TruyenFull.Me

Dau La Dai Luc Dong Nhan Edit Phe Vo Hon Nay Cua Nguoi Co Gi Do Khong Dung

Edit : đuma tui bị dị ứng rồi =)) nổi toàn thân luôn

_____

Lời kể của Tiểu Vũ tuy vẫn còn vài chỗ đáng ngờ, nhưng dù sao nàng cũng đã bình an trở lại. Ai mà nghĩ được giữa nàng và Thái Thản Cự Viên lại có liên hệ gì chứ? Mọi người cũng vô thức chọn cách tin tưởng. Huống chi, để tăng độ đáng tin, Tiểu Vũ còn cùng Đường Ngân sắp xếp phối hợp từ trước.

Cũng vì đã biết thân phận của Đường Ngân, mấy vị thầy giáo càng thêm phần tin tưởng lời Tiểu Vũ nói.

Đới Mộc Bạch thở dài, gật đầu:
“Bình an là tốt rồi. Sau khi em bị bắt, Đường Tam mắt đỏ hoe, mặc kệ Áo Tư Tạp khuyên can , nhất định muốn ăn nấm, lập tức đuổi theo em…”
Sau đó, hắn tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra. Áo Tư Tạp cũng vừa vặn đưa tới một miếng đậu hũ thối.

Nghe Đới Mộc Bạch kể lại, mắt Tiểu Vũ cũng đỏ lên. Nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng tuôn xuống. Nàng nhìn Đường Tam đang chìm trong làn sương máu, cắn chặt môi:

Đường Tam… cậu nhất định không được xảy ra chuyện… Tất cả là do mình không tốt, là mình hại cậu… Chỉ cần cậu tỉnh lại, muốn mình bồi thường thế nào cũng được…

Tiểu Vũ thực sự rất hối hận. Vì quá sơ ý nên mới để lộ khí tức, khiến Nhị Minh phát hiện và bắt nàng đi. Nếu không bị bắt, những chuyện rối rắm phía sau cũng sẽ không xảy ra. Và Đường Tam… sẽ không phải liều mạng hấp thu Hồn Hoàn trong tình trạng thê thảm như vậy.

Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào ý chí của Đường Tam đủ kiên cường để vượt qua cửa ải khó khăn này.

Việc phải chờ đợi thời gian trôi đi chính là thứ khiến người ta dày vò nhất.

“Phù…”
Đường Ngân thu hồi hồn lực, đứng dậy, lông mày vẫn nhíu chặt:
“Tui đã giúp ổng bổ sung đầy đủ hồn lực, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính bản thân ổng mà thôi. Ai đó có thể nói cho tui rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Vì vậy, Đới Mộc Bạch lại kể lại từ đầu một lần nữa.

Lúc này Đường Ngân mới gật đầu, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ thản nhiên mở miệng:
“Tui hiểu rồi.”

Mập Mạp chau mày lại, cảm thấy Đường Ngân có phần quá bình thản, đang định nói gì đó thì đã bị Áo Tư Tạp nhét ngay một miếng đậu hũ thối vào miệng, lập tức bị chặn lại.

Mập Mạp khó hiểu quay sang nhìn thì thấy trên mặt Áo Tư Tạp đầy vẻ cảnh cáo kiểu 【cậu muốn chết à?】

Mã Hồng Tuấn vừa nhai miếng đậu hũ thối trong miệng, vừa đầy nghi ngờ, không nhịn được mà lộ ra vẻ dò hỏi.

Sau đó, Mập Mạp lại thấy Áo Tư Tạp khẽ ra hiệu chỉ về phía bả vai Đường Ngân.

Mập Mạp tò mò nhìn theo thì phát hiện Đường Ngân vẫn điềm tĩnh dõi theo Đường Tam, người đang bị huyết vụ bao phủ. Mà trên vai cậu, con hồ ly nhỏ lông xù thỉnh thoảng lại dùng cái đuôi mềm mượt quét qua sau gáy Đường Ngân, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, ra vẻ chờ hắn – như thường lệ – đưa tay vuốt ve lông cho nó.

Nhưng Đường Ngân vẫn không có chút phản ứng nào, mãi đến khi con hồ ly nhỏ bắt đầu nhe răng định cào loạn thì cậu mới đưa tay ôm nó xuống, đặt vào lòng, dịu giọng nói:
“anh đang mệt mà, anh đừng quậy nữa.”

Mã Hồng Tuấn lại muốn kiếm thêm một miếng đậu hũ thối nhét vào miệng mình, may mà lúc nãy bị Áo Tư Tạp nhanh tay ngăn lại, nếu không lần này thật sự là sờ phải họa sát thân rồi.

Có được hồn lực bổ sung từ Đường Ngân, trạng thái của Đường Tam rõ ràng đã khá hơn nhiều. Tuy vẫn còn bị huyết vụ bao phủ, nhưng ít nhất màn sương máu đó không còn dày thêm nữa.

Thân thể Đường Tam cũng không còn chảy máu như trước, mà bắt đầu bài xuất ra một loại chất xám nhợt nhạt. Hàng lông mày nhíu chặt cũng dần giãn ra, một lớp ánh sáng lam dịu dàng bao phủ lấy cơ thể anh, khiến cả người trở nên an hòa, ổn định hẳn lên.

Triệu Vô Cực mừng rỡ nói:
“Thành công rồi. Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua. Giờ chỉ còn quá trình chuyển hóa hồn lực. Với tư chất của Đường Tam, những phần còn lại không còn gì đáng lo nữa.”

Sắc mặt mọi người cũng dần nhẹ nhõm hơn, chỉ riêng Đường Ngân vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không biểu cảm như trước.

Cùng lúc ấy, theo làn ánh sáng lam dịu lan tỏa ra ngoài, từng cọng Lam Ngân Thảo bắt đầu mọc lên chậm rãi quanh thân thể Đường Tam. Tuy nhiên, kích thước của Lam Ngân Thảo lần này không thay đổi nhiều so với trước kia. Ngược lại, chúng còn nhỏ nhắn hơn một chút. Mà sắc màu lam đen vốn có cũng biến thành một màu tím lam, như sự hòa trộn giữa tím và lam – không còn họa tiết hay hoa văn gì, mà trở nên tinh giản. ( chắc ý là tinh tế và đơn giản )

Giờ đây, mỗi cọng Lam Ngân Thảo chỉ dày chừng bằng hai ngón tay, điểm khác biệt lớn nhất so với trước là thân thảo hiện lên ánh kim lấp lánh, trông như được tráng men sáng bóng, phảng phất phát sáng nhè nhẹ.

Phất Lan Đức ra hiệu cho mọi người lui về sau một chút. Ông hiểu rằng đây là do nguồn hồn lực mới tăng mạnh, Đường Tam tạm thời chưa thể kiểm soát hoàn toàn, mới xuất hiện tình trạng hồn lực phát tán ra bên ngoài như vậy. Với thể trạng yếu ớt khi nãy của Đường Tam, có thể thành công hấp thu Hồn Hoàn đã là kỳ tích, giờ nếu còn có thể khống chế được lượng năng lượng khổng lồ này thì mới thật sự là chuyện lạ.

“A ――”
Ngay khi mọi người đều cho rằng đại cục đã định, đột nhiên Đường Tam – vừa mới giãn mày ra – lại nhíu chặt lại. Một tiếng hét thảm từ miệng anh vang lên. Anh đang khoanh chân ngồi bỗng toàn thân co rút dữ dội, lồng ngực dựng thẳng, nửa người trên cong lên dữ tợn. Bộ dáng ấy khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình kinh sợ.

“Anh ――?!”
Đường Ngân gần như lập tức phóng xuất Võ Hồn, điều khiển Lam Ngân Thảo quấn lấy người Đường Tam, Hồn Hoàn đầu tiên trên người cậu cũng đồng thời phát sáng.

Nhưng ngay khi Lam Ngân Thảo của cậu vừa chạm đến Võ Hồn của Đường Tam, lại bị phản chấn dữ dội, bật ngược trở lại.

Đường Ngân lập tức nghiến răng, gia tăng mạnh mẽ hồn lực, hai luồng Lam Ngân Thảo của hai người ngay tức khắc dây dưa với nhau, căng chặt như hai con rắn quấn lấy nhau, giằng co kịch liệt.

Rõ ràng hai người là huynh đệ ruột thịt, lại còn sở hữu cùng một loại Võ Hồn, thế nhưng giờ phút này, Lam Ngân Thảo của họ lại như nước với lửa, hoàn toàn không hề có chút nào tương đồng hay hòa hợp.

Khác biệt hoàn toàn với Võ Hồn mang màu sắc u ám, nguy hiểm của Đường Tam, Lam Ngân Thảo mà Đường Ngân phóng xuất ra đẹp đến mức không tưởng. Cả dây thảo như được chế tác từ loại ngọc bích tinh mỹ nhất, chưa kể mặt ngoài còn phủ đầy những hoa văn màu bạc phức tạp, thần bí. Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn thao tác chúng chiến đấu, e rằng chẳng ai tin được đó là Võ Hồn mà không phải một món đồ thủ công quý giá nào đó.

Thế nhưng ngay khi Đường Ngân gần như đã áp chế thành công Đường Tam, một âm thanh như vải vóc bị xé rách vang lên. Áo sau lưng Đường Tam bỗng chốc rách toạc. Đới Mộc Bạch đứng sau lưng anh nhìn thấy rất rõ: từ hai bên xương sống của Đường Tam, từng khối thịt nhô lên, mỗi khối lớn bằng nắm tay – tổng cộng tám khối.

Lúc này, Đường Tam như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ tận cùng. Từng giọt máu đỏ sẫm li ti bắt đầu thấm ra từ làn da hắn, cả người co giật dữ dội.

Ngay sau đó, tám khối thịt ấy vỡ toang, lạ lùng là da lưng hắn không rách thêm, nhưng từ tám vị trí đó lại chui ra những vật thể màu tím đậm – to bằng nắm tay – đang sinh trưởng với tốc độ kinh hoàng.

Lam Ngân Thảo của Đường Ngân khi chạm phải vật thể màu tím đậm kia lập tức chuyển sang đen kịt, rồi bị ăn mòn đến gần như biến mất. Mọi người kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau, ngay cả Đường Ngân cũng buộc phải rút lui, trong lòng nôn nóng nhưng đành kìm nén, không thể lại gần.

Khi tám khối thịt ấy tan vỡ và những vật thể kia bắt đầu mọc ra, Đường Tam dường như được giải phóng phần nào. Sắc mặt giãn ra, tuy nhiên thân thể vẫn tiếp tục co rút từng hồi.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, những vật thể tím đậm ấy chỉ trong nháy mắt đã mọc dài hơn một mét. Chúng vẫn tiếp tục kéo dài với tốc độ kinh hoàng, và khi đạt đến chiều dài khoảng một mét rưỡi thì tạm ngừng lại đôi chút. Tại phần cuối mỗi cái mọc ra thêm một cấu trúc như khớp xương, rồi từ vị trí đó lại kéo dài tiếp theo hướng khác.

"Đây là..." Đường Ngân nhất thời không nói nên lời, nhưng cũng không quá hoảng loạn. Cậu thu hồi Võ Hồn, một lần nữa ôm con hồ ly vào lòng, ánh mắt cụp xuống, như đang chìm trong suy nghĩ.

Tám vật thể màu tím đậm kia chỉ khi kéo dài vượt quá 3 mét mới chịu dừng lại. Cả thân thể tím sẫm, bề mặt bóng loáng lạ thường. Phần gần sát sau lưng Đường Tam thì to, rồi theo chiều kéo dài ra ngoài dần dần thu nhỏ lại, đến đầu cuối thì trở nên sắc bén như mũi nhọn.

"Đây chẳng phải là chân nhện của Nhân Diện Ma Chu sao?"

Mọi người nhìn Đường Tam, rồi lại nhìn thi thể của Nhân Diện Ma Chu ở bên kia, bất giác nhận ra: thứ vừa mọc ra sau lưng Đường Tam quả thật rất giống chân nhện của con Hồn Thú kia. Tuy tổng thể có phần mảnh mai hơn một chút, nhưng lại có vẻ sáng bóng hơn, thậm chí còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Triệu Vô Cực vốn từng chứng kiến không ít Hồn Sư hấp thu Hồn Hoàn, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực là lần đầu tiên ông thấy được trong đời. Trong khoảnh khắc đó, ông gần như đánh mất khả năng phán đoán, theo bản năng quay sang nhìn vị lão đại của mình — nhưng phát hiện đối phương cũng đang nhìn người khác.

Vì thế, cả đám người theo ánh mắt dồn về một hướng, nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Cương – người đang nhíu mày, trầm tư không nói.

Sự việc kỳ dị vẫn chưa dừng lại. Khi tám chiếc chân nhện sau lưng Đường Tam duỗi dài ra, chúng bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động theo tiết tấu. Bốn chân dưới cùng dần dần đâm sâu vào mặt đất, rồi nâng cơ thể đang ngồi xếp bằng của Đường Tam lên khỏi mặt đất, đưa anh lơ lửng giữa không trung.

Lúc này đây, Đường Tam trông cứ như mọc ra tám cánh tay dài đến ba mét, cảnh tượng kỳ quái khiến ai nấy đều rợn tóc gáy.

Thân thể Đường Tam cuối cùng cũng không còn co rút nữa, quần áo trên người anh đã hoàn toàn rách nát. Ngay sau đó, những dây Lam Ngân Thảo mọc ra phía trước bắt đầu cuộn trở lại, từ từ quấn quanh cơ thể anh từ dưới lên. Cuối cùng, chúng tạo thành một cái kén lớn, giam kín thân hình anh ở bên trong. Bên ngoài, chỉ còn tám chân nhện vẫn chầm chậm cử động.

Tất cả mọi người trong học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đối với họ lúc này, điều duy nhất có thể làm chỉ là im lặng chờ đợi. Trong cơn mơ hồ bất an, họ chỉ có thể nghe thấy từ trong cái kén kia liên tục vang lên những tiếng xương cốt kêu răng rắc, nhưng Đường Tam rốt cuộc đang trải qua điều gì… không ai có thể đoán được.

Mã Hồng Tuấn nhịn không được lên tiếng:
“Đường Tam... chẳng lẽ sẽ biến thành một con nhện khổng lồ à?”

Tiểu Vũ lập tức trừng mắt lườm hắn một cái:
“Không thể nào! Tiểu Tam sao có thể biến thành nhện được? Nhất định là vì lúc hấp thu Hồn Hoàn có xảy ra dị biến nên mới xuất hiện tình trạng này thôi. Cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu!”

Ngay cả bản thân Tiểu Vũ cũng không biết mình đang cố gắng trấn an người khác... hay là đang cố an ủi chính mình nữa.

Nhưng nàng hiểu rõ, người đang lo lắng nhất, người chịu đựng cảm giác bất an nhiều nhất lúc này... chắc chắn không phải là nàng, mà là Đường Ngân.

…Rồi nàng nhìn thấy Đường Ngân bên kia đang rất ung dung nhóm lửa, dựng nồi, dáng vẻ giống như sắp bắt đầu nấu cơm đến nơi.

---

Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người cứ nói ta “dây dưa”... Vậy thì ta góp thêm một chút “bản thảo tồn kho” nữa vậy, được chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me