TruyenFull.Me

[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng

💫 Chương 86 💫: Khách sạn

selnemoinguoi

Editor: Qin

"Phó tổng, Phó phu nhân, cảm ơn hai người đã tới ủng hộ!"

Vừa mới đến nơi, hai người đã thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, mặt mày tươi cười bước nhanh về phía này. Giọng nói của ông ta vang vọng cả sảnh lớn.

Tạ Ly đoán đây chắc hẳn là đối tác mà Phó Thời nhắc đến. Phía sau ông ta còn có mấy nhân viên khách sạn mặc đồng phục đi theo.

"Tổng giám đốc Tôn bận rộn như vậy, không cần tự mình đến đâu."

"Phó tổng nói vậy là khách sáo quá! Người khác đến thì không nói làm gì, nhưng anh mà đến, sao tôi có thể không ra tiếp chứ?"

Nói xong, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Tạ Ly, cười cười tiếp lời: "Hơn nữa, hôm nay ngay cả phu nhân cũng đến! Tôi phải nói thật lòng nhé, nếu chỉ có Phó tổng thì còn đỡ, nhưng phu nhân cũng chịu nể mặt đến đây, thì đó mới là vinh dự lớn nhất."

Tạ Ly khẽ mỉm cười lịch sự: "Tổng giám đốc Tôn quá lời rồi."

Cô hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt của những người trong giới, nhưng cô biết rõ bản thân chẳng có bao nhiêu thể diện.

Người này nói vậy chẳng qua là để lấy lòng Phó Thời mà thôi.

Nghĩ vậy, cô theo bản năng liếc nhìn anh một cái.

Hôm nay cả hai đều ra ngoài với tư cách cá nhân nên Phó Thời không ăn mặc quá nghiêm túc. Áo sơ mi đen bên trong là kiểu cổ chữ V, áo khoác vest bên ngoài cũng thiên về phong cách thoải mái, trông có chút tùy ý.

Lúc này, đôi mắt anh vốn mang theo sự khách sáo và xa cách bỗng nhuốm chút ý cười, rõ ràng là rất hài lòng với những lời của tổng giám đốc Tôn.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cúi đầu nhìn xuống, rồi siết chặt tay cô hơn.

Cứ thế, họ vừa nói chuyện vừa đi vào trong. Tổng giám đốc Tôn gần như không ngừng mở miệng, toàn là những lời tâng bốc Phó Thời.

Hiện tại, anh quả thực là gió xuân đắc ý.

Sau khi Phó Trác Đạt bệnh nặng, toàn bộ Phó gia đều do anh nắm quyền. Lúc mới tiếp quản, có không ít kẻ không chịu phục, nhưng đến giờ, anh đã hoàn toàn củng cố vị trí của mình, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo.

Đương nhiên trong mắt Phó Thời, ngoài sự nghiệp vững vàng, thì gia đình viên mãn mới là trọn vẹn.

Mọi chuyện thuận lợi không khiến anh trở nên kiêu ngạo, mà ngược lại càng làm anh trầm ổn và điềm tĩnh hơn.

Tổng giám đốc Tôn dường như đã nắm được bí quyết lấy lòng anh, thỉnh thoảng lại lôi cả Tạ Ly vào lời khen: "Không lạ gì khi Phó tổng có thể thành công như hôm nay, người ta vẫn nói 'người đàn ông yêu vợ thì sự nghiệp hanh thông' mà!"

Phó Thời bị nói đến tâm trạng cực kỳ tốt.

Cuối cùng, tổng giám đốc Tôn đưa họ đến thang máy chuyên dụng dẫn thẳng lên phòng tổng thống, đồng thời đưa thẻ phòng cho họ.

"Chúc hai vị có khoảng thời gian vui vẻ ở đây. Nếu có gì chưa chu đáo, mong hai người bỏ qua, lần sau chúng tôi nhất định cải thiện."

"Tổng giám đốc Tôn khách sáo quá rồi."

Khi cửa thang máy đóng lại, Phó Thời mới buông tay cô ra, chuyển sang ôm lấy eo cô.

"Anh đã xin cho em tận bảy ngày nghỉ đấy, ít nhất cũng phải chia cho anh hai ngày chứ?"

"Vậy thì em sẽ đi vào ngày kia."

Câu trả lời của Tạ Ly rất nhanh chóng, hoàn toàn chặn đứng đường lui của anh.

Người đàn ông bị đẩy lùi, bèn đưa tay xoắn một lọn tóc của cô trên ngón tay, cằn nhằn: "Nói hai ngày là đúng hai ngày, đúng là keo kiệt."

Thôi vậy, có ngày nào hay ngày đó.

-

Ngoài suối nước nóng, khách sạn còn có nhiều dịch vụ spa và massage cao cấp.

Với tư cách là khách quý, những gì họ được trải nghiệm đều là dịch vụ tốt nhất. Chỉ có điều, Phó Thời không thích mấy thứ này. Anh nói anh không quen để người khác chạm vào cơ thể mình, nên chỉ ở lại phòng đợi cô.

Đến khi Tạ Ly làm xong liệu trình spa, trời cũng đã gần tối.

Vào thang máy, cô lấy điện thoại ra nhắn cho Phó Thời, định bảo anh rằng mình đã xong rồi Nhưng do tín hiệu trong thang máy không tốt, tin nhắn cứ quay vòng chưa gửi được. Vừa hay, thang máy dừng lại ở tầng năm. Cửa mở ra một lát, tín hiệu đột nhiên khôi phục, tin nhắn của cô được gửi đi ngay khi cô vừa ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào.

Mới gặp hôm qua, hôm nay lại trùng phùng ở nơi thế này.

Sự ngạc nhiên trong mắt Tạ Ly chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nhanh đến mức có thể cảm nhận rõ ràng, phản ứng của cô chỉ đơn thuần là vì bất ngờ trước sự tình cờ này, chứ không hề liên quan đến việc người đó là ai.

"Bác sĩ Tống." Cô dùng một cách gọi khách sáo, giọng điềm đạm: "Trùng hợp thật."

Không gian trong thang máy khá rộng, nhưng Tống Nhất Lê lại đứng ở góc xa nhất. Khi nghe thấy hai chữ "Bác sĩ Tống", hàng mày anh ấy khẽ nhíu lại.

"Ừm." Anh ấy nhanh chóng đáp lại, "Tỉnh có một hội thảo học thuật, tổ chức ở đây."

Giọng điệu như thể đang giải thích với cô.

Nhưng Tạ Ly không tiếp tục chủ đề nữa. Cô chỉ chăm chú nhìn điện thoại, không biết Phó Thời có thấy tin nhắn của mình chưa. Không có tín hiệu, cô cũng không nhận được phản hồi.

Thang máy vẫn tiếp tục đi lên mà không dừng lại, khoảng thời gian di chuyển vốn ngắn ngủi này nay lại trở nên dài đằng đẵng. Rõ ràng hôm qua cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, thậm chí khi nhớ lại, cô cũng cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy lần nữa, vẫn có một cảm xúc không rõ ràng lan ra trong lòng.

Không thể gọi tên, có lẽ cũng vì bị vây trong không gian chật hẹp này, khiến cô cảm thấy bứt rứt không yên. Giống như trở về mùa hè năm lớp 11 năm ấy.

Dù vậy, trên mặt cô vẫn không biểu hiện gì, chỉ vô thức lướt qua lướt lại các biểu tượng trên màn hình chính của điện thoại.

Cho đến khi giọng nói từ góc thang máy vang lên.

"Số điện thoại của em..." Anh ấy đột nhiên mở miệng, "Đã đổi rồi sao?"

Tạ Ly sững sờ, quay sang nhìn.

Anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại cô.

Cô biết, anh ấy đang hỏi về số điện thoại cô dùng hồi đại học. Cô quả thực đã đổi số sau khi tốt nghiệp.

"Ừ."

Ngay khi cô đáp lời, cửa thang máy dẫn lên tầng cao nhất mở ra. Cô không chào tạm biệt, trực tiếp bước ra ngoài.

Tống Nhất Lê đứng yên một lúc, mãi đến khi cửa thang máy sắp đóng lại mới đưa tay ngăn lại rồi bước ra theo. Hướng đi của hai người khác nhau.

-

Trước cửa phòng.

Tạ Ly vừa rút thẻ phòng ra, cửa đã mở ra trước.

Phó Thời xuất hiện ở đó. Cô cứ tưởng anh đang định ra ngoài: "Anh định đi đâu sao?"

Người đàn ông tựa vào khung cửa, đôi mắt từ trên xuống dưới lướt qua cô một vòng. Cả người cô lúc này giống như một trái đào căng mọng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Anh đang đợi em. Thấy tin nhắn của em nên đoán là em sắp lên, còn định xuống đón em nữa."

"Thế nào? Spa có thoải mái không?" Vừa nói, anh vừa kéo cô vào phòng.

Ngay trước khi cửa đóng lại, một âm thanh nhỏ vang lên. Là tiếng quẹt thẻ phòng.

Tim Tạ Ly đột nhiên thắt lại, cô theo phản xạ quay đầu. Chỉ thấy Phó Thời cũng liếc về phía cuối hành lang.

"Em đi cùng ai lên à?" Phó Thời thuận miệng hỏi một câu.

Bàn tay cô siết chặt, nhưng anh vẫn đang nắm cổ tay cô, nên không nhận ra lòng bàn tay cô đã rịn mồ hôi.

Cô chợt nghĩ đến Tống Nhất Lê. Nếu để hai người họ chạm mặt... Bản năng mách bảo cô rằng chuyện này không phải điều tốt.

"Ừm." Cô đáp qua loa một tiếng, rồi kéo tay anh: "Vào trong đi."

Cửa phòng đóng lại.

Tâm trạng cô rối bời. Không biết vì bản thảo đơn ly hôn đang dang dở, hay vì sự xuất hiện đột ngột của Tống Nhất Lê.

-

Ở góc hành lang Tống Nhất Lê đứng trước cửa phòng mình một lúc lâu. Mãi đến khi cánh cửa kia đóng lại hoàn toàn, ngăn cách mọi âm thanh, anh ấy mới lặng lẽ quẹt thẻ mở cửa.

Hành lang trải thảm dày, bước chân nhẹ bẫng không phát ra tiếng động. Vậy nên, những lời vừa rồi, anh ấy nghe được hết.

Anh ấy so sánh với những ký ức trong trí nhớ. Không giống nữa. Chàng trai năm ấy, người luôn mang bộ mặt lạnh lùng và tính khí nóng nảy, giờ đây giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến người ta khó tin. Còn cô gái từng luôn né tránh anh, luôn cẩn trọng giấu đi tâm tư của mình, giờ lại điềm tĩnh và tự nhiên đến thế.

Phải rồi. Sao có thể giống được? Bọn họ đã là vợ chồng nhiều năm, trước đó còn yêu nhau nhiều năm. Là những người thân thuộc và gần gũi nhất. Kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu. Nói là không phản ứng gì, nhưng nếu thật sự không phản ứng, thì anh ấy cũng chẳng cố ý phát ra âm thanh khi nãy.

Rõ ràng, anh ấy cố tình. Cố tình để cô biết sự tồn tại của mình Một hành động trẻ con khiến cô khó xử.

Việc này vốn dĩ không phải là điều mà anh ấy nên làm. Trong lòng Tống Nhất Lê dâng lên một chút hối hận.

Cửa phòng đóng lại. Lần đầu tiên ở trong căn phòng tổng thống xa hoa này, nhưng anh ấy lại không có tâm trạng quan sát xung quanh.

Thậm chí đến đèn cũng không bật. Chỉ đứng yên lặng trong bóng tối.

-

Để tránh phải ra ngoài, buổi tối Tạ Ly và Phó Thời chọn dùng bữa ngay trong phòng.

Sau đó, cô tranh thủ xem một chút video của studio. Không biết thế nào mà khi lướt tiếp các video khác, mấy clip ngôn tình theo phong cách "phim ngắn dở tệ" lại hiện ra.

"Mối tình đầu trở về nước sau bao năm..."

Cô ngay lập tức vuốt qua.

"Những dấu hiệu ngoại tình..."

Cô lại tiếp tục lướt qua không chần chừ.

Hôm nay là ngày gì vậy? Cái thuật toán chết tiệt này...

Không biết từ khi nào, Phó Thời đã ngồi xuống bên cạnh cô, cùng xem được mấy video. Thấy cô cuối cùng dứt khoát thoát hẳn ra khỏi ứng dụng, khóe môi anh cong lên, giọng trầm thấp: "Không xem nữa à?"

"Ừ."

"Vậy thì làm chuyện khác đi." Anh vừa dứt lời đã lập tức áp sát lại.

Tạ Ly vội vàng đưa tay chống vào lồng ngực anh, định giữ khoảng cách. Không biết là do mùi hương trong phòng hay nước hoa trên người anh, nhưng một mùi thơm dịu nhẹ len lỏi vào mũi cô.

"Mai em còn phải đi đường xa."

Cô đã hẹn xong lịch đi chơi với An Ngọc Trân rồi.

Đôi mắt thâm sâu của Phó Thời chăm chú nhìn cô, chậm rãi cất lời: "Anh còn tưởng... em xem mấy cái video đó là đang ám chỉ anh không quan tâm em."

Tạ Ly vội vàng lắc đầu.

Nhưng người đàn ông này vẫn chưa chịu bỏ qua: "Em yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến lịch trình của em ngày mai đâu."

Giọng anh trầm thấp, như thể đang dụ dỗ: "Anh sẽ chăm sóc những chỗ mà spa tối nay chưa lo đến."

Những chỗ chưa chăm sóc...

Tạ Ly giơ chân định đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vẫn bị giữ chặt. Và như mọi lần, cô lại bị anh kéo vào dòng nước xiết của tình cảm.

Thực tế chứng minh, những gì đàn ông nói trên giường đều không thể tin được. Một khi bắt đầu, thì sẽ không có điểm dừng. Đến khi Phó Thời vào phòng tắm, Tạ Ly cố gắng chống đỡ cơn mệt mỏi và nhức mỏi, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Chung Tu Minh.

"Luật sư mà cậu nói lần trước, đang làm việc ở đâu?"

Cô không làm được chuyện chiến tranh lạnh với Phó Thời. Nhưng cứ tiếp tục dịu dàng thuận theo, lại giống như đang lừa gạt anh vậy. Điều duy nhất cô có thể làm, là kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt.

Cô phải nói với anh thế nào đây?

Nghĩ đến điều đó, đầu cô bỗng trở nên đau nhức.

Sáng hôm sau, Phó Thời đưa cô ra sân bay, hai người cùng nhau làm thủ tục trả phòng. Khi đi qua đại sảnh, họ thấy nhân viên khách sạn đang đặt biển giới thiệu hội nghị, đồng thời treo một tấm băng rôn lớn.

Hội thảo khoa học y học. Tạ Ly chợt nhớ đến lời giải thích của Tống Nhất Lê hôm qua. Xem ra, đó không phải là cái cớ.

Ánh mắt Phó Thời cũng lướt qua một chút, nhưng không dừng lại lâu.

Xe đã được đưa đến từ bãi đỗ, anh lên ghế lái.

Dọc đường đi, anh không ngừng dặn dò cô phải giữ liên lạc với mình khi ở bên ngoài. Nhưng đến khi quay sang, thấy cô ngồi dựa vào ghế, dáng vẻ như sắp ngủ gật, anh mới yên lặng.

Anh biết hôm qua mình lại hơi quá đà. Cũng may, Tạ Ly là người ít khi vì chuyện này mà trách anh.

Thôi thì cứ để cô ngủ thêm một lát vậy.

2483 words
17.05.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me