TruyenFull.Me

Dau La Dai Luc Dong Nhan Tu Than Va Hap Huyet Quy

19/2/2025

Buổi chiều thứ tư bắt đầu, chỉ còn một ngày nữa là đợt thi này sẽ kết thúc.

Trong các đối thủ cảu nhóm Hạ Tư Hàn cũng xuất hiện một vài Hồn Tôn, nhưng xét về kinh nghiệm chiến đấu đều thua xa nhóm cậu, chưa kể đến việc bọn họ vốn đã quen với việc chiến đấu liên tục, khả năng ổn định hơn xa các nhóm khác. 

Mặc dù đã không còn áp đảo như lúc đầu nhưng bằng sự phối hợp ăn ý bọn cậu đều một đường chiến thắng.

Điểm đáng chú ý nhất của chiều nay là trận đấu với lớp 4.

Không phải vì đội này mạnh hơn mà là vì đây là đội của Giang Lam, người mấy ngày nay không thấy đâu.

Giang Lam nhìn có vẻ mệt mỏi, cậu không nói nhiều như bình thường mà chỉ im lặng một mình đi phía sau, thậm chí còn không nhìn về phía đồng đội.

Trận đấu bắt đầu, hai đồng đội của Giang Lam đều lao lên.

Cả hai đều là Đại Hồn Sư cường công hệ, thú võ hồn thiên về sức mạnh. 

"Hãy tấn công mạnh mẽ, đừng để chúng có cơ hội!"

Nhiếp Tử Thư khinh bỉ: "Tư thế đầy lỗ hổng, mấy người này là đang tới tặng điểm?"

Anh lại sử dụng thanh kiếm của mình. Có một số học sinh từng nghĩ đây là một hồn đạo khí mạnh mẽ nên đã báo cáo, nhưng sau khi kiểm tra lại phát hiện đây chỉ là một thanh kiếm bình thường được cải tạo một chút, miễn cưỡng cũng chỉ gọi là hồn đạo khí cấp 1 thôi.

Nhiếp Tử Thư vẫn sử dụng combo quen thuộc:

"Vọng âm đao." Ngay khoảnh khắc đối thủ sững lại, anh ngay lập tức tiến lên tấn công. 

Mà đối thủ hiển nhiên là đã lường trước được, ngay lập tức sử dụng hồn kĩ.

"Hoàng Kim Thủ." + "Tinh Tinh Gầm"

Một kiếm bị chắn lại, âm thanh cũng bị đẩy ngược về. Hai hồn kĩ này vừa vặn khắc chế Nhiếp Tử Thư. 

Hai người kia thấy thế càng thêm tự tin tấn công khiến Nhiếp Tử Thư phải lùi lại.

"Nhiếp Tử Thư gặp khắc chế cứng rồi, chúng ta phải lên thôi." Hạ Tư Hàn nói.

Hạ Tư Hàn và Tửu Nhiên vẫn lên cùng nhau, thời gian này bọn họ càng ngày càng quen thuộc với hồn lực của đối phương.

Kì thật nhóm bọn họ có một lỗ hổng hết sức rõ ràng, đó là không một ai có hồn kĩ tấn công hay khống chế vật lý đàng hoàng nào, vậy nên họ mới như Nhiếp Tử Thư dùng các loại vũ khí ngoài. Tửu Nhiên thường thích dùng súng hơn nhưng cuộc thi này lại cấm các loại vũ khí từ xa, trừ khi hắn là học sinh đặc cách của hệ hồn đạo thì mới được.

Chính vì vậy mà từ lúc bắt đầu Tửu Nhiên toàn dùng lưỡi hái của Hạ Tư Hàn chiến đấu. 

Hai người đội đối thủ cũng nghĩ vậy nên họ cố tình né tránh Tửu Nhiên mà tập trung nhắm thẳng vào Hạ Tư Hàn đang không cầm võ hồn.

Hạ Tư Hàn nở một nụ cười tươi.

Hai đối thủ chợt rùng mình, nhưng không để họ kịp đổi ý, Hạ Tư Hàn đã lấy ra một thanh kiếm một thanh kiếm gần giống với của Nhiếp Tử Thư nhưng màu đen, cũng một dangsHai  nhanh nhẹn ấy, cậu dễ dàng đánh bay một tên.

 Tên còn lại vừa quay đầu liền bắt gặp Tửu Nhiên đã đứng chờ sẵn, anh giơ lên lưỡi hãi như tử thần đòi mạng. 

Nhưng lưỡi hái ấy chợt dựng lại. 

Là Giang Lam đã lao đến chặn lại, cũng tiện tay kéo hai đồng đội của mình về.

Hai tên kia vừa thấy người tới là ai liền buột miệng nói:

"Cậu muốn nhìn chúng tôi chật vật rồi mới đến cứu à?"

"Nếu mạnh như vậy sao không lên ngay từ đầu đi?"

Tay Giang Lam chợt run lên, hồn kĩ không ổn định khiến cho hiệu quả trị liệu cũng kém hơn.

Hai người đó thấy vậy lại tiếp tục châm chọc. "Ha, cậu đây là không muốn chữa trị cho bọn tôi sao? Bọn tôi nói không đúng à, chúng ta đã thua bao nhiêu trận rồi cậu biết không?"

Giang Lam nhịn hết nổi, nỗi tức giận dâng trào: "Đấy là do các cậu cứ tùy tiện lao lên, tôi đã cảnh báo rồi! Chiến thuật của hai người rõ ràng là không ổn còn trách ai?"

"Cậu nghi ngờ bọn tôi à? Chữa trị hệ thì biết cái gì chứ, có giỏi thì cậu tự mà đi!" Người kia tiếp tục công kích.

"..."Hạ Tư Hàn cạn lời: "Này này, không coi chúng ta ra gì sao?"

"Còn có thời gian cãi nhau à." Tửu Nhiên cười lạnh. "Cũng thảnh thơi quá ha."

"Hàn Hàn, Tiểu Thư, chúng ta cùng lên!"

Đội Giang Lam vẫn còn mãi tranh cãi mà không chú ý tới bên này, đến khi họ cảm giác có người tới gần thì đã muộn, ba người đồng loạt bị đá bay xuống đài.

"Trận đấu kết thúc, đội 66 thắng."

Khi mọi người rời khỏi sân đấu, Giang Lam đứng lại một mình, cảm giác nặng nề trĩu xuống vai.

Nhóm Hạ Tư Hàn đi qua hỏi thăm, nhưng Giang Lam lại chỉ nở nụ cười khổ, một mình bỏ đi.

Buổi chiều kết thúc, Nhiếp Tử Thư chia tay hai người Hạ Tư Hàn Tửu Nhiên trở về kí túc xá tu luyện. Tiên thiên hồn lực của anh thấp, xuất phát điểm cũng thấp hơn người khác nên anh càng phải nỗ lục hơn gấp nhiều lần.

Ngay cả Hạ Tư Hàn và Tửu Nhiên vốn có thiên phú cao cũng không dám lơ là, hai người họ vừa về kí túc xá cũng lập tức tu luyện.

Từ lúc phát hiện ra ở gần nhau thì tốc độ vận chuyển hồn lực lại tăng lên hai người họ liền dứt khoát ngủ chung một giường. Dù sao cũng là tình bạn trong sáng nên không có gì phải ngại.

Ánh đèn chiếu sáng căn phòng nhỏ, Hạ Tư Hàn và Tửu Nhiên ngồi đối diện nhau trên giường, tập trung vào việc vận chuyển hồn lực. 

"Em cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn rồi, chúng ta thử lại một lần nữa đi." Hạ Tư Hàn đề xuất, ánh mắt đầy hào hứng.

"Được," Tửu Nhiên đồng ý "Chúng ta phải làm gì đây?"

Hạ Tư Hàn nghiêng đầu suy nghĩ . "Trước tiên cứ phóng thích võ hồn trước đã."

Một đỏ một đen đứng đối diện với nhau, rồi bóng đen thứ tiến tới ôm lấy bóng đỏ. Hồn lực do ngang bằng cấp mà không bên nào chịu thua, va chạm với nhau một hồi vẫn chưa có dấu hiệu gì của dung hợp.

?

Hạ Tư Hàn suy nghĩ, rồi dùng hồn kĩ thứ nhất gặt lấy hồn lực của Tửu Nhiên.

Cậu vừa hành động Tửu Nhiên liền hiểu ý, anh giơ răng nanh uống một ngụm máu của Hạ Tư Hàn.

Quả nhiên vừa hành động, hồn lực của hai người giống như nhận ra sự liên kết, không còn đối đầu nữa mà chầm chậm hòa quyện vào nhau.

Sự hòa quyện giữa hai hồn lực ngày càng mạnh mẽ hơn. Cả hai đều cảm nhận được sức mạnh mới mẻ bên trong cơ thể mình. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể khiến họ cảm thấy như có một nguồn năng lượng vô hạn đang chảy qua từng tế bào.

Hơi thở của cả hai dần dần trộn lẫn vào nhau, riêng có màu sắc là vẫn rõ ràng hai màu đen đỏ. Trong cơ thể hai người đều đang có hai loại hồn lực lưu chuyển nhưng không hề xung đột với nhau. Thay vào đó, chúng đã tìm được cách để cùng tồn tại hài hòa. 

Hạ Tư Hàn cảm nhận được rằng hồn lực của mình đang được tăng cường bởi sức mạnh từ Tửu Nhiên, và ngược lại, hồn lực của Tửu Nhiên cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sự hỗ trợ từ Hạ Tư Hàn.

Hai người mải mê đắm chìm trong cảm giác này suốt đêm, tới tận khi mặt trời lên cao mới chợt bừng tỉnh.

Hạ Tư Hàn mở mắt ra, ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, làm bừng sáng cả căn phòng. Cảm giác ấm áp từ ánh sáng khiến cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng. "Cảm giác thật là tuyệt!" Hạ Tư Hàn nói, nụ cười trên môi không thể che giấu được sự phấn khích.

"Chúng ta đã làm được!" Giọng nói phấn khích của Tửu Nhiên cũng phấn khích không kém.

Cả hai đều cảm nhận được sức mạnh mới mẻ trong cơ thể mình. Họ đã tìm ra cách kết hợp sức mạnh của cả hai hồn lực, không ai là không vui khi bản thân có thêm sức mạnh cả.

Khi tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, Hạ Tư Hàn và Tửu Nhiên nhận ra rằng thời gian đã trôi qua nhanh chóng. "Chúng ta cần phải chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo thôi."

Hôm nay đã là ngày cuối cùng, sáng nay họ có ba trận, gặp phải hai cái Hồn Tôn nhưng cũng đều giải quyêt dễ dàng, dễ dàng tới mức họ không nhịn được mà hoài nghi.

Nhưng cũng không phải không có đội nào đáng chú ý, vừa rồi đội Giang Lam có đấu với một đội của lớp 2, đội trưởng là Đới Tam Thành. Hắn ta là tam tam hoàng tử của Tinh La Đế Quốc, bên cạnh còn có cả một cô gái võ hồn U Minh Linh Miêu. Có ai là không biết võ hồn dung hợp kĩ mạnh mẽ của hai gia tộc bọn họ đâu.

Đội Đới Tam Thành ở cùng tổ với bọn họ, chắc chắn buổi chiều họ sẽ phải đấu với nhau.

"Võ hồn của hai người dung hợp đến đâu rồi?"Nhiếp Tử Thư hỏi.

"Cũng được, có tiến triển." Hạ Tư Hàn quay sang Tửu Nhiên. "Mình cùng thử võ hồn dung hợp kĩ đi!"

"Chiều còn phải chiến đấu nữa đấy, đừng mất cảnh giác." Tuy nói vậy nhưng Tửu Nhiên vẫn đi theo.

Rời khỏi khu vực sân thi đấu, ba người liền trở về khu vườn bên cạnh ký túc xá, nơi đây ít người đến và cũng có đủ cây cối để che chắn.

Bàn tay của Hạ Tư Hàn nắm lấy Tửu Nhiên,  hồn lực của cả hai lấy một trạng thái hỗn loạn xoay chuyển.

Tốc độ thật sự rất chậm, bởi vì hồn lực của họ đang đánh đấm lẫn nhau, không một ai chịu nhường ai.

Một lúc sau vẫn không có tiến triển, Tửu Nhiên nhíu mày. "Chẳng lẽ anh phải hút máu em?"

"Không." Hạ Tư Hàn khẳng định. "Đó chỉ là cơ sở để võ hồn chúng ta có độ dung hợp, nhưng tuyệt đối không phải cách để thi triển dung hợp kĩ."

Tửu Nhiên suy nghĩ: "Vậy hẳn là cần phải tăng thêm tỉ lệ dung hợp nữa."

"Chịu thôi, võ hồn của chúng ta đều thuộc loại đỉnh cấp có tính xung đột mạnh, không dễ gì tự nhiên chấp nhận một loại sức mạnh khác." Hạ Tư Hàn thở dài nhưng khóe môi lại cong lên, điều này cũng biểu hiện một khi võ hồn dung hợp kĩ thành công thì sẽ có sức mạnh rất lớn.

"Được rồi, tiếp tục tu luyện thôi." Tửu Nhiên nói.

Nhiếp Tử Thư đã ngồi tu luyện từ lâu, bọn họ thấy thế cũng không về kí túc nữa.

Cả buổi trưa trôi qua, tất cả lại trở lại khu sát hạch.

Chỉ còn hai trận nữa là sẽ kết thúc, mọi người đều khẩn trương hẳn lên.

"Đội 66 và đội 10 lên sàn đấu."

Đới Tam Thành đi lên đầu tiên, mái tóc vàng và mắt hai màu khiến mọi người đều lập tức nhận ra thân phận của cậu ta.

Sau khi xưng danh, trận đấu liền bắt đầu.

Võ hồn của Đới Tam Thành là Tà Mâu Bạch Hổ, tam hoàn vàng vàng tím.

Cô gái U Minh Linh Miêu bên cạnh là nhị hoàn Đại hồn sư, 

Người còn lại võ hồn là Điệp Phiến, cũng là nhị hoàn.

Tổ hợp ba người vừa ra sân liền lập tức nhào về phía trước, toàn diện tấn công, không cho bên phía Hạ Tư Hàn có thời gian phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me