Dau Bep Anh Mau Vo Beo Toi Di Giang X Thanh
Zona nhìn nhóc cười một cách gian tà
Chương 50: Thảm hoạ của ẩm thực
Anh đang làm việc ở nhà thì nhận được cuộc gọi của cậu
"Alo, anh nhớ tôi hả?"
"Cậu bớt tào lao đi. Qua nhà tôi ăn cơm"
"Được, tôi qua ngay"
Dù làm gì chỉ cần cậu lên tiếng anh sẽ lập tức nghe ngay. Lái xe đến nhà cậu, anh ngủi thấy mùi thơm từ trong nhà
"Thơm quá, không biết anh ấy cho mình ăn gì đây?"
Vào nhà, anh thấy cậu ngồi đọc báo, nhóc xem ti vi, hắn vừa xem tivi vừa ăn trái cây, còn trong bếp Khang đang đeo tạp dề nấu nướng
"Không phải..."
"Cậu đến rồi à, hôm nay Khang muốn chiêu đãi chúng ta bằng tài nấu nướng của em ấy"
Thấy anh, cậu chạy tới lôi anh vào
"Không phải anh nấu"
"Ừ, em ấy không cho tôi phụ"
"Gì chứ? Tôi không ăn"
Định quay lưng bỏ đi thì anh bị cậu kéo lại
"Ở lại đi, chỉ là một bữa ăn thôi mà. Coi như vì tôi đi"
"Không phải thằng nhóc đó muốn hại anh một lần rồi sao, bây giờ ai lại..."
"Tôi không muốn để bụng chuyện gì hết. Coi như là vì tôi, ở lại ăn đi, ha"
Nhìn "mỹ nhân" năn nỉ anh không kiềm lòng mà ở lại, mà trước giờ "mỹ nhân" này có bao giờ năn nỉ anh đâu cho nên không muốn làm "mỹ nhân" buồn. Tới giờ ăn, các món ăn được bày rất đẹp mắt trên bàn, gồm các món: sườn sào chua ngọt, trứng chiên cà chua, đậu phụ dồn thịt, súp lơ sào thịt bò, canh bí đao thịt bò (kể mà thèm chảy dãi)
"Wow, hấp dẫn quá"
Nhóc mắt sáng rực nhìn thèm thuồng. Tất cả ngồi xuống
"Anh Giang, anh ăn thử xem ngon không?"
Khang gắp cho cậu một miếng sườn
"Rất ngon. Tay nghề rất tuyệt"
Nhìn cậu khen Khang mà có một thành phần nào đó của xã hội đang tức muốn lộn ruột, chỉ muốn đem cậu nhốt lại
Suốt bữa ăn, anh không thèm nói lời nào chỉ ăn nhưng chủ yếu là đồ ăn cậu gắp. Lúc mọi người ra về hết, cậu tiễn anh ra ngoài cổng
"Giang"
"Hả?"
"Mai anh đến nhà tôi nha"
"Thì bình thường tôi vẫn tới nấu cho cậu mà"
"Mai anh không cần nấu, anh chỉ cần đến thôi"
"Ừ, được"
Cậu khó hiểu nhìn anh ra về. Sáng mai, cậu tới nhà anh. Vào nhà, cậu thấy anh đang loay hoay với đống thức ăn trên bếp
"Trời ơi, rắc rối quá"
Cậu khẽ cười
"Làm sao đây, mình muốn nấu cho anh ấy ăn"
"Muốn nấu cho tôi ăn sao?"
Nghe giọng cậu làm anh giật mình
"Anh tới rồi"
Chạy ra, anh đẩy cậu ngồi xuống ghế
"Anh đợi tôi một lát"
"Mà sao lại muốn nấu cho tôi ăn?"
"Tại thấy anh đi khen tên nhóc đó thật sự tôi không thích một tẹo nào. Tôi chỉ muốn anh chú ý tôi thôi"
Nghe anh nói, cậu lại thấy anh rất giống con nít
"Vậy nấu đi, tôi muốn ăn thử món cậu nấu"
Và thế là cậu đợi anh đúng y 2 tiếng đồng hồ. Kết quả là một dĩa trứng chưa chín kĩ, một tô canh nhưng vẫn chưa định hình được nó là canh gì, cá chiên bị cháy đen thui, rau do luộc quá kĩ lưỡng nên nó đã thành bã mất rồi
"Mời anh"
Nhìn sản phẩm trước mặt, cậu khẽ cầm đũa gắp trứng ăn thử
"Nhìn bên ngoài thì không đẹp mắt nhưng khá ngon"
"Thật sao?"
"Ừ, thật"
"Vậy anh ăn đi, ăn nhiều vào"
"Ừ"
"Nhưng tôi chỉ dám nấu cho anh ăn thôi, chứ người khác thì ai đam ăn"
"Cậu còn tư tưởng nấu cho người khác sao? Cậu chỉ được nấu cho tôi thôi"
Cậu phát ngôn một cách tỉnh rụi, sau khi phát hiện mới biết mình bị hố
"K...không...phải...tôi sợ người khác đau bụng"
Đỏ mặt. Anh kéo mặt cậu lại gần mặt mình
"Là anh khiến tôi yêu anh thêm đấy nhé"
"G...gì...?"
Nhìn mặt cậu đỏ mà anh lại mắc cười, anh liền không kiềm nén mà hôn cậu
"Ca...cậu"
Và sau hôm ấy, sau cái buổi sáng ăn đồ do anh nấu cậu đã được một vé vào bệnh viện nằm nghỉ ngơi vì bị trúng thực
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me