Dao Mo But Ky Dong Nhan Tong Hop Dong Nhan
Title: Chuyện chúng taAuthor: MysRating: 17+ (?)Note: Được rồi, là tôi đã đủ tuổi nên mới viết =)) Chỉ là tưởng tượng giữa hai anh sau thiên kết thúc Mười năm thôi mà =))Vào chuyện nhóe =))~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Chúng tôi chỉ là, đã lâu không gặp.***Lên đến mặt đất, Thiết Tam Giác gặp lại Giải Vũ Thần, hắn đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây, bấm bấm điện thoại. Thấy bọn họ, Giải Vũ Thần nhảy xuống, lại nhìn sang Muộn Du Bình gật đầu một cái, ánh mắt hơi lóe lên, sâu thẳm khó dò."Mừng anh trở lại," Sau cùng hắn chậm rãi nói, "Ngô Tà đã đợi anh mười năm."Muộn Du Bình nhìn Giải Vũ Thần một chút, ánh mắt đen sẫm không nhìn ra được cảm xúc, cũng gật đầu một cái tỏ ý đã nghe, một lời không nói.Ngô Tà nhìn Muộn Du Bình, lại liếc sang khuôn mặt hơi nhăn nhó của Giải Vũ Thần, không nhịn được, khóe miệng nhếch lên thuần túy vui vẻ. Muộn Du Bình vẫn mãi là Muộn Du Bình mà thôi.Giải Vũ Thần lại đem điểm nhìn đặt lên nụ cười vui vẻ của Ngô Tà. Rốt cuộc mười năm rồi, hắn mới thấy lại được nụ cười này. Trong lòng hắn đột nhiên ân ẩn nỗi khó chịu cùng đau đớn khó nén. Giải Vũ Thần thở dài một cái, nhún vai quay đi."Đệt mợ mấy người, diễn kịch câm cho ai xem," Rốt cuộc vẫn là Bàn Tử khuấy động bầu không khí, "Bàn Gia ta ít học não ngắn không hiểu được đâu, mau, mau, đi mau thôi, tôi muốn được ăn thịt tối nay.""Được," Ngô Tà cười, "Tối nay liền cho anh ăn no đến vỡ bụng."Đường về hết sức dễ dàng. Đêm đó ghé qua quán dưới chân núi Trường Bạch, Bàn Tử liền không khách khí gọi ba bàn thịt nướng. Khảm Kiên méo xệch miệng nhìn Ngô Tà, ông chủ Ngô vậy mà không có ý kiến, đôi mắt chỉ hờ hững liếc Bàn Tử một chút, cả người vẫn không rời Trương Câm Điếc nửa bước. Từ lúc theo chân Ngô Tà, chưa bao giờ cậu thấy hắn cười nhiều như vậy.Khảm Kiên nhìn hai người kia đủ rồi, quay lại mấy bàn đồ ăn đầy ụ. Bạch Xà cùng mấy người Ngô gia Giải gia đều đã cầm đĩa lên. Khảm Kiên thở nhẹ một hơi thỏa mãn, cũng tự cầm lấy cốc của mình rót ít rượu. Mọi việc đều đã kết thúc, cậu có thể xả hơi một thời gian.Khách sạn không đủ phòng, Ngô Tà, Giải Vũ Thần và Muộn Du Bình đành chen chúc trong chiếc phòng một giường lớn. Ngô Tà nằm giữa hai người, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon không mộng mị tới sáng, lần đầu suốt mười năm qua.Sáng dậy, hắn cảm thấy tinh thần mình thật sự vô cùng sảng khoái. Giải Vũ Thần và Muộn Du Bình đã rời giường từ trước. Ngô Tà cũng không vội vã. Hắn bình thản mặc lại quần áo, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới hội họp với mọi người.Trái với sự thoải mái của hắn, bọng mắt của Khảm Kiên và Bạch Xà đen sì, rõ ràng ngủ không mấy yên giấc. Khóe môi Ngô Tà nhếch lên một chút, hắn biết rõ tiếng ngáy của Bàn Tử có sức công phá lớn tới như nào. Hắn chịu đủ rồi, người của hắn cũng phải diện kiến một chút.Muộn Du Bình ngồi một bên bàn, tóc tai đã tỉa gọn gàng, chậm rãi ăn bún. Ngô Tà đi tới bên cạnh y ngồi xuống. Y cũng không nói thế nào, đứng dậy lấy thêm một cái bát và đôi đũa đặt xuống trước mặt hắn. Ngô Tà cười vui vẻ."Cảm ơn anh, Tiểu Ca." Hắn so lại đũa, lấy một ít bún cho vào trong bát, nói tiếp."Ăn xong chúng ta sẽ về nhà."Muộn Du Bình nhìn bát bún, ừ trong miệng một tiếng.Đoàn xe liên tục chạy. Ngày đi đêm nghỉ không ngừng, chẳng mấy chốc đã về tới Hàng Châu, dừng lại trước cửa Ngô Sơn Cư. Hiện đang là giữa buổi sáng, ánh mặt trời mùa thu rải xuống vài mảng vàng nhạt ấm áp. Bàn Tử xuống xe, vui vẻ khoác vai Ngô Tà và Muộn Du Bình cười to."Được rồi, hôm nay mở tiệc chiêu đãi mọi người, Bàn gia ta sẽ đặc biệt nấu ăn."Hắc Hạt Tử vừa hay không bận gì, Tú Tú cũng trả lời tin nhắn báo sẽ qua. Tối đó mọi người rất vui vẻ mà hội hợp.Ngô Tà rốt cuộc phá lệ uống rượu. Trong suốt thời gian lên kế hoạch tiêu diệt Uông Gia, hắn vẫn luôn cảnh giác cao độ, ngoại trừ thuốc lá, còn lại không đụng tới chất kích thích nào khác. Tay hắn cầm ly rượu vang, vẻ cười cười trên miệng từ lúc Muộn Du Bình ra đến giờ dường như vẫn nguyên. Hắn dựa vào bộ ghế salon mới sắm, nhìn Bàn Tử ngồi pha trò với Tú Tú, nhìn Hắc Nhãn Kính ngồi hát nghêu ngao, nhìn Tiểu Hoa chân mày đang xoăn tít lại với câu từ tục tĩu trong tiếng hát, rồi dừng lại trên người đang ngồi trên ghế cứng, ngẩng đầu chăm chú nhìn trần nhà. Ngô Tà cảm thấy một sự thỏa mãn và mệt mỏi khôn cưỡng, mi mắt hắn nặng trĩu đi trong cái không khí ấm áp này.Ngô Tà tỉnh lại một chút vào lúc trời còn tối mịt mùng. Hắn thấy mình đã nằm trên giường, chăn đắp cẩn thận trên người. Hắn còn nhận ra hơi ấm và cơ thể quen thuộc đang nằm sát cạnh hắn, chung một chiếc chăn. Ngô Tà quay người, nhìn nhìn sườn mặt góc cạnh, lông mày rậm rạp, mi mắt bình thản. Muộn Du Bình ngủ thực an ổn. Khóe mắt cong lên một chút, Ngô Tà vươn tay chạm vào cánh tay Muộn Du Bình, lại nhắm mắt ngủ tiếp.Tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng bảnh. Ngô Tà ngáp một cái, ngồi dậy, chỗ nằm bên cạnh trống không. Hắn không mấy để ý, đi xuống bên dưới, Bàn Tử vẫn đang ngủ, còn lại đều đã dậy. Mọi người ở lại đến chiều mới lần lượt ra về, Hoắc Tú Tú rời đi trước tiên, Giải Vũ Thần và Hắc Hạt Tử không lâu sau cùng từ biệt, có lẽ hai người bọn hắn lại bận công sự gì. Tối hôm ấy, trước sự ngạc nhiên của Ngô Tà, Bàn Tử cũng sắp xếp đồ đạc."Thiên Chân, tôi phải đi Bắc Kinh sắp xếp một chút, lại về Ba Nãi từ biệt nữa," Bàn Tử nói, "Sau đó, sẽ đi với hai cậu tới Phúc Kiến."Ngô Tà cười, "Ừ, anh đi cẩn thận."Nhìn chiếc xe ô tô rời đi, Ngô Tà thở dài, bước vào căn nhà tĩnh mịch. Vương Minh mấy ngày nay vẫn thành thành thật thật trông cửa hàng, nhưng không bao giờ chịu ở chung một chỗ quá mười giây với Muộn Du Bình. Mà Muộn Du Bình hiện giờ đang đứng nhìn nhìn mấy kiện đồ cổ, nên tất nhiên bóng dáng Vương Minh một chút cũng chẳng thấy.Ngô Tà không để tâm, cũng chẳng nghĩ tới việc trừ lương, thậm chí còn cảm thấy đôi ba phần thích hợp. Tâm trạng hắn đang rất tốt, không nên để ý nhiều quá."Tiểu Ca," Ngô Tà gọi, "Mau tắm đi, có nước nóng rồi."Muộn Du Bình ngẩng đầu, gật nhẹ, cùng Ngô Tà lên trên phòng.Hơi nước bốc lên mờ mịt, Ngô Tà lau qua loa mái tóc ngắn ướt sũng nước, rồi quấn khăn quanh hông, bước ra ngoài lấy quần áo. Muộn Du Bình đang ngồi thẫn thờ dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ tối đen, vài lọn tóc ướt dán sát trên gò má trắng bạch. Nghe tiếng cửa phòng tắm mở, y quay đầu lại. Đập vào mắt y là nửa thân trên rắn chắc của Ngô Tà, cơ bắp hắn khá tốt, rõ ràng đã được rèn luyện ổn định trong thời gian y vắng mặt. Đôi mắt đen thẳm không chút gợn sóng nhìn theo giọt nước chảy trên cơ ngực hắn, xuống cơ bụng, rồi thấm vào chiếc khăn treo lỏng lẻo trên hông.Ngô Tà không vội mặc quần áo. Hắn với lấy chiếc khăn nhỏ khác, vò tóc."Tiểu Ca," Vừa lau, hắn vừa nói, "Tôi đã mua đất trên Phúc Kiến. Nơi đó là vùng rừng núi, quang cảnh rất tốt, lại tĩnh lặng, yên ổn. Tôi và Bàn Tử sẽ lên đó nghỉ ngơi."Nói đoạn, mắt hắn chuyển sang nhìn thẳng vào mắt Muộn Du Bình."Anh đi với chúng tôi chứ?"Con ngươi nâu nhạt nhìn thẳng vào con ngươi đen thẫm tĩnh lặng, mang theo ý dò hỏi, tò mò, lại hết sức tin tưởng. Muộn Du Bình nhìn Ngô Tà một lát, rồi gật đầu."Các anh đi đâu, tôi đi cùng." Y chậm rãi nhả ra từng chữ.Muộn Du Bình nhìn vẻ mặt từ kinh ngạc của Ngô Tà chuyển sang co rúm lại, khóe môi nhếch lên muốn cười, rốt cuộc lại có điểm hơi méo đi. Hắn vội quay lưng, cả người không tự chủ run nhẹ."Thật tốt." Hắn nói, giọng vẫn bình bình như chưa có biến hóa gì xảy ra.Muộn Du Bình thả chân xuống giường, đứng lên, tiến lại gần."Phải rồi Tiểu Ca," Y nhìn Ngô Tà lại cúi đầu xuống, tiếp tục lau tóc, "Hôm nay nhà thừa phòng, anh muốn ngủ một phòng khác cho thoải mái không? Hoặc nếu anh thấy ngủ phòng tôi vẫn tốt nhất thì tôi sẽ sang bên phòng khách để ngủ, anh thấy đượ...""Ngô Tà" Muộn Du Bình dứt khoát cắt ngang."Hả?" Nhận ra giọng nói quen thuộc đang sát sau lưng, Ngô Tà giật mình quay người lại. Hắn chỉ cao hơn Muộn Du Bình 1 cm, nên ngay lập tức đối mặt với y. Muộn Du Bình thấy khóe mắt hắn đã phiêm phiếm hồng.Y vỗ vỗ vào vai Ngô Tà vài cái. Cả hai người đều thuộc dạng nam tử đặc biệt đáng sợ, càng hiển nhiên không thích mùi mẫn cảm động. Nhưng Ngô Tà rất tự nhiên vòng hai tay ôm chặt lấy Muộn Du Bình, gục vào hõm vai của y, cả người run lên bần bật không kìm được.Muộn Du Bình vòng tay qua lưng Ngô Tà, ôm chặt. Y bình thường rất kỵ đụng chạm, nếu có thể, tuyệt đối một cọng lông cũng không tiếp xúc. Nhưng với Ngô Tà, y tin tưởng giao lưng cho hắn vô điều kiện, cũng sẽ hết lòng bảo hộ cho hắn được mãi trong sạch. Mối liên hệ duy nhất giữa y và thế giới này.Rốt cuộc mười năm qua, Ngô Tà đã đơn độc tự mình trải qua quá nhiều, không đủ tin tưởng ai, liền cũng không thể dựa dẫm vào ai. Hắn đã sợ hãi, đã hoảng loạn, đã phát điên, đánh đổi tất cả chỉ để bước theo dấu chân của một người vô dục vô cầu, cùng thế giới không chút liên hệ. Hắn trưởng thành và đáng sợ hơn bất kì ai, nhưng thực ra lại ngây thơ và yếu ớt không ai ngờ tới.Hai dáng người cao cao vẫn lặng lẽ ôm nhau thật chặt, tựa như muốn khảm sâu thật sâu người kia vào trong máu thịt, không bao giờ rời xa. Ngô Tà biết trên vai Trương Khởi Linh còn phải gánh quá nhiều trách nhiệm không thể san sẻ cho hắn, cũng không thể nói với hắn. Nhưng hắn thực mong, y có thể nghỉ ngơi, bình bình đạm đạm mà sống thật hạnh phúc, chừng nào hắn vẫn còn trên cõi đời này.Ngô Tà ngẩng đầu lên. Đôi mắt nâu trầm bình thản nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng đạm khiết. Không biết ai là người tiến đến trước, có lẽ là y, hoặc là hắn, cũng có thể là cả hai, nhưng không người nào tỏ ra bài xích. Hai đôi môi rất nhẹ nhàng chạm vào nhau, cảm nhận hương vị gần gũi cùng sự mềm mại của đối phương. Đầu lưỡi ấm nóng chạm vào môi dưới Ngô Tà, miết nhẹ. Có tia kinh ngạc thoáng qua sắc nhìn nâu trầm, rất nhanh, rồi hết. Ngô Tà lập tức đáp ứng, hé miệng, để hai đầu lưỡi trực tiếp đan quyện vào nhau đưa đẩy.Mùi vị chỉ có ở Trương Khởi Linh.Cảm thấy ngạt thở, Ngô Tà hơi rụt cổ lại, tách môi ra. Miệng hắn he hé hớp hớp lấy không khí, đôi mắt mờ mịt nhìn Muộn Du Bình, kêu nhẹ một tiếng, "Tiểu Ca"Y lại cúi đầu xuống, đưa lưỡi vào trong miệng Ngô Tà.Trương Khởi Linh biết bản thân y có nhan sắc rất tốt. Nhiều nữ nhân gặp y đôi mắt không ít thì nhiều đều có một loại dục vọng lồ lộ. Nam nhân đối với y, trong mắt mang theo nể sợ cùng tham tàn ghen tị. Chỉ có người đứng trước mặt y đây, ánh mắt hoàn toàn đơn giản, độc nhất ước muốn được cùng y đồng hành mãi mãi, thiên chân vô tà. Ngô Tà đuổi theo Trương Khởi Linh, không phải vì y là một sự tồn tại gần chạm đến ngưỡng thần thánh, không vì những khát vọng tham lam của con người, mà chỉ bởi y là chính y.Chiếc khăn tắm treo lỏng bên hông tuột xuống, quần áo trên người Muộn Du Bình cũng nhanh chóng bị ném sang một bên, rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng, tựa như đây là việc tất yếu sẽ xảy ra. Muộn Du Bình hơi dùng lực cánh tay, gần như bế Ngô Tà lên, đem đặt trên giường, trong lúc ấy, môi hai người vẫn dán sát, triền miên say đắm.Ngô Tà từng tự lấy nhũ danh Quan Căn, cũng được mọi người xưng tụng gọi bằng cái hiệu Ngô Tiểu Phật Gia, bởi hắn hoàn toàn không còn dục cầu, đối người lạ đôi mắt thuần túy lãnh đạm, không lúc nào mất đi sự sáng suốt. Nhưng trước cái người tên Trương Khởi Linh này, làn sương dục vọng tưởng như đã hoàn toàn biến mất phút chốc che mờ mắt hắn. Y chính là tâm ma độc nhất của hắn.Trương Khởi Linh cũng không khá hơn là bao, kỳ lân giương nanh múa vuốt hiện ra rất đậm, lan từ cổ xuống đến tận hông, đôi mắt đen vô dục vô cầu dường như sâu thêm vài tầng. Tuy nhiên y vẫn đặc biệt bình tĩnh. Dù có gợn lên bất kì ham muốn hay cảm xúc nào đi chăng nữa, Trương Khởi Linh vẫn luôn khống chế bản thân phi thường ổn định.Mẹ y cho y hiểu thế nào là tình thương, là đau đớn, Ngô Tà giúp y thấu thế nào là bằng hữu, là dục cầu.Từ khóe môi Ngô Tà, Muộn Du Bình dịch dần môi xuống dưới cổ, đầu lưỡi dịu dàng lướt qua vết sẹo mờ đầy an ủi, rồi ngậm lấy hầu kết của hắn, cắn nhẹ, Ngô Tà bất giác rên khẽ một tiếng, y nhận ra y thích tiếng rên đó.Nụ hôn tiếp tục trượt xuống ngực, tiếp xúc tới đầu nhũ hồng hồng. Y chần chừ một chút, tựa như không biết làm gì, rồi mau chóng ngậm lấy, cắn một chút, lại đem lưỡi liếm vài cái.Ngô Tà không chịu được, ưỡn ngực lên, từ miệng thoát ra vài tiếng rên rỉ vụn vỡ, bàn tay bất giác luồn vào trong tóc Muộn Du Bình, ôm lấy đầu y. Hắn cảm thấy tính khí bên dưới bắt đầu ngành ngạnh khó chịu, cơ ngực lên xuống phập phồng, hổn hển. Năm năm trở lại đây, Ngô Tà chưa từng phải giải quyết sinh lí lần nào, đối với phụ nữ đẹp cũng hoàn toàn không còn suy tính, hắn đã từng nghĩ bản thân con mẹ nó chắc hỏng rồi, nào ngờ Muộn Du Bình mới chỉ chạm vào vài cái lại phản ứng dữ dội như vậy.Đầu lưỡi Muộn Du Bình vẫn còn nhấm nháp hai điểm thù du trên ngực, bàn tay trái đã luồn ra sau lưng hắn vuốt ve, xuống tới hông liền nhéo nhéo vài cái hai bên sườn, khiến người Ngô Tà triệt để mềm nhũn. Tuy nhiên, tay y vẫn chưa dừng lại, tiếp tục di chuyển, cho đến khi chen vào giữa hai kẽ mông hắn, miết nhẹ.Cả người Ngô Tà lập tức như bị điện giật, cong lưng lên, hai chân trực tiếp vòng qua lưng Muộn Du Bình khóa chặt, côn thịt bên dưới hoàn toàn dựng đứng. Muộn Du Bình nhìn xuống tiểu huynh đệ của hắn một lát, rồi đưa tay còn lại nắm lấy, chậm rãi lên xuống, ngón tay cái rất khốn nạn liên tục xoa nắn day day lỗ nhỏ trên đỉnh. "Tiểu Ca... Tiểu Ca..." Hai tay Ngô Tà nắm chặt lấy ga trải giường, mắt tối lại, gần như không còn thấy cái gì, miệng mở ra gọi Muộn Du Bình liên tục, đắm chìm vào xúc cảm truyền lên từ dưới hạ thân. Một lát sau, không nhịn được nữa, bên dưới liền bắn ra dòng chất lỏng trắng lóa mắt, dính toàn bộ lên bụng dưới và tay Muộn Du Bình. Y nhìn một chút, rồi đưa ngón tay đặc biệt của y, dính dòng chất lỏng kia, thẳng thừng chen vào trong lỗ hậu đằng sau."Đệt..." Ngô Tà không nhịn được, cong người chửi một tiếng. Địa phương tới chính hắn còn chưa từng chạm qua, lại bị tên Muộn Du Bình ngang nhiên xâm lấn, đã vậy còn chen con mẹ nó cả hai ngón tay dài đáng sợ, liên tục xoa nắn mở rộng vách tràng. "Anh từ từ xem nào..."Muộn Du Bình không đáp, nhưng động tác quả nhiên chậm đi. Thẳng cho đến khi Ngô Tà đã quen với việc có vật thể lạ bên trong, hai bắp chân thả lỏng ít nhiều, y mới rút tay ra, rồi đặt côn thịt cứng rắn tới khó chịu chạm vào lỗ huyệt đang mở, đầu ngẩng lên, đôi mắt đen nhìn Ngô Tà đầy dò hỏi.Ngô Tà chống tay nâng người dậy một chút, nhìn nhìn ánh mắt Muộn Du Bình, bất giác cắn nhẹ môi dưới. Đây dĩ nhiên không phải lần đầu hắn nhìn thấy Muộn Du Bình khỏa thân, cũng đương nhiên biết rõ kình thiên của Trương Tộc Trưởng con mẹ nó lớn như thế nào, nếu thật sự chen vào trong lỗ huyệt của hắn, chỉ sợ hắn liền rách đôi người mất. Thế nhưng hắn cũng biết Muộn Du Bình hiện tại khá chật vật, dù y không lộ ra tia nóng nảy nào, mà đối với hắn, một người đã không còn biết đau, cũng không nên nề hà.Vì vậy, hắn thở dài, hai chân nâng lên ép vào hai bên hông mềm dẻo linh hoạt của Muộn Du Bình, quả quyết nói, "Anh vào đi."Muộn Du Bình thuộc phái hành động, không đợi mời thêm câu thứ hai, liền ngay lập tức đẩy vào. Ngô Tà nhịn không được, vẫn là hét lên một tiếng, gấp gáp hít sâu. Đệch mợ, sao lại đau như vậy chứ. Nhưng là cái đau mà Muộn Du Bình cho hắn, hắn rất thích. Muộn Du Bình dừng lại, đợi cho hơi thở của Ngô Tà dần ổn định rồi mới từ từ tiến sâu vào, cho đến khi tính khí của y hoàn toàn bị nuốt trọn, y mới dừng lại, ghé người xuống, bắt lấy môi Ngô Tà tiếp tục hôn, nuốt xuống mấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn của hắn. Hơi thở cả hai người đều nặng nề nóng bức, quyện sát vào nhau.Ngô Tà hơi động eo một chút, triệt để cảm nhận dị vật to lớn đang nằm trong mình, một cỗ thỏa mãn khó nói dâng lên.Trương Khởi Linh thực sự đang ở trong hắn, cùng hắn kết hợp. Cái con người thần bí lúc nào cũng đơn độc, cái hình bóng mà hắn bất chấp tất cả để đuổi theo, cuối cùng cũng cùng hắn hợp thành một thể.Muộn Du Bình dường như cũng ý thức được điều gì, yên tĩnh một chút không động. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trầm cong cong của Ngô Tà. Ngô Tà thở dài hạnh phúc, nâng tay lên áp vào gò má cứng rắn của y.Ngô Tà không biết nên nói tình cảm giữa hai người là loại tình cảm gì. Nếu gọi mối quan hệ của bọn họ là bằng hữu thân thiết liền thấy không đủ, mà bảo theo kiểu yêu đương lại càng tầm thường và không chuẩn xác. Dường như đó là một loại quan hệ nào khác, thiêng liêng đến mức không thể diễn đạt bằng những câu chữ bình thường. Còn nếu buộc phải nói, có lẽ là thuộc dạng ám ảnh.Ám ảnh bởi sự hiện diện của người kia, sẵn sàng từ bỏ tất cả, chỉ để người kia thật sự được sống, mà sống thật hạnh phúc.Muộn Du Bình từ từ đẩy hông, rút ra, rồi tiến vào, liên tục. Lực khống chế của y rất ổn định, khiến Ngô Tà không quá đau đớn, mà vẫn cảm nhận được khoái cảm ngày càng cuộn trào. Hắn nhổm người dậy, gắt gao ôm chặt lấy Muộn Du Bình, ép mặt y thật sát vào lồng ngực phập phồng của hắn. Hai người cứ thế cùng nhau dây dưa lâu thật lâu, Ngô Tà không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao nhiêu."Ngô Tà," Muộn Du Bình đột ngột gầm khẽ, lần đầu tiên kể từ khi hai người thân mật, giọng y khàn khàn đến lạ. Ngô Tà thở dốc, nắm chặt tóc y, dị vật bên trong hắn trướng lớn đến bất thường, rồi bắn mạnh, gần như ngay cùng lúc, tính khí hắn cũng đồng thời bắn ra, trước mắt hắn một mảnh trắng xóa."Trương Khởi Linh..." Ngô Tà lẩm bẩm, rồi cười mơ hồ, thật nhẹ nhàng, "Tiểu Ca... Thật tốt..."Muộn Du Bình rút âm hành ra, rướn người lên chạm môi vào khắp khuôn mặt thanh tú của Ngô Tà, cũng trầm trầm đáp lại, "Thật tốt."Giữa những nụ hôn dịu dàng của y, Ngô Tà mơ màng nhắm mắt lại, thở ra vô cùng mãn nguyện.Sáng sớm, vài tia nắng nhàn nhạt chiếu vào từ ô cửa sổ. Ngô Tà theo thói quen liền thức dậy. Chỗ nằm bên cạnh hắn trống không, nhưng hắn nghe thấy tiếng nước vọng lại từ trong phòng tắm.Mỉm cười, hắn liền chống tay định ngồi dậy, nhưng cơn đau thấu trời từ dưới hông truyền lên khiến hắn thiếu chút nữa muốn ngất xỉu. Nụ cười trên mặt méo đi, hắn cố gắng điều chỉnh thân thể ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Rõ ràng sau khi hắn ngủ, Muộn Du Bình vẫn làm.Đệt, ai bảo Trương Khởi Linh vô dục vô cầu nữa đi, lão tử liền đấm kẻ đó.Cửa phòng tắm mở ra, Muộn Du Bình quấn khăn tắm bước ra ngoài, nhìn thấy Ngô Tà đã dậy, liền gật đầu nhẹ một cái với hắn."Anh," Ngô Tà nghiến răng ken két, "Con mợ nó tối qua anh đã làm mấy lần vậy hả?"Đôi mắt đen nhánh hơi mờ mịt nhìn Ngô Tà, giọng nói của y hết sức bình thản, "Bảy lần..."Đệch... Lão tử ít nhiều cũng gần bốn mươi rồi, anh... Con mợ nó...Hắn không thốt nên lời.
End
29-12-2022
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Lời lảm nhảm cuối: Ỏ cuối cùng cũng xong ::::) Hụ hụ khum tin nổi bản thân có thể viết H... Dù đúng là bất ổn thiệt. Nói tôi tà răm cũng được, tôi thích đọc H giữa hai anh, nhưng chỉ là trong một dòng cốt truyện nào đó mà thôi. Nếu thuần H thì lại không thích. Biết nói thế nào nhỉ, tôi thích một cái H thật sự giữa hai anh, ý là giữa một Ngô Tà và một Trương Khởi Linh thật sự, chứ không phải giữa hai cái tên mà nhân vật thì hoàn toàn OOC, mặc dù không theo nguyên tác đã là một loại OOC rồi ::::) Thế nên tôi viết cái one-shot này, chỉ hi vọng nó thật sự đã thể hiện phần nào đó đúng với tính cách thật...Mys
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me