TruyenFull.Me

Dang Edit Truoc Khi Ly Hon Cap Tu Phi Thang

Editor: Qin

Kỳ nghỉ hè của Tạ Ly rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh.

Phó Thời bên kia không còn liên lạc với cô nữa, còn Tạ Hoài Chí thì giận đến mức chẳng thèm để ý tới cô.

Tình cảnh mà trước đây luôn khiến cô bất an, giờ lại không khiến Tạ Ly bận tâm nhiều. Ngược lại cô có thể tự do làm những gì mình muốn mà không bị ai quản thúc.

Cô thường đợi đến khi Tạ Hoài Chí ra khỏi nhà mới rời khỏi phòng, cố gắng tránh mặt ông.

Hôm nay vừa định ra ngoài, cô đã bị An Ngọc Trân gọi lại.

"Tạ Ly, con định đi đâu thế?"

Tạ Ly dừng bước, câu hỏi này từ lâu đã được cô và Trình Mộ Tiêu bàn bạc sẵn, nên khi trả lời, cô nói dối rất tự nhiên.

"Tiêu Tiêu rủ con ra ngoài chơi."

An Ngọc Trân không hề nghi ngờ. Gia đình nhà họ Trình rất có thế lực, Trình Mộ Tiêu lại là con gái duy nhất trong nhà, nên Tạ Hoài Chí từ trước tới nay chưa bao giờ ngăn cản hai đứa qua lại.

Tuy vậy, bà vẫn dặn dò thêm vài câu.

"Chơi thì chơi, nhưng nhớ xin lỗi Phó Thời. Còn ba con, con cũng nên giải thích với ông ấy. Ba con không giận con mãi đâu."

Tạ Ly không tranh cãi, chỉ thuận theo gật đầu rồi kiểm tra lại túi xách: "Con đi đây."

An Ngọc Trân không nói gì thêm. Khi Tạ Ly đi xa, cô nghe thấy tiếng mẹ thở dài.

Cô không để tâm, nghĩ đến cuộc hẹn sắp tới, bước chân của Tạ Ly nhẹ bẫng như trái tim đang bay lên.

Những lời tự nhủ trước đây như "không được nghĩ nhiều" hay "đừng tự đa tình" đã bị cô ném ra sau đầu từ lâu.

Tuổi trẻ luôn là thế, hết lần này đến lần khác lao vào lửa, như thể chỉ khi bùng cháy như vậy mới chứng minh được rằng mình đang sống trong những tháng năm thanh xuân rực rỡ.

Mãi sau này khi trưởng thành, phải đối mặt với vô số lần tự nghi ngờ, phủ nhận bản thân, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian này, Tạ Ly mới cảm thấy thực sự vui vẻ và tràn ngập sự khẳng định.

Vừa qua khỏi ngã rẽ của khu biệt thự, một chiếc xe đột ngột dừng ngay trước mặt cô. Tạ Ly theo phản xạ lùi lại vài bước, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười tươi của Trình Mộ Tiêu.

"Cưng ơi!"

Cô gái thò người ra khỏi cửa sổ, vẫy tay: "Lên xe đi."

Nói xong, cô nàng dịch qua ghế bên, Tạ Ly thuận thế mở cửa xe bên này rồi bước vào.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Hừm." Trình Mộ Tiêu nắm lấy tay cô, "Đã nói là hai đứa đi chơi cùng nhau thì phải làm cho giống chứ. Ba cậu vẫn chưa chịu nói chuyện lại với cậu à?"

Tạ Ly lắc đầu.

Trình Mộ Tiêu nghe vậy thì tức đến mức siết chặt tay thành nắm đấm.

Cô nàng là con một, từ nhỏ đã được bố mẹ nâng niu, chiều chuộng. Cô nàng không thể hiểu nổi trên đời lại có những bậc cha mẹ như nhà Tạ Ly.

Mỗi lần nghe chuyện là cô nàng lại giận đến nghiến răng.

"Nếu ông ta không thèm để ý cậu, thì cậu cũng đừng thèm để ý ông ta! Mình nói cho cậu biết, đây chính là sự áp bức quyền lực. Nếu cậu đầu hàng trước, tức là cậu đã khuất phục trước thứ quyền lực ấy rồi."

Tạ Ly bật cười, nghiêm túc gật đầu.

"Ừ."

Lần này cô cũng muốn vượt qua nỗi sợ hãi và bản năng muốn thuận theo của mình.

Trong lúc hai người trò chuyện, xe đã gần đến địa điểm hẹn. Trình Mộ Tiêu bảo tài xế dừng xe bên đường, rồi nắm tay Tạ Ly cổ vũ trước khi cô xuống xe: "Cố lên nhé!"

Tạ Ly đặt tay mình lên nắm tay cô bạn, mỉm cười đáp: "Ừ."

Trình Mộ Tiêu thoáng ngạc nhiên, hiếm khi Tạ Ly không viện cớ hay giải thích kiểu "không phải thế đâu". Cô nàng bật cười, đúng là đáng yêu một cách chân thật.

Xuống xe rồi, Tạ Ly vẫn chưa đóng cửa ngay, cô cúi đầu nhìn vào trong, nói với bạn mình: "Tiêu Tiêu, cảm ơn nhé."

Nụ cười ngoan ngoãn và ấm áp ấy khiến tim Trình Mộ Tiêu mềm lại trong thoáng chốc. Bất giác, cô nàng nhớ lại mấy hôm trước khi bị Kiều Viễn bất ngờ hỏi:

"Cậu biết Phó Thời thích Tạ Ly không?"

Lúc ấy, Trình Mộ Tiêu rất kinh ngạc: "Cậu ta tự nói với cậu à?"

Kiều Viễn nhún vai: "Cần phải nói à? Đến người ngốc cũng nhìn ra."

Đúng thế, lúc đầu nghe thì có vẻ không tưởng, nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng có manh mối, chẳng có gì để phản bác.

Chỉ là tính cách Phó Thời quá khó đoán.

Nhưng... Trình Mộ Tiêu nhìn theo bóng Tạ Ly rời xa, mỉm cười. Khó đoán cũng tốt, một Tạ Ly rạng rỡ thế này, thật sự rất tuyệt.

-

Từ xa, Tạ Ly đã nhìn thấy Tống Nhất Lê đang đứng đợi dưới bóng cây.

Dáng người cao gầy của cậu, nổi bật mà tĩnh lặng, như một bức tranh phong cảnh sống động.

Bước chân vốn nhanh nhẹn của cô bỗng chậm lại. Cô chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới từ từ tiến về phía cậu.

Còn chưa đến gần, Tống Nhất Lê dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của cô, ánh mắt cậu đã hướng về phía cô.

Ánh nhìn tập trung đó khiến Tạ Ly bỗng thấy lúng túng, bước chân có phần chần chừ.

"Chào chị!"

Cô chưa kịp mở lời, một cái đầu nhỏ phía sau Tống Nhất Lê đã ló ra, chào cô trước.

Lúc này Tạ Ly mới để ý thấy còn một người nữa – là cô bé từng gặp trong quán, cô mỉm cười đáp lại: "Chào Tiểu Nghiên."

Cô bé tên là Trương Thanh Nghiên, cái tên mà Tống Nhất Lê từng nhắc đến trước đó.

"Nó nghỉ hè ở nhà không có việc gì làm." Tống Nhất Lê giải thích, "Dì tôi nhờ tôi dẫn nó ra ngoài chơi. Đúng lúc, tôi định đưa nó đi mua vài cuốn sách giáo khoa bổ trợ."

Tạ Ly chợt hiểu, khó trách từ nãy đến giờ cô bé này trông như đang cau có.

Quả nhiên nghe Tống Nhất Lê nói xong, mặt Thanh Nghiên càng méo xệch hơn: "Anh chẳng qua chỉ muốn hẹn hò với chị ấy, còn em thì bị đẩy đi mua sách."

Tống Nhất Lê cúi đầu nhìn cô bé, ánh mắt không hề mang chút uy hiếp nào, chỉ nhàn nhạt thêm vào một câu: "Hai cuốn."

Cô bé tuy bực bội nhưng cũng không dám nói gì thêm, mặt mày cau có ra vẻ ấm ức. Anh ấy chỉ hào phóng mỗi những lúc thế này thôi!

"Đi hiệu sách nào?"

Tống Nhất Lê nói tên một hiệu sách khá lớn. Tạ Ly cũng biết nơi đó: "Ừm, mình cũng muốn mua hai cuốn sách."

Cô đi được vài bước, phát hiện cậu vẫn đứng im, liền quay lại nhìn, thì thấy bóng mát che lên đầu mình.

Tạ Ly sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn chiếc ô che nắng vừa chắn hết ánh sáng mặt trời. Trông nó như một chiếc ô mới – tất nhiên là mới rồi, vì một người thậm chí còn dùng ô hỏng như cậu, chắc chắn không bao giờ chủ động mua ô che nắng.

Thì ra món đồ mà nãy giờ cậu giấu sau lưng chính là chiếc ô này sao?

Tạ Ly ngước lên nhìn Tống Nhất Lê. Cậu hiếm khi tránh ánh mắt cô, giọng nói vốn lạnh nhạt dường như mang theo một cảm xúc khác lạ: "Đi thôi."

Cậu không giải thích gì, nhưng trái tim Tạ Ly lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào. Cô nhận ra đây là sự dịu dàng mà cậu dành riêng cho mình.

"Em cũng muốn!" Giọng nói đầy bất mãn của Trương Thanh Nghiên vang lên, cô bé cố chen vào dưới chiếc ô nhưng bị anh trai ấn nhẹ ra ngoài.

"Chẳng phải đã có của em rồi sao?"

Cô bé chỉ biết nhìn Tống Nhất Lê đội một chiếc mũ nhỏ lên đầu mình, chỉnh lại cho ngay ngắn:

"Đây là chiếc mũ em tự chọn hôm qua đấy."

Trương Thanh Nghiên ấm ức đi theo sau hai người đang che chung ô, lúc này mới nhận ra tại sao hôm qua anh trai mình bỗng dưng mua mũ cho cô bé – hóa ra là để chuẩn bị cho hôm nay.

Thật không ngờ, "ông vua keo kiệt" lại hào phóng trong lúc này.

Tới hiệu sách, Tống Nhất Lê dẫn Trương Thanh Nghiên đi chọn sách giáo khoa, còn Tạ Ly thì tự đi dạo ở một góc khác.

Cô chọn đi chọn lại, cuối cùng cầm lên một cuốn Từ thơ Nạp Lan và lật giở vài trang.

Nạp Lan Tính Đức là nhà thơ mà cô và Trình Mộ Tiêu đều rất thích. Ở độ tuổi này, dường như cô đặc biệt không cưỡng lại được những nhà thơ với cái tên thanh tao, lại viết những vần thơ đầy vẻ thương xuân tiếc thu như thế.

Cô đang mải đọc thì bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình. Quay đầu lại, cô thấy Tống Nhất Lê không biết đã đứng sau mình từ lúc nào.

"Cậu chọn xong sách cho Tiểu Nghiên rồi à?"

Cậu gật đầu: "Em định mua sách gì?"

Tạ Ly đưa bìa sách cho cậu xem: "Cậu đã đọc qua chưa?"

Tống Nhất Lê im lặng hai giây rồi thật thà đáp: "Đã nghe nói qua."

Cậu học chuyên khối tự nhiên, thời gian của cậu hầu như dành cho những bài tập toán, lý, hóa. Những thứ liên quan đến văn học thế này, quả thật cậu rất ít để ý.

"Nếu cậu hỏi tôi bài vật lý, tôi có thể giảng cho cậu."

Tạ Ly ngẩn người một chút, lúc này mới nhận ra Tống Nhất Lê biết cô học kém môn vật lý.

Hai người còn đang trò chuyện, có người đi ngang qua. Lối đi vốn đã hẹp, mà hai người lại đứng đối diện nhau, gần như chắn hết lối.

Tạ Ly vội vàng nhường đường, theo bản năng ép sát về phía Tống Nhất Lê. Khi người kia đi qua, cô lại bị đẩy thêm một chút, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn gang tấc.

Nhìn thấy lồng ngực ngay trước mặt, Tạ Ly đỏ bừng mặt, thầm muốn cắn lưỡi mình. Sao không đi sang bên kia mà lại ép sát vào người ta thế này?

Mình điên rồi sao? Hay não vừa bị lỗi?

Cô cảm thấy như muốn chết ngay lúc đó, khi người kia vừa đi qua, cô lập tức lùi lại mấy bước, không nhận ra rằng mặt cậu cũng thoáng chút bối rối.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, có lẽ ngay cả Tống Nhất Lê cũng không nhận ra, mùi hương nhè nhẹ từ cô khi nửa ôm vào mình, hòa lẫn mùi giấy sách trong hiệu sách, đã trở thành một ký ức dai dẳng, đêm này qua đêm khác luẩn quẩn trong giấc mơ của cậu sau này.

Hiện tại, ánh mắt cậu hạ xuống, đúng lúc nhìn thấy trang sách Tạ Ly đang mở:

"Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ."

-

Kỳ nghỉ hè này, đối với Tạ Ly, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui.

Tống Nhất Lê không chỉ nói chơi chuyện dạy cô vật lý, mà còn thực sự dành thời gian giúp cô học bù.

Vì thế ngoài những buổi gặp gỡ với Tống Nhất Lê, thời gian còn lại của Tạ Ly thường là ở bên Trình Mộ Tiêu.

Ngược lại, ở thành phố C, Phó Thời lại chẳng dễ chịu chút nào.

Không lâu sau khi đến thành phố C, anh đã bỏ Tạ Ly ra khỏi danh sách chặn.

Nhưng dù có bỏ hay không, điện thoại của anh vẫn im lìm, không hề có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cô.

Thậm chí đôi khi anh còn kiểm tra đi kiểm tra lại danh sách chặn, như thể sợ rằng mình nhầm lẫn.

Trên bàn ăn, mỗi khi điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, mọi người đều nhìn thấy anh chàng vốn dĩ ngồi nghiêm túc nay lập tức cầm điện thoại lên kiểm tra, như thể không thể chờ thêm giây phút nào.

Nhưng chỉ sau hai giây, sự mong đợi lại biến thành thất vọng và u ám.

Cảnh tượng này lặp đi lặp lại nhiều đến mức mọi người xung quanh đều không còn ngạc nhiên nữa.

"Sao thế?" Người thanh niên đối diện bật cười trêu chọc, "Cháu đang yêu đấy à?"

Mày của Phó Thời lập tức nhíu lại: "Cậu nói bậy gì đấy, cậu út?"

Người thanh niên cười như đã hiểu rõ mọi chuyện, không tin lời anh, quay sang hỏi tiếp: "Còn A Ly đâu? Chẳng phải cháu bảo con bé sẽ tới sao? Phòng cũng chuẩn bị rồi, bác sĩ gia đình cũng đã sẵn sàng, thuốc men cho trường hợp không hợp khí hậu cũng chuẩn bị xong. Gọi điện dặn dò bao nhiêu lần, thế người đâu?"

Ở đầu bàn, một người đàn ông lớn tuổi hơn ngước nhìn cháu trai không nói một lời, rồi liếc sang người em trai đang hỏi, tỏ vẻ không hài lòng: "Ăn cơm cũng không ngậm được miệng à?"

Từ khi đến đây, Phó Thời vẫn giữ dáng vẻ bình thản khi ở bên ông nội Hứa, nhưng hễ rời đi, sắc mặt u ám lại bao trùm lấy anh. Vậy mà cậu út của anh cứ khơi đúng chuyện không nên nhắc.

Ngày nào Phó Thời cũng chìm trong mâu thuẫn.

Anh không phải chưa từng tức giận với Tạ Ly. Đôi khi chính cô cũng không biết tại sao anh giận. Nhưng vì sống chung dưới một mái nhà, mỗi lần như thế, cô luôn chủ động đến bắt chuyện với anh.

Cô chẳng bận tâm đến khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Thực tế, trước một Tạ Ly như vậy, Phó Thời cũng không thể giữ được sự lạnh nhạt lâu.

Chỉ cần cô mở lời, cuối cùng anh luôn mơ hồ mà làm hòa với cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Ly hoàn toàn phớt lờ anh, để anh một mình với những cảm xúc lộn xộn.

Lúc thì anh giận đến mức nghiến răng, nghĩ rằng rõ ràng không phải lỗi của mình. Nhưng lúc khác, cảm giác đau khổ lại khiến anh không chịu nổi, nghĩ rằng bản thân cũng có chỗ sai.

Chờ mãi không thấy Tạ Ly gọi, anh lại không chịu được sĩ diện để gọi trước. Trạng thái giằng co này kéo dài vài ngày, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, đành gọi cho Kiều Viễn.

Anh không thể hỏi thẳng về Tạ Ly, nên chỉ có thể vòng qua hỏi về Trình Mộ Tiêu.

"Dạo này Trình Mộ Tiêu có ở nhà một mình không?"

Kiều Viễn nghe xong, suýt nữa lật ngược mắt lên trời. Cái kiểu vòng vo này thật sự quá phức tạp rồi đấy.

Nhưng mà...

Kiều Viễn nở một nụ cười: "Vừa nãy tôi còn nghe thấy Tạ Ly đến tìm Trình Mộ Tiêu đấy."

2665 words
02.04.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me