Đấu La Đại Lục Đồng Nhân [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng
Chương 82
Edit : bĩnh tĩnh , tui ngoi lên rồi đây
👁👄👁 😂____Đường Tam nhìn thấy biểu cảm của Đường Ngân thì biết ngay thứ cậu đang nghĩ chẳng hay ho gì, nên anh quyết định không hỏi nữa—cái này ảnh hưởng đến tâm trạng lắm.“Vinh Vinh, cậu có muốn thử xem không?” Đường Tam nhìn về phía Ninh Vinh Vinh, “Mặc dù cơ thể không nghe cậu điều khiển sẽ hơi khó chịu, nhưng rất nhiều điều hiện tại cậu làm chưa được lại sẽ trở nên dễ dàng. Hơn nữa, vì cậu sẽ ở trong trạng thái tỉnh táo, nên sẽ có những cảm giác rất rõ ràng, điều này cực kỳ hữu ích cho việc tu luyện.”Nói rồi, Đường Tam điều khiển Bát Chu Mâu vung nhẹ một cái, thậm chí có vẻ nhàn nhã như đang thong thả hái hoa bắt bướm, ánh sáng độc lóe lên lấp lánh.“Ừm!” Ninh Vinh Vinh gật đầu, “Lần này mình đã thật sự chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi, làm đi!”“Không cần vội, tui cũng cần hồi phục một chút.” Đường Ngân ngồi xuống đất, vẫy tay nói, “Nhân lúc này, Vinh Vinh, cậu thả Võ Hồn ra cho tui quan sát trước đi.”Ninh Vinh Vinh dĩ nhiên không từ chối, lại một lần nữa giải phóng Võ Hồn, nâng tay lên đưa về phía trước mặt Đường Ngân.Đường Ngân chăm chú nhìn cái tháp nhỏ brs tinh xảo trước mặt. Cả tòa tháp hiện lên sắc hồng phấn trong suốt như hoa anh đào, bên dưới là một đóa sen thủy tinh 49 cánh nâng đỡ, dưới ánh nắng mặt trời khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng lấp lánh rực rỡ.Theo cách nói của Đường Ngân thì , món đồ này trong rất Mary Sue. [Mary Sue , nơi nữ chính có tóc 7 màu cầu vòng thức dật trên cái giường nghìn mét]Nhìn chằm chằm Thất Bảo Lưu Ly Tháp khá lâu , Đường Ngân lấy ra quyển sổ tay, vừa viết vừa vẽ một hồi lâu rồi mới đứng dậy lần nữa:
“Vậy chúng ta thử lại lần nữa há.”Ninh Vinh Vinh gật đầu, thu hồi Võ Hồn, hít sâu mấy hơi để thả lỏng cơ thể:
“Bắt đầu đi!”Đường Ngân gật đầu, một lần nữa thi triển hồn kỹ thứ ba.Lần này, Đường Ngân đã thành công tiếp quản thân thể của Ninh Vinh Vinh.Còn Ninh Vinh Vinh thì mở to mắt, cả gương mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, giọng nói run rẩy:
“Đường Ngân, cậu… cậu chắc sẽ không dùng thân thể mình làm chuyện gì kỳ quặc đâu ha?”“Người với người chẳng lẽ không thể có một chút lòng tin gới nhau sao?” Đường Ngân thở dài, nét mặt trở nên nghiêm túc,
“Tui sắp bắt đầu. Võ Hồn tan vỡ nhất định sẽ gây đau đớn. Vinh Vinh, cậu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”“Tới đi!” Ninh Vinh Vinh lại hít sâu một hơi, cố đè nén cảm giác khó chịu không thể kiểm soát trong cơ thể, ánh mắt đầy kiên quyết, “Bổn tiểu thư liều luôn!”Mọi người chỉ thấy nàng giơ tay, giải phóng ra Võ Hồn của mình.Chiếc tháp Lưu Ly tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, xoay tròn chậm rãi, tỏa ra ánh sáng lóa mắt vô cùng rực rỡ, đẹp đến mê người.“Tự làm Võ Hồn rách nát...chậc —— nghĩ thôi cũng thấy đau.” Tiểu Vũ rùng mình, vừa xoa cánh tay vừa quay sang nhìn Đường Tam đang mặc lại quần áo, “Này Đường Tam, cảm giác bị mất kiểm soát thân thể là như thế nào vậy?”“Hửm?” Đường Tam vừa cài cúc vừa thuận miệng đáp:
“Cũng tàm tạm, nếu phải diễn tả thì giống như đang tỉnh táo giữa cơn mơ, rõ ràng biết đó không phải là ý của mình nhưng cơ thể vẫn tự ý hành động. Lần đầu gặp tình huống đó thật sự hơi hoảng một chút.”“Nhưng mà, nói ra thì cũng hay, vì lúc ấy lại có thể làm được nhiều việc mà khi tỉnh táo chưa chắc làm được. Cậu cũng thấy cách mình dùng Bát Chu Mâu lúc nãy đấy, nếu các cậu có thể tin tưởng lời Đường Ngân, thử phương pháp ấy cũng không sao đâu — đó đúng là cách tu luyện rất hiệu quả. Một tuần thử một lần cũng đủ rồi.”“Đương nhiên, thành công hòa nhập được với nó mới tính.”
Đường Tam nói, còn nhún vai nhẹ một cái.Đới Mộc Bạch nghe xong thì cũng nổi hứng, liếc mắt nhìn Lưu Ly Tháp vẫn đang xoay vòng vòng một cái, rồi cười cười ghé lại gần, “Nãy đầu óc em đã nghĩ gì mà đi nhờ Đường Ngân đặc huấn cho vậy? Anh xem qua thấy em có vẻ... hưởng thụ ?”“Hưởng thụ?” Đường Tam bật cười, lắc đầu, “Trải nghiệm lần này đúng là giúp em nhanh chóng nắm vững được Bát Chu Mâu thật. Nhưng cá nhân em khuyên là chỉ nên dùng cách đó khi thực sự gặp khó, kiểu như muốn luyện kỹ xảo nào đó mà cứ không thành công , không đột phá được ấy. Dù sao cái cảm giác cơ thể bị khống chế, bản thân thì không thể phản kháng... thực sự rất khó chịu.”Đói Mộc Bạch: …Vậy mà chú còn xúi tụi này thử???Đới Mộc Bạch ngơ ra một lúc — hai huynh đệ này đúng thật là y như nhau: chỉ khác một người "đen" ngoài mặt, còn người kia thì "đen" sau lưng. Mà độ "đen" của Đường Tam… thậm chí còn nhỉnh hơn Đường Ngân một bậc.Này thì bó tay con mịa nó rồi!.Tuy vậy, Đới Mộc Bạch cũng hiểu rõ Đường Tam sẽ không cố ý giở trò trong chuyện thể nghiệm. Nếu em ấy nói có tác dụng, vậy nhất định là thật.Huống hồ Đới Mộc Bạch cũng rất thèm muốn cái chiêu tấn công hồn lực khiến hắn âm ỉ mãi không ngừng của Đường Ngân…Hay là… mình cũng thử một lần?Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì Đới Mộc Bạch bỗng sững người, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.Tất cả là tại Đường Tam! Nói chuyện thì rành mạch, giọng điệu thì đầy mê hoặc — đúng là đào sẵn một cái hố!Mà khổ nỗi, chính mình lại còn muốn nhảy vô!Chưa kịp để Đới Mộc Bạch tìm ra lý do để lươn lẹo bản thân, thì bên phía Ninh Vinh Vinh đã có động tĩnh.Chỉ thấy Thất Bảo Lưu Ly Tháp trong tay nàng cuối cùng cũng ngừng xoay tròn. Ngay sau đó, ngón tay thon nhỏ của thiếu nữ nhẹ nhàng điểm xuống, hai tầng cánh hoa pha lê dưới chân tháp bỗng vút ra, xoay quanh người nàng như sao vây trăng, khiến nàng tựa như tiên tử hạ phàm — thanh lệ mà chói lọi.Mọi người đều lặng lẽ dừng lại, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng ấy.Chỉ thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày, đầu ngón tay lại một lần nữa điểm nhẹ. Những cánh hoa vốn lượn quanh nàng liền tăng tốc, phát ra tiếng gió rít khe khẽ như tiếng chuông vang trong không trung.Nhưng sắc mặt nàng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, chỉ hơi ngẩng mắt nhìn về phía mọi người, đôi mắt sáng khẽ chớp, sau đó bất chợt nở nụ cười rực rỡ. Mười bốn cánh hoa lập tức rẽ hướng, xoay vòng bay tới chỗ mọi người.Dù nhìn bề ngoài xinh đẹp và trong suốt như pha lê, nhưng tiếng gió xé rít lên khi cánh hoa lao tới lại khiến người ta không thể coi thường. Mọi người lập tức không chút do dự mà phóng thích Võ Hồn.Thế nhưng những cánh hoa ấy lại khéo léo vòng qua tất cả mọi người, thẳng tắp bay về phía Đường Tam – người đang đứng tít tận hàng sau, gương mặt đầy bất đắc dĩ.Đường Tam chỉ đành đưa tay điểm nhẹ, từng tia ngân quang bắn ra từ đầu ngón tay. Tức thì, tiếng va chạm leng keng vang lên dồn dập. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là, chỉ sau ba lần chạm với cánh hoa, một thanh phi đao của anh đã bị xuyên thủng, hoàn toàn mất tác dụng. Trong lòng không khỏi trỗi dậy tâm hiếu thắng, Đường Tam cũng mặc kệ mấy cánh hoa còn lại, trực tiếp vận thân pháp Quỷ Ảnh Mê Tung lao thẳng về phía Ninh Vinh Vinh.Địch mạnh thì bắt chủ soái trước!Nào ngờ thiếu nữ lại chẳng chút hoảng hốt. Nàng chỉ siết tay thu hồi Võ Hồn, rồi ngay lập tức giải phóng lần nữa. Nhưng lần này, những cánh hoa không còn lao về phía Đường Tam nữa, mà xoay vòng quanh nàng, nâng cả người nàng nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng giữa không trung giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Đường Tam thở dài bất lực — thế này thì còn đánh cái gì nữa?Bên kia bay được, bên này đứng đất làm bia ngắm. Người ta đánh từ trên trời, còn mình thì chờ bị đập.“Nhận thua, nhận thua!” Đường Tam vò đầu cúi đầu than vãn, “em cũng chơi hơi lố rồi đó, hôm nay Vinh Vinh mặc váy đấy.”Chỉ thấy thiếu nữ giữa không trung chẳng còn dáng vẻ thần thánh, thản nhiên ngồi xổm xuống, một tay giữ chặt váy không để bị gió tốc bay, nhẹ nhàng điều khiển cánh hoa từ từ hạ xuống.[ edit xong đoạn này , tui nhớ tới video công chúa lọ lem đập bể giầy thủy tinh , lấy mảnh nhọn của giầy làm vũ khí =))]Vừa mới chạm đất, cục lông trắng bé xíu liền rớt bịch ra ngoài. Ninh Vinh Vinh suýt nữa quỳ luôn xuống trước mặt Đường Tam, may mà Đường Tam nhanh tay dùng Lam Ngân Thảo đỡ kịp.Dù vậy, Ninh Vinh Vinh vẫn đỏ bừng cả mặt vì kích động:
“vừa nãy không phải đang mơ chứ?! Thật sao?! Thật sự làm được?! Hơn nữa ngoài việc hồn lực gần như cạn sạch, mình lại hoàn toàn không cảm thấy bị phản phệ gì cả!”“Đương nhiên là không rồi……” Đường Ngân mặt mày trắng bệch, lảo đảo bước lại gần, “Tại vì tui mới là đứa gánh phản phệ đây nè……”“Là sao?” Đường Tam đưa tay đỡ lấy tay Đường Ngân, ra hiệu hắn dựa vào mình.Đường Ngân đưa tay xoa xoa thái dương, “Nói ngắn gọn thì, tui tiếp quản cơ thể Vinh Vinh. Hơn nữa không phải kiểu cưỡng ép chiếm hữu, mà là hai bên đồng thuận kết nối. Thế nên mọi tác dụng phụ đều dồn hết lên người tui luôn, kể cả tổn thương Võ Hồn, cũng là do thằng này chịu.”“Nhưng cũng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tầm hai ba ngày, không vận chuyển hồn lực, không dùng Võ Hồn là được. Còn Vinh Vinh, về sau lúc luyện tập nhớ chú ý một chút là ổn... Ái ui—— chuyện này thật đúng là không phải ai cũng làm được……”“Có cần anh lấy cho em ít thuốc bổ tinh thần không?” – Đường Tam hỏi."Khỏi đâu…" – Đường Ngân rì rầm, ghé cả người lên vai Đường Tam, "Anh giúp em xin nghỉ mấy hôm là được rồi…""Em đúng là…" – Đường Tam khẽ lắc đầu, "Vậy thế này đi, lát nữa anh chế cho em mấy con rối tự động. Hồn kỹ của em có thể điều khiển vật vô tri, đúng không?""Thôi đừng nói nữa anh à, đầu óc em sắp nổ tung rồi…"Nhìn bộ dạng mềm nhũn như bún của Đường Ngân, Đường Tam cũng chỉ biết cười khổ, đành cùng mọi người chào tạm biệt rồi cõng cậu trở về ký túc xá."Đường Tam, lát nữa em quay lại thu dọn chiến trường này nhé?" – Đới Mộc Bạch chỉ vào bãi đất ngổn ngang ám khí và bẫy rập còn chưa thu hồi.Đường Tam: …---Tác giả có lời muốn nói:Đường Tam: Giờ không thể đánh thằng ngoo này được, thôi thì để dành tính sổ sau vậy.
👁👄👁 😂____Đường Tam nhìn thấy biểu cảm của Đường Ngân thì biết ngay thứ cậu đang nghĩ chẳng hay ho gì, nên anh quyết định không hỏi nữa—cái này ảnh hưởng đến tâm trạng lắm.“Vinh Vinh, cậu có muốn thử xem không?” Đường Tam nhìn về phía Ninh Vinh Vinh, “Mặc dù cơ thể không nghe cậu điều khiển sẽ hơi khó chịu, nhưng rất nhiều điều hiện tại cậu làm chưa được lại sẽ trở nên dễ dàng. Hơn nữa, vì cậu sẽ ở trong trạng thái tỉnh táo, nên sẽ có những cảm giác rất rõ ràng, điều này cực kỳ hữu ích cho việc tu luyện.”Nói rồi, Đường Tam điều khiển Bát Chu Mâu vung nhẹ một cái, thậm chí có vẻ nhàn nhã như đang thong thả hái hoa bắt bướm, ánh sáng độc lóe lên lấp lánh.“Ừm!” Ninh Vinh Vinh gật đầu, “Lần này mình đã thật sự chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi, làm đi!”“Không cần vội, tui cũng cần hồi phục một chút.” Đường Ngân ngồi xuống đất, vẫy tay nói, “Nhân lúc này, Vinh Vinh, cậu thả Võ Hồn ra cho tui quan sát trước đi.”Ninh Vinh Vinh dĩ nhiên không từ chối, lại một lần nữa giải phóng Võ Hồn, nâng tay lên đưa về phía trước mặt Đường Ngân.Đường Ngân chăm chú nhìn cái tháp nhỏ brs tinh xảo trước mặt. Cả tòa tháp hiện lên sắc hồng phấn trong suốt như hoa anh đào, bên dưới là một đóa sen thủy tinh 49 cánh nâng đỡ, dưới ánh nắng mặt trời khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng lấp lánh rực rỡ.Theo cách nói của Đường Ngân thì , món đồ này trong rất Mary Sue. [Mary Sue , nơi nữ chính có tóc 7 màu cầu vòng thức dật trên cái giường nghìn mét]Nhìn chằm chằm Thất Bảo Lưu Ly Tháp khá lâu , Đường Ngân lấy ra quyển sổ tay, vừa viết vừa vẽ một hồi lâu rồi mới đứng dậy lần nữa:
“Vậy chúng ta thử lại lần nữa há.”Ninh Vinh Vinh gật đầu, thu hồi Võ Hồn, hít sâu mấy hơi để thả lỏng cơ thể:
“Bắt đầu đi!”Đường Ngân gật đầu, một lần nữa thi triển hồn kỹ thứ ba.Lần này, Đường Ngân đã thành công tiếp quản thân thể của Ninh Vinh Vinh.Còn Ninh Vinh Vinh thì mở to mắt, cả gương mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, giọng nói run rẩy:
“Đường Ngân, cậu… cậu chắc sẽ không dùng thân thể mình làm chuyện gì kỳ quặc đâu ha?”“Người với người chẳng lẽ không thể có một chút lòng tin gới nhau sao?” Đường Ngân thở dài, nét mặt trở nên nghiêm túc,
“Tui sắp bắt đầu. Võ Hồn tan vỡ nhất định sẽ gây đau đớn. Vinh Vinh, cậu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”“Tới đi!” Ninh Vinh Vinh lại hít sâu một hơi, cố đè nén cảm giác khó chịu không thể kiểm soát trong cơ thể, ánh mắt đầy kiên quyết, “Bổn tiểu thư liều luôn!”Mọi người chỉ thấy nàng giơ tay, giải phóng ra Võ Hồn của mình.Chiếc tháp Lưu Ly tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, xoay tròn chậm rãi, tỏa ra ánh sáng lóa mắt vô cùng rực rỡ, đẹp đến mê người.“Tự làm Võ Hồn rách nát...chậc —— nghĩ thôi cũng thấy đau.” Tiểu Vũ rùng mình, vừa xoa cánh tay vừa quay sang nhìn Đường Tam đang mặc lại quần áo, “Này Đường Tam, cảm giác bị mất kiểm soát thân thể là như thế nào vậy?”“Hửm?” Đường Tam vừa cài cúc vừa thuận miệng đáp:
“Cũng tàm tạm, nếu phải diễn tả thì giống như đang tỉnh táo giữa cơn mơ, rõ ràng biết đó không phải là ý của mình nhưng cơ thể vẫn tự ý hành động. Lần đầu gặp tình huống đó thật sự hơi hoảng một chút.”“Nhưng mà, nói ra thì cũng hay, vì lúc ấy lại có thể làm được nhiều việc mà khi tỉnh táo chưa chắc làm được. Cậu cũng thấy cách mình dùng Bát Chu Mâu lúc nãy đấy, nếu các cậu có thể tin tưởng lời Đường Ngân, thử phương pháp ấy cũng không sao đâu — đó đúng là cách tu luyện rất hiệu quả. Một tuần thử một lần cũng đủ rồi.”“Đương nhiên, thành công hòa nhập được với nó mới tính.”
Đường Tam nói, còn nhún vai nhẹ một cái.Đới Mộc Bạch nghe xong thì cũng nổi hứng, liếc mắt nhìn Lưu Ly Tháp vẫn đang xoay vòng vòng một cái, rồi cười cười ghé lại gần, “Nãy đầu óc em đã nghĩ gì mà đi nhờ Đường Ngân đặc huấn cho vậy? Anh xem qua thấy em có vẻ... hưởng thụ ?”“Hưởng thụ?” Đường Tam bật cười, lắc đầu, “Trải nghiệm lần này đúng là giúp em nhanh chóng nắm vững được Bát Chu Mâu thật. Nhưng cá nhân em khuyên là chỉ nên dùng cách đó khi thực sự gặp khó, kiểu như muốn luyện kỹ xảo nào đó mà cứ không thành công , không đột phá được ấy. Dù sao cái cảm giác cơ thể bị khống chế, bản thân thì không thể phản kháng... thực sự rất khó chịu.”Đói Mộc Bạch: …Vậy mà chú còn xúi tụi này thử???Đới Mộc Bạch ngơ ra một lúc — hai huynh đệ này đúng thật là y như nhau: chỉ khác một người "đen" ngoài mặt, còn người kia thì "đen" sau lưng. Mà độ "đen" của Đường Tam… thậm chí còn nhỉnh hơn Đường Ngân một bậc.Này thì bó tay con mịa nó rồi!.Tuy vậy, Đới Mộc Bạch cũng hiểu rõ Đường Tam sẽ không cố ý giở trò trong chuyện thể nghiệm. Nếu em ấy nói có tác dụng, vậy nhất định là thật.Huống hồ Đới Mộc Bạch cũng rất thèm muốn cái chiêu tấn công hồn lực khiến hắn âm ỉ mãi không ngừng của Đường Ngân…Hay là… mình cũng thử một lần?Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì Đới Mộc Bạch bỗng sững người, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.Tất cả là tại Đường Tam! Nói chuyện thì rành mạch, giọng điệu thì đầy mê hoặc — đúng là đào sẵn một cái hố!Mà khổ nỗi, chính mình lại còn muốn nhảy vô!Chưa kịp để Đới Mộc Bạch tìm ra lý do để lươn lẹo bản thân, thì bên phía Ninh Vinh Vinh đã có động tĩnh.Chỉ thấy Thất Bảo Lưu Ly Tháp trong tay nàng cuối cùng cũng ngừng xoay tròn. Ngay sau đó, ngón tay thon nhỏ của thiếu nữ nhẹ nhàng điểm xuống, hai tầng cánh hoa pha lê dưới chân tháp bỗng vút ra, xoay quanh người nàng như sao vây trăng, khiến nàng tựa như tiên tử hạ phàm — thanh lệ mà chói lọi.Mọi người đều lặng lẽ dừng lại, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng ấy.Chỉ thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày, đầu ngón tay lại một lần nữa điểm nhẹ. Những cánh hoa vốn lượn quanh nàng liền tăng tốc, phát ra tiếng gió rít khe khẽ như tiếng chuông vang trong không trung.Nhưng sắc mặt nàng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, chỉ hơi ngẩng mắt nhìn về phía mọi người, đôi mắt sáng khẽ chớp, sau đó bất chợt nở nụ cười rực rỡ. Mười bốn cánh hoa lập tức rẽ hướng, xoay vòng bay tới chỗ mọi người.Dù nhìn bề ngoài xinh đẹp và trong suốt như pha lê, nhưng tiếng gió xé rít lên khi cánh hoa lao tới lại khiến người ta không thể coi thường. Mọi người lập tức không chút do dự mà phóng thích Võ Hồn.Thế nhưng những cánh hoa ấy lại khéo léo vòng qua tất cả mọi người, thẳng tắp bay về phía Đường Tam – người đang đứng tít tận hàng sau, gương mặt đầy bất đắc dĩ.Đường Tam chỉ đành đưa tay điểm nhẹ, từng tia ngân quang bắn ra từ đầu ngón tay. Tức thì, tiếng va chạm leng keng vang lên dồn dập. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là, chỉ sau ba lần chạm với cánh hoa, một thanh phi đao của anh đã bị xuyên thủng, hoàn toàn mất tác dụng. Trong lòng không khỏi trỗi dậy tâm hiếu thắng, Đường Tam cũng mặc kệ mấy cánh hoa còn lại, trực tiếp vận thân pháp Quỷ Ảnh Mê Tung lao thẳng về phía Ninh Vinh Vinh.Địch mạnh thì bắt chủ soái trước!Nào ngờ thiếu nữ lại chẳng chút hoảng hốt. Nàng chỉ siết tay thu hồi Võ Hồn, rồi ngay lập tức giải phóng lần nữa. Nhưng lần này, những cánh hoa không còn lao về phía Đường Tam nữa, mà xoay vòng quanh nàng, nâng cả người nàng nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng giữa không trung giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Đường Tam thở dài bất lực — thế này thì còn đánh cái gì nữa?Bên kia bay được, bên này đứng đất làm bia ngắm. Người ta đánh từ trên trời, còn mình thì chờ bị đập.“Nhận thua, nhận thua!” Đường Tam vò đầu cúi đầu than vãn, “em cũng chơi hơi lố rồi đó, hôm nay Vinh Vinh mặc váy đấy.”Chỉ thấy thiếu nữ giữa không trung chẳng còn dáng vẻ thần thánh, thản nhiên ngồi xổm xuống, một tay giữ chặt váy không để bị gió tốc bay, nhẹ nhàng điều khiển cánh hoa từ từ hạ xuống.[ edit xong đoạn này , tui nhớ tới video công chúa lọ lem đập bể giầy thủy tinh , lấy mảnh nhọn của giầy làm vũ khí =))]Vừa mới chạm đất, cục lông trắng bé xíu liền rớt bịch ra ngoài. Ninh Vinh Vinh suýt nữa quỳ luôn xuống trước mặt Đường Tam, may mà Đường Tam nhanh tay dùng Lam Ngân Thảo đỡ kịp.Dù vậy, Ninh Vinh Vinh vẫn đỏ bừng cả mặt vì kích động:
“vừa nãy không phải đang mơ chứ?! Thật sao?! Thật sự làm được?! Hơn nữa ngoài việc hồn lực gần như cạn sạch, mình lại hoàn toàn không cảm thấy bị phản phệ gì cả!”“Đương nhiên là không rồi……” Đường Ngân mặt mày trắng bệch, lảo đảo bước lại gần, “Tại vì tui mới là đứa gánh phản phệ đây nè……”“Là sao?” Đường Tam đưa tay đỡ lấy tay Đường Ngân, ra hiệu hắn dựa vào mình.Đường Ngân đưa tay xoa xoa thái dương, “Nói ngắn gọn thì, tui tiếp quản cơ thể Vinh Vinh. Hơn nữa không phải kiểu cưỡng ép chiếm hữu, mà là hai bên đồng thuận kết nối. Thế nên mọi tác dụng phụ đều dồn hết lên người tui luôn, kể cả tổn thương Võ Hồn, cũng là do thằng này chịu.”“Nhưng cũng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tầm hai ba ngày, không vận chuyển hồn lực, không dùng Võ Hồn là được. Còn Vinh Vinh, về sau lúc luyện tập nhớ chú ý một chút là ổn... Ái ui—— chuyện này thật đúng là không phải ai cũng làm được……”“Có cần anh lấy cho em ít thuốc bổ tinh thần không?” – Đường Tam hỏi."Khỏi đâu…" – Đường Ngân rì rầm, ghé cả người lên vai Đường Tam, "Anh giúp em xin nghỉ mấy hôm là được rồi…""Em đúng là…" – Đường Tam khẽ lắc đầu, "Vậy thế này đi, lát nữa anh chế cho em mấy con rối tự động. Hồn kỹ của em có thể điều khiển vật vô tri, đúng không?""Thôi đừng nói nữa anh à, đầu óc em sắp nổ tung rồi…"Nhìn bộ dạng mềm nhũn như bún của Đường Ngân, Đường Tam cũng chỉ biết cười khổ, đành cùng mọi người chào tạm biệt rồi cõng cậu trở về ký túc xá."Đường Tam, lát nữa em quay lại thu dọn chiến trường này nhé?" – Đới Mộc Bạch chỉ vào bãi đất ngổn ngang ám khí và bẫy rập còn chưa thu hồi.Đường Tam: …---Tác giả có lời muốn nói:Đường Tam: Giờ không thể đánh thằng ngoo này được, thôi thì để dành tính sổ sau vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me