Danjangz Trong Sinh Thanh Ban Gai Tra Cong Cua Nu Than
Vẻ mặt tươi cười của Wonyoung như xua đi khói mù trong lòng Gaeul, có lẽ nếu lần sau gặp tình huống như thế thì hẳn là nàng nên tin tưởng đối phương thay vì chạy trối chết như bây giờ. Bóng ma trước kia thì tạm thời gác sang một bên, đã chọn bắt đầu một lần nữa thì nàng cũng phải thay đổi thái độ của mình để tiến tới tương lại. "Jang tiểu thư này, lẽ ra chị phải nghe em giải thích trước. Nếu không phải tại chị chậm chạp không mở cửa thì em sẽ không bị cảm nắng." Gaeul áy náy nói. Sắc mặt Wonyoung dần đỏ lên. Nữ thần đâu cần thiết phải nhớ đến chuyện mất mặt đó chứ. "Không sao đâu, do thân thể em yếu quá thôi." Wonyoung nở nụ cười che dấu sự xấu hổ của mình rồi đứng lên. Trong nháy mắt, cô cảm thấy có chút choáng váng. Gaeul thấy thân hình Wonyoung lung lay liền vội vàng dang tay đỡ lấy, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?" Wonyoung nhẹ nhàng lắc đầu, đợi cho đến khi đầu hết choáng mới lui ra. Cô không muốn làm Gaeul lo lắng, bèn cười nói: "Em không sao mà, về phòng nghỉ ngơi một chút thì khỏe lại thôi." "Được, em... chú ý thân thể." Gaeul chớp chớp mắt, giọng nói líu ríu trong họng, dường như nàng không quen nói những lời này. "Vâng." Wonyoung vui vẻ đáp, trên mặt hiện lên một nụ cười xán lạn. Sau khi trở lại phòng, đầu của Wonyoung càng ngày càng khó chịu, cô uống mấy hớp nước thì cảm giác kia mới bớt đi chút ít. Cô nghĩ mình ngủ một giấc thì sẽ đỡ hơn, thế là sau khi uống nước xong cô liền nằm rạp xuống giường, mặc cho bộ quần áo đang ướt đẫm mồ hôi. Hiện tại cô chẳng còn sức lực để thay, với lại ẩm chừng này thì cô vẫn có thể chịu được.Mặt trời bên ngoài dần dần nhường chỗ cho màn đêm, sau khi Gaeul tưới nước cho cây xong thì mới nhận thấy thời gian đã nhanh chóng trôi qua. Từ sáng đến giờ cả hai người đều chưa ăn cái gì cả. Nàng thì không cảm thấy đói bụng lắm vì đã thành thói quen, nhưng cái người trong phòng thì lại khác, mỗi ngày đều phải ăn đủ ba bữa, như thường ngày thì bây giờ cô hẳn đã ra nấu cơm rồi. Gaeul có chút nghi hoặc, nàng ngồi chờ hơn nửa giờ thì bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên, bèn ôm con mèo tai cụp đến gõ cửa phòng Wonyoung: "Jang tiểu thư, em dậy chưa?" Nàng đợi một hồi nhưng người bên trong vẫn không đáp lại. Gaeul sờ sờ đầu con mèo tai cụp, trong lòng có chút lo lắng, nàng thử xoay tay nắm cửa. Cửa không khóa. "Jang tiểu thư, chị vào được không..." Gaeul nhỏ giọng nói, cánh tay ôm mèo có siết lại.Nàng chưa bao giờ đặt chân vào trong phòng này, kể từ khi hai người ở chung thì cũng đều ngủ ở phòng riêng. Hơn nữa đa số thời gian người kia cũng không ngủ qua đêm trong căn phòng này. Vả lại, người nọ còn rất xem trọng không gian riêng tư của bản thân nên chưa bao giờ cho nàng vào trong. Gaeul đợi một hồi vẫn không nghe tiếng đáp lại. Nàng mím môi, sau đó mở cửa ra thành một khe hở nhỏ, người nọ nằm trên mặt đất, quần áo cũng chưa thay, sắc mặt đỏ hơn bình thường rất nhiều. "Jang tiểu thư, em sao vậy?" Gaeul hoảng hốt ôm con mèo tai cụp chạy đến. Nàng sờ soạng trán Wonyoung một chút, phát hiện nhiệt độ trên người cô rất nóng đành vội vàng đỡ Wonyoung lên giường. "Chị Gaeul...." Wonyoung mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm giác cả người đều khó chịu, đặc biệt là trong miệng toàn là vị đắng chát. "Jang tiểu thư, em sốt rồi, trong phòng chị có nhiệt kế và miếng dán hạ sốt, để chị đi lấy." Gaeul nhẹ giọng nói, trong đó còn mang theo sự quan tâm. Nàng đặt con mèo tai cụp xuống sàn rồi nhanh chóng chạy về phòng lấy đồ. Lúc nàng quay lại thì người trên giường lại tiếp tục mê man, nàng dán miếng dán hạ sốt lên trán và cổ Wonyoung, sau đó lại kẹp nhiệt kế vào nách cô. Năm phút trôi qua, Gaeul lấy nhiệt kế ra xem một chút, 38.2 độ. Không quá nghiêm trọng, hẳn là dùng miếng hạ sốt thì sẽ đỡ hơn. "Jang tiểu thư, em có muốn ăn gì không?" Gaeul ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng hỏi. Wonyoung mơ màng nghe thấy giọng nàng, cô cố gắng mở mắt ra một chút: "Em muốn ăn cháo." Giọng của cô rất nhỏ, mỗi khi mở miệng thì cảm giác đắng ngắt trong cổ họng lại xộc lên. Gaeul khẽ cau mày, sau đó nhìn thấy nhiệt độ trên nhiệt kế vẫn là 38.2 độ mới an tâm. "Em muốn ăn cháo đúng không? Để chị nấu cho em." Gaeul lấy nhiệt kế ra, dịu dàng nói. Wonyoung mơ mơ màng màng "ừm" một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ. "Coca, em ở đây trông chừng Jang tiểu thư, nếu có việc gì thì nhớ phải gọi chị." Gaeul vừa sờ sờ sống lưng của con mèo tai cụp vừa dặn dò. "Meo---" Con mèo tai cụp ngoan ngoãn nghiêng đầu, sau đó nhảy lên cạnh người Wonyoung. Gaeul cười nhẹ rồi ra ngoài nấu cháo. Nàng chưa từng nấu cơm bao giờ, chỉ có lúc người kia nằm viện thì mới giúp đỡ dì Son một hai ngày mà thôi. Gaeul bắt đầu lên mạng tìm cách nấu cháo, lông mày càng lúc càng nhăn lại. Cùng một loại cháo nhưng cách làm trên mạng mỗi cái một khác, lại hoa hòe lòe liệt khiến nàng không biết nên tin tưởng cái nào. Gaeul nhíu mày suy tư, sau đó kiểm tra tủ lạnh thấy còn táo đỏ nên quyết định nấu cháo táo đỏ. Dựa theo hướng dẫn trên mạng, Gaeul ngâm gạo với nước một chút rồi đổ vào nồi cơm điện, sau đó bỏ mấy viên táo đỏ vào rồi bật chế độ nấu cháo của nồi cơm lên. Tầm một giờ sau là có một món cháo thơm ngon rồi. Trong lòng Gaeul có chút kích động cùng hồi hộp, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng nấu cơm, hy vọng có thể thể hiện tốt một chút. Sau khi làm xong hết thảy, Gaeul dùng di động đặt đồng hồ báo thức, kiểm tra lại thấy không có vấn đề gì thì quay vào phòng Wonyoung. "Meo---" Con mèo tai cụp vừa nhìn thấy Gaeul đã nhảy xuống giường, nàng sờ sờ đầu tỏ vẻ tán thưởng nó rồi ngồi bên mép giường xem tình trạng của Wonyoung. "Jang tiểu thư, em cảm thấy thế nào rồi?" Gaeul nhỏ giọng hỏi. Wonyoung mở to mắt rồi lại nhắm lại, cả người nửa tỉnh nửa mê. Gaeul ngẫm nghĩ một hồi, sau đó về phòng lấy một ít thuốc hạ sốt sang. "Jang tiểu thư, em uống thuốc đi." Gaeul nhỏ giọng nói, nàng đỡ Wonyoung ngồi dậy rồi đưa thuốc và nước lên miệng cô. Ban đầu Wonyoung cũng phối hợp há miệng, thế nhưng giây tiếp theo lại nhổ hết thuốc ra, khuôn mặt nhăn nhó kháng cự. Gaeul thấy thế bèn phải đỡ Wonyoung nằm xuống rồi lại xử lí quần áo bị ướt của mình. "Không uống thuốc......" Wonyoung nhắm mắt lại, chau mày. Gaeul có chút bất đắc dĩ, đành phải ngồi bên mép giường trông chừng cô, con mèo tai cụp cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô. Một giờ nhanh chóng trôi qua, Gaeul tắt đồng hồ báo thức trên di động rồi vào phòng bếp xem cháo. Khoảnh khắc nàng mở nắp nồi ra, thay vì hương vị đặc trưng của cháo mà nàng đoán trước thì nàng lại ngửi thấy một mùi vị có chút quái quái. Hơn nữa trong nồi cơm điện không phải là cháo mà vẫn là gạo sống. Gaeul nghi hoặc, không rõ mình làm sai chỗ nào. "Chị Gaeul, chị chưa đổ nước." Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang bên tai nàng. Gaeul hoảng sợ, theo bản năng đóng sập nắp nồi cơm điện lại, nàng vừa quay đầu đã thấy Wonyoung, bèn quan tâm hỏi: "Sao em lại ra đây?" "Em thấy khá hơn nhiều rồi..." Wonyoung bất lực đáp. Thực ra là tại con mèo tai cụp kia cứ nhảy tới nhảy lui trên giường làm cô ngủ không yên nên mới tỉnh dậy. "Chị muốn nấu cháo cho em, nhưng không ngờ nó lại thế này..." Gaeul ngượng ngùng cúi đầu, đôi tay đan vào nhau. Lời của nàng khiến Wonyoung lộ ra một nụ cười: "Em cảm ơn chị Gaeul, tuy rằng không ăn được cháo chị nấu, nhưng sự quan tâm của chị cũng khiến em khá hơn nhiều rồi." Cô nói rất chậm, tông giọng cũng rất nhẹ nhàng. Những lời này truyền thẳng từ tai đến tim Gaeul làm cho mặt nàng xuất hiện màu hồng nhạt: "Nhưng mà tôi không nấu được cho em..." "Không sao đâu, để em dạy cho chị." Wonyoung cười, sau đó đến lấy nồi cơm điện: "Bây giờ lấy gạo bên trong ra, rồi..." Nói tới đây, Wonyoung định lấy nồi ra, nhưng đôi tay vô lực khiến cô chút nữa đã ngã quỵ, may mắn là Gaeul tay nhanh lẹ mắt đỡ được. "Để chị làm cho." Gaeul nhẹ giọng nói. Wonyoung nhẹ nhàng gật đầu, cô dựa vào một bên hướng dẫn nàng: "Giờ vo gạo lại một chút, sau đó dùng khăn lau khô đáy nồi." "Phải vo gạo nữa sao, chị cứ tưởng ngâm một chút là được rồi." Gaeul nhỏ giọng nói, sau đó nhớ lại hàng loạt thao tác sai lầm của mình, sắc mặt đỏ lên. Lời này khiến Wonyoung có chút buồn cười, cô tiếp tục nói: "Đổ ba phần tư nước vào, nấu một giờ là được." Gaeul làm theo chỉ dẫn. Khi nàng vừa ấn nút xong thì phía sau đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn. Gaeul vội vàng quay đầu, thấy Wonyoung sắp ngã xuống thì vội vàng chạy đến đỡ lấy, vì vội vàng nên tuy tiếp được Wonyoung nhưng chân đứng không vững nên cả hai đều ngã xuống. Cũng may Wonyoung đã kịp chống tay lên sàn nên đỡ được một phần trọng lượng của hai người. Bây giờ Gaeul đang ôm lấy cô, còn cô thì một tay ôm nàng, một tay chống xuống sàn, còn có một chân đang quỳ trên mặt đất, đầu gối vì va chạm với sàn nên có chút đau. "Chị Gaeul đứng dậy trước..." Wonyoung đè nặng hàm nói chuyện. Cô không giữ được lâu lắm, nếu không phải nhờ tủ bếp đỡ lấy thì hai người đều té ngã rồi. "Ừm." Lúc này Gaeul mới phản ứng lại, sắc mặt hồng hồng đứng lên. Rõ ràng là nàng muốn đến đỡ cô, thế nhưng lại gây thêm phiền toái cho Wonyoung. Gaeul vừa đứng dậy thì Wonyoung đã ngã xuống sàn. Trong nháy mắt, đầu óc của cô như mê man. Gaeul sợ tới mức vội vàng đỡ cô dậy, lo lắng nói: "Jang tiểu thư, em không sao chứ? Hay chị đưa em đi bệnh viện nhé?" Wonyoung lắc lắc đầu, cô dựa lên vai Gaeul, nhắm mắt lại đáp: "Không cần đầu, em choáng một chút thôi, nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏe lại mà." Trọng lượng trên vai làm thân hình Gaeul có chút cứng lại. Nàng nhìn bộ dáng suy yếu của Wonyoung, mím môi lặng lẽ thả lỏng cả người mình. Một lát sau, Gaeul do dự mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Jang tiểu thư, giờ em đã khá hơn chưa?" Wonyoung mở to mắt, suy nghĩ một chút mới nói: "Em vẫn còn choáng một xíu, chị Gaeul đỡ em về phòng nghỉ ngơi nhé." Tuy cô rất muốn hưởng thụ cái ôm cùng nữ thần, nhưng nếu cứ giữ tư thế này thì nữ thần sẽ rất mệt. "Ừm." Gaeul nhẹ nhàng gật đầu, đỡ Wonyoung đứng dậy. Trên đường về phòng, Wonyoung đi rất chậm, thi thoảng lại ấn ấn vào miếng dán hạ sốt, tỏ vẻ mình đang khó chịu. Gaeul dựa vào cô nên khi Wonyoung dừng thì nàng cũng dừng, an tĩnh đỡ cô mà không thúc giục câu nào. Nhưng trong lòng Wonyoung cũng có chút băn khoăn, hai người lôi lôi kéo kéo hết năm phút mới đến phòng. "Em nằm đây nghỉ ngơi, để chị đi xem cháo đã, nếu có gì thì gọi chị nhé." Gaeul đỡ Wonyoung nằm xuống giường, nét mặt dịu dàng. Wonyoung ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me