Dang Edit Truoc Khi Ly Hon Cap Tu Phi Thang
Editor: QinCuộc chiến thầm lặng này cuối cùng đã kết thúc bằng chiến thắng thuộc về Phó Thời.Tâm trạng anh rất tốt, nên trong buổi dạ tiệc từ thiện cũng mạnh tay chi ra một số tiền lớn.Khi người dẫn chương trình thay mặt cảm ơn, câu "Cảm ơn vợ chồng Phó Tổng" khiến Chung Tu Minh ngạc nhiên quay đầu nhìn sang, ánh mắt không giấu được sự không thể tin nổi.Phó Thời không phản ứng lại, chỉ giữ tư thế lịch sự, nắm nhẹ eo Tạ Ly, đáp lại những lời khen tặng một cách khách sáo nhưng đầy lạnh lùng.Tạ Ly cũng không nhìn về phía Chung Tu Minh. Khác với vẻ cao cao tại thượng của Phó Thời, cô tỏ ra gần gũi và thân thiện hơn, mỉm cười chào hỏi những người quen biết.Vốn dĩ hai vợ chồng đều là người sống rất kín tiếng, nhưng hôm nay với hành động khác thường của Phó Thời, cả hai đã thu hút không ít sự chú ý.Phó Thời thậm chí còn mong muốn được thể hiện nhiều hơn nữa, muốn cả thế giới đều biết rằng người phụ nữ bên cạnh anh đã là "hoa có chủ."Sau buổi dạ tiệc, dường như cuộc sống giữa họ dần đi vào quỹ đạo.Tất nhiên, đây có lẽ chỉ là cảm giác một phía của Phó Thời. Vì ít nhất nhìn từ bề ngoài, Tạ Ly chẳng có gì thay đổi.Cô vẫn đi làm và tan ca như thường lệ, cách cư xử với Phó Thời cũng không có gì khác biệt.Khi Hoàng Du báo cáo rằng Chung Tu Minh đang dựa vào thân phận "thiếu gia nhà họ Chung" để ép giám đốc công ty Phương Ô đồng ý cho cậu ta quay lại làm việc, Phó Thời chỉ nhàn nhạt đáp:
"Để cậu ta quay lại đi."Nhà họ Chung chắc chắn sẽ không để Chung Tu Minh mãi làm việc tùy hứng. Nếu cô gái được định làm mối liên hôn kia biết chuyện này...Nghĩ đến đây, Phó Thời hơi nhíu mày: "Tìm người trong nội bộ theo sát tình hình. Bất kể là ai, cũng không được để Tạ Ly bị ảnh hưởng."Hoàng Du lập tức đi xử lý.Phó Thời nhớ lại hôm qua mình lén kiểm tra điện thoại của Tạ Ly, phát hiện cô đã xóa liên lạc với Chung Tu Minh.Ngay cả một người điềm đạm như cô cũng sẽ không thích cảm giác bị lừa dối. Huống hồ là khi biết đối phương có đối tượng xem mắt.Trong lòng Phó Thời, Chung Tu Minh đã không còn là mối đe dọa.Điều anh cần làm chỉ là từ từ giành lại trái tim Tạ Ly.Thế nhưng lý trí là một chuyện, cảm xúc lại là chuyện khác.Có lần Phó Thời vô tình bắt gặp Tạ Ly đứng trước gương, ánh mắt đầy vẻ trầm tư, không biết cô đang nghĩ gì.Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm gương, gương mặt Tạ Ly thoáng vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như bình thường."Em... em chỉ đang luyện tập thôi."Phó Thời bật cười, bước đến gần:"Em đang tập gì vậy?"Tạ Ly lưỡng lự vài giây, rồi mới đáp: "Tập... giận dữ."Cô nói xong liền vội vàng giải thích: "Mọi người bảo khi lên hình, biểu cảm của em quá nhàm chán, cần phải luyện thêm nhiều cảm xúc khác."Nhưng Phó Thời biết, đây rất có thể chỉ là cái cớ.Cô hẳn là thực sự tức giận, chỉ là cảm xúc đó quá xa lạ với cô, khiến cô phải học cách thích nghi, học cách bộc lộ.Trong thoáng chốc, trái tim Phó Thời như bị ngâm trong giấm, vừa chua vừa đắng.Tức giận nghĩa là để tâm.Anh ngồi lên mép bồn tắm, đưa tay kéo Tạ Ly ngồi lên đùi mình."Hình như em chưa từng giận anh bao giờ." Anh nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý, "Nếu em cần tập, vậy tập với anh đi.""À..." Tạ Ly khẽ kêu lên, ánh mắt cô nhìn Phó Thời như đang cố gắng gom góp cảm xúc, biểu cảm đầy nỗ lực của cô khiến lòng anh mềm nhũn."Nhưng mà..." Tạ Ly rốt cuộc vẫn không thể giả vờ giận dữ, "Anh có làm gì sai đâu."Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: "Hơn nữa anh tốt như vậy, làm sao em có thể giận được chứ?"Câu "Anh tốt như vậy" của cô, từ giọng nói đến biểu cảm, đều không chút giả tạo.Điều này khiến bàn tay đang đặt ở eo cô của Phó Thời khẽ siết lại.Cô thực sự nghĩ anh rất tốt. Điều này không có nghĩa gì nhiều, bởi vì trong lòng Tạ Ly, có lẽ cô chỉ nhớ đến điểm tốt của người khác.Có lẽ đây chính là lý do cô không đành lòng nhắc đến chuyện ly hôn.Nhưng nếu đã nghĩ anh tốt như vậy, tại sao cô vẫn muốn rời xa anh?Dù đã loại bỏ được mối đe dọa mang tên Chung Tu Minh, chỉ cần nghĩ đến hai chữ "ly hôn," cảm giác điên cuồng trong lòng Phó Thời vẫn không thể nguôi ngoai.Nhưng anh luôn cố gắng không để lộ ra chút nào."Vậy em thử tưởng tượng đi, giả sử anh làm gì sai?" Anh vẫn giữ giọng điệu thoải mái."Tưởng tượng anh làm gì sai cơ?""Ví dụ như... ngoại tình?"Phó Thời quan sát biểu cảm của Tạ Ly.Cô hơi sững sờ, ánh mắt thoáng dao động. Dường như cô đang thật sự suy nghĩ.Một lúc lâu sau, Phó Thời nghe thấy cô khẽ thở dài.Anh cúi người, cố tìm ánh mắt của cô: "Em vừa thở phào nhẹ nhõm đúng không?""Gì cơ?" Tạ Ly né tránh ánh nhìn của anh.Phó Thời nghiến răng.Anh thấy rất rõ, cô thực sự đã thở phào nhẹ nhõm.Đúng vậy, trong mắt cô, anh rất tốt nhưng cô vẫn không muốn giữ anh. Nếu anh ngoại tình, chắc chắn cô sẽ không cần bận tâm mà rời bỏ anh.Mơ tưởng!Anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.Phó Thời bất ngờ bế cô dậy, ép cô dựa vào tường phòng tắm trước khi cô kịp phản ứng."Phó Thời?"Ánh mắt Tạ Ly đầy nghi hoặc nhưng cũng tràn ngập tin tưởng.Cô dường như chắc chắn rằng anh sẽ không làm tổn thương cô."Không phải em muốn học cách tức giận sao? Để anh dạy em."Phó Thời giữ lấy cằm cô, hơi nâng lên, sau đó cúi đầu chiếm lấy môi cô.Không giống những nụ hôn dịu dàng thường ngày, nụ hôn này mang theo sự trừng phạt, chất chứa tất cả ghen tuông, lo sợ và giận dữ đã dày vò anh những ngày qua.Anh tham lam mút lấy từng hơi thở, từng giọt mật ngọt trong miệng cô, thậm chí dùng răng cắn nhẹ. Đôi tay siết chặt, kéo cô lại gần hơn, dù hai người đã chẳng còn khoảng cách nào để rút ngắn.Cho đến khi cô mềm nhũn, không còn sức đứng vững, phải dựa vào anh, Phó Thời mới buông tha."Đây là lúc anh tức giận." Phó Thời thều thào.Dù đã buông ra, anh vẫn không chịu rời xa. Kề sát môi cô, anh lắng nghe từng nhịp thở dồn dập của cô, tận hưởng sự xao động của cô trong vòng tay mình."Phó Thời." Đôi mắt cô vẫn còn đỏ, đôi môi bị hôn đến sưng mọng, nhưng giọng nói lại mang theo sự dịu dàng đến khó tả."Anh... thật sự giận em sao?"Phó Thời khựng lại, trong khoảnh khắc ấy, lòng anh như tan chảy.Anh thở dài: "Anh nào nỡ giận em."-Sau hôm đó, Phó Thời dành nhiều thời gian hơn ở nhà và đầu tư không ít tâm sức để hiểu thêm về Tạ Ly.Họ thường cùng nhau dắt chó đi dạo sau bữa tối, hoặc đôi khi lại rủ nhau leo núi, massage thư giãn.Phó Thời vốn không hay lên mạng, nhưng vì Tạ Ly làm trong ngành truyền thông trực tuyến, anh sợ mình tụt hậu nên cũng bắt đầu xem video trực tuyến lúc rảnh rỗi.Dĩ nhiên, anh không bỏ qua các video từ studio của Tạ Ly.Những nhân viên thường xuyên xuất hiện trong video đều có tài khoản riêng, và vì các tài khoản này có sự liên kết với nhau, Phó Thời lần lượt ghé thăm từng tài khoản.Bất ngờ, anh phát hiện ra tài khoản nhỏ của Tạ Ly.Dễ nhận ra lắm, vì ảnh đại diện là chú chó Bánh Trôi nhà họ.Phó Thời thích thú nhấn vào xem.Tài khoản này không phải của studio, mà là tài khoản cá nhân của Tạ Ly, cập nhật không thường xuyên. Nội dung chủ yếu là những cuốn sách cô đọc, hoặc mẹo chỉnh sửa, quay dựng video. Chỉ mất vài phút là anh đã lướt hết từ đầu đến cuối.Định thoát ra, không ngờ tay lỡ vuốt sang bên, anh nhìn thấy những video mà Tạ Ly từng thả tim.Cô like khá nhiều.Nội dung rất đa dạng, từ video hài hước đến những video hướng dẫn học tập. Phó Thời không thấy mệt, cứ kiên nhẫn xem từng cái cho đến khi bắt gặp... những video đàn ông mặc quần tất.Đúng vậy, mấy người đàn ông trong video mặc quần tất, nhún nhảy theo nhạc, tạo dáng và biểu cảm kỳ lạ. Vóc dáng và khuôn mặt của họ, trong mắt Phó Thời, chẳng có gì đáng xem.Nhưng giữa một loạt video "trong sáng," những video này lại trở nên nổi bật một cách kỳ lạ.Lướt hết mấy cái đó, không còn video tương tự nữa, Phó Thời ngừng tay, quay sang nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh.Tạ Ly cũng đang ngồi trên giường, một tay cầm máy massage mặt, tay kia cầm điện thoại.Cảm giác được ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn:"Sao thế?"Phó Thời không biết mình nên cảm thấy thế nào. Được nhìn thấu thế giới riêng của cô khiến anh vui, nhưng việc cô dừng lại ngắm nghía những người đàn ông khác khiến anh không khỏi ghen tuông."Em thích cái này à?" Anh giơ màn hình điện thoại lên, hỏi thẳng.Tạ Ly ngơ ngác, nghiêng người qua xem. Sau khi thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt cô lập tức thay đổi."Trời ơi, anh tìm thấy ở đâu vậy? Em quên không khóa à?" Cô hoảng hốt, muốn giật lấy điện thoại.Bộ dạng bối rối và lúng túng của cô khiến Phó Thời không khỏi buồn cười.Cũng chỉ là vài video thôi mà. Mấy video này thậm chí không có gì phản cảm, ai mà chẳng có chút sở thích giải trí cơ chứ?Dù vậy, anh vẫn giữ chặt lấy điện thoại, không để cô lấy lại."Anh quen em bao nhiêu năm rồi, sao không biết em lại có sở thích này nhỉ?" Anh chọc ghẹo.Tạ Ly xấu hổ cực độ, dứt khoát chui đầu vào chăn trốn.Nhìn cái dáng vẻ cúi gằm của cô, Phó Thời không nhịn được, dùng ngón tay chọc vào người đang cuộn tròn trong chăn.Tạ Ly cuối cùng cũng ló đầu ra, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ là... tình cờ lướt thấy thôi.""Tình cờ lướt thấy, rồi tình cờ thả tim luôn?"Tạ Ly cúi mặt, giọng nghèn nghẹn từ trong chăn vọng ra: "Đàn ông còn xem video gái đẹp nữa mà.""Anh không xem."Giọng anh đầy tự tin."Thế thì em cũng không xem nữa."Phó Thời bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.Không phải anh không cho cô xem... chỉ là, tốt nhất đừng xem nhiều quá.1931 words
15.02.2025
"Để cậu ta quay lại đi."Nhà họ Chung chắc chắn sẽ không để Chung Tu Minh mãi làm việc tùy hứng. Nếu cô gái được định làm mối liên hôn kia biết chuyện này...Nghĩ đến đây, Phó Thời hơi nhíu mày: "Tìm người trong nội bộ theo sát tình hình. Bất kể là ai, cũng không được để Tạ Ly bị ảnh hưởng."Hoàng Du lập tức đi xử lý.Phó Thời nhớ lại hôm qua mình lén kiểm tra điện thoại của Tạ Ly, phát hiện cô đã xóa liên lạc với Chung Tu Minh.Ngay cả một người điềm đạm như cô cũng sẽ không thích cảm giác bị lừa dối. Huống hồ là khi biết đối phương có đối tượng xem mắt.Trong lòng Phó Thời, Chung Tu Minh đã không còn là mối đe dọa.Điều anh cần làm chỉ là từ từ giành lại trái tim Tạ Ly.Thế nhưng lý trí là một chuyện, cảm xúc lại là chuyện khác.Có lần Phó Thời vô tình bắt gặp Tạ Ly đứng trước gương, ánh mắt đầy vẻ trầm tư, không biết cô đang nghĩ gì.Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm gương, gương mặt Tạ Ly thoáng vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như bình thường."Em... em chỉ đang luyện tập thôi."Phó Thời bật cười, bước đến gần:"Em đang tập gì vậy?"Tạ Ly lưỡng lự vài giây, rồi mới đáp: "Tập... giận dữ."Cô nói xong liền vội vàng giải thích: "Mọi người bảo khi lên hình, biểu cảm của em quá nhàm chán, cần phải luyện thêm nhiều cảm xúc khác."Nhưng Phó Thời biết, đây rất có thể chỉ là cái cớ.Cô hẳn là thực sự tức giận, chỉ là cảm xúc đó quá xa lạ với cô, khiến cô phải học cách thích nghi, học cách bộc lộ.Trong thoáng chốc, trái tim Phó Thời như bị ngâm trong giấm, vừa chua vừa đắng.Tức giận nghĩa là để tâm.Anh ngồi lên mép bồn tắm, đưa tay kéo Tạ Ly ngồi lên đùi mình."Hình như em chưa từng giận anh bao giờ." Anh nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý, "Nếu em cần tập, vậy tập với anh đi.""À..." Tạ Ly khẽ kêu lên, ánh mắt cô nhìn Phó Thời như đang cố gắng gom góp cảm xúc, biểu cảm đầy nỗ lực của cô khiến lòng anh mềm nhũn."Nhưng mà..." Tạ Ly rốt cuộc vẫn không thể giả vờ giận dữ, "Anh có làm gì sai đâu."Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: "Hơn nữa anh tốt như vậy, làm sao em có thể giận được chứ?"Câu "Anh tốt như vậy" của cô, từ giọng nói đến biểu cảm, đều không chút giả tạo.Điều này khiến bàn tay đang đặt ở eo cô của Phó Thời khẽ siết lại.Cô thực sự nghĩ anh rất tốt. Điều này không có nghĩa gì nhiều, bởi vì trong lòng Tạ Ly, có lẽ cô chỉ nhớ đến điểm tốt của người khác.Có lẽ đây chính là lý do cô không đành lòng nhắc đến chuyện ly hôn.Nhưng nếu đã nghĩ anh tốt như vậy, tại sao cô vẫn muốn rời xa anh?Dù đã loại bỏ được mối đe dọa mang tên Chung Tu Minh, chỉ cần nghĩ đến hai chữ "ly hôn," cảm giác điên cuồng trong lòng Phó Thời vẫn không thể nguôi ngoai.Nhưng anh luôn cố gắng không để lộ ra chút nào."Vậy em thử tưởng tượng đi, giả sử anh làm gì sai?" Anh vẫn giữ giọng điệu thoải mái."Tưởng tượng anh làm gì sai cơ?""Ví dụ như... ngoại tình?"Phó Thời quan sát biểu cảm của Tạ Ly.Cô hơi sững sờ, ánh mắt thoáng dao động. Dường như cô đang thật sự suy nghĩ.Một lúc lâu sau, Phó Thời nghe thấy cô khẽ thở dài.Anh cúi người, cố tìm ánh mắt của cô: "Em vừa thở phào nhẹ nhõm đúng không?""Gì cơ?" Tạ Ly né tránh ánh nhìn của anh.Phó Thời nghiến răng.Anh thấy rất rõ, cô thực sự đã thở phào nhẹ nhõm.Đúng vậy, trong mắt cô, anh rất tốt nhưng cô vẫn không muốn giữ anh. Nếu anh ngoại tình, chắc chắn cô sẽ không cần bận tâm mà rời bỏ anh.Mơ tưởng!Anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.Phó Thời bất ngờ bế cô dậy, ép cô dựa vào tường phòng tắm trước khi cô kịp phản ứng."Phó Thời?"Ánh mắt Tạ Ly đầy nghi hoặc nhưng cũng tràn ngập tin tưởng.Cô dường như chắc chắn rằng anh sẽ không làm tổn thương cô."Không phải em muốn học cách tức giận sao? Để anh dạy em."Phó Thời giữ lấy cằm cô, hơi nâng lên, sau đó cúi đầu chiếm lấy môi cô.Không giống những nụ hôn dịu dàng thường ngày, nụ hôn này mang theo sự trừng phạt, chất chứa tất cả ghen tuông, lo sợ và giận dữ đã dày vò anh những ngày qua.Anh tham lam mút lấy từng hơi thở, từng giọt mật ngọt trong miệng cô, thậm chí dùng răng cắn nhẹ. Đôi tay siết chặt, kéo cô lại gần hơn, dù hai người đã chẳng còn khoảng cách nào để rút ngắn.Cho đến khi cô mềm nhũn, không còn sức đứng vững, phải dựa vào anh, Phó Thời mới buông tha."Đây là lúc anh tức giận." Phó Thời thều thào.Dù đã buông ra, anh vẫn không chịu rời xa. Kề sát môi cô, anh lắng nghe từng nhịp thở dồn dập của cô, tận hưởng sự xao động của cô trong vòng tay mình."Phó Thời." Đôi mắt cô vẫn còn đỏ, đôi môi bị hôn đến sưng mọng, nhưng giọng nói lại mang theo sự dịu dàng đến khó tả."Anh... thật sự giận em sao?"Phó Thời khựng lại, trong khoảnh khắc ấy, lòng anh như tan chảy.Anh thở dài: "Anh nào nỡ giận em."-Sau hôm đó, Phó Thời dành nhiều thời gian hơn ở nhà và đầu tư không ít tâm sức để hiểu thêm về Tạ Ly.Họ thường cùng nhau dắt chó đi dạo sau bữa tối, hoặc đôi khi lại rủ nhau leo núi, massage thư giãn.Phó Thời vốn không hay lên mạng, nhưng vì Tạ Ly làm trong ngành truyền thông trực tuyến, anh sợ mình tụt hậu nên cũng bắt đầu xem video trực tuyến lúc rảnh rỗi.Dĩ nhiên, anh không bỏ qua các video từ studio của Tạ Ly.Những nhân viên thường xuyên xuất hiện trong video đều có tài khoản riêng, và vì các tài khoản này có sự liên kết với nhau, Phó Thời lần lượt ghé thăm từng tài khoản.Bất ngờ, anh phát hiện ra tài khoản nhỏ của Tạ Ly.Dễ nhận ra lắm, vì ảnh đại diện là chú chó Bánh Trôi nhà họ.Phó Thời thích thú nhấn vào xem.Tài khoản này không phải của studio, mà là tài khoản cá nhân của Tạ Ly, cập nhật không thường xuyên. Nội dung chủ yếu là những cuốn sách cô đọc, hoặc mẹo chỉnh sửa, quay dựng video. Chỉ mất vài phút là anh đã lướt hết từ đầu đến cuối.Định thoát ra, không ngờ tay lỡ vuốt sang bên, anh nhìn thấy những video mà Tạ Ly từng thả tim.Cô like khá nhiều.Nội dung rất đa dạng, từ video hài hước đến những video hướng dẫn học tập. Phó Thời không thấy mệt, cứ kiên nhẫn xem từng cái cho đến khi bắt gặp... những video đàn ông mặc quần tất.Đúng vậy, mấy người đàn ông trong video mặc quần tất, nhún nhảy theo nhạc, tạo dáng và biểu cảm kỳ lạ. Vóc dáng và khuôn mặt của họ, trong mắt Phó Thời, chẳng có gì đáng xem.Nhưng giữa một loạt video "trong sáng," những video này lại trở nên nổi bật một cách kỳ lạ.Lướt hết mấy cái đó, không còn video tương tự nữa, Phó Thời ngừng tay, quay sang nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh.Tạ Ly cũng đang ngồi trên giường, một tay cầm máy massage mặt, tay kia cầm điện thoại.Cảm giác được ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn:"Sao thế?"Phó Thời không biết mình nên cảm thấy thế nào. Được nhìn thấu thế giới riêng của cô khiến anh vui, nhưng việc cô dừng lại ngắm nghía những người đàn ông khác khiến anh không khỏi ghen tuông."Em thích cái này à?" Anh giơ màn hình điện thoại lên, hỏi thẳng.Tạ Ly ngơ ngác, nghiêng người qua xem. Sau khi thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt cô lập tức thay đổi."Trời ơi, anh tìm thấy ở đâu vậy? Em quên không khóa à?" Cô hoảng hốt, muốn giật lấy điện thoại.Bộ dạng bối rối và lúng túng của cô khiến Phó Thời không khỏi buồn cười.Cũng chỉ là vài video thôi mà. Mấy video này thậm chí không có gì phản cảm, ai mà chẳng có chút sở thích giải trí cơ chứ?Dù vậy, anh vẫn giữ chặt lấy điện thoại, không để cô lấy lại."Anh quen em bao nhiêu năm rồi, sao không biết em lại có sở thích này nhỉ?" Anh chọc ghẹo.Tạ Ly xấu hổ cực độ, dứt khoát chui đầu vào chăn trốn.Nhìn cái dáng vẻ cúi gằm của cô, Phó Thời không nhịn được, dùng ngón tay chọc vào người đang cuộn tròn trong chăn.Tạ Ly cuối cùng cũng ló đầu ra, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ là... tình cờ lướt thấy thôi.""Tình cờ lướt thấy, rồi tình cờ thả tim luôn?"Tạ Ly cúi mặt, giọng nghèn nghẹn từ trong chăn vọng ra: "Đàn ông còn xem video gái đẹp nữa mà.""Anh không xem."Giọng anh đầy tự tin."Thế thì em cũng không xem nữa."Phó Thời bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.Không phải anh không cho cô xem... chỉ là, tốt nhất đừng xem nhiều quá.1931 words
15.02.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me