Dao Mo But Ky Dong Nhan Tong Hop Dong Nhan
Title: Ngô Tà và Trương Khởi LinhAuthor: Mys/Mysticwriter (Tôi)Rating: K+Summary: Một ngày nọ, Kiều Linh và Huệ Nhi cùng lớp cũ về thôn Vũ du lịch dài ngày.Work: 1. Kiều Linh hứng thú nhìn ngôi làng trước mắt.Núi non hùng vĩ bao quanh, bầu trời xanh thẳm một màu, mây trắng hờ hững trôi. Quả là địa điểm hoàn hảo cho một chuyến đi chơi dài ngày.Trong đợt nghỉ hè, lớp Trung học cũ của cô quyết định tổ chức một chuyến du lịch trải nghiệm, đám con trai đã tìm được một địa điểm ít khách nhưng rất đẹp, nghe nói tên là thôn Vũ. Tình cảm giữa đám bạn cấp III rất tốt, Kiều Linh không chần chừ liền đăng kí luôn."Đến rồi, đến rồi," Cao Toản, người đảm nhận gần như toàn bộ công cuộc từ kiếm địa điểm đến tìm nơi ăn chốn ở chạy tới trước, khoát khoát tay, "Mau, mau, tôi tìm được quán này, đánh giá rất tốt nha, không chừng mấy cô tiểu thư lớp chúng ta lại kiếm được chồng cũng nên!"Đám con gái lườm Cao Toản một cái, hắn cười hì hì, cúi người đưa tay về phía con đường nhỏ mời mọc như một chàng công tử, "Nào nào, để xem tôi nói chuẩn không."Kiều Linh cười phụ họa, cùng với Huệ Nhi, nguyên hoa khôi của lớp, sóng bước đi theo sau Cao Toản.Cảnh núi thật hết chỗ chê. Thôn dân đều toát ra vẻ hiền hòa mộc mạc. Thỉnh thoảng cô sẽ nghe thấy vài tiếng trầm trồ từ dăm ba bà bác nhiều chuyện, "Hai cô bé đi đầu đẹp quá.", rồi, "Đúng, đúng, thật là xinh!", "Con trai tôi được một cô vợ như thế cũng thật mát mặt."Kiều Linh khe khẽ cười một chút đầy xấu hổ, trong khi Huệ Nhi hơi ngẩng cao đầu, bờ môi chúm chím. Kiều Linh biết cô nàng rất tự tin về sắc đẹp của mình, thậm chí có phần hơi thái quá. Từ hồi còn học chung, phải đến ba phần tư bọn con trai trong lớp từng mê Huệ Nhi như điếu đổ, sắc đẹp này càng lớn càng rực rỡ, gần như người gặp người mê. Một loại nhan sắc hiếm ai có được từ xưa đến nay."Chúng ta đến rồi," Cao Toản hào hứng nói rồi quay lại, nhìn đến Cao Huệ Nhi, má hắn hơi hồng lên một chút, "Đẹp đúng không? Tên Hỉ Lai Miên."Cũng chẳng cần Cao Toản phải nhắc đến, tên quán đã rõ rành rành trên cái biển tinh tế treo trước cánh cổng.Cả đám hào hứng đi vào. Khung cảnh nhà hàng không tệ, nói đúng ra thì quả thực rất tuyệt vời. Huệ Nhi cùng Kiều Linh đều cảm thấy hứng thú."Kính chào quý khách." Giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm vang lên, Kiều Linh nâng mi mắt, lọt vào tầm nhìn của cô là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc ngắn lòa xòa nâu sẫm, đôi mắt trầm tĩnh, nụ cười xán lạn, cả người anh toát ra cái khí chất thanh cao thoát tục khó tả.Má Kiều Linh hơi hồng hồng một chút, lông mi cụp xuống e lệ. Gặp được một người thật sự đẹp trai quả là không dễ. Đây không phải lần đầu tiên Kiều Linh thấy con trai ưa nhìn, nhưng toàn thân cô vẫn run lên khe khẽ. Con người vẫn thường phản ứng có phần quá khích đối với cái đẹp.Trước khi Kiều Linh có thể đáp lại lời chào, Huệ Nhi đã tiến lên một bước, đứng chắn cả Cao Toản. Cô nàng mỉm một nụ cười tỏa nắng rạng rỡ chỉ có ở duy nhất ở Huệ Nhi. "Ồ, xin chào, hẳn anh là chủ quán ở đây."Người đàn ông nhướng mày một chút, rồi tươi cười gật đầu, "Phải, đoàn cô đã đặt chỗ ở đây đúng không nhỉ? Người đặt là Cao Toản?"Kiều Linh lén đưa mắt nhìn nụ cười yểu điệu cùng rèm mi dài mềm mại của cô gái xinh đẹp, lòng thầm cảm thấy chua xót. Không ai có thể chống lại lực hấp dẫn đó cả."Đúng đúng, Cao Toản là tôi," Cao Toản cười hề hề bước lên trước, "Vậy anh hẳn là ông chủ Ngô đi?"Người đàn ông gật đầu, xoay người lại, "Là tôi. Nào, quý khách đã mệt rồi, cũng không nên dông dài nhiều nữa, chỗ của các vị đã chuẩn bị sẵn rồi đây."Dáng người cao gầy thoăn thoắt đi vào, Kiều Linh trân trối nhìn theo, ngây ra mất một lúc."Kiều Linh!" Một cô bạn khác phải đập vào vai cô lấy lại chú ý, "Cậu không sao chứ? Đứng đó nửa ngày rồi.""Không... không sao..." Kiều Linh cười yếu ớt, "Mau đi vào thôi.""Há há, biết rồi," Một bạn nữ khác đi lên cười tinh nghịch, "Trúng tiếng sét ái tình rồi phải không? Ông chủ Ngô công nhận thật là đẹp trai!""Vớ vẩn, nhỡ người ta vợ con đề huề rồi."Kiều Linh ngượng nghịu nhéo vào lưng cô bạn kia một cái, khiến cô nàng la oai oái, bản thân cô mau chóng cúi đầu đi nhanh vào, không quên liếc một cái qua nụ cười hơi thương hại mà Huệ Nhi dành cho cô. Huệ Nhi vẫn không thay đổi là mấy. Đám con gái đều không quá muốn lại gần cô nàng.2. Cả đám vào trong quán, đã thấy một dãy bàn được chuẩn bị trước, trên có đủ món khai vị. Mọi người cười nói ồn ào tự chọn chỗ ngồi cho mình. Huệ Nhi chưng ra vẻ mặt tươi tắn nhìn xung quanh, rất nhanh, cô liền thấy một bóng dáng thẫn thờ ngồi sau chiếc bàn nhỏ đặt trong góc. Đó là một người thanh niên còn trẻ, mái tóc đen sẫm rủ xuống trước vầng trán cao, đuôi tóc dài tới gáy, làn da trắng bạch, đôi mắt đen nhánh trầm lặng.Rất đẹp trai~Đôi mắt cô gái khẽ lấp lánh, rồi cụp xuống thầm suy tính. Huệ Nhi biết bản thân mình rất xinh đẹp, tự nhiên bản thân cũng sẽ có một loại tự hào thường tình ở con gái, đi kèm theo đó là mong mỏi được chinh phục mọi chàng trai cô muốn, như một cách chứng minh rằng cô thật sự có nhan sắc đặc biệt. Huệ Nhi không gặp mấy khó khăn trong việc này, càng chinh phục, càng được rào đón, cô càng thích. Giờ đây anh-chàng-tóc-đen kia chính thức lọt vào mắt cô nàng, trở thành một mục tiêu mới trong vô vàn mục tiêu bình thường của cô.Đám bạn còn mải trò chuyện ăn uống. Huệ Nhi tự tách mình ra, điều chỉnh lấy vẻ mặt thích hợp nhất, đi tới trước chiếc bàn nhỏ, nơi có một bóng người đang trầm lặng ngồi ngẩn ra đó quan sát trần nhà."Xin chào, anh hẳn là làm việc ở đây a," Huệ Nhi khẽ mỉm một nụ cười nhẹ nhàng mà tươi sáng, đa phần đàn ông con trai đều khuất phục ngay từ lần đầu tiên, "Anh làm thu ngân phải không?" Tuy nhiên, trái với kì vọng của cô, đôi mắt đen như mực thậm chí còn chẳng thèm hạ xuống nhìn cô lấy một cái, vẫn tỉ mỉ nghiên cứu trần nhà.Huệ Nhi hơi phật ý, cố gắng giữ nguyên nụ cười, nhắc lại câu chào một lần nữa, đối phương vẫn như cũ, mặt vô biểu tình đối diện cùng cái trần nhà.Hắn ta bị điếc sao???Huệ Nhi thu liễm lại một chút nụ cười rực rỡ, huơ huơ tay trước mặt hắn, "Này, xin chào?"Vẫn không thèm nhúc nhích.Ủa, tượng đá hả???Đôi mắt hạnh đào nhíu nhíu nhìn xuống hai cánh tay đang khoanh trước bộ ngực khuất sau lớp vải tối màu của chiếc áo cộc tay có mũ. Không thấy ngực có chuyển động, chẳng lẽ là tượng đá thật???"A, anh là thu ngân ở đây phải không?" Giọng nói đột ngột vang lên, Huệ Nhi xoay người nhìn Kiều Linh bước từ đằng sau tới đứng bên cạnh mình, khẽ bĩu bĩu môi, thầm nhủ chắc cô nàng này cũng muốn bắt chuyện. Cô liền đứng dịch người ra một chút, nghĩ nghĩ: thử bắt chuyện với tượng đá xem, ai trả lời cô?"Tôi qua đây trả tiền, lỡ thua cược với bọn bạn mất tiêu," Kiều Linh cười nói, hơi híp mắt lại, đưa tay vào trong túi áo, "Đưa tiền cho anh phải không?" "Của cô hết xxxx tệ," Cái tượng đá đột ngột lên tiếng.Huệ Nhi giật nảy mình nhìn lại tượng đát, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền, một chút không thay đổi, chỉ có đôi mắt đen thẳm đã chuyển từ trần nhà sang người Kiều Linh."Của anh đây, của anh đây," Kiều Linh đặt tiền mặt lên trên bàn, chàng trai trẻ một câu không nói, thu lấy tiền rồi cất vào trong ngăn kéo. Xong xuôi, hai tay hắn khoanh lại, mặt hơi ngửa ra sau, một bộ dáng y như lúc trước.Máy thu tiền hả???Huệ Nhi cảm thấy hơi tức giận, đưa tay ra định nắm lấy vai anh chàng, muốn thu hút sự chú ý. Nào ngờ, tay cô thế mà lại nắm hụt. Nhanh như chớp, anh chàng tượng đá đứng lên, đôi mắt đen thẳm bấy giờ mới nhìn đến cô lần đầu tiên.Huệ Nhi đột ngột cảm thấy một cơn lạnh lẽo khó nói chạy dọc theo sống lưng, giống như cảm giác của một con thỏ yếu ớt trước mắt của một thần thú vĩ đại chờ phán xét... phải, chính là cảm giác đó.Đôi mắt hạnh đào trợn lên, cả cơ thể mảnh mai chẳng kìm được run nhẹ, thối lui vài bước. Ánh nhìn khiếp đảm không thể kiềm chế dán chặt lên cơ thể cao ráo của người trước mặt."Sao vậy Huệ Nhi?" Nhận ra biểu hiện kì cục của bạn mình, Kiều Linh, cũng đang ngạc nhiên trước cử động của người thanh niên, quay đầu sang hỏi thăm, trong khi đó, anh chàng tượng-đá kia dời ánh nhìn đi, lẳng lặng quay người bước vào bên trong nhà hàng.Gần như ngay lập tức, không khí ngột ngạt được giải tỏa, Huệ Nhi cảm thấy bản thân có thể hít thở thông suốt trở lại, liền thở phào."Không có gì đâu," Cô cười yếu ớt, "Kiều Linh này, có phải anh chàng vừa rồi rất tuyệt không?" Kiều Linh nhìn dáng người cao cao đang bước đi từng bước chắc chắn. Theo đó, cô liền nhìn thấy ông chủ Ngô xuất hiện ở cửa ngăn giữa chỗ ăn và bếp nấu, vẻ mặt có vài phần ngạc nhiên nhìn người thanh niên, cất tiếng."Tiểu Ca, sao vậy?" Anh ta dừng lại một chút, ánh mắt âm trầm liếc qua hai người con gái. Lần này, ngay cả Kiều Linh cũng cảm thấy nhiệt độ giảm đi vài phần.Ông chủ Ngô nhìn sang bên này, trông thấy hai cô, gương mặt liền dãn ra, có vẻ đã hiểu tình huống. Kiều Linh phút chốc đỏ bừng mặt, người muốn tiếp cận anh chàng Tiểu Ca kia chỉ có Huệ Nhi mà thôi, không hề có cô nha!Huệ Nhi trừng mắt nhìn ông chủ Ngô khoác vai người thanh niên kia rất tự nhiên, anh ta không hề đẩy ông chủ ra, đồng thời cười ha hả, "Được rồi, vậy anh vào trong nghỉ ngơi đi, ngoài này cứ để bọn họ tự nhiên ngắm cảnh. Đằng nào bây giờ tôi cũng sẽ ra chỉnh sửa bản thiết kế một chút. Có khách tôi thu tiền hộ."Huệ Nhi và Kiều Linh ngơ ngác đứng nhìn người thanh niên thần bí biến mất, còn ông chủ Ngô xoay người đi tới một góc khác, nơi dựng một kệ chất đầy giấy, rồi cúi người miệt mài viết viết vẽ vẽ. Một cái liếc tới hai người cũng lười liếc.3. Thời gian cả lớp dự định du lịch trải nghiệm tầm gần một tháng.Đám con gái ở tạm trong một ngôi nhà khách xinh xắn, rất thoải mái. Hàng ngày mấy cô đi thăm thú cảnh đẹp vùng lân cận, lại làm quen thôn dân, cùng họ trò chuyện và sinh hoạt. Khẩu âm Phúc Kiến hơi nặng, ban đầu có ít khó khăn trong giao tiếp.Chỉ trong vòng ba ngày, Huệ Nhi và Kiều Linh nói riêng cùng đám con gái nói chung đã nắm rõ tin tức về những người trong nhà hàng Hỉ Lai Miên. Ông chủ Ngô tên đầy đủ là Ngô Tà, nghe đâu đến từ Hàng Châu, về đây mở nhà hàng nghỉ ngơi. Trông trẻ vậy thôi mà tuổi thật của anh đã xấp xỉ bốn mươi, vẫn còn độc thân, chưa từng thấy bóng dáng cô gái nào quẩn quanh."Hai da, mấy cô nói xem có tiếc không chứ, sáng láng thông minh lại hiền hòa như vậy," Một bà bác thở dài nói, "Tôi có đứa con gái cũng muộn màng, tính giới thiệu cho anh Ngô, nhưng anh ta miệng cười tươi như hoa rồi né như né tà vậy."Còn người thanh niên siêu cấp đẹp trai kia, hình như tên Trương Khởi Linh, không rõ tuổi thật, có lẽ tầm hai mấy, ba mấy. Hắn rất kiệm lời, ngoại trừ thu ngân ra, còn lại nửa chữ không nói, thậm chí nhiều người cảm thấy họng và tai hắn có khi hỏng mất rồi, nếu không chứng kiến hắn trao đổi vài lời với Ngô Tà và Bàn Tử - người mập mạp phụ trách nấu ăn trong nhà hàng.Mấy cô gái trong lớp đặc biệt thích cái người tên Trương Khởi Linh. Những ngày sau đó, ngày nào các cô cũng ghé qua nhà hàng, mua cái này, thử món nọ, cốt được gặp lại hắn. Tuy nhiên, dường như biết được ý định của các cô, hết ngày thứ hai, Trương Khởi Linh không lộ mặt nữa, chỉ để người mập mập tên Bàn Tử và anh phụ bếp tiến ra chào khách. Ngô Tà cũng hiếm khi ra mặt, thảng hoặc lúc bước vào có thể thấy hắn đang ngồi trầm ngâm bên bản vẽ, thấy các cô, hắn sẽ cười một cái tỏ vẻ chào đón, rồi lỉnh đi đâu có quỷ mới biết.Mấy cô gái tỏ ra rất thất vọng, nhưng mỗi ngày vẫn đều đặn chạy qua chạy lại tới nhà hàng. Bàn Tử thì ngược lại với hai người kia, tỏ ra rất săn sóc những cô gái, đối Kiều Linh và Huệ Nhi lại càng đặc biệt quan tâm. Hắn cực kì tự nhiên thừa nhận bản thân thích gái đẹp.Được một tuần, cả nhóm cuối cùng biết nhà của ba người họ ở đâu. Tuy nhiên các bà bác bảo đến vô ích, họ rất ít khi tiếp khách, hơn nữa ban ngày cũng không ở nhà.Cao Toản nói lộn rồi, đến đây chỉ có thể ngắm trai đẹp, không thể kiếm chồng.Ở đến tuần thứ hai liền có chuyện.Cảnh trong làng đã đi đủ, mọi người bèn lên kế hoạch đi leo núi, có rừng trúc bên cạnh nhà hàng Hỉ Lai Miên, phong cảnh đặc biệt hữu tình.Buổi sáng mọi người chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết, buổi chiều bắt đầu leo, có thuê người hướng dẫn. Chạng vạng, mọi người tìm một chỗ bằng phẳng trong rừng trúc liền bắt đầu cắm trại.Bên cạnh hai chiếc lều lớn mới dựng xong, cả lớp nhóm lửa nấu ăn, cùng rì rầm trò chuyện và ngắm cảnh rừng núi xung quanh. Ai cũng cảm thấy đi chuyến này thật sự rất đáng.Ăn no, mọi người bèn tập trung quanh đống lửa, nói chuyện ồn ã, chơi những trò kì quái và hài hước đầu óc họ có thể nghĩ ra, người nào người nấy hết sức vui vẻ. Mệt rồi, họ liền chui vào trong lều ngủ say.Tuy nhiên, đến hôm sau, điểm danh lại, nhóm phát hiện ra thiếu mất Huệ Nhi và Kiều Linh.Thôn dân tức tốc cử người đi tìm, đặc biệt soát kĩ rừng trúc, tuy nhiên đều không thấy hai người bọn họ đâu. Mọi người ai nấy đều lo sốt vó.Bàn Tử vừa mới biết tin, từ cửa hàng tạp hóa lật đật chạy về báo với Ngô Tà và Trương Khởi Linh, một người đang chăm chú đọc sách, một người đang tắm cho Tiểu Mãn Ca.Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh dội nốt xô nước cuối cùng lên mình của Tiểu Mãn Ca rồi đứng dậy, xách nó ra chỗ nắng nằm hong khô. Xong xuôi, y quay người nhìn lại Ngô Tà. Hắn cũng đứng lên, nhún nhún vai."Chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi. Hai cô bé kia hẳn là hoảng hốt lắm."4. Huệ Nhi nói mình buồn đi vệ sinh, liền lôi kéo Kiều Linh đi cùng. Kiều Linh không có ý kiến, lẳng lặng đi theo.Vào một chỗ tối cách khá xa lửa trại, Kiều Linh quay người chờ Huệ Nhi giải quyết. Chỉ một lát, Huệ Nhi đã quay lại."Kiều Linh, khoan đã," Thấy Kiều Linh có ý định bước đi, Huệ Nhi liền lên tiếng, "Tớ muốn chia sẻ cái này, không nói thấy thật khó chịu."Kiều Linh dừng lại nhìn Huệ Nhi, lờ mờ đoán được cô nàng muốn nói cái gì."Tớ thực sự rất thích anh Trương," Huệ Nhi di di chân, "Cảm giác rất khác so với những người con trai khác, anh ấy rất đặc biệt.""Ừ..." Kiều Linh ậm ừ, lại nghĩ nghĩ một chút. Cô không quan sát Trương Khởi Linh quá nhiều, thời gian gặp so với Ngô Tà lại càng ít hơn. Nhưng từ người anh ta cũng toát ra một loại khí chất rất khó nói. Nếu cái tỏa ra từ Ngô Tà là một loại thanh thuần dễ chịu, vô cùng trong sáng, sạch sẽ, ôn hòa, thì tỏa ra từ Trương Khởi Linh là một loại lãnh đạm, không mấy quan tâm đến tất cả mọi thứ, cùng mọi thứ không có liên hệ. Nếu cuộc đời mỗi người họ là một bộ phim, hẳn sẽ là những bộ phim vô cùng hấp dẫn. Trong ba người, Kiều Linh cảm thấy có khi Bàn Tử mới là người mà các cô dễ tiếp cận nhất, cũng là người mà các cô nên chọn làm chồng, bởi anh ta bình thường nhất. Còn hai người kia, họ đều có cái gì đó... không phải người. Nói đúng hơn là, người bình thường không thể với tới bọn họ.Có lẽ cô chỉ đang suy nghĩ lung tung thôi. Cô thậm chí hầu như không biết gì về bọn họ, mọi suy nghĩ đến từ cảm tính đều chẳng mấy chân thật."Này nha, cậu cũng rất thích ông chủ Ngô đúng không?" Huệ Nhi chớp mắt hỏi, ngắt đi dòng suy nghĩ đang chảy ồ ạt trong đầu Kiều Linh, "Người ta chưa có vợ đâu, cậu cũng còn cơ hội đó!"Kiều Linh hơi đỏ mặt một chút, 'ừm' một tiếng nữa.Hai người bước cao bước thấp vượt qua đám rễ trúc cứng cáp, trở về nơi nhóm lửa. Họ đều đi rất chậm."Cả ông chủ Ngô và anh Trương đều thật đẹp trai a," Vừa đi, Huệ Nhi vừa huyên thuyên, "Nếu không phải ông chủ Ngô hơi quá tuổi, chắc tớ cũng điên lên mất, nhìn vẻ ngoài trông ảnh cũng mới chỉ xấp xỉ tuổi anh Trương thôi ấy. Ai da, nhưng cậu thích ông chủ Ngô không tệ nha, đã yêu nhau thì bất chấp tuổi tác mà. Cậu cũng rất xinh, hẳn sẽ cua được anh ấy nhanh thôi."Kiều Linh cười khẽ. Thích ông chủ Ngô là thật, nhưng "cua" được anh ta là một câu chuyện hoàn toàn khác."Anh Trương thật giống chàng hoàng tử có trái tim bị đóng băng í, nhiều người muốn thân cận anh ấy, nhưng không đủ kiên nhẫn và niềm tin," Huệ Nhi lại tiếp tục mơ mộng, "Sẽ thế nào nếu tớ là người duy nhất kiên trì sưởi ấm cho trái tim anh nhỉ? Thật là một câu chuyện tình đẹp phải khô.... Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"Huệ Nhi đột ngột bước hụt chân, kêu thất thanh, bàn tay theo phản xạ tóm lấy cổ tay Kiều Linh. Kiều Linh bị bất ngờ, đứng không vững, bị kéo theo Huệ Nhi, rơi vào một cái hố hẹp sâu không đáy. Rất may, rơi vài giây, hai người liền bị mắc kẹt vào khe giữa một đống bùi nhùi rễ trúc quấn lại với nhau. Hai cô gái tái mặt từ chỗ bị kẹt nhìn xuống bên dưới, đen đặc và sâu không thấy đáy. Nếu đống rễ đang giữ hai người bị gãy, rơi xuống đó liền cầm chắc cái chết.Kiều Linh nhìn lên, từ đây tới miệng hố cũng phải ba mét, xung quanh không có chỗ vịn, nếu giãy giụa thì đám rễ trúc mong manh sẽ dễ bị gãy, tính mạng bị đe dọa rất lớn. Hai cô cần sự trợ giúp từ bên ngoài.Bởi vậy, cả hai thay phiên nhau, cứ một chốc lại hét lên, mong mỏi có người có thể nghe thấy và đến cứu họ. Tuy nhiên, miệng hố khá hẹp, chỗ này lại ít người lai vãng, mọi tiếng kêu đều vang lên trong vô ích.Kiều Linh mệt mỏi nhìn bầu trời chạng vạng đỏ thẫm bên ngoài miệng hố, cô và Huệ Nhi đã bị kẹt trong này gần một ngày, vừa mệt vừa đói khát. Mọi người hẳn đang rối ren tìm hai người, nhưng lại không ai đi qua chỗ này. Chẳng lẽ hai người thật sự sẽ bỏ mạng ở đây?Đột nhiên, cô nghe có tiếng lá xào xạc, có người đang dẫm lên chúng mà bước. Ở bên trên.Thu hết hơi tàn, Kiều Linh kêu lên vài tiếng khô khốc, tiếng bước chân ngừng lại một chút, rồi dồn dập và gần hơn. Huệ Nhi thấy vậy liền cùng Kiều Linh hét thêm mấy tiếng báo động.Liền sau đó, hai cô thấy hai khuôn mặt quen thuộc của ông chủ Ngô và Bàn Tử ở trên miệng hố, Bàn Tử vui mừng kêu lên,"A ha, ra mấy em ở đây, may mà Tiểu Ca thường xuyên đi tuần núi nên biết chỗ này có vài khe hẹp."Kiều Linh thả lỏng người ra, thầm cảm tạ trời đất. Ơn trời, cuối cùng cũng có người tới. Lại còn là ông chủ Ngô nữa. Không hiểu vì sao, thấy khuôn mặt điềm đạm của anh, Kiều Linh liền cảm thấy hết sức an toàn.Miệng khe quá hẹp, Bàn Tử không thể chui qua. Trương Khởi Linh bèn tiến lại, đưa tay ra, để Ngô Tà nắm lấy, nhẹ nhàng thả người xuống. Động tác hết sức lưu loát, không phải loại động tác người bình thường có thể làm. Kiều Linh liền nghĩ, có lẽ anh đã từng luyện võ."Đưa Huệ Nhi lên trước," Khi Ngô Tà thuận lợi đứng trên một búi rễ, Kiều Linh nói với anh, "Thể lực cậu ấy kém hơn em."Ngô Tà gật đầu, đỡ lấy nách Huệ Nhi, nhẹ nhàng nâng lên, như thể cậu ấy không hề nặng tí gì, dễ dàng thoát ra khỏi khe hẹp giữa các búi rễ. Có lẽ một phần cũng nhờ Huệ Nhi khá gầy. Bàn Tử lập tức cúi người đón lấy, kéo cô gái lên.Ngô Tà lại cúi người xốc nách Kiều Linh lên. Cô bị kẹt sâu hơn Huệ Nhi nên anh dùng nhiều lực hơn. Kiều Linh bất giác vòng hai tay qua cổ Ngô Tà, bám thật chặt, mũi nhỏ hít hít hương vị thanh đạm trên người anh. Lần đầu tiên cô được gần anh tới thế."Em cứ bình tĩnh, thả lỏng hai tay, không nguy hiểm đến mức đấy đâu." Giọng Ngô Tà vẫn hiền hòa như bình thường, câu nói mang theo ý vị an ủi, nhưng Kiều Linh vẫn hít vào một hơi lạnh, vội bỏ tay ra, đỏ bừng mặt, cảm thấy mình thật thất lễ. Kiều Linh từ nhỏ đã có khả năng cảm nhận sâu sắc hơn nhiều người, cô nghe ra được trong lời nói ôn hòa có vài tia lạnh lẽo phức tạp đan xen.Người này nhiều khả năng đã từng bị phụ nữ lừa. Hơn nữa, còn bị chấn động mạnh. Kiều Linh lại nghĩ nghĩ.Bàn Tử thuận lợi đón được cô lên. Cô thấy Huệ Nhi đang nhìn chăm chú vào Trương Khởi Linh người đứng yên lặng một bên suốt công cuộc giải cứu, khuôn mặt lạnh ngàn năm không đổi. Thấy hai cô gái đã lên an toàn, hắn mới tiến lại gần cái hố, đưa tay ra trước mặt Ngô Tà. Kiều Linh nhận thấy một nụ cười ấm áp xuất hiện trên mặt ông chủ Ngô, khác hoàn toàn nụ cười thuần túy anh dùng để đón khách, anh rướn người lên định bắt lấy tay hắn.Rắc!Búi rễ cuối cùng cũng không chịu được sức nặng, liền đứt gãy, Ngô Tà bị thụt chân, ngã xuống bên dưới. Kiều Linh thét lên một tiếng khiếp đảm, theo bản năng lao tới, định với tay muốn bắt lấy anh, liền nghe thấy Huệ Nhi thét thêm một tiếng nữa. Hóa ra Trương Khởi Linh đã từ trên miệng hố nhảy thẳng xuống.Ba người bên trên từ miệng khe nhòm xuống, thấy một cái bóng đen đen lao xuống nhanh như gió. Ngô Tà có vẻ khá bình tĩnh, dùng tay cố bám lấy những khúc rễ trúc chỉa chỉa ra ngoài hai bên vách đất, nhưng cái nào cũng bị gãy. Không ngờ tới rễ trúc lại giòn như vậy. Dù thế, tốc độ rơi của anh vẫn chậm hơn hẳn, chẳng mấy chốc Trương Khởi Linh đã đuổi kịp, tóm lấy cổ áo Ngô Tà, lại dùng hai ngón tay chọc thẳng vào vách đất bên cạnh, giữ cho hai người đứng vững. Nhìn một màn trước mặt, ngoại trừ Bàn Tử chỉ hơi tái mặt đi, còn hai cô gái đều kinh hãi há hốc mồm."Có cần tôi lấy dây không?" Bàn Tử thét.Trương Khởi Linh ngẩng lên một chút, khuôn mặt hắn nhìn qua vẫn không biểu lộ lấy một nét cảm xúc (Kiều Linh cảm thấy khá chắc rằng có tia nhẹ nhõm lướt qua mặt hắn), hắn cứng nhắc lắc đầu.Kiều Linh ngạc nhiên, không cần dây thừng, vậy hai người lên kiểu gì?Như để trả lời cho thắc mắc của cô, Trương Khởi Linh đột ngột dang hai chân chống vào hai bên vách đất, dùng ngón tay phải làm điểm tựa, tay kia dùng sức hất Ngô Tà, Ngô Tà bay cả người lên, phối hợp vòng hai tay qua cổ hắn, bám chặt, tay trái của Trương Khởi Linh lập tức ôm lấy eo anh. Ngô Tà liền thả hai tay, bám lấy vài ba rễ trúc xung quanh mượn lực đỡ cho hắn không phải dùng thêm sức.Tiếp đó, Trương Khởi Linh phối hợp giữa tay phải và chân, nhích lên từng chút một, cho đến khi còn cách miệng hố tầm năm mét, hắn liền hai tay ôm chặt ông chủ Ngô, hai chân đột ngột phát lực rất lớn, uốn hông. Bàn Tử kéo Kiều Linh và Huệ Nhi dạt sang một bên. Chỉ thấy một cái bóng đen nhánh vọt ra ngoài, tiếp đó là Trương Khởi Linh đứng vững vàng trên mặt đất, tay vẫn không rời eo Ngô Tà.Kiều Linh và Huệ Nhi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Bàn Tử tiến lại gần, mắng một câu,"Con mẹ nó Thiên Chân, lần sau không cho cậu xuống cứu ai nữa! Vận cậu đúng là vận cứt chó, đụng vào đâu cũng xảy ra chuyện!"5. Huệ Nhi nhớ lại một màn cứu người của Trương Khởi Linh, không tự chủ được, ôm mặt lắc lắc đầu.Thật soái quá đi thôi~Quả nhiên là người cô nhìn trúng a, đã đẹp trai không ai bì, lại còn có thân thủ tốt như siêu nhân vậy. Có được Trương Khởi Linh quả là bắt được cục kim cương, à không, còn quý hơn kim cương nữa.Trái ngược với bộ dáng quắn quéo của Huệ Nhi, Kiều Linh nằm bên cạnh lại hết sức trầm tư. Huệ Nhi hơi lo lắng nhìn cô bạn, một màn tuyệt đỉnh vừa rồi, Kiều Linh cũng thấy, có khi nào cô ấy lại đổi mục tiêu không?Cô nên xác định chủ quyền trước."Kiều Linh này, Trương Khởi Linh ngầu thật đấy, thực sự chỉ có thể là chồng tớ mà thôi!"Kiều Linh đột ngột nhìn lên Huệ Nhi, nhíu mày. Cái nhìn của cô khiến Huệ Nhi hơi dè chừng, "Sao vậy?"Kiều Linh không đáp ngay, đôi mày nhíu lại sâu hơn một chút.Huệ Nhi bĩu bĩu môi. Nếu là định tranh với cô thì không có cửa đâu!"Ngô Tà và Trương Khởi Linh," Kiều Linh đột ngột nói, "Có được một trong hai người bọn họ đều là điều tuyệt vời nhất thế gian, cậu có thấy vậy không?"Huệ Nhi ngẩn người, mê man gật gật đầu."Bọn họ," Kiều Linh nhìn trần nhà, tiếp tục lẩm bẩm, tựa như nói cho chính mình nghe, "một người thì nhu thuận như nước, khí khái ôn hòa, hiền lành thanh nhã, quan tâm chu đáo, một người lại lạnh lùng tựa băng tuyết, khí chất bức người, kì thật vô cùng an toàn, có thể bảo hộ mọi người..."Nói đến đó, Kiều Linh ngừng lại một chút.Huệ Nhi ngẫm nghĩ, cảm thấy cô bạn nói rất hợp lí, bèn tiếp lời, "Nếu cô gái nào đó có được một trong hai người bọn họ thì quả là món quà tốt nhất thế gian."Kiều Linh nhìn sang Huệ Nhi, hiếm khi nào thấy cô nàng phát biểu được một lời thật sự đúng."Ừ..." Kiều Linh thừa nhận, "Nhưng mà... sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó."Huệ Nhi nhướng cao mày, nhìn Kiều Linh, bỗng dưng ngồi bật dậy, "Không đúng, chắc chắn có thể. Cậu nói thật đi, cậu cũng thích Trương Khởi Linh rồi, nên muốn ngăn bọn tớ đến với nhau phải không?"Kiều Linh nhìn Huệ Nhi một chút, rốt cuộc nhún nhún vai, kéo chăn quay lưng lại, bộ dáng muốn ngủ, "Cảm giác vậy thôi, thế giới bọn họ không người nào xen vào được. Còn nữa, tớ vẫn ưng Ngô Tà hơn."6. Kiều Linh đi dọc theo dòng suối, đá đá vài cục sỏi.Ngày mai cả đoàn sẽ về.Huệ Nhi tất nhiên không từ bỏ ý tưởng tìm kiếm Trương Khởi Linh, lấy lí do muốn cảm ơn. Tuy thế từ sau tối hôm đó, một cái bóng của hắn ta đều không thấy. Hơn nữa, người thực sự cứu hai cô là Ngô Tà kia, Trương Khởi Linh chỉ cứu Ngô Tà mà thôi.Đến một góc rẽ, Kiều Linh đột ngột dừng lại. Trước mặt cô, ngồi bên bờ suối chan hòa ánh nắng, là dáng người cô tịch mà Huệ Nhi cầu nhưng không thể gặp suốt tuần qua.Trương Khởi Linh.Hắn đang câu cá.Nghĩ đến cái dáng vẻ tượng đá lúc trước, Kiều Linh biết có lên tiếng chào hỏi hắn cũng sẽ không để tâm. Cô nhìn nhìn người thanh niên một lát, rồi nhún vai, quyết định vẫn cúi đầu đi tiếp, xem như chưa từng gặp hắn trên đường. Nghĩ là làm, Kiều Linh lại nhìn mấy hòn đá ven đường, bước chân chậm rãi thong dong đi ngang qua chỗ Trương Khởi Linh ngồi."Ngô Tà không thể thích cô."Kiều Linh nhíu mày ngẩng đầu lên, tượng đá thế mà chịu mở mồm trước."Có sao đâu chứ," Cô cười khó chịu, "Trước khi về tôi vẫn sẽ tỏ tình, lần sau có cơ hội tôi nhất định quay lại. Mưa dầm thấm lâu. Tôi không tin Ngô Tà có thể cứng rắn như anh."Kiều Linh vừa nói vừa cảm thấy bản thân mình thật không còn liêm sỉ. Tuy nhiên cô không nghĩ cô đã sai. Con người có quyền được tự do theo đuổi tình yêu, cô cũng vậy, mà hắn cũng thế. Quan hệ giữa hắn và Ngô Tà nhiều khả năng không đơn giản. Trương Khởi Linh là một người đáng sợ, nhưng hắn không có quyền làm gì cô trong việc này. Kiều Linh đã nghĩ tới việc Ngô Tà sẽ từ chối mình, thậm chí cô còn khá chắc chắn điều đó sẽ xảy ra. Nhưng anh là một người đàn ông rất khó tìm được, một người như cô, đã có duyên gặp được, còn không biết đường chủ động nắm bắt, thì đúng là thứ ngu nhất trên đời.Trương Khởi Linh không đáp, chỉ dùng đôi mắt đen thẳm lãnh đạm chiếu thẳng vào cô, ánh nhìn u ám. Kiều Linh rùng mình trước cái khí tức nghẹt thở tỏa ra từ con người trước mặt, khiến cô muốn khuỵu chân quỳ xuống. Cô từng nghĩ tới, có thể Trương Khởi Linh không phải là người, cái khí thế áp bức rõ ràng này càng làm cô liên tưởng đến một vị thần quyền uy và mạnh mẽ. Nhưng cô vẫn cố gắng đứng thẳng, ngẩng cao đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo, mặc cho từng thớ thịt kêu gào muốn bỏ cuộc. Hai người cứ yên lặng đứng đối diện với nhau, cho đến khi Kiều Linh cảm thấy bản thân đã đạt đến giới hạn, muốn gục xuống, thì có một giọng nói ôn hòa từ đằng sau vang lên,"Tiểu Ca, anh chờ lâu không? Có xô to hơn rồi này."Khí thế bức bối phút chốc biến mất. Đôi mắt đen bình lặng di chuyển tới một điểm đằng sau cô, ánh nhìn dịu đi trông thấy.Kiều Linh cả người bủn rủn, chầm chậm quay người lại. Ngô Tà trong bộ quần áo khá thoải mái đang xách theo một cái xô bình tĩnh tiến tới, nụ cười rạng rỡ trên mặt khiến người nhìn đột nhiên cảm thấy bản thân được chữa lành. Kiều Linh chưa từng nhìn thấy anh mặc áo cộc, và giờ cô liền biết tại sao, cánh tay trái của anh chằng chịt những vết sẹo xấu xí trông như bị dao khắc vào.Nhìn thấy Kiều Linh, Ngô Tà có vẻ ngạc nhiên, "Em ở đây à?"Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cô nhận ra anh đã thu lại nụ cười, hết nhìn cô, lại nhìn Trương Khởi Linh đứng đằng sau. Anh vẫn nghĩ cô thích Trương Khởi Linh?Ngô Tà bước qua cô gái vẫn đang trầm mặc, đưa cái xô cho Trương Khởi Linh, nét cười gần như ngay lập tức nở ra, tươi sáng, "Của anh này."Kiều Linh không thể nhịn được nữa. Cô xoay người lại, hét lớn, "Anh Ngô Tà, em thích anh!"Ngô Tà nhướng mày nhìn lại người con gái vừa bạo gan tỏ tình, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt chắc chắn và nghiêm túc. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp trả lời, một bàn tay rắn rỏi đã kiên quyết xoay đầu anh lại, nâng cằm anh lên, bờ môi lành lạnh áp sát vào môi anh. Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Ngô Tà trừng mắt nhìn Trương Khởi Linh đang rất tự nhiên ngậm chặt lấy môi mình, một tiếng cũng không cho nói. Ánh mắt lãnh đạm sắc lẻm hướng ra đằng sau, nhìn thẳng vào tròng mắt sững sờ của một cô gái đang chứng kiến cảnh tượng trước mặt.Kiều Linh nhìn Ngô Tà một chút cũng không giãy giụa, thậm chí còn vòng tay qua cổ Trương Khởi Linh, cùng hắn môi lưỡi dây dưa. Tựa như đây là việc bọn họ đã làm cả tỉ năm. Dùng mọi khả năng để nắm bắt cơ hội là một việc làm rất can đảm, nhưng nắm được hay không cũng phải tùy vào duyên số. Lần đầu tiên, Kiều Linh thấm thía cái người ta gọi là 'duyên'.Được rồi, cô không phải Huệ Nhi, cô hoàn toàn biết bản thân phải làm gì bây giờ.7. Huệ Nhi hoàn toàn trái ngược với Kiều Linh, cô không biết đến từ 'giới hạn'."Điều đó là hoàn toàn vô lý!" Huệ Nhi phẫn nộ hét lên, "Hai người con trai không thể có loại tình cảm đó được, chắc chắn là Ngô Tà đã thao túng Trương Khởi Linh!"Kiều Linh nhìn Huệ Nhi, trong cơn bức xúc nhất thời, cô đã kể mọi chuyện cho cô nàng, và giờ cô cảm thấy có phần hối hận."Có thể," Kiều Linh bình tĩnh nói, "Cậu cũng nên dừng lại đi thôi, nếu tiếp tục cậu sẽ sai."Huệ Nhi hậm hực nắm chặt mép áo. Từ khi sinh ra tới giờ, chỉ cần cô để ý đến người con trai nào, người đó liền tự động tình nguyện đi bên cạnh cô. Có thể nói về phương diện quyến rũ, cô chưa từng nếm mùi thất bại.Cô không tin Trương Khởi Linh hoàn toàn không động tâm trước cô!Chắc chắn tất cả là tại tên Ngô Tà đó! Đồ hồ ly tinh đáng ghét!Kiều Linh không ngờ tới, thực sự trên đời còn có người có bộ não như vậy. Ngay tối muộn hôm đó, Huệ Nhi liền chạy đến tận nhà ba người kia bát nháo một trận. "Ngô Tà!" Trước cổng nhà ba người, cô rít lên rất to, "Ngươi là đồ hồ ly tinh! Mau nhả Trương Khởi Linh ra! Anh ấy hoàn toàn vô tội!"Cũng may nhà ở nông thôn vốn thưa thớt, hàng xóm láng giềng cũng không nhiều, tiếng rít khó nghe của cô nàng cùng lắm chỉ kinh động đến hai ba ngôi nhà gần đó.Bàn Tử ra mở cửa, nhìn thấy cô liền rất ngạc nhiên, "Huệ Nhi đó hả? Em có phải hiểu nhầm gì rồi không?""Không hề!" Huệ Nhi một chút cũng không giảm độ cao giọng rít, "Anh Khởi Linh thực ra thích em, chỉ tại tên Ngô Tà kia mà anh ấy bị lú lẫn!"Bàn Tử mặt đầy hắc tuyến nhìn cô gái xinh đẹp, ba dấu hỏi chấm muốn lộ rõ trên đầu.Kiều Linh nghe bạn bè báo tin bèn vội vã chạy đến, vừa đúng lúc nghe thấy câu rít kia của Huệ Nhi, mặt cũng đen đi vài phần. Cô biết tình yêu thường khiến con người mù quáng, chưa hề nghĩ tới còn tăng cả độ ảo tưởng.Cô nhanh nhảu chạy đến định kéo Huệ Nhi về, nhưng Huệ Nhi thực sự cư xử như một người thần kinh, nhất quyết không chịu đi cùng cô gái. Kiều Linh muốn dở khóc dở cười, vài cô bạn đi cùng còn đang mải há hốc mồm hóng chuyện.Hai dáng người cao cao đi ra, Kiều Linh nhìn lên, phút chốc khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống. Ngô Tà và Trương Khởi Linh chỉ mặc quần đùi áo cộc đơn giản, cơ bắp tay chân ẩn ẩn dưới làn da trắng bạch. Bọn họ đứng cạnh nhau, dưới ánh đèn mờ mờ hắt ra từ trong nhà, không hiểu sao đẹp đến ngạt thở, lại cũng khiến người ta có cảm giác không tài nào với tới được.Huệ Nhi đang rít gào cũng đột ngột dừng lại, sửng sốt nhìn lên trên, đám bạn đứng đằng sau cũng đờ cả người nhìn hai người mất một lúc.Ngô Tà khoanh tay lại, cau mày nhìn hai cô gái đang lôi kéo nhau trước cửa nhà, đại khái đã biết có chuyện gì đang xảy ra. Hắn quen đối mặt với nhiều thứ khủng khiếp và đao to búa lớn. Còn mấy chuyện như tình yêu tình báo tuổi thanh niên, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng chán ghét dâng ứ đến tận cổ. Đã lâu rồi hắn không còn giải quyết mấy vụ linh tinh kiểu này. Gặp người điên hắn thường chọn cách xử gọn cho nhanh.Kiều Linh nhìn Ngô Tà, bất giác nuốt nước bọt cái ực, cô cảm nhận rất rõ ràng, đây không phải Ngô Tà ôn hòa mà cô biết. Khí liễm lương thiện thanh cao cùng trong sạch đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt nâu trầm u uẩn và tối đến mức cô không dám nhìn lâu. Trương Khởi Linh thì ngược lại, đôi mắt đen thẳm vẫn hoàn toàn đạm nhạt, không lộ ra bao nhiêu cảm xúc cùng quan tâm đến sự việc đang diễn ra, có chăng chỉ cảm nhận được khí tức tỏa ra từ hắn dường như lạnh hơn bao giờ hết. Huệ Nhi nhìn hai người, bao nhiêu điên cuồng đột nhiên bay biến, chỉ còn lại sự sợ hãi thuần túy. Dù có ngốc nghếch và ngớ ngẩn đến đâu đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy được bọn họ không phải người dễ chọc vào. Mọi lời muốn nói đều tự động nuốt ngược vào trong cổ họng.Ngô Tà thở dài, hắn mệt, nhàm chán, đồng thời cũng cảm thấy lười biếng."Cao Huệ Nhi," Sau cùng, hắn nói, "Bố tên Cao Lãng, giám đốc một doanh nghiệp may mặc tại Thượng Hải, mẹ tên Nguyệt Thiên Lãng, con gái và cũng là thư ký của chủ tịch công ty điện ảnh YY. Cô là con gái duy nhất trong ba anh em nên rất được cưng chiều, ngày học Trung học từng bỏng nặng do bị hất nước sôi trong một vụ đánh ghen. Hiện giờ việc làm ăn của doanh nghiệp bố cô đang đi xuống, bố và mẹ cô hay cãi vã, các mối quan hệ trong gia đình cũng bất hòa."Huệ Nhi và Kiều Linh cùng mở to mắt kinh hãi nhìn người trước mặt, không nghĩ tới một ông chủ tiệm cơm nhỏ lại nắm rất rõ chuyện cơ bản trong gia đình cô, chuyện mà phóng viên báo chí đã từng điều tra nhưng đều không thể nắm được. Đám bạn đằng sau cũng không nén nổi rùng mình vài cái. Một cơn lạnh sống lưng chạy qua khắp những người đang đứng tại nơi này."Tôi có thể làm mọi thứ tôi muốn, sẽ không ai ngăn được tôi," Ngô Tà nói tiếp, tông giọng bình thản như đang nói chuyện phiếm, "Nếu có thể, từ nay về sau, không mong nhìn lại mặt cô."Kiều Linh hít sâu một hơi, đỡ lấy Huệ Nhi vẫn còn đang hóa đá, vừa kéo vừa dìu đi. Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh xoay người đi vào nhà.Kiều Linh quay đầu lại, nhìn bóng lưng vững chãi khuất dần sau cánh cửa đóng lại. Cô biết đây là lần cuối nhìn thấy ông chủ Ngô. Cô đã đi quá giới hạn.Cô lẳng lặng đứng thẳng người lại, cùng đám bạn đỡ lấy một Huệ Nhi đang khóc tấm tức, lầm lũi về lại nhà khách.Chuyến đi sẽ kết thúc vào ngày mai.Kiều Linh biết cuộc sống vẫn tiếp diễn, chỉ là đã mất một bóng lưng.8. Bàn Tử đóng cửa lại, bước vào nhà, liền thấy một cảnh Trương Khởi Linh đang dịu dàng day day mi tâm cho Ngô Tà, mà Ngô Tà cũng hoàn toàn thả lỏng để y mát xa."Thiên Chân, lâu lắm mới thấy cậu thành Tà Đế," Bàn Tử nói."Tà Đế con mẹ nhà anh," Ngô Tà khịt mũi, "Tôi biết kiểu người này, không giả quyết dứt khoát sẽ bám dai như đỉa đói.""Nhưng như thế với một cô gái trẻ vẫn là hơi nặng đấy." Bàn Tử nghiêm túc nói tiếp, "Tôi không nghĩ tới một cô gái chưa trải sự đời lại khiến cậu biến thành như vậy. Có vấn đề gì sao?"Ngô Tà bĩu môi, không đáp lại. Chưa trải thì hôm nay ông đây cho trải nghiệm thử một lần. Bàn Tử không mấy đồng tình với cách làm của hắn khi đối xử với một cô gái, nhưng hắn thì không cảm thấy áy náy gì cho lắm. Nam hay nữ đều là người cả, nếu có nguy cơ ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của hắn và Muộn Du Bình, hắn căn bản không nghĩ tới việc sẽ nương tay. Vả lại, hắn cũng chả phải làm gì nhiều, nhấc điện thoại gọi Khảm Kiên một cuộc, sau năm phút liền có thông tin cần thiết.Vẫn nên tắm một cái để xả cơn buồn bực.Tắm xong, hắn đi về phòng, đã thấy Muộn Du Bình đang ngồi chờ sẵn trên giường. Ngô Tà thở dài, được rồi, hắn cũng có điều muốn thắc mắc."Sáng nay con mẹ nó anh không để tôi trả lời cô bé kia cho đàng hoàng được hả?" Ngô Tà đay nghiến, "Nói một câu là xong mà? Cần gì phải làm như vậy chứ?"Muộn Du Bình nhìn hắn một lát, "Không thích."Ngô Tà thật muốn chửi um lên, "Cô bé đó cũng là dạng người thông minh, làm như vậy thật sự tàn nhẫn." Đệch, chưa kể hôn nhau trước mặt người khác, hắn thật sự chưa có làm qua bao giờ."Cậu cũng thích tôi hôn." Muộn Du Bình tỉnh bơ đáp.Được rồi, Ngô Tà cháy giáo án."Ban nãy để tôi nói từ chối là ổn, cậu lại không để tôi nói." Muộn Du Bình vẫn không tha, tiếp tục chỉ ra.Đuôi mắt Ngô Tà khẽ giật. "Không phải tôi nói rồi sao, đó là loại người bám rất dai...""Đó là người thuộc dạng tâm lý yếu, từ chối dứt khoát sẽ dễ dàng thối lui." Đêm nay Muộn Du Bình thế mà nói đặc biệt nhiều, có vẻ y đang vui. "Cậu biết rõ điều này.""Được rồi," Ngô Tà cắn môi, "Anh rốt cuộc muốn cái gì?"Muộn Du Bình chẳng nói chẳng rằng, đứng lên ép Ngô Tà dựa vào tường, hai bờ môi chạm vào nhau dây dưa.Sau một lúc, y tách ra, nghiêm túc trả lời, "Muốn cậu."
End
Mysticwriter
1/1/2023
Re-beta 3/1/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me