Dau 2 Hao Han Tinh Tran
Xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc lúc này đã la liệt người gục xuống, chỉ còn lại không tới hai mươi người là còn tiếp tục chạy. Khi Đông Nhi vượt mặt hai người kia một lần nữa, tình huống của nàng đã trở nên kém hơn rất nhiều, mồ hôi men theo sườn mặt xinh đẹp nhỏ xuống, một phần tóc mái dính lên trán. Nàng như vậy là còn tốt chán, phải biết phần lớn nữ sinh trong lớp giờ phút này đã có thể lấy mồ hôi giặt đồ được rồi."Đừng cố quá, đến cực hạn rồi thì nên dừng."Nàng nhỏ giọng dặn dò một câu rồi lại vượt lên. Chỉ có Tinh Vũ nghe và đáp lại nàng bằng một cái gật đầu nhẹ, mà Vũ Hạo hai mắt mấp máy, cũng không biết có nghe được gì hay không.Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, lúc này quảng trường chỉ còn lại chín người còn tiếp tục di chuyển, trong số đó lại có một Hoắc Vũ Hạo yếu kém khiến Chu Y phải bất ngờ. Không ai nghĩ rằng hắn có thể kiên trì đến giờ phút hiện tại, dù sao bất kể là thân thể hay hồn lực của hắn đều quá đỗi kém cỏi, không thể so sánh được với những người còn đang di chuyển.Thêm hai người nữa ngã xuống, giống như tín hiệu gửi đến tất cả những người còn lại, bọn họ cũng đồng loạt ngã xuống. Ngay cả Đông Nhi cũng không ngoại lệ, nàng vốn còn có thể chạy tiếp một chút, nhưng không biết là ai gục xuống đụng phải người nàng khiến nàng mất thăng bằng, ngã một cái là gục hoàn toàn. Thành tích của nàng đã đứng đầu lớp, không phải lo đến chuyện bị đuổi học, nghĩ như vậy, sự kiên trì cuối cùng của nàng đã dập tắt.Trên quảng trường lúc này chỉ còn lại hai người vẫn còn di chuyển, một là Hoắc Vũ Hạo, hai là Trần Tinh Vũ. Vũ Hạo lúc này vốn đã vượt xa cực hạn hắn có thể chịu đựng, nhờ vào ý chí kinh người mới có thể trụ vững lê từng bước. Mà sắc mặt Tinh Vũ thì trắng bệch, nhưng vẫn còn tốt hơn hắn nhiều lắm. Hoắc Vũ Hạo cố chấp thì sao y có thể không cố chấp? Thật ra với thực lực của y hoàn toàn có thể vượt qua hắn, cùng với Đông Nhi dẫn đầu, nhưng y thật sự lo ngại Hoắc Vũ Hạo sẽ xếp cuối mà bị khai trừ, vậy nên mới lui lại chạy cùng hắn. Như vậy, nếu như Vũ Hạo có gục ngã, thì vẫn còn có y lót đáy cho hắn, dù sao thì y tin rằng học viện sẽ không đuổi mình đi, cùng lắm là chuyển khỏi lớp của Chu Y mà thôi.Trong khoảng thời gian chạy, Tinh Vũ đã không ít lần âm thầm trợ giúp Vũ Hạo. Huyền Thiên Công phản hồi có hạn, đã sớm trở nên khô kiệt, nếu như khô kiệt quá mức thì cực quá tất hại, y chỉ bổ sung thêm một chút xíu sinh mệnh lực để cơ thể hắn miễn cưỡng duy trì mà không phải trực tiếp phụ trợ giống ban sáng. Cứ như vậy qua một thời gian, cơ thể y cũng dần tiến tới cực hạn.Hai mắt Hoắc Vũ Hạo vốn đã mờ mịt, tựa như chỉ một giây sau sẽ hoàn toàn ngã gục, thế nhưng hắn vẫn không ngừng lại, cho dù là lê từng bước một. Trong lòng hắn không ngừng cổ vũ bản thân kiên trì, nhưng bất kể là tinh thần lực hay hồn lực đều tiêu hao quá độ, khiến hắn không tự nhủ được nữa, đành phải lẩm bẩm ra miệng."Mẹ... mẹ... phủ Công tước..."Hắn không được phép gục ngã. Vì di nguyện của mẹ, vì báo thù cho mẹ, vì trả thù phủ Công tước, hắn nhất định phải kiên trì bằng mọi giá."RẦM!!"Thiết y va chạm với mặt đất, phát ra tiếng động chói tai. Thế nhưng, Hoắc Vũ Hạo không có ngã xuống. Một đầu gối của hắn vừa mới chuẩn bị chạm đất đã bị hắn cưỡng ép kéo lại, thân thể gian nan nhấc chân rồi lại hạ xuống, mỗi một bước đều rất nhỏ, có điều tuyệt nhiên không dừng lại. Nhìn hắn như vậy, bọn học trò không tự giác được mà ngơ ngẩn. Vương Đông Nhi đứng dậy đầu tiên, rồi từng đứa một đứng dậy ngay sau nàng, nhấc chân lên, tiếp tục chạy. Mà lúc này, Tinh Vũ đã nắm lấy tay hắn.Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể cảm nhận được một bàn tay nắm lấy tay mình, mềm mại đối lập hoàn toàn so với bàn tay thô ráp của hắn. Sau đó giống như có thứ gì tràn vào cơ thể, kinh mạch đau nhức dần ổn định lại, khí huyết lưu thông thông thuận hơn, không lấp đầy nhưng bổ sung thêm cho hắn một chút hồn lực, và Huyền Thiên Công bắt đầu vận chuyển. Hắn kinh ngạc quay sang nhìn, chỉ thấy được một đôi mắt xanh ngọc lam tràn ngập ý cười, là đôi mắt xinh đẹp nhất hắn từng nhìn thấy trong đời.Chu Y hoàn toàn chấn kinh rồi, ngay cả người nghiêm túc như nàng cũng có chút không kiềm chế được mà muốn rơi nước mắt. Bởi vì ngay lúc này, theo sau Hoắc Vũ Hạo và Trần Tinh Vũ chính là tám mươi chín học viên còn lại của nhất ban. Bọn họ vốn đã bỏ cuộc, thế nhưng lúc này lại đứng dậy một lần nữa, kiên trì một lần nữa, mà công lao thuộc về đứa trẻ tưởng chừng yếu ớt nhất kia. Đây không còn là huấn luyện thể năng đơn thuần nữa, mà là một đợt rèn luyện tinh thần, tôi luyện ý chí!"Reng... reng..."Cuối cùng, chuông tan học vang lên, theo sau đó là những thanh âm rầm rầm của thiết y va chạm với mặt đất, bọn học sinh lúc này đã nằm la liệt. Hoắc Vũ Hạo cũng ngã xuống, nhưng không phải do hắn tự ngã xuống mà là bị kéo ngã. Khi chuông vang lên tay của Tinh Vũ đã buông lỏng ra, nhưng trong vô thức hắn lại nắm chặt lấy nó, rồi cứ thế bị Tinh Vũ kéo ngã. Thiếu niên ngất lịm đi, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt vô cùng, rõ ràng Hoắc Vũ Hạo mới là người yếu hơn, nhưng nhìn y như thể y mới là người yếu nhất vậy. Nhìn thiếu niên như vậy, hắn cuống lên không biết phải làm sao, còn chưa kịp mở miệng xin Chu Y giúp đỡ thì Đông Nhi đã đặt tay lên vai ngăn lại:"Không sao, chỉ là tiêu hao quá độ thôi."Dù nàng nói vậy, hắn vẫn không yên tâm, định thưa lại với Chu Y thì đã thấy bên cạnh bà xuất hiện thêm một người từ lúc nào không hay. Từng vòng hồn hoàn dâng lên từ chân người đàn ông, vậy mà có đến bảy cái, là cường giả hồn thánh! Hồn hoàn thứ bảy của hắn sáng lên, ngay sau đó một đại thụ xuất hiện, gió khẽ thổi nhẹ, lá từ trên cây rơi xuống, vừa đủ chín mốt lá cho chín mốt người. Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận ra thức năng lượng tràn vào trong cơ thể này, đây chính là sinh mệnh lực, tuy rằng không được thuần túy như sinh mệnh lực trong phòng ký túc của bọn họ nhưng rõ ràng là sinh mệnh lực. Hắn quay sang nhìn Tinh Vũ, sắc mặt thiếu niên đã tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn nhắm nghiền mắt. Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm, sinh mệnh lực có thể chữa trị cho y, vậy thì chỉ cần nhanh chóng về ký túc là được.Đông Nhi yên lặng điều tức xong, quay sang thấy Hoắc Vũ Hạo đang chăm chú nhìn Trần Tinh Vũ, không kìm được tò mò mà hỏi:"Ban nãy lúc Tinh Vũ nắm lấy tay ngươi, ta để ý ngươi đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều. Có phải đệ ấy truyền cho ngươi cái gì không?""Ừm." Đối với việc nhận được sự giúp đỡ này, hắn không giấu diếm gì mà kể hết, "Ta nghĩ đó hẳn là sinh mệnh lực đi, cảm giác lúc ấy thật sự rất sảng khoái, có chút giống với ban nãy được vị kia trị liệu.""Vậy thì đúng rồi, là sinh mệnh lực đó." Đông Nhi phồng má lẩm bẩm, "Cũng không biết sao Tinh Vũ lại tốt với ngươi đến thế nữa!""Có vấn đề gì sao?""Tất nhiên là có! Sinh mệnh lực do đệ ấy ngưng tụ thuần khiết hơn bất cứ loại năng lượng nào khác, một tia phải ngưng tụ rất rất rất lâu. Đừng nhìn bây giờ ảnh hưởng của nó không lớn, sau này khi ngươi phát triển đến trình độ cao hơn mới chân chính cảm nhận được chỗ tốt của nó."Giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu hắn, Hoắc Vũ Hạo quay lại nhìn thiếu niên đang nhắm nghiền mắt. Thật sự tốt với hắn như vậy? Dù chỉ mới quen được có vài ngày? Đến mức bản thân kiệt sức ngất đi cũng giúp hắn?Lúc này, Chu Y đã tới trước mặt bọn họ:"Các ngươi làm cho ta thấy rất bất ngờ, cho nên, hôm nay sẽ không có ai bị khai trừ."Bà vừa dứt lời, đám học sinh lập tức hò hét hoan hô."Các ngươi phải cám ơn Hoắc Vũ Hạo và Trần Tinh Vũ, ta vốn đã chuẩn bị xong trừng phạt cho các ngươi rồi. Nhiệm vụ của ta là các ngươi phải chạy suốt bốn tiếng đồng hồ, cho dù hạng chót cũng không có vấn đề gì, vậy mà cả lớp chỉ có hai người bọn họ là trụ được đến cuối cùng. May cho các ngươi, cuối cùng bị nhiệt huyết của hắn dẫn dắt đứng lên hoàn thành nhiệm vụ, không thì hôm nay còn có trừng phạt đang chờ các ngươi nữa. Vương Đông Nhi, bước ra rồi hàng."
Đông Nhi bước lên một bước, gật đầu với bà, không nói thêm gì."Ngươi là lớp trưởng nhưng chỉ biết lo cho bản thân, không có chút tác dụng gì với tập thể. Từ giờ trở đi, vị trí lớp trưởng của ngươi giao cho Hoắc Vũ Hạo, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không có." Nàng sảng khoái đáp, ai mà thèm cái chức lớp trưởng này chứ, rồi quay lại nhìn đám học sinh nhất ban, "Các ngươi, nếu như có ai muốn khiêu chiến quyền uy của lớp trưởng thì cứ đến tìm ta, bổn tiểu thư thay hắn tiếp nhận!"Chu Y gật đầu hài lòng, thiếu nữ kiêu ngạo nhưng co được dãn được, không hổ thẹn với hai chữ thiên tài. Bà dặn dò bọn nhỏ thêm một chút rồi mới rời đi. Đối với những việc này, Hoắc Vũ Hạo không để tâm một chút nào, chỉ đợi một câu giải tán liền lập tức bế Tinh Vũ lên chạy thẳng về ký túc. Với hắn mà nói không gì quan trọng hơn việc trị liệu cho thiếu niên cả. Vậy nên lúc bọn học sinh nhất ban định quay sang hoan hô lớp trưởng mới thì lại phát hiện hắn đã mất tăm mất tích.
Đông Nhi bước lên một bước, gật đầu với bà, không nói thêm gì."Ngươi là lớp trưởng nhưng chỉ biết lo cho bản thân, không có chút tác dụng gì với tập thể. Từ giờ trở đi, vị trí lớp trưởng của ngươi giao cho Hoắc Vũ Hạo, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không có." Nàng sảng khoái đáp, ai mà thèm cái chức lớp trưởng này chứ, rồi quay lại nhìn đám học sinh nhất ban, "Các ngươi, nếu như có ai muốn khiêu chiến quyền uy của lớp trưởng thì cứ đến tìm ta, bổn tiểu thư thay hắn tiếp nhận!"Chu Y gật đầu hài lòng, thiếu nữ kiêu ngạo nhưng co được dãn được, không hổ thẹn với hai chữ thiên tài. Bà dặn dò bọn nhỏ thêm một chút rồi mới rời đi. Đối với những việc này, Hoắc Vũ Hạo không để tâm một chút nào, chỉ đợi một câu giải tán liền lập tức bế Tinh Vũ lên chạy thẳng về ký túc. Với hắn mà nói không gì quan trọng hơn việc trị liệu cho thiếu niên cả. Vậy nên lúc bọn học sinh nhất ban định quay sang hoan hô lớp trưởng mới thì lại phát hiện hắn đã mất tăm mất tích.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me