[HOÀN EDIT] TRƯỚC KHI LY HÔN - Cáp Tử Phi Thăng
💫 Ngoại truyện 1 💫: Thất tình
Editor: QinPhó Thời không phải lần đầu ở một mình. Yêu xa hồi đại học, sống riêng trước khi cưới, rồi cả hơn một tháng gần đây khi Tạ Ly dọn ra ngoài, anh đã quá quen với cảm giác một thân một mình.Nhưng lần này... lại không giống.Khi ngồi một mình bên bàn ăn, không hiểu sao tay anh khựng lại giữa chừng, động tác dừng hẳn.Anh mơ hồ nhận ra điều khác biệt. Có lẽ đây là lần đầu tiên, anh ngồi ở đây với thân phận là một người độc thân.Trước kia dù không sống cùng, Tạ Ly vẫn là bạn gái, là vị hôn thê của anh. Ngay cả khi đã kết hôn, cô cũng chẳng can thiệp gì nhiều vào nhịp sống của anh, việc bếp núc hay dọn dẹp đều có người giúp việc lo, về cơ bản không khác hiện tại là bao.Phó Thời ngẩng đầu, nhìn vào chỗ trống phía đối diện, dường như vẫn có thể thấy bóng dáng Tạ Ly ngồi đó.Anh lại đảo mắt một vòng, từng góc nhỏ trong căn nhà này, đâu đâu cũng thấp thoáng hình bóng cô.Nếu nói rõ ra, cảm giác ấy nên gọi là gì?Là nhớ nhung. Là vương vấn.Không cần cô làm gì cả, không cần những lời quan tâm ngọt ngào, chỉ cần cô ở đây, chỉ cần anh có thể nhìn thấy cô là đủ.Anh đặt đũa xuống, hoàn toàn mất hết khẩu vị. Cuối cùng rút điện thoại ra, bắt đầu lướt qua từng tài khoản của Tạ Ly.Tất nhiên, cô vẫn là kiểu người trăm năm mới đăng một bài, nhưng bài cũ gần đây lại có nhiều bình luận mới."Chúc mừng chị em quay lại đời độc thân!" "Từ nay về sau chỉ càng ngày càng tốt!""Chị là nữ hoàng luôn á."Phó Thời bỗng thấy nghẹn thở.
Lúc cưới còn chẳng náo nhiệt bằng lúc ly hôn. Ly hôn thì cả thiên hạ đều biết.Anh cẩn thận rà từng người một trong số những người bình luận đó, xác nhận không có gì khả nghi mới từ từ thở ra một hơi.Dù có, anh cũng chẳng làm gì được. Bây giờ anh có tư cách gì đâu?Sau khi tâm trạng trầm xuống một lát, anh mới đi về phía tủ quần áo.Toàn bộ quần áo của Tạ Ly đã được dọn đi. Ngay cả những cái vẫn còn nguyên tem mác cũng không còn lại chiếc nào. Không chừa lấy một món. Như thể sợ để sót lại điều gì đó khiến anh nhớ đến cô.Một bước, rồi hai bước. Anh đi ngang qua phía tủ quần áo của Tạ Ly, dừng lại ngay lúc sắp đi hết.Ngực đau nhói như không thở nổi. Phó Thời phải chống tay lên cánh tủ bên cạnh mới đứng vững được.Khi ly hôn, anh kiên quyết giữ lại căn nhà này, từng nghĩ rằng nơi vương vấn đầy dấu vết của cô sẽ giúp anh được an ủi phần nào.Nhưng bây giờ... nó lại như liều thuốc độc ngấm từ từ. Không uống thì chết ngay. Uống vào rồi, cũng chỉ là chờ chết.Anh đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ mình đang thất tình? Không, đến cả thất tình còn không tính, vì Tạ Ly... có từng yêu anh không?Dậy quá sớm, đến công ty cũng còn chưa tới giờ làm. Thang máy chuyên dụng của anh không hiểu sao đang nằm ở tầng trên, Phó Thời bèn bấm lại chiếc thang máy thường đang chuẩn bị đóng cửa.Cửa vừa mở ra, hai người đang đứng bên trong lập tức vội tách ra. Nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đã thấy rõ hai người họ đang nắm tay nhau."Phó... Phó tổng!" Hai người lần lượt chào anh, luống cuống thấy rõ. Phó Thời liếc qua một lượt, gật đầu, rồi quay người ấn tầng mình.Là người của bộ phận sáng tạo. Anh có chút ấn tượng.Một lát sau, anh bỗng mở miệng: "Đang yêu đương à?""Không... không phải ạ!" Người kia vội vàng phủ nhận.Nhưng Phó Thời như chẳng hề nghe thấy: "Yêu đương thì tốt chứ, yêu đi. Ai mà chẳng muốn yêu, đúng không? Tốt mà, tốt lắm..."Anh không hề nhìn họ, chỉ thì thầm một mình. Nhưng cái giọng ấy, người nghe thật chẳng biết nên trả lời kiểu gì. Vừa oán thán, vừa ghen tị, lại có chút gì đó như đang tủi thân?Giống như một người thất tình phát điên.Thật khó tin đây là Phó tổng lúc nào cũng lạnh lùng cứng rắn, chưa từng nói dư một lời.May sao, đúng lúc thang máy mở cửa. Hai nhân viên nhỏ cúi đầu khom lưng chạy vội ra ngoài."Phó tổng bị gì vậy trời?""Nghe nói... ly hôn rồi.""Thật hả? Không thể nào? Thấy còn đeo nhẫn mà?""...Bị ly hôn đấy."Cửa thang máy đóng lại, để lại một câu xì xào cuối cùng, vang vọng trong không gian.Phó Thời lên thẳng tầng cao nhất.Ngồi vào ghế, anh lại mở điện thoại, tiếp tục lướt xem động thái của Tạ Ly. Hiếm hoi mới có một bài anh chưa bấm like, không cẩn thận tay lướt qua, lỡ chạm phải.Tim anh bỗng siết lại, sợ cô nghĩ nhiều hoặc hiểu lầm rằng mình đang theo dõi cô, rồi lại không vui. Anh vội vàng bỏ like đi.Nhưng bỏ rồi, Phó Thời lại cau mày, trong lòng cũng chẳng thấy dễ chịu hơn.Một lúc sau, anh lại bấm like lại.Nghĩ nhiều thì sao? Vô lý quá, sao chỉ có mình đau lòng, còn cô thì hình như chẳng chút xao động nào?-Thật ra, Tạ Ly cũng có cảm giác khác thường, cảm giác đó... lại giống như Phó Thời.Một mình sống bên ngoài không giống với "độc thân" mà một mình. Khác biệt là gì, cô cũng không nói rõ được.Hôm nay cô dậy hơi muộn, lúc đang đánh răng thì tranh thủ cầm điện thoại lướt một vòng.Vốn dĩ bình thường tin nhắn đã nhiều, mấy hôm nay lại càng dày đặc. Cô lướt bừa xuống hai trang, chuẩn bị tắt đi thì đột nhiên nhìn thấy một cái like từ Phó Thời.Là like vào một bài đăng rất cũ của cô, lúc khoảng sáu rưỡi sáng. Tạ Ly liếc nhìn giờ, gần chín giờ. Người này đúng là vẫn giữ thói quen dậy sớm.Cái ảnh đại diện đôi dùng mấy năm trời quen thuộc đến không chịu nổi, cô tiện tay đổi bừa sang một hình khác, rồi mới đặt điện thoại xuống, vội vàng tiếp tục chuẩn bị đi làm.Cô với Phó Thời vốn đã là kiểu mỗi người tự lo việc của mình, việc nhà có người giúp, công việc lại càng riêng rẽ. Nên có anh hay không, hình như cũng chẳng khác biệt gì mấy.Nghĩ đến đây, Tạ Ly cảm thấy... chắc Phó Thời cũng thấy vậy thôi.-Chín giờ đúng, Tạ Ly bấm giờ chấm công vừa vặn. Muốn cô tăng ca thì được, chứ bắt đi làm sớm là không đời nào.Vừa ngồi vào chỗ chưa kịp vào trạng thái, đã thấy người bên cạnh nhìn sang. "Chị Ly." "Ừ, sao thế?""Trưởng nhóm bảo lát nữa họp, thảo luận ý tưởng mới."Team của Tạ Ly hiện tại vẫn đang hot với series "dân văn phòng đi làm", nhưng hot đến đâu thì chủ đề nào cũng sẽ đến lúc người ta chán, nên thỉnh thoảng phải chèn thêm những concept khác để thử nước.Cô vốn tưởng Chung Tu Minh lại định giở trò gì, nghe là chuyện công việc, liền nghiêm túc quay sang đáp: "Được, cảm ơn cậu."Chỉ một câu đơn giản thôi, ánh mắt của cậu ta đã sáng bừng lên.Cậu ta nhớ lần đầu tiên gặp Tạ Ly là ở hội chợ tuyển dụng trường đại học.Tạ Ly nhìn không ra tuổi, đứng giữa một đám sinh viên chẳng lạc quẻ mà cũng chẳng quá nổi bật.Nhưng mà... ánh mắt liếc qua đã không dời đi được nữa.Bạn cùng phòng từng nói: yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua là thấy sắc mà nổi máu dê thôi. Nhưng Chung Tu Minh không nghĩ vậy. Trái tim đập dồn dập trong khoảnh khắc ấy, tầm mắt bị hút chặt lại, cậu ta không thấy đó là "thấy sắc nổi lòng tham". Đó là lực hút giữa hai người, là định mệnh.Cậu ta đứng tại chỗ một lát mới bước tới, lúc đó xung quanh Tạ Ly không có ai, cậu ta vừa đến, cô đã mỉm cười với cậu ta: "Bạn học, nộp hồ sơ không? Em học ngành gì?" Giọng cô thật sự rất nhẹ nhàng.Chung Tu Minh vốn là kiểu hướng ngoại, hoạt bát, vậy mà không hiểu sao chỉ vì một câu nói ấy, cả người bỗng đỏ ửng, nghẹn họng không đáp lại được.Tạ Ly thấy thế, còn tưởng cậu ta là kiểu người rụt rè: "Em có thể qua kia xem thử, bên đó có giới thiệu công ty bọn chị."Đúng là có một bảng đứng đó. Chung Tu Minh liếc qua hai cái, rồi lại quay về nhìn cô. Cuối cùng cũng mở miệng được: "Chị ơi... em vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng năm nay lên năm tư là phải đi thực tập rồi, em có thể đến công ty chị không?""Hả?" Tạ Ly hơi bất ngờ, cô ngẫm nghĩ một chút. Nói thật, studio của họ việc vặt thì vô kể, từ quay dựng cho đến mấy chuyện lặt vặt như tuyển dụng này đều có thể bị đẩy qua tay cô. Nên kiểu thực tập sinh vừa rẻ vừa tiện như vậy thật ra rất được hoan nghênh. Nhưng đối với thực tập sinh mà nói, đây lại không phải lựa chọn tốt."Cái này không phải chị quyết định được, em cứ cân nhắc đi. Nếu thật sự muốn đến, ngày mai mang hồ sơ qua, chị sẽ nộp cùng."Đôi mắt Chung Tu Minh như bừng sáng: "Mai chị còn đến nữa à?" Nói xong lại thấy phản ứng hơi kỳ, vội chữa lại: "Tại hôm nay chắc em làm hồ sơ không kịp, nếu chị mai có đến, em sẽ tới nộp."Tạ Ly mỉm cười gật đầu: "Chị nói thật mà, bọn chị sẽ ở lại đây ba ngày." Chung Tu Minh lúc này mới nhẹ cả người.
Cậu ta mượn cớ tìm hiểu công ty để nói chuyện với Tạ Ly thêm một lúc, nào là chế độ đãi ngộ, mức lương ra sao... nhưng mấy chuyện đó đối với cậu ta chẳng hề quan trọng.Về đến ký túc xá, Chung Tu Minh lập tức lao vào làm CV. CCậuta chăm chú đến mức bạn cùng phòng phải ngạc nhiên: "Tu Minh, không phải cậu định về công ty nhà làm à? Làm CV làm gì?"Chung Tu Minh chẳng buồn quay đầu lại: "Không về nữa."
"Không về thật à?"Chung Tu Minh im lặng, tiếp tục chăm chút cho bản CV cực kỳ chỉn chu. Thật ra cũng không tốn mấy công sức, thành tích của cậu ta vốn đã rất nổi bật: sinh viên ưu tú, học bổng quốc gia, hội sinh viên... tất cả đều có đủ.Làm xong, cậu ta nằm lên giường, mở điện thoại bắt đầu tìm hiểu về công ty của Tạ Ly.Đối phương vốn là một studio truyền thông tự làm nội dung, thông tin tìm được cũng không ít.Sau khi phát hiện một số video có Tạ Ly xuất hiện thoáng qua, Chung Tu Minh không bỏ sót cái nào, cày sạch toàn bộ. Cậu ta từ từ nhận ra được vài nét tính cách của Tạ Ly. Nghĩ tới lúc đầu vì căng thẳng mà cậu ta nói không nên lời, còn cô thì sợ dọa mình mà cười nhẹ nhàng dịu dàng đến thế...Chung Tu Minh đảo mắt, ngay lập tức lăn xuống giường mở máy tính, sửa lại CV, xây dựng cho mình một hình tượng "trầm ổn, hướng nội".Mọi chuyện lẽ ra đều ổn.Tạ Ly là kiểu người mềm lòng, luôn vô thức chăm sóc người khác, dù là vì lý do gì đi nữa, cậu ta cũng âm thầm tận hưởng sự ưu ái ấy.Nhưng từ sau khi Phó Thời dẫn cô đến dạ tiệc từ thiện, sau khi thân phận thật của mình bị lộ, thái độ của Tạ Ly thay đổi hoàn toàn.Không phải là tỏ ra lạnh nhạt rõ rệt, nhưng ranh giới lại được vạch rất rõ ràng.Cũng không sao, Chung Tu Minh đè nén kích động trong lòng. Dù sao giờ cô cũng ly hôn rồi, cuối cùng cậu ta cũng chờ được cơ hội.Giờ quan trọng nhất là...Cậu ta còn chưa nghĩ xong, bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi: "Xin hỏi, cô Tạ có ở đây không? Có đơn giao đồ ăn của cô."Cả văn phòng chỉ có một người họ Tạ.Tạ Ly ngẩng đầu khỏi bàn làm việc.Cô đâu có đặt đồ ăn? Cũng may môi trường làm việc ở đây khá thoải mái, không thì đúng là ngại chết mất.Tạ Ly bước tới xác nhận số điện thoại xong, rồi cầm túi đồ ăn vào phòng nghỉ.Là món cháo cô thường hay ăn, vẫn còn nóng hổi, hơi nước phả ra nghi ngút khi mở hộp.Cô đại khái đoán được người gửi là ai rồi.2311 words
04.06.2025
Lúc cưới còn chẳng náo nhiệt bằng lúc ly hôn. Ly hôn thì cả thiên hạ đều biết.Anh cẩn thận rà từng người một trong số những người bình luận đó, xác nhận không có gì khả nghi mới từ từ thở ra một hơi.Dù có, anh cũng chẳng làm gì được. Bây giờ anh có tư cách gì đâu?Sau khi tâm trạng trầm xuống một lát, anh mới đi về phía tủ quần áo.Toàn bộ quần áo của Tạ Ly đã được dọn đi. Ngay cả những cái vẫn còn nguyên tem mác cũng không còn lại chiếc nào. Không chừa lấy một món. Như thể sợ để sót lại điều gì đó khiến anh nhớ đến cô.Một bước, rồi hai bước. Anh đi ngang qua phía tủ quần áo của Tạ Ly, dừng lại ngay lúc sắp đi hết.Ngực đau nhói như không thở nổi. Phó Thời phải chống tay lên cánh tủ bên cạnh mới đứng vững được.Khi ly hôn, anh kiên quyết giữ lại căn nhà này, từng nghĩ rằng nơi vương vấn đầy dấu vết của cô sẽ giúp anh được an ủi phần nào.Nhưng bây giờ... nó lại như liều thuốc độc ngấm từ từ. Không uống thì chết ngay. Uống vào rồi, cũng chỉ là chờ chết.Anh đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ mình đang thất tình? Không, đến cả thất tình còn không tính, vì Tạ Ly... có từng yêu anh không?Dậy quá sớm, đến công ty cũng còn chưa tới giờ làm. Thang máy chuyên dụng của anh không hiểu sao đang nằm ở tầng trên, Phó Thời bèn bấm lại chiếc thang máy thường đang chuẩn bị đóng cửa.Cửa vừa mở ra, hai người đang đứng bên trong lập tức vội tách ra. Nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đã thấy rõ hai người họ đang nắm tay nhau."Phó... Phó tổng!" Hai người lần lượt chào anh, luống cuống thấy rõ. Phó Thời liếc qua một lượt, gật đầu, rồi quay người ấn tầng mình.Là người của bộ phận sáng tạo. Anh có chút ấn tượng.Một lát sau, anh bỗng mở miệng: "Đang yêu đương à?""Không... không phải ạ!" Người kia vội vàng phủ nhận.Nhưng Phó Thời như chẳng hề nghe thấy: "Yêu đương thì tốt chứ, yêu đi. Ai mà chẳng muốn yêu, đúng không? Tốt mà, tốt lắm..."Anh không hề nhìn họ, chỉ thì thầm một mình. Nhưng cái giọng ấy, người nghe thật chẳng biết nên trả lời kiểu gì. Vừa oán thán, vừa ghen tị, lại có chút gì đó như đang tủi thân?Giống như một người thất tình phát điên.Thật khó tin đây là Phó tổng lúc nào cũng lạnh lùng cứng rắn, chưa từng nói dư một lời.May sao, đúng lúc thang máy mở cửa. Hai nhân viên nhỏ cúi đầu khom lưng chạy vội ra ngoài."Phó tổng bị gì vậy trời?""Nghe nói... ly hôn rồi.""Thật hả? Không thể nào? Thấy còn đeo nhẫn mà?""...Bị ly hôn đấy."Cửa thang máy đóng lại, để lại một câu xì xào cuối cùng, vang vọng trong không gian.Phó Thời lên thẳng tầng cao nhất.Ngồi vào ghế, anh lại mở điện thoại, tiếp tục lướt xem động thái của Tạ Ly. Hiếm hoi mới có một bài anh chưa bấm like, không cẩn thận tay lướt qua, lỡ chạm phải.Tim anh bỗng siết lại, sợ cô nghĩ nhiều hoặc hiểu lầm rằng mình đang theo dõi cô, rồi lại không vui. Anh vội vàng bỏ like đi.Nhưng bỏ rồi, Phó Thời lại cau mày, trong lòng cũng chẳng thấy dễ chịu hơn.Một lúc sau, anh lại bấm like lại.Nghĩ nhiều thì sao? Vô lý quá, sao chỉ có mình đau lòng, còn cô thì hình như chẳng chút xao động nào?-Thật ra, Tạ Ly cũng có cảm giác khác thường, cảm giác đó... lại giống như Phó Thời.Một mình sống bên ngoài không giống với "độc thân" mà một mình. Khác biệt là gì, cô cũng không nói rõ được.Hôm nay cô dậy hơi muộn, lúc đang đánh răng thì tranh thủ cầm điện thoại lướt một vòng.Vốn dĩ bình thường tin nhắn đã nhiều, mấy hôm nay lại càng dày đặc. Cô lướt bừa xuống hai trang, chuẩn bị tắt đi thì đột nhiên nhìn thấy một cái like từ Phó Thời.Là like vào một bài đăng rất cũ của cô, lúc khoảng sáu rưỡi sáng. Tạ Ly liếc nhìn giờ, gần chín giờ. Người này đúng là vẫn giữ thói quen dậy sớm.Cái ảnh đại diện đôi dùng mấy năm trời quen thuộc đến không chịu nổi, cô tiện tay đổi bừa sang một hình khác, rồi mới đặt điện thoại xuống, vội vàng tiếp tục chuẩn bị đi làm.Cô với Phó Thời vốn đã là kiểu mỗi người tự lo việc của mình, việc nhà có người giúp, công việc lại càng riêng rẽ. Nên có anh hay không, hình như cũng chẳng khác biệt gì mấy.Nghĩ đến đây, Tạ Ly cảm thấy... chắc Phó Thời cũng thấy vậy thôi.-Chín giờ đúng, Tạ Ly bấm giờ chấm công vừa vặn. Muốn cô tăng ca thì được, chứ bắt đi làm sớm là không đời nào.Vừa ngồi vào chỗ chưa kịp vào trạng thái, đã thấy người bên cạnh nhìn sang. "Chị Ly." "Ừ, sao thế?""Trưởng nhóm bảo lát nữa họp, thảo luận ý tưởng mới."Team của Tạ Ly hiện tại vẫn đang hot với series "dân văn phòng đi làm", nhưng hot đến đâu thì chủ đề nào cũng sẽ đến lúc người ta chán, nên thỉnh thoảng phải chèn thêm những concept khác để thử nước.Cô vốn tưởng Chung Tu Minh lại định giở trò gì, nghe là chuyện công việc, liền nghiêm túc quay sang đáp: "Được, cảm ơn cậu."Chỉ một câu đơn giản thôi, ánh mắt của cậu ta đã sáng bừng lên.Cậu ta nhớ lần đầu tiên gặp Tạ Ly là ở hội chợ tuyển dụng trường đại học.Tạ Ly nhìn không ra tuổi, đứng giữa một đám sinh viên chẳng lạc quẻ mà cũng chẳng quá nổi bật.Nhưng mà... ánh mắt liếc qua đã không dời đi được nữa.Bạn cùng phòng từng nói: yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua là thấy sắc mà nổi máu dê thôi. Nhưng Chung Tu Minh không nghĩ vậy. Trái tim đập dồn dập trong khoảnh khắc ấy, tầm mắt bị hút chặt lại, cậu ta không thấy đó là "thấy sắc nổi lòng tham". Đó là lực hút giữa hai người, là định mệnh.Cậu ta đứng tại chỗ một lát mới bước tới, lúc đó xung quanh Tạ Ly không có ai, cậu ta vừa đến, cô đã mỉm cười với cậu ta: "Bạn học, nộp hồ sơ không? Em học ngành gì?" Giọng cô thật sự rất nhẹ nhàng.Chung Tu Minh vốn là kiểu hướng ngoại, hoạt bát, vậy mà không hiểu sao chỉ vì một câu nói ấy, cả người bỗng đỏ ửng, nghẹn họng không đáp lại được.Tạ Ly thấy thế, còn tưởng cậu ta là kiểu người rụt rè: "Em có thể qua kia xem thử, bên đó có giới thiệu công ty bọn chị."Đúng là có một bảng đứng đó. Chung Tu Minh liếc qua hai cái, rồi lại quay về nhìn cô. Cuối cùng cũng mở miệng được: "Chị ơi... em vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng năm nay lên năm tư là phải đi thực tập rồi, em có thể đến công ty chị không?""Hả?" Tạ Ly hơi bất ngờ, cô ngẫm nghĩ một chút. Nói thật, studio của họ việc vặt thì vô kể, từ quay dựng cho đến mấy chuyện lặt vặt như tuyển dụng này đều có thể bị đẩy qua tay cô. Nên kiểu thực tập sinh vừa rẻ vừa tiện như vậy thật ra rất được hoan nghênh. Nhưng đối với thực tập sinh mà nói, đây lại không phải lựa chọn tốt."Cái này không phải chị quyết định được, em cứ cân nhắc đi. Nếu thật sự muốn đến, ngày mai mang hồ sơ qua, chị sẽ nộp cùng."Đôi mắt Chung Tu Minh như bừng sáng: "Mai chị còn đến nữa à?" Nói xong lại thấy phản ứng hơi kỳ, vội chữa lại: "Tại hôm nay chắc em làm hồ sơ không kịp, nếu chị mai có đến, em sẽ tới nộp."Tạ Ly mỉm cười gật đầu: "Chị nói thật mà, bọn chị sẽ ở lại đây ba ngày." Chung Tu Minh lúc này mới nhẹ cả người.
Cậu ta mượn cớ tìm hiểu công ty để nói chuyện với Tạ Ly thêm một lúc, nào là chế độ đãi ngộ, mức lương ra sao... nhưng mấy chuyện đó đối với cậu ta chẳng hề quan trọng.Về đến ký túc xá, Chung Tu Minh lập tức lao vào làm CV. CCậuta chăm chú đến mức bạn cùng phòng phải ngạc nhiên: "Tu Minh, không phải cậu định về công ty nhà làm à? Làm CV làm gì?"Chung Tu Minh chẳng buồn quay đầu lại: "Không về nữa."
"Không về thật à?"Chung Tu Minh im lặng, tiếp tục chăm chút cho bản CV cực kỳ chỉn chu. Thật ra cũng không tốn mấy công sức, thành tích của cậu ta vốn đã rất nổi bật: sinh viên ưu tú, học bổng quốc gia, hội sinh viên... tất cả đều có đủ.Làm xong, cậu ta nằm lên giường, mở điện thoại bắt đầu tìm hiểu về công ty của Tạ Ly.Đối phương vốn là một studio truyền thông tự làm nội dung, thông tin tìm được cũng không ít.Sau khi phát hiện một số video có Tạ Ly xuất hiện thoáng qua, Chung Tu Minh không bỏ sót cái nào, cày sạch toàn bộ. Cậu ta từ từ nhận ra được vài nét tính cách của Tạ Ly. Nghĩ tới lúc đầu vì căng thẳng mà cậu ta nói không nên lời, còn cô thì sợ dọa mình mà cười nhẹ nhàng dịu dàng đến thế...Chung Tu Minh đảo mắt, ngay lập tức lăn xuống giường mở máy tính, sửa lại CV, xây dựng cho mình một hình tượng "trầm ổn, hướng nội".Mọi chuyện lẽ ra đều ổn.Tạ Ly là kiểu người mềm lòng, luôn vô thức chăm sóc người khác, dù là vì lý do gì đi nữa, cậu ta cũng âm thầm tận hưởng sự ưu ái ấy.Nhưng từ sau khi Phó Thời dẫn cô đến dạ tiệc từ thiện, sau khi thân phận thật của mình bị lộ, thái độ của Tạ Ly thay đổi hoàn toàn.Không phải là tỏ ra lạnh nhạt rõ rệt, nhưng ranh giới lại được vạch rất rõ ràng.Cũng không sao, Chung Tu Minh đè nén kích động trong lòng. Dù sao giờ cô cũng ly hôn rồi, cuối cùng cậu ta cũng chờ được cơ hội.Giờ quan trọng nhất là...Cậu ta còn chưa nghĩ xong, bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi: "Xin hỏi, cô Tạ có ở đây không? Có đơn giao đồ ăn của cô."Cả văn phòng chỉ có một người họ Tạ.Tạ Ly ngẩng đầu khỏi bàn làm việc.Cô đâu có đặt đồ ăn? Cũng may môi trường làm việc ở đây khá thoải mái, không thì đúng là ngại chết mất.Tạ Ly bước tới xác nhận số điện thoại xong, rồi cầm túi đồ ăn vào phòng nghỉ.Là món cháo cô thường hay ăn, vẫn còn nóng hổi, hơi nước phả ra nghi ngút khi mở hộp.Cô đại khái đoán được người gửi là ai rồi.2311 words
04.06.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me