TruyenFull.Me

Dao Mo Hac Hoa Tuan Tu

"Xem ra năm đó tuy họ đã trấn được sát khí, nhưng vẫn có thứ gì đó thoát ra ngoài." Hắc Hạt Tử đảo mắt quét nhanh qua mọi thứ trong mật thất, ánh mắt hắn ở khoảnh khắc này dường như nhìn thấy được nhiều chi tiết hơn bất kỳ ai khác.

Giải Vũ Thần thì lại chỉ chú ý đến chiếc mũ lục sí đoàn quan trên phần đầu quan tài và tấm hà trướng nền xanh bên dưới. Mũ làm tinh xảo, đường nét hoa lệ, màu sắc của trướng vẫn nguyên vẹn như thể chưa từng bị thời gian bào mòn.

Cảnh tượng này... rất giống với trong ảo cảnh.

Với tâm lý của người làm nghề hí kịch, những bộ trang phục tinh mỹ luôn mang đến cho y một sức hấp dẫn khó nói thành lời. Giải Vũ Thần trước tiên là cảm thán rằng bộ phượng quan hà trướng này đẹp đến mức tuyệt luân, sau đó mới nhận ra, đây là sản phẩm của thời Tống.

"Thế nào, Hoa Nhi, thích à?" Hắc Hạt Tử thấy y nheo mắt ngắm nhìn rất chăm chú, cảm thấy thú vị liền trêu chọc, "Hay là chúng ta đóng gói mang về?"

"Đủ rồi đấy." Giải Vũ Thần liếc hắn một cái, "Còn không mau tìm manh mối ." Y liếc nhìn chiếc đoàn quan lần cuối, có chút tiếc nuối.

Hắc Hạt Tử lúc này mới trở lại nghiêm túc: "Manh mối chính là, trong này chôn phụ nữ. Nhìn qua thì không phải người thường đâu."

"'Ông chủ' cho anh tài liệu, anh đọc chưa?" Giải Vũ Thần dùng long văn côn cẩn thận lật những vật bồi táng trong quan tài đồng, toàn là kim ngân khí. Cuối quan tài còn đặt hai con bồi nhân làm bằng giấy, dưới ánh đèn trắng lạnh của đèn pin, trông đặc biệt quái dị, đến mức y không dám chạm vào – chỉ sợ chạm một cái là vỡ tan.

Hắc Hạt Tử lười biếng đi vòng quanh quan tài đồng, như đang tìm kiếm gì đó. Nghe Giải Vũ Thần hỏi, hắn hỏi lại: "Tài liệu gì cơ?"

Giải Vũ Thần suýt nữa lại muốn trợn trắng mắt, nhưng nghĩ đây vốn là phong cách làm việc của Hắc Hạt Tử nên đành nuốt xuống sự bất đắc dĩ trong lòng. Dù sao thì, trong mắt hắn tất cả cổ mộ đều như nhau: tìm cửa vào, tránh cơ quan, đánh cương thi, lấy đồ rồi rút lui. Thông tin về mộ phần, hắn sẽ tự phán đoán, còn mấy tài liệu nhức đầu kia thì luôn vứt xó.

"Chia sẻ chút đi, có gì phát hiện?" Hắc Hạt Tử biết trong tình huống này, Giải Vũ Thần không phải vô duyên vô cớ lên tiếng.

"Dòng họ Dương có tục lệ 'tùy tổ hợp táng', theo đó mà suy, chủ nhân quan tài đồng này hẳn là phu nhân của một Tư Mã. Thời Nam Tống là lúc nhà Dương đạt đỉnh cao quyền lực—anh nhìn mấy món tùy táng mà xem. Thế kỷ 20 từng khai quật mộ của Dương Cấp, Dương Giá, Dương Văn, đều là người nhà họ Dương thời Nam Tống. Nhưng 'ông chủ' lại cung cấp vài manh mối không có trong sử sách, toàn là chuyện về chi phái nhà Dương, hiện tại vẫn khó xác định được đây là vị Tư Mã nào và phu nhân nào."

"Khoan đã, nếu là tùy tổ hợp táng thì không nên được đặt ở đây, lại còn làm hẳn trận pháp Bát quan trấn thi." Hắc Hạt Tử bắt được điểm nghi vấn.

"Chưa chắc. Nhà Dương có rất nhiều mộ hợp táng vợ chồng, cũng có cả mộ tùy táng của thiếp, như mộ của Dương Ái, một mộ thiếp được đặt tận Hoàng Gia Tý. Còn về trận Bát quan trấn thi này thì tôi cũng không hiểu nổi."

Hắc Hạt Tử hơi ngạc nhiên: "cậu thuộc hết tài liệu 'ông chủ' đưa à?"

"Tôi lưu vào ghi chú." Giải Vũ Thần bình thản lấy điện thoại ra lắc lắc.

"Mộ này quy mô không nhỏ, nhưng nhiệm vụ chính của chúng ta là rút lui, cũng không cần phải hiểu rõ ngọn ngành làm gì." Hắc Hạt Tử nói đầy thờ ơ, "Ngay cả tấm minh văn cũng không có. Nếu lát nữa mà 'gặp người', tôi nhất định phải hỏi rõ."

"Gì cơ?" Giải Vũ Thần cứ tưởng hắn lại nói đùa, nhưng nửa câu sau lại khiến y cảm thấy không ổn, linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra.

"Tôi chỉ đoán thôi. Dù sao thì trong quan tài này chẳng có ai cả, bị người khiêng đi khả năng thấp, chỉ có thể là thứ này sau khi biến thành cương thi rồi tự chạy mất. Biết đâu còn có dịp gặp lại."

"Anh im miệng được rồi đấy."

"Thế thì đi thôi, ở đây chỉ tổ phí thời gian." Hắc Hạt Tử liếc nhìn tay xác khô đang kết ấn. Khi hắn cúi người định chạm vào một xác khô đang ngồi dựa vào vách, cái xác đột nhiên đổ rầm về phía trước. Hắn giả bộ chìa tay kéo, cuối cùng vẫn không chạm vào.

Vừa định đứng dậy thì hắn liếc thấy sau bức tường chỗ xác khô dựa vào có một hàng chữ, được viết bằng máu đã oxy hóa thành màu đen, gần như hòa vào màu tường, khó mà phát hiện.

"Hoa nhi, lại đây."

Giải Vũ Thần bước đến, ngồi xổm đối diện hắn, cùng nhìn vào bức tường.

"Trên đó có chữ."

"Ừ." Giải Vũ Thần dùng đèn pin chiếu qua, mấy chữ máu lúc này hiện lên rõ ràng.

"'Hậu nhân đến đây, có thể lấy vật trong tay áo ta, lập tức rời đi, chớ lưu lại, đại hung.'" Hắc Hạt Tử đọc xong, hai người nhìn nhau.

"Lời cảnh báo." Giải Vũ Thần nói.

"Viết ở đây thì ai mà thấy được chứ? Giống như cậu rơi xuống bẫy, người ta mới hét lên là chỗ đó có bẫy vậy." Hắc Hạt Tử thở dài.

"Tiền bối cũng có lòng tốt thôi." Giải Vũ Thần miễn cưỡng nghĩ ra một lời giải thích, rồi thử chạm vào tay áo xác khô, quả nhiên bên trong có vật gì nặng nặng.

Sau một hồi lục lọi, y lấy ra một gói nhỏ.

Mở ra xem, bên trong có vài hạt táo, đá obsidian, và một cái chuông đồng to bằng nắm tay.

Hắc Hạt Tử cầm lên xem: "Mấy hạt táo này có vẽ bùa trừ tà, cái chuông đồng này chắc là chuông trấn hồn."

Giải Vũ Thần bắt đầu nghi ngờ không biết có đáng tin không, hay là hai người đã hiểu sai, đây chỉ là di vật người ta giao phó thôi.

Thấy biểu cảm đau lòng của y, Hắc Hạt Tử nói: "Chắc là có chỗ dùng, đi thôi."

Hai người rời đi, lần theo dòng nước ngầm mà tiến xuống dưới. Không gian vốn tĩnh mịch bỗng trở nên ồn ào, chỉ còn nghe tiếng nước chảy ào ào, khỏi cần đoán cũng biết là thác nước.

Tiến lại gần, hơi nước lạnh buốt xộc thẳng vào mặt. Giải Vũ Thần tự động đứng ra sau lưng Hắc Hạt Tử, khiến hắn cảm thấy buồn cười—đúng là mèo con sợ lạnh.

Hắc Hạt Tử đưa tay nắm lấy tay Giải Vũ Thần, y theo phản xạ dùng tay còn lại đánh trả, bị Hắc Hạt Tử ngăn lại.

Ý thức được bản thân phản ứng hơi quá, Giải Vũ Thần định rút tay về, nhưng Hắc Hạt Tử không buông.

"Anh muốn làm gì?"

"Tay cậu lạnh thật." Vừa nói, Hắc Hạt Tử vừa lấy trong túi ra một vật gì đó đặt vào tay y, rồi mới buông tay.

Giải Vũ Thần nhìn xuống—là một miếng miếng dán giữ nhiệt. Y nhìn Hắc Hạt Tử, vẻ mặt không tin nổi.

Loại người như thế này... thật sự có thể mang đến quá nhiều bất ngờ.

"Cậu dán giữ nhiệt ở tay trước đã, lát nữa rồi dán trong áo." Hắc Hạt Tử nói.

Tiếng thác ầm ầm như sấm, lòng Giải Vũ Thần rối bời.

Y xé bao bọc ra, cuộn lại cầm trong tay. Chẳng bao lâu sau, hơi ấm liền dâng lên.

Khi y ngẩng đầu, trông thấy áo khoác da màu đen của Hắc Hạt Tử lật ra trắng toát bên trong. Hắc Hạt Tử thấy ánh mắt chăm chú của y, liền vạch áo ra cười: "Trang bị bắt buộc khi xuống mộ mùa đông." Bên trong dán đầy miếng giữ nhiệt, không chỉ đủ ấm, nếu áo chống nước thì đem đi bơi chắc cũng không vấn đề gì.

"Tôi muốn cái áo này." Giải Vũ Thần rất nghiêm túc nói.

"Chờ chút là có."

Giải Vũ Thần không vui: "Biết sao anh không thấy lạnh rồi."

Hắc Hạt Tử đáp: "Trời lạnh thế này, tất nhiên phải có thiết bị giữ ấm."

"Anh có đồ tốt vậy sao không lấy ra sớm?"

"Cậu cũng không hỏi tôi mà ."

"Anh không nói thì tôi biết anh có à?" Giải Vũ Thần hù lạnh. Hại y lạnh cả nửa ngày, bảo sao cái tên này không thèm run lấy một cái.

"Ông chủ Giải, cậu thế là không nghĩa khí rồi. Tôi bây giờ là đưa than ngày tuyết đấy! " Hắc Hạt Tử vừa nói vừa móc trong túi ra mấy miếng giữ nhiệt.

"Người thường tôi còn chẳng cho đâu"

Giải Vũ Thần nhận lấy rồi dán lên người mình, không quên đáp lời: "Vậy ý anh tôi là người thường?"

"Hoa nhi, nói mấy câu lạnh như vậy, không sợ tự mình bị đông chết sao...." Hắc Hạt Tử nói vậy nhưng khóe miệng cười mãi không che được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me