TruyenFull.Me

[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng

💫 Chương 40 💫: Điện thoại

selnemoinguoi

Editor: Qin

Tạ Ly không biết những cảm xúc phức tạp đang diễn ra trong lòng Phó Thời. Cô chỉ thắc mắc lý do anh xuất hiện ở đây, thì đột nhiên cảm thấy có vật gì đó được nhét vào tay mình.

Theo phản xạ, cô nhận lấy, cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là áo khoác của Phó Thời.

Khi cô ngẩng đầu lên, anh đã đi về phía trước. Nhìn chiếc áo khoác trong tay, Tạ Ly hiểu rằng đây là cách anh bảo cô đi theo.

Cô do dự một lát rồi bước theo. Xe của Phó Thời đậu cách đó không xa, Tạ Ly mơ hồ lên xe cùng anh. Lúc này cô mới nhận ra lẽ ra mình nên tìm cớ để về nhà, cảm giác nặng nề trong lòng lại trỗi dậy.

"Cậu và Trình Mộ Tiêu đi đâu vậy?"

Chưa kịp nghĩ xong, câu hỏi của Phó Thời đã kéo cô trở lại. Tạ Ly lập tức cảm thấy căng thẳng, những phiền muộn lúc trước cũng bị quên đi.

"À... Tiêu Tiêu nói có một ông thầy bói rất giỏi, nên rủ mình đi xem thử."

"Cậu cũng tin mấy chuyện này sao?" Phó Thời thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn sang cô. Cô vẫn ngồi ngoan ngoãn, hai tay ôm chiếc áo khoác của anh, dáng ngồi thẳng tắp trông thật dịu dàng.

Chỉ một cái nhìn ấy thôi, anh bỗng cảm thấy nóng bức.

Như thể có một ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng, vừa bứt rứt, vừa khiến anh phấn chấn đến khó hiểu.

Giả vờ điều chỉnh tư thế ngồi, Phó Thời không chút dấu vết ngả người về phía Tạ Ly, dù chỉ là một chút. Nhưng khoảng cách nhỏ bé ấy cũng đủ để khiến tâm trạng anh tốt hơn.

"Cũng chẳng có việc gì nên đi thôi."

"Xem gì vậy?"

"Xem về kỳ thi đại học."

Phó Thời nhíu mày. Anh cứ hỏi một câu thì cô trả lời một câu, trông như bị thẩm vấn vậy.

Tạ Ly vẫn cẩn thận trả lời từng câu, cố gắng không để lộ chút sơ hở nào, nên không nhận ra vẻ mặt của anh. Khi cúi đầu, cô mới để ý chiếc áo khoác trong tay mình bị dính một ít bụi – chắc là lúc anh để xuống đất.

Cô thuận tay phủi sạch rồi đưa lại cho Phó Thời: "Áo của cậu đây."

Phó Thời nhìn trọn vẹn hành động ấy, cảm giác như có thứ gì đó chạm mạnh vào tim anh.

Dù Tạ Ly có phần sợ anh, nhưng sau từng ấy năm quen biết, những cử chỉ thân thiết thế này lại rất tự nhiên.

Tất cả sự bực dọc trong lòng Phó Thời dường như tan biến, anh thoải mái nhận lại chiếc áo và tiếp tục chủ đề ban nãy:

"Thầy bói nói thế nào?"

"Nói là kết quả của mình sẽ rất tốt." Tạ Ly chỉ tin vào những điều tốt đẹp, nên khi nghe nói thi cử sẽ thuận lợi, tâm trạng cô khá vui. Khi trả lời, khóe môi cô khẽ cong lên.

Kể từ lúc nhận ra "cô ấy rất đẹp", Phó Thời đã không thể nhìn thẳng vào Tạ Ly quá lâu. Nhất là ở khoảng cách gần như thế này. Anh đành quay đầu, cầm chai nước bên ghế phụ, mở nắp uống một ngụm.

Anh nghĩ, có lẽ làm vậy sẽ giúp bản thân bình tĩnh lại. Sau khi uống xong, anh bỗng hỏi:

"Cậu có định yêu đương lúc đang học cấp ba không?"

Tạ Ly giật mình quay sang nhìn Phó Thời, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Đồng thời, trong lòng cô thoáng chút hoang mang, gần như nghĩ rằng anh đã nhận ra điều gì đó.

Ngay cả bác tài ngồi phía trước cũng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt đầy tò mò.

"Yêu đương? Tất nhiên là không rồi. Học sinh thì phải tập trung vào học hành chứ."

Tạ Ly trả lời không hề giả dối.

Dù có thích Tống Nhất Lê, dù không kiềm được việc muốn đến gần cậu ấy, nhưng Tạ Ly chưa bao giờ nghĩ đến việc thật sự yêu đương. Không nói đến chuyện Tống Nhất Lê có thích mình hay không, bản thân cậu ấy chắc cũng không có thời gian cho chuyện đó.

Phó Thời nhìn cô, biết cô không nói dối.

Anh không biết mình có hài lòng với câu trả lời ấy hay không. Nhưng nghĩ lại, không yêu cũng chẳng phải chuyện xấu, ít nhất sẽ không xuất hiện kẻ không biết điều nào làm phiền cô. Nghĩ vậy, anh miễn cưỡng cảm thấy thỏa mãn:

"Thế thì tốt. Học sinh nên tập trung vào học hành."

Câu nói nghe thật kỳ lạ, nhất là khi phát ra từ miệng một người luôn được coi là "học sinh cá biệt" như anh.

Phó Thời cũng nhận ra điều này, khẽ ho một tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Trưa nay muốn ăn gì?"

Tạ Ly lập tức nghĩ cách từ chối: "Mình ăn rồi."

"Ăn sớm vậy?"

"Tiêu Tiêu nói cậu ấy đói, nên bọn mình ăn sớm hơn một chút."

Phó Thời không nghi ngờ gì. Trong suy nghĩ của anh, Tạ Ly chỉ có mỗi Trình Mộ Tiêu là bạn thân, cả buổi không về nhà thì chắc chắn cũng ở cùng cô bạn ấy.

Dù vậy, mỗi lần nghe đến tên Trình Mộ Tiêu, anh vẫn thấy lòng dâng lên một cảm giác vừa ghen tị vừa bực bội. Nhưng giờ anh không còn làm những trò trẻ con như trước nữa, chỉ có thể giấu sự khó chịu ấy trong lòng.

Tạ Ly nhận ra, dù đã giải thích như vậy, nhưng xe của Phó Thời vẫn chưa có dấu hiệu quay đầu.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một cửa hàng điện thoại.

Tạ Ly ngước nhìn bảng hiệu bên ngoài, trong ánh mắt thúc giục của Phó Thời, cô đành theo anh bước vào.

"Cậu chọn cái nào mình thích đi."

Đúng như cô đoán, anh định mua cho cô một chiếc điện thoại. Tạ Ly lập tức từ chối: "Trường không cho mang điện thoại."

"Thì cậu để ở nhà."

"Mình sợ ảnh hưởng đến việc học."

"Cậu mà bị ảnh hưởng học hành à?" Phó Thời bật cười. Anh quá hiểu Tạ Ly – cô nàng mọt sách này dù từ nhỏ đã theo anh khám phá đủ thứ kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ có gì làm cô thực sự xao nhãng hay mê đắm.

Tạ Ly đã không còn lý do nào để từ chối.

Nhân viên cửa hàng thì cực kỳ nhiệt tình, vừa rót nước mời khách, vừa giới thiệu các mẫu điện thoại cho cô.

Tạ Ly nghe qua loa, trong lòng thấy bối rối. Cô không muốn tiêu tiền của Phó Thời, mơ hồ cảm thấy việc mình có một chiếc điện thoại sẽ mang đến những rắc rối không đáng có. Cầm chiếc điện thoại, cô có cảm giác như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay.

Khác với dáng vẻ không yên của cô, Phó Thời đứng thẳng bên cạnh, ánh mắt luôn hướng về phía cô.

Khi Tạ Ly liếc nhìn lén anh, lại vô tình bắt gặp ánh mắt ấy.

Trong ấn tượng của cô, Phó Thời luôn là người thiếu kiên nhẫn. Nhưng lần này dù chờ cả buổi, anh vẫn không tỏ vẻ bực bội.

Thậm chí khi ánh mắt họ chạm nhau, một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt anh, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người ta bối rối.

"Nhìn gì vậy? Cậu thích cái nào thì chọn cái đó đi."

Ngay cả khi nói ra những lời này, giọng anh cũng đầy sự kiên nhẫn và... dịu dàng?

Từ "dịu dàng" thoáng hiện trong đầu Tạ Ly khiến cô tự giật mình. Cô lập tức cúi đầu, giả vờ không nghe thấy: "Không có cái nào mình thích cả."

Phó Thời không để ý, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì đổi sang cửa hàng khác xem."

Nghe thấy vậy, Tạ Ly lập tức cầm chiếc điện thoại lên. Biết rằng hôm nay không thể trốn tránh được, cô nhanh chóng quyết định chọn bừa một cái.

"Thế thì cái này đi." Cô vội lấy ví ra, "Bao nhiêu tiền, mình tự trả được."

Cô không thiếu tiền. Dù bố cô có nhiều điểm khó chịu, nhưng từ khi gia đình khá giả hơn, ông ta chưa từng keo kiệt với cô.

Nhưng tiền còn chưa kịp lấy ra, Phó Thời đã đưa thẻ của mình cho nhân viên, giọng nói không cho phép phản đối: "Quẹt thẻ đi."

Nhân viên nhanh chóng làm theo.

Anh dựa người vào quầy, hơi cúi thấp xuống, giọng nói cũng dịu hơn: "Cậu biết dùng không?"

Phó Thời đang rất vui. Mua đồ cho Tạ Ly khiến tâm trạng anh phấn chấn hơn bất cứ lúc nào, giọng điệu cũng theo đó mà ôn hòa đi rất nhiều.

Tạ Ly không phải ngốc: "Biết chứ."

Phó Thời cầm chiếc điện thoại mới trên tay, làm gì đó một lúc. Hai người đứng khá gần, từ phía sau nhìn lại, họ trông như một cặp đôi đang yêu nhau, thân mật mà không khoa trương.

Cuối cùng, anh đưa điện thoại lại cho cô.

"Tôi đã lưu số của tôi vào rồi. Sau này nhớ kiểm tra tin nhắn của tôi."

Nói đến đây, giọng anh hạ thấp xuống, như một lời cảnh cáo khẽ khàng:

"Đừng để tôi không tìm được cậu nữa."

-

Cuối cùng, ngoài việc mua điện thoại, Phó Thời cũng không kéo Tạ Ly đi đâu nữa mà đưa cô về nhà.

Về đến nhà, Tạ Ly nhìn chiếc điện thoại mới mua hồi lâu rồi quyết định gọi cho Trình Mộ Tiêu.

Trình Mộ Tiêu đã có điện thoại từ lâu, nhưng thường ngày Tạ Ly chỉ liên lạc với cô nàng qua điện thoại bàn.

Có lẽ vì số lạ, cuộc gọi đầu tiên bị cô nàng cúp máy.

Tạ Ly gọi lại lần thứ hai, lần này Trình Mộ Tiêu bắt máy:

"Ai đấy?"

"Tiêu Tiêu, là mình đây."

Đầu dây bên kia lập tức nhận ra giọng cô: "Tạ Ly? Có chuyện gì thế? Đây là số của ai vậy? Cậu không phải đi hẹn hò sao? Bị bắt cóc rồi à?"

Đầu óc giàu trí tưởng tượng của Trình Mộ Tiêu lại bắt đầu dệt nên những tình huống kỳ quái, khiến Tạ Ly không biết nói gì hơn: "Không phải, mình về rồi. Đây là số điện thoại mới của mình."

"Cái gì? Người tiền sử mà cũng dùng điện thoại rồi á?" Sự ngạc nhiên của Trình Mộ Tiêu không thể giấu nổi. Vì trước đây, cô nàng đã đề nghị Tạ Ly không biết bao nhiêu lần rằng nên mua điện thoại, nhưng lần nào cũng bị từ chối phũ phàng.

Tạ Ly thở dài. Cô thậm chí không biết bắt đầu từ đâu, nhưng vẫn nhớ phải thống nhất câu chuyện trước:

"Hồi nãy Phó Thời đến tìm mình, mình nói với cậu ấy là mình đi chơi với cậu. Bên cậu đừng để lộ nhé."

Trình Mộ Tiêu vừa buồn cười vừa thương bạn: cô nàng phát hiện rằng chỉ khi đối mặt với Phó Thời, Tạ Ly mới bật chế độ nói dối.

"Oke." Trình Mộ Tiêu đồng ý nhanh chóng, nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn. Cô nàng nằm trên tấm thảm yoga, nghĩ một lúc mới nhận ra: "Khoan đã, sao mình có cảm giác cậu như đang lén lút ngoại tình thế? Hai người chẳng có quan hệ gì cả, cậu việc gì phải quan tâm cậu ta?"

Tạ Ly im lặng.

Đúng vậy, nói thì dễ, nhưng ai mà nói lý lẽ được với Phó Thời?

Trình Mộ Tiêu hiểu quá rõ tính cách như "hung thần" của anh, đành thở dài rồi chuyển chủ đề: "Thôi được rồi, không nói về cậu ta nữa. Mau kể đi, buổi hẹn với Tống Nhất Lê thế nào?"

Nhắc đến chuyện này, không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tạ Ly cũng bất giác thả lỏng, dù Trình Mộ Tiêu trách cô chẳng biết tranh thủ cơ hội, nhưng cô vẫn không cảm thấy tiếc nuối gì cả.

"Vậy là đủ rồi. Mình cũng không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu ấy."

Thật ra cô đã rất hài lòng, rất vui vẻ rồi.

-

Đến thứ Hai, khi đi học lại, Tạ Ly bị giáo viên chuyển chỗ.

Cô được chuyển đến ngồi trước Phó Thời.

Lần đổi chỗ này không chỉ có mình cô, mà còn có nhiều bạn khác. Tạ Ly không chắc đây là trùng hợp hay có lý do gì khác.

Cô quay sang nhìn Phó Thời. Anh đang ngồi dựa trên bàn, trông như đang ngủ. Thấy vậy, cô lại quay đi, không muốn nghĩ nhiều.

Giáo viên yêu cầu đổi chỗ trước giờ nghỉ trưa, nên chỉ còn không bao lâu nữa. Tạ Ly bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bàn của cô vốn rất gọn gàng, không có nhiều thứ linh tinh, nhưng trong lúc bận rộn, cô cảm nhận được một ánh mắt luôn dõi theo mình.

Cô quay đầu lại, phát hiện đó là cậu bạn ngồi bàn sau cô.

Hai người vốn không thân thiết, chỉ nói chuyện vài câu khi cậu ta mượn đồ của cô. Tạ Ly biết cậu ta hay chơi với nhóm của Phó Thời và Kiều Viễn, nên bình thường cũng ít khi chủ động tiếp xúc.

Lúc này, cậu bạn đó nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói gì nhưng lại thôi. Thấy cô quay lại, cậu ta lập tức giả vờ nhìn sang chỗ khác.

Tạ Ly cũng không phải kiểu người tò mò, nên tiếp tục cúi đầu thu dọn.

Những lần đổi chỗ như thế này thường để tách các bạn hay nói chuyện. Cô luôn chấp hành nội quy, nên không hiểu tại sao mình cũng bị chuyển chỗ.

Cô thoáng nghĩ liệu có nên hỏi giáo viên để xin ở lại chỗ cũ không, nhưng cuối cùng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Tạ Ly là người luôn tránh làm phiền giáo viên nếu không cần thiết.

Khi cô cúi xuống lấy đồ trong ngăn bàn, giọng của cậu bạn phía sau bỗng vang lên:

"Tạ Ly."

Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Vẫn giữ tư thế ngồi xổm, cô thấy cậu bạn đang nằm dài trên bàn, có lẽ tư thế này khiến cậu ta cảm thấy an toàn hơn, nên giọng nói cũng thấp xuống:

"Cậu với Phó Thời... là quan hệ gì vậy?"

Câu hỏi khiến Tạ Ly ngẩn người. Cô ngạc nhiên lắc đầu, tỏ ý không có quan hệ gì đặc biệt.

Cậu bạn hé môi, câu "Có phải Phó Thời thích cậu không?" đã lên đến miệng, nhưng nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh của anh hôm trước, cuối cùng vẫn nuốt lại.

Dù sao thì hỏi để làm gì?

Cho dù Tạ Ly có biết hay không, ai dám tranh giành với Phó Thời? Ai đủ gan để đấu lại anh đây?

Như chính cậu bạn này, chỉ vô tình chạm đến giới hạn của anh một lần mà đã bị đá khỏi nhóm không thương tiếc.

-

Tạ Ly chuyển hết đồ đạc của mình đến chỗ ngồi trước mặt Phó Thời.

Anh vẫn nằm dài trên bàn, chiếm cả hai chỗ ngồi. Sách vở chất đầy một bàn, còn bàn phía trước thì trống không.

Như vậy, giữa anh và Tạ Ly chẳng có gì ngăn cách.

Tạ Ly lặng lẽ sắp xếp đồ của mình, cố gắng không gây tiếng động lớn.

Đột nhiên, cô cảm giác có gì đó chạm nhẹ vào lưng.

Giật mình, cô quay phắt lại.

Phó Thời không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhưng vẫn nằm gục trên cánh tay duỗi ra.

Chính cánh tay đó vừa chạm vào lưng cô. Khi cô quay người, cánh tay dài ấy lại duỗi thẳng thêm chút nữa, trông như thể anh đang dùng tay để nhốt cô vào góc tường vậy.

"Có chuyện gì thế?" Tạ Ly nhỏ giọng hỏi.

"Bài tập tiếng Anh, làm chưa?"

"Làm rồi."

"Cho tôi mượn xem chút."

Tạ Ly hơi ngạc nhiên khi thấy anh cũng làm bài tập, nhưng vẫn quay lại tìm cho anh.

Phó Thời ý tứ rút tay về một chút khi cô xoay người.

Việc Tạ Ly được chuyển đến đây tất nhiên là do anh cố ý.

Anh không thể chịu được việc có một tên nào đó ngồi sau lưng cô, suốt ngày dùng ánh mắt không đứng đắn mà nhìn cô. Nghĩ đến chuyện đó thôi, anh đã cảm thấy bực đến nghiến răng.

Cô phải ở ngay trước mắt anh, nơi không ai có thể động đến được.

Cánh tay anh vẫn giữ nguyên tư thế duỗi về phía cô, chỉ cần thêm chút nữa là có thể chạm vào vai cô.

Phó Thời khẽ thở ra, cảm giác như lòng mình được thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Phải để cô ấy ở trước mặt mình, ngay trong tầm với.

Tạ Ly vẫn chưa sắp xếp xong đồ đạc, cũng không nhớ đã để bài tập tiếng Anh ở đâu, vừa tìm vừa sắp xếp. Đúng lúc này, bạn cùng bàn mới của cô – ngồi chếch phía trước – lên tiếng:

"Bài tập tiếng Anh à? Có phải bài tập buổi sáng cô giáo giao không? Mìnhlàm rồi, cậu muốn xem không, Phó Thời?"

Cô bạn này ngồi chếch phía trước Phó Thời vài tháng, nhưng hầu như không có cơ hội nói chuyện với anh. Đây là lần hiếm hoi thấy anh chủ động mở lời, cô bạn vội vàng lên tiếng.

Thế nhưng Phó Thời chỉ nhíu mày, lạnh nhạt đáp:

"Không nói chuyện với cậu."

3029 words
21.03.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me