Dang Edit Truoc Khi Ly Hon Cap Tu Phi Thang
Editor: QinTạ Ly đến chỗ bác sĩ mà An Ngọc Trân giới thiệu, kiểm tra đã làm xong, kết quả cũng không khác gì mấy so với vị bác sĩ trước đó. Cô biết mẹ mình chắc chắn sẽ gọi điện hỏi han sau, lần này coi như đã có câu trả lời. Vì thế, cô không ngồi lại lâu, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi rời đi.Vừa bước ra khỏi phòng khám, tin nhắn của Phó Thời gần như được gửi đến đúng lúc."Tài xế đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện. Em muốn đi dạo hay về nhà đều được, trưa chờ anh cùng ăn cơm nhé."Tạ Ly cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng soạn một tin nhắn "Ừ" để trả lời.Nhưng còn chưa kịp nhấn gửi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Không biết đối phương từ đâu đột nhiên bước ra, cô không kịp tránh, cứ thế đâm sầm vào.Vì không cầm chặt điện thoại, nên cú va chạm khiến nó rơi khỏi tay. Tạ Ly theo phản xạ cúi xuống bắt lấy, may mắn giữ lại được, nhưng mấy tờ giấy khám lại rơi lả tả xuống đất."Xin lỗi."Dù gì cũng là cô không nhìn đường, để tránh phiền phức, Tạ Ly chủ động nói trước, rồi ngồi xuống nhặt giấy tờ của mình.Ban đầu cô không để ý gì nhiều, chỉ cúi đầu thu dọn. Nhưng đối phương cũng ngồi xuống giúp cô nhặt, dù không nói một lời.Cô theo phản xạ nhìn sang, vừa vặn thấy bảng tên trên ngực người đàn ông trước khi ngước lên nhìn mặt."Phó Chủ Nhiệm Khoa: Tống Nhất Lê."Trên bảng còn kèm theo một bức ảnh. Gương mặt trong đó mang vẻ nghiêm nghị, không có lấy một nụ cười. So với hình ảnh thanh tú trong ký ức, đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là một khuôn mặt mà người ta có thể nhận ra ngay lập tức.Tạ Ly sững người.Cô bỗng nhớ đến khoảnh khắc thoáng thấy bóng dáng ấy trước đó, thì ra, không phải ảo giác. Khi đã biết người trước mặt là ai, ánh mắt cô lập tức dừng lại, không thể tiếp tục di chuyển lên trên nữa.Cho đến khi anh ấy đưa những tờ giấy đã nhặt được đến trước mặt cô. Đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng ấy, chồng lên hình ảnh bàn tay từng cầm bút giảng bài cho cô khi xưa.Tạ Ly chưa bao giờ chủ động nghĩ về Tống Nhất Lê. Ngay cả lần duy nhất anh ấy gọi điện cho cô vào thời đại học, cô cũng chẳng có ý muốn tìm hiểu gì thêm. Có lẽ vì nhận ra thái độ hờ hững của cô, từ đó, số điện thoại ấy cũng không còn xuất hiện trên màn hình điện thoại cô thêm lần nào nữa.Thế nhưng khi anh ấy cứ vậy mà xuất hiện trước mặt cô, không hề có sự chuẩn bị, Tạ Ly vẫn không thể kiểm soát được sự rung động nơi lồng ngực trong khoảnh khắc ấy. Là do những ký ức đã ngủ yên bị đánh thức? Hay chỉ đơn thuần là những cảm xúc đã từng tồn tại? Cô phân định không rõ."Lâu quá không gặp, Tạ Ly." Giọng nói vẫn trầm ổn, tựa như trong ký ức.Câu nói ấy như một nhát kéo, cắt đứt mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô. Cuối cùng, cô cũng ngước mắt lên, đối diện với Tống Nhất Lê."Đúng là lâu rồi không gặp."Cô cười nhạt, như thể chỉ đang trò chuyện với một người bạn học cũ bình thường. Sau đó, cô nhận lại giấy tờ của mình từ tay anh ấy, đứng dậy, hỏi:"Anh về nước rồi?"Tống Nhất Lê không trả lời ngay, mà nhét hai tay vào túi áo blouse trắng của mình. Mất vài giây, anh ấy mới chậm rãi lên tiếng: "Ừ, cũng hơn nửa năm rồi.""Anh làm ở bệnh viện này sao?""Ừ.""Vậy thì cũng tốt quá rồi..."Cứ thế, hai người khách sáo vài câu, nhưng lại không biết nói gì thêm.Ánh mắt Tống Nhất Lê hơi rũ xuống, dường như lướt qua tờ giấy khám trên tay cô.Nhận ra điều đó, Tạ Ly theo bản năng nghiêng tờ giấy về phía mình, che khuất những dòng chữ.Nhưng ngay sau đó, cô chợt nghĩ lại, vừa nãy khi anh ấy giúp cô nhặt giấy, chắc hẳn đã nhìn thấy rồi.Cô hơi há miệng, định nói gì đó. Nhưng cùng lúc ấy, anh ấy cũng lên tiếng."Vậy tôi...""Trưa nay..."Hai người gần như cất lời cùng lúc.Cuối cùng, Tống Nhất Lê mím môi, nói: "Em nói trước đi."Tạ Ly liền lên tiếng: "Vậy tôi đi trước đây, tài xế đang chờ."Tống Nhất Lê im lặng một lúc, cuối cùng không nói ra lời định nói ban đầu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."-Người phụ nữ rảo bước về phía thang máy, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt. Tống Nhất Lê vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn xuống sảnh bệnh viện. Thế nhưng, rất lâu sau, anh ấy vẫn không thấy cô đi ngang qua đó.Chắc là cô đã chọn đường khác. Là cố tình tránh mặt anh ấy sao?Người đàn ông hơi nghiêng người dựa vào lan can kính, rút tay ra khỏi túi áo blouse. Lòng bàn tay anh ấy đã hơi ướt mồ hôi.Đôi tay ấy đã quen cầm dao mổ, dù đối diện với ca phẫu thuật khó khăn đến đâu cũng không run rẩy. Nhưng giờ phút này, chúng lại có chút không thể kiểm soát.Nếu cô thật sự muốn tránh mình... Vậy có phải nghĩa là, cô vẫn còn để tâm đến mình không?Tống Nhất Lê nhớ lại từng hành động, biểu cảm và giọng nói của cô khi nãy. Thậm chí, từng sợi tóc bị gió thổi bay, anh ấy cũng có thể tái hiện hoàn hảo trong trí nhớ.Sau đó, anh ấy thử phân tích nó một cách lý trí, như cách anh ấy từng làm với những ca bệnh phức tạp... cô còn bận lòng vì mình không?Nhưng thực tế, khi đã xen lẫn cảm xúc vào, thì mọi kết luận cuối cùng đều nghiêng về đáp án mà bản thân mong muốn nhất.Mỗi một dấu hiệu đều hóa thành một thanh âm trong đầu Tống Nhất Lê—Cô vẫn còn để tâm.Cho đến khi hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong tâm trí. Bàn tay ấy, đã bị một bàn tay khác nắm chặt.Con tim Tống Nhất Lê ngay lập tức rơi xuống vực sâu. Một tia tự giễu thoáng qua gương mặt người đàn ông. Là anh ấy lựa chọn rời bỏ cô trước. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, dựa vào đâu mà anh ấy còn nghĩ rằng cô vẫn còn bận lòng vì mình chứ?Quan hệ vợ chồng của họ, nhìn qua có vẻ rất tốt.Tin tức về hai người không nhiều, nhưng chỉ cần từ những thông tin ít ỏi trên truyền thông, cũng có thể thấy được, người kia đối với cô rất tốt.Rất lâu sau, người đàn ông tựa vào lan can cuối cùng cũng xoay người rời đi.-Phó Thời đã đặt phòng tại một khu nghỉ dưỡng trên núi.Anh nói rằng đó là tiệc khai trương của một đối tác, đến đó để góp mặt."Nơi đó chủ yếu là suối nước nóng, chúng ta có thể tranh thủ thư giãn một chút." Anh giải thích như vậy.Lần này, chính anh tự lái xe. Tạ Ly ngồi ở ghế phụ, có chút mất tập trung, đầu óc vẫn quanh quẩn chuyện sáng nay gặp Tống Nhất Lê.Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được.Không thể để Phó Thời biết. Đây là kết luận đầu tiên mà cô rút ra ngay lập tức.Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Tống Nhất Lê trong chiếc áo blouse trắng, ít nhất nhìn qua có vẻ anh ấy đang sống rất tốt. Trở thành bác sĩ, làm việc trong một bệnh viện lớn như vậy. Chỉ cần sau này cô không đến bệnh viện đó nữa, thì sẽ không còn cơ hội gặp lại.Đang miên man suy nghĩ, cô chợt nghe Phó Thời gọi tên mình.Cô vô thức đáp lại một tiếng.May mắn là ánh mắt vẫn đang dán vào màn hình điện thoại, nên Phó Thời chỉ nghĩ cô đang chăm chú xem gì đó, không phát hiện điều bất thường."Anh xin nghỉ phép cho em rồi.""Hả?" Tạ Ly kinh ngạc quay sang nhìn anh.Người đàn ông có chút chột dạ: "Dạo gần đây công việc bận rộn quá, chúng ta cũng không có nhiều thời gian bên nhau. Vậy nên nhân dịp này, anh xin nghỉ phép, để hai đứa đi chơi."Anh vốn không thường tự ý quyết định thay cô như thế.Cơn sửng sốt và chút khó chịu thoáng qua trong lòng cô, nhưng rất nhanh đã bị cô đè xuống. Cô nghĩ ngợi một lúc: "Anh xin bao nhiêu ngày?"Có lẽ vì cô không hề tỏ ra tức giận, Phó Thời tranh thủ liếc cô một cái trong lúc lái xe: "Một tuần.""Cũng được..."Anh còn chưa kịp vui mừng, thì đã nghe cô nói tiếp."Trước đó em có nói với mẹ là muốn đi du lịch, nhưng chưa chọn ngày. Giờ anh đã xin phép giúp em rồi, vậy thì cứ nhân tiện lần này luôn đi."Bên trong xe chợt rơi vào một khoảng im lặng. Phó Thời một lần nữa cảm thấy gần đây Tạ Ly có vẻ đặt quá nhiều sự chú ý vào An Ngọc Trân.Nhưng anh vẫn cố gắng tranh thủ một chút: "Vậy cùng đi luôn đi."Tạ Ly không trả lời ngay, cô đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào: "Lâu lắm rồi em với mẹ chưa đi riêng cùng nhau. Anh đi không tiện đâu." Nói xong, cô còn không quên dặn thêm: "Anh đừng có đi nói với mẹ em đấy."Nếu để Phó Thời đi nói, đừng nói là đi chung, có khi An Ngọc Trân còn vui đến mức muốn đuổi cả hai đi luôn ấy chứ.Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng "Hừm." không mấy cam lòng từ anh.Cuối cùng, anh cũng đồng ý.1795 words
16.05.2025
16.05.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me