Dang Yeu Va Xinh Dep Hungan X Atsh
°°°
qanhng --> dgthan
qanhng
ê
tró
?
sao qanh kêu an là tró?
qanhng
gớm quá an ơi
kêu cái gì?
qanhng
hoi đừng có cọc
vỡn vỡn
giúp tớ một chút đi bạn
sủa đi
qanhng
=)))???
nhịn nhịn nhịn 🥰 (X)
hôm đi hội trại ấy
mày lên hát giúp tao được không?
tao muốn tỏ tình duy
úi giời
hết đợi nổi rồi à?
nhưng mà tại sao lại là tao?
mày tự bày tỏ không phải hay hơn hả?
qanhng
không phải ý tao là nhờ mày câu giờ một chút
tao mới có thời gian chuẩn bị cho hoàn hảo hiểu chưa?
eo ơi cồng kềnh thế hả qanh
qanhng
nói nhiều thế
vậy có giúp không đm?
ê ê
ai cho bạn nhờ vả tôi bằng cái thái độ đó hãaa???
tao chưa xử mày vụ hôm bữa đâu đấy 😠
qanhng
rồi rồi lỗi tôi
tôi mua chân gà bù lại cho bạn được chưa?
hai thùng thì đồng ý 😏
qanhng
gớm
ăn cho chết luôn hay gì vậy an? 😀
kệ tao 😠
ai mượn mày ăn hết của tao
qanhng
ơ kìa?
có phải mình tao ăn đâu!
không cần biết
bạn phải đền cho annnn
qanhng
rồi rồi
tôi chịu thua bạn luôn đấy!
nhớ giúp tao nghe chưa chip bông?
mày liệu cái thần hồn 😒
hehe
chốt deal nhé 😋
qanhng đã thả phẫn nộ tin nhắn này
.hôm nay là ngày nghỉ, thành an rảnh rỗi nằm trong phòng cả ngày, cũng may là đã khỏi bệnh nhưng em lại cảm thấy rất lười. tính ra sau khi khỏi em nên tung tăng đi đâu đó cho thư thả, nhưng em lại chẳng muốn làm gì.để mặc thời gian trôi, em chán nản lướt điện thoại, hôm nay ai cũng bận, không ai rảnh để đi chơi với em cả mà em thì lại không muốn đi một mình.buồn chán chết em rồi.đang không biết phải làm gì thì có cuộc gọi đến từ quanh anh."alo?""mày đang ở kí túc xá hả?""ừm. sao dạ?""đem hộ tao cây đàn ghita trong phòng ra phòng ban nghệ thuật với""có ai đi tập văn nghệ mà quên đàn như mày không quang anh?""giúp đi bạn ơi! lát tôi với bạn đi ăn, tôi bao""nhớ mồm đấy! tao qua liền""oke! tôi đợi bạn nhá!"thành an uể oải nhìn màn hình điện thoại cuộc gọi đã tắt, khẽ thở dài.con mèo lười như em cũng phải rời khỏi ổ, thành an ngồi dậy rồi tự nhiên lạo cười ngốc, trong lòng thầm suy nghĩ ' thôi kệ, mấy khi được bao ăn đâu'.tự lẩm nhẩm một lúc, em đứng dậy với mái đầu đen rối mù, đưa tay lên đầu nà vuốt vuốt chải chải cho nó đỡ lượm thuộm, mặt chiếc áo khoác hoodie vào rồi liếc nhìn chiếc đàn ngay trong gốc phòng.bước chân lững thững đi tới, nhấc chiếc đàn đeo lên vai, em liền cảm nhận được sự nặng nề, không phải là em yếu đuối đến nổi tới chiếc đàn cũng không vác được, chỉ là em hơi mệt vì vừa mới khỏi bệnh, chắc là người còn yếu.vừa đóng cửa ra khỏi phòng em đã cảm nhận được thời tiết hôm nay có vẻ khá đẹp. kiểu như không nắng quá, mà cũng không lạnh quá, thời điểm này đa số trong khu kí túc là khá vắng, dưới sân chả được mấy bóng người.thành an bước đi dọc hành lang, nhìn thân thể nhỏ bé vác theo cây đàn lớn hơn mình, trong vừa thương vừa mắc cười. có quang anh hay hải đăng ở đây kiểu gì cũng ôm bụng cười rồi trêu chọc em cho coi.lẩn quẩn suy nghĩ một hồi em cũng tới nơi, cách cửa mở, chiếc đầu đen ló vào trong. trong phòng có anh phúc, quang anh với cả thanh pháp và anh quân nữa. trong có vẻ là rất say sưa luyện tập. thành an lưỡng lự một lúc cũng bước vào trong."quang anh ơi? tao đem đàn đến nè""ui may thế! cảm ơn bạn nhé!" quang anh nhìn thấy em cười hề hề, rồi chạy tới đỡ lấy cây đàn trên lưng em, mọi người cũng quay sang nhìn em vẫy tay chào, thành an cũng cười cười gật đầu đáp lại, phần thanh pháp cũng chạy theo, lại tiện tay véo hai bên má thành an, mắng yêu."con nhỏ này! khoẻ chưa mà ra đây?""ao oẻ òi" hai đứa kia nghe chất giọng nhõng nhẽo quen thuộc thì bậc cười, còn thành an ôm má của mình mà xoa xoa, gương mặt có chút hờn dỗi, môi cũng chu chu ra chút rồi."tao ở lại tập một chút rồi tụi mình đi ăn ha? mày ngồi chơi đợi tao được không?""ừm biết rồi" nói xong em tìm cho mình một chỗ ngồi, yên vị rồi lấy điện thoại ra lướt, vừa ngồi đợi, vừa ngồi nghe nhạc em cũng không thiệt, với lại giờ mà trở lại phòng ký túc cũng không biết làm gì, chi bằng ở đây..bên này không khí có phần vui vẻ hơn chút, tiếng hát, tiếng đàn cả tiếng cười nói, người thì chỉnh mic, người thì xem lại lời, người thì gảy đàn. nhưng được một lúc lại có không khí có chút rối rắm.đức phúc nhăn mày, nhìn vào cây đàn piano ở góc, lại căng thẳng đi vài phần, lúc này anh quân lên tiếng."chết rồi! hôm nay thành lại có việc đột xuất ai đệm đàn cho anh phúc đây?""nghĩ xem còn có ai giúp được không?"đức phúc dựa vào tựa, tay day day hai bên mi tâm, phần bài lại khuyết đi một phần, khó mà tiếp tục được.cả bốn người chìm trong im lặng, thành an không nghe thấy động tĩnh gì thì ngước lên nhìn sang bọn họ có chút tò mò."a! có rồi! có rồi!" thanh pháp reo lên, vội lấy điện thoại gọi cho ai đó, dưới sự thắc mắc của những người còn lại."alo?""anh hùng? anh có đang rảnh không dạ?" "ui vậy thì tốt quá! anh có thể sang phòng ban nghệ thuật giúp bọn em một chút được không ạ?" "dạ dạ em cảm ơn anh nhiều lắm!" vừa tắt điện thoại xong liền thấy gương mặt của thanh pháp có phần vui vẻ như vừa tìm thấy ánh sáng, quang anh nhướng mày khẽ hỏi."anh hùng? hoàng hùng ấy hả? anh ấy cũng biết chơi đàn hả?""không phải! trời ơi anh hùng bình thường đã vừa giỏi, nhảy đẹp mà giờ còn biết chơi đàn nữa thì thằng hải đăng làm gì có cửa với ảnh"thanh pháp lắc đầu, giọng nhẹ tênh lại có chút bỡn cợt, quang anh nghe vậy liền phì cười."nào! đừng có chọc bạn vậy chớ! ủa? vậy chứ hùng nào?" - anh quân tiếp lời."còn ai ngoài lê quang hùng - hội trưởng của chúng ta nữa chứ!" - thanh pháp cười cười đáp."cái gì? quang hùng còn biết đánh đàn á? uầy! giỏi vậy trời, đúng là tài sắc vẹn toàn! hèn gì chị em khối trên, khối dưới đều mê mệt" - đức phúc cũng có phần trầm trồ, không giấu được sự ngưỡng mộ.còn phần em, nghe tới cái tên này thì tự dưng cứng người, tim không hiểu sao lại hẫng đi một nhịp. từ cái hôm cãi nhau với anh một trận cũng đã lâu không gặp.nói thẳng ra là em né mặt anh thì anh cũng chẳng thèm để ý đến em, cứ như người dưng nước lã.nói không khó chịu thì là nói dối.khó chịu vãi luôn ấy!thề! cứ như là vừa chia tay xong một mối tình lâu năm vậy đó! em cảm giác mình cần được move on luôn á!kiều làm thế là chết an òi!.tầm mười lăm phút sau, bóng dáng quen thuộc bước vào.là anh - cái người mà em không muốn gặp nhất ngay lúc này.anh vẫn cái kiểu giản dị nhưng chỉn chu: áo sơ mi đen tay xắn cao, cổ áo buông hờ hai nút, đóng thùng gọn gàng với quần tây đen suông và đôi giày da đen bóng. dáng người không quá cao, nhưng lại có gì đó khiến người ta khó rời mắt.đúng là tác phong nghiêm túc của hội trưởng.ánh mắt mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn về hướng cửa, thanh pháp mừng rỡ, chạy về phía anh, vui vẻ nắm lấy tay anh mà bắt."may quá! anh tới rồi, anh giúp bọn em đệm đàn một chút nha!""ừm được" vẫn là chất giọng trầm ấm ngày nào, mà hình như lâu rồi em không nghe thấy, kể từ lúc bước vào anh không thèm nhìn lấy em một cái. à mà em cũng có dám ngẩng mắt lên nhìn người ta đâu? thành an cảm thấy như có cái gì đó chèn ngay cổ họng. nghẹn và khô khốc, em không chối bỏ được việc trong lòng có gì đó nhói lên, thành an không thích cảm giác này chút nào hết! rồi tiếng đàn vang lên, âm thanh trầm bổng nhưng lại mang âm điệu nhẹ nhàng như suối mát, lúc này em mới nhìn sang bọn họ. dáng vẻ của anh lúc chơi đàn đập ngay vào mắt em, mọi thứ xung quanh như mờ đi, bây giờ trong mắt của em chỉ có quang hùng thôi.đây rồi! dáng vẻ nghiêm túc này của anh lâu rồi em mới thấy. từng ánh mắt, từng sự nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, nó đẹp đến mức em không nhận ra là mình đã nhìn từ nảy đến giờ đã rất lâu.phía này quang anh thì thầm với thanh pháp."sao mày biết anh hùng biết chơi đàn hay vậy?"thanh pháp vẫn dán mắt vào anh, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng."sời! lúc bé tao hay đi chơi với an rồi sang nhà hùng, thấy ảnh đánh đàn miết!"quang anh nghe xong có chút giật mình, tròn mắt hỏi tiếp."thật á? học từ nhỏ rồi cơ?"nàng gật đầu ánh mắt có chút hoài niệm."ừm ảnh từ nhỏ đã rất trầm tĩnh, nhìn trưởng thành vãi! tao với an thì như hai đứa trẻ trâu, vậy mà ảnh lại chiều an hết nấc"câu cuối vừa dứt, quang anh gật gật đầu, rồi chợt mỉm cười khó hiểu, nhìn người đang đánh đàn trước mắt, rồi lại nhìn sang em. hình như cậu viết biết được gì đó rồi thì phải..cuối cùng cũng luyện tập xong mĩ mãn, mà cũng vừa sang trưa, quang hùng vừa đóng nắm đàn lại thì đức phúc kế bên lên tiếng."hùng vừa đi đâu về sao mà sẵn đường qua đây luôn vậy?""à tôi vừa họp hội xong ấy mà, vừa hay thanh pháp nhờ nên ghé qua luôn"anh mỉm cười nhẹ đáp lại, dù sao khi họp xong anh cũng rảnh rang, mà cũng lâu rồi không đàn lại. tư dưng lại nhớ ghê nhỉ?"hay là anh đi ăn với tụi em luôn đi! coi như là mời anh một bữa để cảm ơn! có an nữa ấy anh!"quang anh tiếp lời, hào hứng nói, mà hình như sắc mặt anh lại có phần trùng xuống rồi thì phải. "không có gì đâu! anh giúp gì được thì giúp mà! mọi người cứ đi ăn đi, anh có hẹn mất rồi" anh khẽ cười trừ rồi từ chối, sau đó chào tạm biệt rồi rời đi luôn. quang hùng lướt qua chỗ em ngồi mà cũng không buồn để mắt.thành an cũng chỉ nhìn theo bóng lưng ấy rồi mím môi cũng không nói gì, thở ra một hơi mới tiến lại chỗ mấy người kia.°°°- chào cã nhà 😘- iuiu 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me