von. Ông ta thực sự nghĩ bản thân mình chính là trời, là trời của gia đình này, và cũng là trời của cô.

"Ăn của ba, ở nhà ba, mặc đồ của ba, tổng cộng là bao nhiêu tiền, ba cứ tính rõ ràng đi, con trả một lần dứt khoát."

Tạ Hoài Chí nghe như thể vừa được nghe chuyện nực cười nhất thế gian: "Tính rõ ràng? Mày tính nổi sao? Mày nghĩ cái mạng này của mày đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu không có tao, liệu mày có cơ hội quen biết Phó Thời không? Liệu mày có cuộc sống ngày hôm nay không?"

"Ừm..." Tạ Ly giả vờ suy tư một chút, sau đó khẽ mỉm cười nói, "Vậy thì không còn cách nào khác, ba đi báo cảnh sát đi."

"Cái... cái gì?" Tạ Hoài Chí ngây ra một lúc.

"Ba báo cảnh sát đi. Mạng của con đáng bao nhiêu tiền, ba muốn con trả lại bao nhiêu, cứ kiện ra tòa mà tính toán cho rõ ràng. Luật pháp bảo con trả bao nhiêu, con sẽ trả bấy nhiêu."

Tạ Ly, người từ nhỏ đến lớn luôn luôn hiểu chuyện, luôn luôn thấu tình đạt lý, khi nói ra những lời này, chứng kiến khuôn mặt trợn mắt há miệng kinh ngạc của Tạ Hoài Chí, chỉ cảm thấy một hơi uất nghẹn bấy lâu nay rốt cuộc cũng đã được xả ra.

Lần này Tạ Hoài Chí thực sự tức điên rồi, ông ta mắng lớn: "Đồ nghiệt chủng!"

Nói xong liền vung tay lên định đánh xuống.

Tạ Ly không hề động đậy, nhưng đã có một bóng người nhanh chóng chắn trước mặt cô. Đó là vệ sĩ cô mượn từ Mộ Tiêu.

Qua bóng lưng của vệ sĩ, cô lạnh lùng nhìn Tạ Hoài Chí: "Từ giờ, con sẽ không quay lại nơi này nữa. Cần phải trả ba bao nhiêu tiền, cứ như con vừa nói, ba kiện ra tòa mà đòi."

Nói dứt câu cuối cùng, cô đứng lên, không thèm quay đầu lại, bước thẳng ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, cô nhìn thấy Phó Thời đang đứng đó.

"Sao anh lại đến đây?"

Người đàn ông đứng tựa bên xe, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng, thoáng một nét cười nhẹ:

"Anh đến để đón vị tướng quân chiến thắng trở về."

Tạ Ly bước lướt qua anh: "Em thấy là sợ em thua trận mới đúng chứ?"

Đúng là sợ cô chịu thiệt thật.

A Ly của anh, hình như ngày càng không còn cần đến anh nữa. Phó Thời nhìn bóng lưng cô, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ.

Nhưng một Tạ Ly thế này, vẫn là người khiến anh yêu thương vô cùng.

-

Phó Thời không ra tay, nhà họ Tạ cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã phá sản, không dậy nổi sóng. Chỉ là chẳng hiểu Tạ Hoài Chí giở trò gì mà lại làm lành với An Ngọc Trân.

Nói là muốn tái hôn.

Tạ Ly bỗng thấy, hình như cô cũng hiểu được cảm giác "bị dọa cho phát điên" như khi Tạ Hoài Chí hỏi cô: "Mày bị điên à?"

Vì giờ phút này, cô thật sự không thể lý giải nổi đã bị phản bội đến mức đó, người kia giờ chẳng còn gì trong tay, vì sao mẹ cô lại vẫn chọn tha thứ.

"Dù sao thì..." An Ngọc Trân cũng không dám nhìn vào mắt cô, "Lúc mẹ lấy ông ấy, ông ấy cũng trắng tay. Mẹ già rồi, vẫn muốn có một mái nhà. Ba con sau tất cả những chuyện này, chắc chắn cũng sẽ hiểu ra thôi. Hơn nữa..."

Nói đến đây, bà đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy Tạ Ly: "Giờ thì khác rồi, giờ tiền ở trong tay mẹ, không còn phải nhìn sắc mặt ông ấy nữa."

Tạ Ly nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt bà, như thể vừa nắm được thứ vũ khí có thể đảo ngược cục diện.

Phải, bà rốt cuộc cũng đã nhận ra "quyền lực" của đồng tiền, nhưng lại nhận ra bằng cách này...

"Không phải tiền ở tay ai thì người đó có quyền." Tạ Ly khẽ thở dài, "Mẹ tưởng là mẹ có tiền rồi, họ sẽ đối xử với mẹ khác sao? Không đâu. Họ chỉ cho rằng tiền đó vốn dĩ là của họ."

"Mẹ à, nếu mẹ muốn người khác phải nhìn sắc mặt mẹ mà sống, thì trước tiên mẹ phải đứng thẳng lên đã."

An Ngọc Trân mím môi, lẩm bẩm rất lâu, chỉ nghẹn ra được một câu: "Không đâu, mẹ tin là không đâu..."

Tạ Ly biết mẹ mình đã quyết rồi, cô không nói gì thêm nữa.

"Con chỉ muốn nhắc mẹ một điều: tiền không ở trong tay mẹ, mà ở trong tay con. Tiền của mẹ mãi mãi là của mẹ, nhưng cũng chỉ là của mẹ thôi. Con sẽ không để nó rơi vào tay người khác."

-

Sau đó, Tạ Ly quay trở lại công ty làm việc.

Dù mọi người âm thầm đoán được thân phận thật của cô không còn tầm thường, nhưng ngoài những lời bàn tán sau lưng kiểu "hoá ra đại tiểu thư chính là chị đây", thì cách đối xử hằng ngày vẫn chẳng thay đổi gì.

Chỉ có một chuyện khiến cô thấy mất kiên nhẫn, Tạ Khởi Nguyên tìm tới cô.

Lúc Tạ Hoài Chí và An Ngọc Trân ly hôn, Tạ Khởi Nguyên vốn là người phản đối dữ dội nhất. Sau không hiểu bị Tạ Hoài Chí rót mật gì vào tai, Tạ Ly đoán chắc kiểu "sau này tài sản của mẹ mày cũng là của mày hết thôi", thế là khi biết tiền lại nằm trong tay cô, cậu ta lập tức ba chân bốn cẳng tìm tới tận công ty.

"Chị, chị ly hôn với anh rể, ảnh chắc cũng cho chị một khoản kha khá rồi nhỉ? Vậy chút tiền của mẹ chị còn phải tiếc làm gì? Có đáng để lừa mẹ không?"

Hiếm khi tâm trạng Tạ Ly hôm tốt như hôm nay nên nghe cậu ta nói vậy cũng không nổi cáu: "Lừa? Em dùng từ hay ghê ha. Tiền của mẹ chỉ là đang gửi tạm ở chỗ chị thôi."

Tạ Khởi Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt kiểu "chị coi tôi là thằng ngu đấy à" rồi hỏi: "Bà ấy xin chị rồi, sao chị không đưa?"

"Vì mẹ ngốc."

Người đứng trước mặt cô, vừa quen vừa lạ, đến mức Tạ Ly không còn nhớ nổi hình bóng lúc nhỏ của cậu ta nữa.

"Tạ Khởi Nguyên, mẹ mình có ngốc mới dễ bị các người xỏ mũi, nhưng bây giờ tiền trong tay chị, đưa bao nhiêu, khi nào đưa, là chị quyết. Nếu em không ngu, thì nên biết mình cần làm gì."

Có lẽ vì Tạ Ly thay đổi quá nhiều, Tạ Khởi Nguyên im lặng một lúc lâu, rồi đổi giọng dịu đi vài phần: "Chị cũng biết nhà mình giờ tình hình ra sao mà, con bé Huyên Huyên còn nhỏ, cả nhà ai cũng đang khổ..."

Cậu ta bắt đầu đánh bài cảm tình, nhưng Tạ Ly dứt khoát cắt ngang: "Nên chị mới nói rồi, em nên biết mình phải làm gì."

Cứng không được, mềm cũng chẳng xong, Tạ Khởi Nguyên nghiến răng: "Chị thay đổi rồi! Chị của em trước kia sẽ không bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ với người thân! Đúng là ngày xưa bắt chị lấy Phó Thời là do ép buộc, nhưng bao nhiêu năm qua chị sống có khổ sở gì không? Nhà họ Tạ có thù oán gì với chị lớn đến mức chị phải tuyệt tình vậy sao?"

Tạ Ly nhấp một ngụm cà phê.

Loại cà phê đá lạnh ngày này có phần hơi rét buốt, nhưng lại làm dịu đi cơn khó chịu nơi lồng ngực.

Người ta vẫn khen cô hiền, tốt bụng, dịu dàng, nhưng cuối cùng, tất cả những lời đó gom lại, chỉ thành một chữ: yếu đuối.

"Ngày xưa, Tạ Hoài Chí cứu được Phó Trác Đạt." Giọng cô bình thản mà rõ ràng, "Nhưng người kia đâu phải loại cao thượng gì cho cam. Cứu mạng mà chỉ được làm tài xế. Cúi đầu làm trâu làm ngựa cho ông ta mấy năm, cũng vẫn chỉ là tài xế."

"Sau này là dì Hứa giúp. Em không biết đâu, lúc đó em chưa về. Dì Hứa cho ông ta mở công ty, kéo dự án, nối quan hệ, đầu tư vốn. Nhưng không phải vì ơn cứu mạng, mà vì ông ta là ba chị."

"Dì Hứa mất rồi, thì người rót vốn chính là Phó Thời. Chưa từng cắt đứt một lần."

"Nên ông ta mới trở thành sui gia của Phó Trác Đạt, trở thành ba vợ của Phó Thời. Tạ Khởi Nguyên, nếu em cho rằng như vậy là chị đang 'trả thù', là đang 'nhẫn tâm' thì chị thật sự không biết phải nói gì thêm nữa."

"Chị có đụng vào công ty không? Không. Là các người tự chơi đến sập đấy chứ. Đừng vì người ta không ban ơn thì gọi đó là thù hận."

Tạ Khởi Nguyên tức tối bỏ đi.

Cậu ta không đấu lại lý lẽ, nhưng cậu ta cũng sẽ không cảm thấy mình sai. Cậu ta vẫn luôn nói: lý là lý, tình là tình.

Chỉ là giờ biết thế cuộc nghiêng hẳn về phía Tạ Ly, nên cậu ta cũng không dám quá lộng hành.

Cậu ta đi rồi, Tạ Ly cũng rời công ty. Lúc đi ngang quảng trường gần đó, ánh mắt cô bất giác dừng lại ở đám chim bồ câu đang bay lượn.

Cô đứng nhìn một lúc, đang định mua ít thức ăn cho chim thì bên cạnh đột nhiên chìa ra một bàn tay.

"Muốn cho nó ăn không?"

Một thân áo khoác dài đen, khí chất như thể bước ra từ phim điện ảnh, thật sự chẳng hề ăn nhập gì với nghề bác sĩ, là Tống Nhất Lê.

"Sao anh lại ở đây?" Mặc dù đã quen với việc người đàn ông này cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt mình, Tạ Ly vẫn hỏi khi nhận lấy gói thức ăn.

"Chúc mừng em độc thân trở lại."

"Còn chưa đâu."

Tống Nhất Lê nhíu mày, rồi như sực nhớ ra: "À đúng, còn cái gọi là 'thời gian cân nhắc ly hôn'. Vậy thì... tôi lại phải chờ thêm một chút rồi."

Câu sau giọng rất nhỏ, nhưng Tạ Ly vẫn nghe rõ. Tim cô khẽ rung lên một nhịp.

"Tống Nhất Lê."

"Ừ?"

"Tống Du là con ai vậy?"

Gặp lại nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên Tạ Ly chủ động hỏi điều này.

Tống Nhất Lê trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: "Em còn nhớ Tiểu Nghiên chứ?"

"Em gái anh?" Tạ Ly chẳng cần nghĩ cũng nhớ ra.

"Ừ. Con bé lớn lên không nghe lời dì tôi dạy bảo, bỏ học, chạy theo người ta, rồi sinh ra Tiểu Du. Sau đó thì bị người ta vứt bỏ."

"Đứa bé này... ba nó không nhận, mẹ nó cũng định bỏ rơi. Là dì nhỏ của tôi không nỡ, mới đưa về nuôi, từng chút từng chút một chăm sóc." Tống Nhất Lê bật cười, giọng mang theo chút bất đắc dĩ: "Cái thế giới này mà, ai lương thiện hơn thì người đó phải chịu thiệt."

Tạ Ly cúi đầu, rắc một nắm thức ăn cho bồ câu, nhìn cánh trắng chớp bay trong sân mà trong lòng lại nghĩ: Nếu năm đó Tống Nhất Lê không ra nước ngoài, có anh ấy quản, thì liệu có đến mức như vậy không?

"Giờ là anh nhận nuôi à?"

"Ừ. Vì Tiểu Nghiên không muốn nhận con, nên dì tôi đành nói với bên ngoài đó là con tôi."

"Dì anh giờ vẫn ổn chứ?"

Tống Nhất Lê cười: "Ổn lắm. Trước kia dượng tôi bị nhà em doạ cho sợ, không dám tìm dì nữa. Sau này lén lút quay lại, dì tôi đã không còn mềm lòng rồi. Ông ta quay sang tìm Tiểu Nghiên, mà rõ là tìm nhầm người."

Đúng thế, một người đến cả con gái mình còn không nhận, thì sao lại chịu nhận một người ba là ma cờ bạc như vậy?

Tạ Ly không hỏi nữa.

Thật ra điều cô quan tâm nhất chính là người chủ tiệm kia, dì nhỏ của Tống Nhất Lê. Mẹ cô không thoát ra nổi cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng vẫn có người đang cố bước ra khỏi nó.

Cô tung nắm thức ăn cuối cùng. Trong tiếng cánh vỗ rào rạt, giọng Tống Nhất Lê chậm rãi vang lên bên tai: "Hồi đó, tôi có viết cho em một bức thư. Em còn nhớ không?"

Tạ Ly quay đầu, trong mắt đầy ngạc nhiên.

Tống Nhất Lê chẳng lấy làm lạ: "Tôi viết, chúng ta không nhất thiết phải trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, nhưng nhất định phải sống thành người mà mình muốn trở thành."

"Tạ Ly, em làm được rồi đúng không?"

Anh ấy ngồi trên băng ghế dài, nhìn cô gái đang đứng giữa bầy chim bồ câu, khuôn mặt nghiêng dưới ánh hoàng hôn dần nở ra nụ cười.

"Không biết nữa... nhưng tôi đang cố bước về phía đó."

-

Giấy ly hôn được lấy sau khi Tạ Ly xuất viện một tháng.

Lần này là cô đến trước. Đợi một lúc mà vẫn không thấy Phó Thời đâu, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: Không phải là anh không tới đấy chứ?

Theo quy định, nếu một bên không đến, thì coi như tự động từ bỏ.

Cô lấy điện thoại ra định gọi cho anh. Ngón tay vừa sắp nhấn xuống, lại khựng lại.

Cô nhớ hôm cưới, người chờ là Phó Thời. Rõ ràng rất sốt ruột, vậy mà vẫn không gọi lấy một cuộc. Như thể anh chắc chắn cô sẽ đến.

Tạ Ly ngẫm một lát, rồi cất điện thoại. Thôi thì lần này, mình cũng tin anh ấy một lần.

Phó Thời quả nhiên đến thật, vẫn ăn mặc chỉnh tề như hôm cưới, tay ôm một bó hoa.

Từ lúc bước vào đã có không ít người ngoái đầu nhìn, Tạ Ly cũng vậy. Nhưng cô không nhìn anh, mà nhìn vào chiếc áo khoác có vẻ hơi chật, đúng là một chuyện khá lạ với Phó Thời.

Áo sơ mi, vest, cà vạt của anh xưa nay đều là đặt may riêng, một năm thay vài lượt, cô chưa từng thấy đồ anh mặc không vừa.

"Xin lỗi em." Phó Thời khẽ nói, "Hoa đặt gặp trục trặc, nên anh đến muộn."

Tạ Ly không biết nên đáp gì: "Ly hôn rồi mà... anh mang hoa làm gì?"

Anh nhìn cô cười: "Lúc cưới, hoa là tặng cho chúng ta. Giờ ly hôn thì là tặng cho em."

Cũng nhờ cái bó hoa trông nổi bật quá mức này, nên nhân viên ở đó cứ tưởng họ đến để kết hôn. Đến lúc nghe nói là ly hôn, ai nấy đều sững mặt.

"Trông hai người tình cảm thế, có cần suy nghĩ lại không?"

Tạ Ly kiên định lắc đầu, nói ly hôn. Phó Thời nhìn cô một cái, rồi cũng khẽ gật đầu theo.

Ký tên cũng là Tạ Ly ký trước, nhanh gọn dứt khoát. Còn Phó Thời thì từng nét từng nét một, chậm rãi viết xong tên mình.

Tựa như tất cả đều chẳng khác gì mấy năm trước, lúc cưới, người vội vàng là anh, còn cô thì lưỡng lự. Bây giờ ly hôn, người vội là cô, người do dự là anh.

Cứ như thể là định mệnh.

Phó Thời dường như có thể nghe thấy tiếng cây bút lướt qua mặt giấy, thật đáng tiếc, anh không tin vào số mệnh. Ly hôn với Tạ Ly không có nghĩa là buông tay. Anh chỉ đang đặt một canh bạc: cược rằng cô vẫn còn tình cảm với anh.

Cược rằng khi hai người không còn ràng buộc gia đình, không còn định kiến cũ, chỉ đơn thuần là Phó Thời và Tạ Ly, thì cô vẫn có thể yêu anh.

Ra khỏi cục dân chính, Tạ Ly không nhịn được hỏi: "Áo của anh là...?" Cô giơ tay kéo thử chiếc cúc đang căng lên kia, chưa kịp dùng sức, cái cúc đã "tách" một tiếng, bung ra.

Tạ Ly sững người.

Phó Thời thì bật cười: "Nếu em thật sự muốn giở trò với anh, thì phải quay lại kia trước, cho anh danh phận cái đã."

Tạ Ly lập tức rụt tay về.

Phó Thời cúi đầu chỉnh lại áo, thực ra đây là bộ đồ anh mặc hôm đăng ký kết hôn. Anh không muốn thừa nhận là mình mập lên.

Tạ Ly dứt khoát từ chối bữa "tiệc ly hôn" mà anh mời.

Nhưng lúc cô sắp lên xe, anh lại gọi với theo: "Tạ Ly, em có từng nghe một câu này không?"

Cô quay lại, lắng nghe.

"Giữa chúng ta có một trăm bước, chỉ cần em đi một bước thôi, chín mươi chín bước còn lại, anh sẽ bước về phía em."

Câu đó cô từng nghe.

"Nhưng Tạ Ly à, anh không cần em đi bước nào cả. Bất cứ lúc nào, chỉ cần em ra hiệu, không, chỉ cần một ánh mắt thôi..." Giọng anh phảng phất như được gió mang đến, nhẹ nhàng mà tha thiết: "Dù là ngàn bước, anh cũng sẽ chạy đến bên em."

Tác giả có lời muốn nói:

Không chấp nhận HE thì mấy cục cưng có thể coi đến đây là cái kết mở rồi dừng lại nha. Phần sau là HE đó ~

- HOÀN CHÍNH VĂN -

5253 words
03.06.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me