TruyenFull.Me

Daragon Goi Ten Em La Nang

"Cháu mệt?"

Ông Yang vỗ nhẹ vào vai tôi, ân cần hỏi. Tôi chỉ khẽ lắc đầu một cái.

Ông ấy thở dài, hình như có dặn dò một vài điều gì đó, rồi lại bị thư ký gọi đi. Ngay lập tức, đám nhân viên bâu lấy tôi, thanh âm vọng ra từ họ chói tới tận tâm nhĩ.

"Dara, được giám đốc Yang hỏi thăm mà làm giá chưa kìa!"

"Càng ngày tôi càng nghi nhé, có phải giữa cô và ông ấy có mối quan hệ mờ ám nào đó?"

...

Giám đốc? Quan hệ? Tôi không quan tâm, một chút cũng không. Bây giờ, lồng ngực tôi như có cả khối đá đè lên, đau quặn. Thực

sự mông lung lắm, cảm xúc trong tôi lúc này là gì, bản thân tôi còn không xác định được, huống chi đem giãi bày với người

khác.

Tất cả chuyện này ập đến sau ngày Kwon Jiyong biến mất khỏi nhà tôi.

...

Một vài bà tám mất bình tĩnh, họ bắt đầu lay người tôi hòng moi được câu trả lời. Mệt mỏi quá, tôi phải làm gì mới thỏa mãn được các người đây???

"Đang giờ làm việc, các cô tập trung ở đây làm gì?"

Đám người chợt tản ra sau giọng nói đầy nghiêm khắc vừa rồi,

giám đốc Choi xuất hiện, không nói không rằng đến lôi tôi đi.

Tôi cứ vô hồn bước theo như vậy, cho tới khi bị đẩy sát vào tường.

"Giám đốc...anh làm gì vậy?"

"Câu đó tôi phải hỏi em mới đúng, mấy ngày hôm nay tâm trí em để đi đâu vậy?"

Tôi cúi gằm mặt xuống, một mực lắc đầu.

Choi Seung Hyun khẽ thở dài, từ từ ôm tôi vào lòng. Cái b**p gì vậy?!

"Em cứ như vậy thì tôi biết làm sao? Tôi đã định đề đạt em lên chức quản lý, vậy mà... Em có biết mẹ tôi thất vọng thế nào không?"

Tôi vùng ra khỏi người Seung Hyun, thanh âm phát ra xen chút ngạc nhiên lẫn khinh bỉ.

"Giám đốc, tôi không hiểu anh đang nói gì. Cái gì đề đạt? Cái gì thất vọng? Thực lực của tôi không đủ, và tôi cũng đã an phận với cái chân quét rác của mình. Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng lần sau, cảm phiền anh đừng quan tâm tôi theo kiểu đó nữa. Chúng ta, chỉ là quen biết đơn thuần thôi"

"Vậy...em nhận sự giúp đỡ của ông Yang thì sao? Vì ông ấy...là người tình của mẹ em?"

Bốppp!!!

Tôi thẳng tay giáng năm ngón lên khuôn mặt điển trai của Choi

Seung Hyun, hai mắt đỏ au bỗng ngập đầy nước. Anh ta điềm tĩnh đưa tay xoa gò má, trên môi bỗng nở một nụ cười khắc nghiệt.

"Em còn dám nói tôi? Em vốn căm ghét giám đốc Yang, vì đã

khiến gia đình em tan nát. Nhưng rồi sao? Em vẫn giả vờ thân

thiện để lợi dụng ông ấy, em hết lần này đến lần khác từ chối tôi, chỉ vì sẵn có mỏ vàng lớn như vậy. Tôi nói không đúng sao?"

Không đúng! Không đúng! Ngàn lần không đúng! Tôi phải làm sao để chứng minh? Phải làm sao?

Dòng nước tinh khiết mà mặn đắng trào ra khỏi khóe mắt. Tôi bỏ chạy. Hèn nhát. Nhu nhược. Choi Seung Hyun, anh chẳng là cái gì hết, anh muốn nghĩ gì về tôi cũng sẽ tùy anh quyết định, vì tôi...cũng chẳng là cái thá gì. Cứ cho là tôi xấu xa như vậy đi, cứ bỏ mặc tôi trong đống sình nhơ nhớp ấy đi...

Tôi ngã khuỵu giữa đường, mặc kệ xung quanh kẻ bàn người

tán. Chiếc xe buýt màu đỏ lao vụt qua, kéo theo một chuỗi kí ức mới đây thôi mà ngỡ như xa xôi lắm rồi.

...

Kwon Jiyong, anh đang ở đâu?

...

Nếu đã về với chốn linh thiêng, liệu có thể mang tôi đi cùng không? Nơi gọi là thiên đường ấy, sẽ tốt đẹp hơn chốn bụi trần đau khổ này chứ? Sẽ không có những muộn phiền, sẽ không

có sự cô đơn...sẽ là như vậy chứ? Thiên đường...liệu có chào

đón một kẻ xấu xa như tôi không?

Những giọt nước thi nhau nhỏ xuống mặt đường, sáng lấp lánh

dưới ánh nắng.

Mùa thu rồi đấy Kwon Jiyong, anh có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không, hôm đó trời còn nắng gay gắt hơn thế này. Ánh nắng ấy tàn nhẫn cướp ánh đi, rồi bóng đêm mang anh trở lại.

Tôi ghét anh như ghét đêm đen, nhưng nụ cười của anh lại bừng

sáng như nắng hạ, hơi thở của anh tựa ánh dương ấm áp. Tôi mải mê ngụp lặn trong đó, vô tình quên mất thứ cảm xúc đang len lỏi trong tim.

Tôi đã bao giờ nói rằng...tôi thích anh chưa?

Jiyong à, nếu không chịu được nắng, có thể đến ẩn mình trong

chiếc bóng của tôi được không? Nếu câu trả lời là có, xin đừng rời xa tôi thêm một lần nào nữa, được không? Tôi nhớ bình yên nơi anh, dù đôi khi không yên bình chút nào.

Nhưng, âm dương vốn cách biệt, vậy phải chăng tôi đã quá ngu ngốc?

...

Tôi gượng dậy, đặt tay lên tim trấn an bản thân. Dara, trong đầu

mày vừa có những suy nghĩ quái qủy gì vậy?

Nhịp đập trong lồng ngực trái chợt dồn lên, kéo luồng cảm

xúc điên rồ trở lại.

Một tia sáng lóe lên trong tôi.

Không...

Cảm giác ấy không thể là hư ảo, tôi thực sự đã thích...

Không!

Là...em yêu anh, Kwon Jiyong!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me