Danjangz Trong Sinh Thanh Ban Gai Tra Cong Cua Nu Than
Địa điểm gặp mặt với Jaehoon là một nhà hàng cao cấp ở khách sạn, cực kỳ xa hoa, giá cả thì đắt đỏ. Gaeul lái xe đưa Wonyoung tới sớm hơn giờ hẹn nửa giờ, không ngờ rằng Jaehoon đã đợi sẵn ở đó, hắn mặc một bộ tây trang cao cấp, chỉ ngồi yên một chỗ cũng phát ra khí chất khác người. Nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ đã đợi được một lúc rồi. "Kim tổng thế mà tích cực thật đấy." Wonyoung cười đánh đòn phủ đầu, đáy mắt tràn ngập địch ý. Jaehoon vẫn chưa để ý Wonyoung, ánh mắt hắn đặt trên người Gaeul, khi nhìn thấy con mèo tai cụp trong lòng nàng thì khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười: "Em nuôi mèo từ khi nào thế?" "Gần đây Jang tiểu thư đã đưa em đi mua." Gaeul nhìn thoáng qua Wonyoung, nhẹ giọng nói.Cánh tay đang sờ mèo của Jaehoon vừa nghe thấy liền rụt lại, trên mặt chỉ còn lại nét lạnh nhạt: "Ngồi đi." Từ nãy đến giờ hắn còn không thèm để ý Wonyoung một chút nào. "Cảm ơn Kim tổng." Trên mặt Wonyoung vẫn duy trì nét tươi cười, không hề có dấu hiệu không vui khi bị người ta làm lơ chút nào. Cô cố ý ngồi sát Gaeul. Tuy rằng hắn ta không để ý đến cô, nhưng cô biết mình phải thật vững vàng, không thể để mình bị mất mặt trước nữ thần được. Nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau, Jaehoon nhíu mày, nhưng thấy Gaeul không cự tuyệt nên hắn cũng không nói gì. "Nghe nói Jang tổng mất trí nhớ, không biết tin tức này là thật hay là giả?" Hai chân Jaehoon hơi dang ra, thân hình cao lớn toát ra áp lực mãnh liệt. Wonyoung chưa bao giờ gặp một người có khí thế mạnh mẽ như thế, trong lòng có chút khẩn trương, cô lặng lẽ nắm lấy tay Gaeul như thể tìm kiếm phao cứu sinh của mình, rồi lại cười đáp: "Kim tổng đã biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi sao?"Jaehoon cười lạnh một tiếng. Tất nhiên là hắn đã chú ý đến động tác phía dưới bàn của cô, ánh mắt hắn dời sang Gaeul: "Gaeul, em muốn ăn gì?" "Anh hai cứ chọn đi, em ăn gì cũng được hết." Gaeul nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút ửng đỏ. Cái nắm tay của Wonyoung khiến nàng nhận ra cô đang có chút lo lắng, chỉ mới một lúc mà nàng đã cảm nhận được sự ẩm ướt trên lòng bàn tay. Hóa ra người này bên ngoài trông tươi cười bình tĩnh thế mà lại khẩn trương đến thế. "Anh, anh hai..." Wonyoung không thể tin tưởng lặp lại, trong nháy mắt hai má đã nóng ran. Cô thế mà lại cho rằng anh trai của Gaeul là tình địch của mình, thật là xấu hổ. "Xem ra Jang tổng thật sự mất trí nhớ, còn không nhớ đến quan hệ anh em ruột của chúng tôi." Jaehoon châm chọc, nét mặt vẫn lạnh băng. Wonyoung đuối lý, không dám đối mặt chính diện với hắn nữa mà đành cười gượng: "Thật sự xin lỗi, ban nãy tôi hiểu lầm, mong Kim tổng đừng để bụng." "Jang tổng yên tâm, tôi chưa từng để vào mắt nên tất nhiên sẽ không để bụng rồi." Jaehoon lạnh lùng đáp. Tuy hắn đang nói lời khách khí nhưng thái độ lại rất cao ngạo như thể chẳng thèm để ai vào mắt. Wonyoung nghe xong có chút tức giận, cô cắn môi cố gắng nén nỗi giận trong lòng xuống. Đây là anh trai của nữ thần, cô nhất định phải nhịn. Gaeul nhìn hai người giương đao múa kiếm lui tới, nàng lặng lẽ cử động bàn tay đang nắm tay Wonyoung, nhẹ giọng hỏi: "Jang tiểu thư muốn ăn gì?" "Em ăn gì cũng được hết." Trong lòng Wonyoung trở nên vui vẻ, gương mặt cũng vì vậy mà xuất hiện một nụ cười. Toàn bộ nỗi giận khi phải nhận địch ý và sự làm lơ của Jaehoon đều bốc hơi trong nháy mắt. Jaehoon nhíu mày, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Gaeul. Hắn cứ nghĩ mình đang giúp đỡ em gái trong nhà, ai ngờ khuỷu tay của em gái hắn lại quẹo ra mà giúp người ngoài. "Lần này anh hai gọi chúng em đến có việc gì vậy?" Gaeul nhẹ nhàng hỏi, còn cố ý lên giọng khi nói đến hai chữ "chúng em". Nếu không cẩn thận nghe thì sẽ không hiểu. Nhờ vào khoảng cách gần gũi, hơn nữa cô vẫn luôn chú ý đến Gaeul nên đã nhanh chóng phát hiện điều này, tức khắc trong lòng dấy lên cảm giác ngọt ngào như ăn phải mật đường. "Anh hi vọng em có thể quay lại đóng phim, rốt cuộc công ty của anh không thể thiếu một minh tinh lớn như em được." Jaehoon nghiêm túc nói, bộ dáng hoàn toàn như đang xử lý công việc. Wonyoung cảm thấy lời này cũng chẳng phải là đang thương lượng mà giống như mệnh lệnh thì hơn. Cô có chút bất mãn, nhưng Gaeul không phản ứng gì nên cô cũng im lặng. "Anh à, em có thể đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ là em mong anh có thể cho em một khoảng thời gian. Có một số việc, muốn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông." Gaeul nhấp môi, ánh mắt nàng án lên sự kiên định. Jaehoon nhíu mày, điều này có chút ngoài ý muốn của hắn. Hắn không ngờ bây giờ Gaeul lại dứt khoát chấp nhận trong khi vài ngày trước lại trực tiếp từ chối hắn. Kỳ thật hắn vẫn luôn không đồng ý Gaeul ở bên một người con gái không hợp phẩm hạnh như Wonyeong. Mặc dù trong mắt người bên ngoài thì Jang gia là một trong những phú hào có tiếng ở thành phố, nhưng đối với những người thuộc tầng lớp như hắn thì nhà họ Jang chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi. Vậy nên đại tiểu thư Jang gia làm sao mà xứng đôi với thiên kim của nhà họ Kim được cơ chứ? Nhưng hắn không ngờ rằng một người nhu nhược như em gái hắn lại kiên trì với đoạn tình cảm này như vậy, cho dù hắn đã nhiều lần khuyên bảo nhưng em gái vẫn không đặt vào tai. Ngay cả bố mẹ cũng đã lùi một bước, chỉ cần con bé chia tay thì vẫn sẽ là thiên kim nhà họ Kim. Hơn nữa hắn còn điều tra ra được, sau khi ở bên nhau thì Wonyeong vẫn không ngừng có nhiều tai tiếng, tình cảm giữa hai người cũng không tốt lắm. Vậy mà em gái của hắn vẫn quật cường, tình nguyện thương tâm rơi lệ cũng không chịu chia tay. Nguyên nhân như thế nào hắn cũng không rõ lắm. Làm thiên kim cao quý của nhà họ Kim không tốt sao? Tại sao lại phải ăn nhờ ở đậu như vậy chứ? "Được, anh có thể cho em thêm thời gian, nhưng đừng để anh phải chờ lâu." Jaehoon quyết định lùi một bước, nhưng tông giọng trầm thấp vẫn mang theo thái độ ra lệnh, sau đó lại dời mắt sang Wonyoung: "Tôi nghe nói bộ phim truyền hình của Jang tiểu thư sẽ bắt đầu quay vào tháng sau." "Đúng vậy, không biết Kim tổng có gì muốn chỉ giáo?" Wonyoung cười trả lời, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cô chẳng có ấn tượng gì tốt với cái tên Kim Jaehoon này, nói chuyện với em gái mà chẳng khác gì sếp đang ra lệnh cho cấp dưới cả. Thật khiến người khác khó chịu. "Chỉ giáo thì chưa nói, chỉ là khi em gái tôi đóng phim trở lại thì thế nào cũng nên đóng vai nữ chủ, tôi thấy bộ phim của Jang tổng không tồi." Môi Jaehoon hơi nhếch lên, nở một nụ cười như có như không. Nếu hắn là một nhân vật trong phim truyền hình thì sẽ là nhân vật tổng tài bá đạo quyến rũ. Nhưng ở đây thì Wonyoung chẳng nuốt nổi bộ dáng của hắn. "Về nhân vật của chị Gaeul thì tôi đã nghĩ kĩ rồi, Kim tổng không cần phải nhọc lòng." Wonyoung bình tĩnh đáp, trên mặt vẫn giữ nét tươi cười, hoàn toàn không còn sự e ngại khi đối diện với người đàn ông này. "Vậy sao? Tôi rất chờ mong sự sắp xếp của cô đấy." Jaehoon lạnh lùng đáp, trong ánh mắt còn mang theo sự châm chọc. Wonyoung hoàn toàn làm lơ. Thái độ của đối phương càng lạnh nhạt thì cô càng phải tươi cười khi đối mặt. Kẻ tức giận trước sẽ là kẻ thua cuộc. Mà hôm nay, người thắng chính là cô. "Gaeul, anh còn có việc, không quấy rầy hai người dùng bữa." Jaehoon đứng lên, nói xong liền sải bước đi ra ngoài. Gaeul chưa kịp nói lời giữ hắn lại thì bóng dáng của hắn đã mất tăm. "Chị Gaeul, hai người chúng ta vừa lúc ăn với nhau luôn." Wonyoung cười an ủi, đôi tay chống lên mặt, tò mò nói: "Anh trai của chị Gaeul nhìn qua thật lãnh đạm, chẳng dịu dàng giống chị." Gaeul hiểu rõ ý tứ trong lời Wonyoung. Anh trai của nàng dù sao cũng là người nối dõi của nhà họ Kim, từ nhỏ đã bị giáo dục một cách khắc nghiệt, khi làm việc phải che dấu cảm xúc và không thể để lộ ý nghĩ của mình. Mà hai người họ khi ở cùng nhau luôn giống với tình huống ban nãy. Tuy nói là anh em, nhưng có khi lại chẳng bằng người xa lạ nữa là. Dù vậy anh trai nàng giờ cũng đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì anh sẽ không trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của nàng. Tuy đa số vẫn dùng thái độ ra lệnh nhưng thực ra anh đang quan tâm đến nàng. "Jang tiểu thư, nếu anh của tôi khiến em không thoải mái thì mong em có thể thông cảm, tính tình của anh ấy trước giờ vẫn vậy." Gaeul nhỏ giọng nói, ngữ khí yếu ớt đi một chút. "Không sao đâu, em chỉ để ý chị Gaeul thôi." Wonyoung cười đáp, đôi mắt sáng ngời như cất giấu vì sao ở trong, khiến người ta dễ dàng chìm đắm vào đó. Lời của cô thành công vẽ lên nét đỏ ửng trên mặt Gaeul, trái tim đập càng lúc càng nhanh hơn. Cũng may là người phục vụ đã bưng thức ăn đến nên nàng đã bớt khẩn trương hơn. "Chị Gaeul để em ôm Coca nhé, chị cứ từ từ ăn đi." Wonyoung vừa nói vừa ôm con mèo tai cụp vào trong ngực, một tay vuốt mèo một tay ăn cơm. Gaeul nhìn thoáng qua, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi nàng. Nàng vẫn nhớ rõ lúc trước Wonyoung bị mèo dọa đến mức tỉnh rượu, thế mà bây giờ đã có thể tự nhiên chơi đùa với mèo. Nàng chưa từng nghĩ đến việc cô có thể tiến bộ như vậy. Mà sự chuyển biến của Wonyoung cũng đã tiếp thêm động lực to lớn cho nàng. Đôi khi, sự sợ hãi trong lòng thật ra không quá đáng sợ như bản thân mình vẫn tưởng tượng, chỉ cần có đủ dũng khí thì chúng ta có thể chiến thắng được nó. Bây giờ nàng đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ đến một ngày nào đó nàng sẽ không phải sử dụng chỗ thuốc kia nữa. "Jang tiểu thư này, em sắp xếp nhân vật nào cho tôi thế?" Sau khi đã ăn no, Gaeul dùng khăn giấy lau qua miệng rồi hỏi. "Là một nhân vật tiên phong đạo cốt, tuy rằng suất diễn không nhiều nhưng rất hút fans." Wonyoung nghiêm túc trả lời, sau đó nói qua cho nàng một số thông tin về nhân vật này. Gaeul nghe xong, tán đồng gật đầu. Nàng đã từng đọc qua bộ tiểu thuyết này và cũng ấn tượng nhất với nhân vật sư phó của nữ chủ. Tích cách khá ấn tượng, tuy bên ngoài lạnh lùng vô cảm nhưng nội tâm lại không mất đi sự dịu dàng và lương thiện vốn có. Mấu chốt là thời lượng của nhân vật này không quá nhiều, mỗi lần xuất hiện đều mang mạng che mặt, chỉ có cảnh hồi ức của nữ chủ mới để lộ khuôn mặt. Dựa theo tình huống của nàng thì diễn nhân vật này là thích hợp nhất rồi. "Cảm ơn em, Jang tiểu thư." Gaeul mang theo sự cảm kích nói. Wonyoung nghe vậy, vui vẻ cười rộ lên, cô nghiêng đầu lộ ra biểu cảm nghịch ngợm: "Vậy là chị Gaeul đồng ý sao?" Gaeul có chút ngượng ngùng gật đầu, do dự một hồi mới nói: "Tôi sẽ cố gắng lấy lại trạng thái trước khi bắt đầu quay vào tháng sau." Bộ dáng nghiêm túc đảm bảo của nữ thần khiến Wonyoung có chút đau lòng. Bây giờ chỉ còn nửa tháng trước khi khởi quay, như vậy thì có chút gấp gáp với nữ thần. Vả lại, nữ thần còn rất gầy, trên mặt hầu như không có chút thịt nào, xương gò má nhô lên một cách rõ ràng. Tuy có thể trang điểm để nhìn đầy đặn hơn một chút nhưng trạng thái sẽ kém hơn một năm trước. Lúc ấy, nữ thần không trang điểm thì gương mặt vẫn đầy sức sống, mang một vẻ đẹp hoàn mỹ không khuyết điểm. "Chị Gaeul không cần phải sốt ruột đâu, suất diễn của chị dồn đến cuối cũng không có vấn đề gì. Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là đóng phim mà là chăm sóc lại thân thể của chị, lỡ như fans thấy trạng thái của chị bây giờ rồi lại nói em ngược đãi chị thì làm sao?" Wonyoung nửa là nói giỡn nói. Ai ngờ cô nói vừa xong, sắc mặt Gaeul lập tức thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ. "Chị Gaeul, chị không sao chứ?" Wonyoung cẩn thận hỏi, không biết mình đã nói cái gì sai. Cô muốn nắm lấy tay nàng để an ủi, nhưng sự sợ hãi trên mặt Gaeul làm cô cố dằn xuống sự xúc động trong lòng mình. "Tôi, tôi không sao..." Gaeul lắc nhẹ đầu, tay ôm chặt cánh tay của mình, như thể làm như thế thì nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút: "Tôi vào toilet một lát." Không đợi Wonyoung trả lời, Gaeul gần như hoảng loạn chạy ra. Sau khi vào toilet, Gaeul nhìn sắc mặt tái nhợt đến mức lớp trang điểm cũng không thể che dấu được của mình. Ban nãy, khi Wonyoung nói ra hai chữ "ngược đãi" thì những ký ức khi nàng ngã xuống trên mặt đất trong khi bị người kia đánh đá vào người lại ùa về. Cơn ác mộng mà nàng luôn sợ hãi lại có thể được nói ra từ miệng của người khác một cách nhẹ nhàng đến thế. Gaeul có chút muốn khóc. Nàng cứ nghĩ mình đã có đủ dũng khí để đối mặt với quá khứ, nhưng hóa ra bóng ma tâm lý ấy vẫn đang đè nặng lên tinh thần của nàng. Wonyoung đợi ở bên ngoài hơn nửa giờ vẫn không thấy Gaeul quay lại, cô lo lắng ôm con mèo tai cụp vào toilet tìm người. Khi đi được nửa đường thì tình cờ gặp một bóng dáng quen thuộc. Đó là một gã trai cùng một cô gái đang ôm hôn thắm thiết, mà cô gái kia chính là "em gái" của cô. Jang Seomin. "Các người ở đây làm cái gì?" Wonyoung nghiêm túc chất vấn, cảnh tượng ban nãy khiến cô có chút tức giận. Seomin nghe thấy lời này thì phản ứng đầu tiên chính là bất mãn vì bị quấy rầy, lúc cô ta chuẩn bị quay ra mắng chửi thì nhận ra người cắt ngang cô ta là Wonyoung, biểu cảm trên mặt cô ta lập tức biến đổi trong nháy mắt, cô ta cười nói: "Hóa ra là chị sao, đây là bạn trai mới của em, anh ấy là một thần tượng trong đoàn phim." Cô ta nói rất tùy ý, dường như không muốn giới thiệu bạn trai một cách tử tế với cô. Còn gã trai bên cạnh lại không thèm để ý đến chuyện nó, như thể hắn đã quen với cách cư xử của cô ta rồi. "Xin chào Jang tiểu thư, tôi là Derek Hwang." Hắn lễ phép chào hỏi, bộ dáng tử tế cùng tông giọng dễ nghe. Hắn là một nam diễn viên đang nổi ở hiện tại. Wonyoung có chút bất mãn nhíu mày, cô nhìn chằm chằm Seomin, mở miệng nói: "Một trai một gái mà lại ở nơi công cộng ôm ôm ấp ấp? Hơn nữa tôi nhớ hôm nay là thứ tư, lẽ ra cô phải ở trường học mới đúng chứ?" "Chị, từ khi nào mà chị trở nên bảo thủ như vậy thế?" Seomin khoa trương trừng mắt rồi lại quay sang hôn lên mặt Derek một cái, khóe mắt cong cong cười nói: "Anh yêu, chúng ta về phòng nào." Cô có thể cảm nhận được sự ái muội trong lời của cô ta, thế nên cô đã đoán được hai người này đang muốn làm cái gì. Tuy là bây giờ quan niệm và định kiến đã trở nên thoáng hơn, nhưng Wonyoung vẫn cảm thấy cô ta không nên tùy tiện như thế. Lúc thảo luận về mấy vấn đề này với bạn học, cô còn bị họ đùa là "mang đậm tư tưởng phong kiến." "Seomin, cô nên quay lại trường đi. Còn cả cậu nữa, con bé vẫn đang ở tuổi học hành, cậu nên quan tâm đến việc học của nó mới phải." Wonyoung giữ chặt Seomin lại, kiên quyết tách hai người ra. Gã trai kia không nói gì, còn Seomin bất mãn dậm chân, cô ta cố gắng hất tay Wonyoung ra: "Chị, tại sao ngay cả loại chuyện này chị cũng muốn quản em cơ chứ? Hay là việc mất trí nhớ đã khiến chị bước vào thời kì mãn kinh nên tư tưởng giống mấy bà già rồi. Trước kia mấy ngày em lại đổi bạn trai một lần cũng không thấy chị nói gì, lần này đã hơn mười ngày, lâu hơn trước kia rồi sao chị lại quản em?" "Cô gọi tôi một tiếng chị thì chuyện của cô tôi cũng có thế quản được." Wonyoung đè nặng sự tức giận xuống, nói, cánh tay đang giữ lấy Seomin càng chặt hơn, không cho cô ta rời đi. Nếu ở đây không phải là khách sạn thì cô đã trực tiếp kéo Seomin đi khỏi đây rồi. "Chị, em cũng đâu còn là con nít nữa, cũng có phải lần đầu tiên tới khách sạn với bạn trai đâu." Seomin bất mãn phản bác, cô ta càng giãy giụa mạnh hơn: "Hôm nay em muốn tìm đến bạn trai để thư giãn, còn nếu tâm tình của chị không tốt thì đi tìm Kim Gaeul đi. Dù sao chị có đánh cô ta thì cô ta cũng không dám đánh trả chị đâu." Ba chữ "đánh cô ta" khiến lòng Wonyoung lộp bộp, cô chợt nhớ đến hai chữ "ngược đãi" mà mình đã nói với Gaeul, dường như đây chính là lí do mà sắc mặt nữ thần đột nhiên biến đổi. "Cậu mau đưa Seomin về trường học ngay bây giờ, nếu còn ở khách sạn thì đừng có trách tôi không khách khí." Wonyoung lạnh giọng cạnh báo, cô buông tay Seomin ra, vội vàng chạy về phía toilet. "Dường như tính tình của chị em không tốt lắm." Derek dịu dàng nói, biểu cảm trên mặt hắn nhìn qua trông rất nhu hòa. Seomin xoa xoa cẳng tay bị cô siết chặt, vẻ mặc chẳng hề để ý: "Mặc kệ chị của em đi, anh nên an ủi khi em bị thương mới đúng." Tất nhiên Derek hiểu ý của cô ta, hắn cười rộ lên, sau đó nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên tay Seomin. Seomin sợ Wonyoung sẽ đột ngột quay lại, bèn kéo Derek vào trong phòng. "Chị của em còn bắt anh đưa em về trường lại, nhưng nếu thế thì anh sẽ không được ăn trái cây của em rồi." Derek cười nói, biểu cảm trên mặt hoàn toàn vô hại. "Anh yên tâm, chị của em chỉ biết tìm đến Kim Gaeul để trút giận thôi, trừ khi anh khiến chị ta tức giận, còn không thì chị ta sẽ không làm khó dễ anh đâu." Seomin vuốt ve ngực của gã trai kia, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn. Nghe được tên của Gaeul, Derek liền kéo Seomin vào trong lòng mình, nương theo thân hình cao lớn để ngăn đối phương nhìn thấy sự nham hiểm trong đáy mắt của hắn: "Nhưng mà anh không bỏ được em đâu đấy?" Seomin đắc ý cười rộ lên, hai người vừa hôn môi vừa đi vào phòng, bỏ lời nói của Wonyoung ra ngoài tai. - -- Lời của edit gốc: *Muốn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông: Xuất phát từ một câu chuyện xưa sau: Xưa kia trong một toà miếu, một hôm hòa thượng trưởng lão tên là Pháp Nhỡn triệu tập tất cả các đệ tử lại và đưa ra một câu hỏi kì quặc để khảo sát họ. Ông muốn tìm xem trong các đệ tử của mình người nào có trí tuệ sáng suốt nhất. Câu hỏi là: "Giả sử có một con hổ dữ đeo chiếc chuông vàng trên cổ, lấy ai để cởi được cái chuông ấy".
Câu hỏi khiến tất cả đệ tử đều bối rối. Mò tới cổ một con hổ hung dữ mà tháo cái chuông ra, thì cũng chẳng khác gì thọc tay vào mõm mà nhổ răng nó. Làm gì có người nào lại đủ can đảm làm như thế? Vì thế mọi người cứ giương mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai trả lời được. Lúc ấy có một tiểu.hòa thượng tên là Pháp Đăng đi từ cửa chùa tới. Pháp Nhỡn thấy mọi người không trả lời được, bèn đưa tay vẫy Pháp Đăng đến nhắc lại câu hỏi cho biết và hỏi: - Con có thể trả lời được không? Tiểu hòa thượng Pháp Đăng còn ít tuổi như thế mà chẳng cần suy nghĩ gì cả, thuận miệng nói luôn: - Chuyện này chẳng dễ đâu. Nhưng cứ bảo kẻ nào đã buộc chuông vào cổ con hổ thì tới tháo ra là xong. Mọi người nghe thấy thế lập tức hiểu ra, nhất loạt vỗ tay hoan hô. Từ đấy về sau, hòa thượng Pháp Nhỡn hết sức coi trọng tiểu hòa thượng Pháp Đăng, ông ta dần dần truyền thụ hết những điều hiểu biết cho Pháp Đăng. Và câu chuyện đã được lưu truyền mãi về sau. Tại sao tiểu hòa thượng Pháp Đăng nghĩ ra được câu trả lời thông minh như vậy? Có lẽ bởi Pháp Đăng đã hiểu được một quy luật quan trọng trong nhận thức luận về quan hệ nhân quả của sự vật. Chúng ta hãy tưởng tượng xem, con hổ tuy là loài dã thú cực kì hung dữ, nhưng một khi trên cổ nó đã có đeo một cái chuông, thì tất nhiên là đã có một người có đủ bản lĩnh chế phục được nó, mà đó tức là cái "nhân" của sự việc. Sau khi biết được cái "nhân" thì sẽ có thể tìm ra được đáp án về cái "quả" và đáp án tức là: hãy để cho kẻ nào buộc chuông vào cổ con hổ tới tháo cái chuông ấy. Câu chuyện này giúp chúng ta có được gợi ý rất tốt về cách nhận thức sự vật và giải quyết mâu thuẫn. *Tiên phong đạo cốt: thành ngữ gốc Hán, chỉ cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục
Câu hỏi khiến tất cả đệ tử đều bối rối. Mò tới cổ một con hổ hung dữ mà tháo cái chuông ra, thì cũng chẳng khác gì thọc tay vào mõm mà nhổ răng nó. Làm gì có người nào lại đủ can đảm làm như thế? Vì thế mọi người cứ giương mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai trả lời được. Lúc ấy có một tiểu.hòa thượng tên là Pháp Đăng đi từ cửa chùa tới. Pháp Nhỡn thấy mọi người không trả lời được, bèn đưa tay vẫy Pháp Đăng đến nhắc lại câu hỏi cho biết và hỏi: - Con có thể trả lời được không? Tiểu hòa thượng Pháp Đăng còn ít tuổi như thế mà chẳng cần suy nghĩ gì cả, thuận miệng nói luôn: - Chuyện này chẳng dễ đâu. Nhưng cứ bảo kẻ nào đã buộc chuông vào cổ con hổ thì tới tháo ra là xong. Mọi người nghe thấy thế lập tức hiểu ra, nhất loạt vỗ tay hoan hô. Từ đấy về sau, hòa thượng Pháp Nhỡn hết sức coi trọng tiểu hòa thượng Pháp Đăng, ông ta dần dần truyền thụ hết những điều hiểu biết cho Pháp Đăng. Và câu chuyện đã được lưu truyền mãi về sau. Tại sao tiểu hòa thượng Pháp Đăng nghĩ ra được câu trả lời thông minh như vậy? Có lẽ bởi Pháp Đăng đã hiểu được một quy luật quan trọng trong nhận thức luận về quan hệ nhân quả của sự vật. Chúng ta hãy tưởng tượng xem, con hổ tuy là loài dã thú cực kì hung dữ, nhưng một khi trên cổ nó đã có đeo một cái chuông, thì tất nhiên là đã có một người có đủ bản lĩnh chế phục được nó, mà đó tức là cái "nhân" của sự việc. Sau khi biết được cái "nhân" thì sẽ có thể tìm ra được đáp án về cái "quả" và đáp án tức là: hãy để cho kẻ nào buộc chuông vào cổ con hổ tới tháo cái chuông ấy. Câu chuyện này giúp chúng ta có được gợi ý rất tốt về cách nhận thức sự vật và giải quyết mâu thuẫn. *Tiên phong đạo cốt: thành ngữ gốc Hán, chỉ cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me