TruyenFull.Me

Dao Mo But Ky Dam Tu Hoan Thanh

📌 Bản dịch gốc được đăng tại: https://metarikkuhoseki.wordpress.com/

thuộc loạt truyện "Lưu trữ thôn Vũ".

🚫 Vui lòng không reup hoặc sao chép khi chưa được cho phép.

Dịch: Sóc

Việc quan trọng nhất hiện giờ là duy trì liên lạc xuyên suốt. Trong khu vực núi này vẫn có sóng điện thoại, gọi video có thể cần tìm vị trí có tín hiệu mạnh hơn, nhưng gọi điện thì vẫn đủ sóng.

Tôi lục soát tên "người tốt" thứ hai bị đánh ngất, tìm được một chiếc tai nghe Bluetooth, đeo lên rồi kết nối với điện thoại của anh chàng bán trà.

Sau đó, tôi tiếp tục gọi cho Bàn Tử, nói với hắn rằng đây là chế độ liên lạc rảnh tay (offhand mode), từ giờ chúng tôi sẽ giữ liên lạc liên tục cho đến khi cạn pin.

Cô bé nhận ra người tốt đang bất tỉnh, rồi nói với tôi: "Anh ấy là A Lộ, đối xử với A Tổ rất tốt."

Tôi nhìn cô ta, rồi nói: "Hôm nay, chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất là rời khỏi ngọn núi này. Những chuyện khác đều không quan trọng. Chỉ khi cô tin chắc vào điều đó, chúng ta mới có thể thành công. Bởi vì bây giờ, chúng ta gần như đang lấy một chọi một nghìn. Những người chúng ta gặp là tốt hay xấu, đối xử với cô ra sao, đều không còn quan trọng nữa."

A Tổ vẫn đang lay mạnh A Lộ, cố gắng đánh thức hắn. Tôi giữ tay cô ta lại, lắc đầu.

Những chuyện thực sự quan trọng, không thể trông cậy vào người khác.

Nếu chuyện này thực sự quan trọng, thì với tư cách là người trong cuộc, dù chết cũng phải chết ngay tại hiện trường. Đó là quy tắc của tôi ở Ngô Sơn Cư.

Huống hồ, nếu A Lộ thực sự là người tốt thì chắc chắn cô ta đã không phải đợi đến tận tuổi này mà vẫn chưa được cứu.

Nhưng tôi không nói câu này ra.

Sự phân bố của dân làng rất rõ ràng, hướng về hang tổ tiên sâu trong núi thì ít người, còn đa số đều tập trung quanh từ đường. Bình thường, ai cũng sẽ nghĩ rằng chắc chắn tôi sẽ tìm cách chạy ra ngoài.

Tôi dẫn cô ta điên cuồng lao xuyên qua những bụi rậm. Con đường này cực kỳ khó khăn, vì tầm nhìn trong rừng quá kém.

Trước đó, khi xem lại đoạn ghi hình, tôi đã thấy một con đường phủ đầy cỏ dại. Đó là ban ngày, còn bây giờ là ban đêm, ngoài ánh trăng yếu ớt vẽ lên những đường viền mờ nhạt của cỏ và cây cối, tôi chẳng nhìn thấy gì cả. May mắn là tôi có kinh nghiệm chạy xuyên rừng trong đêm. Tất cả những luồng ánh đèn pin của đám người đang săn lùng chúng tôi chính là những ngọn hải đăng dẫn đường cho tôi.

Họ không dám đi quá xa khỏi đường mòn, nên tôi có thể đoán được con đường đó nằm chính giữa những luồng ánh sáng ấy.

Tôi dẫn cô ta lặng lẽ lẻn qua sau lưng từng người cầm đèn pin, gần như từng bước một. Hễ có ai quay đầu lại, tôi lập tức bật đèn pin chiếu thẳng vào họ, khiến họ tưởng rằng tôi là một trong những người của họ.

Không bao lâu sau, chúng tôi xuyên qua khu vực đầy ánh đèn pin, chạy đến đỉnh một ngọn núi nhỏ. Ở đó có vài cây đại thụ. Cô ta leo lên như một con vượn tay dài, sau đó tóm lấy tôi, nhấc lên theo.

Chúng tôi nghỉ ngơi trên cây. Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, những bụi rậm bên đường cào rách da, để lại vô số vết xước nhỏ, vừa ngứa vừa rát, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm.

Khu vực dưới chân sườn núi này gần như không còn ai, cũng không còn ánh đèn pin. Nhưng từ đây có thể nhìn ra xa, trên những ngọn đồi phía xa, cả một vùng núi đầy rẫy những chấm sáng lay động.

Rất đẹp, dù rằng tất cả bọn họ đều đang truy lùng chúng tôi. Mỗi chấm sáng đó là một chiếc đèn pin, dày đặc như sao rơi. Ánh sáng len lỏi qua những kẽ hở của tán cây, tựa như sơn thần đang mở hội.

"001, bọn tôi sắp đến chỗ cậu rồi, chờ tín hiệu định vị." Bàn Tử nói qua điện thoại.

Trong mười năm qua, tôi đã từng chỉ huy một số hoạt động theo cách này. Tôi nhìn xuống bàn tay mình, nhận ra nó có chút run rẩy, đây là một dấu hiệu tốt. Hormone trong cơ thể tôi đang tăng lên đúng lúc.

"Cần thêm ba mươi phút."

"Khớp với thời gian dự kiến. Chờ tín hiệu của cậu."

Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi vẫn cần nghỉ ngơi thêm một chút, bởi vì sắp tới, đốt hang tổ tiên sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, nhất là khi chúng tôi không có xăng hay bất kỳ vật liệu dễ cháy nào.

Tôi nhìn về phía A Tổ. Cô ta cố ý ẩn mình trong bóng râm của tán cây, bởi vì cô ta biết rằng nếu đối diện với tôi ở khoảng cách này, trông cô ta sẽ trở nên vô cùng rợn người.

"Thực ra, cô trốn trong bóng tối còn đáng sợ hơn." Tôi thẳng thắn nói với cô ta. Thật sự không cần phải dối gạt, chi bằng để cô ta cảm nhận được sự bình thản tuyệt đối của tôi.

Thật sự rất đáng sợ.

"Bạn của anh rất đỉnh à?" Cô ta hỏi từ trong bóng tối.

"Rất đỉnh."

"Anh ấy nhìn thấy A Tổ, có giết A Tổ không?"

"Tại sao?"

"Vì vẻ ngoài của A Tổ, trông giống một con quỷ muốn làm hại anh hơn. Còn dân làng, trông sẽ giống những người đang cố cứu anh. Bạn của anh có nhầm lẫn không?"

"Ừ, không đâu." Tôi vừa nói xong, lập tức cảm thấy cô ta nói rất có lý. Dáng vẻ của cô ta thật sự quá giống một loại bánh tông nào đó. Muộn Du Bình có thể phản ứng kịp thời nhận ra hay không, tôi cũng không chắc, dù sao, tôi vẫn chưa báo cáo đầy đủ tình hình cho y.

"Anh do dự rồi."

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra, kiểm tra tín hiệu mạng, rồi bật FaceTime. Bàn Tử bắt máy, vẫn đang lái xe, nhìn tôi qua màn hình.

"Cậu tắt máy rồi lại gọi, rồi lại bật offhand, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Tôi đưa màn hình video call đến trước mặt cô gái. Cô ta hơi lùi lại, nhưng ánh sáng từ màn hình vẫn ngay lập tức chiếu sáng khuôn mặt cô ta.

"Tôi cần Tiểu Ca xác nhận đồng đội. Đồng đội này trông hơi kỳ lạ, nhưng cô ta thực sự đứng về phía chúng ta."

Bàn Tử im lặng một lúc, dường như đang cố tiêu hóa những gì vừa thấy. Nhưng cuối cùng, hắn không buông lời chế nhạo, mà chỉ hỏi: "Tiểu Ca, cậu thấy sao?"

"Xác nhận đồng đội." Giọng của Muộn Du Bình vang lên từ điện thoại, rất nhẹ.

Tôi xoay màn hình lại, thấy Bàn Tử đã đưa điện thoại cho Muộn Du Bình ở ghế sau. Tôi nhìn y, nói: "Gặp lại sau."

Y mặc một bộ đồ bó màu đen, tất cả cổ áo đều được kéo chặt, lặng lẽ nhìn tôi. Bên cạnh y là một chiếc hòm lớn, thật sự quá lớn. Trang bị mặt bẩn lại to đến vậy sao?

Dường như y suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Màn hình tối đen, y cúp máy.

Tôi nhìn cô gái: "OK rồi, đi thôi."

"Đi sâu hơn vào ngọn núi này, rất đáng sợ. Cái hang đó, rất đáng sợ."

"Đốt cháy nó thì không còn đáng sợ nữa." Tôi nói: "Thu gom tất cả những gì có thể cháy được."

Bản này được sao lưu từ website Nhị Đạo Bạch Hà. Nếu bạn đọc nội dung này ở nơi khác, đó chắc chắn là bản reup.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me