TruyenFull.Me

Dao Mo But Ky Dam Tu Hoan Thanh

📌 Bản dịch gốc được đăng tại: https://metarikkuhoseki.wordpress.com/

thuộc loạt truyện "Lưu trữ thôn Vũ".

🚫 Vui lòng không reup hoặc sao chép khi chưa được cho phép.

Dịch: Sóc

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng đến cực điểm, mọi người xung quanh không còn chú ý đến tôi nữa, tất cả đều tụ lại thành một nhóm và rơi vào trạng thái cuồng loạn.

Cảnh tượng này rất giống với những gì tôi từng chứng kiến ở Hải Nam khi họ "đả tân đồng". Trong đội, nhiều người tay cầm cồng chiêng gõ mạnh, âm thanh vang vọng đến mức khiến đầu tôi cũng ù đi, huống chi là những người đứng ngay giữa đám đông.

Ngoài tiếng cồng chiêng và tiếng hô hào, gần như không còn âm thanh nào khác có thể lọt vào tai họ. Chắc chắn ở trung tâm đám đông đang có thứ gì đó, vì mọi người đều tập trung quanh nó. Họ lần lượt chuyền những bao tải dứa từ vai mình về phía trung tâm.

"Đả tân đồng" cũng tương tự như vậy, mọi người đều vây quanh một người con trai được chọn. Bốn phía là những âm thanh ầm ĩ khủng khiếp. Người con trai này thường là một người trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, vào thời điểm cao trào của nghi lễ, người đó sẽ được tổ tiên nhập vào.

Tạp chí khoa học giải thích rằng đây là ảo giác do sự kết hợp giữa tiếng ồn lớn và tình trạng thiếu oxy cục bộ trong đám đông tạo ra.

Tôi không biết ở đây có giống như vậy không, tôi chỉ tập trung máy quay sát vào trung tâm của đám đông, phóng to hết mức để nhìn rõ xem ở giữa có gì, cũng muốn xem sau khi những chiếc bao tải dưa kia được mở ra, bên trong là thứ gì.

Từ góc độ này, rất khó để quay được. Có quá nhiều người chắn tầm nhìn của tôi, hơn nữa, tôi đã phóng to tiêu cự quá lớn, khiến hình ảnh trong ống kính toàn là hạt nhiễu. Nhưng qua những kẽ hở trong đám đông, tôi vẫn nhìn thấy một thứ gì đó đang tháo mở những chiếc bao tải dứa.

Ban đầu, tôi nhận ra đó là một người, lập tức cảm thấy có chút thất vọng. Tôi nghĩ có lẽ cũng giống như "đả tân đồng" ở Hải Nam, thứ họ đang vây quanh chỉ là một người dân được chọn, đang chờ tổ tiên nhập vào. Đăng Qua từng nói rằng làng của họ có một nghi lễ thờ cúng phi chính thống đặc biệt, nhưng có lẽ chỉ là vì cậu ta chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

Thế nhưng, khi nhìn thêm một lúc, tôi lại phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cảm giác này rất kỳ lạ, bởi tôi nhanh chóng nhận ra, thứ ở bên trong kia, trông giống một con người, nhưng hoàn toàn không phải là người.

Đây là một ngôi làng hiện đại, giao thông thuận tiện, thậm chí còn có nhiều xe nhập khẩu. Ở một nơi như thế này, bất kể thế nào, cũng không thể xuất hiện thứ "không phải người".

Thứ mà tôi từng thấy vừa giống người lại vừa không giống người ngoài tự nhiên, khả năng hợp lý nhất là một con gấu mắc bệnh rụng lông. Thứ đó thực sự còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, nhưng nhìn từ xa thì rất giống người. Tuy nhiên, việc nhìn thấy thứ như vậy ở Phúc Kiến là rất khó xảy ra.

Tôi kiên nhẫn tìm kiếm những kẽ hở trong đám đông, cuối cùng, một người chắn trước mặt tôi đã tránh ra hơn một phút. Ngay lập tức, tôi nhìn thấy "người" ở trung tâm đám đông, không khỏi sững sờ.

Thứ đó mặc trang phục theo phong cách của các thần linh bản địa ở Phúc Kiến, đội một chiếc mũ mà trên đó gắn nhiều tượng thần nhỏ.

Đầu của nó rất nhỏ, nhỏ hơn ít nhất một nửa so với đầu người bình thường.

Nhưng cơ thể thì vô cùng to lớn, tay dài quá mức, cổ cũng dài bất thường.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: Đây là một người ngoài hành tinh.

Làm sao trong ngôi làng này lại có thể xuất hiện thứ như vậy được?

Tôi nghĩ chắc hẳn đó là giả, là một người nào đó hóa trang thành.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra khuôn mặt nhỏ bé trên chiếc đầu ấy có thay đổi nét mặt, rất sống động – đó là một sinh vật sống.

Khuôn mặt nhỏ trên chiếc đầu nhỏ bé, các đường nét đều chen chúc lại với nhau, nhưng mọi thứ cần có đều hiện diện.

Từ những vẻ mặt mà nó thể hiện, tôi nhận ra có lẽ trí tuệ của nó không cao.

Sau khi bình tĩnh lại, tư duy khoa học trong tôi lập tức đưa ra một lời giải thích hợp lý:

Đây là một người mắc chứng dị tật đầu nhỏ, hơn nữa lại là một phụ nữ. Trang phục trên người cô ta là trang phục của một nữ thần bản xứ.

Thân hình cô ta rất cao lớn, hay đúng hơn là cao lớn một cách bất thường, nhưng đầu thì lại rất nhỏ. Tôi không thể nói cô ta không phải là con người, đó sẽ là một sự xúc phạm, nhưng tình trạng bệnh lý của cô ta quá nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn bất kỳ trường hợp nào tôi từng biết đến.

Tôi nghĩ rằng có khả năng chính thân hình quá cao lớn và vai quá rộng đã khiến cho chiếc đầu trông nhỏ hơn hẳn.

Tôi nhìn thấy cô ta xé mở những chiếc bao tải dứa rồi lôi ra rất nhiều búp bê – bên trong bao tải toàn là những con khỉ nhồi bông có kích thước như người thật, đầu đều rất nhỏ.

Người phụ nữ này, chắc trí tuệ chỉ như một đứa trẻ, dường như rất thích những con thú nhồi bông này. Cô ta ôm chặt chúng vào lòng, không chịu buông.

Tôi vô cùng bất ngờ, cảm xúc hỗn độn.

Tôi lại nhớ đến lời A Khang từng nói trước đó, rằng vị thần của họ đã trưởng thành.

Thì ra là ý này – vị thần mà ngôi làng này thờ cúng là một người còn sống, một bệnh nhân mắc chứng dị tật.

Vậy có nghĩa là từ lúc một tuổi, cô ta đã được thờ phụng như một vị thần và được nuôi dưỡng trong miếu.

Như vậy liệu có hơi vô nhân đạo không? Tôi thầm hỏi.

Những con khỉ nhồi bông trong bao tải, quả thực đều được thiết kế đầy đủ các chi tiết trên khuôn mặt. Vậy còn những dấu vết in trên bao tải bên ngoài, liệu có phải là do những con khỉ nhồi bông bị mốc bên trong tạo ra không?

Tôi cảm thấy không phải vậy, vết hình khuôn mặt ấy không giống khuôn mặt của một con khỉ nhồi bông.

Đám đông bắt đầu di chuyển, nghi lễ ở đây đã kết thúc, họ chuẩn bị vào trong miếu để tiến hành bước tiếp theo. Không ai chú ý đến tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy A Khang mang theo thiết bị nhỏ, đã đi trước vào sâu hơn trong núi.

Tôi ngồi trên một cành cây, bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Cô gái bị khuyết tật trí tuệ ấy, nếu không có gì thay đổi, sẽ sống cả đời trong ngôi miếu này với tư cách tổ tiên được thờ cúng.

Chuyện đó đối với cô ta là tốt hay xấu? Tôi thực sự không thể đưa ra phán đoán ngay lúc này.

Dù sao đi nữa, ở đây, cô ta là một vị thần.

Người mắc chứng đầu nhỏ thường rất hiếm khi sống qua hai mươi tuổi, mà cô ta đã mười tám tuổi.

Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn. Phong tục này, kiểu nghi lễ thờ cúng thần bí này, đã tồn tại từ rất lâu trong lịch sử. Nhưng chứng dị tật đầu nhỏ lại cực kỳ hiếm gặp.

Vậy trước đây họ dùng người bình thường làm thần, nhưng đến đời này, do tình cờ xuất hiện một người dị tật, họ đã có được một vị thần dị tật? Hay ngôi làng này thường xuyên sinh ra những người mắc chứng đầu nhỏ, và mỗi thế hệ đều có một vị thần như vậy?

Tôi leo xuống khỏi cây, tìm một chỗ ở lưng chừng núi, nơi có thể quay được bên trong miếu qua cửa sổ bên hông. Tôi phóng to ống kính rồi nhìn qua các kẽ hở để quan sát những bức bích họa bên trong.

Tôi nhìn thấy những bức bích họa cũ kỹ đã bị ám khói bởi hương khói qua nhiều năm, đen nhẻm và loang lổ. Những vị thần được vẽ trên đó, tất cả đều có đầu nhỏ và thân hình to lớn.

Ngay cả các tượng Phật và La Hán đặt bên cạnh cũng có đầu nhỏ, cổ dài và cơ thể to lớn.

Cảm giác bất an trong lòng tôi bắt đầu dâng trào.

Không ổn chút nào.

Có vẻ như khả năng thứ hai đúng, dường như ngôi làng này thường xuyên sinh ra những người mắc chứng dị tật đầu nhỏ. Như thế rất phù hợp với đặc điểm của các nghi lễ thờ cúng phi chính thống: Con cháu mang những đặc điểm dị tật di truyền đặc biệt.

Sau khi thờ cúng tà thần, con cháu đời sau sẽ dần xuất hiện những dị tật, và các tín đồ sẽ bắt đầu thờ phụng những người dị tật như thần linh, nhằm cầu mong dị tật không lan rộng.

Đây chính là cách tà thần ép buộc tín đồ phải thờ phụng mình.

Nếu không thờ cúng, không tuân thủ các nghi lễ phi chính thống, con cháu sẽ bị dị tật.

Trong từ đường tổ tiên của họ, tà thần đang ký sinh ở đó.

Bản này được sao lưu từ website Nhị Đạo Bạch Hà. Nếu bạn đọc nội dung này ở nơi khác, đó chắc chắn là bản reup.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me