TruyenFull.Me

Dao Mo Hac Hoa Tuan Tu

"Đương gia, tôi... chúng tôi đang theo Thất ca đi về hướng tây thì đụng phải đội của A Đao, lúc ấy bọn họ cũng thương vong thảm trọng, người dẫn đầu bên họ bảo chúng tôi mau trốn... nhưng còn chưa kịp làm gì thì một làn sương đen từ không trung ập xuống, sau đó... sau đó tất cả những người bị sương đen bao phủ đều hóa thành nước mủ."

"Thất ca muốn kéo Tiểu Cửu từ trong làn sương ra, cánh tay giống như trúng độc, tan ra nhỏ giọt—để giữ lại mạng sống, anh ấy tự chặt đứt cánh tay. Sau đó thấy pháo hiệu của đương gia, anh ấy mới đưa bọn tôi chạy tới đây, giữ được cái mạng."

Nói xong, Triệu Tần đã băng bó xong cánh tay cho Thất ca, lại tiêm thêm thuốc giảm đau.

"Mạch đập đã ổn định lại, tôi nghĩ tạm thời phải nghỉ lại đây một thời gian." Hắc Hạt Tử nói.

Họ tìm được một chỗ bằng phẳng, để người bị thương nằm xuống. Giải Vũ Thần đi một mình đến một góc của đại điện, nhìn như đang quan sát môi trường, thực chất là để trấn tĩnh lại tâm trạng đang nặng nề.

Triệu Tần rót một cốc nước đi qua, nhưng giữa đường bị Hắc Hạt Tử ngăn lại: "Để tôi, cậu đi xem mấy người khác."

"Dạ, Hắc gia." Triệu Tần nhìn bóng lưng Giải Vũ Thần rồi rời đi.

Hắc Hạt Tử khẽ lắc đầu, cười khổ, đi đến sau lưng Giải Vũ Thần: "Uống chút nước, ấm người."

Giải Vũ Thần tựa lưng vào cột son, cầm lấy cốc nước nhưng không uống, chỉ khoanh tay trầm ngâm.

"Sao thế?" Hắc Hạt Tử mỉm cười hỏi.

"Anh thấy đám sương đen kia rốt cuộc là thứ gì?"

"Có lẽ là một loại côn trùng nào đó, tôi chưa gặp qua, không dám chắc."

"Cơ quan chết còn dễ đối phó hơn mấy thứ này." Giải Vũ Thần thở dài.

"Đi sâu vào trong có thể càng nguy hiểm hơn. Lát nữa cậu dẫn người đi theo đường hộ thành hà mà thoát ra."

"Anh vẫn định đi một mình à?" Giải Vũ Thần giận phản cười, "Anh chẳng phải kẻ kết sổ cuối cùng sao? Nhất định phải đi à?"

"Hoa Nhi..." Hắc Hạt Tử đặt tay lên vai y, "Cứ thế này thì sẽ còn có người chết nữa. Tin tôi, cậu hãy dẫn họ ra ngoài."

Giải Vũ Thần cúi đầu, quá nhiều chuyện đè nặng trên vai y, quá nhiều quyết định phải đưa ra, tất cả đều cần cân nhắc hậu quả. Người đời nghĩ rằng Đương gia nhà họ Giải quyền cao thế lớn, thủ đoạn quyết liệt, muốn gì có nấy.

Nhưng y lại chẳng có nổi một chút tự do, bốn chữ "gánh vác đại cục" đã tước đi quyền được cảm tính lựa chọn của y.

"Đừng mạo hiểm nữa, Hạt Tử..." Anh ngẩng đầu, muốn nhìn thẳng vào mắt hắn—đôi mắt vừa là vũ khí, cũng là một quả bom hẹn giờ.

Biểu cảm Hắc Hạt Tử dịu đi nhiều: "Đây là con đường của tôi." Thời đại này dường như chẳng còn chỗ cho họ dung thân. Những kẻ sinh ra trong bóng tối của lòng đất, sao có thể quen được với ánh sáng?

Cứ nói tiếp theo chiều hướng này thì Giải Vũ Thần sẽ không thể nào cãi lại hắn.

"Chúng ta tính lộ tuyến trước đã." Giải Vũ Thần nhìn những người bị thương bên kia. "Lát nữa, hai ta vào trước. Những người khác tìm đường thoát, còn một bộ phận ở lại chăm sóc người bị thương."

"Hoa Nhi..." Hắc Hạt Tử xoa xoa ngón tay, rất nhiều lời nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng: "Cảm ơn."

"Ừ." Giải Vũ Thần bình thản nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm nước.

"Chúng ta đi thôi." Hắc Hạt Tử thấy y tâm trạng tốt hơn, nụ cười cũng dần hiện lên khóe mắt.

Giải Vũ Thần bật đèn chiếu rọi vào đại điện trống trải, nơi này trống một cách bất thường.

Bỗng nhiên, Hắc Hạt Tử tắt đèn trong tay y, một tay kéo eo y về bên mình. Lưng Giải Vũ Thần đập mạnh vào ngực hắn. Y quay đầu lại, chỉ thấy nét mặt Hắc Hạt Tử nghiêm túc, giơ tay ra hiệu im lặng.

Bên này vừa tắt đèn, bên kia liền cảnh giác. Triệu Tần chiếu đèn qua, thấy Giải Vũ Thần đang bị Hắc Hạt Tử ôm vào lòng thì lập tức đề phòng. Giải Vũ Thần chỉ làm một động tác ra hiệu tắt đèn, ngay sau đó, tất cả ánh sáng đều biến mất.

Đại điện tối đen càng thêm tĩnh lặng, một cảm giác kỳ quái ùa đến.

"Nhìn kia." Hắc Hạt Tử áp sát tai y, dùng giọng hơi thở mà nói, rồi chỉ về phía cửa sổ mắt cáo cạnh họ.

Giải Vũ Thần nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, bên ngoài so với trong sáng hơn đôi chút, nên họ có thể rõ ràng nhìn thấy thứ gì đó bám đầy trên khung cửa.

Những thứ đó phát ra tiếng "tạch tạch tạch" khe khẽ, giống như con rết bò qua.

Giải Vũ Thần ngoái đầu nhìn Hắc Hạt Tử, nhưng lại cảm thấy hành động đó quá thân mật nên giãy khỏi vòng tay hắn, dùng khẩu hình hỏi: "Sương đen?"

Hắc Hạt Tử gật đầu, sau đó chỉ sang phía của Triệu Tần, ra hiệu bên đó cũng thế. Rồi hắn lại chỉ về một góc không có người, chỗ đó thì cửa sổ không có thứ gì bám vào.

Đại điện này gần như có thể hình dung bằng câu "trống rỗng đến mức chẳng có gì ngoài tường với cửa". Bên trong hoàn toàn trống không, bốn phía tường chỉ cao ngang người, phần còn lại đều là cửa sổ mắt cáo dán giấy. Thế nên, có thứ gì bám lên sẽ nhìn thấy ngay.

"Nhiệt độ." Hắn khẽ nói với Giải Vũ Thần.

Giải Vũ Thần lập tức hiểu ra. Những thứ đó chỉ quan tâm đến nhiệt độ, nơi nào có người tụ tập, có nhiệt, thì chúng liền bị hấp dẫn đến.

Y và Hắc Hạt Tử đi đến giữa đại điện. Nếu như bọn chúng chỉ dựa vào nhiệt để tìm mục tiêu, vậy thì bọn họ không cần giấu giếm nữa, có thể nói chuyện thoải mái.

"Tôi đại khái biết đó là gì rồi."

"Đừng úp mở."

"Cậu biết trùng ngọc không?"

"Trùng ngọc?"

"Xem như một loại đá kỳ lạ, gặp nhiệt sẽ hóa thành côn trùng. Loại này cực nhỏ, tụ lại thì như một đám sương đen. Nhưng thứ nhỏ bé này có thể tiết ra khí ăn mòn—nếu tiếp xúc với nhiệt lượng vượt ngưỡng, vật bị bám sẽ hóa mủ."

"Vậy thì không ra ngoài được rồi." Dưới đất này chỉ còn mấy người sống, trùng ngọc không vây quanh họ thì vây ai?

"Chưa chắc." Hắc Hạt Tử nói, rồi lôi từ trong túi ra một vật nhỏ. Giải Vũ Thần mở điện thoại soi sáng, chỉ thấy đó là một viên hắc diệu thạch.

Hắc Hạt Tử cầm viên hắc diệu thạch tiến đến cửa sổ. Giải Vũ Thần đứng bên cạnh.

Hắn đưa viên đá sát khung cửa, nơi từng bị che kín bởi màu đen nay đột ngột trở nên trong suốt, chỉ cần đá tiến sát, trùng ngọc lập tức tản ra.

"Có ích rồi đấy chứ." Hắc Hạt Tử đắc ý cười.

"Phải dẫn chúng đi chỗ khác." Giải Vũ Thần quay sang Triệu Tần.

"Đương gia." Triệu Tần chờ mệnh lệnh.

"Lát nữa để mọi người tản ra các góc."

Giải Vũ Thần nói xong đeo balo lên vai, Hắc Hạt Tử cũng đã chuẩn bị xong. Triệu Tần thấy hành động của y thì lo lắng hỏi: "Đương gia, ngài định làm gì?"

"Tôi và đương gia nhà cậu đi đánh quái." Hắc Hạt Tử khoác vai Giải Vũ Thần.

"Đương gia, nguy hiểm quá! Việc này để bọn tôi làm đi, ngài không thể xảy ra chuyện được!"

"Đúng vậy đương gia, chuyện này... đen thế kia, hai người không chống nổi đâu!"

Mọi người đều lên tiếng ngăn cản, nhưng ý Giải Vũ Thần đã quyết. Y hiểu bọn họ lo lắng, chỉ nói:
"Tôi không làm việc không chắc. Tiểu Tần, em ở lại chăm sóc bọn họ. Lão Kim, anh dẫn vài người ra khỏi thành, men theo hộ thành hà tìm lối thoát." Nói rồi y ném cho lão Kim ba viên hắc diệu thạch.

"Đương gia..." Triệu Tần nhìn t, ánh mắt tràn đầy lo âu, cuối cùng chỉ nghẹn một tiếng: "Cẩn thận."

"Ừ." Giải Vũ Thần gật đầu, nắm chặt hắc diệu thạch trong tay. Trước khi đi, y để lại hai viên ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me