TruyenFull.Me

Dao Mo But Ky Dam Tu Hoan Thanh

📌 Bản dịch gốc được đăng tại: https://metarikkuhoseki.wordpress.com/

thuộc loạt truyện "Lưu trữ thôn Vũ".

🚫 Vui lòng không reup hoặc sao chép khi chưa được cho phép.

Dịch: Sóc

Càng khó xử hơn là, móng tay tôi dài quá, cong queo lê thê trên mặt đất, vừa giơ tay lên một chút, chúng lập tức quấn chặt vào những sợi dây treo đầy những chiếc kén.

Trong nháy mắt, tôi và đại tiên màn kén này lập tức dính chặt lấy nhau, mà còn là kiểu dính nhau cả đời cũng không gỡ ra nổi. Điếu thuốc trên tay thì đang đưa dở, xấu hổ vô cùng.

"Đã không có lễ vật, chi bằng khoét lấy nửa đấu(1) dịch não, dùng lửa trong đỉnh đồng để tế lên, ắt sẽ đạt được điều ngươi mong cầu." Thứ bên trong màn kén cất giọng nói: "Ngươi có bằng lòng không?"

Nếu tôi trả lời bằng lòng, vậy thì chắc chắn tôi sẽ phải tự xé toạc da đầu, đục một lỗ trên đó, rồi dốc ra nửa đấu dịch não để dâng lên.

Tôi cảm thấy khó hiểu, dường như thứ này vô cùng chấp niệm với lễ vật, rốt cuộc mục đích của nó là gì?

Nếu trước đây nó muốn tôi sinh ra nữ khỉ đời sau, vậy bây giờ thì sao? Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, nên tôi rất chắc chắn, sự hỗn loạn của không gian và thời gian, thứ trong cổ họng, dầu hỏa trong miệng, những cảnh tượng kỳ dị mà tôi thấy, bề ngoài có vẻ là để tra tấn tôi, nhưng ắt hẳn thực chất còn có một mục đích khác.

Trước khi làm rõ mục đích thực sự của thứ này, nếu Muộn Du Bình đến gần tôi, y sẽ gặp nguy hiểm.

Trước đây, mỗi lần rơi vào tình thế nguy hiểm, suýt thì hại chết y, đều vì sự bất cẩn này.

Vậy thì đồng ý, nếu nó muốn tôi dốc dịch não ra để hiến tế, thì cứ cho là tôi sẽ tự đập nát hộp sọ trong thế giới thực đi chăng nữa, tôi cũng phải tận mắt chứng kiến xem màn kén này định giở trò gì.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tôi lập tức dừng lại, đây là hành động bốc đồng, được, được rồi, tuyệt đối không thể manh động.

Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, không đáng để liều mạng như vậy, tôi không còn kế hoạch nghìn năm nào cần đối phó, lần này chỉ cần sống sót là được. Những lúc ngẫm lại mọi chuyện, tôi đã từng nghĩ đến tình huống khó khăn như thế này, cũng chuẩn bị sẵn một đường lui. Giờ chính là lúc thử xem có hiệu quả không.

Cứ đi theo quy trình chính thống vậy, trước khi màn kén thúc giục thêm lần nữa, tôi đột ngột ra tay trước.

Tôi dùng chính cơ thể khổng lồ của mình, hướng thẳng vào cái thứ bí ẩn trước mắt, sử dụng "song hợp chưởng" ngay lập tức.

Đây là chiêu thức tôi đã từng tập luyện nghiêm túc, phát lực từ lòng bàn chân. Tôi đứng gần màn kén như vậy, hai tay gần như đang ở vị trí hoàn hảo nhất để tấn công.

Tôi nhắm thẳng vào vùng cổ, đan chéo hai tay nhanh như chớp, cơ thể này có sức mạnh vượt xa nhận thức của chính tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những cái kén phập phồng như sóng biển, như thể muốn mê hoặc tôi, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản, tôi lập tức đánh trúng mục tiêu.

Một tiếng rắc giòn tan vang lên, dường như cả hộp sọ nứt toác.

Tôi lùi về sau, thứ đó lập tức mềm nhũn, ngã quỵ xuống, nhưng móng tay tôi vẫn bị những sợi tơ quấn chặt, kéo theo cả người tôi không thể đứng dậy.

Tôi vẫn không nhìn rõ thứ gì ở bên trong, nhưng khi chạm vào, cảm giác đó là một thứ có hình người. Đúng lúc đó, tôi bỗng nhìn thấy trên đáy màn kén, một cái kén bắt đầu nứt ra.

Vậy mà lại có ánh sáng chiếu ra từ bên trong, rất đẹp, giống như một chiếc bóng đèn.

Tôi sững sờ, ánh sáng.

Đèn pin.

Chết tiệt, tôi nhìn thấy ánh sáng đèn pin trong thực tế, rồi nó lại xuất hiện trong ảo giác, vậy là có người đến gần, đèn pin của ai, của Muộn Du Bình sao?

Ánh sáng đèn pin của y chiếu ra từ bên trong kén, vậy trong ảo giác, y nhỏ bé đến thế nào, tà thần sẽ để y xuất hiện dưới hình dạng gì? Một con bướm đêm sao?

Gần như cùng lúc đó, những cái kén khác cũng bắt đầu nứt ra, đều tỏa ra ánh sáng từ bên trong.

Vậy thì không phải là Muộn Du Bình rồi, mà là dân làng phát hiện ra chúng tôi.

Tôi lùi về sau, nhìn thấy sau khi màn kén đổ xuống, tất cả những cái kén xếp chồng lên nó lại tạo thành hình dáng của một ngọn núi, mà giờ đây, từng cái kén bắt đầu nứt ra, ánh sáng từ bên trong xuyên qua lớp vỏ ngoài.

Một cái kén là một người dân làng, ý là như vậy sao?

Tôi thì sao? A Tổ thì sao? Từ nãy đến giờ, A Tổ vẫn không lên tiếng. Tôi quay lại tìm kiếm cô ta, hy vọng cô ta giúp đỡ.

Tôi nhìn thấy chính mình đang đứng bên cạnh, vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay của mình.

Bị mê hoặc bởi cơ thể con người bình thường à? Tôi thầm nghĩ, lại còn rơi vào tâm ma rồi!

Tôi hét lên: Chúng ta phải rời đi! Nhưng âm thanh phát ra lại giống như tiếng vải rách bị xé toạc.

Có tiếng người chợt vang lên bên tai tôi: Ở đây này!

Gần như cùng lúc đó, một con bướm đêm lao thẳng về phía mặt tôi.

Tôi lập tức né tránh, cố hết sức kéo màn kén, lôi ra ngoài lều, nhưng A Tổ lại không đi theo!

A Tổ! Cô làm ơn đáng tin chút đi! Tôi gào thét trong lòng, so với việc bị mắc kẹt trong ảo giác, nếu bị dân làng bắt ngay bây giờ, chắc chắn họ sẽ giết người diệt khẩu, đáng sợ nhất chính là bị cắt gân tay, gân chân.

Từng con bướm đêm lần lượt bay ra, ánh sáng chói mắt phát ra trên người chúng, chúng bắt đầu lượn vòng quanh chúng tôi, chúng tôi đã bị bao vây trong thực tế.

Bàn Tử, rốt cuộc anh có cho nổ không, tôi vẫn thầm giữ một tia hy vọng, nhưng phía Bàn Tử hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Tôi tiếp tục nghe thấy giọng nói: "Nó đang làm gì vậy? Sao nó không chạy?"

"Bẻ gãy chân trước đi." Tôi nghe thấy giọng của lão trưởng thôn: "Tuyệt đối không thể để nó chạy thoát nữa. Đập nát mắt cá chân nó, kẹp hai hòn đá lại mà đập!"

Càng lúc càng nhiều bướm đêm phát sáng, đậu lên người tôi từng con một, bắt đầu bò xuống mắt cá chân. Tôi điên cuồng giãy giụa, cố đá văng chúng ra.

Muộn Du Bình nhất định sẽ đến! Tôi tự nhủ trong lòng.

Nhưng một tia nghi ngờ bỗng dâng lên trong tôi, có khi nào tôi đã quá tự tin rồi không?

Ý nghĩ đó còn chưa kịp thành hình, giọng nói của Muộn Du Bình chợt vang lên trong tai nghe: "Tôi đến rồi."

Một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, đáp trúng một con bướm đang bám trên chân tôi, cCon bướm rơi xuống đất, lặng lẽ chết đi, không phát ra một tiếng động nào.

Sau đó, gần như ngay lập tức, cả không gian tràn ngập tuyết trắng.

Toàn bộ không gian bị bao phủ bởi những bông tuyết rơi.

Tôi lập tức hiểu ra, không có hình dạng con người, y chính là một trận bão tuyết.

Tôi ngây ngẩn, trong ảo giác này, y không xuất hiện dưới hình dáng con người, mà là một trận tuyết rơi.

Tuyết rơi dày đặc như vậy, là tuyết của núi Trường Bạch hay của Mặc Thoát? Những bông tuyết va chạm vào đám bướm đêm bay tán loạn, khiến chúng từng con một rơi xuống, giống như những bông tuyết vậy.

Còn có thể như thế này.

Tôi chính là một Frankenstein?

Ngay khoảnh khắc đó, cuối cùng A Tổ cũng bước ra từ trong hang, lê bước với cơ thể già nua. Tôi và cô ta nhìn nhau, tôi muốn nói với cô ta, hãy đứng vào nơi tuyết đang rơi, vì có bướm đêm đang lao về phía cô ta.

"Có chuyện rất không ổn! Tôi đang tìm máy chơi game trong từ đường, đồng thời phát hiện ra một thứ không thể tin được. Cái từ đường này có vấn đề!" Cuối cùng, giọng của Bàn Tử cũng vang lên trong tai nghe: "Rất không ổn! 001, cậu mà không trả lời thì toang thật đấy!"

Tôi không thể đáp lại. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy A Tổ cười, một nụ cười rất lạ.

Bản năng con người rất mong manh, khoảnh khắc đầu tiên, tôi nghĩ có lẽ nào mình bị A Tổ lừa rồi không, cô ta mới thực sự là trùm cuối, kiểu đó.

Nhưng cô ta lại bất ngờ làm động tác trật khớp cằm, đầy khiêu khích.

Trong giây phút ngắn ngủi, đầu óc tôi như trống rỗng, rồi mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Chết tiệt! Cô ta không phải là A Tổ!

Không phải chỉ là hoán đổi giữa hai người, mà là hoán đổi giữa ba người!

Tà thần cũng tham gia vào vở kịch này.

Rốt cuộc nó muốn làm gì?

A Tổ đâu?

Tôi nhìn chằm chằm vào màn kén đổ sập trên mặt đất, cơn giận dữ bùng lên, tim đập dữ dội, máu nóng dồn lên đỉnh đầu.

---------

(1) Đấu là một đơn vị đo lường thể tích trong hệ đo lường cổ của Trung Quốc, Nhật Bản và một số nước Đông Á. 1 đấu = 10 lít.

Bản này được sao lưu từ website Nhị Đạo Bạch Hà. Nếu bạn đọc nội dung này ở nơi khác, đó chắc chắn là bản reup.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me