TruyenFull.Me

Day Hoc Hp Malfoy X Potter

Tàu đã dừng lại được một lúc, mọi người đều lần lượt xuống tàu, chỉ riêng quý tử nhà Malfoy - Draco Malfoy vẫn đang trầm ngâm với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mà chẳng ai đoán được.

"Không xuống?" - Pansy.

"Hai đứa xuống đi, tao có vài thứ cần kiểm tra."

Đợi đến khi vài người cuối cùng khuất bóng, hắn nhanh chóng khoá cửa và kéo tất cả rèm xuống. Từng bước chân của hắn chậm rãi rải rác trên lối đi tới khoang tàu của các giáo sư.

Cách đây mới vài ngày thôi, lễ trưởng thành của hắn đã được tổ chức một cách đầy khoa trương tại thái ấp Malfoy, ai ai cũng tới để chúc mừng, các cô con gái quý tộc lần lượt được cha mẹ gửi gắm tới đây để lấy lòng hắn. Chỉ duy nhất một người hắn mong mỏi lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

--

"Giáo sư Potter."

"Trò Malfoy? Có chuyện gì sao, mọi người đều đã xuống tàu hết rồi."

"Tôi có vài điều muốn hỏi giáo sư về công thức chế tạo tình dược."

"Trò đang phải lòng ai đó và muốn dùng tình dược để có được tình yêu của họ ư? Malfoy à, trò nên nhớ những gì tôi đã nói trong tiết học."

"Tôi biết nó không thực sự tạo ra tình yêu cũng không thể nào chế tạo hay giả tạo tình yêu được, loại thuốc này chỉ gây ra sự mê đắm hay ám ảnh mãnh liệt với người sử dụng thôi. Tuy nhiên tôi còn vài khúc mắc mong giáo sư có thể giải đáp. Hiện tại không tiện giải quyết ở đây lắm, nếu được giáo sư có thể tới nhà tôi và cùng bàn luận để giải đáp câu hỏi ấy không?"

"Hửm? Không thể giải quyết ở đây là vì không có đầy đủ dụng cụ pha chế sao? Vậy thì chúng ta có thể thực hành lại vào sáng mai sau tiết học cuối của trò tại phòng Độc dược."

"Thật sự rất gấp."

"Sao cơ?"

"Tôi cần giáo sư, xin giáo sư hãy đáp ứng yêu cầu của tôi đi mà-"

"Hả? Gấp vậy sao.. Nhưng còn ngài Malfoy và phu nhân? Chẳng phải hai người họ rất nghiêm ngặt về vấn đề an ninh sao, nếu tôi tới nhà của trò sẽ gây ra chút náo loạn."

"Chính tôi là người mời giáo sư tới thì sẽ chẳng ai dám phàn nàn hết."

"Trò có hơi lạ đó. Ốm rồi?" - Nói rồi bàn tay trắng hồng đó được ai đó đặt lên trán của hắn.

"Không sao đâu, Potter. Vì vậy hãy tới nhà tôi nhé?" - Hắn nhìn người trước mặt bằng ánh  mắt khẩn cầu gấp gáp với giọng nói trầm khàn nhè nhẹ, còn áp má vào lòng bàn tay ấm nóng kia làm người nọ bỗng chốc trở nên ngại ngùng.

"Hả.. ừm. Được rồi."

Đôi tai từ bao giờ đã trở nên ửng hồng. Tất cả những phản ứng khi ấy của anh đều được thu vào ánh mắt màu xám xanh kia.

--

Vị giáo sư trẻ tuổi bước đi dè dặt đằng sau cậu học trò nổi tiếng với toàn tiếng xấu, còn là quý tử duy nhất nhà Malfoy danh giá. Suốt thời gian từ khi hắn ta nhập học đã không ít lần cùng bạn bè kéo tới làm phiền anh. Thậm chí, vào năm hắn học năm 3 còn dõng dạc tuyên bố sẽ theo đuổi giáo sư Potter - vị Cứu thế chủ năm nào một cách chắc nịch. Anh còn nghĩ đó chỉ là lời nói bốc đồng và tràn đầy sự giễu cợt của cậu nhóc mới lớn, thế nhưng tình trạng đó đã kéo dài tới tận năm thứ 7 vị quý tử ấy nhập học. Bây giờ còn theo người ta về tận nhà, còn để bàn luận về công thức chế tạo tình dược sao? Ai mà có thể không nghĩ linh tinh chứ! Huống chi anh đã là một người trưởng thành 27 tuổi.

"Giáo sư."

"Ừ?"

"Người đang sợ sao?" - Tiếng cười khẽ được phát ra một cách kín đáo để không ai có thể nghe thấy ngoài hắn.

"Hả, sao tôi lại phải sợ chứ!"

Nhưng tình huống này đối với mình, quả thật là có chút.. khó xử nha. Rốt cuộc là từ khi nào mình lại đi theo thằng nhóc này về thái ấp nhà Malfoy thế này?

"Không sao đâu, Potter à. Chúng ta chỉ cần "thảo luận" chút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian."

"..."

--

Thoáng chốc, đôi chân dài của cậu trai dừng lại trước một căn phòng rộng lớn.

"Đây là phòng tôi, vào đi."

"Được."

"Đợi tôi một chút, phải tìm chút gì đó để đãi giáo sư nhỉ. Dobby, đem đồ ra thiết đãi khách quý của ta." - Sau đó hắn lập tức hạ giọng thì thầm điều gì đó rồi anh thấy chú gia tinh từ từ lui xuống.

Mình thật sự muốn về rồi! Căn nhà vắng vẻ thật, chẳng có lấy một bóng người, cảm giác như chỉ có mình với tên đáng ngờ này vậy. Mày đã 27 tuổi rồi đó Harry Potter, hãy ra dáng người lớn đi nào! Không cần bận tâm tới tên nhóc này đâu mà cứ làm tốt công việc của mình thôi.

"Có chút vội ha? Giáo sư sợ tôi ăn thịt ngài đây sao?"

"Không có mà."

"Hahaha, thầy đáng yêu thật đó, Potter."

"Trò nên cẩn thận với lời nói của mình."

"Haha tôi chỉ đùa thôi"

"..."

Thật xấc xược, cậu ta còn không thèm dùng kính ngữ với mình. - Anh nghĩ thầm.

"Vậy ta bắt đầu thôi nhỉ, trò Malfoy."

Từ lúc nào cậu học trò đã yên vị bên cạnh Harry Potter.

--

Đã qua được một lúc, vị giáo sư trẻ vẫn miệt mài giảng bài mà chẳng hề để ý tới cậu trai kia. Hắn từ nãy tới giờ chẳng nghe lọt tai câu nào, vì hắn đã thuộc lòng công thức nhàm chán đó, thậm chí là người đầu tiên thực hành thành công món tình dược đó trong tiết học của giáo sư Snape. Sau khi ông nghỉ hưu, Harry Potter mới bắt đầu vào công tác tại đây nên chẳng biết được rằng sở trường của hắn là môn Độc dược, dù hắn giỏi toàn diện các môn.

Mặc dù hơi nghi ngờ về những món đồ thơm ngon trên bàn nhưng vì đã nói trong thời gian dài khiến cổ họng anh trở nên khô khốc. Cánh tay vẫn đưa ra nhận lấy cốc nước mà Draco đưa cho, một hơi uống sạch.

"Trò đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi."

"Vậy tôi xin phép-"

"Tại sao thầy không tới lễ trưởng thành của tôi?"

Merlin, mình đã tìm đủ mọi cách để tránh xa cậu ta. Chẳng phải nó rõ ràng lắm sao, giờ cậu ta còn hỏi trực tiếp nữa chứ.

"À, nhà tôi có chút việc nên tôi đã về quê. Tôi không biết hôm đó lại là lễ trưởng thành của trò."

"Vậy à.." - Ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người đối diện làm người nọ càng thêm khó xử.

Ánh mắt đó vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, mình chẳng thể biết được cậu ta đang nghĩ gì cả. Từ nãy tới giờ mình đã cố gắng lơ cậu ta đi và chỉ tập trung vào giảng bài nhưng có vẻ hắn chẳng bận tâm đến điều đó ngoài việc mình không đến dự lễ trưởng thành của hắn thôi ư?

"Vậy, thầy à. Chúng ta thực hành được không?" - Khoé miệng người nào đó cong lên đầy bất thường làm vị giáo sư của chúng ta bỗng chốc nhận ra điều gì đáng ngờ.

"Thực hành pha chế tình dược sao?"

"Ừm.. Cũng không hẳn đâu."

"?"

"Vì thầy đã được thử tình dược tôi pha rồi."

"??"

"Hơi chậm nhỉ? Lần đầu tiên tôi sử dụng nó lên người khác nên có chút lo lắng."

"???"

Đôi mắt xanh lục mở to bàng hoàng khi nhận ra rằng có lẽ anh vừa mới uống hết một cốc tình dược đầy ắp, có lẽ sẽ khó khăn để hoá giải nó trong thời gian ngắn rồi.

"Malfoy, em.."

"Chậc, cũng tại thầy lảng tránh tình cảm của tôi mãi mà."

"Tôi đã cảm thấy thật kì lạ khi trò hỏi về điều đó trên tàu nhưng lại chẳng thể giải thích được là kì lạ về điều gì. Cuối cùng tôi vẫn theo bước chân của em về tới đây. Có thể thôi làm những điều thừa thãi được không?"

"Giờ thầy mới nhận ra sao? Tôi đã nghĩ đó là một cái cớ nhảm nhí không dễ để đánh lừa một vị giáo sư tài giỏi như thầy, tôi cũng hơi bất ngờ đó. Sao thầy vẫn sống tận 27 năm với suy nghĩ ngây thơ như vậy nhỉ?"

"?"

"Chẳng lẽ suốt chừng ấy thời gian người không nghĩ điều đó là thật lòng sao? Lời tỏ tình của tôi ấy?"

"Hả.."

"Xem nào... 8? 9 năm rồi? Tôi luôn sống với tình yêu mãnh liệt dành cho giáo sư."

Cảm xúc phẫn nộ vừa dâng trào lại bị dập tắt. Harry Potter - một người đã 27 tuổi, giờ đây lại đang đứng hình vì một lời nói của cậu nhóc kém mình 9 tuổi.

"?"

"Tôi nói- giáo sư Potter đây không nghĩ tình cảm của tôi là nghiêm túc sao?"

Giờ đây ánh mắt hắn so với vừa nãy còn thêm chút oán trách. Hắn vẫn ngồi yên vị và chờ đợi câu trả lời của người nọ.

"Tôi- tôi nghĩ em đang nhầm lẫn ở đâu rồi."

"Thầy coi thường IQ nhà Malfoy này lắm sao? Ngay từ lần đầu gặp giáo sư, tôi đã chẳng thể giải đáp được cảm xúc ấy là gì, phải mất 1 năm sau tôi mới biết đó là tình yêu và tới năm thứ 3 nhập học tôi mới dám thổ lộ rằng tôi có tình cảm với giáo sư. Thậm chí tôi còn mộng tinh về thầy. Thầy có biết cảm giác mỗi sáng thức dậy dưới quần tôi ướt nhẹp chỉ vì thầy không? Có giải toả bao nhiêu lần cũng không cảm thấy đủ. Tôi đã từng nghĩ rằng có phải thầy không thích tôi nên mới làm ngơ những lời bộc lộ hay tránh né tôi. Nhưng rõ ràng thầy cũng có cảm xúc với tôi mà, phải không? Mỗi lần tôi tặng quà cho thầy, mỗi lần tôi bày tỏ, mỗi lần tôi đụng chạm, cả mặt và tai thầy đều đỏ hồng lên. Chẳng lẽ thầy bị bệnh mặt đỏ mỗi khi nhận được lời tỏ tình à? Sao với người khác thì không? Hình ảnh ấy làm tôi hứng biết bao lần, con chym bé nhỏ của tôi muốn nổ tung bao nhiêu lần vì thầy. Ngay cả bây giờ."

"Trò.. trò có biết mình đang nói gì không? Tôi- tôi đi về đây, trò ở đây tự kiểm điểm bản thân đi." - Cả khuôn mặt của Harry Potter bây giờ đã có thể so sánh trực tiếp với trái cà chua mà khó có thể thấy sự chênh lệch.

Anh cố gắng thu dọn đồ đạc nhanh nhất có thể và nhanh chóng bước đi nhưng chưa đi được nửa bước cổ tay đã bị kéo lại làm đôi chân mất thăng bằng khiến người anh ngả về sau. Hai mắt nhắm nghiền, anh chờ đợi một nỗi đau thể xác to lớn kéo đến với cơ thể nhưng được một lúc chẳng cảm nhận được gì.

"Mở mắt ra đi, thầy đâu có bị sao? Em mới là người nên cảm thấy đau đớn vì bị người mình yêu né tránh và phải đỡ đầu thầy nè. Tỉnh dậy đi công chúa? Hay em nên là hoàng tử cứu công chúa bằng một nụ hôn nhỉ?"

Nghe thấy, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng lại càng thêm đỏ.

"Em- em!"

"Em làm sao cơ? Pottah?"

"Tôi không có đùa với trò. Giờ mau bỏ tôi ra ngay!"

"Thầy chưa từng nói thầy không có tình cảm với em mà. Nếu thầy nói thầy thích em thì em sẽ thả thầy ra, bằng không em không biết mình sẽ làm gì đâu đấy." - Hai tay của hắn đang ở hai thái cực khác nhau, một tay đỡ đầu của Harry giúp anh không bị va đập vào ghế cứng, trông lịch thiệp dịu dàng biết bao còn tay còn lại thì đang xoa xoa chiếc eo nhỏ của anh, còn lợi dụng lúc anh không để ý nhéo vài cái.

"Ưm- không, Malfoy trò điên rồi. Bỏ tôi ra ngay!" - Anh cố giãy giụa khỏi vòng tay người kia nhưng nó cứng như sắt đá vậy, làm thế nào cũng không lay chuyển được. Anh thầm khâm phục sức xuân tuổi trẻ nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị anh gạt đi.

"Vậy là không?" - Khuôn mặt hắn dần dần rút ngắn khoảng cách với người dưới thân, tay thì ngày càng được di chuyển lên cao hơn.

"Malfoy à!" -  Sợ hãi xâm lấn toàn tâm trí anh, đối với loại tiếp xúc xa lạ này, còn là học sinh của mình khiến anh vô cùng hoảng loạn tới mức nước mắt lần lượt tuôn xuống.

"Chậc, được rồi được rồi thầy thắng rồi. Em cũng chẳng thể làm điều này với người em thích được. Sợ đến vậy sao? Khóc luôn rồi?" - Ngón tay thon dài di chuyển xuống dưới mí mắt ngăn những giọt nước mắt đang trực trào.

"..."

"..."

--

Một khoảng im lặng kéo dài..

"Em- em nói đúng. Quả thực tôi.. tôi cảm thấy bối rối khi tiếp xúc cùng em."

"Ha! Còn ngại nói rằng giáo sư thích tôi? Trẻ cái gì chứ, người ta bảo 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu đó. Huống chi tôi đã đủ 18 rồi."

"Ừm. Tôi yêu rồi."

"..."

Tình dược ngấm rồi chăng? Dù mình là người đã hạ anh ấy bằng nó nhưng được nghe những lời như này cũng kích thích ghê.

"Malfoy... Em có chê tôi lớn tuổi không?"

"Chắc chắn là không rồi, Harry." - Nói rồi hai bàn tay hắn áp lên má anh, kéo người nó vào một nụ hôn mãnh liệt.

"Thật sự là anh học nhiều nên đầu óc cũng cổ hủ như mấy ông già rồi ấy nhỉ. Em đã đủ tuổi rồi, cũng sắp tốt nghiệp. Sau này dự định sẽ trở thành người đứng đầu của gia tộc Malfoy, tiền cho anh tiêu cả đời không hết. Vừa được một người vừa đẹp trai, nhà giàu, học cũng khá, cu bự lại còn yêu anh, kiếm đâu ra ngoài em?"

Hắn không đợi người kia trả lời, chỉ thấy khuôn mặt anh đã phớt ánh hồng. Đôi môi từ lúc nào đã cuốn chặt với người kia, tham lam liếm mút khoang miệng.

"Ư!"

Harry Potter cố gắng giãy giụa nhưng cơ thể bị người ở trên chế ngự không sao di chuyển được. Sau một hồi hành hạ đôi môi đỏ hồng kia khiến nó sưng lên thì hắn đã chuyển khu vực xuống cổ, để lại một vài vết tụ máu đầy xấu hổ.

"Ha- Thả tôi ra đi mà! Á! Ha- ư.."

Sau một hồi đấm đá vật lộn, sức lực người kia cũng dần cạn kiệt, khiến anh chỉ có thể nằm đó để mặc cho cậu học trò cá biệt làm trò trên người mình. Bầu ngực anh đang bị hắn nhào nặn muốn nát luôn rồi.

"Xem này, có phải đã cho thằng nào mút rồi nên mới to tròn như này không? Thật sự dâm loàn mà!"

"K-không có mà.. Bỏ ra đi.."

"Làm ơn.. Malfoy. Dừng lại thôi, nếu không ta không thể quay đầu được nữa, em sẽ hối hận." - Anh cố gắng tìm lại chút tỉnh táo từ tình dược để ngăn cản cậu quý tử.

Bàn tay từ đâu vỗ mạnh vào mông anh.

"Á! Đừng vậy.. Đừng vậy.."

"Không bao giờ có từ hối hận trong từ điển của Draco Malfoy."

Chiếc áo bị banh ra khiến nó trông nhàu nát và tả tơi khó có thể đoán được là áo của vị giáo sư gương mẫu kia.

"Em yêu anh Harry Potter. Không thể tin được anh thật sự có cảm giác đó với em, em đã chờ đợi nó trong bao lâu chứ?"

Một cái ôm bất ngờ dành cho Harry Potter làm anh không kịp trở tay.

"Ahaha! Em vui đến vậy sao."

"Lần đầu gặp anh là tại chiến trường với Voldemort, em đã dành cho anh sự quan tâm đặc biệt chưa từng có. Cuối cùng em nhận ra đó là thích, dần dần thành yêu. Không biết em đã yêu anh từ bao giờ, Harry à. Do vậy em đã luôn tìm cách để lại gần anh hơn, em vẫn luôn thích môn Độc dược, từ khi anh trở thành giáo sư môn Độc dược, tần suất em có mặt tại các tiết học khác giảm dần, em chỉ chờ đợi các lớp có môn Độc dược sẽ tìm cách để được vào học tiết của anh, em đã nghe đi nghe lại về công thức độc dược tới mức nó ghim sâu vào đầu em. Em sử dụng mọi quyền hành có thể từ gia thế nâng đỡ anh, chắc hẳn anh chẳng thể biết được những điều đó vì em không muốn anh nghĩ rằng mình không xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp như vậy. Anh cũng đã rất cố gắng để nhận được điều đó, Harry à. Em muốn nói rằng anh nên yêu bản thân mình nữa, đừng luôn hi sinh vì mọi người. Mỗi lần nhìn thấy anh đau khổ, em đều hận mình không thể sinh ra sớm hơn chút. Em hận mình vì em còn quá nhỏ, chẳng có khả năng để giúp anh bất cứ điều gì. Vì vậy em đã đâm đầu vào học thật nhiều, cũng vì muốn anh để ý đến em. Rồi em nghe tin anh với cô gái tên Cho Chang đó công khai mối quan hệ, em đã tuyệt vọng đến nhường nào. Sau đó em phát hiện cô ta phản bội anh với gã bợm rượu nào đó trong bar, em đã muốn xóa sổ cô ta khỏi thế gian này. Anh nghĩ xem? Có phải em bị điên rồi không, em điên vì yêu anh mất rồi."

Một màn thổ lộ khiến anh chưa thể tiêu hoá hết được thông tin. Trong phút chốc chỉ thấy một Harry đang ngây người không biết trả lời thế nào.

"Vậy Cho Chang là do em.. Malfoy à rốt cuộc em đã làm gì cô ấy vậy?"

"A, có lẽ em không nên nhắc tới cô ta nhỉ. Anh mới nãy còn nói rằng thích em giờ lại lo lắng cho một người con gái khác sao? Đừng lo, chỉ là dùng vài con đường tắt giúp cô ta chuyển đi nơi khác thôi, vẫn sống tốt lắm. Chúng ta nên chuyển chủ đề đi nếu anh không muốn cô ta thật sự biến mất khỏi trần đời này."

Vì em biết anh sẽ không bao giờ đối xử với người khác theo cách đó nên em đã không chọn cho cô ta đường chết. Nếu anh biết được em giết người, chắc anh sẽ không còn muốn nhìn mặt em nữa.

"Tôi không biết em đã thích tôi lâu đến vậy.. Xin lỗi, Malf-."

"Gọi Draco. Nếu anh nói Malfoy, có thể đó là cha em, mẹ em, bác em, dì em, chú em, thay vì em thì sao? Chẳng lẽ anh còn có người khác ngoài em nữa? Sao anh đào hoa thế."

"Không có.. Draco."

"Ừm vậy nếu thấy tội lỗi thì phải đền bù thôi."

"Đền bù như nào?"

"Như em đã nói là, "thực hành những điều sau khi sử dụng tình dược"."

--

người ơi nếu đã đọc đến đây cho tui xin một lượt bình chọn được khum 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me