[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng
💫 Chương 25 💫: Nổi điên
Editor: QinHôm đó, sau khi Phó Thời nói xong, dường như lại hối hận vì đã kể cho Tạ Ly nghe. Cậu ném lại một câu: "Cậu quên đi, tôi nói đùa thôi." rồi đuổi cô ra khỏi phòng.Nhưng rõ ràng Phó Thời không hề nói đùa.Vài ngày sau, khi Tạ Ly đã nằm xuống nghỉ, bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Từ khi Hứa Tử Câm qua đời, căn nhà chưa bao giờ ầm ĩ như vậy.Cô không lập tức đứng dậy mà lắng nghe một lúc, rồi nhận ra giọng của Phó Trác Đạt:"Đưa chìa khóa cho tôi! Cái thằng trời đánh này, hôm nay tôi phải đánh chết nó!"Kèm theo đó là tiếng đạp cửa mạnh mẽ, đầy giận dữ.Tạ Ly giật mình, vội vàng ngồi dậy, thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ ngủ đã mở cửa nhìn ra ngoài.Từ cửa phòng mình, cô vừa vặn nhìn thấy cửa phòng Phó Thời.Cánh cửa mà mấy ngày trước đóng chặt, giờ đã mở toang. Cô chỉ thấy Phó Trác Đạt giận dữ xông thẳng vào bên trong.Trước cửa phòng, đám người giúp việc đứng đó, mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng không ai dám can thiệp.Tạ Ly không thể diễn tả cơn giận đang bùng lên trong lòng mình lúc này là gì.Rõ ràng từ nhỏ cô luôn bị Phó Thời chèn ép, nếu là trước đây, việc Phó Trác Đạt mắng mỏ hay dạy dỗ cậu, cô có lẽ cũng sẽ đứng nhìn mà chẳng mảy may bận tâm.Nhưng bây giờ cô lại không thể nhắm mắt làm ngơ.Hình ảnh Phó Thời với vẻ mặt đầy hận thù ngày hôm đó hiện lên trong đầu cô, và trong đầu chỉ có một câu hỏi: Dựa vào đâu? Phó Trác Đạt dựa vào đâu?Ông ta hoàn toàn không xứng đáng làm một người cha, càng không xứng làm chồng. Ông ta lấy tư cách gì để dạy dỗ Phó Thời?Phó Thời đã mất đi người mẹ luôn bảo vệ cậu.Suy nghĩ đó khiến lòng Tạ Ly siết lại. Cô vội bước đến, vừa kịp lúc Phó Trác Đạt tát thẳng vào mặt Phó Thời.Một tiếng "chát" vang lên vô cùng rõ ràng. Đám người giúp việc xung quanh thậm chí không dám hó hé, đều lùi lại vài bước.Trong ký ức của cô, đây là lần đầu tiên Phó Trác Đạt ra tay với Phó Thời."Mày đã làm gì?" Nhưng ngay cả vậy, cơn giận của Phó Trác Đạt vẫn chưa nguôi, "Mày mới bao nhiêu tuổi mà dám thuê người? Mày có biết suýt nữa thì đứa bé trong bụng cô Tôn đã không giữ được không? Nếu không phải cô ấy thấy mày còn nhỏ mà không kiện, thì mày đã bị buộc tội cố ý gây thương tích rồi!"Trên mặt Phó Thời không hề có chút hối lỗi nào, chỉ khi nghe đến từ "suýt nữa" thì khẽ tặc lưỡi, tiếc nuối một cách rõ ràng.Cậu vốn muốn loại bỏ đứa con hoang đó.Biểu cảm đó khiến Phó Trác Đạt tức điên, giơ tay định đánh tiếp.Tạ Ly lo lắng, liền vỗ mạnh vào tường, bật sáng đèn trần. Căn phòng vốn chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn bàn giờ bừng sáng.Ánh mắt Phó Thời lập tức hướng về phía cô. Khi đối diện, Tạ Ly nhìn thấy biểu cảm vô cảm trên khuôn mặt cậu bỗng chốc chuyển thành uất ức, và đôi mắt cậu đỏ hoe.Hành động của Phó Trác Đạt khựng lại trước ánh sáng bất ngờ.Trên bàn, một thứ gì đó khiến ông ta lóa mắt trong khoảnh khắc.Nhìn kỹ lại, ông ta mới thấy đó là bức ảnh của người vợ quá cố.Nhưng không phải ảnh gia đình ba người, mà là bức ảnh bà chụp cùng hai đứa trẻ - Phó Thời và Tạ Ly.Hứa Tử Câm ôm hai đứa trẻ trong lòng, trông như một gia đình thực sự.Ông ta cúi đầu nhìn, thấy đôi mắt đỏ hoe của Phó Thời, cơn giận trong lòng ông ta bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự bất lực."Chuyện giữa bố và cô Tôn chỉ là một tai nạn. Bố không ngờ cô ấy lại mang thai, cũng không ngờ mẹ con phát hiện ra." Ông ta dịu giọng, cố giải thích, "Nếu mẹ con còn sống, bố nhất định không để đứa trẻ đó được sinh ra."Nói cách khác, bây giờ Hứa Tử Câm không còn, ông ta mới quyết định giữ lại đứa bé này.Ông ta an nhiên mà "nhìn về phía trước."Những lời này chẳng thể thuyết phục được ai.Tạ Ly siết chặt tay.Phó Thời bật cười lạnh: "Vậy nên ông định giữ lại cái thứ giết chết mẹ tôi sao? Nếu ông muốn nó ra đời, tốt nhất hãy giữ cẩn thận."Câu nói khiến Phó Trác Đạt tái mặt, nhưng lần này, có lẽ vì trong lòng áy náy nên ông ta không nổi giận nữa mà quay người bỏ ra khỏi phòng.Khi đi ngang qua, Tạ Ly cảm nhận được ánh mắt ông ta dừng lại trên mình vài giây, như thể vừa nhớ ra trong nhà còn có sự tồn tại của cô.Phó Trác Đạt rời đi, xung quanh cũng không còn người giúp việc nào dám hó hé.Tạ Ly đứng đó một lúc, không biết nên tiến hay lùi.Phó Thời quay lưng về phía cô. Tạ Ly nghĩ với tính cách của cậu, chắc chắn cậu không muốn cô nhìn thấy mình lúc này. Sau một lúc suy nghĩ, cô đưa tay nhẹ nhàng tắt đèn.Căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối, ánh mắt Tạ Ly dừng lại trên bức ảnh trên bàn, rồi lướt qua bóng lưng cô độc của Phó Thời, cuối cùng cô lặng lẽ khép cửa phòng lại.Có lẽ vì chuyện trước đó Phó Thời từng "thuê người," Phó Trác Đạt giờ cũng có chút e dè cậu, nhưng lại không làm gì được, đành lén đưa Tôn Lâm ra nước ngoài.Tạ Ly biết được chuyện này từ mẹ mình.Vì giờ cũng đã hòa nhập dần với giới này, cô cũng nghe được ít nhiều tin đồn.Khi nhắc đến chuyện này, giọng của An Ngọc Trân vừa đau lòng vừa tiếc nuối."A Ly, con ở nhà họ Phó, nhất định phải trông nom Phó Thời cẩn thận, đừng để nó làm chuyện dại dột. Bây giờ nó rất cần có người ở bên cạnh."Nghe mẹ nói vậy, Tạ Ly nuốt lại câu "Con muốn chuyển về nhà mình ở.""Mẹ, bộ đồng phục của con đâu rồi?"Đầu dây bên kia vang lên giọng của em trai cô, Tạ Khởi Nguyên.Bố cô quả thật có chút năng lực, từ khi kết nối được với nhà họ Phó, sự nghiệp ngày càng thuận lợi. Giờ đây, họ đã mua một căn nhà mới, là một biệt thự nhỏ, và đưa Tạ Khởi Nguyên từ quê lên ở cùng."Mẹ để trong phòng con từ hôm qua rồi mà?" An Ngọc Trân trả lời Tạ Khởi Nguyên, nhưng cậu bé dường như vẫn không tìm thấy. Bà không còn cách nào khác, đành đi tìm giúp."Tiểu Ly, mẹ không nói nữa, mẹ cúp máy đây. Cuối tuần mẹ sẽ đến thăm con."Tạ Ly nắm chặt điện thoại, không nói gì. Đầu dây bên kia cũng không để ý, trước khi cúp máy còn dặn thêm: "Nhớ an ủi Phó Thời, đừng để nó buồn quá. Người mất không thể sống lại, nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục."Tạ Ly vẫn không nói gì.Cô giữ điện thoại trên tay, lắng nghe âm thanh bận tút tút hồi lâu. Khi đầu óc dường như trở lại bình thường, cô chỉ khẽ đáp "Vâng," rồi cạch một tiếng đặt điện thoại xuống.-Phó Thời bất ngờ xuất hiện ở trường vào một buổi chiều.Khi đó, chuông vào tiết hai vừa vang lên, giáo viên đang chuẩn bị bắt đầu giảng bài thì cậu xuất hiện ở cửa lớp.Tất cả mọi người đều đồng loạt quay ra nhìn.Tạ Ly cũng vậy. Từ hôm đó, dù sống cùng nhà, nhưng cô đã không gặp Phó Thời trong một thời gian.Trông cậu có vẻ đã chỉnh chu hơn, dù vẫn có gì đó khác trước. Cậu mặc bộ quần áo sạch sẽ, mái tóc cắt ngắn trông rất gọn gàng.Giáo viên hiển nhiên biết hoàn cảnh của Phó Thời, không hỏi han gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vào chỗ ngồi đi."Phó Thời đi thẳng đến chỗ của mình.Các bạn trong lớp vừa nhìn cậu vừa xì xào bàn tán.Từ khi lên cấp hai, Phó Thời không còn bị ghét như trước nữa.Một phần vì dù tính khí cậu vẫn khó ưa, nhưng không còn trẻ con gây gổ với người khác. Một phần khác, với những thiếu niên bắt đầu tuổi dậy thì, những khuyết điểm của cậu lại hóa thành ưu điểm. Ngoại hình đẹp, nhà giàu – những điều mà trẻ con trước đây không mấy bận tâm, giờ đây lại là vũ khí chí mạng.Phó Thời ngồi xuống bên cạnh Tạ Ly.Cậu và Tạ Ly là bạn cùng bàn."Được rồi, tất cả mở sách ra." Giáo viên ngăn các bạn còn đang thì thầm.Tiết học là tiếng Anh, Phó Thời lật sách trên bàn mình nhưng không tìm thấy sách tiếng Anh.Tạ Ly liếc nhìn sang.Cô nhớ rằng hôm cuối cùng Phó Thời đến trường, vì có bài tập tiếng Anh, cậu đã mang sách về.Vắng học nhiều ngày, cậu có lẽ đã quên mất điều đó.Thấy Phó Thời dường như bỏ cuộc, Tạ Ly nhẹ nhàng đẩy sách của mình về phía cậu.Cuốn sách chạm vào khuỷu tay cậu thì dừng.Phó Thời nhìn qua, ánh mắt từ khuôn mặt nghiêng đang chăm chú nhìn bảng của cô lướt xuống cuốn sách, dừng lại một lúc, rồi hạ cánh tay trái đang tựa vào bàn về phía cô.Không còn bị tay cậu ngăn cản, cô đẩy sách sang thêm một chút, để nó nằm ngay giữa bàn.Tạ Ly chăm chú nghe giảng, những gì giáo viên viết trên bảng cô đều chép cẩn thận vào sách. Nghĩa từ, ngữ pháp, tất cả đều được ghi chép ngay ngắn bên lề.Khi phần bài giảng đến đoạn thuộc về Phó Thời, Tạ Ly theo thói quen nghiêng người ghi chép sang phía cậu. Nhưng ngay khi nhận ra hành động của mình, cô vội vàng rút lại, ngồi thẳng người.Cả hai cứ ngồi như vậy nghe giảng.Sách vẫn để trống một đoạn chưa được ghi chú.Phó Thời liếc mắt sang cô, dù không viết gì lên sách, nhưng cô vẫn cầm bút trên tay, đầu bút nhỏ vẫn di chuyển nhẹ trong không khí, như thể đang viết ở một nơi vô hình nào đó.Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu thấy mình muốn bật cười.Tạ Ly quả thực có chút bồn chồn, nhưng cô nghĩ chẳng có gì nghiêm trọng, lát nữa tan học bổ sung lại là được.Nhưng đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một bàn tay, mở rộng như thể đang xin một thứ gì đó.Tạ Ly ngẩn người, nhưng rồi cũng hiểu ý, đặt cây bút vào lòng bàn tay cậu.Phó Thời bắt đầu ghi chép vào nửa sách phía mình. Chữ của cậu khác hẳn cô, phong cách ghi chú cũng khác, chỉ chọn viết vài câu. Nhưng chỉ vài câu đó cũng đã lấp đầy khoảng trống trong sách.Tạ Ly luôn tiết kiệm không gian, nhìn thấy cách viết của cậu, dù rất muốn giận cũng không dám nói gì. Xong rồi, giờ thì không bổ sung được nữa.Nhưng...Cô ngước lên nhìn khuôn mặt Phó Thời, không biết có phải ảo giác hay không, mà lớp sương u ám trên cậu dường như đã tan đi ít nhiều.Vậy thì tốt rồi.Cô cúi đầu, nhìn những nét chữ uốn lượn của cậu, nghĩ rằng nếu cần, mình có thể dán thêm tờ giấy vào sách để viết bổ sung.-Sau đó, Phó Thời bắt đầu đi học đều đặn mỗi ngày, trông bình thường đến mức như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Một ngày nọ, Tạ Ly gặp Phó Trác Đạt ở nhà.Bây giờ nhìn lại người đàn ông này, tâm trạng của cô đã hoàn toàn thay đổi: ghê tởm, một cảm giác ghê tởm không thể diễn tả, xen lẫn cơn giận dữ khó kiềm chế.Tạ Ly vốn định coi như không thấy và rời đi, nhưng không ngờ Phó Trác Đạt, người hiếm khi nói chuyện với cô, lại lên tiếng gọi:"Tiểu Ly."Cô đành phải dừng chân."Nghe nói gần đây Phó Thời đã đi học lại rồi?"Tạ Ly không trả lời.Phó Trác Đạt cau mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Con ở nhà họ Phó cũng lâu rồi, chắc bố mẹ con cũng rất nhớ con. Hay là ngày mai chú đưa con về nhà nhé?"Lời này chẳng khác nào đuổi cô đi.Tạ Ly hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Cô vốn được Hứa Tử Câm giữ lại, giờ dì Hứa không còn nữa, có vẻ như cô cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục ở đây.Cô cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, định ngẩng lên trả lời thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng choang của đồ sứ vỡ nát.Âm thanh đó chói tai đến mức khiến Tạ Ly giật bắn người, trong vài giây dường như tai cô không nghe được gì nữa.Ngay cả Phó Trác Đạt cũng bị dọa cho một phen.Phải mất một lúc, Tạ Ly mới từ từ quay đầu lại, và ngay lập tức nhìn thấy Phó Thời đang đứng ở cầu thang.Thiếu niên đứng đó, mặt lạnh lùng u ám, ánh mắt đầy hận thù như những lưỡi dao sắc nhọn có thể xé nát con người.Chiếc bình hoa vừa rồi là do cậu ném đi. Vì trên sàn trải thảm, chiếc bình đập vào tường mới phát ra tiếng động lớn đến vậy."Lại nữa..."Phó Trác Đạt vừa mở miệng trách móc thì Phó Thời đã nhanh chóng nhấc một chiếc bình khác từ kệ trưng bày.Đó đều là những món đồ cổ quý giá mà Phó Trác Đạt sưu tầm, nhưng cậu hoàn toàn không để tâm, lại ném mạnh vào tường.Tiếng choang thứ hai vang lên, những mảnh sứ vỡ bắn tung tóe, khiến Tạ Ly theo phản xạ lùi lại một bước.Phó Trác Đạt tức đến mức thái dương giật liên hồi: "Thằng nhãi này!" Ông ta vừa quát vừa giận dữ lao về phía cậu.Cơn giận của ông ta không khiến Phó Thời dừng lại, ngược lại cậu còn nhấc tiếp một chiếc bình nữa.Không chút biểu cảm, ánh mắt của cậu như rắn độc, sắc bén và hiểm ác, nhìn chằm chằm về phía này. Thậm chí khó mà phân biệt được cậu đang nhìn ai.Có một khoảnh khắc, Tạ Ly cảm thấy cậu không chỉ nhìn Phó Trác Đạt, mà còn vượt qua ông ta để nhìn chính mình.Không, cô nghĩ lại nhiều năm sau, ánh mắt cậu khi đó là nhắm vào cô, như thể cô lẽ ra nên nhận ra sự nguy hiểm ấy từ sớm.Cô trơ mắt nhìn Phó Thời nhấc tay lên một lần nữa.Nhưng lần này, cậu không ném bình đi, mà nắm lấy phần cổ bình nhỏ hẹp, rồi đập mạnh xuống mặt bàn đá cẩm thạch gần đó.Phó Trác Đạt sững sờ tại chỗ.Phó Thời vẫn nắm chặt chiếc bình đã vỡ trong tay. Dù những mảnh vỡ cắt vào tay khiến máu chảy ra, cậu vẫn không có vẻ gì là đau đớn."Ông thử mang người bên cạnh tôi đi thêm lần nữa xem?"2740 words
03.03.2025
03.03.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me