Dao Trung Neu Kim Quang Dao Khong Che Chinh La Giang Trung
ABO sinh tử báo động trước, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng allTrừng, không thể chấp nhận xin chớ đọc, Vong Tiện phấn xin chớ đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa hết thảy bình luận xấu, không đáng khôi phục.Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.--------------------Kim Lăng cảm thấy cậu của hắn gần đây rất không đúng.Giang Trừng đã chừng mấy ngày không bước ra khỏi cửa, hắn vẫn đem chính mình nhốt ở bên trong phòng, ai cũng không gặp, chỉ có nam tử tên Mạnh Ngọc kia có thể tùy ý ra vào gian phòng của Giang Trừng.Hắn đã từng hỏi dò qua Giang Trừng người này đến tột cùng là ai, nhưng lại không có thể có được một câu trả lời sáng tỏ. Giang Trừng chỉ là nói cho Kim Lăng, Mạnh Ngọc vì cứu mình mà bị thương, hơn nữa tạm thời không có chỗ để đi, vì vậy tạm thời để y ở Liên Hoa Ổ tĩnh dưỡng."Mạnh Ngọc..."Kim Lăng suy nghĩ cái tên này giống như là đã từng quen biết, luôn cảm giác người nọ thoạt nhìn có chút quen mắt -- tuy rằng tướng mạo Mạnh Ngọc cũng hết sức bình thường, thân hình của y lại cực kỳ giống tiểu thúc của hắn, giọng nói cũng cùng tiểu thúc có nhiều điểm tương tự, chẳng qua càng thêm trầm thấp một ít.Hắn cẩn thận nghĩ lại, lại cho rằng là chính mình quá đa nghi rồi. Dù sao hai người bọn họ từ đêm Quan Âm miếu mưa gió kia liền làm lộn tung lên, Giang Trừng thậm chí còn bị Kim Quang Dao khống chế, làm sao có khả năng sẽ cho phép đối phương ở lại bên cạnh mình?"Kim Tông Chủ."Một vài Giang gia môn sinh đi tới trước mặt, cung kính mà hướng về phía Kim Lăng thi lễ một cái. Kim Lăng cố gắng bắt chước dáng điệu của cậu, làm ra vẻ chững chạc mà hơi hơi gật đầu, rồi sau đó đi ngang qua bọn họ.Sau này đến tột cùng có thể an ổn ngồi vị trí chủ tọa hay không, kỳ thật Kim Lăng trong lòng của chính mình cũng không chắc chắn. Nhưng là chuyện đã đến nước này, thời thế không cho hắn lại chậm rãi trưởng thành, hắn nhất định phải giống như Giang Trừng năm đó gánh vác trọng trách.Kim Lăng đi tới ngoài cửa phòng của Giang Trừng, đang muốn giơ tay gõ cửa một cái, liền nghe thấy bên trong phòng phát ra âm thanh khác thường. Hắn lập tức nín thở, không hề nhúc nhích mà đứng ở ngoài phòng, cẩn thận theo dõi động tĩnh bên trong."Ô, ọe...""Giang Tông Chủ, ngươi không sao chứ? Khi đứng dậy động tác đừng quá mạnh, từ từ đi."Kim Lăng còn không kịp lo lắng tình trạng cơ thể của Giang Trừng, đã bị trận tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc kia làm cho kinh sợ há hốc miệng.-- Tiểu thúc?!Giang Trừng tiếp nhận khăn bông Kim Quang Dao đưa tới, nhúng nước lau lau vết bẩn bên môi, khắp khuôn mặt là vẻ ảo não.Hắn nôn đến chết đi sống lại thảm hại đều bị Kim Quang Dao nhìn thấy, mặc dù đối phương hoàn toàn không có tỏ ra một chút ý ghét bỏ, còn tận tâm tận lực mà chăm sóc hắn, nhưng hắn vẫn là cảm giác không quá dễ chịu.Kim Quang Dao làm như không chú ý tới vẻ mặt khó chịu của Giang Trừng, tự nhiên cười nói: "Ta mua về một chút ô mai, Giang Tông Chủ không ngại nếm thử, ăn có lẽ cảm giác sẽ dễ chịu chút."Chứa ở trong khay sứ trắng là thanh mai vừa mới rửa sạch, mới mẻ tươi ngon mọng nước, phía trên còn mang theo vài giọt nước nhỏ trong suốt óng ánh, nhìn đặc biệt mê người.Giang Trừng nhìn chằm chằm khay thanh mai kia nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là ở trong ánh mắt mỉm cười của Kim Quang Dao nhấc lên một quả mơ, chậm rãi đem đó đưa vào trong miệng.Chính là nhẹ nhàng cắn một cái, nước trái cây dồi dào liền văng ra, vị chua khiến Giang Trừng không thể nhịn được nhăn nhăn lông mày, nhưng là không thể kiểm soát được bản thân mà muốn lại nếm một quả khác."Ô mai là món khai vị, người có thai rất thích hợp dùng ăn, Giang Tông Chủ ăn nhiều mấy trái, sau đó dùng bữa cũng tốt..."Kim Quang Dao vừa mới dứt lời, phía cửa phòng liền truyền đến một tiếng vang thật lớn. Y ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy Kim Lăng trợn mắt ngoác mồm mà đứng ở ngoài cửa, hai tay còn duy trì tư thế đẩy cửa."Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì?"Hai người hiển nhiên cũng không ngờ tới Kim Lăng lại đột nhiên đẩy cửa mà vào, hai mặt nhìn nhau, nhất thời á khẩu không trả lời được.Giang Trừng lúc nãy nôn đến choáng váng, không lòng dạ nào chú ý, Kim Quang Dao cũng bận bịu chăm sóc hắn, căn bản không rảnh chú ý đến ngoài cửa có người nghe lén hay không."Cậu, y nói có phải là thật không?"Kim Lăng thấy tiểu thúc không trả lời câu hỏi của mình, không thể làm gì khác hơi là đem ánh mắt di chuyển tới trên người Giang Trừng.Giang Trừng muốn phủ nhận, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ tương lai phải ra đời, e sợ chính mình giấu diếm cháu ngoại trai cũng không được bao lâu, liền khó khăn gật gật đầu."... Mấy tháng?""Mới vừa đầy ba tháng."Ba tháng... Nói cách khác, lúc Giang Trừng bị Kim Quang Dao đâm trọng thương cũng đã có thai, còn liều lĩnh mạo hiểm như vậy trở thành con tin --"Cậu ngươi cũng quá là liều lĩnh! Ngoài ra còn có tiểu thúc cũng là, làm sao có thể đối với cậu như vậy" Kim Lăng nhớ tới đến liền cảm thấy một trận nghĩ đến mà sợ hãi, cho dù rõ ràng như vậy không hợp lễ nghi, vẫn là không nhịn được đối với hai vị trưởng bối phát ra hỏa."Xin lỗi, ta lúc đó không biết Giang Tông Chủ đang có thai. Bất luận xuất phát từ loại nào lý do, cũng không nên tổn thương Giang Tông Chủ, còn khống chế các ngươi."Kim Quang Dao trong lòng biết chính mình đuối lý, cúi đầu nói: "A Lăng, Giang Tông Chủ, là ta có lỗi với các ngươi. Nếu là Giang Tông Chủ khó chịu trong lòng, đều có thể đem một kiếm đó đâm trở về, tại hạ tuyệt không né tránh nửa tấc."Giang Trừng nghe vậy, vẫn chưa đưa ra câu trả lời, chỉ là khinh thường hừ lạnh một tiếng.Kim Lăng chậm chạp nửa ngày, mới từ trong trạng thái kinh sợ hỗn loạn đan xen phục hồi lại tinh thần, vội vàng mà truy hỏi: "Đúng rồi, đứa bé này là ai? Cậu vẫn còn chưa thành thân, như thế nào liền...""Ta không có ý định thành thân." Giang Trừng hời hợt mà tránh né câu hỏi của Kim Lăng, chính là hờ hững mà chồng lên câu tiếp theo."Tốt oa! Là kẻ nào vô liêm sỉ không bằng cầm thú, dám làm cho cậu to bụng, còn không chịu trách nhiệm!" Kim Lăng tức giận nói: "Cậu, ngươi lại dự định liền như thế nuốt giận vào bụng?""Không phải vậy thì sao?" Giang Trừng cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: "Ngươi chuẩn bị chiêu cáo thiên hạ, để cho tất cả mọi người đều đến xem chuyện cười của ta?""Được rồi, bớt tranh cãi một tí đi."Kim Quang Dao mắt thấy hai người có xu hướng cãi nhau ầm ĩ một trận lớn, không thể không mở miệng giải hòa: "Giang Tông Chủ thân thể không tốt, A Lăng ngươi cũng đừng tức giận hắn.""... Tiểu thúc."Kim Lăng lầm bầm gọi Kim Quang Dao một tiếng, thấy Giang Trừng không phản ứng chút nào, liền suy đoán mâu thuẫn giữa bọn họ đại khái đã có giảm bớt.Hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại rất thông minh lanh lợi, nghĩ tới Giang Trừng lúc trước có nói Mạnh Ngọc bởi vì cứu hắn mà bị thương, liền hiểu được bảy tám phần."Cậu nói, ngươi vì là cứu hắn mà bị thương, đã xảy ra chuyện gì?""Cái này..."Giang Trừng nghe thấy lời ấy, hướng tới Kim Quang Dao nhàn nhạt thoáng nhìn, ý đồ cảnh cáo hết sức rõ ràng --"Cái này, nói rất dài dòng. A Lăng, đến thời điểm thích hợp ta lại chậm rãi giải thích cho ngươi."Kim Quang Dao tiếp thu được Giang Trừng quăng tới ánh mắt, biết nghe lời phải mà sửa lời nói.P. S: Từ chương sau bắt đầu chia làm hai tuyến nội dung vở kịch viết, 6-1 là tuyến Tiện Trừng, 6-2 là tuyến Dao Trừng. Hai tuyến đều có hướng đi tình tiết nội dung không giống, kết cục CP cũng không giống nhau, đều là HE.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me