TruyenFull.Me

Dang Edit Truoc Khi Ly Hon Cap Tu Phi Thang

Editor: Qin

Sáng hôm sau, Hoàng Du gọi điện báo cho Phó Thời là mọi việc anh giao đã hoàn thành.

Phó Thời ừ hử đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Tạ Ly đang chuẩn bị ra khỏi cửa.

Anh nhớ lại tối qua khi anh ôm cô vào lòng và nói mình yêu cô, vẻ mặt hơi ngạc nhiên của cô, cùng ánh mắt vô tình lộ ra nét đấu tranh nội tâm.

Cuối cùng, cô chỉ đáp, "Em biết mà," giọng dịu dàng và đầy sự âu yếm.

Phó Thời có thể cảm nhận được sự mềm lòng của cô.

Giống như cách cô đã bao lần nhường nhịn anh.

Nghĩ cho cùng, tình cảm giữa họ thực ra chưa đến mức không thể cứu vãn. Chỉ cần xử lý được kẻ thứ ba kia, rồi cô sẽ dần quay về bên anh.

Thấy anh vẫn đang cầm điện thoại, Tạ Ly làm hiệu ra ngoài và nhẹ nhàng nói, "Em đi trước nhé."

Phó Thời gỡ điện thoại khỏi tai: "Được, em đi đường cẩn thận."

Tạ Ly mỉm cười gật đầu với anh.

Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới đưa điện thoại lên lại gần: "Có tin tức gì thì báo lại cho tôi."

"Vâng, thưa Phó tổng."

Phó Thời cúp máy.

Anh tự hỏi, không biết Tạ Ly sẽ phản ứng ra sao khi đến công ty và nghe tin ấy.

-

Khi đang họp, điện thoại của Phó Thời báo tin nhắn mới.

Là Tạ Ly nhắn.

Hiếm khi nào cô lại nhớ đến anh trong giờ làm. Anh cúi xuống, mở tin nhắn.

"Phó Thời, anh có đang bận không?"

Phó Thời ngẩng lên nhìn người quản lý dự án đang báo cáo.

Anh cố nén lại cảm giác bức bối trong lòng, nhưng áp lực nặng nề từ anh vẫn khiến người báo cáo không khỏi lúng túng, giọng nói trở nên dè dặt.

Phó Thời im lặng một lúc, cúi xuống nhắn lại.

Gõ mấy chữ "Anh đang họp," nhưng rồi dừng lại, xoá đi, rồi nhắn lại câu khác.

"Không bận."

Ảnh đại diện của hai người là hình đôi, kiểu hoạt hình đáng yêu. Trước đây Tạ Ly từng hỏi, một giám đốc mà để hình như thế trong các nhóm công ty liệu có thiếu chín chắn không.

Phó Thời nói không sao.

Hình đó đã dùng từ khi họ bắt đầu yêu nhau, anh không muốn đổi.

Giờ đây, anh dán mắt vào màn hình chat của hai người. Ngay khi anh nhắn xong, bên góc trái liền hiện lên dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn," rồi hiện rồi lại tắt, cứ thế lặp đi lặp lại như thể cô đang soạn cả một bài dài.

Nhưng cuối cùng, Phó Thời chỉ nhận được một câu đơn giản.

"Không có gì đâu, em chỉ hỏi thế thôi."

Thực ra anh biết lý do cô nhắn tin cho mình.

Anh đã nói chuyện với sếp của Phương Ô, bảo họ kiếm cớ sa thải Chung Tu Minh. Tiền bồi thường... anh nhếch môi đầy mỉa mai, người đó chắc chẳng cần số tiền đó đâu.

Phó Thời có thể tưởng tượng ra nỗi lo lắng và hốt hoảng của Tạ Ly khi đến công ty biết tin này, nên mới đột ngột nhắn tin cho anh.

Chắc hẳn cô muốn nhờ anh giúp, nhưng vì sao lại không nói ra?

Có lẽ cô nhận ra việc nhờ chồng giúp đỡ người tình là điều quá khó nói chăng?

Nụ cười của Phó Thời vụt tắt, anh nghiến răng, cắn chặt, cảm giác căm giận lẫn bất lực dâng lên.

"Ráng thêm một chút," anh tự nhủ, "ráng thêm chút nữa thôi. Hai người bọn họ không thể kéo dài mãi được."

-

Chiều hôm đó, Phó Thời về nhà sớm.

Anh ngồi trong phòng khách một lúc, không biết nghĩ đến điều gì mà bước vào phòng ngủ.

Anh tìm kiếm một lúc trong phòng, không mất nhiều công sức cũng thấy cuốn sổ đăng ký kết hôn của hai người trong ngăn kéo bàn trang điểm của Tạ Ly.

Phó Thời mở ra.

Trong ảnh cưới, cả hai đều hiện rõ vẻ mặt trẻ trung.

Đây là Tạ Ly năm hai mươi lăm tuổi. Ngón tay anh lướt nhẹ lên ảnh cô.

Đến giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc khi cuối cùng cũng nắm chắc điều mình mong muốn, niềm vui dâng tràn trong lòng khi cầm trên tay cuốn sổ đăng ký ấy.

So với lòng người và tình cảm vốn mơ hồ, khó nắm bắt, Phó Thời tin rằng với tính cách của Tạ Ly, cô sẽ nghiêm túc vun vén gia đình sau khi kết hôn.

Mấy năm qua, rõ ràng cô cũng đã làm vậy.

Cổ họng Phó Thời nghẹn lại, anh biết đó là nỗi sợ trước viễn cảnh mọi thứ mất kiểm soát. Không sao đâu, anh tự nhủ, chỉ cần người thứ ba đó biến mất, mọi thứ rồi sẽ trở lại như trước.

Anh nhìn lại bức ảnh cưới của cả hai treo trên tường, rồi rời khỏi phòng ngủ, đến phòng làm việc, cất cuốn sổ đăng ký kết hôn vào két sắt, đặt cạnh sổ của mình, khóa lại.

-

Tạ Ly về rất đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn thường ngày một chút.

Thấy Phó Thời ở nhà, cô hơi ngạc nhiên: "Hôm nay anh cũng về sớm vậy sao?"

Phó Thời đã thay bộ vest đi làm bằng trang phục thoải mái ở nhà, tay cầm dây xích dắt chó. Thấy cô nói vậy, anh không tỏ cảm xúc gì: "Dạo trước bận dự án, anh không thường ở nhà. Giờ rảnh hơn chút, anh muốn dành thời gian cho em." Anh khẽ lắc sợi dây xích trong tay, "Đi dạo với anh không?"

Đây cũng là một thú vui thường ngày của cả hai khi rảnh rỗi.

Dù không hứng thú lắm, Tạ Ly gần như không hề đắn đo mà gật đầu đồng ý: "Để em thay giày."

Vì đang mang giày cao gót nên cô vào phòng, thay một đôi giày đế bệt.

Nhân lúc cô thay giày, Phó Thời cúi xuống cài dây cho Bánh Trôi.

Bánh Trôi như biết mình sắp được ra ngoài, nó phấn khích lè lưỡi, đôi mắt tròn xoe không ngừng nhìn về phía Tạ Ly như thúc giục cô nhanh lên. Đôi chân của nó cựa quậy, có vẻ sắp không kìm được mà nhảy cẫng lên.

Bộ dạng đáng yêu của nó khiến tâm trạng Phó Thời thư giãn phần nào.

Nhìn thấy cảnh này, Tạ Ly cũng không nhịn được bật cười.

"Đi nào, ngoan nhé." cô cúi xuống, xoa đầu Bánh Trôi, "Nhìn nó sốt ruột chưa kìa."

Phó Thời nhìn bàn tay cô.

Cô chưa từng xoa đầu anh như vậy.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh thấy Bánh Trôi không còn đáng yêu nữa.

"Phó Thời?"

Thấy anh đứng yên không động đậy, Tạ Ly đã đứng dậy liền gọi anh.

Dù trước mặt cô anh đã không còn nghĩ đến chuyện giữ mặt mũi, nhưng yêu cầu được vuốt ve như cách cô đối xử với Bánh Trôi cũng là điều khó nói thành lời. Phó Thời dời mắt khỏi tay cô, nhưng chẳng hiểu sao lại nhớ đến cảnh ngày hôm đó, Chung Tu Minh chạy đến chỗ Tạ Ly.

Chẳng lẽ... cô thích điều này?

Trong khoảnh khắc ấy, mong muốn được cô yêu thương đã chiến thắng mọi cảm giác ngại ngùng.

Phó Thời ngẩng lên, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tạ Ly.

Có lẽ bình thường anh luôn toát lên vẻ cao ngạo, nhưng giờ lại nhìn cô với ánh mắt mong chờ, khiến Tạ Ly thoáng ngẩn người.

Nhưng cô vốn rất tinh ý, rất nhanh đã hiểu ánh mắt của người đàn ông đang ngồi xổm dưới kia có ý nghĩa gì.

"Hả?" Cô nhìn tay mình, hơi ngập ngừng, "Em mới xoa đầu Bánh Trôi, không được sạch lắm."

Phó Thời không động đậy.

Cô đành chịu thua, chợt nghĩ đến bình sát khuẩn đặt ở kệ để giày, bèn dùng trước rồi mới giơ tay ra xoa đầu anh.

"Đi thôi... đi thôi nào." Động tác kỳ lạ này khiến cô có chút ngượng ngùng, giọng cô hơi lắp bắp.

Thấy cô như vậy, Phó Thời ngược lại trở nên thản nhiên.

Trong đầu anh còn thoáng qua hai chữ – "tình thú." Được cô nhẹ nhàng xoa đầu, cảm giác ấy khiến anh bất giác xao xuyến.

Anh nghĩ, vốn dĩ vợ chồng với nhau, còn cần giữ gìn thể diện gì chứ?

Anh nắm lấy tay cô trước khi cô kịp rụt về.

"Lại lần nữa."

"Lại... lần nữa?" Tạ Ly ngập ngừng một lúc, cuối cùng bối rối nói, "Ngoan... ngoan nào?"

Phó Thời không thể ngăn trái tim mình đập rộn lên.

Đáng chết, nếu cô cố ý dỗ anh như vậy, chắc anh sẽ móc tim mình ra mất.

"Nói lại lần nữa đi." Giọng anh trầm thấp, có chút gì đó như nũng nịu mà khó nhận ra.

Nhưng Tạ Ly như bị điện giật, lập tức rút tay về: "Trời ạ, sao hôm nay anh lại sến súa thế này? Bánh Trôi sốt ruột rồi, mau đi thôi."

Phó Thời khựng lại một lúc, cuối cùng đứng dậy: "Vậy em phải hứa, từ giờ 'ngoan ngoan' chỉ thuộc về anh." Đừng gọi con chó này thế nữa.

Không biết con Bánh Trôi bị chủ ghen tị thế nào, chỉ thấy nó sốt ruột nhìn cánh cửa đóng kín, nghĩ không hiểu sao hôm nay lâu ra ngoài thế.

Tạ Ly thoáng liếc anh một cái, cuối cùng cũng nhỏ giọng đáp một tiếng.

Cô vốn là như vậy, chuyện gì không quan trọng thì rất dễ mềm lòng.

Phó Thời giấu đi ý cười, cuối cùng cả hai cùng ra ngoài.

Khu chung cư có mảng xanh rất tốt, diện tích đủ rộng, đi dạo ở đây cũng đủ rồi.

Trên đường thi thoảng thấy vài bảo mẫu dắt trẻ con hoặc vật nuôi đi dạo, hiếm thấy gia chủ, vợ chồng đi với nhau như Phó Thời lại càng hiếm.

Phó Thời một tay cầm dây xích, một tay khoác lấy eo ạ Ly.

"Phó Thời này."

"Ừ."

Sau khi anh đáp, Tạ Ly lại im lặng.

Anh không vội, kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên chẳng bao lâu sau cô cũng lên tiếng: "Anh có thể giúp em một việc không?"

Phó Thời cúi xuống nhìn cô: "Cần gì phải nói giúp với không giúp? Việc của em chẳng phải là việc của anh sao?"

Nhưng Tạ Ly không quen mở miệng nhờ anh giúp gì, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Em có một đồng nghiệp... à không, bạn." Có lẽ để Phó Thời chú ý hơn, cô nâng tầm quan hệ từ "đồng nghiệp" lên thành "bạn," không hề để ý tay anh nắm dây xích chặt hơn chút.

"Ừ." Anh vẫn kiên nhẫn đáp.

"Cậu ấy vì một chút chuyện mà bị sa thải, thực ra cũng không có gì lớn, cậu ấy làm việc rất chăm chỉ, anh có thể nhờ sếp của em cho cậu ấy ở lại không?"

Dù trong lòng anh đã ghen tức đến mức cảm thấy trái tim như xoắn lại vì những lời này, nhưng đối diện với ánh mắt cầu xin của Tạ Ly, anh vẫn bình tĩnh như thể đang nói chuyện gì đó không liên quan.

"Chuyện nhỏ thôi." Anh nói nhẹ như không, "Ngày mai anh sẽ bảo trợ lý Hoàng gọi điện."

Tạ Ly rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Được, cảm ơn anh nhiều." Rất hiếm khi cô nói với anh những lời này, hơi ngại ngùng, cô lại giải thích thêm, "Nhà cậu ấy rất nghèo, mẹ còn bệnh, cậu ấy rất tiết kiệm, có lúc đồng nghiệp bọn em thấy tội lại mời cậu ấy ăn."

Chắc hẳn cái tên không biết xấu hổ kia chỉ mong Tạ Ly mời cơm chứ gì?

Phó Thời cảm thấy buồn cười đến nghẹn, không cần nhìn gương cũng biết khuôn mặt mình lúc này phải méo mó đến mức nào.

Nên anh cố ý quay mặt sang hướng con Bánh Trôi.

"Vậy thật đáng thương." Anh cố gắng giữ giọng bình thản, "Cậu ta tên gì?"

"Chung Tu Minh." Tạ Ly đáp ngay, không có chút chần chừ hay lưỡng lự, khiến người khác cảm thấy giữa họ chỉ là bạn bè bình thường.

Ánh mắt Phó Thời tối lại, anh làm như thể mới nghe đến cái tên này lần đầu: "Được, anh biết rồi."

2140 words
10.02.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me