TruyenFull.Me

Dark X Shadow

Vậy là Erlaff đã chạy thoát, sẽ không thể khai thác được gì thêm từ hắn.

"Lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi."

Karl đang vò đầu bứt tai, tự trách chính mình vì đã để gã Vampire chạy thoát. Alice đang trấn an anh ta rằng đó chỉ là một sự cố nhưng có vẻ anh ta vẫn đang rất hối hận.

"Thế này trông không ổn lắm nhỉ?" – Aris nói.

"Ừ, mất một đầu mối quan trọng rồi. Nhưng giờ nói ra thì tình hình cũng không khá hơn được, có lẽ giờ chúng ta chỉ nên quay về lâu đài và bàn bạc thêm thôi. À, Rex đâu?"

"Chắc là đang phụ binh lính thu xếp ở phía cổng thành."

"Ta qua đó một chút."

Cảnh tượng ở cổng thành trông khá hỗn độn. Cổng thành bị phá vỡ, những căn nhà gần đó cũng thiệt hại khá nhiều, khá may mắn là nó không phải của người dân nên cũng không có vấn đề gì mấy, những chỗ như thế này là nơi quân thủ thành cư ngụ.

Đúng như Dan nghĩ, thiệt hại về người là khá lớn, phần đông binh sĩ đã bị thương, thậm chí là đã có người hi sinh. Chứng kiến những cảnh như thế, cậu không khỏi xót lòng.

Ở phía đằng xa, Rex đang phụ một binh lính khiên xác bọn quái vật chất sang một bên. Đống xác đó phải cao như núi, Dan bỗng rùng mình khi nghĩ lại về số Vampire đã tấn công thành phố hôm nay.

"Thật khủng khiếp."

"Đây là một cuộc chiến khốc liệt." – Aris nhận xét thêm.

Nói là vậy, nhưng có lẽ sắp tới đây, thành phố Rose sẽ còn hứng chịu một cuộc tấn công còn lớn hơn hôm này.

"Dracula, phải rồi. Erlaff đã nhắc đến cái tên này, đó là tên cầm đầu phe địch. Nhưng chúng ta vẫn không có thông tin gì về hắn."

"Có lẽ ta cần phải điều tra thêm về chuyện này. Hỏi lãnh chúa Robert thì sao?" – Aris gợi ý.

"Một ý kiến không tồi. Anh ra gọi Rex đi, bây giờ chúng ta sẽ về lâu đài."

"Được."

Trận chiến này, xem như nhóm Dan đã thành công. Trên đường trở về, Karl liên tục cảm ơn sự giúp đỡ của ba người cũng như xin lỗi về sai lầm của mình. Phải mất thêm một lúc để Aris trấn an anh ta. Alice thì không tỏ thái độ gì mấy, nhưng cái vẻ khó chịu thù ghét của cô với Dan thì đã không còn nữa. Dù sao thì, Dan cũng không để ý nhiều đến việc đó làm gì.

Rất nhanh sau khi trở về, tất cả mọi người đã hội kiến với lãnh chúa Robert để báo cáo về cuộc chiến.

"Thật sự lần này, các cậu đã giúp thành phố của ta rất nhiều, thay mặt người dân, ta cảm ơn mọi người."

Ngài Robert cúi đầu, thể hiện sự biết ơn đến những vị khách đã giúp đỡ bảo vệ thành phố.

"Ồ không, thưa ngài, xin ngài đừng làm vậy. Đó là điều mà chúng tôi nên làm mà thôi."

"Vậy, ta sẽ chuyển chủ đề một chút. Các cậu muốn được thưởng điều gì sau những đóng góp của mình?"

Đây là điều mà Dan đang mong đợi. Cậu quay sang nhìn hai người đồng đội, cả Aris và Rex đều gật đầu, đồng ý để Dan quyết định. Lúc này Dan mới nói ra mục đích thật sự của mình khi đến đây.

"Thưa ngài, thật ra thì, một người quen của chúng tôi đã bị bọn Vampire bắt đi, mục đích của chuyến đi này là để giải cứu cô ấy. Vì vậy, tôi mạo muội xin ngài trở giúp để có thể hỗ trợ chúng tôi trong việc giải cứu con tin."

Lãnh chúa Robert yên lặng trong giây lát rồi nói.

"Ra vậy, từ đầu ta đã cảm thấy các cậu làm những chuyện này không phải là vì tiền. Vậy các cậu còn yêu cầu điều gì khác không?"

"Với tất cả sự tôn trọng, điều đó là quá đủ với chúng tôi. Thưa ngài."

Nghe Dan trả lời, Robert mỉm cười.

"Được, dù gì chúng ta cũng có chung kẻ thù. Ta chấp nhận yêu cầu và sẽ giúp đỡ các cậu bằng tất cả những gì mình có. Thêm vào đó, trước khi mọi người hoàn thành mục tiêu, cứ ở lại đây, ít nhất thì ta cũng có thể lo cho những vị khách của mình một cách đường hoàng về vấn đề ăn uống và nơi ở."

Trước sự nhiệt thành của lãnh chúa Robert, Dan, Aris và Rex đều đứng dậy và cuối đầu cảm tạ.

"Cảm ơn ngài rất nhiều."

"Đó là chuyện ta nên làm, và các cậu xứng đáng nhận được nó với những việc đã làm cho ta và thành phố này."

Vậy là Dan đã thành công trong việc chứng tỏ bản thân và có được lời hứa trợ giúp của lãnh chúa Rose, từ đó tăng cơ hội giải cứu Anna thành công, điều mà cậu cho là quá sức đối với cậu cùng với hai người đồng đội.

Vấn đề tiếp theo là, cuộc tấn công sắp tới của kẻ địch, như những gì Erlaff đã tuyên bố, Dan cũng đã báo cáo về nó với lãnh chúa, giờ là lúc quyết định chiến lược thích hợp cho trận chiến sắp tới.

"Hiện tại thì chúng ta vẫn không biết chính xác khi nào bọn chúng tấn công, vì vậy từng giây từng phút đều rất quan trọng."

Aris nhận định tình hình, quả đúng là lúc này, họ phải gấp rút chuẩn bị mọi thứ.

"Thưa cha, có lẽ chúng ta nên phái vài người đi dò la khu vực xung quanh để dự đoán được hướng tiến công cũng như thời điểm kẻ địch tấn công." – Karl đề nghị.

"Con nói phải."

Lãnh chúa Robert ngay lập tức gọi một hầu cận gần đó đi thu xếp mọi việc.

Vấn đề cần bàn tiếp theo là về lực lượng tham chiến. Không yên lặng như những lần trước, lần này Rex đã chủ động tham gia trò chuyện bằng cách đặt câu hỏi.

"Ngài có thể cho chúng tôi biết hiện tại quân đội của ngài sở hữu có bao nhiêu người không?"

Thường thì đây là vấn đề ít người muốn tiết lộ, nhưng trong tình cảnh này, lãnh chúa đã xem Dan và bạn của cậu như những đồng minh tin cậy, nên ông không có việc gì phải giấu giếm.

"Thú thật với cậu, quân số ta có không nhiều, khoảng 3,000 người."

Một con số khiêm tốn, phải nói là như vậy. Vốn dĩ Rose là một thành phố bình yên, nên việc duy trì một lực lượng quân sự mạnh là không cần thiết. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, thành phố đang đối đầu với một mối nguy thật sự.

"Bọn Vampire đã tấn công được một thời gian, ấy vậy mà ngài vẫn duy trì một lực lượng quân đội có phần ít ỏi như vậy thôi sao?" – Aris không ngần ngại đặt ra vấn đề.

Lúc này, Alice lên tiếng.

"Thật ra trước đây, con số này còn ít hơn hiện giờ, cha tôi đã rất cố gắng để có thể tổ chức được một đội quân như bây giờ để bảo vệ người dân đấy. Việc phát triển một đội quân mạnh từ một lãnh địa vốn yên bình bao đời này như thành phố Rose, vốn không dễ dàng gì. Vả lại thành phố chúng tôi chủ yếu là canh tác nông nghiệp, nên không thể huy động quá nhiều người vào quân đội được, điều đó sẽ ảnh hưởng đến lực lượng lao động, anh phải biết điều đó."

Alice đứng bật dậy, dường như cô ấy đang không hài lòng với những gì Aris vừa nói, nhưng ngài Robert đã đưa tay nắm lấy vai rồi kéo cô ngồi xuống.

"Cậu nói đúng, đây là vấn đề do ta đã không chuẩn bị cho một lực lượng đủ mạnh. Việc đánh bật những cuộc tấn công nhỏ lẻ trước đây của bọn Vampire đã khiến ta chủ quan và không đẩy mạnh việc xây dựng phát triển lực lượng quân đội. Là lỗi của ta."

Lãnh chúa Robert nói với Aris.

"Dù không muốn đi nữa thì cũng phải thừa nhận rằng với bấy nhiêu lực lượng, ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Dù chưa biết rõ quân số của kẻ địch, nhưng sau trận giao tranh vừa rồi, tôi đoán sắp tới sẽ có hàng ngàn Vampire tấn công chúng ta."

Rex nói. Dường như anh ta đã dần hòa nhập và tham gia tích cực hơn vào việc thảo luận. Dan cảm thấy mừng vì điều đó.

"Vậy anh có ý kiến gì thêm về việc củng cố lực lượng không Rex?"

"Ngươi hỏi ta ư? Không, hiện tại ta không có ý kiến gì thêm."

"Trong thời gian vài ngày, việc tăng cường lực lượng dường như là bất khả thi. Nếu vậy, ta có nên ban bố lệnh động viên trong thành phố, kêu gọi những người có khả năng chiến đấu gia nhập để đối phó?"

Dan đề xuất, nhưng nhìn biểu hiện của Robert, cậu đoán là điều này khó mà thực hiện được. Ông ta lắc đầu đáp.

"Thành phố này chủ yếu là nông dân trồng hoa, vì vậy họ dường như chả có kỹ năng để chiến đấu. Nếu yêu cầu họ ra trận, ta sợ chúng ta sẽ có thương vong lớn, thậm chí nếu chỉ huy không tốt có thể làm rối loạn đội hình. Nếu muốn thì ít nhất phải mất vài tuần để rèn luyện kỹ năng chiến đấu cho họ, nhưng trong lúc này thì không thể."

Lúc này, Aris đặt ra câu hỏi.

"Vậy ngoài nông dân, trong thành liệu còn có những người khác không. Tôi đoán những người như thợ săn sẽ có khả năng chiến đấu nhất định."

"Thợ săn ư..."

Lãnh chúa đưa tay lên cằm nghĩ ngợi, như đang cố nhớ điều gì đó. Thấy vậy, Alice bằng thay cha mình trả lời.

"Ở thành phố này cũng một số thợ săn thú, họ làm việc theo nhóm và hoạt động nhiều trong rừng, họ cũng được trang bị súng, nên việc chiến đấu có lẽ sẽ không quá khó khăn."

"Nói mới nhớ, em thường ra ngoài săn bắn nên cũng có mối quan hệ khá tốt với bọn họ mà phải không, Alice?" – Karl.

"Vâng."

"Vậy được rồi, chúng ta sẽ liên lạc với họ và kêu gọi sự giúp sức."

Aris gật đầu đồng tình với Dan. Vậy là lực lượng chiến đấu đã tăng lên được một chút. Tạm gác chuyện đó, một vấn đề nữa là họ sẽ đối phó với kẻ địch như thế nào.

"Giờ tạm gác chuyện quân số, lần này chúng ta sẽ đối phó quân địch như thế nào?"

Hiện tại, ngoài việc không biết được số lượng cụ thể của kẻ thù, Dan và mọi người cũng không biết được chúng sẽ tấn công từ đâu và theo hình thức nào. Mọi khả năng cần được dự đoán để tránh bị rơi vào tình thế bị động khi cuộc chiến xảy ra.

Ngài Robert gọi người hầu lại và nói gì đó, cô ta đi đến kệ sách, lấy ra một miếng vải lớn và đem đến chỗ mọi người. Sau khi xác nhận đúng thứ mình cần, lãnh chúa trải nó ra bàn.

"Đây là bản đồ thành phố."

Tất cả mọi người đều chú ý và lắng nghe những gì lãnh chúa nói.

"Thành phố của chúng tôi có hai cổng, một cổng lớn ở phía Nam, và một cổng nhỏ ở phía Tây."

Robert chỉ lên phía bản đồ. Cổng Tây Dan và mọi người đã đi qua lúc vào thành phố, còn cổng Nam là nơi họ chiến đấu với Erlaff cách đây không lâu.

"Cậu có nghĩ là chúng sẽ tấn công ở cổng một lần nữa không, Dan?" – Lãnh chúa hỏi ý kiến của Dan.

"Vâng, sau trận chiến chiều nay. Thì tôi nhận thấy rằng kẻ thù không chỉ tấn công từ trên không, mà lực lượng trên mặt đất của chúng cũng rất mạnh, vì vậy, tôi đoán rằng cổng thành vẫn là nơi chúng sẽ hướng đến, nhất là khi cổng phía Nam đã bị thiệt hại khá nặng."

Lãnh chúa gật đầu đồng ý với quan điểm của Dan.

"Tuy nhiên, chúng vẫn có thể tấn công những nơi khác bằng những cuộc tập kích trên không, chúng ta không nên lơ là." – Karl nói.

"Anh nói phải, nếu vậy chúng ta có nên giàn trải lực lượng không?" – Alice hỏi.

"Việc đó sẽ làm cho quân đội của ta, vốn đã ít, nay lại càng bị căng mỏng và suy giảm sức phòng thủ."

Ngài Robert nhận định, đây là một vấn đề nan giải. Nếu như tập trung binh lực, họ có thể để kẻ thù lọt qua và tấn công bên trong thành phố một cách dễ dàng. Tuy nhiên, nếu chia nhỏ lực lượng và phòng thủ nhiều nơi, phòng tuyến của họ sẽ rất mỏng và với một lực lượng nhất định, kẻ thù có thể chọc thủng nó. Nếu điều đó xảy ra, đó sẽ là một thảm họa.

Dan và Aris đều thấy được điều này. Nếu phòng tuyến vỡ, sự rối loạn là không thể tránh khỏi và kẻ thù sẽ tận dụng điều đó để quét sạch tất cả.

Aris nhìn qua một lượt bản đồ rồi đề xuất.

"Vậy hiện tại ước tính chúng ta có 3,000 quân lính. Cổng thành chắc chắn sẽ là nơi cần tập trung quân lực. Theo tôi dự đoán, kẻ thù sẽ tấn công từ hướng Nam và hướng Đông, vì vậy cổng Nam sẽ là nơi ta cần tập trung quân lính nhiều nhất. Vậy hãy để 1,000 quân trấn thủ cổng Nam, cổng phía Tây sẽ có 500 quân, mặt phía Đông bố trí 500 quân lính, lâu đài là nơi trọng yếu, cũng cần 300 quân canh gác. Còn 700 quân, chúng ta dùng 400 người phòng thủ dọc bờ tường thành, cứ 10 quân sĩ thành một đội nhỏ, 300 quân lính còn lại, chúng ta chia làm 6 đơn vị lớn và đóng ở các điểm khác nhau trong thành phố để kịp thời ứng cứu các điểm bị tấn công. Các nhóm sẽ liên lạc với nhau bằng pháo hiệu. Mọi người thấy thế nào?"

Nếu như Aris đề nghị, đây sẽ là một biện pháp cân bằng. Vừa đảm bảo đủ số lượng để bảo vệ các khu vực trọng yếu, vừa có thể bao quát được toàn bộ thành phố.

"Tôi đồng ý với phương án này của anh." – Karl lên tiếng ủng hộ Aris.

Lãnh chúa cũng gật đầu, những người khác cũng không có ý kiến. Dan xem xét bản đồ một lần nữa rồi hỏi.

"Vậy còn chúng ta sẽ chia nhau hành động như thế nào đây?"

"Việc này?" – Có vẻ Aris chưa nghĩ tới.

"Ta sẽ đi với ngươi." – Rex chủ động đề nghị hành động chung với Aris. Điều này khiến anh ta cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng, Rex cuối cùng cũng đã trở nên dễ gần hơn.

"Vậy còn Dan..."

"Con hãy đi cùng cậu ấy, Alice."

"Tại sao lại là con?" – Alice quay lại hỏi cha mình.

"Với tính cách của con, chắc chắn sẽ không ngồi yên trong chuyện này. Vậy thì con cứ hành động cùng cậu ta, Aris và Rex đã đi với nhau rồi, nên con hãy đi với Dan. Còn anh trai con, ta sẽ giao cho nó ở lâu đài cùng với ta."

Rõ ràng Alice không hài lòng với quyết định này, cô định nói gì đó, nhưng nhìn sự nghiêm nghị của cha mình, cô lại không ý kiến gì nữa.

Như vậy, Aris và Rex sẽ phụ trách cổng phía Nam, còn Alice và Dan phòng thủ khu vực phía Đông. Cổng thành phía Tây, sau khi xem xét, mọi người quyết định để cho quân lính lo phòng thủ ở đây, vì đó là nơi có khả năng bị tấn công thấp hơn.

"Thưa ngài, chúng tôi còn một chuyện cần nói."

Dan xin lãnh chúa nán lại sau khi họp bàn tình hình.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi cần có một thông tin muốn hỏi ngài. Ngài có biết về cái tên Dracula không?"

Đó là kẻ đứng đầu phe địch mà Erlaff đã nói đến, những người khác cũng yên lặng chờ câu trả lời của lãnh chúa về vấn đề này.

"Tại sao cậu lại biết đến cái tên này?" – Ngài Robert ngạc nhiên hỏi lại.

"Thưa cha, đó là tên của kẻ đứng sau những chuyện này, chúa tể Vampire, Dracula." – Alice nói.

Lãnh chúa sững người, ngồi xuống ghế và im lặng. Vậy là ông có biết đến hắn ta, Robert phản ứng như vậy vì lý do gì.

Không nói một lời nào, Robert đứng dậy, đi tới chiếc tủ gần đó và lấy ra một bức tranh đặt lên bàn.

Bức tranh vẽ một phụ nữ trẻ tuổi, nhìn rất giống với Alice. Robert nói với Alice và Karl.

"Đây là bà nội của các con."

"Bà nội đây sao, chúng con rất ít khi được nghe kể về bà, nghe nói bà mất khi còn trẻ."

Dường như ngay cả Alice và Karl cũng không biết nhiều thứ về bà của mình.

"Đúng vậy."

Ngài Robert chậm rãi ngồi xuống và kể lại mọi chuyện.

"Sở dĩ ta ngạc nhiên khi nghe đến cái tên Dracula như vậy, vì theo ta biết, hắn đã chết từ rất lâu rồi."

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng sau đó trấn tĩnh lại, dù sao thì đó cũng là một Vampire, việc hắn đã chết cách đây rất lâu cũng không có gì lạ. Điều quan trọng mà Dan cùng mọi người quan tâm là câu chuyện đằng sau.

"Theo như ta biết, Dracula, tên thật của hắn là Dracula Vlad, thuộc dòng dõi bá tước, lãnh chúa của thành Wallia. Nhà Vlad vốn dĩ có quan hệ tốt với nhà Rose của ta. Ông ngoại ta và cha của Dracula vốn là bạn thân của nhau.

"Ông ngoại sao? Vậy lãnh chúa đã lấy họ của mẹ ư?" – Dan nghĩ thầm.

"Vì hai nhà có mối quan hệ tốt với nhau, nên Dracula đã có tiếp xúc và phải lòng mẹ ta. Lúc đó hắn đã 44 tuổi, còn mẹ ta chỉ mới 26 tuổi, tuổi tác của cả hai chênh lệch khá lớn. Người ta kể rằng hắn là một kẻ lập dị, nên đến 44 tuổi vẫn còn độc thân, dù người em nhỏ hơn hắn 8 tuổi đã lập gia đình từ lâu. Dĩ nhiên, với độ tuổi chênh lệch như vậy, mẹ ta không hề có cảm tình với hắn, và mẹ ta cũng đã hẹn ước với cha ta, một học giả trẻ tuổi trong thành Rose."

Nếu theo đúng lời lãnh chúa nói, thì những chuyện đang xảy ra rất có thể đã bắt đầu từ rất lâu, từ thời cha mẹ của ông ấy.

"Rồi mọi chuyện xảy đến, vì tình yêu cuồng nhiệt, Dracula đã bắt cóc mẹ ta, tiểu thư Lily Rose. Điều đó khiến cả hai nhà Rose và Vlad cảm thấy bất ngờ, phẫn nộ. Trước hành động quá khích của hắn, cả hai bên đã kịch liệt phản đối và tìm mọi cách để hắn thả mẹ ta ra nhưng vô ích. Để rồi sau đó, trong một nỗ lực giải cứu, học giả trẻ Adam, cha ta, đã vô tình tước đi mạng sống của Dracula."

Vậy ra đó là lý do mà ngài Robert nói rằng Dracula đã chết từ lâu. Theo như những gì ông kể, thì đây chính là nơi mà mối thâm thù đại hận của gã Vampire đó với gia tộc của ông bắt đầu.

"Vậy sau đó thì sao thưa cha?" – Alice hỏi.

"Dù rất thương tiếc đứa con trai cả, bá tước Vlad vẫn nhận trách nhiệm về phía gia tộc mình. Ngài ấy đã không truy cứu hành động đó của cha ta. Sau đó, con trai thứ của nhà Vlad trở thành người thừa kế gia đình sau đó và vẫn giữ mối giao hảo với thành Rose chúng ta. Cha ta và mẹ ta đã kết hôn với nhau, vì mẹ ta là đứa con duy nhất trong gia đình. Cha ta đã được ông ngoại ta nhận làm con trai, mang họ Rose và trở thành lãnh chúa kế nhiệm của thành phố. Một năm sau, ta đã chào đời, và thật đáng buồn, mẹ ta đã phải đánh đổi sinh mạng của mình vì điều đó."

Lãnh chúa đưa tay lên che mặt, tỏ rõ vẻ buồn bã. Cũng phải thôi, khi ông còn chưa được gặp mẹ mình. Có lẽ những điều ông biết về mẹ cũng chỉ qua những lời kể của cha. Alice bên cạnh thấy vậy liền an ủi cha mình.

Nhưng cậu chuyện không thể dừng lại ở đó, Dan đoán như vậy. Dracula đã tái sinh như thế nào, từ đâu hắn có được số lượng tay sai lớn như vậy? Chẳng lẽ trong một khoảng thời gian kể từ lúc hắn tái sinh không có lấy một thông tin nào, hay hắn chỉ mới sống dậy trong thời gian gần đây?

Không thể giải đáp thắc mắc trong lòng, Dan bèn đặt thêm một câu hỏi nữa cho Robert.

"Thưa ngài, tôi có một câu..."

Chưa kịp nói hết câu, Karl đã ra hiệu cho Dan dừng lại, tỏ ý muốn để cha mình nghỉ ngơi. Dan thấy vậy thì cũng từ bỏ ý định, nhưng Robert nhận ra điều đó và nói.

"Có vẻ cậu vẫn còn thắc mắc điều gì nhỉ, Dan."

"Vâng."

"Vậy cậu cứ hỏi đi."

"Nhưng thưa cha..."

Karl tỏ vẻ can ngăn, nhưng Robert ra hiệu rằng ông vẫn ổn và bảo Dan tiếp tục.

"Thưa ngài, tôi muốn hỏi rằng ngài còn thông tin gì thêm về Dracula không."

"À, là chuyện đó. Vậy ta sẽ kể về những điều ta biết, sau khi Dracula chết được một thời gian. Hai thành phố Rose và Wallia vẫn có mối quan hệ khăng khít, dưới sự lãnh đạo của hai lãnh chúa mới là cha ta và em trai Dracula. Thế nhưng một ngày kia, tin xấu ập đến. Toàn thể nhà Vlad bị một đám quái vật tấn công và sát hại ngay trong lâu đài, thành phố Wallia chìm vào trong hỗn loạn. Lúc đó cha ta đã dẫn người đến ứng cứu thành phố, nhưng đã quá muộn, điều duy nhất chúng ta có thể làm là dẫn người dân thoát khỏi đó và đến thành Rose sinh sống."

Cả gia tộc Vlad đã bị sát hại, có thể đây là hành động trả thù chính gia đình của mình bởi Dracula chăng? Có thể hắn cho rằng mình đã bị gia đình bỏ rơi, hắn muốn những người phản bội hắn phải trả giá? Vẫn chưa thể xác nhận điều đó.

"Vậy việc đó là do Dracula làm sao, thưa ngài?" – Aris đặt câu hỏi.

"Rất có thể, theo mô tả của những người ở thành Wallia, thì đám quái vật đó là Vampire."

Nếu chính xác là vậy, thì sau khi tấn công trả thù gia đình mình, Dracula hẳn sẽ hướng sự chú ý về phía thành Rose. Như vậy thì việc Vampire tấn công thành phố sẽ dễ dàng được giải thích. Tuy nhiên...

"Vậy sau đó thì thế nào, thành phố của ngài đã bị bọn Vampire tấn công ư?"

Nghe câu hỏi của Dan, lãnh chúa đáp lại bằng một cái lắc đầu khiến tất cả đều ngạc nhiên.

"Không, một điều kì lạ là sau đó nhiều năm liền, bọn quái vật đó biến mất, ta và cha tuyệt nhiên không còn nghe được thông tin gì về bọn chúng nữa."

Chuyện này, liệu là có ẩn khuất gì chăng? Không lý nào bọn chúng lại biến mất như vậy. Dan quay sang nhìn Aris như muốn xin ý kiến, nhưng Aris yên lặng không nói gì.

"Điều gì đã khiến chúng dừng lại chứ?" – Alice lẩm bẩm.

Tất cả đều yên lặng trước câu hỏi của Alice.

"Có thể có một thế lực nào đó đáng bận tâm hơn là thành Rose chăng?"

Aris bỗng đưa ra phán đoán. Đây có thể là một giả thuyết hợp lý cho trường hợp này.

Lúc này, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, mọi người đều đang suy nghĩ về những nghi vấn được đặt ra. Nhưng Karl đã lên tiếng để đánh tan đi sự yên lặng đó.

"Dù sao thì việc đó cũng không quan trọng bằng trận chiến của chúng ta sắp tới, ta tạm gác lại nó đi."

Nói đoạn anh ta quay mặt về phía cha mình nói tiếp.

"Thưa cha, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Mọi người đã mệt mỏi sau trận chiến rồi, ta nên sắp xếp để tất cả nghỉ ngơi. Nếu còn điều gì cần bàn bạc, ta có thể nói tiếp trong bữa tối."

Karl nói đúng, Dan và đồng đội đã trải qua một trận chiến khó khăn, lúc này đây họ đang rất cần được nghỉ ngơi. Nhận ra cuộc trò chuyện này kéo dài lâu hơn so với dự kiến, lãnh chúa cũng đồng ý với con trai.

"Được rồi, vậy chúng ta đến đây thôi. Mọi người hãy quay về nghỉ ngơi đi. Alice, hãy đốc thúc mọi người chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn."

Alice lập tức đi đến nhà bếp để thu xếp, còn Karl thì tiễn nhóm Dan về phòng.

Tối hôm đó, một bữa ăn được dọn lên, và trông nó còn thịnh soạn hơn so với bữa trưa. Tất cả đồ dùng ăn uống thậm chí còn được thay thế bằng bạc. Hẳn đây là lời cảm ơn của lãnh chúa đến nhóm Dan những gì họ đã làm.

Lần này Karl là người đón Dan và đồng đội đi đến phòng ăn, nhưng khi đến nơi, anh ta lại xin cha cho mình về phòng nghỉ ngơi vì cảm thấy không khỏe. Mặc dù muốn con trai ở lại ăn cùng nhưng ngài Robert cũng đành chấp thuận chuyện đó.

"Anh ấy làm sao thế nhỉ, mới nãy còn bình thường mà?"

"Không sao, ta đã sắp xếp để người hầu mang đồ ăn lên phòng nó rồi. Giờ thì mọi người, xin cứ dùng bữa tự nhiên."

Mọi việc diễn ra không khác buổi trưa là mấy, mọi người vẫn thảo luận thêm về Dracula và phương án tác chiến, nhưng cũng không nhiều.

Một người hầu mang một mâm ăn nhỏ đến gần lãnh chúa và nói điều gì đó khiến Dan chú ý. Có vẻ như Karl thật sự không muốn ăn.

Lãnh chúa quan sát mâm đồ ăn bị đem xuống một chút rồi kéo người hầu lại gần và nói thứ gì đó, sau đó cô ta liền đi về phía nhà bếp.

"Sao vậy thưa cha?"

"Có vẻ anh con không muốn ăn những món này. Ta đoán một bát súp nóng sẽ ổn hơn nên đã cho người đổi món và đem lên cho nó rồi."

Đúng như Robert nghĩ, người hầu đã quay lại thông báo bằng Karl đã chịu ăn rồi. Nhưng Robert lại trông không mấy vui vẻ, ông cười một cách đầy ẩn ý khiến Dan cảm thấy hơi thắc mắc về hành động này của ông ta.

Sau khi bữa tối kết thúc, Dan quyết định đi dạo một lát cho khoai khỏa đầu óc, Aris và Rex cũng đi cùng. Dường như họ đã thân thiết với nhau hơn một chút.

Đêm hôm nay trời khá không được đẹp cho lắm, vẫn có khá nhiều mây mù. Dan đoán rằng đó là những gì còn lại của cuộc tấn công bọn Vampire thực hiện lúc chiều. Vì sợ ánh sáng mặt trời, mỗi lần chúng tấn công đều là lúc mây mù, mà thậm chí là chúng tự tạo ra mây mù để tiện bề hành động.

"Một lũ phiền phức." – Rex nói trong khi đá chân về phía cái lan can bên cạnh.

Phản ứng như vậy cho thấy Rex không mấy dễ chịu với kẻ thù. Aris thấy thế thì vỗ vai Rex.

"Thôi, đừng có như thế. Giờ là lúc chúng ta nên thư giãn."

Rex không đáp lại mà cúi xuống xoa đầu Harat khiến nó tỏ vẻ thích thú. Một khoảnh khắc yên bình khiến Dan cảm thấy dễ chịu, nhưng cậu vẫn không thôi lo lắng về Anna, không biết cô có ổn không.

Dan ngước nhìn lên bầu trời vắng sao hôm nay, mọi thứ phía trước vẫn còn mù mờ và không ai đoán được. Dan ước rằng Ray có thể ở đây và cho cậu lời khuyên. Nhiều chuyện xảy ra khiến Dan không biết phải làm thế nào.

Nhìn thấy vẻ trầm tư của bạn mình, Aris đập tay vào lưng Dan và hỏi.

"Sao thế? Lại nghĩ về mẹ cậu sao?"

"Phải."

Aris cười nhẹ.

"Tôi biết, nhưng lo lắng không phải là điều cậu cần làm bây giờ. Chúng ta đã biết được kẻ đang bắt giữ mẹ cậu, việc cần làm bây giờ là đánh bại hắn và giải quyết mọi thứ. Cậu phải giữ bình tĩnh thì mới có thể làm được việc đó, nó không dễ dàng đâu."

"Tôi biết. Đúng là tôi hiện giờ đang lo âu và cảm thấy mình không đủ khả năng làm việc này, giá như..."

"Giá như Ray có ở đây để giúp cậu ư?"

Dan gật đầu. Aris thấy thế thì xua tay.

"Hãy tự mình thực hiện điều đó đi, cậu có thể làm được. Tin tôi đi. Nhưng có một điều mà tôi thấy ở cậu, trông cậu có vẻ luôn căng thẳng và không tự tin, có thể cho tôi biết lý do được không?"

Câu hỏi của Aris làm tỏ vẻ bối rối, có vẻ như đó là vấn đề cậu không muốn nhắc đến. Aris thấy thế thì cũng không ép cậu phải trả lời.

"Nếu cậu thấy không thoải mái, thì thôi vậy."

Thế nhưng Dan đã nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân và trả lời.

"Trước khi biết đến danh tính mẹ thật của mình. Tôi đã sinh sống ở đất nước này trong một gia đình nông dân hạnh phúc. Đó là những ngày tươi đẹp trong cuộc đời tôi. Rồi mọi thứ ập đến, làng chúng tôi bị tấn công, bố mẹ đã hi sinh thân mình để cứu tôi, nhưng cũng không thể giúp tôi thoát khỏi nanh vuốt quái vật. Và người đó đã xuất hiện..."

"Là Ray ư?"

Dan gật đầu.

"Dù ông ấy chỉ có thể cứu lấy tôi, nhưng cũng đã giúp mẹ tôi có thời gian nói cho tôi biết về thân thế của mình. Sau đó tôi được gửi đến một nhà thờ để nuôi dưỡng. Đến lúc tôi 15 tuổi, ông ấy đưa tôi gia nhập tổ chức và trở thành thầy của tôi. Sau những biến cố, có thể nói, tôi xem ông ấy như một người cha, một người thầy, và cũng là một người hùng, người mà tôi mang ơn, ngưỡng mộ và luôn luôn noi theo."

Dan dừng lại giây lát, cúi nhìn xuống đôi tay đang ghì chặt lấy lan can của mình.

"Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng, tôi không thể được như ông ấy. Dù đã rất cố gắng rèn luyện, nhưng dường như tôi vẫn còn quá yếu đuối, thậm chí còn không đủ tư cách để sát cánh chiến đấu cùng ông ấy."

Dan lắc đầu cười khổ, Aris cũng thấy cảm thông với cảm giác của Dan, vì anh cũng có thể cảm nhận được Ray là người mạnh mẽ như thế nào.

"Thế nên cậu luôn đặt áp lực lên bản thân, luôn luôn cố gắng và học theo ông ta, phải không?"

"Phải, tôi không muốn bản thân trở thành một gánh nặng."

Cảm giác này, Aris có thể hiểu được, khi đứng trước một người như Ray, một tồn tại mà anh chưa gặp qua, anh cũng thấy mình thật nhỏ bé. Những tự tin trước đây dần biết mất, huống hồ gì Dan đã ở bên cạnh ông ta lâu như vậy, sẽ rất dễ rơi vào sự tự ti khi ở cạnh người quá xuất sắc.

Tình huống này, Aris cũng không biết phải khuyên nhủ Dan như thế nào cho hợp lý.

"Tôi rất thông cảm với cậu, lần đầu chứng kiến sức mạnh thật của Ray, mọi thứ tôi biết gần như sụp đổ. Ông ta là một tồn tại áp đảo và đánh bật mọi sự tự tin và kỹ năng chiến đấu của tôi. Nên lúc đầu, tôi cảm giác khá giống cậu."

Dan thở dài, nhưng Aris lại tiếp tục.

"Tuy nhiên, tự đặt áp lực cho bản thân như vậy, chưa hẳn là điều tốt. Liệu việc cậu đang làm như thế có phải là điều Ray muốn không? Dĩ nhiên, ông ấy muốn cậu tốt lên, nhưng không phải theo cách tiêu cực như vậy. Ông ấy bảo vệ cậu, không đồng nghĩa với việc cậu là gánh nặng. Ray bảo vệ cậu, vì cậu là một người quý giá đối với ông ấy và ông ấy muốn làm thế."

"Nhưng nếu cứ mãi như thế, thì tôi sao có thể sánh vai cùng ông ấy?"

"Tôi biết. Nhưng liệu cách cậu đang làm có đúng không, tự đặt kỳ vọng và áp lực cho bản thân, luôn cố gắng để được như Ray, liệu cậu có trở thành phiên bản tốt nhất của mình? Đó là điều Ray muốn, hay sự nỗ lực và tiến bộ hàng ngày của cậu mới là điều ông ấy muốn thấy. Tin tôi đi, phải gỡ bỏ những thứ áp đặt đó, cậu mới có thể vươn xa hơn được."

Những lời Aris nói ra đã tác động đến Dan, nó khiến cậu suy nghĩ lại những việc cậu đã làm trước đây. Những kỳ vọng, áp lực đó, liệu Ray có muốn như vậy không? Nếu thực sự rũ bỏ những điều đó, cậu có trở nên tốt hơn hiện tại không?

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, miễn là cậu vẫn luôn tiến về phía trước, như vậy là ổn."

Lúc này Rex, người im lặng từ đầu tới giờ bỗng lên tiếng.

"Tự gây áp lực một cách thái quá như thế, ngươi sẽ bỏ lỡ nhiều thứ lắm đấy."

Nói rồi Rex đứng dậy, dắt Harat đi chỗ khác. Dan cảm thấy khó hiểu khi Rex làm vậy, còn Aris thì bật cười.

"Được rồi, bỏ qua đi, hôm nay cậu hãy thư giãn đi. Từ giờ, hãy cố gắng mỗi ngày, nhưng đừng có tạo áp lực lên bản thân quá nhiều nữa."

Dan không nói gì, chỉ thở một hơi dài, cả hai cùng nhau ngước nhìn lên trời. Mây đã tan đi một chút, bầu trời cũng dần quang đãng trở lại.

Ngày hôm sau.

Vẫn chưa có tin tức gì của kẻ địch được báo về. Dan, Aris cùng Rex được Karl mời đi xem binh sĩ luyện tập và chuẩn bị cho trận chiến. Alice cũng đã lên đường đi gặp hội thợ săn ở thành phố, mọi thứ đều đang rất khẩn trương.

Theo như Aris quan sát, trình độ tác chiến của binh lính thành Rose thuộc hàng, như vậy là cuộc chiến này vẫn còn hi vọng.

Ở doanh trại, nhóm Dan gặp lại Alin, chỉ huy trận chiến ở cổng thành hôm trước. Một viên chỉ huy điển hình, với cơ thể cân đối, khuôn mặt có phần nghiêm nghị dù cho còn rất trẻ, cùng với đôi mắt trông đầy nhiệt huyết.

Anh ấy bước đến và cúi đầu trước nhóm Dan.

"Cảm ơn các cậu đã cứu tôi ngày hôm qua."

Alin nói với một thái độ biết ơn sâu sắc, kể cũng phải, nếu không có phát súng đó của Dan, có lẽ Erlaff đã lấy đi cái mạng này của anh ta.

Thế nhưng anh ta tỏ thái độ như thế khiến Dan không cảm thấy tự nhiên cho lắm.

"Không có gì đâu, anh đừng làm vậy. Tôi chỉ là làm việc mình nên làm mà thôi."

Alin đứng lên, với vẻ niềm nở.

"Công tử Karl nói là các cậu sẽ đến đây để xem binh sĩ luyện tập và dặn dò tôi tiếp đón mọi người. Nào, giờ ta đi thôi."

Với Alin dẫn đầu, nhóm Dan đi một lượt qua doanh trại nơi các binh sĩ đang tập luyện cho việc chiến đấu sắp tới. Tất cả đều đang hừng hực khi thế dù biết rằng những gì sắp xảy đến sẽ rất khốc liệt và bất cứ ai cũng có thể mất mạng, không ai trong số những người ở đây tỏ vẻ lo sợ cả.

"Đây là lực lượng tiên phong, họ được trang bị giáo dài, khiên chắn cùng với giáp nặng. Nếu kẻ địch tấn công trên bộ, đây sẽ là những binh sĩ đầu tiên chạm trán với chúng."

Alin chỉ về hướng những binh sĩ đang luyện tập ở phía trước. Nhìn qua thì có vẻ họ được trang bị áo giáp, khiên và giáo đầy đủ như lời anh ta nói. Những binh sĩ này đang luyện tập theo đội hình, nó tạo nên một bức tường khiên vững chãi nhằm ngăn cản kẻ địch tiến công.

"Tôi muốn qua đó xem kỹ một chút, được chứ?" – Aris nói.

"Dĩ nhiên là được."

Aris đến quan sát một lượt hàng ngũ rồi mượn tấm khiên chắn của binh sĩ đề xem thử. Theo anh ta nhận định thì nó khá chắc chắn, thanh giáo mà mỗi binh sĩ sử dụng cũng không tệ, có điều...

"Tôi nghĩ mũi giáo chưa được gắn chặt cho lắm, anh cần cho thợ rèn kiểm tra và sửa lại sớm nhất có thể."

Nói rồi Aris đưa vũ khí cho Alin kiểm tra, sau khi xác nhận rằng điều anh nói là đúng, viên chỉ huy liền cho người đi gặp thợ rèn để điều chình lại ngay tức khắc.

"Điểm tiếp theo đó là..." – Aris liếc mắt nhìn bức tường khiên trước mặt mình một lần nữa. "Tôi thấy đội hình này chưa đủ vững chãi."

"Ý cậu là sao?" – Alin vẫn chưa hiểu ý cho lắm.

Thấy vậy, Aris đến và ghé vào tai Rex nói gì đó. Rex gật đầu hiểu ý rồi đi về phía xa. Sau đó anh quay lại nói với Alin.

"Anh hãy nói các binh sĩ giữ vững khiên chắn và chuẩn bị nhé."

Alin ngây người một lúc nhưng vẫn bảo mọi người chuẩn bị. Nhận thấy mọi thứ đã đúng ý mình, Aris cất tiếng gọi.

"Được rồi Rex, giờ thì đến lượt anh đấy."

Vừa nghe hiệu lên của Aris, Rex từ phía xa lấy đà chạy nhanh về phía hàng ngũ binh sĩ, và...

Đúng như Aris dự đoán, Rex dễ dàng xuyên qua từng hàng khiên chắn và xô ngã hàng loạt binh sĩ khiến đội hình của họ bị phá vỡ. Alin ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra, còn Aris thì thở dài.

"Như anh đã thấy, chỉ một mình anh chàng bán Orc của bọn tôi đã có thể làm đến mức này. Thì việc đối đầu với lũ Tank Vampire là điều không thể."

Giờ thì Alin đã hiểu ra vấn đề mà Aris nói, nhưng mà làm sao để giải quyết nó cơ chứ. Với một điểm yếu lớn như thế này, trong khi chỉ vài ngày nữa là quân địch đã có thể tấn công rồi.

"Chết thật. Phải làm sao đây."

Alin vò đầu, vấn đề phía trước anh ta không thể nghĩ được cách giải quyết. Cũng khó trách, thành phố này đã có một quãng thời gian yên bình dài mà không hề biết đến chiến tranh, binh sĩ chủ yếu là làm công tác trị án và không chiến đấu nhiều, chả trách trình độ tác chiến của họ không được tốt. Vả lại đa phần Vampire tấn công thành phố trước giờ đều là tập kích trên không, nên lực lượng bộ binh cũng không có cơ hội trau dồi kinh nghiệm thực chiến.

Rex trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Có vẻ anh ta có chút xây xát do vũ khí của các binh sĩ gây ra. Dan lấy trong túi ra một cuộn khăn tay và đưa cho Rex.

"Tay anh chảy máu rồi kìa, cầm lấy."

"Không sao, không nhằm nhò gì."

Nói thể nhưng Rex vẫn nhận lấy chiếc khăn từ Dan để lâu khô vết thương, rõ là anh ta đã trở nên hòa đồng hơn, điều đó khiến Dan cảm thấy vui và bất giác cười nhẹ.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Về phía Aris, anh ta đi về phía các binh sĩ và quan sát họ một cách kỹ lưỡng. Có vẻ như anh ta đang tìm cách cải thiện tình hình, dĩ nhiên rồi, với khả năng chiến đấu như thế này, họ sẽ khó có cơ hội chiến thắng.

Cơ mà điều Dan chú ý là tại sao Aris lại có thể nhận ra điểm yếu của các binh sĩ sớm như thế. Đây không phải lần đầu tiên anh ta làm Dan ngạc nhiên về khả năng của mình. Vốn anh ta từ một tên cướp rồi mới nhập hội cùng Dan, nhưng kiến thức, kỹ năng của anh ta thật không tầm thường chút nào. Anh ta cũng là một người có phong thái khác người, dù đôi lúc hay bỡn cợt và thiếu nghiêm túc.

"Rốt cuộc anh ta là ai?" – Câu hỏi đó bỗng nảy lên trong đầu Dan, nhưng có vẻ hiện giờ nó không quan trọng. Dan không thấy Aris có ẩn ý gì khác, ít ra anh ta là một đồng đội đáng tin cậy, Dan cảm nhận như vậy, và thế là đủ.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, có vẻ Aris đã tìm ra điểm yếu của đội hình này.

"Tôi biết rồi."

"Ý cậu là?"

"Cách để đội hình của chúng ta vững chải hơn."

Nói rồi anh tiến đến chỗ binh sĩ và chỉ điểm cho họ.

"Đội hình lúc nãy của các anh không được vững chắc vì nó còn thiếu tính liên kết, và tư thế của các anh cũng không ổn."

Aris đến bên cạnh một binh sĩ, ấn vai anh ta xuống.

"Các anh phải giữ trọng tâm của mình ở mức thấp, hai chân rộng bằng vai, một trước một sau, hơn nữa phải đứng sát vào nhau để tạo sự liên kết trong hàng ngũ. Mỗi người cần phải giữ chắc tấm khiên của mình, người phía sau làm điểm tựa cho người phía trước, hành động một cách thống nhất, có như vậy mới gia tăng khả năng phòng thủ trước kẻ thù."

Sau đó, Aris yêu cầu mọi người thực hiện theo lời anh nói rồi cho Rex mô phỏng tấn công một lần nữa. Lần này kết quả đã tốt hơn trông thấy, Rex chỉ xô ngã được vài hàng khiên đầu tiên trước khi bị chặn lại.

"Được rồi, mọi người hãy luyện tập thêm đi. Hãy nhớ rằng trong trận chiến sắp tới rất có thể chúng ta sẽ đối đầu với những kẻ thù to lớn và mạnh mẽ như vậy."

"Đã rõ."

Quân sĩ đồng loạt trả lời, trông họ đang hừng hực khí thế.

"Trận chiến sắp tới, sẽ đáng trông đợi lắm đấy."

Aris cười, nhưng Dan anh ta không hề vui khi nghĩ đến những gì họ sắp đối mặt. Aris chỉ đơn giản là đang cố lạc quan hơn một chút trong tình cảnh này mà thôi.

Sau khi xem qua các đơn vị quân lính khác nhau và đưa ra cho họ lời khuyên, nhóm Dan được Alin dẫn đi gặp tổng chỉ huy quân đội của thành phố.

Đó là Will, một người đàn ông đã đứng tuổi, trông chừng ông ta trẻ hơn Ray một chút. Will có một thân hình rắn rỏi của một quân nhân, gương mặt vuông với bộ râu quai nón khiến ông trông có vẻ hơi khó gần một chút, đặc biệt là ánh mắt mở ta cứ như đang trừng vào ai đó, khiến người khác không dễ có thiện cảm với ông.

Mặc dù vậy, trái với vẻ ngoài không mấy thân thiện, Will lại là người hòa nhã và khá hiền lành. Thái độ của ông đối với những vị khách xa lạ hay đối với binh sĩ dưới quyền làm cho những ấn tượng ban đầu về vẻ ngoài của ông dần phai mờ đi.

Đi cùng với Will, là hai viên chỉ huy khác. Billy, một người đàn ông cao gầy và Richard, một sĩ quan với chiều cao khá khiêm tốn cùng cái bụng có phần hơi quá cỡ.

Một buổi trao đổi ngắn diễn ra với việc Will thông báo những gì mà những binh sĩ được cử đi do thám thu thập được. Có vẻ như quân địch đã lộ diện.

Will lấy ra một tấm bản đồ lớn và chỉ lên phía một ngọn núi nằm cách thành phố không quá xa.

"Chúng đang ở đây, đó là những gì được viết trong lá thư mà những binh sĩ được do thám gửi về."

Họ đã huấn luyện chim bồ câu đưa thư để truyền tin nhanh nhất có thể. Một cách mà Dan cho là hiệu quả.

"Vị trí này cách chúng ta hai ngày đường. Nhưng nếu theo thời điểm ta nhận thư, có lẽ tầm chiều tối ngày mai, quân địch sẽ đổ bộ." – Will thông báo.

"Quá nhanh."

Đó là những gì Dan nghĩ. Nhìn xung quanh, mọi người cũng đang bàn tán xông xao về vấn đề này. Mặc dù biết kẻ địch sẽ sớm đến đây, nhưng nhanh đến mức này thì...

"Bọn khốn đó muốn đánh phủ đầu và nuốt trọn chúng ta nhanh nhất có thể chắc?" – Billy đập tay xuống bàn, có vẻ trông anh ta đang rất kích động.

"Nếu đúng như vậy thì chúng đã lên kế hoạch tấn công chúng ta từ trước rồi." – Richard nói với giọng chậm rãi.

Nếu như vậy, cuộc tấn công của Erlaff trước đó có thể là một cuộc tấn công thăm dò của lực lượng tiên phong. Vậy thì quân địch sẽ có những tên giống trận chiến tại Cổng Nam thành phố và số lượng sẽ lớn hơn nhiều.

"Quân do thám hẳn có đề cập đến quân số cũng như chủng loại quái vật tham gia tấn công chúng ta chứ ngài Tổng chỉ huy?"

Aris đặt câu hỏi với Will và nhận được câu trả lời ngay lập tức.

"Chúng có khoảng 5,000 quái vật."

"5,000 ư? Tức là gần gấp đôi chúng ta?"

"Phải."

Nét mặt của những người trong phòng họp bỗng trở nên căng thẳng. Đây là một tin xấu, xét về sức chiến đấu, người thường đã khó so được với quái vật, giờ đây số lượng quân địch còn vượt hẳn so với bọn họ.

Theo như báo cáo, quân địch bao gồm một lượng lớn Vampire cấp thấp và Tank Vampire, kèm theo đó là rất nhiều quái vật không rõ danh tính có kích cỡ nhỏ hơn người thường.

Nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất.

"Vậy còn những kẻ chỉ huy chúng là ai?"

Dan đặt câu hỏi, vì đó là những đối thủ cậu quan tâm nhất, những kẻ địch mạnh thật sự.

"Có vẻ như chúng có bốn tên, hai Vampire cấp cao, một quái vật to lớn chưa xác nhận được danh tính, trông hắn giống như được lắp ráp từ xác chết của nhiều người lại với nhau vậy, thật quái dị. Cuối cùng là... cái gì, một Werewolf ư? Không thể nào?"

Will kêu lên một cách ngạc nhiên.

"Tại sao ông lại trông có vẻ ngạc nhiên vậy?"

"Theo như tài liệu cổ xưa mà ta từng đọc được, Vampire và Werewolf là hai loài thù địch với nhau. Vậy tại sao một Werewolf lại xuất hiện trong hàng ngũ lực lượng của các Vampire?"

Một dấu hỏi lớn được đặt ra, nhưng ít nhất họ đã thu thập được thông tin về những chỉ huy của bọn chúng. Nếu lấy Erlaff làm chuẩn, hẳn những tên còn lại nếu so về sức mạnh cũng sẽ tương đương với hắn.

"Chết tiệt."

Dan lẩm bẩm, một mình Erlaff đã là khó đối phó rồi, giờ phải đối phó với ba tên như vậy. Cậu nhớ lại trận chiến với gã Vampire, nếu không may mắn, cậu đã mất mạng. Nhưng ít ra thì giờ đây khi kha khá kinh nghiệm chiến đấu, Dan tin rằng nếu chuẩn bị tốt, cậu và mọi người đủ sức đối đầu với những Vampire như thế.

Nhận thấy vẻ lo lắng của Dan, Aris đặt tay lên vai cậu, nhưng Dan đã ra hiệu rằng cậu vẫn ổn.

"Vậy lãnh chúa đã biết đến những thông tin này chưa, ngài Tổng chỉ huy?"

"Vẫn chưa, ta chỉ vừa mới nhận được tin và nói với những người sẵn có ở đây. Sau khi bàn bạc xong thì ta sẽ đi gặp ngài ấy."

Có lẽ sẽ cần một cuộc họp bàn nữa với lãnh chúa để tất cả thống nhất hành động. Sau khi thông báo những thông tin cần thiết, Will tức tốc đi đến lâu đài để thông báo và xin ý kiến của lãnh chúa. Dù gì thì đây cũng là vấn đề hệ trọng, ông ta làm vậy là đúng, có điều nó sẽ gây ra một chút chậm trễ trong khâu phản ứng với tình hình.

"Cậu đang suy nghĩ điều gì vậy?"

"Về những chỉ huy của phe địch." – Dan trả lời.

Có bốn tên như vậy, hai trong số đó là Vampire, Dan đoán đó là Erlaff và một tên mạnh tương đương như vậy. Theo kinh nghiệm khi đối đầu với Erlaff, Dan thấy rằng Vampire cấp cao có lợi thế về không chiến, vậy thì khả năng cao chúng sẽ dẫn đám Vampire cấp thấp tấn công vượt tường thành.

Dan dùng trí nhớ phát thảo lại tấm bản đồ mà Will cho mọi người xem lúc nãy trên nền đất.

"Theo như vị trí, bọn chúng đang hành quân từ phía Đông Nam. Như vậy thì khả năng cao chúng sẽ tấn công từ bờ thành phía Đông, hoặc cổng phía Nam, hoặc là cả hai."

"Dựa vào thông tin những loại quái vật chúng có, tôi đoán chúng sẽ tấn công từ cả hai phía."

Dan gật đầu.

"Tôi cũng nghĩ vậy, dù chúng vẫn có thể tấn công theo cách khác. Nhưng đây là tình huống có khả năng cao nhất mà ta cần lưu ý."

Dan chỉ vào khu vực cổng phía Nam.

"Đây là nơi kiên cố nhưng cũng là lối vào thuận lợi cho lũ Tank Vampire và những tên quái vật trên mặt đất. Tôi đoán là chúng sẽ tấn công vào đây và chỉ huy sẽ là..."

"Là gã quái vật to lớn cùng với tên Werewolf. Ta sẽ lo bọn chúng. Ngươi sẽ chiến đấu cùng ta chứ?"

Rex đề nghị hợp tác với Aris, khiến anh ta có chút ngạc nhiên. Nhưng Aris đã nhanh chóng chấp nhận đề nghị đó.

"Được, tôi sẽ đi với anh."

Đúng là Rex đã chủ động hơn trong việc giao tiếp và không còn lầm lì như trước.

"Nếu mọi thứ đúng như dự đoán, thì đành nhờ vào hai anh vậy. Đối thủ hẳn sẽ rất mạnh, cẩn thận."

Rex bóp lấy khớp tay, tỏ rõ tinh thần đang chiến đấu đang lên cao.

"Nếu là đánh trên mặt đất, tôi và Rex không để thất thế một cách dễ dàng đâu."

Aris tự tin nói.

Như vậy đúng như sắp xếp ban đầu, Aris và Rex sẽ đánh với hai chỉ huy quái vật trên bộ của đối phương. Còn về phần Dan, cậu có khả năng tấn công từ xa, nên phụ trách đón tiếp bọn Vampire sẽ là nhiệm vụ của cậu. Như lãnh chúa đã sắp xếp thì Alice cùng với các thợ săn cũng tham gia cùng, cộng thêm lực lượng cung thủ được bố trí sẵn, họ sẽ tiếp đáng không lực của quân địch chu đáo.

Nhắc đến Alice, sáng hôm nay cô ấy đã đi tập hợp những thợ săn trong thành phố này để tham gia chiến đấu, không biết tình hình thế nào.

Bỗng nhiên, một thứ đáng ngờ từ xa vụt đến, Dan lách người qua né khỏi thứ đó.

"Một viên đá ư?" – Dan thầm nghĩ. "Ai đang ở đó?"

Dan ném cái nhìn hăm dọa về phía cây gần đó. Từ trên cây, một thiếu nữ tóc đỏ xuất hiện.

"Là tôi đây, có cần chào hỏi nhau cộc cằn thế không?"

"Tôi mới là người nên ý kiến ở đây đấy, cô làm gì vậy? Mà chẳng phải cô có việc phải đi gặp hội thợ săn sao?"

Người đang tiến lại gần là Alice, cô tiểu thư xinh đẹp, hoạt bát nhưng cũng khá ngang ngược theo như suy nghĩ của Dan.

"Ô, là tiểu thư Alice sao. Rất vui khi..."

Có vẻ như mỗi lần gặp tiểu thư Alice thì máu "đàn ông" của Aris lại trỗi dậy. Kể cũng phải, dù gì cô ta cũng là một mỹ nữ, nếu bỏ qua phần tính cách thì hẳn Alice là một đóa hoa mà ai cũng khao khát.

Để tránh Aris có hành vi "quá khích", Rex đã khóa anh ta lại và để Dan tiếp chuyện tiểu thư.

"Tôi đã bàn chuyện xong với hội thợ săn rồi, họ sẽ tham gia chiến đấu. Giờ thì tôi đến đây để xem xét tình hình, mọi chuyện thế nào rồi?"

"Không ổn lắm. Được rồi, tôi sẽ tóm tắt tình hình cho cô nghe."

Dan tóm tắt những gì đã được thông báo ở buổi họp trước đó, đồng thời cũng nói luôn những phán đoán của mình. Alice lắng nghe tất cả và thầm đồng tình với những gì Dan nói, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

"Vậy là tôi thật sự phải chiến đấu cùng cậu nhỉ? Tại sao cơ chứ?"

Thái độ của Alice làm cho Dan cảm thấy không mấy dễ chịu.

"Tình thế bắt buộc thôi, tôi cũng không cảm thấy vui vẻ gì với điều đó đâu. Xin cô hãy nhớ lấy điều đó. Đó là việc chúng ta cần làm, là trách nhiệm để có thể chiến thắng trận chiến này."

Không phải tự dưng mà Alice được cắt cử cùng vị trí của Dan, dù cô không phải người chiến đấu tầm xa tốt. Alice là người có mối quan hệ tốt với hội thợ săn ở thành phố, và họ sẽ chiến đấu dưới sự chỉ huy của cô. Những người đó là những người có khả năng không chiến tốt, vì vậy họ và Alice được sắp xếp chiến đấu ở khu vực phía Đông, nơi khả năng cao sẽ bị Vampire tấn công.

Nhưng với thái độ như thế này của Alice, Dan không biết khi chiến đấu có phát sinh vấn đề gì không. Chưa đối mặt với địch nhưng nội bộ đã có rắc rối như thế này.

"Vậy giờ cô muốn gì?"

Đáp lại câu hỏi của Dan, Alice thẳng thừng trả lời.

"Đấu với tôi đi."

...

Giữa doanh trại, trước sự chứng kiến của binh sĩ, Dan và Alice đang đối đầu nhau.

Mọi người bắt đầu xì xào bán tán về việc chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ. Một bên là một thanh niên trẻ, ân nhân, khách của lãnh chúa, và cũng là người sẽ tham gia chiến đấu trong trận chiến sắp tới. Bên kia là con gái cưng của lãnh chúa, một nữ chiến binh xinh đẹp nhưng không kém phần ngang tàng.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy." – Alin hỏi Aris và Rex.

Chàng bán Orc đáp lại bằng một cái lắc đầu.

"Tôi cũng chả hiểu nổi hai người đó nghĩ gì nữa."

Aris cũng không biết nói gì hơn về chuyện này, có lẽ để họ giải quyết thì vẫn hơn.

Nói là thế, nhưng ngay thậm chí bản thân Dan cũng đang bối rối với tình huống này. Tại sao Alice lại thách đấu với cậu, cô ta nghi ngờ năng lực của Dan, hay có vấn đề gì khác. Cách hành xử của cô ta khiến cậu không đoán biết được ý định của cô là gì.

"Tại sao cô lại muốn làm điều này."

"Nếu cậu chiến thắng, tôi sẽ nói cho cậu biết. Còn nữa, trận đấu này, tôi muốn cậu chiến đấu bằng tất cả những gì mình có, nếu tôi thấy bất cứ sự nhún nhường nào, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu."

Chĩa mũi kiếm của mình vào Dan, Alice dõng dạc tuyên bố trước sự chứng kiến của toàn thể mọi người.

"Cô ta làm vậy vì mục đích gì chứ?"

Dan không khỏi thắc mắc. Có thật sự Alice không tin tưởng Dan không? Giờ cậu phải làm thế nào? Đánh thật hay nhường cô ấy. Trước lúc giao chiến với kẻ địch, nếu thật sự gây ra thương tổn cho đồng đội, đó thật sự là một tình huống xấu.

"Vậy, tôi lên đây."

Trong lúc Dan còn đang mải suy nghĩ, Alice đã xông đến.

"Xoẹt."

Một đường kiếm lướt qua, nhưng Dan đã lách người và né nó một cách khá dễ dàng. Xem cách ra đòn dứt khoát như vậy, hẳn là Alice đang rất nghiêm túc trong trận chiến này. Nếu vậy thì...

Dan không do dự nữa, cậu lập tức rút súng ra và nhắm về phía Alice mà bắn.

"Đoàng."

Phát đạn đầu tiên sượt qua tóc của cô, nhưng Alice không hề tỏ vẻ nao núng, ngược lại, cô cười khi thấy Dan đã đáp trả lại đòn tấn công của mình.

Dĩ nhiên, đạn Dan dùng không gây nguy hiểm, kiếm của Alice cũng thế. Trước trận chiến quan trọng, không ai muốn gây tổn thương cho đồng đội cả, hẳn là cả hai chỉ muốn phân thắng bại bằng cách áp chế đối phương mà thôi.

Hiện tại, có vẻ thế trận đang nghiêng về phía Alice, cô ta liên tục áp sát và dùng kiếm tấn công vào những yếu điểm trên cơ thể Dan. Đối với một chiến binh tấn công tầm xa như Dan, bị Alice ép đưa vào vùng cận chiến thì thật bất lợi, nhất là khi đây là thế mạnh của cô, một nữ chiến binh sử dụng song kiếm ngắn.

Thật ra súng của Dan có thể tùy chỉnh qua dạng cận chiến bằng lưỡi lê, nhưng nếu dùng đến nó, Alice rất có thể sẽ bị thương. Nên những gì Dan làm hiện tại chỉ là chống trả bằng tay đấm và dùng súng để hạn chế chuyển động của đối phương.

"Cứ như thế này thì không ổn. Cậu ấy đang bị dồn ép từ từ."

Aris thấy được điều gì đang diễn ra.

"Đòn tấn công của cô gái đó, cũng khá sắc nét đấy." – Rex nói thêm.

"Và cũng quyến rũ nữa, hãy nhìn từng chuyển động của cơ thể đó, cứ như một điệu múa vậy."

Aris nói với một vẻ mặt phấn khích có phần "bản năng" khiến Rex chỉ có thể thở dài rồi tiếp tục quan sát.

"Có sơ hở."

Alice quét lấy chân Dan khiến cậu phải lùi về sau. Ngay khi Dan còn chưa đặt vững chân xuống đất, cô ấy đã bất ngờ lao tới và chém vào vùng bụng cậu.

Dù lưỡi kiếm của Alice không hề sắc, nó vẫn để một vết cắt lớn ngay trên áo của Dan.

"Quá nguy hiểm."

Chỉ vài mm nữa thì nó đã chạm vào vùng bụng của cậu rồi. Dan lập tức nhảy dạt qua một bên để giữ khoảng cách.

"Đến bao giờ thì cậu mới chịu tung hết sức đây?"

Alice nhìn về phía Dan với một ánh mắt sắc lạnh. Khi Dan quyết định đánh trả, cô đã nghĩ rằng cậu sẽ nghiêm túc, nhưng những gì cậu đang thể hiện khiến cô thất vọng.

Alice đang tức giận, cô đang nghĩ Dan đang xem thường mình.

"Đến cậu cũng xem thường tôi ư, tại sao chứ?"

Alice tiếp tục tấn công Dan, cô ra đòn càng lúc càng quyết liệt và mạnh mẽ hơn. Dường như, Alice đang dần mất bình tĩnh. Dan nhận ra điều đó, dù tấn công với cường độ nhanh và mạnh hơn, nhưng tư thế của cô dần bộc lộ sơ hở.

"Cô ta tức giận vì điều gì cơ chứ?"

Dan suy nghĩ với vẻ khó hiểu, nhưng dù sao, trận chiến này đang dần cân bằng hơn, Dan không còn bị áp đảo nữa. Nói đúng ra, Dan đã nắm bắt được phần nào cách di chuyển và tấn công của Alice.

"Có vẻ đã đã đến lúc phản công rồi."

Alice lại xông tới một lần nữa, nhưng lần này Dan không hề né đòn tấn công của cô ấy mà đáp trả trực diện. Không, nói đúng hơn là, cậu ta dùng súng làm chệch hướng cú chém của Alice.

"Cái gì?"

Alice ngạc nhiên. Dan có thể thích ứng với lối tấn công của cô nhanh như vậy, gương mặt cô thoáng chút bối rối, nhưng điều đó không làm nhịp tấn công của cô bị ngưng lại. Với tay còn lại, Alice thực hiện một cú đâm nhắm vào tay Dan, nếu nó trúng đích thì trận chiến này sẽ kết thúc.

"Không được đâu."

Dan bắt lấy tay Alice và hướng đòn đâm đó chệch sang một bên. Hai người mặt đối mặt nhau, Dan nhìn thẳng vào mắt Alice khi cô vẫn còn ngạc nhiên vì những điều đang diễn ra.

"Chúng ta dừng lại ở đây đi."

Câu nói của Dan khiến Alice ngẩn người ra trong giây lát, nhưng nhanh chóng cô đã gạt phăng đi đề nghị đó.

"Còn lâu."

Alice đạp về phía Dan buộc cậu phải thả tay cô ta rồi nhảy giật về sau. Cô thở dốc, mặt bắt đầu đỏ khiến Dan lo ngại về tình trạng của cô ấy.

"Cô có sao không? Tôi nghĩ ta nên dừn..."

"Im đi."

Alice hét lên và đưa kiếm lên thủ thế.

"Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi đánh bại được anh."

Quả là một cô nàng cố chấp, nếu đã như thế Dan đành phải kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.

Alice lại lao lên một lần nữa, lần này cô ta thực hiện hai đòn chém cùng lúc. Xét về phương diện lực chém, Alice có lực tay khá mạnh, vậy không lý nào Dan dại dột đỡ lấy đòn này.

"Chỉ cần mình né nó, cô ấy sẽ mất đà. Đó sẽ là cơ hội tốt để phản công và kết thúc mọi thứ ở đây."

Nghĩ như vậy, Dan chờ đến khi Alice ra đòn và lách người qua một bên, như vậy là cậu sẽ rơi vào điểm mù tạm thời của cô ấy. Chỉ cần một khoảnh khắc để Dan chiến thắng.

Dan giơ khẩu súng lên, chuẩn bị ra một đòn vào gáy Alice, nó hẳn sẽ khiến cô ấy bất tỉnh nhưng không gây ra thương tích. Hoàn hảo.

Nhưng mọi việc không như Dan tính toán, ngay khi cậu vừa né sang một bên, với đà lao tới sẵn có, Alice lộn một vòng xuống đất, tránh được đòn tấn công của Dan.

"Cậu đánh giá tôi quá thấp rồi đấy."

Alice phóng thanh kiếm trong tay khiến Dan phải dùng báng súng đánh bật nó đi. Ngay lúc đó, cô ấy đã tiếp cận Dan từ hướng chính diện.

"Kết thúc ở đây đi."

Alice ra một đòn mạnh vào mạn sườn Dan, tình thế này, cậu không thể né được nữa. Trong khoảnh khắc, Dan rút ngắn khoảng cách và dùng hông chặn ngay cánh tay của Alice, sau đó lập tức khóa tay cô lại.

"Thế này thì cô sẽ... hự!!!"

Khi tiếp cận đủ gần, Alice dùng gối thúc vào vùng bụng khiến Dan muốn đổ gục xuống. Ngay khi Alice muốn thuận thế để kết thúc trận chiến thì...

"Dừng lại."

Tiếng lãnh chúa từ xa vọng lại khiến Alice có phần bất ngờ.

"Alice, con làm gì vậy?" – Lãnh chúa đi đến trước mặt Alice và hỏi.

"Con chỉ..." – Cô nàng tiểu thư tỏ vẻ ấp úng.

"Chỉ là tôi và cô ấy muốn tập luyện với nhau một chút thôi, thưa ngài."

Dan từ từ đứng dậy, xoa xoa phần bụng vẫn còn ê ẩm của mình, giải thích.

"Có thật thế không, Alice?" – Ngài lãnh chúa tỏ vẻ nghi ngờ những gì mình vừa nghe.

Alice khẽ gật đầu.

"Vậy dừng ở đây được rồi. Không nên làm những chuyện không cần thiết trước khi cuộc chiến bắt đầu. Con hiểu ý ta chứ?" – Ngài Robert nhìn thẳng vào mắt Alice và nói.

"Vâng."

"Giờ thì ở đây hết việc của con rồi, hãy về lâu đài phụ giúp anh con đi."

Alice định nói điều gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ngài Robert, cô lại thôi và lẳng lặng rời đi.

Sau khi thấy Alice đã rời khỏi, lãnh chúa ngồi thụp xuống, ôm mặt thở dài. Dan thấy vậy liền hỏi.

"Có chuyện gì sao thưa ngài?"

"Ta không sao, đứa con gái ương bướng của ta không gây phiền toái gì cho cậu đấy chứ?"

"Không, không có, thưa ngài."

Robert yên lặng quan sát thái độ của Dan khiến cậu cảm thấy hơi lúng túng. Lãnh chúa vỗ vai Dan để trấn an cậu.

"Ta không có ý gì đâu, có điều, ta có chút khổ tâm với đứa con gái này."

Nói rồi ông ấy ra hiệu để Dan ngồi xuống cạnh mình, hẳn là Robert muốn tâm sự với cậu điều gì đó. Nếu ông ấy đã muốn như vậy, chi bằng Dan thuận theo.

Đợi Dan ngồi yên vị, Robert bắt đầu kể.

"Vốn Alice là một đứa con gái mạnh mẽ và có phần ương ngạnh, không quá khi nói nó thích chiến đấu và trở thành một nữ chiến binh. Ta biết điều đó, ban đầu ta cũng không muốn nó như vậy, nhưng dần dà cũng bị thuyết phục. Ta bắt đầu mời thầy dạy kiếm về dạy cho Karl và cả Alice, con bé tỏ ra thích thú vô cùng. Đến khi lớn hơn một chút, nó bắt đầu kết bạn với những người thợ săn ở thành phố rồi đi săn bắn đó đây, điều đó khiến ta không an tâm và thường phải cử người theo bảo vệ. Tuy nhiên, điều đó khiến Alice không hài lòng, và nó nghĩ rằng ta không công nhận khả năng của nó."

Lãnh chúa thở dài đầy sầu não. Nếu vậy, chuyện Alice thách đấu với Dan trong trận chiến hôm nay, có liên quan gì hay không?

"Nó đã tìm đến cậu để thách thức trong một cuộc đấu tay đôi, đúng chứ?"

Câu hỏi của Robert khiến Dan bất ngờ và ngây người ra.

"Ngài..."

"Vậy là đúng rồi, con bé này, thật là."

"Thưa ngài, ý ngài là..."

"Chuyện này cũng thường hay xảy ra, con bé thường thách đấu những người mà nó xem là mạnh mẽ, để được sự ta công nhận như một nữ chiến binh thực sự, việc đó cũng đem lại vài rắc rối. Chuyện nó thách đấu với cậu hôm nay, hẳn là do thái độ mà ta dành cho cậu. Con gái ta, ta để mặc cho nó làm điều mình thích, nhưng mặc khác ta vẫn không thể thôi lo lắng nó. Với bản tính đó, nếu ta công nhận năng lực thì khác nào khích lệ nó tiếp tục đâm đầu vào rắc rối. Nghĩ đến chuyện đó, ta lại..."

Robert đưa tay nắn trán, trông ông đầy phiền não, chắc chuyện này đã khiến ông ấy cảm thấy mâu thuẫn và suy nghĩ rất nhiều. Dan chợt thắc mắc, liệu Ray suy nghĩ về cậu như thế nào. Nhưng Dan lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó đi, dù sao thì mối quan hệ giữa cậu và ông ấy cũng khác với cha con Alice. Dẫu vậy thì Dan cũng rất muốn được Ray công nhận, nên một phần nào đó, cậu cũng có thể thông cảm cho Alice.

"Tôi thật sự không biết phải nên nói gì, thưa ngài. Tôi cũng không biết phải đưa ra lời khuyên như thế nào. Nhưng riêng tôi, tôi thấy Alice là một cô gái mạnh mẽ, và cô ấy sẽ tự quyết định con người mình trở thành. Tôi nghĩ giữa ngài và cô ấy vẫn còn vài điều khúc mắc, có lẽ ngài nên nói chuyện và trò chuyện cùng cô ấy nhiều hơn."

Đối với những gì Dan vừa nói, Robert cười nhẹ và gật đầu.

"Cảm ơn cậu."

Ông ấy vỗ vai Dan và rời đi.

Dan không biết những điều mình nói có đúng không. Sự thật gì, cậu chỉ tiếp xúc với Alice một cách hạn chế, vậy thì cậu hiểu được điều gì về cô ấy. Không, Dan không rõ, cậu chỉ nói ra những điều mà cậu nghĩ là mình nên nói, những suy nghĩ của cậu về Alice.

"Hi vọng mọi thứ sẽ ổn với cha con họ."

Dan thầm nghĩ. Dù sao thì vốn dĩ việc giữa họ cũng không phải là mâu thuẫn gì, chỉ là một chút hiểu lầm nào đó, về tình cảm cả hai dành cho nhau.

Trông thoáng chốc, một suy nghĩ lại lướt qua đầu Dan, liệu cậu có thể làm Ray cảm thấy tự hào và công nhận năng lực của cậu như một chiến binh thực thụ hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me