Dao Tinh 2
Lam Đàm từ trong túi lấy ra chiếc bút máy khắc dãy số 5683 đưa ra trước mắt Min , đột nhiên tất cả ngọn đèn treo ở trên cây đột nhiên phát sáng lên .
-" tôi thật sự muốn biết vì sao năm xưa chị lại bỏ đi" trong tiếng gió , âm thanh của Lam Đàm không còn khàn đặc như lúc nãy nữa mà là âm thanh trầm thấp , ánh mắt của anh cũng đôi ba phần lạnh lùng .
-" Lam Đàm , cậu biết rõ là chúng ta không thể , vì sao lại cố chấp như vậy ?" Min giật lấy cây bút máy trong tay Lam Đàm, mở nắp ra rồi quăng thật xa xuống biển trước ánh mắt nghi hoặc của anh , Min lớn tiếng " tôi biết anh đang nghĩ gì nhưng cây bút máy này không thể để bán cho anh" một khắc sau khi câu nói của Min vừa dứt , dưới biển phát ra tiếng nổ lớn , nước văng tung tóe như trời vừa đỏ cơn mưa .
Lam Đàm lấy cơ thể che chắn cho Min nhưng cùng lúc đó đã hiểu ra sự việc . Tiếng nổ lớn thu hút mọi người , tuy không ai bị thương nhưng cảnh sát biển cũng đã nhanh chóng đến nơi . Lam Đàm kéo theo Min và thuộc hạ cùng rời đi . Min không kháng cự , cô lặng lẽ đi theo anh .
Về đến khách sạn , Lam Đàm ra hiệu thuộc hạ tránh mặt " giờ chị nói đi , chuyện lúc nãy là sao ?"
Min không né tránh câu hỏi mà thẳng thắng trả lời " mấy hôm nay người của Json lần lượt đến đây để trộm cổ vật , bom này là nổ ra tính hiệu tổ chức chúng tôi hành động" giọng nói của Min có phần hơi ngượng ngập " nhưng không ngờ sức công phá lại lớn như vậy".
-"còn ông chủ tiệm?"Lam Đàm hỏi .
-" chúng tôi mua lại cửa tiệm rồi , với lại ban đầu cũng chỉ dự định bom nổ ra tính hiệu sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng" Min càng nói, ánh mắt cô càng lộ ra chút sợ hãi , cô thiết nghĩ nếu Lam Đàm không mua cây bút này phải chăng đã có án mạng xảy ra .
Lam Đàm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thở phào một hơi :" hóa ra bấy lâu nay chị vẫn làm việc cho tổ chức ".
-" nếu không ?". Min không hiểu.
-" năm xưa sau khi rời khỏi Ai Cập , tôi đã không tìm được chị nữa , tôi cứ tưởng chị rời khỏi tổ chức ".
-" sau khi bị lật xe do phản công của người Tề Gia , tôi bị thương rất nặng phải trở về Thailand dưỡng thương một thời gian , đến bây giờ tôi vẫn không biết ai lại có bản lĩnh lái chiếc xe chở Tề Mặc lại ngông cuồng phóng trên sa mạc như vậy , năm đó cũng vì người đó mà tôi xém không nhìn thấy được mặt trời ". Min cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thuận tay quăng ra bàn chiếc nắp bút .
Lam Đàm đột nhiên mặt biến sắc -" chị giữ chiếc nắp lại làm gì ? ".
Nhìn bộ dạng cẩn trọng của Lam Đàm , Min bật ra ghế cười ôm bụng -" yên tâm nó không nổ được đâu ".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me