TruyenFull.Me

[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng

💫 Chương 77 💫: Bị bệnh

selnemoinguoi

Editor: Qin

Tạ Ly không phải chờ lâu, rất nhanh đã thấy Phó Thời từ tòa nhà bước ra.

Người đàn ông khoác ngoài bộ vest một chiếc áo măng tô dài, khuôn mặt đã hoàn toàn mất đi vẻ non nớt năm nào. Đôi mắt sâu thẳm của anh toát lên sự điềm tĩnh và kiên nghị. Khi đi ngang qua, bảo vệ hai bên chào hỏi, anh cũng khẽ gật đầu đáp lại.

Tạ Ly cứ thế nhìn anh bước lên xe.

"Hôm nay sao lại nghĩ đến chuyện đến tìm anh?"

Cửa xe vừa mở, người đàn ông cúi người ngồi vào, liền hỏi. Khi anh nói, ánh mắt và giọng điệu đều dịu dàng hẳn, chẳng còn chút lạnh lùng nào như khi đứng ngoài xe.

"Mấy hôm trước em bảo anh đi bệnh viện mà anh không để ý gì cả." Tạ Ly nhìn anh cài dây an toàn, "Vừa hay thấy hôm nay anh không bận. Hay đi bên Huệ San nhé?"

Cô nói đến bệnh viện tư của nhà họ Phó, nhưng nghĩ lại, nhớ ra bố của Tôn Lâm hình như cũng đang nằm viện ở đó. Nếu đến lúc này có khi lại chạm mặt, cô liền đổi ý: "Hay là đi bệnh viện thành phố đi."

Ánh mắt Phó Thời nhìn cô đầy yêu thương khi thấy sự quan tâm và cân nhắc của cô, trái tim anh như được ngâm trong nước ấm, vừa nóng vừa mềm mại.

"Ừm."

Thật ra đi hay không, đi đâu với anh cũng chẳng quan trọng. Anh chỉ coi đây như một buổi hẹn hò khác mà thôi.

Tạ Ly đã khởi động xe. Ghế phụ trước đó hẳn là Trương Yến từng ngồi, vì thường chỉ có Trương Yến ngồi, nên lưng ghế hơi ngả về phía sau một chút. Phó Thời dựa vào đó, ánh mắt rơi lên khuôn mặt nghiêng của cô.

Sao cô có thể đẹp đến thế?

Ngay cả dáng vẻ tập trung lái xe cũng thật quyến rũ.

Nếu cô có thể thích anh một chút nữa thì tốt biết bao, anh thầm nghĩ. Đúng lúc này, đèn đỏ, người bị anh nhìn chăm chú quay đầu lại, ánh mắt như hỏi anh có chuyện gì. Trong đôi mắt Phó Thời không kìm được mà tràn đầy ý cười.

Thế này cũng rất tốt rồi, ít nhất, cô chắc chắn có tình cảm với anh.

-

Hai người đến bệnh viện thành phố, theo đúng trình tự thường lệ xếp hàng, lấy số, kiểm tra sức khỏe và xét nghiệm máu. Khi bác sĩ nghe nói anh thường bị đầy bụng và đau dạ dày, liền đề nghị làm nội soi dạ dày.

Nghe đến đây, Phó Thời nhíu mày, nhưng Tạ Ly lập tức đồng ý, để bác sĩ viết đơn xét nghiệm.

"Cái đó thì..."

Ra khỏi phòng khám, Phó Thời định phản đối nhưng bị ánh mắt của Tạ Ly chặn đứng. Cô còn trấn an anh: "Không sao đâu, cũng không đau, còn gây mê nữa. Anh ngủ một giấc là xong."

Cách dỗ dành như dỗ trẻ con khiến sắc mặt anh càng khó coi hơn. Đây không phải vấn đề đau hay không đau, mà là cảm giác bị động kiểu "mình là cá trên thớt" khiến anh không thoải mái.

Nhưng khi nhận ra sự lo lắng của Tạ Ly, anh nghĩ, thôi vậy, để cô yên tâm là được.

Quá trình chờ đợi khá lâu. Đối với Phó Thời, đây là một trải nghiệm mới mẻ. Dù đi đâu, anh cũng luôn được hưởng đãi ngộ VIP. Lần này ngồi trong phòng chờ đông người, nhìn các cặp đôi rải rác trò chuyện, anh lại thấy kiểu trải nghiệm này cũng không tệ.

Giống như một cặp vợ chồng bình thường.

Dĩ nhiên, họ vốn dĩ cũng là vợ chồng.

Tạ Ly đang xem điện thoại, có lẽ là xử lý công việc ở studio. Phó Thời bị cô "ngó lơ" bèn cố ý nhíu mày, hít một hơi lạnh, "hự" một tiếng, lập tức thu hút ánh nhìn của cô.

"Sao thế?"

"Bụng hơi đau."

Tạ Ly không nghi ngờ, lập tức khóa màn hình điện thoại, ghé sát lại: "Đau ở đâu? Đau lắm không?"

Đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, Phó Thời khẽ nghẹn lời. Cô ngốc này... Anh nắm lấy tay cô, đặt lên bên trái bụng mình.

"Em xoa cho anh một chút, sẽ không đau nữa."

Trên mặt anh không có chút đau đớn nào, ngược lại trong ánh mắt còn ẩn hiện sự quyến luyến đầy cháy bỏng. Tạ Ly không thể phân biệt anh thật sự đau hay đang đùa, nhưng vẫn làm theo, đặt tay lên bụng anh nhẹ nhàng xoa bóp.

"Đỡ hơn chưa?"

Phó Thời kéo cô vào lòng, khẽ "ừ" một tiếng. Chỗ được cô xoa bóp trở nên ấm áp, nhưng anh cũng không để cô làm lâu, chẳng mấy chốc liền giữ tay cô lại: "Được rồi, không đau nữa."

Cô ngừng tay, nhưng rất nhanh đã ngẩng lên nhìn anh.

"Hay anh bảo trợ lý Hoàng sắp xếp cho anh đi bên Huệ San nhé?" Cô vẫn không yên tâm, "Hoặc là chúng ta qua đó luôn."

"Anh thấy chờ thế này cũng ổn." Phó Thời dường như đã bắt đầu tận hưởng cảm giác này, "Không nên phá vỡ trật tự, lãng phí tài nguyên công cộng."

Lời này từ miệng anh nói ra khiến người khác không nhịn được cười, nhưng Tạ Ly chỉ liếc anh một cái, không nói thêm gì.

Kết quả kiểm tra phải đợi hai ngày mới có. Nhưng chưa đến hai ngày, Phó Thời đã ném chuyện này ra sau đầu. Trong khi đó, Tôn Lâm lại lợi dụng sơ hở trong dự án của anh để gây chuyện, còn mượn cớ đòi điều anh về chi nhánh khác.

Phó Trác Đạt không có phản ứng, như thể đang xem hổ đấu nhau, hoặc có lẽ đang mượn tay người phụ nữ này để "mài giũa" anh?

Phó Thời hiểu, đấu đá với Tôn Lâm chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Mục tiêu thực sự của anh là người đàn ông kia.

-

Ba ngày sau, Tạ Ly nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Vì lo Phó Thời quá bận rộn, cô đã để lại số điện thoại của mình khi ở bệnh viện.

Đầu dây bên kia tự giới thiệu, sau đó hỏi về mối quan hệ giữa cô và Phó Thời, rồi mới đi vào vấn đề chính: "Là thế này, kết quả kiểm tra lần trước của anh ấy tại bệnh viện chúng tôi đã có. Bác sĩ hy vọng cô có thể đến lấy và trao đổi thêm."

Tạ Ly dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng cũng hiểu rằng lời như vậy thường mang ý nghĩa không tốt. Tim cô đột nhiên thắt lại, lập tức đứng bật dậy khỏi bàn làm việc.

"Vậy bây giờ có được không? Tôi sẽ đến ngay."

Đầu dây bên kia dường như bàn bạc gì đó với người khác, sau đó trả lời: "Được, cô đến luôn đi, vẫn là phòng khám lần trước."

Cúp máy, Tạ Ly nhìn quanh. Trương Yến lúc này không có ở studio. Công việc của họ vốn không có thời gian cố định, đôi khi chạy theo xu hướng, chỉnh sửa video phải làm việc đến nửa đêm là chuyện bình thường. Không thấy Trương Yến, Tạ Ly chỉ chào một cô bé đồng nghiệp rồi vội vàng đến bệnh viện.

Bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, giao thông không tốt lắm. Tạ Ly lái xe thường rất kiên nhẫn, ít khi bấm còi, nhưng hôm nay trên đường cô không nhịn được mà đã bấm còi mấy lần.

Khi đến nơi, đã qua giờ tan tầm. Cô mang theo chút vội vã đẩy cửa phòng khám. May mắn thay, vị bác sĩ già với dáng vẻ hiền hòa vẫn đang đợi cô.

"Cô là người nhà của Phó Thời đúng không?" Bác sĩ rõ ràng vẫn nhớ cô.

"Vâng, là tôi."

"Cô ngồi đi." Bác sĩ chỉ vào chỗ ghế dành cho bệnh nhân.

Tạ Ly ngồi xuống, lòng đầy thấp thỏm. Bác sĩ đưa kết quả nội soi dạ dày cho cô. Cô bỏ qua phần mô tả dài dòng phía trước, mắt dừng lại ở kết luận cuối cùng.

Trong mắt cô chỉ hiện lên một câu: "Nghi ngờ khả năng ung thư dạ dày, khuyến nghị làm thêm sinh thiết."

Đầu óc như trống rỗng vài giây. Tim Tạ Ly như bị câu chữ đó bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi, cũng không thốt nên lời.

Bác sĩ hiểu rằng cô khó tiếp nhận thông tin, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất: "Kết quả này cũng không phải chắc chắn hoàn toàn đúng, vì vậy tôi khuyên là sắp xếp phẫu thuật cắt bỏ khối u để lấy mẫu làm sinh thiết lần nữa."

"Cô hãy về trao đổi kỹ với bệnh nhân, chú ý đừng làm ảnh hưởng quá lớn đến tâm lý của anh ấy."

Khi bước ra khỏi phòng khám, tai Tạ Ly vẫn còn ù đi.

Cô không rời đi ngay, mà ngồi xuống băng ghế dài ở sảnh chờ.

Tạ Ly không biết mình đang nghĩ gì. Dường như đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại nhớ về rất nhiều chuyện.

Từ lúc hai người quen biết nhau, đến hiện tại. Dù tình cảm giữa họ là gì, không thể phủ nhận rằng họ là người tham gia nhiều nhất vào cuộc sống của nhau. Cô vẫn là người mong muốn Phó Thời khỏe mạnh, bình an hơn bất kỳ ai khác.

Ngay lúc này, những chuyện đã qua dường như không còn quan trọng. Cô nhớ lại khi mình đề nghị chia tay sau khi tốt nghiệp, người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe đã nói: "Anh chỉ muốn sống tốt với em mà thôi."

Hóa ra, một câu nói đơn giản lại chẳng hề dễ dàng thực hiện.

Trái tim cô bỗng dấy lên từng cơn đau nhức nhối, đó là cảm giác đau lòng vì Phó Thời. Nếu như... Nếu như thật sự là như vậy, phải làm sao đây?

Ánh mắt Tạ Ly dừng lại ở những người qua lại trong sảnh. Bất kể họ ăn mặc lộng lẫy hay tả tơi, vẻ u sầu trên khuôn mặt dường như không có gì khác biệt ở nơi này.

Con người dường như chỉ bình đẳng một cách đáng buồn trong những hoàn cảnh như thế này.

Cô đưa tay lên trán, nhắm mắt lại, che đi đôi mắt đang nóng lên.

Tạ Ly không rõ mình đã ngồi như vậy bao lâu. Đến giữa trưa, khi xung quanh ngày càng vắng vẻ, cô mới đứng dậy, đi đến máy bán nước tự động gần đó, quét mã lấy một chai nước, uống cạn nửa chai để lấy lại bình tĩnh.

Còn quá sớm để bi quan, cô nghĩ. Bác sĩ cũng nói, bây giờ vẫn chưa có kết luận chính xác.

Huống hồ, y học hiện nay phát triển như vậy, không phải là không có cách giải quyết.

Muốn giấu Phó Thời là không thực tế. Cô phải tìm cách thích hợp để nói chuyện với anh, sau đó liên hệ bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất để thực hiện phẫu thuật.

Mọi kế hoạch cụ thể vẫn cần bàn bạc với anh.

Dù cả cơ thể cô lúc này lạnh lẽo như không còn chút nhiệt độ nào, nhưng tâm trí đã dần trở nên tỉnh táo. Cô sắp xếp lại toàn bộ những gì cần làm trong đầu, rồi lập tức lái xe đến công ty của Phó Thời.

Khi cô đến nơi, thư ký nói rằng Phó Thời đang họp, rồi đưa cô vào văn phòng để chờ.

Cuộc họp diễn ra ngay trong phòng họp nhỏ cạnh văn phòng. Rèm không kéo, từ kính một chiều trong văn phòng, Tạ Ly có thể nhìn thấy cảnh bên đó.

Dù không nghe được âm thanh, nhưng cô vẫn nhìn ra cuộc thảo luận khá sôi nổi. Cô nhớ Phó Thời từng nói dự án gần đây xảy ra vấn đề, khiến anh bận rộn hơn nhiều so với trước.

Ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông ngồi vị trí đầu bên phải, rất ít phát biểu. Những người trong phòng họp đều là người thân tín, nên Phó Thời trông không quá nghiêm nghị, thậm chí ngồi hơi thoải mái.

Không biết có phải cảm nhận được gì hay không, người đàn ông vốn đang xem tài liệu bỗng ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng. Dù biết tấm kính này là loại một chiều, anh không thể nhìn thấy mình, nhưng tim Tạ Ly vẫn đập mạnh.

May thay, Phó Thời nhanh chóng cúi đầu, lấy điện thoại ra làm gì đó.

Rất nhanh, Tạ Ly biết anh đang làm gì, bởi cô nhận được tin nhắn từ anh.

"Tối nay em muốn ăn gì? Dạo này anh không chăm sóc em được. Chúng ta đi ăn ở Nam Sơn nhé? Sáng mai về lại."

Tạ Ly nhìn dòng tin nhắn hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông đã đặt điện thoại xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn cầm lên xem.

Cuối cùng, cô cúi đầu, nhắn lại cho anh.

"Anh họp đi đã."

Gần như ngay lập tức, cô thấy anh cầm điện thoại lên. Sau khi đọc tin, ánh mắt anh nhanh chóng nhìn sang phía cô, lần này trông như thực sự xuyên qua được lớp kính mà nhìn thẳng vào cô.

"Đợi anh một chút." Anh nhắn lại như vậy, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi, dáng vẻ ngay ngắn hơn nhiều.

Sự quan tâm của anh dành cho cô, Tạ Ly không cần phải quan sát hay phát hiện, cô dễ dàng cảm nhận được. Cô siết chặt điện thoại trong tay, cúi đầu xuống.

Cô còn có thể cầu nguyện với ai đây? Chỉ mong rằng, nếu dì Hứa trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho người đàn ông này bình an vượt qua kiếp nạn này.

2414 words
08.05.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me