TruyenFull.Me

Đấu La Đại Lục ĐN [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng

Chương 56

thuthu2021st

Edit: đã đang bê 2 truyện rồi  , còn dám ngó qua truyện khác , ôi ôi 😑

_____

Sau đó, hành trình tiếp tục mà không gặp phải bất ngờ nào, chỉ là thời gian có hơi kéo dài. Khoảng nửa tháng sau, đoàn người cuối cùng cũng thành công giúp Áo Tư Tạp thu được Hồn Hoàn như mong muốn.

Hồn Hoàn này đến từ một loại Hồn Thú có tính tình dữ dằn, khả năng tấn công rất mạnh, thuộc họ chim. Trong cơ thể của loài chim này có một tuyến thể, chất lỏng bên trong là một loại dược liệu vô cùng quý giá, không thể thiếu trong việc chế tạo các loại thuốc giải độc tốt nhất.

Thậm chí, rất nhiều Hồn Thú mạnh mẽ khi trúng độc cũng phải săn lùng loài chim này để dùng làm thuốc giải.

Nhờ vậy, Áo Tư Tạp đã thành công thu được một kỹ năng giải độc.

Chỉ là, Đường Ngân lại tỏ ra rất khó hiểu về chuyện này. Cậu thẳng thắn bày tỏ rằng mình không thể hiểu nổi vì sao rõ ràng chất lỏng trong tuyến thể có vị cay, nhưng khi đến tay Áo Tư Tạp lại biến thành vị ngọt, giống như đường pha với tỏi vậy.

Về chuyện này, Đại Sư cho rằng chỉ cần sử dụng hiệu quả là được, đừng để tâm vào những chuyện kỳ quái đó làm gì.

Nhưng Đường Ngân là ai chứ? Cậu là kẻ vô cùng tò mò và thích nghiên cứu. Kết quả là cậu cứ nài nỉ mãi để được lấy mẫu chất lỏng trong tuyến thể về nghiên cứu cho ra lẽ.

Sau khi trở về học viện, ngoài việc đi học và làm nhiệm vụ theo lịch cố định, Đường Ngân dồn hết tâm sức vào việc nghiên cứu về loại chất lỏng này.

Mọi người đều thầm mừng rỡ, bởi vì cuối cùng Đường Ngân cũng có mục tiêu rõ ràng. Về sau, bọn họ cũng có thể sống thoải mái hơn một chút, đúng không?

Hơn nữa, Đường Ngân dường như thật sự đã nghiên cứu ra được thứ gì đó. Cả ngày cậu cứ kéo Áo Tư Tạp thì thầm bàn bạc chuyện gì đó, khiến cho Đường Tam cùng đám tiểu quái vật không khỏi thấp thỏm, lo lắng.

Không còn cách nào khác, vì từ khi Áo Tư Tạp dưới sự hướng dẫn của Đường Ngân đã nghiên cứu ra hướng phát triển mới cho hệ Đồ Ăn, vô số chiến thuật kỳ quái đã lần lượt xuất hiện. Kết quả là khả năng chiến đấu cá nhân của Áo Tư Tạp cũng dần bộc lộ.

Trừ khi vừa bắt đầu đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nếu không thì rất dễ bị lật kèo chỉ trong nháy mắt.

Vì vậy, Đường Tam thậm chí còn triệu tập nhóm tiểu quái vật lại để phân tích kỹ lưỡng từng biểu cảm, từng hành động của Áo Tư Tạp, nhằm phòng ngừa những đòn tấn công bất ngờ của cậu ta.

Thậm chí ngay cả Đại Sư cũng đến nghe vài buổi, sau đó mở rộng ra thành các bài giảng về tâm lý chiến đấu cho nhóm tiểu quái vật.

Mã Hồng Tuấn và Tiểu Vũ vốn không giỏi các môn học lý thuyết, nên kêu ca than thở không ngừng. Nhưng bọn họ lại không thể không học, vì chẳng ai biết trong tương lai sẽ gặp phải đối thủ và tình huống khó khăn như thế nào.

Dù sau này không dùng để đối phó với những kỹ thuật diễn xuất ngày càng tinh vi của Áo Tư Tạp, thì về sau ra ngoài rèn luyện, những kỹ năng này cũng có thể giúp phòng bị những kẻ có ý đồ xấu.

Chương trình giảng dạy về Đại Đấu Hồn Tràng vốn đã sắp xếp từ trước lại bị Đại Sư hoãn lại sang năm. Ông chỉ nói rằng năm nay, ai muốn đi thì có thể tự đi, còn sang năm mới chính thức tổ chức dạy học.

Đường Ngân chẳng có hứng thú gì với chuyện đó. Thời gian rảnh rỗi của cậu, ngoài việc làm công ra thì chỉ dành để suy nghĩ về cách rèn luyện tâm lý. Hơn nữa, trong vài lần đối chiến tập luyện với Đường Tam, Đường Ngân đã thành công lừa được Đường Tam — mặc dù sau đó bị trả đũa lại thì không nói, nhưng cậu vẫn rất kiên trì thử nghiệm chiến thuật mới.

Dưới bầu không khí học tập ổn định như vậy, Đường Ngân đã vượt qua năm học thứ hai tại Sử Lai Khắc.

Cậu và Đường Tam đều đã tròn chín tuổi.

Nhờ thường xuyên tu luyện cùng Hồ Thanh, tốc độ tăng trưởng sức mạnh của Đường Ngân thực sự rất khủng khiếp. Hiện tại, cậu đã đạt đến cấp 27.

Đường Tam thì chậm hơn một chút, mới đạt khoảng cấp 25 đến 26. Nhưng nhờ thường xuyên cùng Đường Ngân luyện tập, tiến độ tu luyện của Đường Tam cũng không hề chậm chút nào.

[ Edit : khụ , chắc mn sẽ kiểu , ơ ? Đường Ngân thì không nói , sao cả Đường Tam cũng tu luyện nhanh hơn nguyên tác thế ? , cái đó có nguyên do cả... 👀 và đương nhiên , vẫn là tại Đường Ngân ]

Đới Mộc Bạch vì không cam lòng bị bỏ lại phía sau — hoặc có thể nói là do lòng tự tôn trỗi dậy — nên đã thành công đột phá cấp 30 vào cuối năm học, trở thành học viên trẻ nhất của Sử Lai Khắc đạt đến cấp 30 khi tốt nghiệp.

Tiến độ của Tiểu Vũ cũng không chậm, chỉ hơi thua Đường Tam một chút. Chỉ có Tiểu Mập Mạp là vẫn giữ cái tính vô tư, không lo nghĩ. Đến cuối năm học, cậu ta mới miễn cưỡng đột phá đến cấp 20 và được Phất Lan Đức dẫn đi săn Hồn Hoàn.

Phải biết rằng, khi mới nhập học, cấp bậc của Tiểu Mập Mạp và Áo Tư Tạp không chênh lệch nhau bao nhiêu. Vậy mà bây giờ, ngay cả Áo Tư Tạp — người tu luyện hệ Đồ Ăn khó nhất — cũng đã tiến bộ vượt bậc, còn Tiểu Mập Mạp lại không theo kịp tốc độ tu luyện của một Hồn Sư hệ Đồ Ăn. Việc này, ngoài ảnh hưởng từ Tà Hỏa, cũng có phần do tính cách lười biếng của cậu ta.

Đường Ngân chỉ nhắc nhở một lần rồi thôi, cũng không buồn khuyên nhủ thêm. Dù sao tu luyện là chuyện của mỗi người, mạnh hay yếu đều là chuyện của bản thân. Đường Ngân đối với Mã Hồng Tuấn chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Hay nói đúng hơn, khi Mã Hồng Tuấn bản thân không có khao khát trở nên mạnh mẽ, Đường Ngân cũng không muốn lãng phí sức lực để thúc ép cậu ta. Việc này cứ để cho Phất Lan Đức tự đau đầu giải quyết thì hơn.

Khi học kỳ kết thúc, nhóm tiểu quái vật lại đối mặt với một sự lựa chọn — kỳ nghỉ.

Đới Mộc Bạch và Tiểu Vũ dường như đã có sẵn kế hoạch từ trước. Ngay khi Đại Sư vừa tuyên bố kết thúc học kỳ, bọn họ đã nhanh chóng rời đi. Còn Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp thì vẫn do dự, không biết có nên về thăm quê hay không.

Đường Tam sau khi bàn bạc với Đường Ngân thì quyết định về nhà một chuyến. Nếu Đường Hạo vẫn chưa quay về, cậu sẽ lại trở về học viện để tiếp tục tu luyện cùng Đại Sư.

Nhưng khi hai người tăng tốc trở lại Thánh Hồn Thôn, quán rèn cũ kỹ kia vẫn y hệt như lần cuối họ trở về.

Ngôi nhà tồi tàn, những món đồ trong nhà bám đầy bụi, và trên chiếc bàn cũ nát ấy lại có một bức thư mới tinh, hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh xung quanh.

Hai người lập tức chú ý đến bức thư đó. Đường Tam đầy vui mừng, ba bước thành hai chạy đến cầm lấy thư, nhưng ngay giây sau, vẻ mặt cậu lại có chút thất vọng.

“Có chuyện gì sao? Là thư của ba ba à?”

Đường Tam lắc đầu, “Là thư của ông Kiệt Khắc … Ông bảo chúng ta sau khi về thì đến nhà ông ăn cơm.”

“Ăn cơm thì thôi đi,” Đường Ngân xắn tay áo lên, “Trước thu dọn lại nhà cửa một chút rồi qua chào hỏi ông ấy.”

Đường Tam gật đầu, cất bức thư vào người, nhưng vẻ mặt vẫn có chút ảm đạm.

“Thôi nào, phụ thân chúng ta dù sao cũng là người trưởng thành, không cần lo lắng quá.” Đường Ngân vỗ vai Đường Tam, xách theo thùng nước bên cạnh cửa, nhưng vô ý đụng phải rèm cửa, lập tức ho khan.

Thấy vậy, Đường Tam bật cười, lắc đầu, gạt bỏ cảm giác buồn bã trong lòng, rồi cũng xắn tay áo lên, “Đi thôi, anh sẽ dọn dẹp trong phòng.”

Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, hai người cùng nhau ra chợ trong thôn mua nguyên liệu nấu ăn, rồi ghé qua thăm ông Kiệt Khắc, báo với ông rằng hai ngày nữa bọn họ sẽ rời đi. Sau đó, cả hai quay về ngôi nhà cũ để nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi hai ngày xong, Đường Tam và Đường Ngân lại trở về Sử Lai Khắc, bắt đầu tiếp tục rèn luyện chiến thuật dưới sự hướng dẫn của Đại Sư.

Trong khoảng thời gian đó, Đường Tam cũng thử sức ở Đại Đấu Hồn Tràng một lần. Nhưng sau khi nhận ra uy hiếp từ địch nhân ở đó còn không bằng những gì Đường Ngân tạo ra trong lúc đối luyện, anh quyết định không tham gia nữa, chỉ tập trung luyện tập với Đường Ngân để nâng cao thực lực.

Nhưng Đường Ngân lại bỏ mặc Đường Tam, quay sang kéo Áo Tư Tạp và những người khác để tiếp tục đối luyện. Vì vậy, ngoài việc tự mình tu luyện, Đường Tam chỉ có thể tìm đến Đại Sư để học thêm lý thuyết.

Cho đến khi Tiểu Mập Mạp trở về, Đường Tam mới có người để cùng luyện tập.

Chưa luyện chung được mấy ngày, Đường Ngân đã tìm đến hai người, nghiêm túc nói:

“Không thể tiếp tục mặc kệ Tiểu Mập Mạp như vậy được.”

“Ý em là sao?” Đường Tam hơi khó hiểu, “Nếu là luyện tập đối kháng, thì là do anh chủ động yêu cầu mà.”

“Không phải vấn đề đó.” Đường Ngân lắc đầu, “Là chuyện tà hỏa trên người cậu ấy. Anh không cảm thấy ngọn lửa của Mập Mạp càng ngày càng khó kiểm soát sao?”

Nghe vậy, Đường Tam cau mày: “Nhưng đó chẳng phải là do thực lực của cậu ấy tăng lên nên mới thay đổi như vậy sao?”

“Không phải…” Lần này người lên tiếng là Mã Hồng Tuấn. Cậu thở dài, vẻ mặt đầy u sầu:

“Tà hỏa trên người tui thực ra là sản phẩm phụ do tu luyện mà ra. Tuy rằng nó giúp tui gia tăng uy lực ngọn lửa, nhưng đồng thời cũng gây tổn thương cho chính bản thân tui.”

“Trước đây tui đã nghe theo lời Đường Ngân, ăn một chút đồ ăn có tính hàn, hơn nữa còn chăm chỉ rèn luyện thể lực. Nhưng thực ra, tui chỉ đang tạm thời làm chậm lại tốc độ phát sinh của tà hỏa, chứ vẫn không thể loại bỏ tận gốc.”

“tui cũng nghĩ tới chuyện thầy từng nói… có lẽ phương pháp phát tiết tà hỏa sẽ hiệu quả hơn chăng?”

“Thế thì thà để tui trực tiếp giúp cậu giải quyết dứt điểm cho xong.” Đường Ngân trợn mắt, vẻ mặt vô cảm, “cậu có tin nếu tui cắt luôn cái gốc phiền phức của cậu, tà hỏa từ nay về sau sẽ chẳng còn cơ hội bùng phát nữa hay không?”

Tiểu Mập Mạp sợ hãi lập tức lấy tay che quần, lùi lại mấy bước, vội vàng kêu lên: “Tui chỉ là nói thế thôi!”

[Edit: Hồng Tuấn vẫn còn zin là nhờ Đường Ngân í =))]

Đường Tam tưởng tượng ra cảnh đó, khóe miệng không khỏi co giật. Nhưng rất nhanh, anh bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi:

“em cần anh giúp gì không?”

“Ừ, mấy ngày nay ngoài việc cùng Áo Tư Tạp luyện tập, em còn nghiên cứu thêm một số tài liệu…” Đường Ngân lấy ra một quyển sách, lật vài trang rồi đưa cho Đường Tam, “anh xem, những huyệt đạo này trên cơ thể có thể kích thích âm khí bên trong…”

“Nhưng mà những huyệt vị này có vài chỗ xung đột nhau. Làm không đúng sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng.” Đường Tam nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không sao đâu, chỉ cần cậu ấy không chết là được. Với hồn lực hiện tại của em, hoàn toàn có thể kéo cậu về trạng thái đỉnh cao!”

“Vậy có thể thử xem… giống như ở chỗ này và chỗ này…”

“Ừ ừ, em cũng nghĩ thế! Còn chỗ này nữa…”

Mã Hồng Tuấn đứng bên cạnh nghe mà hai chân run rẩy, nhưng trong lòng biết rõ hai người kia đang tìm cách giải quyết vấn đề trên cơ thể cậu. Cuối cùng, chuyện này vẫn phải thử nghiệm trên người cậu, vì vậy cậu chỉ có thể nuốt nước bọt, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, lặng lẽ đứng một bên chờ kết quả.

Tối hôm đó, trong học viện Sử Lai Khắc vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Mập Mạp. Nhưng khi các thầy giáo giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy đến kiểm tra, họ chỉ thấy Mã Hồng Tuấn trần trụi nằm úp trên giường, trên người cắm đầy ngân châm, hai mắt đờ đẫn, không chút thần sắc.

Trong khi đó, Đường Tam và Đường Ngân lại đang cầm quyển vở, ngồi thảo luận điều gì đó ở bên cạnh.

“anh , anh xác định ổn chứ? Vừa rồi hình như đâm sai chỗ thì phải?”

“cút cút cút , anh đây đâm chính xác đấy! Đừng quấy rầy, tà hỏa chẳng phải đã được hạ xuống rồi sao?”

“anh đừng có mà kích ra âm hỏa nữa… Đến lúc đó thì càng khó xử lý đấy!”

“em im đi, lát nữa còn phải bôi thuốc và uống thuốc nữa, thiếu cái nào cũng không được.”

“Anh xem lại cho kỹ vào!”

“cút cút cút, đừng làm anh phân tâm!”

Mấy vị thầy giáo nhìn nhau đầy khó hiểu, nhưng khi thấy hồn lực trong cơ thể Mã Hồng Tuấn đã ổn định, tà hỏa cũng giảm bớt không ít, họ liền làm như không thấy chuyện gì, chào nhau rồi rời đi, không muốn quấy rầy ba tên tiểu quái vật này.

Dưới sự hành hạ của Đường Tam và Đường Ngân, tà hỏa trong người Mã Hồng Tuấn cuối cùng cũng được tạm thời áp chế xuống —— ít nhất trong vòng một năm tới, Tiểu Mập Mạp có thể toàn tâm tu luyện mà không gặp vấn đề gì. Còn về bóng ma tâm lý mà chuyện này để lại trong lòng cậu…

Ừm, tốt nhất là không nhắc đến thì hơn.

Theo dòng chảy của thời gian, kỳ nghỉ dần kết thúc, và học viện Sử Lai Khắc lại chuẩn bị chào đón một đợt chiêu sinh mới…

____

Tác giả có lời muốn nói: Không hổ danh là kẻ lăn lộn lâu năm trên Khởi Điểm… Tốt không học, chỉ toàn học mấy cái xấu! 【đầu chó】

Edit : lúc đầu tui còn nghĩ , Đường tam làm j biết sài kim châm ? , r chợt nhớ ra thế giới cũ của ổng là loại võ hiệp, còn xuất thân từ Đường môn nữa , ko chỉ độc , y thuật của họ Đường cũng ko kém.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me