Dao Trung Neu Kim Quang Dao Khong Che Chinh La Giang Trung
Đôi lời tâm sự của ta trước khi đọc chương mới, hy vọng mọi người đọc một chút.Ban đầu là ta ý định chia bộ truyện này thành bản thường và bản đặc biệt, bản thường sẽ up trên wattpad, còn bản đặc biệt sẽ chỉ up duy nhất trong group riêng tư. Nguyên nhân là do ta được bạn bè chia sẻ cái cfs trên page MHĐX cfs. Thực sự ta không hiểu người viết cfs đó nghĩ sao, trong đầu là chứa cái gì? Tông chủ của ta đã chịu rất rất nhiều oan ức rồi, mà tại sao có những thành phần đọc truyện không dùng não để đọc? Ngươi chỉ thấy Ba Chỉ đáng thương còn Giang Tông Chủ của ta thì độc ác? (có phải ngươi và não của ngươi đang yêu xa?) !?! (Д゚≡゚Д゚) ?!!Những ai quen biết ta, đọc truyện của ta đều biết ta không bao giờ chấp nhận người đc hiến xá kia là Ngụy Anh, ta không thể gọi đó là Ngụy Anh. Mà hắn cũng không phải Mạc Huyền Vũ, bé Mạc đã rất đáng thương rồi, ta không muốn bất công với bé. Vì vậy hắn sẽ được ta gọi là Ba Chỉ (viết tắt 3| ), duy nhất 1 cái tên này. Mọi người ai fan hắn đừng có bênh, bắt ta theo ý của các người. Mỗi người một ý nghĩ, và đó là ý của ta.Ta quyết định chia ra vì ta thấy thương Tông Chủ, Tông Chủ chịu bao nhiêu oan ức, có nhiều thành phần tiêu cực nghĩ xấu về Tông Chủ của ta lắm rồi, ta chợt nghĩ, bộ truyện này có vài chương có yếu tố đả kích Vong Tiện, ta làm ta up lên là đúng hay sai? Liệu mấy thành phần fans tiêu cực kia có càng nghĩ xấu về Tông Chủ hay không? Ta lại sợ có người ghét Tông Chủ, lại nói fans Tông Chủ quá đáng mà ghét hắn? Thực sự trong cuộc đời đọc đam mỹ của ta, Giang Trừng là một trong hai người ta thương nhất, đau lòng nhất, ta sợ hắn chịu oan ức, sợ hắn bị người mù quáng căm ghét.Ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta nghĩ tới thành phần tiêu cực bên VN, rồi lại nghĩ tới bên Đại Lục. Ta luôn ghi nhớ câu mà fans VT nói "Giang Trừng hắn chẳng qua là diệt tộc, Ngụy Anh nhưng là mất Kim Đan" ; "Giang Trừng hắn nên là đối với VT 2 người là khách quý mà đối đãi chứ không phải đuổi ra Từ Đường" ; "Ngụy Anh hắn vì Giang Trừng di đan hắn không còn nợ Giang gia cái gì cả" ; "Ngụy Anh phải chịu đau đớn khi di đan"..v.v... Còn quá đáng gọi Giang Tông Chủ là "Cẩu nhi"?Nực cười, "chẳng qua là diệt tộc"? Giờ ta giết cả họ nhà ngươi đó cũng là chuyện bình thường đúng không? Ta giết cả họ ngươi, còn xông vào nơi thờ cúng tổ tiên, đứng trước bàn thờ tổ tông nhà ngươi làm chuyện không đứng đắn, đánh ngươi bị thương nhưng ngươi vẫn phải tươi cười coi ta là khách quý mà đón tiếp là điều đương nhiên chứ nhỉ?"Ngụy Anh nhưng là mất kim đan"? Hắn mất, Tông Chủ của ta thì không? Tông Chủ vì sao lại mất kim đan ta tin chắc các ngươi đều biết, Ngụy Anh di đan ít ra còn có Ôn Tình là y sĩ chăm sóc, còn Giang Trừng thì sao, hắn có ai bên cạnh? Các ngươi có nhớ cảnh đó không? Ngụy Anh chết một lần, mất viên kim đan là có thể trả hết hơn 3000 mạng người? Trả hết món nợ cả nhà diệt môn, trả luôn được món nợ bị hủy đan đau đớn của Giang Trừng? Ừ, có thể các ngươi cho là đã trả hết, nhưng đối với ta là KHÔNG! Hắn chết một lần rồi sống một cuộc sống tiêu sái, nhưng còn nỗi đau hắn để lại cho bao gia đình thì sao? Hệ luỵ của nó thì sao? Hắn vui vẻ trong khi người khác đau khổ?Các ngươi nghĩ Giang Trừng là nhân vật pháo hôi nên muốn nói sao thì nói sao? Hắn không có mẹ đẻ bảo kê thương yêu liền muốn làm gì thì làm? Này không chỉ là bên Đại Lục, mà ta biết ở VN chắc chắn cũng có những thành phần như vậy.Sau một thời gian suy nghĩ, ta lại quyết định đăng hết công khai trên wattpad. Các ngươi đừng nghĩ hắn không được ai bảo vệ là muốn làm gì thì làm. Không phải nhân vật chính nào cũng luôn đúng và được tất cả mọi người yêu thích.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
ABO sinh tử báo động trước, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng allTrừng, không thể chấp nhận xin chớ đọc, Vong Tiện phấn xin chớ đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa hết thảy bình luận xấu, không đáng khôi phục.Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.--------------------"Lam Hi thần! Ta cả đời này nói dối nhiều vô kể, hại người rất nhiều, như ngươi nói, giết phụ giết huynh giết vợ giết chết sư giết bằng hữu, chuyện xấu trong thiên hạ ta cái gì chưa từng làm! Nhưng ta chỉ có chưa hề nghĩ tới muốn hại ngươi!"Kim Quang Dao nhìn chuôi trường kiếm đâu vào dưới sườn của mình, khó khăn hít một hơi, chỉ cảm thấy trong phổi đau đớn giống như bị thiêu đốt.Y bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra, cuối cùng vung kiếm đâm hướng về phía y, cũng không là Ngụy Anh cũng không phải Lam Trạm, mà là nhị ca Lam Hoán mà y coi như ruột thịt.Cái gọi là "Chúng bạn xa lánh", có lẽ là hình dung tình huống lúc này của y đi.Khi Nhiếp Minh Quyết đưa tay sắp cắt đứt cổ của Lam Hoán thì, Kim Quang Dao cuối cùng vẫn là không thể khoanh tay đứng nhìn. Y đỡ lấy đợt tấn công mà Nhiếp Minh Quyết đánh về phía Lam Hoán, chính mình lại bị dùng sức nâng lên, treo lơ lửng giữa không trung giãy dụa.Yết hầu bị người chặn lại trong nháy mắt kia, y bỗng nhiên nghĩ tới Giang Trừng ở trước mặt Ngụy Anh lệ rơi đầy mặt.-- Bọn họ đều giống nhau, ở bên lớp vỏ ngoài rất mạnh mẽ cùng với phần mềm mại bên trong là uy hiếp trí mạng nhất, cho dù bị người mà chính mình lưu tâm đâm vào thương tích đầy mình, cũng vẫn không đành lòng thương tổn đối phương nửa phần."Chiêm chiếp! Chiêm chiếp"Vài tiếng chim hót líu lo đem Kim Quang Dao từ trong một mảnh hỗn độn tỉnh lại. Y ngồi thẳng lên nhìn ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng, mới phát hiện những cảnh tượng kia mà mình nhìn thấy thì ra chỉ là một giấc mộng.Đêm qua Giang Trừng chợt cảm phong hàn, sốt cao không giảm, y ngồi ở một bên giường canh giữ tới hơn nửa đêm, vì đối phương mà lau đi mồ hôi bên người, đút nước đút thuốc, cho tới tận lúc canh tư, mới có thể tạm nghỉ ngơi một lát.Kim Quang Dao nhớ lại cái loại cảnh tượng trong mơ, nhất thời có chút không dám tưởng tượng -- nếu là y chưa từng khống chế Giang Trừng rời đi Quan Âm miếu, kết cục cuối cùng lại sẽ là như thế nào?"Khụ khụ..."Giang Trừng hai mắt nhắm chặt căng thẳng mà ho hai tiếng, thoáng nhíu lại đầu lông mày, hai gò má lần thứ hai rút đi ửng đỏ nhiễm phải màu sắc trắng xám.Kim Quang Dao dùng khăn bố nhúng nước ấm giúp Giang Trừng lau mặt, tinh tế đánh giá khuôn mặt của hắn, càng nhìn càng cảm thấy ngũ quan của hắn ẩn chứa một loại tuấn mỹ sắc bén.Loại xinh đẹp này cùng với Lam Hi Thần ôn nhuận như ngọc không giống, nó sắc bén tựa như một cây kiếm ra khỏi vỏ, phát ra ánh sáng ngọc rực rỡ sáng chói, nhuệ khí bức người."Dựa vào cái gì? Ngụy Vô Tiện, con mẹ nó ngươi dựa vào cái gì!""Ta là món đồ gì? Ta liền đáng đời bị tiền đồ xán lạn của ngươi soi sáng đến không mở mắt nổi sao?"Kim Quang Dao đem miếng khăn bố ngâm vào bên trong bồn gỗ giặt sạch thì, nhớ tới Giang Trừng lúc trước ở Quan Âm miếu đối với Ngụy Anh đã nói.Y bỗng nhiên ý thức được, Giang Trừng kỳ thực cũng rất chói mắt. Chỉ là hắn đem hết thảy sự chú ý của chính mình đều đặt ở trên người Ngụy Anh, cho nên mới lại xem nhẹ ánh sáng phát ra từ bản thân."Giang Tông Chủ."Y động tác thuần thục mà vắt khô khăn bố bị thấm ướt, lại đem nó gấp xếp chỉnh tề, cúi đầu nhìn Giang Trừng vẫn còn đang ngủ say một chút, rủ rà rủ rỉ nỉ non nói: "Có hay không có người từng nói qua... Hai người chúng ta, kỳ thực rất giống?"Ở Giang Trừng nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày nay, Liên Hoa Ổ tích góp lại một đống lớn sự vụ cần xử lý cấp bách. Bởi vậy, sau khi thân thể hắn hơi có chút chuyển biến tốt, liền không thể không gắng gượng đứng dậy xử lý án văn.Cho đến chân trời nổi lên màu trắng bạc nhàn nhạt, Giang Trừng mới buông xuống cây bút trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đau nhức.Hắn mới vừa đứng dậy, liền cảm cảm thấy hoa mắt, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất."Giang Tông Chủ!"Một đôi cánh tay thon dài đúng lúc đỡ lấy thân thể của Giang Trừng, đỡ hắn chậm rãi trở lại trên giường nhỏ nằm tốt.Giang Trừng nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, mới lấy lại được sức, vừa mới mở mắt liền đón nhận nụ cười của Kim Quang Dao hàm chứa đau buồn lo lắng."Giang Tông Chủ nếu là thân thể không khỏe, có thể hay không để tại hạ làm giúp xử lý sự vụ?"Giang Trừng trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cảm giác trở nên hoảng hốt, càng coi chính mình lại trở về quá khứ -- Kim Quang Dao khi đó, vẫn là Tông Chủ của Kim Lân Đài, là một tiên đốc danh tiếng lẫy lừng."Chỉ là việc nhỏ, không cần làm phiền Kim Tông Chủ."Hắn bật thốt lên, sau khi nói xong mới ý thức tới chính mình giờ khắc này thần trí có chút mơ hồ, nhất thời lúng túng đến không biết nên nói cái gì cho phải."Ồ?" Kim Quang Dao nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo cười nói: "Nhưng ta bây giờ, đã không phải Kim Tông Chủ."Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, đối diện cặp mắt trầm tĩnh lưu chuyển ánh sáng kia của Kim Quang Dao, liền cảm thấy được có chút ngượng ngùng không tên, chợt mất tự nhiên mà rời đi tầm mắt.Kim Quang Dao cũng không có ý nhắc lại việc vừa nãy, tiếng nói ấm áp: "Ta trước đi trù phòng hầm ít canh nóng ăn tẩm bổ thân thể, lúc này có lẽ đã được rồi. Giang Tông Chủ trước tiên uống chút canh, lại cẩn thận nghỉ ngơi đi."Giang Trừng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình còn có thể lại một lần nữa ở bên trong Liên Hoa Ổ nhìn thấy Ngụy Anh cùng Lam Trạm -- dù sao ở lần trước ba người xuất thủ đánh lớn, hắn cũng đã chuẩn bị tốt cùng Ngụy Anh cả đời không qua lại với nhau."Giang Trừng, nghe Kim Lăng nói ngươi bị bệnh, chúng ta liền tới xem một chút."Ngụy Anh nhìn thân hình Giang Trừng rõ rệt hiện ra gầy gò rất nhiều, nhíu nhíu mày."Thần sắc của ngươi xác thực rất không tốt, tìm đại phu xem qua chưa?"Cái thằng nhóc con không giữ mồm giữ miệng này!Giang Trừng thầm mắng một câu, sau đó lắc đầu nói: "Không ngại, không nhọc hai vị quan tâm."Ngụy Anh biết Giang Trừng vẫn còn đang cáu giận chuyện bọn họ lần trước ở Tình Xuyên trấn động thủ, cũng không có ý lại tiếp tục đắc tội Giang Trừng, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề, câu được câu không mà cùng Lam Trạm nổi lên tán gẫu cả ngày.Hai người ở trong chính sảnh tán gẫu đến hăng say, Giang Trừng ngồi ở trên chủ tọa nhưng thủy chung không nói một lời, khuôn mặt tuấn dật âm trầm đến giống như lung lên một mảnh mây đen.Ngụy Anh cợt nhả mà cùng Lam Trạm nói chuyện phiếm hồi lâu, mới chú ý tới Giang Trừng vẫn không có mở miệng, liền trêu ghẹo nói: "Giang Trừng, ngươi tại sao không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng ngươi ngồi ngủ đây.""Ta không có hứng thú cùng các ngươi nói chuyện."Giang Trừng lạnh như băng đâm hắn một câu, đối đầu ánh mắt không có thiện ý của Lam Trạm, khóe miệng giương lên một tia ý cười châm chọc.-- Bầu không khí hai người bọn họ trong lúc đó, ở đâu là người bên ngoài có thể chen vào lời nói?Tuy rằng Ngụy Anh cùng Lam Trạm trong lúc đó không coi ai ra gì khiến Giang Trừng trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng đây quả thật là cũng là nằm trong dự liệu của hắn. Dù sao, trong mắt của Ngụy Anh vĩnh viễn chỉ có Lam Trạm -- hắn là Giang Trừng, lại không phải Lam Trạm.Điểm ấy tự mình biết mình, Giang Trừng vẫn phải có.Cái gọi là "Vân Mộng Song Kiệt", cũng có điều chỉ là một chuyện cười thôi. Ngăn cách thứ này, một khi đã sản sinh, liền cũng không còn cách nào tiêu trừ.Kỳ thực cũng không thể nói là có bao nhiêu căm phẫn, hắn chẳng qua là đối với Ngụy Anh tâm hoàn toàn lạnh mà thôi.Bất tri bất giác, sắc trời đã tối, điểm tâm môn sinh mang lên đã thay đổi vài bàn, nước trà cũng rót ra một chiếc lại một chiếc, Lam Trạm cùng Ngụy Anh nhưng từ đầu đến cuối không có ý phải đi."Giang Tông Chủ."Lúc này, một người uốn lượn mà đi, hướng tới đi vào chính sảnh, hướng Giang Trừng chắp tay thi lễ. Y ở trong sảnh nhìn quét một vòng, tựa như là mới chú ý tới Lam Trạm cùng Ngụy Anh, lại xoay người đối với hai người thi lễ một cái."Hàm Quang Quân, Ngụy công tử."Người kia mặc một thân tử y thông thường của Liên Hoa Ổ, dung mạo xa lạ mà lại bình thường, thân hình cùng xương cốt lại nhìn đặc biệt quen mắt, giọng nói lại cùng với người từng là Kim Tông Chủ có năm sáu phần giống nhau.Ngụy Anh cùng Lam Trạm ôm quyền đáp lễ, liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc--Người này hẳn là Kim Quang Dao? Y tại sao lại ở bên trong Liên Hoa Ổ?Giang Trừng thấy Kim Quang Dao xuất hiện, lại phất tay cho môn sinh đứng chờ ở một bên lui ra, để tránh khỏi không cẩn thận để lộ thân phận của y."Giang Tông Chủ, đều muộn như vậy, làm sao còn chưa nghỉ ngơi? Tiếp đón khách nhân chuyện như vậy giao cho tại hạ là tốt rồi, ngộ nhỡ Giang Tông Chủ chịu đựng khiến thân thể không tốt, A Lăng lại sẽ lo lắng."Kim Quang Dao chầm chậm nói ra một câu, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại, nhưng là chữ chữ như đinh, mỗi một cái đều vừa đúng mà đâm trúng chỗ quan trọng.Hắn ở bề ngoài là đang trách móc Giang Trừng thân thể chưa khỏi hẳn liền bận bịu tiếp đón khách nhân, còn bồi tiếp bọn họ ngồi tới đêm khuya, thật ra âm thầm chỉ trích Ngụy Anh cùng Lam Trạm không biết lễ nghi, cho đến lúc nửa đêm còn ở lại Liên Hoa Ổ quấy rầy Giang Trừng, không cho hắn nghỉ ngơi.Mà "Tiếp đón khách nhân chuyện như vậy giao cho tại hạ là tốt rồi." Câu nói này, càng là ám chỉ hai người bọn họ còn chưa đủ tư cách để Giang Tông Chủ tự mình tiếp đón.Lam Trạm cùng Ngụy Anh sau khi nghe xong, sắc mặt đều trở nên không dễ nhìn lắm, rồi lại hoàn toàn không có cách nào phản bác đối phương, dù sao Kim Quang Dao lúc nãy chỉ là ở đối với Giang Trừng nói chuyện.Nếu như muốn truy cứu đến cùng, y hoàn toàn có thể một mặt vô tội mà biểu thị chính mình chỉ là đang quan tâm tình trạng cơ thể của Giang Trừng, cũng không có ý chỉ trích hai người bọn họ."Hai vị dường như rất yêu thích điểm tâm cùng nước trà xanh của Liên Hoa Ổ. Không bằng tại hạ sai người chuẩn bị thêm một ít, để hai vị mang về Cô Tô đi?"Kim Quang Dao nhẹ nhàng liếc canh thừa trà lạnh trên bàn một chút, lập tức thu lại tâm tình trong mắt, đối với Ngụy Anh cùng Lam Trạm mỉm cười nói.Giang Trừng nghe được lời ấy, liền rõ ràng Kim Quang Dao là đang châm chọc hai người ở Liên Hoa Ổ ăn uống chùa cả một ngày, đến nay còn lại không đi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra thoải mái, trên mặt nhưng là không hiện ra, vẻ mặt vẫn lãnh khốc nham hiểm.Ngụy Anh phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được bọn họ tối nay ở tại đây ăn không ít điểm tâm, ngay cả trà cũng uống vài ấm, tán gẫu đến thỏa thích liền nhất thời đã quên rời đi, đúng là để cho Giang Trừng bồi tiếp bọn họ không công kéo dài hồi lâu.Hắn đang muốn đứng dậy cáo từ, lại nghe Lam Trạm lạnh lùng nói: "Kim Quang Dao, ngươi cùng Giang Trừng không quen không biết, vì sao vẫn giúp hắn nói chuyện?"Kim Quang Dao hơi hơi câu môi, vui vẻ nói: "Hàm Quang Quân lời ấy sai rồi. Giang Tông Chủ chính là đệ đệ của chị dâu ta, làm sao có thể nói là không quen không biết đây? Còn nữa, ta là có ý tốt hỏi thăm hai vị, như thế nào liền thành giúp Giang Tông Chủ nói chuyện?"Lam Trạm lời này ý định ban đầu là "Ngươi cùng Giang Trừng không quen", nhưng là bọn họ người Cô Tô Lam Thị nói chuyện đều quen thuộc vẻ nho nhã, cho nên liền thuận miệng dùng "Không quen không biết." Cái từ này, không nghĩ tới vừa lúc bị Kim Quang Dao tóm chặt chữ không tha, chợt cảm thấy khó chịu không thôi.Lam Trạm tu vi tuy cao, nhưng không thiện ngôn ngữ giao chiến, có điều hai, ba hiệp, liền bị Kim Quang Dao cây đinh mềm liên tiếp đánh trúng thua trận.Ngụy Anh vốn là không có ý định ở đây ở lâu, lập tức liền lôi kéo Lam Trạm đi tới một bên, đối với Kim Quang Dao cùng Giang Trừng khách sáo vài câu, sau đó xoay người cáo từ."Tạm biệt không tiễn."Kim Quang Dao thong thả thi lễ, vẫn không hề nhúc nhích mà nhìn theo hai người đi xa, trong đôi mắt xưa nay luôn là ấm áp nhu hòa xẹt qua một tia lãnh ý hiếm thấy.Giang Trừng chậm rãi đi tới bên cạnh y, thấp giọng hỏi: " Vì sao lại nói chuyện giúp ta?"Kim Quang Dao nhìn lại, nhìn chăm chú khuôn mặt lạnh lùng kiêm nghị của Giang Trừng, không khỏi thầm than một tiếng.-- Như hắn như vậy không muốn người lên tiếng tố khổ, trong lòng đau đớn lại có ai có thể biết?"Nếu như ta nói, ta là đang bởi vì Giang Tông Chủ bị người khác đối xử bất công... Ngươi tin sao?"~*~*~*~*~*~*~*~
Một phần bên tuyến Tiện Trừng...=========Ngụy Anh làm một giấc mộng rất dài.Hắn mơ thấy mình chết rồi. Một người tên là Mạc Huyền Vũ mượn trí nhớ của hắn hiến xá sống lại, ma xui quỷ khiến mà biết được tình cảm Lam Trạm chờ hắn mười ba năm. Cuối cùng "Ngụy Anh" bị Lam Trạm si tình cảm động, liền đồng ý cùng hắn cùng một chỗ, hai người từ đây trải qua cuộc sống hạnh phúc vui sướng.Ở trong Quan Âm miếu, khi hắn từ trong tay Giang Trừng tiếp nhận cái kia trần tình cất giấu mười ba năm, nội tâm vẫn chưa bởi vậy mà nổi lên bao nhiêu gợn sóng.Hắn ở trong giấc mơ, có thể vì Lam Trạm mà động thủ đánh Giang Trừng, cũng có thể ở trước linh vị Ngu Tử Diên nói nàng tính tình xấu xa, thậm chí có thể cho vì là Giang Trừng vì cứu hắn mà bị trọng thương lẩn tránh, chỉ vì cùng Lam Trạm mà tố nỗi lòng.Nhìn Giang Trừng nước mắt tràn mi mà ra, Ngụy Anh lập tức hoảng hồn, liều mạng muốn xông lên phía trước, nhưng thủy chung bị vây ở ngoài một đạo kết giới vô hình, không cách nào tiếp cận bọn họ.Người ở bên trong không nghe thấy Ngụy Anh cao giọng la hét, cũng không nhìn thấy sự tồn tại của hắn. Hắn thử nghiệm vô số lần, cuối cùng vẫn là uổng công vô ích, chỉ có thể suy sụp mà ngã ngồi ở trên mặt đất, nghe Giang Trừng khàn cả giọng bộc bạch, trong lòng giống như bị lăng trì cực kỳ đau đớn.Hắn rất muốn nói cho Giang Trừng, tất cả những thứ này đều không phải sự thật -- bởi vì người đó là Mạc Huyền Vũ, mà không phải Ngụy Vô tiện...."Ngụy Anh" biết Giang Trừng vẫn còn đang cáu giận chuyện bọn họ lần trước ở Tình Xuyên trấn động thủ, cũng không có ý lại tiếp tục đắc tội Giang Trừng, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề, câu được câu không mà cùng Lam Trạm nổi lên tán gẫu cả ngày.Hai người ở trong chính sảnh tán gẫu đến hăng say, Giang Trừng ngồi ở trên chủ tọa nhưng thủy chung không nói một lời, khuôn mặt tuấn dật âm trầm đến giống như lung lên một mảnh mây đen."Ngụy Anh" cợt nhả mà cùng Lam Trạm nói chuyện phiếm hồi lâu, mới chú ý tới Giang Trừng vẫn không có mở miệng, liền trêu ghẹo nói: "Giang Trừng, ngươi tại sao không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng ngươi ngồi ngủ đây."..."Giang Trừng, ta ở chỗ này đây!"Ngụy Anh lấy trạng thái du linh bồng bềnh ở bên cạnh người Giang Trừng, nhất thời cuống lên, liên thanh hô: "Giang Trừng! Ngươi đừng quan tâm hắn, hắn không phải Ngụy Vô Tiện! Ta mới phải!"Tâm tình sa sút Giang Trừng vẫn chưa nghe thấy Ngụy Anh cố gắng phát ra kêu gào, chỉ là lấy tay chống đỡ trán, mệt mỏi mà buông xuống mi mắt."Ta chắc chắn sẽ không như hắn như vậy lạnh nhạt ngươi, chỉ lo cùng Lam Trạm chuyện trò vui vẻ, đem ngươi gạt sang một bên!"Ngụy Anh một bên vì chính mình biện bạch, một bên nỗ lực đi nắm tay Giang Trừng, nhưng thủy chung không cách nào thành công, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ngón tay của hắn từ trong lòng bàn tay Giang Trừng xuyên qua."Giang Trừng! Giang Trừng ngươi nhìn ta một chút!"Ngụy Anh thấy Giang Trừng vẫn chưa từng phát hiện sự tồn tại của hắn, ảo não mà đập mặt bàn một cái, cuối cùng cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì.Hắn chưa từng gặp Giang Trừng ánh mắt cô đơn như vậy, cảm giác đau đơn bất lực tràn đầy lồng ngực, ngực căng cứng từng đợt phát đau.Mạc Huyền Vũ.....Ngụy Anh thần tình lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tên hắc y nhân kia ngồi ở bên cạnh Lam Trạm, đáy mắt dần dần tràn lên một tầng thù hận màu xám.-- Chờ ta trở lại, nhất định phải làm cho ngươi đau khổ.=============Ngụy Anh, ngươi gọi Mạc Huyền Vũ cũng sai rồi, người đó cũng không phải Mạc Huyền Vũ.Mạc Huyền Vũ thật sự rất đáng thương. Mạc Huyền Vũ chết, hồn phi phách tán, ta cũng là cảm thấy may mắn khi Mạc Huyền Vũ như vậy. Nếu như linh hồn hắn còn tồn tại du đãng ở nhân gian, nhìn Kim Quang Dao bị giết chết, rồi nhìn thấy người ta sử dụng thân thể mình cùng với người khác ân ái mỗi ngày... Không biết hắn là cảm thấy như thế nào? Ta chợt nhận ra, người đáng thương nhất trong MĐTS là Mạc Huyền Vũ, nếu hắn mạnh mẽ hơn, có thể tự báo thù thì tốt rồi...P/s: Chúc mọi người tết thiếu nhi vui vẻ ٩(♡ε♡ )۶ (mặc dù chẳng còn ai là thiếu nhi nữa) ¯\_(ツ)_/¯P/s 2: Edit ta luôn phải niệm nam mô cho tĩnh tâm...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me