TruyenFull.Me

[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng

💫 Chương 90 💫: Hiểu lầm

selnemoinguoi

Editor: Qin

Động tác lướt điện thoại của Tạ Ly khựng lại trong chốc lát.

Cánh cửa phát ra một tiếng "két" nhẹ.

Sau khi xác nhận cô đang ở đây, Tống Nhất Lê đẩy cửa rộng hơn một chút rồi bước vào, sau đó khẽ khàng đóng lại.

"Anh Tống." Tạ Ly vốn đang tựa lưng vào tường, lập tức đứng thẳng dậy: "Sao anh lại đến đây? Thang máy ở bên kia mà."

"Tôi biết." Bàn tay của Tống Nhất Lê chống lên cánh cửa sau lưng: "Tôi đến tìm em. Lần trước gặp nhau, hình như vẫn chưa có cơ hội nói chuyện đàng hoàng."

Tạ Ly chợt nhớ đến hôm trước, khi cô ngồi trên xe của Trình Mộ Tiêu.

Lúc đó, Trình Mộ Tiêu bật nguyên một danh sách bài hát của Trần Dịch Tấn, còn cố ý mở "Lâu rồi không gặp".

Đến đoạn điệp khúc, cô nàng vừa hát theo vừa lén quan sát biểu cảm của Tạ Ly qua gương chiếu hậu, vẻ hóng hớt gần như muốn dán sát vào mặt cô.

Như thể nhất định phải có chuyện gì đó xảy ra mới phải.

Tạ Ly buông điện thoại xuống, dựa lưng lại vào tường, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn người đàn ông đứng bên cửa.

"Anh muốn nói chuyện gì?"

Dáng vẻ ung dung thong dong này của cô khiến Tống Nhất Lê sững lại một chút.

Người trước mắt vẫn mang bóng dáng của cô gái thuở trung học, nhưng lại không còn giống với cô gái năm ấy nữa.

Nên bắt đầu từ đâu đây?

"Chuyện hồi cấp ba, tôi nợ em một lời xin lỗi."

Anh ấy chưa từng nói sao? Tạ Ly đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng có thể thấy được, bản thân anh ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Cô mỉm cười: "Anh nói tôi lúc đó không có cảm giác gì thì không đúng, nhưng nhiều năm trôi qua rồi, giờ nhìn lại, thật sự cũng chẳng đáng là gì nữa."

Người đối diện đổi sang một câu hỏi khác: "Tại sao em tránh mặt tôi?"

Tạ Ly không vội trả lời ngay. Đây đã là lần thứ hai anh ấy hỏi câu này rồi.

Trên mặt Tống Nhất Lê không lộ ra chút cảm xúc nào, như thể vấn đề mang chút mập mờ này với anh ấy, chẳng qua chỉ là một bài toán bình thường.

"Xem ra, vấn đề này rất quan trọng với anh, vậy thì tôi sẽ trả lời."

Cô trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói: "Tôi không phủ nhận. Đúng là tôi đang tránh anh. Trước đó, anh nói với tôi rằng anh chưa kết hôn." Cô dừng lại giây lát, rồi nói tiếp: "Nhưng tôi đã có chồng. Chồng tôi là người khá thiếu cảm giác an toàn, hay ghen, suy nghĩ nhiều, lòng dạ hẹp hòi."

Nói đến đây, cô thực sự muốn thở dài: "Anh ấy không phải kiểu người phóng khoáng độc lập, mà còn hay tự dày vò chính mình. Nên tôi nghĩ, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách, tránh để anh ấy hiểu lầm một cách không cần thiết."

Khi cô nói, Tống Nhất Lê vẫn lặng lẽ lắng nghe. Đến khi cô dừng lại, anh ấy cũng im lặng một lúc lâu, rồi mới gật đầu.

"Anh biết rồi." Anh ấy lên tiếng, sau đó nói thêm: "Trước đây làm phiền em rồi."

Nói xong, anh ấy mở cửa ra, rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

Tống Nhất Lê rời đi một cách thản nhiên, dọc đường đi, có người quen trong công ty chào hỏi hoặc xin lỗi, anh ấy đều gật đầu đáp lại.

Cho đến khi bước ra khỏi tòa nhà.

Trước đó, trong đầu anh ấy vẫn không ngừng hiện lên dáng vẻ của cô gái năm ấy, gương mặt mang nét buồn bã, ánh mắt nhìn anh ấy như thể có rất nhiều điều muốn nói.

"Hôm đó, tôi thực sự rất buồn." Khi ấy, cô đã nói như vậy.

Đối với Tống Nhất Lê, khoảnh khắc đó vẫn luôn như mới xảy ra ngày hôm qua. Cô gái từng đơn độc chiến đấu với số phận, cũng từng đưa tay về phía anh ấy.

Nhưng cuối cùng, chính anh ấy lại là người buông tay.

Anh ấy cứ ngỡ người đó vẫn còn mắc kẹt trong bóng tối, nhưng đến giờ mới nhận ra, người bị giam cầm trong quá khứ, chỉ có mỗi mình mình.

Tạ Ly nói "không tính là gì", vậy là phản bội không đáng để bận tâm, hay là... tình cảm năm ấy cũng chẳng đáng để nhắc đến?

Cô nói chồng mình không phải là người độc lập và phóng khoáng.

Tống Nhất Lê hiểu, câu này chính là đang nói về anh ấy. Thì ra trong mắt cô, anh ấy là một người như vậy sao?

Tống Nhất Lê cười khổ. Nhưng mà... làm sao để "phóng khoáng" được đây?

Trong ký ức của anh ấy, cô gái năm xưa luôn cẩn trọng nhưng tràn đầy niềm vui khi nhìn mình. Giờ đây, cô gái ấy đã biến mất.

Thay vào đó là người phụ nữ nói về "chồng tôi" bằng giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa dung túng.

Thật dịu dàng... Chỉ có điều này là chưa từng thay đổi.

Người từng đứng trước Phó Thời với hai bàn tay trắng, chưa từng nghĩ mình sẽ thua, ngay khoảnh khắc này, lại đánh mất tất cả sự tự tin.

-

Tạ Ly ngồi lại một mình ở đó thêm một lúc lâu.

Phó Thời nhắn tin cho cô. Không có chuyện gì quan trọng, anh vẫn luôn như vậy, ngoài thời gian làm việc, anh chưa từng ép cô phải trả lời ngay.

Tạ Ly cất điện thoại đi.

Có lẽ Tống Nhất Lê nghĩ cô đã trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn rất nhiều. Nhưng anh ấy có lẽ không biết, sau ngần ấy năm, cô chẳng những không tiến bộ, mà còn không dũng cảm bằng chính mình của những năm trước.

Cảm xúc của Phó Thời ngày càng trở nên nặng nề, khiến cô theo bản năng muốn tránh đi. Cô không biết anh có nhận ra không, nhưng anh ngày càng ép cô nhiều hơn.

Hôm trở về nhà họ Tạ, Phó Thời xin lỗi cô, nói rằng anh không biết mẹ cô bị bệnh.

Tạ Ly nói không cần anh xin lỗi, và cô thật sự nghĩ như vậy.

Trong ngôi nhà này, có con trai bà, có chồng bà. Tất cả mọi người đều thờ ơ trước nỗi đau của bà, vậy thì cô hà tất phải vượt qua họ để trách cứ Phó Thời?

Tạ Hoài Chí vẫn như trước, chỉ cần có chuyện không vừa ý liền trút giận lên mẹ.

Tạ Ly chợt nhớ đến những bộ phim cổ trang, khi hoàng đế cao cao tại thượng, hoàn toàn không ý thức được mình là kẻ sai trong cuộc hôn nhân này.

Ông ta thậm chí không có chút áy náy nào. Có lẽ, ông ta cũng nghĩ giống như Tạ Khởi Nguyên, chỉ là một tình nhân mà thôi, đâu có làm gì quá đáng, như vậy đã "coi như không tệ rồi".

An Ngọc Trân rối rít xin lỗi. Nhưng chỉ vừa quay đầu sang đối diện với Tạ Ly, bà lại khuyên cô hãy sống tốt với Phó Thời.

Rõ ràng Tạ Hoài Chí đã biết chuyện của Tống Nhất Lê, nên mới để bà đến thuyết phục cô.

"Con phải đối xử tốt với nó, hôn nhân là chuyện của hai người." Bao nhiêu năm qua, câu nói bà lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là câu này. Nhưng nếu hôn nhân thực sự là chuyện của hai người, tại sao cuộc hôn nhân đầy bất công của ba mẹ cô vẫn có thể kéo dài đến tận bây giờ?

Hóa ra hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà chỉ cần có một người sẵn sàng chà đạp lên lòng mình, nhẫn nhịn tất cả, thì nó vẫn có thể tiếp tục.

Thói quen thực sự là một điều đáng sợ. Có đôi khi, cô thậm chí còn có thể hiểu được An Ngọc Trân. Giống như bà đối với Tạ Hoài Chí, sự lệ thuộc, tin tưởng và tình yêu đã ăn sâu tận xương tủy.

Cũng giống như chính cô, sự đau lòng dành cho Phó Thời, hình như đã khắc vào trong máu thịt.

Khi anh vui hay buồn chỉ vì một hành động nhỏ của cô. Khi anh không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác tìm đến cô. Khi anh làm những điều mà chính anh không thích, chỉ để... lấy lòng cô.

Cô không thể kiềm chế được sự đau lòng và chua xót của mình.

Cảm xúc chìm đắm và mất kiểm soát của Phó Thời cũng theo đó mà ảnh hưởng đến cô, khiến cô rơi vào vòng xoáy ấy, khiến cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, liên tục dỗ dành người đàn ông đang nóng lòng này.

"Phó Thời, chậm lại một chút."

Người đàn ông phía trên ngoan ngoãn dừng lại: "Vậy đổi em đi, em hôn anh." Giọng nói xen lẫn hơi thở dồn dập.

Tạ Ly như bị mê hoặc, đưa tay ôm lấy anh, ngậm lấy đôi môi mỏng ấy.

Bóng tối che giấu sự điên cuồng trong mắt người đàn ông. Cơ thể Phó Thời như sắp phát điên, nhưng trái tim đang điên cuồng của anh lại được vỗ về một cách kỳ lạ.

Cô vẫn còn để tâm đến anh. Anh tìm kiếm chứng cứ này từ đủ mọi góc độ.

-

Mình có yêu Phó Thời không? Câu hỏi tự tìm phiền phức này, trước đây Tạ Ly chưa từng nghĩ đến. Nhưng bây giờ, cô bắt đầu suy xét lại tình cảm của mình đối với anh.

Có mềm lòng, có xót xa, có bất đắc dĩ. Còn gì nữa? Cô biết, còn có sự không cam lòng và bài xích không thể gọi tên. Mềm lòng thì bộc lộ ra, nhưng sự không cam tâm lại bị chôn vùi thật sâu trong đáy lòng.

Sau niềm vui ngắn ngủi, là tâm trạng nặng nề hơn bao giờ hết. Cô càng lúc càng tránh né Phó Thời, một mình ăn cơm, một mình tăng ca ở văn phòng.

Như thể chỉ cần không đối diện với anh, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng khi anh tìm đến, ngồi ăn mì gói cùng cô, qua làn hơi nước bốc lên, ánh mắt anh dường như sắp khóc đến nơi.

Tạ Ly nhận ra rằng mình không thể tiếp tục thế này nữa. Cô không thể trốn tránh mãi. Cô phải nói rõ ràng những điều đáng lẽ nên nói ra từ lâu.

Ngày hôm đó, là cô chủ động tìm đến anh. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, một đồng nghiệp dẫn Tống Du vào, nói rằng con bé đến tìm cô.

Tạ Ly vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì kể từ sau khi giải ước, cô chưa từng gặp lại cô bé.

"Con đến một mình sao?" Cô vội vàng hỏi.

Tống Du không nói gì, vẫn là đồng nghiệp dẫn con bé vào lên tiếng trước: "Không phải đâu, chẳng có người lớn nào đi cùng cả. Gan lớn thật đấy! Lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao đây? Con bé nói đến tìm cô, cô xem thử đi, lát nữa nhớ liên hệ với phụ huynh của bé nhé."

Tạ Ly gật đầu đồng ý.

So với trước đây, rõ ràng Tống Du trầm mặc hơn rất nhiều, chẳng nói một lời nào. Không còn cách nào khác, Tạ Ly đành dẫn con bé xuống tầng dưới, đến KFC.

Quả nhiên, vừa thấy vậy, cô bé vui ra mặt, ai cũng có thể nhận ra.

Khi Tạ Ly đưa hamburger cho con bé, cô bé còn ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn ạ."

"Con sao lại đi một mình thế này? Ba con đâu?"

Tống Du lập tức lắc đầu: "Không phải ba con bảo con đến."

Tạ Ly bật cười: "Được rồi, cô biết rồi. Nhưng mà con tự chạy ra thế này, ba con sẽ lo lắng lắm đấy. Hơn nữa bên ngoài cũng rất nguy hiểm."

Cô bé vừa ăn hamburger vừa im lặng, chỉ đến cuối cùng, lại muốn một ly Coca.

Tạ Ly hơi do dự.

Ở nhà, cô cũng không cho Huyên Huyên ăn mấy thứ này, không biết Tống Du có thể uống được không.

Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt nhỏ long lanh đầy mong chờ kia, cô lại không nỡ từ chối, cuối cùng vẫn gọi cho con bé một ly.

Mãi đến khi ăn xong, uống xong, cô bé cứ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi: "Cô ơi, cô là mẹ của con phải không?"

"Cái gì?" Tạ Ly sững sờ, ngay sau đó liền xua tay: "Đương nhiên là không phải rồi."

Cô bé ngồi ngay ngắn, dù tuổi còn nhỏ nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng: "Khi con còn bé, bà ngoại luôn nói rằng ba mẹ con ở nước ngoài, rất nhanh sẽ trở về thăm con. Nhưng con không tin, vì trong phim truyền hình, chỉ khi ba mẹ đã lên trời rồi, người lớn mới nói như vậy."

"Nhưng mà ba con đã trở về rồi."

"Con thấy ảnh chụp của cô và ba con." Đôi mắt cô bé tràn đầy khát vọng, giọng nói cẩn trọng mà nghiêm túc: "Cô thật sự không phải mẹ của con sao?"

Bị một đứa trẻ nhìn với ánh mắt như vậy, nói không đau lòng là giả.

Tạ Ly đưa tay xoa đầu cô bé, nhưng vẫn lắc đầu: "Tiểu Du, cô thực sự không phải mẹ con."

Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Du lộ ra vài phần hoang mang, như thể không biết rốt cuộc là do mình nhầm, hay là mẹ không thích mình.

Một lúc lâu sau, ánh sáng trong mắt cô bé hoàn toàn ảm đạm. Con bé đứng lên khỏi ghế, rõ ràng vẻ mặt vẫn còn đau buồn, nhưng lại lập tức cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, là con đã nhầm rồi."

"Không sao, không sao đâu." Tạ Ly vội vàng xua tay.

"Con còn ăn đồ của cô nữa." Nhìn đống lộn xộn trên bàn, cô bé khẽ nói.

Tạ Ly đương nhiên không để tâm, chỉ dịu dàng đáp: "Không sao mà, cô mời con ăn."

Cô chợt nhớ lại mỗi lần đối diện với mình, đứa trẻ này luôn âm thầm tìm cách đến gần. Thì ra là vì con bé nghĩ cô là mẹ sao? Ngay cả vừa rồi cùng ăn một bữa, cũng chỉ vì con bé cho rằng cô chính là mẹ nó?

Trong lòng Tạ Ly thoáng có chút khó tả.

"Vậy con phải về rồi."

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đeo cặp sách trên lưng, cố gắng nén nỗi buồn mà xoay người rời đi, Tạ Ly vội vàng đưa tay giữ con bé lại.

"Con định về một mình sao? Để cô gọi cho ba con nhé?"

Cô bé con lắc đầu ngay lập tức: "Ba em đang làm việc. Chị ơi, em có thể tự về được."

Cách xưng hô đã biến thành "chị".

Tạ Ly đương nhiên không thể để con bé tự mình đi về, nên dứt khoát lái xe đưa con bé đến bệnh viện của Tống Nhất Lê.

Không ngờ, Phó Thời lại xuất hiện đúng vào lúc này.

2638 words
23.05.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me